Chương 16: Chương 16
Nụ hôn này hơi khác với những nụ hôn trước đây của hai người nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào thì nhất thời Lâm Vụ cũng không nói ra được. Cô chỉ thoáng cảm thấy lần này Trần Trác hôn mình dịu dàng hơn một chút, có điều trong sự dịu dàng lại ẩn chứa sự cương quyết không cho phép mình từ chối.
Anh dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, cô cũng chủ động mở môi để anh tiến vào.
Đầu lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, mút mát, đi vào sâu hơn, liếm láp như muốn chiếm hữu đối phương, hôn nhau khó rời.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Khu nhà mà Lâm Vụ sống tiện nghi về mọi mặt, trình độ dân trí của hàng xóm cũng rất cao. Mỗi tối sau mười một giờ, khu nhà không có tiếng ồn nào truyền ra nữa, tất cả mọi nhà đều tự giác giữ yên tĩnh.
Vì cả trong và ngoài phòng đều yên tĩnh nên tiếng hôn và tiếng thở dốc của hai người trở nên rõ ràng.
Đối với Lâm Vụ thì tư thế này có hơi mệt. Vóc người cô cao ráo nhưng so với Trần Trác thì hai người vẫn có sự chênh lệch chiều cao khá rõ rệt.
Cô cảm thấy mình tốn rất nhiều sức lực mới giơ được tay lên ôm cổ Trần Trác.
Nhận thấy sự khó khăn của cô gái trong lòng, Trần Trác cắn mạnh môi dưới của cô rồi đưa tay bế cô lên, để cô bám lên người mình.
Anh hơi thở dốc, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô: "Phòng em ở đâu?"
Lâm Vụ bị anh hôn đến choáng váng, hai mắt ngân ngấn nước. Cô cảm nhận được hơi thở của Trần Trác đáp xuống mặt mình, trái tim đập nhanh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô ngẩn người, đến khi chạm phải đôi mắt đen láy sâu thẳm và chứa đầy dục vọng rõ ràng của Trần Trác, cô mới giơ tay chỉ về một hướng: "Đằng kia."
Trần Trác khẽ dừng lại giây lát rồi mới bước về phía đó.
Cửa phòng mở ra, khi Trần Trác định giơ tay bật đèn thì Lâm Vụ chủ động dán sát vào anh, khẽ nói: "Đừng bật đèn."
"..."
Hai người cùng ngã xuống giường, có điều dường như tạm thời không ai quan tâm được nhiều đến vậy.
Lâm Vụ bị Trần Trác đè dưới thân. Anh thân mật cọ cọ chóp mũi cô, lại cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn ác liệt của anh khiến Lâm Vụ thở dốc liên hồi. Trong khi đó, anh lại thuận theo từng đường cong trên cơ thể cô mà trượt xuống, những nụ hôn dày đặc rơi trên cằm, xương quai xanh, ngực cô...
Quần áo bị cởi ra, áo khoác đã bị vứt xuống cuối giường từ lâu.
Căn phòng tối đen, chỉ có chút ánh sáng màu vàng ấm áp hắt ra từ chiếc đèn ngủ.
Hơi thở nóng rực của Trần Trác rơi trên làn da trắng nõn của Lâm Vụ, khiến cô vô thức nín thở...
Cô không rõ mình đang mong chờ nên kích động, hay là hoảng hốt nên tim mới đập mạnh như vậy. Trong lúc mơ màng, cô còn không phân biệt được bản thân là ai.
Trần Trác không cho cô nhiều thời gian để suy nghĩ. Anh cúi đầu hôn cô, đôi môi cực kỳ mềm mại của anh chạm lên phần da thịt mềm mại nhất của cô. Hàng mi dài của Lâm Vụ khẽ run lên, vô thức tiến lại gần, dán sát vào người anh.
"..."
Từ rất lâu trước đây, Lâm Vụ đã biết Trần Trác rất giỏi hôn người khác, cũng rất giỏi làm cô vui vẻ.
Khả năng học hỏi của anh cực kỳ mạnh.
Lần đầu tiên hai người hôn nhau, thỉnh thoảng anh còn va vào răng cô, cắn trúng môi cô. Nhưng đến lần thứ hai, anh đã tránh được những sai lầm nhỏ này. Trần Trác cũng đã làm cô vui vẻ rất nhiều lần.
Đến tối nay, Lâm Vụ mới biết... Hóa ra có nhiều cách làm một người vui vẻ đến vậy.
Rõ ràng bọn họ vẫn chưa làm đến bước cuối cùng nhưng Lâm Vụ vẫn bị Trần Trác "đánh" cho tan tác, ngay cả ga giường cũng ướt đẫm.
…
Sáng hôm sau, Lâm Vụ tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học.
Khi mở mắt ra, thứ đập vào mắt cô không phải trần nhà quen thuộc nhà mình mà là một mảng da thịt màu trắng lộ ra ngoài. Cô ngẩn người một lúc lâu mới nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua, nhớ ra tại sao Trần Trác lại ngủ ở nhà mình, ngủ bên cạnh mình.
Hình như đây là lần đầu tiên Lâm Vụ tỉnh dậy mà thấy Trần Trác vẫn chưa tỉnh.
Cô hơi ngước mắt lên nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông.
Khi ngủ, trông Trần Trác bớt đi vài phần lạnh lùng nghiêm nghị, trái lại mang đến cho người ta cảm giác nho nhã ôn hòa. Tỷ lệ tam đình ngũ nhãn* của anh rất hoàn hảo, đường nét khuôn mặt gọn gàng góc cạnh, cái trán đầy đặn, mắt rất to, mày kiếm mắt sáng, đuôi mắt hẹp dài khiến màu con ngươi có vẻ đậm hơn người bình thường một chút. Cũng chính vì thế mà mỗi khi anh nhìn người khác, thường mang cho người đó ảo giác anh rất dịu dàng.
*Tam đình ngũ nhãn là tiêu chuẩn tỉ lệ khuôn mặt, một khuôn mặt có tỷ lệ chuẩn là chia làm 3. Từ đầu đến chân mày là 1/3, từ chân mày tới mũi là 1/3, từ mũi tới cằm là 1/3.
Trần Trác có sống mũi cao thẳng và môi mỏng nhưng lại không phải kiểu môi mỏng bạc tình.
Đột nhiên, ánh mắt anh nhìn mình tối qua hiện lên trong đầu Lâm Vụ.
Quá dịu dàng, cũng quá dễ khiến người ta chìm đắm.
Sau một hồi thả hồn theo gió, Lâm Vụ khẽ mím môi, cẩn thận gỡ cánh tay Trần Trác đang đặt trên eo mình ra rồi đứng dậy xuống giường.
Có lẽ Trần Trác thiếu ngủ trầm trọng nên hiếm khi không bị cô đánh thức.
Lâm Vụ đứng bên giường cúi đầu nhìn người đàn ông trên giường, thấy quầng thâm mắt khá rõ rệt dưới hàng mi cong vút của anh.
Một lúc lâu sau, cô xoay người ra khỏi phòng ngủ.
"..."
Đi đến phòng khách, Lâm Vụ không vội đi vệ sinh cá nhân.
Cô khoanh chân ngồi xuống ghế sô pha, mở điện thoại di động tối qua mình để lại trong phòng khách ra. Vì là cuối tuần nên số lượng tin nhắn cô chưa đọc không nhiều lắm, chỉ có vài câu hỏi khó hiểu của khách hàng.
Lâm Vụ giải đáp cho khách hàng trước rồi mới do dự mở khung chat với Hà Gia Vân ra: [Cậu đang làm gì đấy?]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô mới chú ý đến thời gian. Lúc này mới hơn bảy giờ sáng, có lẽ Hà Gia Vân vẫn chưa ngủ dậy.
Nghĩ vậy, Lâm Vụ lại thu hồi tin nhắn.
Cô đặt điện thoại xuống rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Buổi sáng mùa đông nhiều sương mù, từng đám sương nhẹ bẫng trôi lơ lửng trên không trung, cản trở tầm nhìn của cô. Nhưng buổi sáng có sương mù cũng báo hiệu thời tiết ngày hôm đó sẽ đẹp.
Lâm Vụ không biết mình đã ngồi ngẩn người trên ghế sô pha bao lâu. Đến khi trong phòng ngủ có tiếng động nhỏ, cô mới kéo suy nghĩ bay xa trở về, sau đó quay đầu nhìn cánh cửa phòng đang mở.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Một lát sau, Trần Trác cúi đầu hỏi cô: "Em dậy từ mấy giờ vậy?"
"Tôi dậy từ nửa tiếng trước." Lâm Vụ trả lời anh, dừng lại giây lát rồi lại nói: "Sao anh dậy sớm thế?"
Trần Trác khẽ cụp mắt nhìn cô, quan sát mọi cảm xúc trên mặt cô rồi mới nhẹ nhàng đáp: "Hơn tám giờ rồi, đồng hồ sinh học của tôi là bảy giờ."
Lâm Vụ do dự gật đầu, không nói gì nữa.
Một lúc sau, Trần Trác lại hỏi: "Em có ngại nếu tôi nhờ trợ lý đến đây một chuyến không?"
Lâm Vụ: "Hả?"
Trần Trác cúi đầu nhìn chiếc áo choàng tắm trên người mình, chậm rãi giải thích: "Quần áo tối qua ở trong phòng tắm..."
Chưa đợi anh nói hết câu, hình ảnh tối qua hai người nô đùa trong phòng tắm đã ùa về trong đầu Lâm Vụ.
Lâm Vụ vội vàng nói: "Không ngại, chỉ cần anh không nói..."
Cô dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Trần Trác rồi cực kỳ bình tĩnh nói hết câu: "Đây là nhà tôi là được."
Trần Trác nghe ra ý ngoài lời của cô, trái tim vốn đang lơ lửng giữa không trung, không có điểm tựa chợt chìm xuống.
Anh khẽ gật đầu, giọng nói hạ thấp: "Em yên tâm."
Hai người đều là người trưởng thành chín chắn, có mấy lời không cần nói quá thẳng thừng, chỉ cần nói đến mức đủ hiểu là được.
Trần Trác đi lấy điện thoại rồi quay lưng về phía Lâm Vụ gọi điện cho trợ lý, nhờ anh ấy mang một bộ quần áo thường ngày sạch sẽ đến đây cho mình.
Lâm Vụ liếc nhìn anh rồi lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Đến khi cô làm vệ sinh cá nhân xong và đi ra thì Trần Trác không còn trong phòng khách nữa.
Lâm Vụ nhìn quanh một vòng, cuối cùng tìm thấy anh ở ban công. Anh đứng dựa vào tường, cánh tay hơi giơ lên, quay lưng về phía cô.
Hình như đang hút thuốc.
Lâm Vụ nhìn lên bàn trà, quả nhiên thấy được bao thuốc lá dành cho phụ nữ thỉnh thoảng cô mới hút đặt trên đó.
Im lặng một lúc, Lâm Vụ quyết định không đi tới làm phiền anh mà xoay người vào bếp.
Trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu nấu ăn mà người giao hàng mang đến hai ngày trước, có trứng gà và bánh mì nướng. Đồ không nhiều nhưng làm một bữa sáng đơn giản thì không vấn đề gì.
Lâm Vụ lấy trứng gà và bánh mì nướng ra, đập trứng gà vào bát rồi nhúng bánh mì vào đó, để lát bánh mì thấm đầy trứng gà sau đó cho vào chảo chiên lửa nhỏ.
Cô lấy trái cây không biết mua từ bao giờ ra, rửa qua cho sạch.
Lâm Vụ bật bếp và máy hút mùi nên không nghe thấy tiếng gõ cửa. Đến khi cô làm xong bữa sáng và chuẩn bị bưng ra thì mới chú ý thấy người đàn ông kia đã thay quần áo thường ngày sạch sẽ đứng ở cửa.
"Ủa... Trợ lý của anh đến từ lúc nào vậy?" Lâm Vụ không nhịn được hỏi.
Trần Trác cụp mắt, nhìn hai suất bữa sáng trước mặt cô, hơi khựng lại giây lát rồi đáp: "Vài phút trước."
Lâm Vụ “ồ” một tiếng, hơi mất tự nhiên mím môi: "Vậy là chuẩn bị đi hả?"
"Em hỏi ai?" Trần Trác nói.
Lâm Vụ: "Gì cơ?"
Trần Trác nhìn cô: "Nếu hỏi trợ lý của tôi thì anh ấy đi rồi, còn nếu em hỏi tôi..."
Anh cố ý dừng lại một chút, khẽ hất cằm chỉ vào bữa sáng chia làm hai phần trước mặt cô: "Vậy bữa sáng không có phần của tôi à?"
Lâm Vụ: "..."
Cô im lặng, hiểu ý trong lời anh nói: "Có."
Lâm Vụ thuận tay đưa đĩa có phần nhiều hơn cho anh: "Nguyên liệu nấu ăn trong nhà tôi có hạn, tổng giám đốc Trần ăn tạm nhé?"
Trần Trác nhận lấy: "Đây không phải là ăn tạm."
Anh cũng chưa bao giờ ăn tạm.
Lâm Vụ ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh xoay người bước ra ngoài, không tiếp lời.
Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng ăn.
Lâm Vụ cúi đầu ăn sáng. Trần Trác ăn một miếng rồi nhận xét: "Cũng không tệ."
Lâm Vụ ngạc nhiên: "Anh thật sự không chê ư?"
Cô tưởng Trần Trác sẽ rất ghét bữa sáng đơn giản như vậy. Công việc hàng ngày của bọn họ quá bận rộn. Nếu Lâm Vụ đoán không sai thì chắc là Trần Trác cũng giống cô, có một khoảng thời gian sáng trưa tối đều ăn sandwich cho qua bữa.
Đương nhiên, có thể là chỉ có mình cô bị phản ứng với sandwich, nhìn thấy thôi cũng cảm thấy buồn nôn.
Hai năm trở lại đây cô mới đỡ hơn một chút.
Trần Trác mỉm cười: "Lúc bận tôi cũng thường ăn sandwich ở cửa hàng tiện lợi, có gì đâu mà chê?"
Đây là món ăn do Lâm Vụ tự tay làm, chưa kể mùi vị thật sự không tệ, dù có không ngon thì Trần Trác cũng không có gì để chê.
"..." Lâm Vụ không khỏi im lặng: "Cũng đúng."
Trần Trác liếc nhìn cô.
Ăn sáng xong, Trần Trác chủ động dọn dẹp bát đũa, thậm chí còn tự tay rửa bát sạch sẽ.
Đến khi ra khỏi bếp, anh liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi quay đầu nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha lướt điện thoại.
Dừng lại vài giây, Trần Trác gọi: "Lâm Vụ."
Lâm Vụ nghe tiếng ngẩng đầu lên: "Hửm?"
Trần Trác nhẹ nhàng nói: "Không còn sớm nữa, tôi về trước đây."
Lâm Vụ đứng dậy khỏi ghế sô pha, hàng mi dài chớp liên tục: "Có cần tôi tiễn anh không?"
"Không cần đâu." Trần Trác nhìn cô, giọng điệu thản nhiên: "Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Lâm Vụ chậm rãi đáp một tiếng: "Vậy tạm biệt."
"... Tạm biệt."