Chương 26: Chương 26

26/04/2025 10 8.2

Cô nào sợ nóng đâu, rõ ràng là đang sợ anh.

Nhưng chị gái mà sợ em trai mình, nói ra người ta lại cười rụng răng.

Hạ Chi không nói nữa, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên đường phố là hàng cây cây xanh xanh um tươi tốt, bảng hiệu cửa hàng đủ mọi màu sắc, người người đi bộ qua đường, hoàng hôn từ từ thay đổi, làm sao không hấp dẫn cho được.

Nhưng sự tồn tại của Ngôn Kha quá mạnh mẽ, dù cô trong mắt chứa vật gì, trong lòng vẫn chỉ để ý đến anh ngồi cạnh mình.

“Đúng rồi, tối nay kiểm tra điểm được rồi đúng không?”

0 giờ thứ hai sẽ bắt đầu hiện kết quả thi Đại học, Ngôn Kha gật đầu: “Phải, sáng mai em nói chị biết.”

Hạ Chi dẩu môi tỏ vẻ không hài lòng: “Em tra xong phải nói với chị đấy, nếu không chị không ngủ được đâu.”

Đôi mắt Ngôn Kha đột nhiên sáng lên, anh duỗi tay vén lại mái tóc đã bị gió làm loạn của cô.

Thịch! Thịch! Thịch!

Rõ ràng là ở trước mặt em trai nhưng trái tim cô lại xôn xao không chịu nằm yên, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngôn Kha mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

“Được, Hạ Chi, em sẽ nói với chị đầu tiên.”

“...”

Nhìn vào đôi mắt anh là hình ảnh phản chiếu rất rõ ràng của bản thân, một giây ấy, nhịp đập của trái tim Hạ Chi càng thất thường hơn.

Cô cảm giác trong lòng có điều gì đó rất kỳ lạ, một sự xúc động khó kiềm chế đang khiêu chiến quy tắc từ trước tới nay cô luôn cho là chính xác.

Một con thú nhỏ xoa tay hầm hè ra sức vùng vẫy gào thét nhưng trăm ngàn xiềng xích trên người cô là ai trao cho và ai đã xích cô vào.

Còn thú nhỏ kia tượng trưng cho điều gì.

Cô không muốn nghĩ tiếp nữa.

Ban đầu cô trở về là để tránh lo lắng mất ngủ vì nghĩ đến chuyện có kết quả vào thứ hai nhưng cuối cùng cô vẫn bị mất ngủ.

Không chỉ vì đợi kết quả của Ngôn Kha, còn vì cô hồi tưởng lại nụ hôn tối hôm qua, rốt cuộc tại sao cô hoàn toàn không kháng cự anh?

Ở Đại học hoặc ở công ty, khi bị các chàng trai khác sơ ý chạm vào vai hoặc cánh tay, ít nhiều cô cũng sẽ cảm thấy phản cảm, nếu tầm mắt của đối phương dừng lại vài giây ở trên người cô thì độ phản cảm càng tăng vọt hơn.

Nhưng khi được Ngôn Kha hôn, cô lại hùa theo hưởng thụ.

Hạ Chi vô thức liếm môi, đến khi cô phản ứng lại thì mới nhận ra mình đang làm gì, cô đang nhớ lại dư vị đó sao?

A! Điên rồi, sự tức giận vì mất nụ hôn đầu thì không có, cũng không tức giận tại sao lúc em trai hôn mà cô không đẩy ra…

Chuyện nên làm thì chẳng thèm làm, thế mà còn lén nhớ lại cảm giác kích thích tim đập mạnh kia.

Mặt cô đỏ bừng, đổi hướng nằm nhưng vẫn liên tục xoay người trằn trọc.

Nóng, nóng quá!

Nghe tiếng thông báo tin nhắn WeChat, Hạ Chi nằm trên giường khẽ thở dốc, cô cắn môi cầm điện thoại mở khóa màn hình thì thấy tin nhắn từ anh.

Ngôn Kha: [702.]

Hạ Chi choáng váng nhìn con số kia, 702 điểm!!!

Cho dù cô biết thành tích của Ngôn Kha rất tốt, bố dượng chưa từng nhíu mày một lần nào về chuyện học tập của anh nhưng kết quả này hơi bị khủng rồi!

Hạ Chi dựa vào đầu giường nghĩ rất lâu mới nhớ ra điểm thi Đại học của mình, tất nhiên chẳng là gì so với kết quả khủng của Ngôn Kha nhưng cô cũng rất cố gắng khổ sở lắm mới thi đậu Đại học, cho nên nhất định Ngôn Kha cũng đã dốc hết sức mới có số điểm này.

Lúc Ngôn Kha học năm nhất cao trung thì Hạ Chi đã học năm ba Đại học ở thành phố khác, nửa tháng về nhà một lần, cho nên cô bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh em trai cũng liều mạng cố gắng giống như cô.

Nhưng cứ nghĩ mãi vẫn là hình ảnh Ngôn Kha đeo tai nghe chống ồn chơi game, Ngôn Kha ôm bóng rổ về nhà với vầng trán đẫm mồ hôi, Ngôn Kha xem phim cười chế giễu nói cô rằng con quỷ này có gì đáng sợ đâu.

Đêm hôm khuya khoắt, máu nóng thiêu đốt một cách vô cớ, cô chớp mắt xua tan cái lạnh.

Ông trời ơi, ông bất công quá đi.

Hạ Chi hoàn toàn không buồn ngủ, hỏi đối phương điểm chi tiết của mỗi môn, khi nhìn thấy điểm toán tuyệt đối của Ngôn Kha thì cô không khỏi hít một hơi đầy kinh ngạc.

Hạ Chi: [Em là thiên tài! Xuất sắc quá đi…]

Ngôn Kha không chỉ cài tấm ảnh hai người chụp chung làm màn hình nền mà còn đặt làm nền trò chuyện trên WeChat.

Anh nhìn nụ cười của Hạ Chi trên khung chat rồi trả lời.

Ngôn Kha: [Vậy em có thể đòi một phần thưởng nhỏ không?]

Hạ Chi: [Đương nhiên là được!]

Cô nhất thời kích động, quên hẳn tình cảnh xấu hổ của mình.

Ngón tay ấn khung chat đang do dự có cần thu hồi hay không, bình tĩnh, hiện tại mọi người đều tra được điểm rồi. Dựa theo kinh nghiệm của cô, lúc này chắc chắn có rất nhiều người nói chuyện với Ngôn Kha, không chừng anh vẫn chưa thấy.

Khi cô đang định ấn thu hồi thì Ngôn Kha nhắn lại.

Ngôn Kha: [Bây giờ em chưa nghĩ ra, đến lúc nghĩ ra sẽ nói với chị. Không khó lắm đâu, chắc chắn chị có thể làm được dễ dàng.]

Tiêu rồi, anh đọc được rồi, cô còn tưởng đối phương rất bận mới phải chứ.

Thật vậy, lúc hai người trò chuyện, điện thoại của Ngôn Kha cứ rung liên hồi.

8.2
Tiến độ: 100% 30/30 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025