Chương 112: Ngoại truyện 9
Chuyến tàu xanh rời Tây Ninh, chầm chậm tiến vào Tây Tạng. Những ô cửa kính vốn được du khách cẩn thận lau khô trước lúc tàu chạy, giờ đây đã phủ một lớp hơi nước rồi lại khô đi, trông bẩn lem nhem.
Nhưng điều đó nào thấm vào đâu so với cảnh sắc tuyệt mỹ bên ngoài.
Mỗi khung cửa sổ tựa như một bức tranh độc nhất vô nhị: khi thì mây lành tuyết trắng, lúc là rạng đông trên núi cao. Một ngày có đủ bốn mùa, mười dặm vô vàn cảnh sắc khác nhau.
Dù đã từng chiêm ngưỡng cảnh sắc thu đông đích thực ở những thành phố khác, Lương Mạn Thu và Đới Kha vẫn không khỏi choáng ngợp trước cảnh sắc cô đọng được gói gọn trong suốt hai mươi mốt giờ tàu chạy.
Đó là một trải nghiệm mà nếu bay thẳng đến Lhasa sẽ chẳng thể nào có được.
Dĩ nhiên, để ngắm những cảnh đẹp như thế, hoi phải trải qua hai mươi mốt tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trên chuyến tàu giường nằm.
Phong cảnh dẫu đẹp đến mấy rồi cũng hóa nhàm. Bó gối trong toa tàu chật chội, Lương Mạn Thu và Đới Kha bèn thử đủ mọi cách giải khuây, từ xem phim, nghe nhạc, đến đọc sách.
Lương Mạn Thu còn thó cả khối rubik của Cá Hố để chơi dọc đường, học xoay theo công thức. Ngay cả cuộn len thừa mà cậu nhóc dùng làm đồ thủ công hồi mẫu giáo cũng được cô mang theo để cùng Đới Kha chơi trò thắt dây.
Phần lớn thời gian còn lại, họ trò chuyện với những hành khách cùng toa. Trong số đó, đa phần là khách du lịch, có sinh viên, có cả một người đàn ông trạc tứ tuần, chỉ duy nhất một người về thăm nhà. Chủ yếu là Đới Kha khơi chuyện, còn Lương Mạn Thu thì thường chỉ lắng nghe.
Càng đến gần Lhasa, không khí trên tàu càng náo nhiệt. Nỗi háo hức được đặt chân lên đất Tạng của hành khách dường như hiện rõ mồn một, ai cũng háo hức như đám học trò Tiểu học sắp được đi dã ngoại.
Một giờ chiều, tàu dừng bánh tại An Đa, huyện lỵ nằm ở độ cao lớn nhất cả nước, 4720 mét so với mực nước biển.
Trong toa luôn được cung cấp dưỡng khí. Lần này, do Lương Mạn Thu và Đới Kha đã uống thuốc phòng từ trước nên tạm thời họ chưa có dấu hiệu sốc độ cao.
Đới Kha rủ Lương Mạn Thu xuống sân ga đi dạo.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Anh cũng muốn hút thuốc à?
Bởi ngay lúc tàu vừa thông báo tên ga, mấy người đàn ông xung quanh đã rục rịch đòi xuống tàu làm một điếu cho đỡ thèm.
Đới Kha đáp:
– Anh không mang.
Anh còn chưa muốn bị nổ phổi đâu mà đi hút thuốc trên vùng cao thế này.
Dẫu sao, đây cũng là chặng dừng chân đầu tiên ở Tây Tạng, phải xuống cảm nhận một chút.
Lương Mạn Thu theo Đới Kha xuống tàu. Luồng không khí lạnh buốt ập tới gai hết cả người, như có vô vàn vụn băng li ti đang táp vào mặt.
Lương Mạn Thu bất giác níu chặt tay Đới Kha, đoạn bỗng ngáp một cái thật dài.
Đới Kha cúi xuống, dịu dàng hỏi:
– Ngủ suốt dọc đường rồi mà vẫn buồn ngủ à?
Đêm qua, khi con tàu rời Tây Ninh, bên ngoài tối om, chẳng có gì để ngắm nghía nên Lương Mạn Thu và Đới Kha vệ sinh cá nhân xong xuôi là lên giường nằm luôn.
Dẫu tàu đã tắt đèn, cả hai vẫn chưa muốn ngủ. Họ đành chen chúc trên một chiếc giường tầng dưới, rủ rỉ chuyện trò, bỏ trống chiếc giường đối diện.
Khi nhân viên toa tàu tới soát vé, thấy vậy bèn hỏi người nằm giường đối diện đâu rồi.
Đới Kha ló đầu ra khỏi chăn, kéo chăn xuống một chút, để lộ cái đầu Lương Mạn Thu, đáp khẽ:
– Đây này.
Chị nhân viên chỉ biết cười gượng.
Lương Mạn Thu hít một hơi khí lạnh, lắc đầu, đoạn cảm thấy hơi choáng váng, khẽ nói:
– Chắc em hơi sốc độ cao rồi.
Tim Đới Kha cũng bất giác đập nhanh một cách khó hiểu.
Độ cao ở đây còn hơn cả điểm cao nhất 4680 mét trên đường l3n đỉnh núi tuyết Ngọc Long mà họ từng chinh phục tới hơn 20 mét.
Cảm nhận chốc lát bầu không khí loãng đặc trưng của cao nguyên xong, Lương Mạn Thu và Đới Kha liền quay trở lại tàu.
Ở khoang trước, có hành khách đang hỏi mượn nhân viên toa chiếc máy đo nồng độ oxy trong máu.
Rúc vào chiếc giường êm ái ở tầng dưới, cả hai cùng im lặng một lúc.
Tuần trăng mật xét cho cùng vẫn là một chuyến du lịch. Mà đã du lịch thì luôn tiềm ẩn rủi ro, huống hồ vùng đất Tạng lại hiểm trở hơn miền đồng bằng nhiều. Dẫu vậy, chẳng ai trong hai người họ phàn nàn rằng lẽ ra không nên đến đây.
Đoàn tàu xanh từ từ lăn bánh vào ga Lhasa.
Một tốp khách đồng hành mang theo lá cờ với dòng chữ quen thuộc: Giữ mãi lửa lòng, hướng về non sông.
Chẳng mấy chốc, nhiều du khách khác cũng hồ hởi ghé vào chụp ảnh chung. Những gương mặt dẫu xa lạ nhưng đều ánh lên niềm hứng khởi, họ tự giác tập hợp thành một đoàn lớn, là minh chứng sống động cho ý nghĩa của tám chữ trên lá cờ.
Lương Mạn Thu cũng thấy nao nao, bèn khều nhẹ Đới Kha, đề nghị:
– Anh ơi, hay mình cũng nhập hội đi?
Gió lạnh buốt táp vào mặt, không ít du khách đã đeo khẩu trang che chắn, Lương Mạn Thu và Đới Kha cũng không ngoại lệ.
Công việc của Đới Kha tuy có phần đặc thù, song cũng chưa đến độ phải che giấu thân phận, nên anh khẽ đẩy cô hòa vào đám đông, cùng họ chia sẻ khoảnh khắc vui vẻ ấy.
Chụp ảnh tập thể xong, dòng người dần tản đi.
Vài người xin số điện thoại của người chụp ảnh để tiện nhận hình sau này. Còn phần đông, như Lương Mạn Thu và Đới Kha, thì vui vẻ tạm biệt những gương mặt vừa mới quen, bụng bảo dạ biết đâu một ngày đẹp trời lướt mạng lại tình cờ thấy bóng dáng mình trong ảnh của ai đó đó.
Rời khỏi nhà ga, điểm đến đầu tiên của Lương Mạn Thu và Đới Kha ở Lhasa là phố Bát Giác.
Trang phục truyền thống và màu da là những dấu hiệu dễ nhận biết nhất để phân biệt người bản địa với du khách. Trên phố, dòng người xuôi theo một hướng: có kẻ dập đầu hành hương, có người xoay kinh luân, có người lặng lẽ lần tràng hạt trên tay.
Tín ngưỡng được thể hiện bằng những hành động cụ thể, khiến hình ảnh những người mộ đạo lần đầu tiên hiện lên sống động đến vậy trước mắt họ.
Lương Mạn Thu và Đới Kha, những người vốn chỉ tin vào chính bản thân, lặng lẽ dõi theo hồi lâu. Khung cảnh ấy còn gây choáng ngợp hơn cả cảm giác sốc độ cao.
Sau một đêm nghỉ tại khách sạn có dịch vụ cung cấp oxy, sức khỏe đã ổn định hơn, Lương Mạn Thu và Đới Kha bắt đầu hành trình chinh phục cung điện Potala.
Như thường lệ, họ lại chụp một tấm ảnh kỷ niệm trước công trình biểu tượng này.
Dựng gậy tự sướng và chỉnh lại góc máy điện thoại xong xuôi, Lương Mạn Thu thở không ra hơi, quay lại đứng bên Đới Kha.
Đới Kha quen tay choàng qua vai cô nhưng Lương Mạn Thu lại ra hiệu khoan đã, rồi lôi một món đồ từ túi áo gió và mở nó ra.
Đó là một chữ Hỷ vuông vức màu đỏ, mỗi cạnh chừng bốn mươi phân, làm bằng nỉ nên khó nhàu, gió thổi cũng chẳng bay.
Má Lương Mạn Thu ửng hồng vì độ cao, nom vừa e lệ vừa quyến rũ.
Chữ Hỷ đỏ rực trên tay cô trông như một tấm bằng khen.
– Anh ơi, mình cùng cầm chữ Hỷ chụp chung được không anh? – Lương Mạn Thu hỏi.
Đới Kha nhận lấy phần thưởng Lương Mạn Thu trao, cầm hai góc trên của chữ Hỷ giơ lên trước ngực, rồi cúi xuống ngắm nghía.
Chữ Hỷ chỉ vừa bằng mấy múi cơ bụng của anh, trông chẳng khác nào chiếc yếm đỏ tí hon.
– Sao em mua cái bé tí thế này? – Đới Kha hỏi.
Lương Mạn Thu ngượng nghịu cười, đáp:
– Tại em thấy gạch lát nền nhà mình cũng cỡ này, hồi đó em áng chừng vậy, ngỡ là vừa vặn. Ai dè anh cao quá…
Mà thật ra, cô còn sợ Đới Kha không chịu cầm.
Có lẽ vì chung sống đã lâu, đôi khi họ thiếu đi chút cảm giác trang trọng. Bản thân cô thấy không sao, chứ nếu chuyện này mà kể ra, có khi người ngoài lại bảo cô không biết cách vun vén tình cảm.
Đới Kha khẽ “hừ” một tiếng, đoạn hỏi:
– Cầm thế nào đây?
Lương Mạn Thu mừng rỡ, đáp:
– Mỗi người một góc ạ.
Lương Mạn Thu và Đới Kha cứ thế cùng nhau chia sẻ một tấm bằng khen tân hôn.
– Khoan đã. – Lần này đến lượt Đới Kha lên tiếng. – Khăn voan nhỏ của em đâu rồi?
Lương Mạn Thu hỏi:
– Cái hồi mình đi đăng ký kết hôn đó hả anh?
Đới Kha bảo:
– Đội lên đi.
Lương Mạn Thu đáp:
– Em không mang theo.
Đới Kha hỏi lại:
– Sao lại không mang?
Lương Mạn Thu giải thích:
– Em nghĩ mặc áo gió thì không hợp với khăn voan, với lại mấy ngày nữa mình cũng phải đội mũ cho ấm mà.
Đới Kha xoa đầu Lương Mạn Thu, nói:
– Thăm thú Potala xong, lát nữa xuống dưới mình tìm thử xem người Tạng có bán thứ gì tương tự không nhé.
Vì từng đi du lịch cùng nhau không ít lần, Lương Mạn Thu và Đới Kha đã luyện được sự ăn ý khi chụp ảnh tự sướng, thế nên họ nhanh chóng lưu lại một loạt ảnh kỷ niệm.
Màu trắng của Potala và đỉnh núi tuyết xa xa, quyện với sắc đỏ của chữ Hỷ trên tay họ. Có đất trời chứng giám, có núi non khắc ghi, chiếc điện thoại lặng lẽ bắt trọn khoảnh khắc hạnh phúc của hai người.
Xong xuôi, họ dọn dẹp dụng cụ, bắt đầu lịch trình chính của ngày hôm nay: chinh phục Potala.
Cung điện Potala cao 3650 mét so với mực nước biển. Mỗi khi bước lên một bậc thang, Lương Mạn Thu và Đới Kha lại cảm giác như đang tái hiện trải nghiệm leo đường ván trên núi tuyết Ngọc Long. Thuốc chống sốc độ cao dường như chẳng có mấy tác dụng, thua xa một bình oxy hay một lon Coca đúng lúc cần kíp.
Đới Kha vốn nhanh nhẹn hoạt bát khi ở đồng bằng, lên tới đây lại bị sốc độ cao nặng hơn cả Lương Mạn Thu. Suốt sáu ngày năm đêm rong ruổi cung đường vòng sau đó, hai người đành ngoan ngoãn chuẩn bị sẵn hai bình oxy, cột ngay trước ghế trên xe du lịch. Cứ mỗi lần xuống xe ngắm cảnh xong là cả hai lại phải tức tốc quay lại xe hít lấy hít để. Bốn người bạn đồng hành xa lạ khác cũng y hệt, chẳng một ai dám xem thường chứng sốc độ cao.
Kể từ lúc rời Lhasa, chiếc xe du lịch đưa họ rong ruổi trên những cung đường mới, cảnh vật từng chỉ thấy thấp thoáng xa xa từ trên tàu nay hiện ra sống động và chân thực hơn bao giờ hết, giúp họ mường tượng rõ ràng hơn những kiến thức đã học trong sách giáo khoa Địa lý thời cấp Ba.
Cúi đầu là sông Yarlung Tsangpo uốn lượn, ngẩng đầu là đỉnh Namcha Barwa hùng vĩ.
Hai giờ đêm, Lương Mạn Thu và Đới Kha không sao ngủ được, bèn dắt nhau ra khỏi nhà nghỉ ngắm sao.
Nếu đúng như lời người xưa thường nói, người mất đi sẽ hóa thành sao trên trời, thì đây là lần Lương Mạn Thu cảm nhận được sự hiện diện của bà nội mình rõ ràng đến thế.
Lương Mạn Thu khe khẽ cất lời:
– Anh ơi, trên kia chắc chắn có một ngôi sao là bà nội em.
Đới Kha khựng lại giây lát rồi đáp:
– Cũng có một ngôi là mẹ anh.
Lương Mạn Thu sững người. Cô hiếm khi nghe Đới Kha nhắc về người mẹ mà anh chưa một lần gặp mặt. Cô mãi mãi không thể thấu hiểu được cảm giác mất đi một người thân yêu mà mình không hề có chút ký ức nào về họ, cũng chẳng dám hỏi Đới Kha có thường xuyên nhớ mẹ không.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Bác gái với bác trai quen nhau thế nào ạ?
Đới Kha kể:
– Có một thằng côn đồ chọc ghẹo mẹ anh, lão Đới thấy chuyện bất bình nên đã ra tay cho tên đó một trận. Tên kia cũng thuộc dạng có chút vai vế ở địa phương, mà lão Đới vừa mới xuất ngũ về nên không biết. Mẹ anh sợ ông bị trả thù, mới khuyên ông đi nơi khác làm ăn. Lão Đới bảo nếu mẹ anh đi cùng thì ông mới đi, bằng không ông không yên tâm để bà ở lại một mình. Thế là sau đó, hai người cùng nhau đến Hải Thành.
Chuyện cũ tưởng đã lắng xuống, nhưng chưa nghe đến hồi kết, Lương Mạn Thu vẫn thấy không yên tâm, cộng hưởng với cảm giác khó chịu do sốc độ cao khiến tim cô đập nhanh lạ thường.
– Rồi sao nữa anh? Tên côn đồ đó có tìm đến báo thù không? – Lương Mạn Thu hỏi dồn.
Đới Kha bình thản đáp:
– Nghe nói có một đêm, hắn ta say rượu, lúc một mình về nhà thì bị ngã xuống sông chết đuối.
Lương Mạn Thu thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói:
– Bác trai là người tốt, ở hiền gặp lành anh ha.
Nghĩ một lát, cô lại nói thêm:
– Anh ơi, anh cũng là người tốt.
Đới Kha khẽ lắc đầu:
– Anh không phải.
Lương Mạn Thu cứ ngỡ anh sẽ thuận miệng hỏi tốt đến mức nào, để cô có thể tuôn ra một tràng, liệt kê đủ điều một, hai, ba.
Cô nhấn mạnh:
– Em thấy anh tốt, thì anh chính là người tốt.
Đới Kha vẫn quả quyết:
– Anh không phải đâu.
Lương Mạn Thu đành lựa theo ý anh:
– Vậy anh là gì?
Đới Kha đáp gọn:
– Đồ lưu manh.
Lương Mạn Thu ngẩn ra một lúc mới hiểu. Đây mới chính là Đới Kha mà cô biết. Vòng nguyệt quế người tốt quá nặng nề, anh không dám chắc mình có thể đội nổi. Với những chuyện không nắm chắc, anh trước giờ luôn không hé răng.
Cô trêu chọc:
– Giờ mình đang ở cao nguyên, anh có muốn cũng không làm lưu manh nổi đâu.
Đới Kha đáp:
– Cùng lắm thì làm lưu manh xong, rồi lại làm người tốt.
Trong từ điển của một cảnh sát như anh, chỉ khi đã qua đời, người ta mới có thể dựa vào đó mà phán xét một người có phải là người tốt hay không.
Lương Mạn Thu nhón chân, dùng môi mình thay cho tay chặn đứng những lời xui xẻo của Đới Kha.
– Anh, không được nói gở!
Đang trong tuần trăng mật, Đới Kha cũng muộn màng nhận ra mình vừa lỡ lời, bèn gật đầu chữa lại:
– Trên giường làm lưu manh, xuống giường làm người tốt, được chưa?
– Thế còn nghe được. – Lương Mạn Thu tạm tha cho anh.
Nhưng Đới Kha lại không buông tha cho cô, anh hỏi ngược lại:
– Lương Mạn Thu, em nói anh là người tốt, vậy tốt đến mức nào?
Lương Mạn Thu chờ mãi cũng tới câu hỏi mình đoán trước, vậy mà bỗng dưng đầu óc trống rỗng, những điều một, hai, ba đã chuẩn bị sẵn dường như bay biến đâu mất.
– Nói đi chứ. – Đới Kha thúc giục. Anh đứng sát sau lưng, vòng tay qua vai, đan những ngón tay vào nhau trước ngực, ôm chặt lấy cô.
Lương Mạn Thu đáp:
– Thì là tốt lắm, tốt lắm luôn.
Đới Kha nhận xét:
– Qua loa ghê.
Lương Mạn Thu mỉm cười, lặng lẽ ngắm trời sao chi chít. Trong tâm trí cô chợt loé lên hình ảnh mười sáu năm ròng họ đã cùng nhau trải qua, bầu trời đêm dường như đang trình chiếu một thước phim tua nhanh cảnh sao dời vật đổi.
Một ý nghĩ bất chợt lóe lên, cô buột miệng thốt ra:
– Tốt như ánh mặt trời rọi vàng rực đỉnh núi ấy.
Đới Kha hơi cau mày, hỏi:
– Ví von kiểu quái gì thế?
Lương Mạn Thu lại cười, giải thích:
– Em cũng không diễn tả được, chỉ cảm thấy nói vậy là hợp nhất thôi.
Dù Đới Kha có dỗ ngon dỗ ngọt hay đe doạ đủ kiểu, Lương Mạn Thu cũng không thể nào phun ra được đáp án nào khác.
Sau này, giây phút được chiêm ngưỡng cảnh tượng “ánh mặt trời rọi vàng rực đỉnh núi” từ Trại Nền Everest, khi những đỉnh núi tuyết bừng sáng rực rỡ huy hoàng, họ mới thực sự thấm thía hết ý nghĩa của nó. Họ đứng đó, chứng kiến tuyệt tác của tạo hóa, vừa cảm thấy sinh mệnh con người sao mà nhỏ bé như một hạt cát giữa thiên nhiên hùng vĩ và đại dương bao la, lại vừa thấy mình thật may mắn khi được len qua khe hở thời gian để chứng kiến khoảnh khắc đổi thay kỳ diệu của đất trời.
Lương Mạn Thu cố ý chỉ cho anh xem:
– Anh ơi, ánh mặt trời rọi vàng rực đỉnh núi kìa.
Đới Kha chợt lờ mờ hiểu ra ẩn ý trong lời ví von của cô.
Trong mắt Lương Mạn Thu, sự tốt đẹp của Đới Kha cũng giống như cảnh “ánh mặt trời rọi vàng rực đỉnh núi” vậy – hiếm có khó tìm, sâu sắc và rung động khôn nguôi.
Cả hai đều biết, họ không thể nào bỏ ra thêm mười sáu năm nữa để làm quen, để thấu hiểu, rồi lại yêu một người khác như đối phương.
Đới Kha hỏi:
– Lương Mạn Thu, cái chữ Hỷ đỏ đâu rồi?
Lương Mạn Thu thoáng ngạc nhiên vì anh chủ động cất lời, bèn lấy nó từ túi áo khoác chống thấm ra, cẩn thận vuốt cho phẳng phiu rồi đáp:
– Em vẫn luôn mang theo đây.
Đới Kha nhờ người dẫn đoàn chụp giúp họ một kiểu ảnh.
Người dẫn đoàn liếc thấy tấm giấy in chữ Hỷ đỏ, “Ồ” lên một tiếng rồi vui vẻ nói:
– Tân hôn vui vẻ nhé!
Những du khách gần đó nghe vậy đều ngoảnh lại nhìn. Giữa cảnh ánh mặt trời rọi vàng rực đỉnh núi hùng vĩ, cặp đôi trai tài gái sắc sánh vai nhau, tấm giấy Hỷ đỏ thắm nổi bật thu hút mọi ánh nhìn. Chỉ cần có người khơi mào, những tiếng “Tân hôn vui vẻ!” cứ thế nối nhau vang lên rộn rã tựa pháo mừng.
Ở vùng cao nguyên không khí loãng nên nói chuyện rất tốn sức, những lời chúc phúc từ người xa lạ bởi vậy càng trở nên đáng quý.
Lương Mạn Thu và Đới Kha cảm thấy như đang tham gia một buổi diễn tập đám cưới trá hình, hân hoan đón nhận những lời chúc phúc không ngớt từ mọi người, ghi dấu khoảnh khắc vô giá này trong đời.
Sau khi chuyến đi ngắn ngủi chín ngày tám đêm kết thúc, Lương Mạn Thu và Đới Kha bay thẳng từ Lhasa về Hải Thành. Lão Ninh lái xe ra sân bay đón họ.
Ông anh “d3 xồm” của Lương Mạn Thu, sau khi được thánh địa gột rửa tâm hồn, đã trải qua một tuần trăng mật thanh tịnh đến lạ kỳ, chẳng hề vướng bận chút d*c vọng.
Hẳn nên gọi đó là một “tuần trăng mật chay” thì đúng hơn.