Chương 84: Overthinking
27/04/2025
10
8.0
Chương 84: Overthinking
Trong khán phòng rộng lớn, nơi các học viên cùng một số huấn luyện viên tập trung theo dõi buổi huấn luyện thực chiến qua màn hình lớn, không gian dường như chìm trong sự im lặng đầy choáng ngợp.
Những hình ảnh từ thế giới ảo hiện lên một cách chân thực đến khó tin. Từng chuyển động của các nhân viên chính thức, từng cảnh vật sống động, và cả những con dị thú với vẻ ngoài gớm ghiếc.
Ban đầu, các học viên trong khán phòng vẫn ngồi thoải mái, đôi mắt dán chặt vào màn hình khổng lồ trước mặt. Họ trầm trồ kinh ngạc trước sự tinh vi của công nghệ thực tế ảo, không ngừng xì xào bàn tán.
“Trời ạ, cái này thật sự là công nghệ mô phỏng sao? Từng chi tiết nhỏ đều quá hoàn hảo!”Một học viên thốt lên, giọng đầy kinh ngạc, chỉ tay về phía màn hình.
“Nhìn đi, đám cây cỏ kia còn lung lay theo từng cơn gió? Có cần chi tiết vậy không?”
“Cả những vệt bùn bắn lên khi bọn họ chạy nữa… Cứ như ngoài đời thật vậy!”
“Nếu không nói trước, tôi đã nghĩ đây là một bộ phim bom tấn rồi.” Một người khác phụ họa, ánh mắt lấp lánh thích thú.
Những lời thì thầm tiếp nối nhau, nhưng bầu không khí náo nhiệt dần chuyển thành trầm lặng khi trên màn hình, nhóm Phantom-008 bắt đầu vào vị trí chiến đấu.
Nhìn nét mặt căng thẳng của bọn họ, các học viên trong khán phòng bắt đầu nhận ra rằng, đây không phải là một buổi trình diễn giải trí.
Đây là cuộc chiến thật, dù là nó chỉ diễn ra trong môi trường thực tế ảo.
Một học viên bất ngờ lên tiếng, kéo tay người bên cạnh.
“Nhìn kìa! Có thứ gì đó trong bụi rậm.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về màn hình, nơi đội Phantom-008 chuẩn bị chiến đấu, súng trong tay cũng đã sẵn sàng.
Khi con quái vật nhảy vọt ra khỏi bóng tối, toàn bộ khán phòng như đông cứng lại.
Đối diện với họ là con Saber-Wolf, một con quái thú dạng sói khổng lồ với cơ thể được bao phủ bởi một lớp giáp sinh học xám ánh kim và những đường vằn đỏ như được tô bằng máu khô.
Saber-Wolf đứng sừng sững, cao gần 2 mét, cặp răng nanh kim loại khổng lồ cong v·út ra ngoài, sắc nhọn như những lưỡi dao. Đôi mắt màu vàng rực của nó quét qua nhóm Phantom-008, tựa như một kẻ săn mồi đánh giá con mồi trước khi lao vào.
“Trời đất, đó là thứ mà họ phải đối mặt…?!” Một học viên thốt lên khe khẽ, không giấu nổi sợ hãi khi con quái vật bất ngờ gầm lên một tiếng rung trời.
Tiếng gần của con quái thú vang dội đến mức một vài người trong khán phòng bất giác lùi lại, có vài học viên còn suýt ngã khỏi ghế.
Màn hình chuyển cảnh nhanh chóng, theo sát từng chuyển động của Saber-Wolf. Khi nó lao về phía Gia Khang, cả khán phòng bật ra những tiếng hô hoảng hốt.
Bộ vuốt sắc nhọn của con quái vung lên, xé tan không khí, nhắm thẳng vào tấm khiên của Gia Khang. Cái miệng khổng lồ, với hàm răng sắc nhọn như dao cạo, há rộng đủ để nuốt chửng một người trưởng thành chỉ trong tích tắc.
“Coi chừng!” Ai đó hét lên, dù biết rằng chẳng thể thay đổi gì.
Một nữ học viên ôm lấy mặt, không dám nhìn cảnh con quái lao vào Thiên Hạo, nhưng trong màn hình Thiên Hạo đã tránh né trong gang tấc.
Bộ vuốt của con quái cào mạnh xuống đất, tạo thành những rãnh sâu trên lớp bùn ảo.
Bụi bẩn và những mảnh vỡ bay lên, che phủ phần lớn khung cảnh, khiến tình thế của nhóm Phantom-008 càng thêm ngàn cân treo sợi tóc.
“Chúa ơi… họ thật sự phải đối mặt với những thứ kinh khủng thế này…” Một giọng nói run rẩy cất lên từ hàng ghế phía sau.
“Hãy tưởng tượng đi… vừa bị vòng bo siết chặt, vừa phải đối phó với các đội khác săn đuổi, giờ lại thêm đám quái vật địa ngục này…”
Không khí trong khán phòng giờ đây nặng nề đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng nuốt nước bọt.
Một số học viên nhìn chằm chằm vào màn hình, bàn tay bất giác siết chặt lấy tay vịn ghế.
Hình ảnh quá chân thật, khiến bản thân họ cảm giác như con quái vật kia có thể lao ra khỏi màn hình bất cứ lúc nào.
Và bọn họ không thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ xử lý như thế nào trong tình cảnh đó, ngoại trừ chịu c·hết.
Trên màn hình, đội Phantom-008 vẫn đang chiến đấu, mỗi cú né đòn hay phản công đều khiến khán giả thót tim.
Sự sợ hãi ban đầu dần chuyển thành cảm giác thán phục xen lẫn kính nể.
“Đây có còn là người…?!” Một học viên lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi màn hình.
Ở giữa khán phòng, bầu không khí như bị hút cạn, chỉ còn lại âm thanh tiếng gầm của quái vật và những tiếng nuốt khan từ khán giả.
Ai nấy đều hiểu rõ đây không chỉ là một bài kiểm tra, mà là cuộc chiến sinh tồn thật sự.
Một học viên khác quay đầu nhìn về phía Trần An, người đang quan sát từ khu vực chỉ huy, thì thầm với giọng đầy cảm thán.
“Người nghĩ ra thử thách này... thật sự đủ biến thái a. Đây là lần đầu tiên các anh chị vào thế giới ảo mà đã phải đối mặt với thứ khủng kh·iếp thế kia.”
Ngay khi lời nói đó vừa dứt, màn hình lớn lại chiếu cảnh một đội nhóm khác đang vật lộn chống lại bầy Shadow Viper, những con rắn to lớn có khả năng hòa mình vào bóng tối và t·ấn c·ông bất ngờ.
Một con rắn bất ngờ lao ra từ bóng đêm, toan cuốn lấy một nhân viên chính thức, nhưng hắn ta đã nhanh chóng rút dao găm, nhảy lên xoay người và chém đứt đầu con quái vật trong một nốt nhạc.
“Cái gì! Họ... họ còn là con người không vậy?!” Một học viên hét lên, không tin nổi vào mắt mình. Khi thấy tốc độ phản xạ, cùng sự linh hoạt biến thái của những con người này.
“Nếu đổi lại là tôi, chắc chưa đầy một phút đã trở thành bữa tối cho bọn quái vật rồi...” Một người khác phụ họa, mặt tái mét.
Tuy nhiên, không phải tất cả đều chỉ trầm trồ hay hoảng sợ. Một học viên với vẻ ngoài chín chắn hơn khoanh tay, ánh mắt phân tích đầy chăm chú.
“Nhìn cách họ chiến đấu đi. Mỗi hành động đều có sự phối hợp nhịp nhàng, dù ban đầu có hơi lúng túng, có thể vì đây là lần đầu bọn họ tham gia thực chiến.”
“Nhưng họ thích nghi nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Đó không chỉ là sức mạnh cá nhân, mà còn là khả năng xử lý tình huống và khả năng lên kế hoạch của người đội trưởng.”
“Không hổ là những tinh anh.”
“Liệu trong số trăm học viên ngồi đây, sẽ có bao nhiêu người đủ điều kiện để trở thành nhân viên chính thức?”
“Với lại… phải chăng những con người kia đều đã trải qua thứ gì đó… như kiểu…cải tạo cơ thể chẳng hạn?”
Thấy tên này phân tích nhiều như vậy, một đồng bạn chung lớp hắn bật cười nói.
“Ngươi bị overthinking à? Đây là đời thực chứ không phải phim. Cái gì mà cải tạo cơ thể, nghe thật đáng sợ.”
Nhưng lập tức, một học viên khác xen vào với vẻ mặt nghiêm túc không kém tên ngồi phân tích vừa nãy.
“Không đâu, chuyện cải tạo cơ thể cũng không phải không có khả năng.”
“Ngươi thử nghĩ mà xem, tổ chức này có thể tạo ra công nghệ mô phỏng tương lai như vậy, lại còn sở hữu số lượng lớn ProtoVita.”
“Vậy việc nghiên cứu và phát triển thứ gì đó để cải thiện thể chất con người chắc chắn nằm trong khả năng của họ.”
Những người xung quanh đều gật đầu đồng tình, ánh mắt đổ dồn về màn hình nơi các nhân viên chính thức tiếp tục chiến đấu dữ dội.
“Phải rồi, chỉ số tiềm năng cơ thể của họ lớn như vậy, không thể nào là người bình thường được.”
Khi cuộc tranh luận đang sôi nổi, một học viên khác, có vẻ trẻ tuổi và nhiệt huyết đột nhiên đứng bật dậy, đấm mạnh vào lòng bàn tay, hét lớn.
“Quyết định rồi! Ta sẽ cố gắng hết sức để trở thành nhân viên chính thức. Mặc kệ ai nói gì, cái ghế đó chắc chắn sẽ là của ta!”
Câu nói như châm ngòi cho sự hứng khởi trong khán phòng. Nhiều học viên khác cũng đồng loạt lên tiếng.
“Đúng! Ta cũng muốn trở thành một phần của tổ chức, cái danh học viên này ta nắm giữ quá lâu rồi.”
“Đúng, đúng nhìn bọn họ ngầu chưa kìa, ta cũng muốn được ngầu như vậy.”
Không khí trong khán phòng trở nên nóng hơn bao giờ hết. Dù vẫn còn áp lực và lo lắng, nhưng một niềm quyết tâm mãnh liệt đã bùng cháy trong lòng những học viên trẻ.
Trong căn phòng quan sát, Tống Hạo và Phạm Vân, hai cảnh sát đặc nhiệm được giao nhiệm vụ bảo vệ Trần An, ngồi lặng lẽ bên mép khán đài.
Ánh sáng từ màn hình lớn hắt lên gương mặt đầy suy tư của Tống Hạo, còn Phạm Vân thì liếc nhìn đồng đội với chút tò mò.
“Đội trưởng! Anh đang nghĩ gì vậy?” Phạm Vân lên tiếng hỏi.
Tống Hạo lắc đầu, đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình, nơi các đội nhóm đang vật lộn trong thế giới ảo đầy nguy hiểm. Nhưng sau một lúc trầm ngâm, hắn cất giọng, thấp đến mức chỉ đủ để Phạm Vân nghe thấy.
“Vân này... nếu đội của chúng ta cũng tiến vào không gian ảo đó, liệu chúng ta có thể làm được như họ không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Phạm Vân hơi khựng lại. Ban đầu, cô định đáp một cách chắc chắn rằng.
“Tất nhiên là được!”
Nhưng khi ánh mắt cô rơi vào hình ảnh trên màn hình nơi có một đội nhóm đang đối đầu với bầy Shadow Viper, từng cú vung dao, từng loạt đạn đều được phối hợp hoàn hảo.
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng cô.
“...”
Nhìn những con dị thú gớm ghiếc với tốc độ kinh hồn, khả năng t·ấn c·ông đầy c·hết chóc, và rồi cô nhìn những nhân viên chính thức chiến đấu như thể họ đã trải qua hàng trăm trận chiến tương tự.
Khiến cô không dám chắc rằng đội đặc nhiệm của mình, có thể sống sót quá một phút trước những thứ như vậy không.
Phạm Vân hít một hơi sâu, không nói gì thêm, chỉ khẽ lắc đầu.
Tống Hạo nhìn cô, và ánh mắt của cô đã nói lên tất cả.
Hắn nhắm mắt lại, một cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực.
Đó không phải là nỗi sợ, mà là sự thừa nhận cay đắng rằng khả năng của họ, dù đã từng là niềm tự hào, vẫn không đủ để đặt lên bàn cân so với những con người trong thế giới ảo này.
“Thật đáng sợ...” Tống Hạo thở dài, ánh mắt u tối.
Phạm Vân cũng lặng người. Cô đưa mắt nhìn về phía Trần An, người đang ngồi cách họ không xa.
Trần An vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt sắc lạnh quan sát từng diễn biến trên màn hình.
Nhưng khi cảm nhận được ánh mắt từ Tống Hạo và Phạm Vân, hắn như thường lệ, nở một nụ cười nhẹ đối với hai anh chị.
Nếu là thường ngày, nụ cười đó chẳng có gì đáng nói, chỉ là nụ cười của một cậu em trai lịch thiệp, thông minh mà họ từng quen biết.
Nhưng lúc này, trong bầu không khí đầy áp lực và bí ẩn, nụ cười ấy khiến cả Tống Hạo và Phạm Vân cảm thấy bất an đến khó tả.
Phạm Vân khẽ rùng mình, ánh mắt không dám rời khỏi Trần An.
Đúng lúc đó, một đoạn chiến đấu kịch tính xuất hiện trên màn hình lớn, khiến không khí trong khán phòng lại thêm căng thẳng.
Nhưng trong lòng Tống Hạo lại có một câu hỏi lớn hơn.
‘Mục đích thật sự của Trần An trong sự kiện này là gì?’
‘Và tại sao cậu ấy lại cho cả hai tham dự vào?’
‘Liệu ngài Trần có biết những việc Trần An và Trần Hiên đang làm tại đây?’
Trong khi đó, Trần An vẫn tập trung xem diễn biến ở màn hình lớn mà không biết có hai con người bị overthinking, đang ngồi suy diễn tùm la, tùm lum đằng sau mình.
Trong khán phòng rộng lớn, nơi các học viên cùng một số huấn luyện viên tập trung theo dõi buổi huấn luyện thực chiến qua màn hình lớn, không gian dường như chìm trong sự im lặng đầy choáng ngợp.
Những hình ảnh từ thế giới ảo hiện lên một cách chân thực đến khó tin. Từng chuyển động của các nhân viên chính thức, từng cảnh vật sống động, và cả những con dị thú với vẻ ngoài gớm ghiếc.
Ban đầu, các học viên trong khán phòng vẫn ngồi thoải mái, đôi mắt dán chặt vào màn hình khổng lồ trước mặt. Họ trầm trồ kinh ngạc trước sự tinh vi của công nghệ thực tế ảo, không ngừng xì xào bàn tán.
“Trời ạ, cái này thật sự là công nghệ mô phỏng sao? Từng chi tiết nhỏ đều quá hoàn hảo!”Một học viên thốt lên, giọng đầy kinh ngạc, chỉ tay về phía màn hình.
“Nhìn đi, đám cây cỏ kia còn lung lay theo từng cơn gió? Có cần chi tiết vậy không?”
“Cả những vệt bùn bắn lên khi bọn họ chạy nữa… Cứ như ngoài đời thật vậy!”
“Nếu không nói trước, tôi đã nghĩ đây là một bộ phim bom tấn rồi.” Một người khác phụ họa, ánh mắt lấp lánh thích thú.
Những lời thì thầm tiếp nối nhau, nhưng bầu không khí náo nhiệt dần chuyển thành trầm lặng khi trên màn hình, nhóm Phantom-008 bắt đầu vào vị trí chiến đấu.
Nhìn nét mặt căng thẳng của bọn họ, các học viên trong khán phòng bắt đầu nhận ra rằng, đây không phải là một buổi trình diễn giải trí.
Đây là cuộc chiến thật, dù là nó chỉ diễn ra trong môi trường thực tế ảo.
Một học viên bất ngờ lên tiếng, kéo tay người bên cạnh.
“Nhìn kìa! Có thứ gì đó trong bụi rậm.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về màn hình, nơi đội Phantom-008 chuẩn bị chiến đấu, súng trong tay cũng đã sẵn sàng.
Khi con quái vật nhảy vọt ra khỏi bóng tối, toàn bộ khán phòng như đông cứng lại.
Đối diện với họ là con Saber-Wolf, một con quái thú dạng sói khổng lồ với cơ thể được bao phủ bởi một lớp giáp sinh học xám ánh kim và những đường vằn đỏ như được tô bằng máu khô.
Saber-Wolf đứng sừng sững, cao gần 2 mét, cặp răng nanh kim loại khổng lồ cong v·út ra ngoài, sắc nhọn như những lưỡi dao. Đôi mắt màu vàng rực của nó quét qua nhóm Phantom-008, tựa như một kẻ săn mồi đánh giá con mồi trước khi lao vào.
“Trời đất, đó là thứ mà họ phải đối mặt…?!” Một học viên thốt lên khe khẽ, không giấu nổi sợ hãi khi con quái vật bất ngờ gầm lên một tiếng rung trời.
Tiếng gần của con quái thú vang dội đến mức một vài người trong khán phòng bất giác lùi lại, có vài học viên còn suýt ngã khỏi ghế.
Màn hình chuyển cảnh nhanh chóng, theo sát từng chuyển động của Saber-Wolf. Khi nó lao về phía Gia Khang, cả khán phòng bật ra những tiếng hô hoảng hốt.
Bộ vuốt sắc nhọn của con quái vung lên, xé tan không khí, nhắm thẳng vào tấm khiên của Gia Khang. Cái miệng khổng lồ, với hàm răng sắc nhọn như dao cạo, há rộng đủ để nuốt chửng một người trưởng thành chỉ trong tích tắc.
“Coi chừng!” Ai đó hét lên, dù biết rằng chẳng thể thay đổi gì.
Một nữ học viên ôm lấy mặt, không dám nhìn cảnh con quái lao vào Thiên Hạo, nhưng trong màn hình Thiên Hạo đã tránh né trong gang tấc.
Bộ vuốt của con quái cào mạnh xuống đất, tạo thành những rãnh sâu trên lớp bùn ảo.
Bụi bẩn và những mảnh vỡ bay lên, che phủ phần lớn khung cảnh, khiến tình thế của nhóm Phantom-008 càng thêm ngàn cân treo sợi tóc.
“Chúa ơi… họ thật sự phải đối mặt với những thứ kinh khủng thế này…” Một giọng nói run rẩy cất lên từ hàng ghế phía sau.
“Hãy tưởng tượng đi… vừa bị vòng bo siết chặt, vừa phải đối phó với các đội khác săn đuổi, giờ lại thêm đám quái vật địa ngục này…”
Không khí trong khán phòng giờ đây nặng nề đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng nuốt nước bọt.
Một số học viên nhìn chằm chằm vào màn hình, bàn tay bất giác siết chặt lấy tay vịn ghế.
Hình ảnh quá chân thật, khiến bản thân họ cảm giác như con quái vật kia có thể lao ra khỏi màn hình bất cứ lúc nào.
Và bọn họ không thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ xử lý như thế nào trong tình cảnh đó, ngoại trừ chịu c·hết.
Trên màn hình, đội Phantom-008 vẫn đang chiến đấu, mỗi cú né đòn hay phản công đều khiến khán giả thót tim.
Sự sợ hãi ban đầu dần chuyển thành cảm giác thán phục xen lẫn kính nể.
“Đây có còn là người…?!” Một học viên lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi màn hình.
Ở giữa khán phòng, bầu không khí như bị hút cạn, chỉ còn lại âm thanh tiếng gầm của quái vật và những tiếng nuốt khan từ khán giả.
Ai nấy đều hiểu rõ đây không chỉ là một bài kiểm tra, mà là cuộc chiến sinh tồn thật sự.
Một học viên khác quay đầu nhìn về phía Trần An, người đang quan sát từ khu vực chỉ huy, thì thầm với giọng đầy cảm thán.
“Người nghĩ ra thử thách này... thật sự đủ biến thái a. Đây là lần đầu tiên các anh chị vào thế giới ảo mà đã phải đối mặt với thứ khủng kh·iếp thế kia.”
Ngay khi lời nói đó vừa dứt, màn hình lớn lại chiếu cảnh một đội nhóm khác đang vật lộn chống lại bầy Shadow Viper, những con rắn to lớn có khả năng hòa mình vào bóng tối và t·ấn c·ông bất ngờ.
Một con rắn bất ngờ lao ra từ bóng đêm, toan cuốn lấy một nhân viên chính thức, nhưng hắn ta đã nhanh chóng rút dao găm, nhảy lên xoay người và chém đứt đầu con quái vật trong một nốt nhạc.
“Cái gì! Họ... họ còn là con người không vậy?!” Một học viên hét lên, không tin nổi vào mắt mình. Khi thấy tốc độ phản xạ, cùng sự linh hoạt biến thái của những con người này.
“Nếu đổi lại là tôi, chắc chưa đầy một phút đã trở thành bữa tối cho bọn quái vật rồi...” Một người khác phụ họa, mặt tái mét.
Tuy nhiên, không phải tất cả đều chỉ trầm trồ hay hoảng sợ. Một học viên với vẻ ngoài chín chắn hơn khoanh tay, ánh mắt phân tích đầy chăm chú.
“Nhìn cách họ chiến đấu đi. Mỗi hành động đều có sự phối hợp nhịp nhàng, dù ban đầu có hơi lúng túng, có thể vì đây là lần đầu bọn họ tham gia thực chiến.”
“Nhưng họ thích nghi nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Đó không chỉ là sức mạnh cá nhân, mà còn là khả năng xử lý tình huống và khả năng lên kế hoạch của người đội trưởng.”
“Không hổ là những tinh anh.”
“Liệu trong số trăm học viên ngồi đây, sẽ có bao nhiêu người đủ điều kiện để trở thành nhân viên chính thức?”
“Với lại… phải chăng những con người kia đều đã trải qua thứ gì đó… như kiểu…cải tạo cơ thể chẳng hạn?”
Thấy tên này phân tích nhiều như vậy, một đồng bạn chung lớp hắn bật cười nói.
“Ngươi bị overthinking à? Đây là đời thực chứ không phải phim. Cái gì mà cải tạo cơ thể, nghe thật đáng sợ.”
Nhưng lập tức, một học viên khác xen vào với vẻ mặt nghiêm túc không kém tên ngồi phân tích vừa nãy.
“Không đâu, chuyện cải tạo cơ thể cũng không phải không có khả năng.”
“Ngươi thử nghĩ mà xem, tổ chức này có thể tạo ra công nghệ mô phỏng tương lai như vậy, lại còn sở hữu số lượng lớn ProtoVita.”
“Vậy việc nghiên cứu và phát triển thứ gì đó để cải thiện thể chất con người chắc chắn nằm trong khả năng của họ.”
Những người xung quanh đều gật đầu đồng tình, ánh mắt đổ dồn về màn hình nơi các nhân viên chính thức tiếp tục chiến đấu dữ dội.
“Phải rồi, chỉ số tiềm năng cơ thể của họ lớn như vậy, không thể nào là người bình thường được.”
Khi cuộc tranh luận đang sôi nổi, một học viên khác, có vẻ trẻ tuổi và nhiệt huyết đột nhiên đứng bật dậy, đấm mạnh vào lòng bàn tay, hét lớn.
“Quyết định rồi! Ta sẽ cố gắng hết sức để trở thành nhân viên chính thức. Mặc kệ ai nói gì, cái ghế đó chắc chắn sẽ là của ta!”
Câu nói như châm ngòi cho sự hứng khởi trong khán phòng. Nhiều học viên khác cũng đồng loạt lên tiếng.
“Đúng! Ta cũng muốn trở thành một phần của tổ chức, cái danh học viên này ta nắm giữ quá lâu rồi.”
“Đúng, đúng nhìn bọn họ ngầu chưa kìa, ta cũng muốn được ngầu như vậy.”
Không khí trong khán phòng trở nên nóng hơn bao giờ hết. Dù vẫn còn áp lực và lo lắng, nhưng một niềm quyết tâm mãnh liệt đã bùng cháy trong lòng những học viên trẻ.
Trong căn phòng quan sát, Tống Hạo và Phạm Vân, hai cảnh sát đặc nhiệm được giao nhiệm vụ bảo vệ Trần An, ngồi lặng lẽ bên mép khán đài.
Ánh sáng từ màn hình lớn hắt lên gương mặt đầy suy tư của Tống Hạo, còn Phạm Vân thì liếc nhìn đồng đội với chút tò mò.
“Đội trưởng! Anh đang nghĩ gì vậy?” Phạm Vân lên tiếng hỏi.
Tống Hạo lắc đầu, đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình, nơi các đội nhóm đang vật lộn trong thế giới ảo đầy nguy hiểm. Nhưng sau một lúc trầm ngâm, hắn cất giọng, thấp đến mức chỉ đủ để Phạm Vân nghe thấy.
“Vân này... nếu đội của chúng ta cũng tiến vào không gian ảo đó, liệu chúng ta có thể làm được như họ không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Phạm Vân hơi khựng lại. Ban đầu, cô định đáp một cách chắc chắn rằng.
“Tất nhiên là được!”
Nhưng khi ánh mắt cô rơi vào hình ảnh trên màn hình nơi có một đội nhóm đang đối đầu với bầy Shadow Viper, từng cú vung dao, từng loạt đạn đều được phối hợp hoàn hảo.
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng cô.
“...”
Nhìn những con dị thú gớm ghiếc với tốc độ kinh hồn, khả năng t·ấn c·ông đầy c·hết chóc, và rồi cô nhìn những nhân viên chính thức chiến đấu như thể họ đã trải qua hàng trăm trận chiến tương tự.
Khiến cô không dám chắc rằng đội đặc nhiệm của mình, có thể sống sót quá một phút trước những thứ như vậy không.
Phạm Vân hít một hơi sâu, không nói gì thêm, chỉ khẽ lắc đầu.
Tống Hạo nhìn cô, và ánh mắt của cô đã nói lên tất cả.
Hắn nhắm mắt lại, một cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực.
Đó không phải là nỗi sợ, mà là sự thừa nhận cay đắng rằng khả năng của họ, dù đã từng là niềm tự hào, vẫn không đủ để đặt lên bàn cân so với những con người trong thế giới ảo này.
“Thật đáng sợ...” Tống Hạo thở dài, ánh mắt u tối.
Phạm Vân cũng lặng người. Cô đưa mắt nhìn về phía Trần An, người đang ngồi cách họ không xa.
Trần An vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt sắc lạnh quan sát từng diễn biến trên màn hình.
Nhưng khi cảm nhận được ánh mắt từ Tống Hạo và Phạm Vân, hắn như thường lệ, nở một nụ cười nhẹ đối với hai anh chị.
Nếu là thường ngày, nụ cười đó chẳng có gì đáng nói, chỉ là nụ cười của một cậu em trai lịch thiệp, thông minh mà họ từng quen biết.
Nhưng lúc này, trong bầu không khí đầy áp lực và bí ẩn, nụ cười ấy khiến cả Tống Hạo và Phạm Vân cảm thấy bất an đến khó tả.
Phạm Vân khẽ rùng mình, ánh mắt không dám rời khỏi Trần An.
Đúng lúc đó, một đoạn chiến đấu kịch tính xuất hiện trên màn hình lớn, khiến không khí trong khán phòng lại thêm căng thẳng.
Nhưng trong lòng Tống Hạo lại có một câu hỏi lớn hơn.
‘Mục đích thật sự của Trần An trong sự kiện này là gì?’
‘Và tại sao cậu ấy lại cho cả hai tham dự vào?’
‘Liệu ngài Trần có biết những việc Trần An và Trần Hiên đang làm tại đây?’
Trong khi đó, Trần An vẫn tập trung xem diễn biến ở màn hình lớn mà không biết có hai con người bị overthinking, đang ngồi suy diễn tùm la, tùm lum đằng sau mình.