Chương 114: Chương 114
Tuy nhiên, khi thấy Nguyễn thực sự "bỏ lại" Hứa Trừng, Diệp Hủ cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn rất nhiều.
Diệp Hủ khẽ "ừ" một tiếng, đi theo sau Nguyễn Linh.
Vì có nhiều người, nên địa điểm sàng lọc diễn viên quần chúng ở sân tập nào đó.
Lúc Nguyễn Linh và Diệp Hủ đi qua, họ lập tức thu hút sự chú ý của nhiều học sinh.
Diệp Hủ là người nổi tiếng trong trường, hầu như không ai không biết cậu.
Nhưng danh tính của Nguyễn Linh, ngoài một số học sinh đã gặp Nguyễn Linh trong hội phụ huynh, những người còn lại đều không biết rõ.
Nguyễn Linh rõ ràng cảm nhận được, khi mình và Diệp Hủ xuất hiện, các học sinh đang thì thầm bàn tán với nhau.
Cô thì không quan tâm lắm.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, hỏi: "Con có muốn giải thích với bạn cùng lớp rằng mẹ là mẹ kế của con không?"
Diệp Hủ: "... Tại sao?”
Tại sao nhất định phải là "mẹ kế"?
Cậu cũng không có người mẹ nào
Nguyễn Linh không hiểu ý của cậu: "Để họ khỏi đoán mò, tưởng mẹ là chị gái con hay linh tinh gì khác."
Giọng điệu của Diệp Hủ có phần ủ rũ: "Không sao, đoán thì đoán đi."
Cậu cũng không quan tâm.
Phó đạo diễn nhìn thấy Nguyễn Linh, lập tức cười tươi, nhanh chóng chạy đến hỏi.
"Cô Nguyễn." Phó đạo diễn nói: “Cô đến rồi!"
Sau đó nhìn thấy Diệp Hủ, hai mắt phó đạo diễn liền sáng lên.
Ông ấy ngắm nghía Diệp Hủ một lúc, sau đó khen ngợi không ngớt: "Quả là mắt nhìn của cô Nguyễn rất tốt! Có một vai diễn, tôi tìm cả buổi cũng không tìm được người phù hợp, cậu học sinh này quả thực quá phù hợp!"
"Cậu học này, cậu tên gì?" Giọng điệu của phó đạo diễn đầy phấn khích: “Chỗ tôi có một vai diễn, đặc biệt phù hợp với cậu!"
Diệp Hủ bị ánh mắt nóng bỏng như lửa đốt này nhìn chằm, cơ thể có cứng đờ: "Tôi không phải là——"
đạo diễn tưởng Diệp Hủ lo lắng sẽ diễn không tốt, vội vàng bổ sung: "Lời thoại không ít đâu, có đến ba bốn mươi câu đấy! Hơn nữa còn có cảnh thoại với nam nữ chính, đến lúc lên sóng truyền hình, biết đâu cậu lại nổi tiếng!"
Nguyễn Linh biết Diệp Hủ không quan tâm đến việc nổi tiếng, giúp cậu giải vây: "Ông hiểu lầm rồi, đây là——"
Diệp Hủ đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Có mấy cảnh?"
Nguyễn Linh ngạc nhiên nhìn Diệp Hủ.
Phó đạo diễn thấy có cơ hội, lập tức trả lời: "Không ít Khoảng bốn, cảnh nhé, hôm nay và ngày mai quay xong!"
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh, ánh mắt mang ý nghĩa rõ ràng.
Nguyễn Linh: "..."
Thật lạ, Diệp Hủ sao lại đột nhiên quan tâm đến việc đóng phim?
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Linh nói: "Con muốn đi thì đi đi."
Miễn là không chiếm nhiều thời gian, Diệp Cảnh Trì luôn tôn trọng ý muốn của Diệp Hủ, có lẽ cũng sẽ không phản đối.
Diệp Hủ gật đầu với phó đạo diễn: "Được."
Phó đạo diễn nở một nụ cười tươi rói: "Tốt, thế là được rồi! Khí chất của cậu rất phù hợp với vai diễn này, ha ha, đúng là có được mà không tốn công sức!"
Nói rồi lại dặn Diệp Hủ: "Tôi sẽ ghi tên cậu lên trước, cảnh đầu tiên của cậu là chiều nay, một giờ chiều, trước tiên cậu ——"
...
Sau một hồi trao tên của Diệp Hủ đã được ghi vào danh sách diễn viên quần chúng.
Sau đó, phó đạo diễn lại đi chọn những vai diễn khác.
Nguyễn Linh tò mò nhìn Diệp Hủ: "Trước đây không phải con còn nói, giới giải trí rất phiền phức, không muốn thử sao?"
Diệp Hủ quay mắt đi nơi khác: "Chỉ là quay mấy cảnh thôi, không phải đi vào giới giải trí."
Nguyễn Linh không hiểu lắm: "Vậy nói cách khác, con chỉ đơn giản là muốn quay mấy cảnh, trải nghiệm một chút?"
Diệp Hủ cúi đầu xuống: "... Ừm."
Cậu nghe nói, bộ phim này là do Nguyễn Linh đích thân lựa chọn, là bộ phim chuyển thể từ một truyện mà cô rất thích.
Cô đặc biệt chú ý đến Hứa Trừng, còn nhớ đến chuyện tặng nước hoa cho đối phương, có lẽ chính là bởi vì Hứa Trừng diễn vai nam chính.
Diệp Hủ cũng muốn lưu lại một ít dấu vết trong tác phẩm cô thích.
Chỉ là những ý nghĩ này, Diệp Hủ cũng không nói cho Nguyễn Linh, chỉ lặng lẽ giấu ở trong lòng.
Nguyễn Linh cho rằng Diệp Hủ chỉ cảm thấy quay phim mới mẻ, muốn thử xem, vì thế cũng không hỏi nhiều nữa.
Vừa vặn cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vì vậy vỗ vỗ bả vai Diệp Hủ: "Đó hình như là Trần Tùng Dương kìa!”
Đợi hai người đến gần, quả nhiên là Trần Tùng Dương.
Vóc dáng cậu ấy cao ráo, lúc ẩn lúc hiện ở kia, liếc mắt nhìn qua trông vô cùng nổi bật trong đám người.
Trần Tùng Dương cũng vừa vặn xoay người, thấy hai người, lập tức hưng phấn vẫy tay: "Hủ ca, cô, hai người tới rồi!"
Tiếp theo lại là một loạt câu oán hận bắn ra tới tấp: "Nơi này nóng muốn chết, người lại nhiều, làm cái gì cũng phải đợi cả buổi! Đúng rồi, vừa rồi cháu cũng nhìn thấy Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt, thật hâm mộ bọn họ có điều hòa, không có thảm giống như cháu!”
Nguyễn Linh hỏi: "Vậy hai người bọn họ bây giờ đang ở đâu?”
Trần Tùng Dương bĩu môi: "Họ đều được chọn làm diễn viên, bây giờ đi thay quần áo rồi. Nghe nói diễn viên nữ ít, cho nên chỗ thay quần áo rất rộng rãi. Không giống chỗ chúng cháu, vừa nóng vừa chật.”
Nguyễn Linh buồn cười hỏi: "Vậy cháu không được chọn à?”
Trần Tùng Dương lớn tiếng nói: "Sao có thể chứ! Cháu đẹp trai như vậy, đương nhiên cũng được chọn!”
"Chẳng qua..." Giọng Trần Tùng Dương yếu đi một chút: “Không chọn được vai có lời thoại, chỉ đi làm nền. Vốn dĩ là có lời, nhưng bọn họ bảo cháu thử vài câu, liền nói giọng cháu quá lớn, quá nổi bật."
Nguyễn Linh cười ra tiếng, cảm thấy lý do này có thể là thật.
Trần Tùng Dương lại nói: "Hơn nữa họ còn không nói cho cháu biết sẽ đóng gì, chỉ đưa cho cháu một bộ quần áo, bảo cháu khoảng hai giờ chiều thì đến địa điểm chỉ định tập trung. Cháu vừa rồi đứng ngoài nắng lâu như vậy, chỉ để nhận cái bộ quần áo quỷ quái này!"
Nói xong, Trần Tùng Dương tỏ ra tức giận, đưa tay khoe bộ đồng phục của mình, giống hệt của Hứa Trừng.
Nguyễn Linh: "Vậy bây giờ cháu định làm gì?"
"Cháu cũng không biết nữa." Trần Tùng Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là đi mua chút đồ ăn uống ở căng tin trước đi, cháu khát lắm rồi."
Trường có hai căng tin, một là ở phòng ăn, hai là ở một tòa nhà giảng đường không bị đoàn làm phim trưng dụng.
Căng tin ở tòa nhà giảng đường gần hơn, ba người cùng nhau đi tới đó.
Hôm nay trời nóng, lại có nhiều học sinh đến trường, nên người mua nước xếp thành hàng dài.
Trần Tùng Dương tự nguyện xếp hàng, bảo Nguyễn Linh và Diệp Hủ đợi ở phòng học trống bên cạnh.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ ngồi xuống hai chiếc ghế đầu tiên ở hàng ghế đầu tiên.
Trong lúc rảnh rỗi, Nguyễn Linh tranh thủ xác nhận lại chi tiết chụp ảnh với khách hàng ngày mai.
Hai phút sau, trong nhóm "Phân đội nhỏ lẩu uyên ương" đột nhiên có tin nhắn mới.
Trần Tùng Dương chia sẻ một đường link.
[Trần Tùng Dương: Trời ơi! Mọi người mau xem cái này là cái quái gì nè!]
[Trần Tùng Dương: Sao lại có thể vu khống như vậy chứ?!]
[Trần Tùng Dương: Quá đáng ghê!]
[Trần Tùng Dương: Làm sao đây, Hứa ca có muốn liên hệ với chú Diệp để xử lý cái bài đăng này không? @Diệp Hủ]
Nguyễn Linh mở đường link ra, phát hiện đó là một bài đăng trên diễn đàn nội bộ của trường trung học Tú Lễ.
Nghe nói chỉ có giáo viên và sinh viên có chứng nhận, hoặc là du khách kết nối mạng nội bộ trường học mới có thể vào xem.
Vừa rồi ở trên đường Trần Tùng Dương giúp Nguyễn Linh kết nối mạng wifi của trường, vì thế hiện tại cô cũng có thể nhìn thấy nội dung bài post.
[Chủ đề: Cực sốc! Có phải hot boy có bạn gái rồi không?]
[Nội dung: Mau nhìn ảnh chụp mà bạn tôi ở gần trường quay chụp được này, có một cô gái tặng nước hoa cho hot boy, hot boy còn nhận nữa!]
Bài post còn kèm theo hai tấm hình, bắt được khoảnh khắc Nguyễn Linh đưa nước hoa cho Hứa Trừng.
Trong đó một tấm chụp được mặt Nguyễn Linh, ngũ quan có hơi mờ nhưng vẫn mang khí chất của đại mỹ nữ.
Một tấm khác là ảnh chụp chung của hai người, Hứa Trừng hai tay cầm lấy nước hoa, dường như rất quý trọng món quà này.
Bài post đăng ước chừng hơn mười phút, phía dưới đã có một chuỗi bình luận.
[Trời má! Hình như đúng thật rồi! Tôi còn chưa từng thấy Hứa Trừng nhận quà của con gái bao giờ!]
[Đúng vậy, tôi đã thấy nhiều lần Hứa Trừng được tỏ tình. Nhưng dù là thư tình hay quà tặng, Hứa Trừng đều trả lại!]
Nhìn màu sắc và hình dạng của chai nước hoa này, hình như là mùi hương giới hạn của Tanabata!
[Các xong rồi các bạn ơi, tôi đi tìm thử nước hoa này, đúng là phiên bản giới hạn vào Thất Tịch]
[@Fanclub Hứa Trừng chính thức, tới làm việc nào! Mau đến xem đây là tin vịt hay mọi người sập nhà thật rồi!]
[Nhìn tiêu đề tôi còn tưởng là Diệp Hủ, may mà Hứa Trừng không phải gu của tôi.]
[Ha ha ha tôi cũng vậy đó lầu trên, chủ topic cũng không viết rõ ràng là hot boy nào, sợ tới mức tôi cho rằng tôi và bạn thân của tôi đều thất tình]
Nguyễn Linh càng xem, càng cảm thấy trí tưởng tượng của các bạn nhỏ ở tuổi này quả nhiên phong phú.
Nhưng cô cũng không quá tức giận, chỉ cảm thấy không hổ là trường tư nhân, lá gan của các học sinh cũng lớn không phải dạng vừa.
Năm đó lúc cô đi học trong trường cũng có một diễn đàn, nhưng không ai dám quang minh chính đại thảo luận những thứ này.
Có lẽ vì hầu hết học sinh của trường trung học Tú Lễ đều là con nhà giàu, nhà trường cũng không thể quản lý những cậu ấm cô chiêu này, nên đã ngầm cho phép thảo luận về những tin đồn này trên diễn đàn.
Nguyễn Linh nhàm chán tiếp tục cuộn xuống, sau đó ngón tay hơi dừng lại.
[Chắc không phải là học sinh của trường chúng ta rồi, nếu không thì ngoại hình này chắc chắn đã sớm nổi tiếng. Là học sinh ngoài trường sao? Không phải cũng là người trong giới giải trí chứ?]
[Nhìn thì cũng khá xinh đẹp, chỉ là hơi trưởng thành, cảm giác ít nhất cũng là học sinh lớp 12?]
[Tôi thấy không chỉ vậy, có thể là sinh viên đại học. Nhìn kiểu tóc và phong cách ăn mặc này, ít nhất cũng phải gần 20 tuổi rồi!]
[Tôi hận! Tại sao Hứa Trừng lại tìm một phụ nữ già hai mươi tuổi!]
Nguyễn Linh: “……”
Mặc dù bị mắng, nhưng dường như cũng không thể nổi giận.