Chương 124: Chương 124

28/04/2025 10 9.3

“Diệp Hủ...” Ôn Tâm Duyệt vô thức nắn bóp ngón tay: “Mọi người đang chơi trò chơi ở bên kia, cậu có muốn cùng chơi không?”

Giọng nói của Diệp Hủ nhàn nhạt: “Mọi người chơi đi, tôi không đi đâu.”

Trên mặt Ôn Tâm Duyệt hiện lên vẻ thất vọng.

Cô ta cắn môi, không muốn bỏ cuộc như vậy: “Diệp Hủ, cậu khó khăn lắm mới đến lần, nếu không chơi cùng mọi người thì thật đáng tiếc.”

Nguyễn Linh hơi nhướng chân mày, mỉm cười dịu dàng: “Diệp Hủ, người ta đã đặc biệt đến mời con rồi, con cứ đi chơi đi.”

Như vậy đợi Diệp Hủ trở về, nói không chừng đã quên chuyện bánh bao đậu đỏ.

Diệp Hủ: “...”

Cậu nhìn cái bánh bao đậu đỏ trên quầy đồ ngọt, lại nhìn Nguyễn Linh, ánh mắt mang ý tứ rõ ràng.

Nguyễn Linh cũng quay lại nhìn Diệp Hủ, chớp mắt với cậu, vẻ mặt đầy mong đợi.

Biểu cảm của Diệp Hủ dần dần trở nên bất lực.

Cậu nghĩ: “Kệ đi, nếu mẹ trốn được hình phạt mà vui đến vậy thì mình đi chơi board game cũng chẳng sao.”

Diệp Hủ quay lại, định đồng ý lời mời của cô gái.

Thời gian giao tiếp bằng ánh mắt cậu và Nguyễn Linh hơi lâu.

Trong mắt Ôn Tâm Duyệt, Nguyễn Linh miệng thì khuyên Diệp Hủ đi chơi, nhưng thực tế lại âm thầm nháy mắt với Diệp Hủ.

Trong lòng Ôn Tâm Duyệt không vui lắm.

Lúc nãy cô ta đề nghị gọi Diệp Hủ cùng chơi, đã có mấy người khuyên cô ta bỏ đi.

Ngay cả Tô Quân Nhược cũng lên tiếng, nói để Diệp Hủ ở lại với mẹ cậu là được rồi, không cần gọi cậu qua đây.

Bản thân đã thích Diệp Hủ lâu rồi, nhưng xung quanh ai cũng mặc định cuối cùng Diệp Hủ và Tô Quân Nhược sẽ thành đôi.

Bề ngoài Ôn Tâm Duyệt cũng cùng mọi người trêu chọc Tô Quân Nhược và Diệp Hủ, nhưng trong lòng luôn không phục.

Nhà cô ta cũng chỉ kém nhà Tô Quân Nhược một chút, hơn nữa Tô Quân Nhược còn không có bố.

Với lại, cô ta cũng rất xinh đẹp, không hề thua kém Tô Quân Nhược.

Chẳng lẽ mọi người cứ phải nâng đỡ Tô Quân Nhược, mặc định Diệp Hủ là của Tô Quân Nhược sao?

Với tâm trạng như vậy, Ôn Tâm Duyệt càng không được Tô Quân Nhược và những người khác tán thành, càng kiên quyết muốn đến gọi Diệp Hủ.

Chẳng phải cũng vì muốn tranh thủ một cơ hội, để chứng minh bản thân sao?

Bây giờ Diệp Hủ đang cười với mình, vẫn chưa lập tức từ chối lời mời của mình, có vẻ vẫn có hy vọng.

Ôn Tâm Duyệt sao có thể để cơ hội để mình tỏa sáng trước mặt mọi người bị phá hỏng bởi một cái liếc mắt của bà mẹ kế Diệp Hủ được.

Thấy Diệp Hủ quay đầu lại, có lẽ là đã khuất phục trước lời đe dọa của mẹ kế, từ chối mình.

Ôn Tâm Duyệt vội vàng ngắt lời nói: “Diệp Hủ, cậu cứ đến chơi với chúng tớ đi. Cô ấy đã lớn rồi, không thể cứ bắt cậu mãi bên cạnh được.”

Nghe vậy, Nguyễn Linh khẽ nhướng mày.

bé này khá gan dạ đấy, dám nói thẳng như vậy, hơn cả ba phu nhân vừa rồi.

Nguyễn Linh nhận ra, cô bé này dường như đang có chút bất mãn với mình.

Tuy nhiên, Nguyễn Linh cũng không định tính sổ với cô bé này, cô nói chuyện không biết nặng nhẹ thì sau này còn có nhiều cơ hội để xã hội dạy dỗ, ăn quả đắng thôi.

Tuy nhiên, Diệp Hủ lại thay đổi sắc mặt.

Cậu nhíu mày, biểu cảm đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Ôn Tâm Duyệt.”

Ôn Tâm Duyệt sửng sốt: “Sao… sao vậy?”

Cô ta chưa từng thấy Diệp Hủ lộ ra biểu cảm không hài lòng như vậy.

Giọng điệu của Diệp Hủ lạnh lùng: “Tôi đến bữa tiệc này, chỉ có hai lý do. Một là đến chúc mừng sinh nhật Tô Quân Nhược, còn hai là để ở bên cạnh mẹ tôi.”

Ôn Tâm Duyệt vẫn chưa hiểu rõ lắm, chỉ là vô thức cảm thấy sợ hãi, mắt cũng bắt đầu đỏ lên: “Diệp Hủ, cậu…”

Diệp Hủ không có biểu cảm gì: “Vì vậy, cậu có thể thu lại những lời vừa rồi. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh mẹ, sẽ không đi với cậu đâu.”

Ôn Tâm Duyệt đứng sững ở đó vài giây, gần như muốn khóc.

Diệp Hủ bình thường cũng luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ giọng điệu này để nói chuyện với người khác.

Ôn Tâm Duyệt cắn môi, trước khi nước mắt thực sự trào ra, cô ta đã quay người chạy đi.

Nguyễn Linh nhìn theo bóng lưng của cô gái, bất

“Trông có vẻ đáng thương thật.” Nguyễn Linh thở dài: “Cô bé cũng mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi thôi.”

Diệp Hủ mím môi, nhìn Nguyễn Linh: “Mẹ không cần phải cảm thấy tội lỗi.”

Nguyễn Linh nhướng mày: “Tại sao?”

Thực ra cô cũng không cảm thấy tội lỗi, chỉ là có chút bất lực khi bị buộc phải tham gia vào cuộc tranh cãi này.

Giọng điệu của Diệp Hủ lạnh lùng: “Là con đuổi cậu ấy đi, hơn nữa con cũng mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi.”

Nguyễn Linh: “...”

Cũng có lý.

Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh hỏi: “Con thật sự không muốn đi chơi với họ à?”

Diệp Hủ nhanh chóng trả lời: “Không đi.”

Đợi một lúc, dường như lo lắng mình từ chối quá thẳng thừng, cậu lại bổ sung: “Con không muốn đi chơi với những người nói xấu mẹ.”

Lời này thoạt nghe có vẻ hơi trẻ con.

Tuy nhiên, Nguyễn Linh lại cảm thấy hơi xúc động.

“Được.” Nguyễn Linh cười: “Vậy thì không đi.”

Hai người nhìn nhau một lúc, biểu cảm của Diệp Hủ dần dần trở nên khó xử.

Cậu lảng mắt đi chỗ khác: “Nửa cái bánh bao đậu đỏ, mẹ ăn trước hay con ăn trước?”

Nguyễn Linh: “...”

Cô thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi!

Ăn xong nửa cái bánh bao đậu đỏ, Nguyễn Linh uống mấy ngụm nước giải khát để trấn an.

Sau đó, cô lại cùng Diệp tham gia vào phần cắt bánh kem.

Tô Quân Nhược mặc một chiếc váy nhỏ màu bạc, đầu còn đội một chiếc vương miện kim cương, là công chúa duy nhất trong đêm nay.

Mọi người đều vây quanh Tô Quân Nhược, chờ đợi cô ấy ước nguyện.

Nguyễn Linh có chút để ý, phát hiện cô gái vừa rồi đến tìm Diệp Hủ không có đó, không biết đã đi đâu rồi.

Cầu nguyện xong rồi, mọi người đưa những món quà đã chuẩn bị sẵn cho Tô Quân Nhược, gửi lời mừng.

Nhiếp ảnh gia yêu cầu mọi người tập trung lại, chụp một bức ảnh trước bánh kem.

Nguyễn Linh dẫn theo Diệp Hủ, được mời đứng phải Tô Quân Nhược, bên kia là mẹ của Tô Quân Nhược.

Tiếp theo, khách khứa lại bắt đầu ăn uống và vui chơi.

Trong biệt thự được bố trí rất nhiều quầy buffet và quầy nước uống, đảm bảo mọi khách khứa đều có thể ăn uống no say.

Nguyễn Linh và Diệp Hủ đi lấy chút đồ ăn, ngồi xuống từ ăn.

Ăn được nửa chừng, Tô Quân Nhược đi tới.

vừa rồi Ôn Tâm Duyệt đến tìm Diệp Hủ, dường như Tô Quân Nhược không hề hay biết.

Tâm trạng của cô ấy trông rất tốt, trước tiên tùy ý trò chuyện với Nguyễn Linh một lát, rồi hỏi Nguyễn Linh có đặc biệt thích món bánh ngọt nào không.

Để cô ấy bảo thợ làm bánh ngọt làm nhiều một chút, rồi mấy ngày nữa đưa đến nhà họ Diệp.

Sau đó, mẹ Tô Quân Nhược cũng tới chào hỏi Nguyễn Linh và Diệp Hủ.

Nguyễn Linh mượn cơ hội này, lại cùng Tô Cầm trò chuyện một số việc liên quan đến studio.

Nhưng Tô Cầm là chủ bữa tiệc nên vô cùng bận rộn, chỉ dừng lại chốc lát rồi phải đi tiếp những khách khác.

Một lát sau, một người giúp việc đi tới bàn của Nguyễn Linh và Diệp Hủ.

Người giúp việc đưa lên một chai rượu vang, trước khi đi để lại một tờ giấy được gấp sẵn ở trên bàn.

Nguyễn Linh và Diệp Hủ đưa mắt nhìn nhau.

Suy nghĩ một lát, Nguyễn Linh cầm lấy tờ giấy, chậm rãi mở ra.

Nguyễn Linh bỗng híp mắt lại.

Chữ viết trên tờ giấy này rất đẹp, nét bút mạnh mẽ có lực, sinh động đẹp mắt.

Nhưng nội dung lại khiến người ta phải khó hiểu: “Sân thượng biệt thự.”

Nguyễn Linh không hiểu có chuyện gì.

Đây là gì thế? Phần kết của bữa tiệc sinh nhật, chẳng lẽ còn có hoạt động giải câu đố để góp vui sao?

Nguyễn Linh nhìn về phía Diệp Hủ, nhưng phát hiện vẻ mặt thiếu niên không có thắc mắc giống như mình.

Ngược lại là vẻ mặt kiểu “Quả nhiên là thế”.

Nguyễn Linh: “Con biết nét chữ này sao?”

Diệp Hủ mím môi, không trả lời.

Nguyễn Linh tò mò nhìn Diệp Hủ: “Là ai vậy?”

Diệp Hủ do dự một lúc: “... Có chút quen thuộc, nhưng con quên mất rồi.”

Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với vẻ đầy nghi ngờ.

“Không phải bố con đó chứ?” Cô hỏi.

Diệp Hủ: “...”

Thấy biểu cảm của Diệp Hủ, Nguyễn Linh đã đoán được phần nào.

Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh nói: “Đã khuya rồi, mẹ hơi sợ, hay là con đi cùng mẹ đi?”

Nghe vậy, biểu cảm của Diệp Hủ lập tức trở nên khó xử.

Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ do dự một lúc, cuối cùng bật cười.

“Được rồi được rồi.” Nguyễn Linh nói: “Vậy mẹ đi trước. Con không cần phải chờ mẹ, đến lúc đó mẹ sẽ nhắn tin cho con.”

...

Biệt thự có ba tầng, Nguyễn Linh hỏi người quản gia đường đi, biết được từ cầu thang tầng ba lên là cả một khu vực sân thượng dạng mở.

Tầng một và tầng hai đều là khu vực giải trí, khách khứa cũng chủ yếu ở hai tầng này.

Tuy nhiên sau khi biết được thân phận của Nguyễn Linh, người quản gia đã cung kính dẫn cô đến bên cạnh cầu thang tầng ba.

“Cô đi cầu thang từ đây lên là đến được sân thượng rồi.”

Nguyễn Linh cảm ơn người quản gia, đi lên cầu thang.

Sân thượng trên cùng rộng hơn cô tưởng tượng rất nhiều, không chỉ có rất nhiều cây cối, mà còn có dụng cụ nướng thịt và bàn ghế.

Cách đó không xa thậm chí còn có một bể nước nóng, cùng với một chiếc ghế đu.

Nguyễn Linh nhìn chung quanh một vòng, duy chỉ không thấy có người ở đây.

Suy nghĩ một chút, cô đi tới bên cạnh chiếc xích đu kia, ngồi xuống.

Nguyễn Linh nhắm mắt lại, cảm nhận được sự thoải mái của gió hè mát mẻ lướt qua gò má.

Tiếp theo cô chắp tay trước ngực, làm vẻ ước nguyện.

Nguyễn Linh lẩm bẩm nói: "Nếu đã là ngày lễ của Chức Nữ, tiểu nữ xin thành tâm thành ý cầu xin Vương Mẫu nương nương ban cho con thêm mấy mỹ nam tuấn tú đi.”

9.3
Tiến độ: 100% 128/128 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
28/04/2025