Chương 66: Mỹ nhân và dã thú (12)
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt nóng rực của nam sinh, Tống Ngôn Trần lấy tay bối rối quạt gió, mí mắt không ngừng chớp chớp, ý đồ che dấu sự quẫn bách của mình.
"Cảm ơn, cảm ơn anh."
Nói xong, Tống Ngôn Trần có chút xấu hổ sờ sờ túi tiền trống rỗng của mình, vành tai vẫn rất đỏ, thanh âm cũng chậm rãi yếu đi, "Tôi, hiện tại trên người tôi không có tiền trả lại cho anh."
Ánh mắt nam sinh hơi trầm xuống, khôi phục vẻ lạnh lùng vừa rồi, giọng điệu cũng có thêm một chút lạnh lùng, "Lần sau đừng liều lĩnh chạy ra như vậy, không mang giày dép rất dễ bị thương."
Khi anh nhìn thấy Tống Ngôn Trần đi chân trần, giẫm lên mặt đất thô ráp cùng xi măng vỡ kính mà bị thương, anh cảm giác mình tựa như bị người ta hung hăng đâm một đao, chỉ hận vết thương không phải là rách trên người mình.
Cứ như vậy ghét ta mặc như vậy liền chạy ra, giày cũng không mang.
Nhìn từ góc nhìn của nam sinh, tống Ngôn Trần trên người liền mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, hai cái cúc áo rộng trên cùng, lộ ra cổ giòn tan mà mảnh khảnh của mình, nửa người dưới xương quai xanh liền mặc một chiếc quần short thể thao cực ngắn mà rộng thùng thình, đem hai chân đẹp đẽ bằng sứ trắng mà thẳng tắp của mình lộ ra không sót một mảnh nào.
Thậm chí còn lộ ra ngón chân mượt mà đẹp mắt như ngọc châu, Tống Ngôn Trần tựa hồ cảm nhận được những lời này của nam sinh không vui, cho rằng mình quá phiền phức cho đối phương, co rúm bả vai một chút, tựa như con sóc vẫn luôn dọa sợ, nhấc chân đem mình nằm trên ghế dài, cả người thoạt nhìn càng thêm đáng thương.
Anh vừa ôm chặt mình vừa xin lỗi, "Đúng, xin lỗi, gây thêm phiền toái cho cậu."
Nam sinh đang đứng đối diện Tống Ngôn Trần, trơ mắt nhìn Tống Ngôn Trần đổi thành một tư thế càng thêm mê người, đôi hạt thủy tinh vô cơ khảm trong hốc mắt kia, giống như đang ấp ủ một loại cảm xúc thâm trầm mà đáng sợ nào đó, chậm rãi tối nghĩa ảm đạm xuống.
Thật sự là thiếu tự giác thân là nguồn gốc trí mạng, nam sinh không có nửa phần do dự, sải bước một bước, liền lấy một loại tốc độ cùng lực lượng không chút dung thứ cự tuyệt, một tay ôm Tống Ngôn Trần từ trên ghế lên.
Tống Ngôn Trần lại kinh hãi, hai tròng mắt trừng to, đầu bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào cổ nam sinh.
Nam sinh mà sắc không thay đổi, ngữ khí không thay đổi, "Hiện tại muốn đi đâu?"
Tống Ngôn Trần dừng lại, ánh sáng đáy mắt cũng ảm đạm xuống, xuất hiện một tia hoang mang, "Tôi, tôi không biết"
Cậu còn có thể đi đâu? Cậu không dám về nhà, và trường học đã bị cấm.
Ánh mắt nam sinh lóe lên, ngón tay hơi kèn ma sát qua cái bụng bắp chân mềm mại của Tống Ngôn Trần, bất động thanh sắc nói, "Nhà em ở đâu anh đưa em về."
Cảm giác tê dại kỳ quái khiến Tống Ngôn Trần yên lặng thu hồi chân mình, hai mắt dính hơi nước, "Không, không được, không thể trở về."
Ánh sáng xám xịt chiếu lên gương mặt khó phân biệt của nam sinh lắc lư bất định, cậu trầm mặc nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần không nói gì.
Nước mắt Tống Ngôn Trần thấm ướt hốc mắt sưng lên mà chua xót, giống như là nghĩ tới chuyện kinh khủng gì đó, cả người nằm trong lòng nam sinh theo bản năng run rẩy.
Tựa hồ là cảm nhận được tầm mắt không lời của nam sinh, Tống Ngôn Trần run giọng, nhẹ nhàng mở môi, "Tôi, tôi gặp quỷ, anh ấy ở trong nhà tôi."
Nói xong, Tống Ngôn Trần tựa hồ là sợ đối phương không tin, vội vàng nắm chặt góc áo nam sinh, vội vàng nói, "Tôi nói đều là sự thật, anh tin tôi đi."
Nam sinh cúi đầu nhìn chằm chằm hai tròng mắt Tống Ngôn Trần sắp đi ra, con ngươi đen nhánh, ẩn chứa sự cực đoan cùng dục vọng chiếm hữu của Tống Ngôn Trần, đáy mắt mỉm cười, ngữ khí nhàn nhạt, "Ừ, Anh tin tưởng em."
Tống Ngôn Trần phiếm hồng, bất an lại hỏi, "Anh thật sự tin sao"
Ánh mắt nam sinh thâm trầm, mà sắc mặt như thường bắt đầu lừa gạt đối phương, "Anh đã từng học qua khu quỷ. "
Biểu tình Tống Ngôn Trần dừng lại.
Cơ bắp trên gương mặt căng thẳng của nam sinh khống chế thích hợp, cậu cúi đầu liếc mắt nhìn Tống Ngôn Trần một cái, "Không tin"
Tống Ngôn Trần nửa há miệng, tròng mắt trợn tròn, thoạt nhìn hiện ra một loại trạng thái ngốc trệ.
Nam sinh mà không thay đổi sắc mặt ôm Tống Ngôn Trần qua lại, nói sang chuyện khác, "Chỗ cậu té ngã hẳn là cách vị trí cậu ở rất gần đi, tôi thấy trên chân cậu ngoại trừ vết trầy xước còn có vết xoắn té ngã, không có bất kỳ vết trầy xước nào khác. "
Tống Ngôn Trần tiếp tục ngơ ngác, ánh mắt cũng quên chớp.
Thẳng đến khi đi về một khoảng cách thật dài, Tống Ngôn Trần mới bất tri bất giác nghẹn đỏ mặt, "Sao anh làm sao"
Tống Ngôn Trần còn chưa nói hết, nam sinh đã thản nhiên cắt ngang cậu, khóe miệng khẽ nhếch, "Là muốn khen anh sao?"
Đôi mắt Tống Ngôn Trần nước trong suốt, lần nữa im lặng.
Cái này cũng quá không biết xấu hổ, mắt thấy khoảng cách nam sinh ôm cậu cách vị trí nhà mình càng ngày càng gần, tâm tình bất an của Tống Ngôn Trần cũng chậm rãi tăng thêm, cậu vội vàng nắm lấy cánh tay đối phương, bối rối nói, "Anh vừa rồi có phải đang lừa gạt tôi hay không?"
Tuy rằng hắn sợ hãi. Phó Lục Viễn sẽ sát hại mình, nhưng đáy lòng cậu cũng không hy vọng thương tổn 'Phó Lục Viễn'
nếu như nam sinh này g.iết chế.t đối phương thì làm sao bây giờ, cậu căn bản không hy vọng loại chuyện này phát sinh
Một loại mâu thuẫn không cách nào hình dung đánh nhau trái phải trong đầu Tống Ngôn Trần, thế cho nên sắc mặt của cậu nhất thời trắng bệch, càng gần mục đích, cậu liền càng thêm bất an.
"Sao, không nỡ giế.t chế.t hắn?"
Nam sinh tư thái lười biếng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng.
Vốn tưởng rằng Tống Ngôn Trần sẽ không nói tiếp, ai ngờ Tống Ngôn Trần lại nửa cúi đầu, yên lặng "Ừ" một tiếng.
Nam sinh nghe được thanh âm trong nháy mắt, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó một tia ý cười ở đáy mắt anh ta thoáng qua, anh đưa tay xoa xoa đầu Tống Ngôn Trần, khẽ cười nói, "Yên tâm đi, anh chỉ là bảo vệ em, sẽ không thương tổn người khác. "
Tống Ngôn Trần cảm nhận được bàn tay rộng lớn cọ tới cọ lui trên đỉnh tóc mình, chớp chớp, không hiểu sao lại có chút nóng bỏng.
Thấy đối phương không giống bộ dáng đùa giỡn, Tống Ngôn Trần yếu đuối đưa tay chỉ một phương hướng, "Nhà tôi ở bên kia"
Nam sinh cúi đầu, tiến đến bên tai Tống Ngôn Trần, khẽ thổi một hơi, "Sao em một chút ý thức phòng bệnh cũng không có, không sợ anh là người xấu. "
Gió ẩm ướt cọ qua lỗ tai Tống Ngôn Trần, cậu theo bản năng nuốt nước miếng, lại bắt đầu nói lắp, luống cuống nói, "Vậy, vậy muốn tôi làm gì sao?"
Nam sinh dừng lại, nhìn chằm chằm hai tròng mắt thuần túy mà vô tội của Tống Ngôn Trần, ý cười trong đáy mắt càng sâu, "Ai biết được, dù sao em dễ lừa gạt như vậy."
Tống Ngôn Trần hậu tri hậu giác ý thức được mình bị đùa giỡn, mặt lại đỏ lên, đôi môi giận dỗi nhắm chặt, không nói nữa.
Nam sinh ôm chặt Tống Ngôn Trần, mà sắc như thường tiếp nhận sự kỳ quái của những người xung quanh thỉnh thoảng nhìn chăm chú, nửa điểm cũng không có ngượng ngùng, hoặc là quẫn bách, thẳng thắn đến mức làm cho người nhìn trộm ngược lại có chút xấu hổ.
Tống Ngôn Trần mơ hồ lại chú ý tới điểm ấy, đầu óc trống rỗng, vội vàng đem đầu mình cuốn vào cổ nam sinh, bối rối che mặt.
Nhưng hành động nhỏ này của cậu quả thực dán hai chữ "tiểu phụ" lên trán cậu, khiến cho tư thế của hai người ở bên ngoài càng thêm ái muội.
Đi hơn nửa ngày, mới đi tới cửa nhà Tống Ngôn Trần.
Nam sinh bình tĩnh ôm Tống Ngôn Trần, đẩy cửa phòng vẫn chưa đóng chặt.
Ngực Tống Ngôn Trần căng thẳng, nắm chặt cánh tay nam sinh, thân thể cũng run rẩy không khống chế được.
Phó Lục Viễn có thể ở bên trong hay không, nhưng hiển nhiên, Tống Ngôn Trần lo lắng là dư thừa.
Trong phòng bình tĩnh đến mức không có bất kỳ dao động gì, phảng phất tất cả những gì vừa trải qua trong phòng bất quá chỉ là ảo tưởng của Tống Ngôn Trần.
Nam sinh không dấu vết trở tay ôm chặt Tống Ngôn Trần, rón rén thả người trở lại sofa, sau đó nửa ngồi xổm trước mặt đối phương, nhìn thẳng đối phương, "Chân còn đau sao?"
Tống Ngôn Trần thần kinh khẩn trương, bối rối nhìn thoáng qua bốn phía, ánh mắt rơi trở lại trên người nam sinh.
Tư thế này cũng rất giống cầu hôn, ý thức được tống Ngôn Trần đang suy nghĩ lung tung điên cuồng nháy mắt, che giấu sự xấu hổ của mình, "Còn, không sao"
Nam sinh tựa như không nhìn thấy đáy mắt Tống Ngôn Trần quẫn bách, bình tĩnh đưa tay cầm mắt cá chân Tống Ngôn Trần, Gắt gao nhìn chằm chằm cổ chân chậm rãi nói, "Trong nhà có nước đá không? "
Dưới chân Tống Ngôn Trần run rẩy đến hô hấp ngưng trệ một chút, nuốt nước miếng, âm cuối cũng run rẩy, "Có, nó đang ở trong tủ lạnh."
"Lúc em ngã xuống đụng đến chân" Nam sinh gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi chân hơi nhô lên của Tống Ngôn Trần, buông tay, đứng dậy.
"Anh đi giúp em lấy chút đá đắp một chút."
Nói xong, nam sinh liền xoay người đi vào trong phòng nào đó, để Tống Ngôn Trần ngơ ngác tại chỗ, trên mặt viết bốn chữ không biết làm sao.