Chương 114: Ngoại truyện 11

07/06/2025 10 7.7

Chẳng bao lâu sau khi chụp ảnh cưới xong, căn nhà của Lương Mạn Thu và Đới Kha bên Hoa viên Kim Lợi bắt đầu được sửa chữa. Vì là nhà cũ mua lại nên có thêm công đoạn phá dỡ phần trang trí nội thất cũ chứ không đơn giản như nhà thô. Đới Tứ Hải hễ rảnh rỗi lại qua giám sát giúp hai người cho đến khi mọi việc hoàn tất.

Phần lớn công đoạn còn lại đều cần đôi vợ chồng son tự tay vun vén. Họ cùng nhau quyết định mọi thứ trong căn nhà tân hôn, từ việc hệ trọng như bố trí đường điện nước, chọn màu sàn và tường, cho đến những chi tiết nhỏ nhặt như vị trí công tắc, ổ cắm hay cần thêm mấy cổng sạc USB.

Sau mấy tháng túi bụi, cuối cùng cũng đến giai đoạn sắm sửa nội thất.

Lương Mạn Thu và Đới Kha cùng nhau cuộn tròn trên giường, ôm iPad lựa giường.

Giường cho phòng ngủ chính có khá nhiều yếu tố cần phải cân nhắc, thế nên họ quyết định chọn giường cho phòng ngủ phụ trước, chỉ cần loại rộng một mét rưỡi là được nên rất dễ chọn.

Xem tới xem lui, chẳng hiểu sao lại lướt trúng mấy mẫu giường tầng khung gỗ.

Giường tầng trẻ con ngày nay có rất nhiều loại, kiểu dáng cũng vô cùng phong phú; thang lên xuống chẳng khác nào cầu thang thứ thiệt, lại còn kèm thêm hộc tủ đựng đồ, khiến cả chiếc giường trông như một tòa lâu đài nguy nga, tích hợp nhiều chức năng hơn hẳn chiếc giường cũ của họ tại Bích Lâm Hồng Đình.

– Lương Mạn Thu, em định sinh hai đứa à? – Đới Kha đột nhiên hỏi.

Lương Mạn Thu sững người một thoáng rồi đỏ bừng mặt, đáp:

– Đâu có.

– Kể cả có sinh đôi thì nhà mình bốn phòng ngủ hai phòng khách, cũng đủ cho mỗi đứa một phòng rồi. – Đới Kha nói.

Lương Mạn Thu vội vàng thanh minh:

– Em chỉ xem linh tinh vậy thôi, anh đừng hiểu lầm.

Đới Kha ngẫm nghĩ một lát rồi bảo:

– Sinh hai đứa cũng được. Đến lúc chúng nó choảng nhau, mình phải phân xử cho công bằng, chỉ đứng xem chứ không được thiên vị đứa nào.

– Anh càng nói càng linh tinh, lo mà cai thuốc trước đi. – Lương Mạn Thu lí nhí.

Lương Mạn Thu ngẫm lại mới thấy hình như cũng có một dạo Đới Kha về nhà mà trên người chẳng còn mùi thuốc lá nữa, còn chuyện anh hút thuốc trước mặt cô thì lại càng là dĩ vãng xa xăm của thế kỷ trước rồi.

Cô không kìm được hỏi:

– Anh ơi, có phải anh bỏ thuốc lâu rồi không?

Đới Kha khẽ liếc cô một cái:

– Em không nếm ra à?

– Em cứ tưởng trước khi hôn, anh ăn kẹo cao su. – Lương Mạn Thu bĩu môi.

Chứ không thì sao mà cô toàn thấy thoang thoảng vị dâu chứ!

– Em thử xem trong sao kê tài khoản của anh còn khoản chi nào cho mấy tiệm thuốc lá, rượu bia không? – Đới Kha lại nói.

– Em có xem đâu. – Lương Mạn Thu đáp.

Đới Kha khựng lại:

– Chẳng phải anh cho em quyền theo dõi biến động tài khoản rồi sao?

– Em có phải cảnh sát theo dõi tội phạm đâu mà lúc nào cũng săm soi xem anh tiêu bao nhiêu tiền. – Lương Mạn Thu nói.

Làm thế thì khác gì mẹ quản con trai. Hồi đó, cô chỉ cần Đới Kha tỏ thái độ thôi, không ngờ anh lại hợp tác lạ lùng, xua tan mọi nghi ngờ trong lòng cô.

Cô chỉ để tâm đ ến những khoản chi tiêu lớn, hoặc khoản chi tiêu có thời gian bất thường.

Đời còn dài, với những chuyện cỏn con không ảnh hưởng gì đến đại cục, cô sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hơn nữa, không mua thuốc lá đâu đồng nghĩa với không thuốc hút. Văn phòng của Đới Tứ Hải lúc nào chẳng tích trữ cả đống thuốc lá rượu bia do đối tác làm ăn biếu tặng.

Lương Mạn Thu lại rướn người sát lại, hỏi nhỏ:

– Anh ơi, anh bắt đầu cai thuốc từ bao giờ thế ạ?

Đới Kha liếc nhẹ cô một cái:

– Xem em kìa, chẳng quan tâm tới ông xã mình gì hết.

Lương Mạn Thu rúc sâu hơn vào lòng Đới Kha. Mái tóc xõa mềm mại cọ vào hõm vai anh, tựa hồ một chiếc chổi lông vũ khẽ lướt qua, khiến Đới Kha thấy hơi nhồn nhột, nhưng cảm giác khoan khoái lại trội hơn hẳn.

– Anh ơi, anh không nỡ để em phải hít khói thuốc, với em thế đã coi như bỏ thuốc rồi.

– Sao mà em dễ dãi hả? – Đới Kha hỏi.

– Có những thói quen xấu đâu phải cứ muốn là sửa được ngay. – Lương Mạn Thu đáp.

Cô cũng có những thói quen xấu, ví như tật lười vận động. Trước năm mười tám tuổi, để cao thêm chút đỉnh, cô còn năm thì mười họa nhảy dây, đến khi chiều cao chững lại thì cũng bỏ luôn. Lên đại học, ngày nào cũng chỉ quanh quẩn ba nơi là ký túc xá, căng tin, giảng đường, lượng vận động vì thế cũng coi như tàm tạm. Đến khi đi làm toàn ngồi ì một chỗ suốt ngày, tan sở về đến nhà là mệt nhoài chỉ muốn nằm bẹp, thành thử đủ thứ bệnh vặt cứ thế kéo đến.

Nếu không phải vì muốn tốt cho con cái sau này, Lương Mạn Thu cũng chẳng hơi đâu mà bận tâm chuyện hút sách của Đới Kha. Có quản cũng chẳng nổi, thà rằng chẳng bận tâm quách cho sướng cái thân.

– Nếu anh đã cai thuốc rồi thì em cũng bắt đầu tập tành cho khỏe người. – Lương Mạn Thu nói.

– Em cũng muốn sinh con rồi à? – Đới Kha hỏi.

Lương Mạn Thu nhạy bén nắm bắt được ý chính:

– Muốn là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác, cách nhau xa lắc.

Đới Kha suy nghĩ một lát rồi bảo:

– Để sang năm rồi tính.

Nửa cuối năm nay họ phải hoàn thiện căn nhà mới, rồi còn cần bỏ không thông gió ít nhất ba tháng cho bay hết mùi sơn, sau đó lại tất bật chuẩn bị đám cưới.

Kể từ khi mua căn nhà ở Hoa viên Kim Lợi, hai từ “nhà mới” không còn dùng để chỉ căn hộ ở Phỉ Thúy Loan nữa, mà đã trở thành tên gọi cho tổ ấm tương lai của riêng hai người.

Việc gì cũng chẳng thể xong ngay trong một sớm một chiều, vừa hao tâm tổn trí vừa tốn công phí sức, ngốn không biết bao nhiêu thời gian rảnh rỗi.

Giai đoạn này quả thực không mấy thích hợp để tính đến chuyện con cái.

Xung quanh cũng có đủ luồng ý kiến trái chiều.

Họ hàng thì cứ một mực khuyên nên sinh sớm, đẻ nhiều, lại còn bảo công chức nhà nước càng phải đi đầu hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia. Thực chất thì những người này thuộc dạng thầy dùi chỉ thích đứng ngoài xúi giục cho vui chuyện, có thể bỏ ngoài tai chẳng cần bận tâm.

Còn bạn bè đồng nghiệp thân thiết hơn một chút thì chia làm hai luồng ý kiến. Phe của Đới Kha đa phần là cánh mày râu, ai nấy đều cho rằng có con rồi sẽ mất đi khoảng trời tự do, dẫu rằng có con cũng lắm niềm vui. Ngược lại, những người quen của Lương Mạn Thu thì lại khuyên cô cứ tận hưởng thêm vài năm son rỗi nữa, vì một khi vướng bận con cái là bị khóa chân ít nhất cũng bốn năm, còn nhiều thì chẳng biết đến bao giờ mới thoát thân, thậm chí có người còn thuộc hội những người hối hận vì đã kết hôn.

Hồi cấp Ba yêu đương lén lút, Lương Mạn Thu toàn tự mình mò mẫm, chẳng mấy khi được nghe ai sẻ chia tâm sự. Đến khi sắp sửa cưới xin, tính chuyện con cái, xung quanh bỗng dưng xuất hiện vô vàn trường hợp để tham khảo cùng hàng tá lời khuyên răn, khiến cô không thể không thận trọng cân nhắc. Hóa ra, hôn nhân thực sự là một phiên bản nâng cấp đầy phức tạp của tình yêu.

Lương Mạn Thu và Đới Kha đều bận tối mắt tối mũi, thành thử chuyện cưới xin gần như do Đới Tứ Hải và A Liên đứng ra lo liệu quán xuyến. Ai chi tiền người nấy có tiếng nói, vả lại bản thân đôi trẻ cũng chẳng có ý tưởng gì đặc sắc.

Sống chung dưới một mái nhà bao năm, từ thuở nhỏ Lương Mạn Thu và Đới Kha đã không được trải nghiệm nhiều những điều mang nặng tính nghi thức, thế nên khi lớn lên, sự hiểu biết về phương diện này của cả hai cũng rất nghèo nàn.

Lương Mạn Thu còn mang trong lòng nỗi niềm riêng. Cô không biết mình sẽ làm lễ rước dâu từ đâu, không rõ nhà gái có thể đến được bao nhiêu người, liệu có mất mặt hay không.

Lương Mạn Thu đã sống ở nhà họ Đới bao năm, dẫu không có mẹ ruột kề bên, nơi đây vẫn là mái ấm của cô. Nhưng cứ hễ đến những ngày trọng đại, hoàn cảnh gia đình có phần éo le của cô lại mang đến không ít phiền muộn.

Lương Mạn Thu từng đọc những dòng chia sẻ của cư dân mạng, cũng từng nghe bạn bè người thân trò chuyện râm ran.

Vào ngày cưới, nếu nhà gái lấy chồng xa, phải tổ chức hôn lễ ở quê nhà trai thì có thể rước dâu từ khách sạn. Lùi về mấy chục năm trước, khi tình đồng chí cách mạng còn được coi trọng, có những cựu sinh viên thậm chí còn làm lễ rước dâu ngay từ ký túc xá trường đại học và tổ chức một đám cưới giản dị.

Cách thứ hai giờ đây không còn được khuyến khích nữa, mà với nhà họ Đới thì lại càng bất khả thi.

Đới Kha là con trai cả của Đới Tứ Hải, lại là người khá thành đạt, còn Lương Mạn Thu tuy chỉ là con nuôi, nhưng dù có tổ chức rình rang đến mấy thì cũng là lợi lộc cũng không lọt ra ngoài.

Dĩ nhiên, cơ quan của Đới Kha có những quy định về việc giữ gìn liêm chính trong các dịp lễ Tết, thế nên Đới Tứ Hải cũng phải liệu bề kiềm chế đi nhiều.

Đới Tứ Hải bảo Đới Kha hỏi ý kiến Lương Mạn Thu, xem ngày cưới nên rước dâu từ khách sạn hay từ căn nhà cũ ở Bích Lâm Hồng Đình.

Đới Kha chẳng cần suy nghĩ, đáp ngay:

– Nhà cũ.

– Ba bảo con hỏi ý Tiểu Thu mà. – Đới Tứ Hải thở dài.

– Ý của con cũng là ý của nhỏ đó thôi. – Đới Kha vênh váo đáp.

Đới Tứ Hải cười khà khà hai tiếng, vẻ mặt rõ ràng là không mấy tin tưởng.

– Mẹ về báo mộng cho con, bảo là ở nhà cũ. – Đới Kha nói.

Đới Tứ Hải khựng lại, nụ cười có phần nhạt bớt:

– Mẹ con có dặn dò gì thêm không? Có bảo con lấy vợ rồi thì phải nghe lời vợ không?

– Không. – Đới Kha đáp.

Đới Tứ Hải ôn tồn bảo:

– Bà ấy không nói thì ba nói. Đàn ông cứ phải nghe lời vợ thì gia đạo mới được bình yên, công việc làm ăn mới hanh thông phát đạt. Mà giả như không phất lên được, thì vợ con vui vẻ, con cái ngoan ngoãn, nhà cửa ắt sẽ êm ấm. Chứ không thì suốt ngày gà bay chó sủa, vợ chồng làm sao mà yên tâm cày cuốc kiếm tiền cho được? Đến ba đây đi tìm nhà cung cấp cũng ưu tiên mấy ông chủ nào có gia đình hòa thuận êm ấm. Một người đàn ông mà đến cái nhà mình còn không quán xuyến nổi, đến người đàn bà đầu ấp tay gối cũng chẳng thể tin tưởng, thì làm sao mà người ngoài dám đặt niềm tin cơ chứ?

Từ lúc thi đậu cấp Ba cho đến tận khi đi làm, mỗi một bước ngoặt trong đời Đới Kha đều phải tự thân vận động, nỗ lực không ngừng. Đới Tứ Hải chẳng giúp được gì nhiều, nên những buổi lên lớp về tư tưởng như thế này quả thực rất đỗi hiếm hoi.

Hôm nay, đã lâu lắm rồi Đới Kha mới được nghe một bài giảng thấm thía như vậy, thành ra có chút không quen. Dường như Đới Tứ Hải đang chỉ dạy anh cách yêu thương vợ mình.

Gia đình họ vốn không có thói quen bộc lộ tình cảm một cách thẳng thắn. Ngay cả những món quà trong các dịp lễ Tết cũng chủ yếu nhấn mạnh sự quan tâm chăm sóc hơn là biểu đạt tình yêu thương.

Chữ yêu quả là một từ vừa khiến lòng người xao xuyến mà lại ngượng ngùng.

Đới Kha đáp:

– Con có bao giờ không nghe lời nhỏ đó đâu?

Đới Tứ Hải cười tủm tỉm, nụ cười giờ đã hằn sâu thêm nhiều nếp nhăn hơn, khác hẳn với dáng vẻ trong ký ức. Dẫu sao, ông cũng đã là một người đàn ông trung niên năm mươi tư tuổi, ngấp nghé ngưỡng tuổi già. Nếu yên ổn công tác trong cơ quan nhà nước thì dăm ba năm nữa ông đã phải tính chuyện nghỉ hưu vui vầy cùng con cháu hay sẽ được mời ở lại cống hiến thêm rồi.

Năm 2008 quả là một cột mốc thời gian đặc biệt. Năm ấy, Vấn Xuyên rung chuyển bởi trận động đất kinh hoàng, Bắc Kinh tưng bừng đăng cai Thế vận hội Olympic, và cũng chính năm đó, Lương Mạn Thu đến ở nhờ nhà họ Đới.

Thoáng chốc đã mười bảy năm đằng đẵng trôi qua.

Đới Tứ Hải ôn tồn nói:

– Ba biết con vẫn luôn nghe lời con bé mà.

Đới Kha nhếch mép:

– Làm gì ma vẫn luôn chứ.

Đới Tứ Hải không ép con trai thừa nhận nữa, chỉ nói:

– Con vẫn nên hỏi ý Tiểu Thu xem sao.

Đới Kha truyền đạt lại ý của ba, Lương Mạn Thu ngẩn người, hỏi:

– Mình vẫn đón dâu từ nhà cũ được hả anh?

Đới Kha hỏi lại:

– Chẳng lẽ đêm trước đám cưới, em còn muốn ra khách sạn ở à?

Người phải ở khách sạn chính là mẹ ruột của Lương Mạn Thu – bà Lư Ngọc Phân, từ phương xa đến. Tháng Mười Một là mùa du lịch thấp điểm ở Đại Lý, nên Lư Ngọc Phân cũng nhân cơ hội này đưa người chồng sau cùng cậu con trai riêng – đứa em cùng mẹ khác cha với Lương Mạn Thu – đến Hải Thành.

Chuyện cô là con nuôi nhà họ Đới vốn chẳng còn là bí mật với họ hàng thân thích, nhưng chưa ai từng diện kiến những người thân đã nhẫn tâm bỏ rơi cô. Phen này thì hay rồi, tha hồ cho họ vừa cắn hạt dưa vừa bàn tán xôn xao.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, Lương Mạn Thu thừa sức mường tượng ra cảnh mọi người sẽ xì xào bàn tán ra sao trong bữa tiệc hôm đó.

Lương Mạn Thu đáp:

– Đón dâu ở nhà cũ cũng được ạ. Vậy còn anh?

Đêm trước ngày cưới, cô dâu chú rể đương nhiên phải ở riêng.

Đới Kha nói:

– Anh về Phỉ Thúy Loan ở tạm một đêm.

Từ sau khi công khai mối quan hệ, mỗi lần Lương Mạn Thu về Phỉ Thúy Loan đều rúc trong phòng Đới Kha với anh. Phòng riêng của cô dần dà bị trưng dụng làm kho chứa đồ, ban đầu là cơ man đồ chơi cũ của Cá Hố, tiếp đến là chậu tắm, rồi những bộ quần áo thoắt cái đã chật của thằng bé, thế là cuối cùng căn phòng hoàn toàn biến thành một cái nhà kho thực thụ.

Về sau, phòng của Đới Kha cũng gần như được dọn trống trơn, trông chẳng khác nào phòng khách sạn.

Phỉ Thúy Loan dần trở thành tổ ấm thực sự của một nhà ba người: Đới Tứ Hải, A Liên và Cá Hố.

Từ căn nhà cũ ở Bích Lâm Hồng Đình, đến nhà thuê, rồi Phỉ Thúy Loan, sau đó lại quay về nhà cũ, và cuối cùng là chuẩn bị dọn vào tổ ấm mới ở Hoa viên Kim Lợi. Họ đã lớn lên, trưởng thành qua những lần chuyển nhà như thế, mỗi chốn đi về đều khắc ghi một dấu ấn của tháng năm.

Sau này, khi đã thực sự khôn lớn, họ không còn nhắc đến hai từ “trưởng thành” nữa, mà thay vào đó là những từ ngữ nặng nề như “tháng năm”.

Sau khi những việc cần chuẩn bị trong nhà đã tạm ổn, bước kế tiếp là thu xếp những việc bên ngoài. Lương Mạn Thu và Đới Kha chỉ cần thống nhất danh sách phù dâu, phù rể và gửi thiệp hồng đến những vị khách mà họ muốn mời.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh ơi, mình mời mấy phù dâu, mấy phù rể là vừa nhỉ?

Bạn bè của Đới Kha vốn đông, mà số chưa vợ lại càng đông hôn, có khi gom lại cũng đủ một đội bóng chứ chẳng chơi.

Anh đáp:

– Em cứ quyết định trước đi. Em mời bao nhiêu phù dâu thì anh sẽ gọi bấy nhiêu phù rể tương ứng.

Lương Mạn Thu đề xuất:

– Hay là hai phù dâu nhé? Anh thấy thế nào?

Bạn bè của cô không nhiều như Đới Kha, chủ yếu chia làm hai nhóm: một là những mối quan hệ xã giao thuần túy, hai là những người bạn vô cùng thân thiết. Với nhóm thứ hai, Đới Kha hầu như đều đã gặp mặt, bởi cô vẫn thường xuyên nhắc đến họ.

Đới Kha hỏi:

– Em định mời những ai thế?

Lương Mạn Thu đáp:

– An Giai Nguyệt – bạn cùng bàn hồi cấp Ba của em, với chị Linh Heo.

Đới Kha thoáng chút ngạc nhiên:

– Hai người đó nhận lời rồi à?

Lương Mạn Thu vội giải thích:

– Em chưa hỏi, mới tính vậy thôi. Em muốn bàn với anh trước đã.

Đới Kha nhếch mép, giọng có chút giễu cợt:

– Linh Heo mà chịu làm phù dâu cho em hả?

Lương Mạn Thu đáp:

– Chắc là vậy ạ.

Nghe Đới Kha hỏi như vậy, Lương Mạn Thu bỗng thấy hơi phân vân.

Thuở Kim Linh mới về dạy ở trường Tiểu học Thúy Điền, có dạo cô còn bị một vị phụ huynh oái oăm gửi đơn kiện thẳng lên Sở Giáo dục, tố rằng cô giáo gì mà để tóc ngắn cũn cỡn như đàn ông, giọng nói lại lanh lảnh con gái, tóm lại là trông ái nam ái nữ, dễ khiến học sinh lệch lạc trong nhận thức về giới tính.

Chuyện phụ huynh khiếu nại lên tận Sở Giáo dục đã được xem như một thứ đặc sản của Hải Thành. Cũng nhờ vậy mà bài tập về nhà của Cá Hố vơi bớt đi nhiều. Đới Tứ Hải vẫn thầm cảm ơn những vị phụ huynh dám dũng cảm lên tiếng ấy.

Nhưng trường hợp của Kim Linh thì thật quá quắt.

Dù Ban giám hiệu không có chỉ thị gì cụ thể, nhưng để giữ hòa khí với phụ huynh, Kim Linh đành phải đổi kiểu đầu đinh sang tóc ngắn bình thường, đủ để đám học trò Tiểu học nhận ra cô là cô giáo.

Ngoại trừ chiếc váy đồng phục caro thời cấp Hai, Kim Linh gần như chưa từng mặc váy. Cô chuộng phong cách tomboy, cái kiểu mà hễ đăng video lên Douyin là y như rằng khối em gái đua nhau thả tim, xuýt xoa gọi chồng ơi ấy.

Nhưng có vẻ Kim Linh chẳng mấy hứng thú với chuyện yêu đương, cũng chưa từng nghe nói cô để ý chàng trai hay cô gái nào.

Lương Mạn Thu bỗng thấy lòng dấy lên một nỗi lo mơ hồ, sợ Kim Linh sẽ từ chối làm phù dâu cho mình chỉ vì không muốn mặc váy.

– Anh à, nghe anh nói xong tự dưng em thấy lo lo.

Đới Kha đáp:

– Để anh hỏi cho.

Đới Kha tìm tài khoản WeChat của Kim Linh. Từ khi đi làm, anh thường gọi điện luôn cho nhanh chứ lười gõ chữ, trừ phi là tin nhắn thông báo gì đó, còn không thì anh toàn gửi thẳng tin nhắn thoại.

Đới Kha vừa mở lời đã buông một câu hỏi như sét đánh ngang tai, đầy tính thử thách:

– Ê Linh Heo, tụi tao đang chuẩn bị làm đám cưới, mày muốn làm phù rể hay phù dâu?

7.7
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
04/06/2025