Chương 110: Ngoại truyện 7

07/06/2025 10 7.7

Sau khi đi làm, Lương Mạn Thu vẫn duy trì nếp sống giản dị vốn có. Hàng ngày, cô đi bộ hoặc đạp xe công cộng đến điểm đón xe đưa rước của công ty, buổi trưa nếu không muốn chen chúc ở căng tin, cô sẽ mang cơm nhà theo. Buổi tối, nếu tan làm sớm, cô về Phỉ Thúy Loan dùng bữa, tiện thể thỉnh thoảng kèm Cá Hố học bài, còn nếu về muộn thì ăn luôn tại căng tin công ty.

Ngoại trừ việc đã có nhà riêng ngay tại thành phố, guồng quay công việc của cô cũng chẳng khác gì bao người trẻ khác đến Hải Thành lập nghiệp. Còn nỗi niềm ở nhà thuê thì cô đã nếm trải từ những năm cấp hai.

Đới Kha đã đi làm được bốn năm, nay cũng bắt đầu hướng dẫn người mới, lại thường xuyên phải đi công tác khắp nơi để truy bắt tội phạm.

Người ta thường nói “nhìn hồi ba tuổi là đoán được sau này ra sao”, dường như cách họ chung sống đã được định hình từ hồi Tiểu học mới quen: anh thì mải mê với công việc bên ngoài, còn cô lặng lẽ quán xuyến việc nhà. Lần nào trở về, anh cũng thấy bóng dáng thân thương của cô.

Còn Đới Tứ Hải thì giống như sếp của Lương Mạn Thu. Ông lo chuyện ăn ở, hàng tháng chu cấp tiền bạc, và định kỳ cập nhật những cột mốc trưởng thành của cô chẳng hạn như được giải thưởng gì, thi đậu trường nào, v.v… Nhưng sếp thì không phải là thầy giáo, càng chẳng phải chuyên gia tâm lý, nên ít khi để tâm đ ến những cảm xúc riêng tư của nhân viên.

Tất nhiên, Đới Tứ Hải tốt hơn một ông sếp thực thụ rất nhiều. Khi nhận tháng lương đầu tiên từ công việc chính thức, Lương Mạn Thu vẫn theo lệ cũ, ưu tiên mua quà cho Đới Tứ Hải trước nhất, kèm cả phần của A Liên và Cá Hố.

Đới Tứ Hải mang bộ ấm trà đến trưng bày ở công ty, hễ có người quen nào ghé qua là ông lại tự hào khoe một câu là do Tiểu Thu tặng, đúng đúng, năm nay Tiểu Thu vừa tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh về đây làm việc.

Quà cho A Liên là bộ mỹ phẩm dưỡng da, còn Cá Hố thì dễ chiều hơn cả, chỉ cần một chiếc xe đạp thể thao là đủ vui rồi.

Sang tháng lương thứ hai, Đới Tứ Hải lựa lời khuyên Lương Mạn Thu nên tự giữ mà tiết kiệm. Con gái mới ra trường đi làm, người lớn trong nhà nên hỗ trợ về mặt kinh tế, cũng giống như ngày xưa đệ tử xuống núi lập nghiệp, sư phụ thường cho ít tiền làm lộ phí, bởi ai cũng cần một khoản vốn ban đầu.

Đới Tứ Hải đã cho cô quá nhiều thứ. Việc Lương Mạn Thu ở lại căn nhà cũ bên Bích Lâm Hồng Đình cũng đồng nghĩa với việc cô không tốn tiền thuê nhà, may mắn hơn rất nhiều bạn trẻ mới ra trường đang phải một thân một mình bươn chải ở Hải Thành.

Những khi Đới Kha đi công tác dài ngày, Lương Mạn Thu sẽ lái xe của anh đi làm, bởi xe cộ cũng cần được vận hành thường xuyên.

Chiếc SUV quả thực quá khổ với Lương Mạn Thu, vì vậy cô lái rất cẩn thận, lại còn phải dậy sớm đến công ty để tranh chỗ đậu xe miễn phí. Những hôm về muộn, cô cũng phải loay hoay tìm chỗ, nếu không có thì đành đậu tạm ở bãi xe công cộng ven đường. Đới Kha chỉ lái ô tô vào những dịp nghỉ lễ đi chơi xa, còn ngày thường đi làm, anh vẫn trung thành với chiếc xe máy điện của mình.

Thành phố thay đổi từng ngày, từng lớp người lao động trẻ hơn không ngừng đổ về, khiến môi trường sống và làm việc giờ đây đã khác một trời một vực so với thời Lương Mạn Thu còn đi học.

Đôi khi, sự đổi thay ấy không hẳn chỉ do thành phố phát triển, mà còn vì chính họ cũng ngày một trưởng thành, va chạm với nhiều khía cạnh khác của cuộc sống, nên góc nhìn cũng từ đó mà đổi khác. Đó là chuyện thường tình ở đời.

Khi Lương Mạn Thu và Đới Kha đều đã có công việc ổn định, người nhà bắt đầu lo nghĩ chuyện cưới hỏi của cả hai, dù không hẳn là thúc giục. 

Thuở Đới Kha còn bé, Đới Tứ Hải đã chẳng thể nào thúc ép được anh, huống hồ bây giờ anh đã lớn, ông càng không đời nào làm vậy. Chỉ là đôi khi sau bữa cơm, trong lúc ngồi hàn huyên, ông lại buột miệng hỏi một câu.

Ông lựa lúc không có Lương Mạn Thu để hỏi riêng Đới Kha:

– Con với Tiểu Thu cũng yêu nhau mấy năm rồi, định khi nào thì ổn định đây?

Với thế hệ trước, phải có giấy đăng ký kết hôn mới thực sự gọi là ổn định, dẫu cho danh nghĩa anh em đã tồn tại giữa họ bao năm qua. Xét cho cùng, mối quan hệ được pháp luật bảo vệ vẫn bảo đảm hơn đạo đức suông. Sau khi trưởng thành, hộ khẩu của Lương Mạn Thu đã được chuyển về thôn Sơn Vĩ, nên về mặt giấy tờ, cô đã chẳng còn ràng buộc gì với nhà họ nữa.

Đới Kha giờ cũng đến tuổi có thể mời ba điếu thuốc rồi, nhưng nhà lại là khu vực cấm hút thuốc.

Ông chủ Đới giờ đã thành ông chủ Đới đúng nghĩa, không còn phải tất bật lo toan việc vặt nữa. Công việc chính của ông là kiểm soát chất lượng ngỗng quay và thuê một văn phòng nhỏ để quản lý sổ sách cho cả ba cửa tiệm.

Hai ba con ngồi đối diện nhau, phì phèo thuốc lá trong văn phòng vắng lặng.

Đới Kha kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, lên tiếng:

– Chuyện này con không quyết được, ba phải hỏi ý kiến Lương Mạn Thu ấy.

Đới Tứ Hải bật cười, rít một hơi thuốc rồi đáp:

– Ba làm sao mà mở lời với Tiểu Thu được.

Không chỉ Đới Tứ Hải, mà ngay cả A Liên cũng cảm thấy không tiện hỏi han Lương Mạn Thu quá nhiều về chuyện này.

Những bậc cha mẹ tuy học vấn không cao nhưng luôn hết lòng cho con cái ăn học tử tế thường mang trong mình một sự nể trọng đặc biệt đối với tri thức. Cả Đới Tứ Hải và A Liên đều tâm niệm rằng Lương Mạn Thu tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng hàng đầu cả nước, chắc chắn thông minh và hiểu biết hơn họ rất nhiều. Họ tin rằng cô tự có chủ kiến cùng kế hoạch của riêng mình, không cần họ phải dò hỏi nhiều hay thúc giục làm gì.

Đới Tứ Hải lại hỏi:

– Vậy là con thì muốn rồi, nhưng Tiểu Thu thì chưa có ý đó hả?

Đới Kha đáp gọn:

– Con làm sao biết nhỏ đó nghĩ gì.

Đới Tứ Hải nheo mày:

– Bạn gái bây nghĩ gì mà cũng không biết, thế bây yêu đương kiểu gì? Hay là yêu không khí?

Đới Kha nhún vai:

– Con có phải con giun trong bụng nhỏ đó đâu mà biết.

Lương Mạn Thu đâu phải người tầm thường, cô tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh hẳn hoi. Muốn làm con giun trong bụng cô thì cũng phải đạt chuẩn đầu vào đấy, tối thiểu cũng phải tốt nghiệp trường 211, mà tốt nhất là trường 985.

Đới Tứ Hải cười bảo:

– Phụ nữ cần cảm giác an toàn. Nhiều khi cánh đàn ông chúng ta phải chủ động hơn một chút, đừng có việc gì cũng đợi người ta mở lời trước.

Đới Kha làu bàu:

– Đó là bà xã ba, chứ có phải bà xã con đâu mà con biết.

Cách xưng hô “bà xã con” thân mật và tự nhiên đến mức Đới Tứ Hải nghe xong không khỏi sững người một lúc, rồi ông hỏi:

– Đã thành bà xã rồi cơ à?

Đới Kha thản nhiên đáp:

– Vẫn luôn là thế mà ba.

Lần đầu tiên dùng cách xưng hô tình tứ như vậy trước mặt phụ huynh, dẫu Đới Kha có chai mặt đến đâu cũng không tránh khỏi đôi chút ngượng ngùng.

Nếu đang nhắn tin qua mạng, Đới Kha hẳn đã gửi ngay cho Đới Tứ Hải cái nhãn dán anh lính hút thuốc rồi. 

Nhưng giờ thì đành chịu, không gửi được. 

Đại D đành tự mình rít một hơi thuốc cho đỡ ghiền.

Đới Tứ Hải cũng từng trải qua thời trai trẻ sôi nổi, nhớ lại chuyện xưa mà lòng lâng lâng, ông cười hiền hậu nói:

– Tụi bây giấu ba ngần ấy năm trời làm ba cứ thắc mắc mãi, rốt cuộc hai đứa yêu nhau từ hồi lớp mấy thế?

Đới Kha cười đáp:

– Mạng lưới tình báo của ba mà vẫn chưa dò ra được thông tin này sao?

Đới Tứ Hải cười lắc đầu, nén lại sự tò mò trong lòng:

– Thế nào rồi cũng phải cưới thôi. Liệu mà tính sớm đi, đừng để đến lúc đùng một cái có con, lại cuống cuồng rồi rối tung rối mù cả lên.

Đới Kha buột miệng:

– Con không có giống ba.

Đới Tứ Hải ngẩn người trong giây lát, không ngờ Đới Kha vẫn còn nhớ chuyện cũ, ông đằng hắng một tiếng đầy ngượng nghịu rồi nói tiếp:

– Bọn trẻ các con ắt có kế hoạch của riêng mình. Nhưng ý ba là, cứ đăng ký kết hôn rồi đãi tiệc trước đi, đừng dồn hai việc lớn ấy vào một lúc. Tiểu Thu mới đi làm, chuyện con cái có thể từ từ tính sau, nhưng ít nhất cũng phải chuyển sang căn nhà ba phòng ngủ đã. Căn nhà cũ bên Bích Lâm Hồng Đình hai đứa đang ở thì vừa đẹp, một phòng để ngủ, một phòng để làm việc, chứ sau này có con rồi thì chật chội lắm.

Cái lý lẽ này nghe quen quen, y hệt như hồi ông tính chuyện có thêm Cá Hố.

Đới Kha hỏi chơi chơi:

– Ba, ba tính mua cho tụi con hả?

Đới Tứ Hải rít hơi thuốc cuối cùng rồi dụi đầu mẩu thuốc vào gạt tàn. Đoạn, ông lấy bộ ấm trà do Lương Mạn Thu tặng ra, cẩn thận bày biện rồi mới cắm ấm đun nước.

Ông không những không bực mình mà còn tủm tỉm cười hỏi lại:

– Mua nhà thì bây cưới liền hả?

Đới Kha cũng hùa theo, nói nhẹ tênh như thể chuyện cưới xin cũng đơn giản như trả tiền mua một món hàng:

– Cưới!

Đới Tứ Hải cười phá lên:

– Thiệt hay giỡn vậy?

Đới Kha đáp với giọng nửa đùa nửa thật:

– Cảnh sát không bao giờ nói dối.

Đới Tứ Hải gật gù:

– Lúc đi làm thì đúng là cảnh sát, nhưng tan làm thì vẫn là con ba.

Đới Kha giỡn lại:

– Mua nhà xong thì thành bố luôn.

Đới Tứ Hải bó tay:

– Hầy!

Ấm siêu tốc vừa kêu “tách” một tiếng, như thể đang vỗ tay tán thưởng màn đối đáp tung hứng của hai ba con.

Đới Tứ Hải tráng qua bộ ấm chén, đoạn bắt đầu pha trà, rồi rót một tách trà chưa đầy đặt trước mặt Đới Kha.

– Giá nhà đất ở Hải Thành này năm sau lại tăng nhanh hơn năm trước, con vẫn nên tính sớm thì hơn.

Đới Kha nhấp một ngụm trà. Đối diện với vấn đề thực tế và có phần phũ phàng này, anh hiếm khi tỏ ra nghiêm túc đến vậy.

– Con biết rồi.

Đới Tứ Hải ôn tồn nói:

– Đại D này, có mấy chuyện ba muốn nói thẳng với con. Căn nhà bên Phỉ Thúy Loan vẫn còn đang trả góp, ba tiệm ngỗng cũng cần vốn để xoay vòng, thành ra muốn mua đứt một căn nhà nữa thì hơi quá sức của ba. Nhiều nhất thì ba chỉ có thể lo được khoản trả trước với chi phí sửa sang thôi. Phần còn lại, hai đứa phải tự lực cánh sinh rồi.

– Vâng ạ.

Đới Kha vốn đã đứng tên căn nhà ở Bích Lâm Hồng Đình rồi. Nếu bây giờ lại mua đứt thêm một căn nữa, dẫu Đới Tứ Hải có xoay đủ tiền thì A Liên cũng sẽ không vui, bởi Cá Hố vẫn chưa có bất kỳ tài sản nào đứng tên mình.

Chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Nếu ngày trước không có A Liên đảm đang quán xuyến, có lẽ Đới Tứ Hải còn chẳng mở nổi cửa tiệm thứ hai, vì vậy ít nhiều ông cũng phải để tâm đ ến cảm nhận của các thành viên khác trong gia đình.

Đới Tứ Hải dặn dò:

– Con với Tiểu Thu rảnh rỗi thì đi xem các dự án bất động sản đi, xem nhiều nơi vào rồi chọn lựa cho kỹ càng, không cần phải vội vàng quyết định ngay đâu. Nhà cũ nếu có căn nào ưng ý thì cũng ngó thử xem sao.

Đới Kha vốn là người thuộc phái hành động. Đợt nghỉ phép của anh lại trùng với ngày nghỉ của Lương Mạn Thu, nên cuối tuần đó, sau khi hai người lái xe ra ngoài ăn trưa, Lương Mạn Thu cứ ngỡ sẽ về nhà, nào ngờ Đới Kha lại rẽ vào một cung đường lạ lẫm.

Cô ngạc nhiên hỏi:

– Anh, mình đi đâu thế?

Việc chọn lựa bất động sản không nằm trong kế hoạch tạo bất ngờ của Đới Kha, nên anh thành thật trả lời:

– Đi xem nhà.

Lương Mạn Thu ngơ ngác hỏi lại:

– Chuyển nhà hả anh? Chỗ mình ở bây giờ vẫn tốt mà?

Nếu đúng là chuyển nhà, cô chỉ nghĩ đến một lý do duy nhất: có lẽ Đới Kha thấy cô đi làm xa, mỗi ngày cả đi lẫn về mất gần một tiếng đồng hồ, không được thong thả như anh, chỉ cần đi vài một tẹo là tới cơ quan.

Nhưng cô đã quen với nhịp sống ở Thúy Điền, quen từng con đường, góc phố, hàng quán thân thuộc, quen cả những người hàng xóm láng giềng tốt bụng. Cái không khí ấm áp tình người và sự ổn định ấy mang lại cho cô một cảm giác an toàn vô cùng đáng trân trọng.

Đới Kha đáp gọn:

– Mua nhà.

– Hả? – Lương Mạn Thu ngẩn người trong giây lát.

Vì mới đi làm và đã có chỗ ở ổn định, nên khát khao sở hữu một căn nhà của riêng mình ở Lương Mạn Thu vẫn chưa mãnh liệt bằng mong muốn được tăng lương. 

Có lẽ phải vài năm nữa, khi đã tích cóp được chút tiền tiết kiệm, ý nghĩ ấy ắt sẽ mạnh mẽ hơn.

– Nhà mình bây giờ ở vẫn đủ chỗ mà anh, lại còn rất thoải mái nữa.

Đới Kha phán một câu xanh rờn:

– Nhưng sau này sẽ không đủ.

Thi thoảng, Lương Mạn Thu cũng từng nghĩ nếu có thêm con thì nhà sẽ không đủ chỗ ở. Như mỗi lần Cá Hố qua chơi, nếu buổi trưa thằng bé muốn chợp mắt một lát thì cũng đành phải nằm trên chiếc giường của hai người họ.

Quả thực, cô vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện phải dành riêng một phòng cho con cái sau này.

Đới Kha đi làm sớm hơn cô tới bốn năm, môi trường làm việc và những va chạm trong cuộc sống cũng khác biệt, thành thử suy nghĩ của hai người giờ đây bắt đầu bộc lộ những điểm bất đồng.

Trong khi cô còn đang loay hoay thích nghi với guồng quay công sở, vừa gắng sức làm việc vừa hoài niệm quãng đời sinh viên, thì anh đã sớm gác lại chuyện trường lớp để từng bước vun vén cho tương lai của cả hai.

Lương Mạn Thu khẽ nói:

– Chuyện sau này còn xa quá à…

Đới Kha im lặng một lúc lâu, khiến Lương Mạn Thu ngỡ anh giận, thoáng bối rối không biết lựa lời thế nào.

Bỗng anh lên tiếng:

– Cứ phải lo trước cho chắc ăn.

Lương Mạn Thu ngạc nhiên hỏi:

– Anh, anh để dành đủ tiền rồi hả?

Cô thì chắc chắn không có tiền rồi, cũng chẳng mấy rành mấy vụ trả trước hay vay mua nhà.

Đới Kha đáp gọn:

– Lão Đới lo.

Cậu ấm bán ngỗng quay lúc nào chẳng có đường lui. Hồi cấp Hai mà không thi đậu trường công lập, Đới Tứ Hải đã chuẩn bị sẵn tiền cho anh học trường tư. Lên cấp Ba nếu không vào nổi đại học chính quy, thì học cao đẳng rồi về nối nghiệp gia đình cũng xong. Ba giỏi giang thì con cái có số hưởng.

Lương Mạn Thu làm gì tốt số như anh. Đối với cô, có cơm no áo ấm đã cảm ơn trời đất rồi, nào dám mơ tưởng được chu cấp thêm.

Dự án đầu tiên Đới Kha dẫn Lương Mạn Thu đi xem vẫn nằm ở khu Thúy Điền, bởi cơ ngơi làm ăn của gia đình lẫn cơ quan anh đều tọa lạc tại đây, nên họ cũng không có ý định chuyển đi đâu xa.

Vừa nghe tỷ lệ chỗ đậu xe ở đây là 1:1.05, đảm bảo mỗi căn hộ đều có đủ chỗ, mắt Lương Mạn Thu liền sáng rỡ. Chỉ có trời mới biết cô đã phải vật lộn thế nào mỗi khi tìm chỗ đậu chiếc SUV của Đới Kha ở Bích Lâm Hồng Đình.

Khu Bích Lâm Hồng Đình có khi còn nhiều tuổi hơn cả cô.

Bản năng nghề nghiệp trỗi dậy, Đới Kha dễ dàng nhận ra ánh mắt khao khát của Lương Mạn Thu.

Đợi nhân viên tư vấn cất giọng hỏi với lên quản lý xem còn những căn nào, Đới Kha bỗng siết vai Lương Mạn Thu, ghé sát vào tai cô thì thầm:

– Lão Đới nói mình cứ cưới là được thưởng tiền trả trước một căn nhà.

Lương Mạn Thu sững người.

Đây là lần đầu tiên Đới Kha trực tiếp nhắc đến chuyện cưới xin. Cô ngỡ ngàng như bị ai đó nhấn nút tua nhanh, vèo một cái đã thấy mình đang ở tương lai mấy năm sau, nhất thời không rõ ý anh là muốn mua nhà hay muốn cưới.

– Anh… – Lương Mạn Thu mím môi, chuyện này liên quan đến một khoản tiền lớn, cô không thể không nói thẳng – Hình như… anh quyết định cưới là để mua nhà thì phải…

Đới Kha hỏi ngược lại:

– Không cưới sao thêm tên em vào giấy tờ nhà được?

Lương Mạn Thu ngơ ngác:

– Hả?

Tay Đới Kha thuận thế trượt xuống, lướt qua lưng rồi theo đét nhẹ mông cô như mọi khi, chỉ là giờ cô đang ngồi nên anh không đét trúng thôi.

Đới Kha cười khẽ:

– Hả với chả hở, em nghĩ lão Đới không cho em cái gì chắc?

7.7
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
04/06/2025