Chương 126: Chương 126
Cùng với những bông pháo hoa rực rỡ sắc màu đang nở rộ trên bầu trời đêm, tiếng hò reo thán phục cũng vang lên liên tục từ dưới lầu.
Nguyễn Linh ngồi trên xích đu, khoé môi khẽ nhếch lên, toàn tâm toàn ý thưởng thức màn trình diễn hoành tráng trên bầu trời đêm.
Bỗng nhiên, Nguyễn Linh híp mắt lại.
Những bông pháo hoa đang nở rộ dường như tạo thành một hình dạng, trông có vẻ quen thuộc.
Chẳng qua là quá ngắn ngủi, Nguyễn Linh còn chưa kịp xác kỹ lưỡng thì pháo hoa đã biến mất.
Cô định đi hỏi Diệp Cảnh Trì, nhưng ngay giây tiếp theo, hình dạng tương tự lại xuất hiện trên bầu trời đêm.
Nghe loáng thoáng tiếng một người đàn ông hét to: "Hình như là con cá!"
Giọng nói này có vẻ quen thuộc, nhưng Nguyễn Linh không có thời gian để phân biệt, vì sự chú ý của cô đã hoàn toàn bị pháo hoa thu hút.
"Là đèn cá..." Nguyễn Linh khẽ lẩm bẩm.
Người khác có thể không nhận ra, nhưng hình dạng này cô quá quen thuộc.
Đèn cá trong studio của cô là do cô tự tay làm, mẫu mã được sửa đi sửa lại vô số lần, cho nên nó đã in sâu vào tâm trí cô.
Màu sắc và hình dạng của pháo hoa hoàn toàn giống với đèn cá mà cô đã dành nửa ngày để làm.
Nguyễn Linh như đang tự nói với chính cũng như đang cảm thán một lần nữa: "Là cá."
Diệp Cảnh Trì không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô.
Anh mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng: "Ừ, là đèn cá."
Nguyễn Linh cũng cười.
Khoảnh khắc này, cô cảm thấy trái tim mình mềm mại chưa từng có.
Nếu nói màn pháo hoa chỉ là bất ngờ ngoài ý muốn, thì trong khoảnh khắc nhận thấy đèn cá, trái tim Nguyễn Linh đã thực sự được hạnh phúc lấp đầy.
Cô và tất cả khách mời tham dự bữa tiệc đều cùng nhau chứng kiến màn pháo hoa rực rỡ.
Nhưng bí mật sau đó, chỉ có cô và người bên cạnh biết được.
Loại cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn thầm kín này, gần như không thể diễn tả bằng lời.
Hơn nữa, còn gì tuyệt vời hơn một món quà vừa tốn kém, vừa có tâm đâu chứ?
Có một khoảnh khắc, Nguyễn Linh thậm chí còn nghĩ:
Lúc này, dù Diệp Cảnh Trì có nói gì với cô, cô cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Tất nhiên, đây chỉ là cách nói quá mà thôi.
Nhưng cảm giác được bao phủ bởi hạnh phúc to lớn, thực sự sẽ khiến người ta mất đi lý trí, chìm đắm trong đó.
Nguyễn Linh gần như quên mất rằng, thực ra Diệp Cảnh Trì chưa từng thể hiện tình cảm rõ ràng với cô.
...
Sau khi hình dạng đèn cá xuất hiện thêm vài lần, màn trình diễn pháo hoa hoành tráng cuối cùng cũng kết thúc.
Bầu trời đêm lại trở về yên tĩnh.
Lúc nãy, ánh của Nguyễn Linh vẫn luôn không nỡ rời khỏi màn đêm.
Cho đến lúc này, cô mới nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Diệp Cảnh Trì đã nhìn cô từ lâu.
Thấy cô nhìn qua, Diệp Cảnh Trì nhàn nhạt lên tiếng: "Thích không?"
Nguyễn bật cười.
Có một khoảnh khắc, cô thực sự rất muốn phàn nàn về người đàn ông này.
Nhưng món quà này cô thực sự rất hài lòng, vì vậy sau khi do dự một lúc, cô không bật lại anh nữa.
Nguyễn Linh gật đầu: "Ừ, thích."
Theo cô, món quà này còn khó quên hơn cả chiếc nhẫn mà cô không thích.
Nguyễn Linh nghĩ, ngay cả về lâu về dài vì nhiều lý khác nhau, mà cô và Diệp Cảnh Trì chia xa.
Thì cô cũng sẽ không bao giờ quên pháo hoa hôm nay, cùng cảm giác ngạc nhiên và cực kỳ vui mừng của cô khi nhìn thấy "đèn cá" xuất hiện.
Sau một lúc im lặng, Nguyễn Linh vẫn không nhịn được hỏi: "Những chiếc nhẫn mà anh cho em xem trước đây thì sao, không tặng nữa à?"
Ý định ban đầu của Nguyễn Linh chỉ là muốn gây khó dễ cho Diệp Cảnh Trì.
Bởi vì khi Diệp Cảnh Trì hỏi hai chữ "Thích không" này, vẻ anh bình tĩnh giống như đang hỏi cô "Ăn chưa" vậy.
Tâm trạng của cô xáo động là thế, nhưng anh lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, khiến Nguyễn Linh có cảm giác mình đã thua.
Nguyễn Linh không biết rằng, vẻ ngoài tinh nghịch như thể đang lên kế hoạch xấu xa của cô, cũng khiến người ta rung động.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì lóe sáng, giọng trầm trầm: "Không có nhẫn, nhưng..."
Anh dừng lại một chút: "Em nhắm mắt lại đi."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Sao thế? Chẳng lẽ lại có pháo hoa nữa sao."
Tuy nhiên, cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Quá trình chờ đợi bất ngờ vẫn rất thú vị, cô cũng sẵn lòng phối hợp.
Tai cô vang lên một tiếng động, Nguyễn Linh đang cảm thấy hơi tò mò thì đột nhiên một cảm giác mát lạnh chạm vào lồng ngực cô.
Nguyễn Linh hơi run rẩy.
Ngay sau đó, ngón tay của Diệp Cảnh Trì lại chạm vào gáy cô.
Đầu ngón tay của anh hơi thô ráp, trên làn da của cô tạo ra một chuỗi rung động và tê dại.
Nguyễn Linh vô thức nín thở, cảm nhận động tác của người đàn ông.
Cô biết, anh đang giúp cô đeo vòng cổ.
Cô chỉ thuận miệng gây khó dễ cho anh, nhưng không ngờ ngoài màn pháo hoa, Diệp Cảnh Trì thực sự còn chuẩn bị thứ khác.
Không hiểu sao, không tác của Diệp Cảnh Trì dường như có chút vụng về, đã qua mười mấy giây vẫn chưa có tiến triển gì.
Kèm theo động tác tay của Diệp Cảnh Trì, mái tóc dài của Nguyễn Linh cũng theo đó di chuyển qua lại, khiến cô cảm thấy hơi ngứa.
Nguyễn Linh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Trước tiên anh gạt tóc ra trước đã, tóc che mất rồi sao mà đeo được, còn làm em ngứa nữa."
Nói xong, đôi tay Diệp Cảnh Trì đang "quậy phá" ở cổ cô cũng khựng lại.
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Xin lỗi."
Dừng một chút, anh lại nói: "Đây là lần đầu tiên anh đeo vòng cổ cho người khác, không có kinh nghiệm."
Nguyễn Linh: "..."
Cô còn có thể nói gì đây, trách anh không tặng vòng cổ cho nhiều cô gái khác sao?
Nguyễn Linh: "Không sao, anh cứ tiếp tục đi."
Diệp Cảnh Trì một tay kéo vòng cổ không cho nó rơi xuống, tay còn lại nhẹ nhàng vén mái tóc của cô lên.
Một tay không phải là dễ thao tác, ngón tay của người đàn ông lại không thể tránh khỏi chạm vào cô vài lần.
Làn da ở gáy Nguyễn Linh khá nhạy cảm, bị anh chạm vào khiến cô có mấy lần không nhịn được muốn động đậy.
Cô thầm nghĩ, đây là vòng cổ do Diệp Cảnh Trì tặng, có khi giá trị vài trăm triệu.
Mình mà cử động lung tung khiến sợi dây chuyền rơi xuống, bị vỡ thì coi như xong.
Vì vậy, cô mới dựa vào "ý chí" của mình, ngoan ngoãn ngồi im để Diệp Cảnh Trì thao tác.
Cuối cùng, mái tóc dài của Nguyễn Linh cũng được chia thành hai phần, đặt ở phía trước của cô.
Cổ của cô dài và mảnh khảnh, làn da trắng như ngọc cùng mái tóc đen nhánh tạo nên sự tương phản rõ rệt, vô cùng có sức hút thị giác.
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì dừng lại, đôi mắt sâu thẳm vô cùng.
Cho đến khi đã mấy giây trôi qua, Nguyễn Linh không nhịn được lên tiếng hối thúc anh: "Anh tiếp tục đi."
Diệp Cảnh Trì "ừ" một tiếng.
Cuối cùng, sau một hồi "tra tấn" kéo dài hơn một phút, sợi dây chuyền cũng được đeo vào.
Nguyễn Linh thực ra đã mở mắt từ lâu, nhưng lúc này cô mới dám cúi đầu xuống xem.
Sợi dây chuyền vừa vặn nằm gọn ở vòng cổ của cô, nhìn từ dưới lên cũng không thể nhìn rõ lắm.
Diệp Cảnh Trì dường như đã sớm lường trước được điều này, giọng nói hơi khàn khàn: "Bên kia có gương."
Sân thượng của biệt thự bình thường cũng có thể dùng để tụ tập, bày biện đủ loại bàn ghế và dụng cụ.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, việc đặt một chiếc gương trang điểm trên bàn ngoài trời cũng có hơi kỳ lạ.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì: "Anh đây là... đã có kế hoạch từ trước rồi à?"
Diệp Cảnh Trì cười không nói gì.
Nguyễn Linh cũng không hỏi nữa, đứng dậy đi đến trước gương ngồi xuống.
Diệp Cảnh Trì bật công tắc đèn sàn ở bên cạnh, ánh sáng trong nháy mắt có hơi chói mắt.