Chương 128: Chương 128
Sau khi ra khỏi phòng, Nguyễn Linh gọi hệ thống ra.
Nguyễn Linh: "Hệ thống, trong cốt truyện gốc, Diệp Hủ có từng bị dị ứng đậu phộng không?"
Trước khi đến bữa tiệc sinh nhật, Nguyễn Linh đã hỏi hệ thống đây có phải là cốt truyện gốc hay không.
Sau đó cô đã nghe hệ thống, trong nguyên tác, ngay cả Diệp Hủ cũng không tham gia bữa tiệc sinh nhật năm nay của Tô Quân Nhược, chứ đừng nói đến người mẹ kế như cô.
Tuy nhiên, để đề phòng, Nguyễn Linh vẫn quyết định hỏi thử.
Có lẽ kẻ muốn trêu chọc Diệp Hủ vẫn luôn có mặt, chỉ là lần này đổi sang hoàn cảnh khác.
Hệ thống: [Tôi đã kiểm tra rồi, có một lần, nhưng không phải ở bữa tiệc.]
Ánh mắt của Nguyễn Linh hơi khựng lại: "Là ai? Khi nào?"
Hệ thống: [Là nữ chính của nguyên tác. Nữ chính thấy thương Diệp Hủ chưa bao giờ được cảm nhận được hơi ấm từ gia đình, nên đã dành cả một buổi chiều để nấu một bữa tối yêu thương cho Diệp Hủ, trong đó có một món ăn được thêm đậu phộng. Diệp Hủ vì không muốn lãng phí tâm huyết của nữ chính, nên đã cố gắng ăn hết tất cả đồ ăn.]
Nguyễn Linh: "..."
Cô không ngờ, Diệp Hủ trong nguyên tác cũng là một người si tình.
Hệ thống tiếp tục giải thích: [Nữ chính thấy Diệp Hủ trông rất khó chịu, nên đau lòng để Diệp Hủ ở lại nhà mình qua đêm và cùng gia đình chăm sóc Diệp Hủ cả đêm. Diệp Hủ cũng vì vậy mà lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác gia đình, tình cảm giữa cậu và nữ chính cũng tăng nhanh.]
Nguyễn Linh: "..." Diệp Hủ bị dị ứng, nhưng Diệp Cảnh Trì không đón con trai về chăm sóc sao?
[Diệp Hủ không nói với gia đình, Diệp Cảnh Trì chỉ biết chuyện gì xảy ra vào ngày hôm sau, khi nhìn thấy vết đỏ trên mặt con trai.]
Nguyễn Linh im lặng một lúc.
Mặc dù chỉ là cốt truyện, nhưng trong một khoảnh khắc cô lại vô cùng đồng cảm.
Lúc đó, Diệp Cảnh Trì biết Diệp Hủ được chăm sóc ở nhà người khác cả đêm, sẽ có tâm trạng gì?
Trong vài giây, Nguyễn Linh thậm chí cảm thấy hơi thương Diệp Cảnh Trì.
Nhưng ngay sau đó cô đã lấy lại lý trí, bây giờ không phải lúc để buồn.
Nguyễn Linh: "Cô gái trong truyện vườn trường, lần này có đến dự sinh nhật không?"
Hệ thống lập tức trả lời: [Đừng nghi ngờ chuyên môn của tôi! Nếu nữ chính của cuốn truyện này xuất hiện, tôi chắc chắn sẽ phát hiện ra!]
Nguyễn Linh: "Ừ."
Có như đằng sau chuyện này, có kẻ chủ mưu khác.
Sau khi xác định không thể có thêm thông tin hữu ích nào từ hệ thống, Nguyễn Linh đi tìm mẹ của Tô Quân Nhược.
Thấy Nguyễn Linh đến, Tô Cầm hiểu ra, lập tức nói: "Cô đến xem đồ ăn mà Diệp Hủ đã ăn phải không?"
Nguyễn Linh gật đầu.
Tô Cầm dẫn Nguyễn Linh đến một căn phòng nhỏ, trên bàn là hai thứ mà Diệp Hủ đã đề cập trước đó.
"Phần salad và súp này, trong bảng thành phần đều không có đậu phộng." Cầm nói: “Tôi biết Diệp Hủ bị dị ứng đậu phộng, vì vậy hôm nay các món ăn trong bữa tiệc đều không có đậu phộng."
Làm việc với người thông minh thật thoải mái, Nguyễn Linh còn chưa kịp hỏi thì Tô Cầm đã ra cô muốn biết gì.
Nguyễn Linh suy một lúc, ánh mắt chuyển sang bát súp còn lại.
Thấy Nguyễn Linh có vẻ đang suy nghĩ, Cầm cũng hiểu ra: "Bát súp này có nhiều loại rau củ, mùi vị cũng đậm đà, nếu có người cho thứ gì đó vào thì quả thật rất khó phát hiện. Chỉ là, chỗ ăn uống không có camera giám sát..."
Trang viên này là tài sản riêng của nhà họ Tô, ngày thường cũng không có người lạ ra vào, do đó ngoài một số khu vực làm việc, hầu hết các phòng đều không lắp đặt camera giám sát.
Nguyễn Linh nghĩ một lúc, hỏi: "Nếu tôi muốn tìm một số thứ có đậu phộng, có thể tìm được không?"
Cầm hiểu ý của Nguyễn Linh.
"Thế này đi." Tô Cầm nói: “Tôi sẽ cho người hỏi nhân viên, họ chắc chắn biết trong bếp và kho chứa có đậu phộng hay không. Khi tìm được rồi, tôi sẽ cho người thông báo cho cô."
...
Sau khi xác nhận với Tô Cầm, Nguyễn Linh nhắn tin cho Diệp Cảnh Trì, biết được anh đã lấy thuốc và vào phòng xem Diệp Hủ rồi.
Biết Diệp Hủ có người trông nom, Nguyễn Linh liền đi xuống một của biệt thự.
Các vị khách đã kết thúc bữa ăn, học sinh trung học tụ tập lại với nhau, chơi các trò chơi tiệc tùng.
Nguyễn Linh đi một vòng, phát hiện ra cô bé họ Ôn trước đó đến tìm Diệp Hủ cũng xuất hiện.
Ôn Tâm Duyệt rõ ràng đã khóc, mắt còn hơi đỏ.
Nhưng lúc này quanh cô ta có mấy bạn nam cùng tuổi đang vây quanh, trông có vẻ rất quan tâm, dỗ dành cô ta chơi bài.
Ngoài Ôn Tâm Duyệt ra, Nguyễn Linh còn phát hiện ra Trần Tùng Dương không biết cũng đã đến từ lúc nào.
Trước đó lúc xem pháo hoa, tiếng nói oang oang có chút quen thuộc, quả nhiên là của Trần Tùng Dương.
Nguyễn Linh vốn định tìm Tô Quân Nhược hỏi thăm tình hình, nhưng Tô Quân Nhược là nhân vật chính, gọi thẳng cô ấy ra thì sẽ kinh động.
Vừa hay Trần Tùng Dương đã đến, biết đâu cậu ta biết rõ chuyện của Diệp Hủ hơn.
Nguyễn Linh vẫy tay gọi Trần Tùng Dương.
Trần Tùng Dương đang nói chuyện với người khác, thấy vậy liền vội vàng chạy đến.
"Cô!" Trần Tùng Dương cười tươi khoe hàm răng trắng: “Lúc nãy cháu còn tìm cô đấy! Sao cô có một mình ở đây, Hủ ca đâu rồi?"
Nguyễn Linh cười cười: "Chuyện dài lắm, chúng ta đi chỗ vắng người nói chuyện nhé."
Trần Tùng Dương gật đầu.
Nguyễn Linh dẫn theo Trần Tùng Dương, hai người đến một nơi vắng vẻ trên ban công tầng một.
"Cô muốn hỏi cháu một số chuyện về Diệp Hủ." Nguyễn Linh nói.
Trần Tùng Dương lập tức vỗ vỗ ngực: "Được ạ! Cô cứ yên tâm, cháu và Hủ ca quen nhau mười năm rồi, không có gì cháu không biết!"
Nguyễn Linh: "Cháu có biết Diệp Hủ bị dị ứng đậu phộng không?"
Trần Tùng Dương tỏ vẻ đương nhiên: "Biết chứ!"
Rồi cậu ấy phản ứng lại: "Cô, Hủ ca không ở đây, chẳng lẽ vì không cẩn thận ăn phải đậu phộng rồi bị dị ứng sao?"
Nguyễn Linh khẽ lắc đầu: "Không hoàn toàn là vậy."
Việc giải thích hơi phức tạp, Nguyễn Linh định hỏi cho rõ những điều mình muốn biết trước.
Cô tiếp tục hỏi: "Vậy những người biết Diệp Hủ bị dị ứng có nhiều không? Ví dụ như bạn cùng lớp của thằng bé, hoặc những người khác trong trường."
Trần Tùng Dương suy nghĩ một lúc: "Bạn học cấp ba thì không có nhiều đâu. Hủ ca không thích chia sẻ chuyện của mình với người khác, sau cấp hai thì hình như cũng không bị dị ứng nữa. Tuy nhiên, hồi cấp hai, có một lần Hủ ca vì dị ứng mà phải đến phòng y tế, trong lớp có mấy người nhìn thấy."
Nguyễn Linh trầm ngâm một lúc, rồi trực tiếp kéo Trần Tùng Dương đến chỗ Ôn Tâm Duyệt trước đó.
Cô nhẹ nhàng hỏi: "Cháu có quen cô gái kia và mấy cậu bạn nam bên cạnh cô ấy không?"
Trần Tùng Dương hơi ngạc nhiên, thấy biểu hiện nghiêm túc của Nguyễn Linh, cũng theo đó hạ thấp giọng: "Quen. Cô gái ở giữa là Ôn Tâm Duyệt, là bạn thân của Tô Quân Nhược. Mấy cậu bạn bên cạnh cháu cũng quen, đều là học sinh trường chúng cháu, trước đây còn từng học chung lớp."
Nguyễn Linh chớp chớp mắt: "Vậy cháu nghĩ, họ có biết Diệp Hủ bị dị ứng đậu phộng không?"
...