Chương 109: Cuộc sống (8)
26/04/2025
10
8.4
Chương 109: Cuộc sống (8)
Anthony cười toe toét, nước miếng thiếu chút chảy ra ngoài: “Hắc hắc, cảm tạ tỷ tỷ dụng tâm hỗ trợ!”
“Khách sáo cái gì, hai chúng ta quan hệ thế nào chứ? Ta nhận lấy Đại Bạch còn không phải do ngươi tiện tay ném cho sao?”
Anthony nghiêm túc nói: “Không giống nhau, đó là tiện tay, còn ngươi lại phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi. Bất quá… đã là tỷ tỷ nói như vậy… ta còn có một chuyện muốn nhờ.”
“Lại là cái gì?” Pepper nhướng mày, có chút tò mò.
Anthony ngượng ngùng cười khan: “Ta đang làm một hạng mục mới, cần từ Stark Industries nhập một ít thiết bị và nguyên liệu. Lão cha bảo ta tìm ngươi, danh sách ta đã gửi vào trong Email của ngươi rồi.”
"Đi, ngày mai ta sẽ cầm danh sách đến công ty mua hàng, thay ngươi đi một chuyến. Còn chuyện gì khác không?"
Anthony lắc đầu. "Không có không có! Pepper Potts tỷ tỷ ở lại ăn cơm với bọn ta luôn!"
"Được rồi!" Pepper Potts cười gật đầu.
"Vậy ngươi vào trước đi, ta xuống tầng hầm một chút, Ana còn đang ở trong đó." Không đợi Quả Ớt Nhỏ kịp phản ứng, Anthony đã như một cơn gió lướt xuống tầng.
Pepper Potts cũng không để ý lắm, vừa bước vào phòng bếp thì đúng lúc nhìn thấy Ana đang đứng bên bàn cắt thịt. Nàng ta một tay cầm dao phay, một tay giữ khối thịt, vừa thao tác cực kỳ thành thạo vừa nói chuyện cùng Tony đang đứng cạnh: "Sớm biết bữa tối lại để ta làm, ta đã lấy thịt ra rã đông từ sớm. May mà bây giờ sức ta lớn hơn, không thì với miếng thịt cứng như đá này chắc chắn không nhúc nhích nổi."
Vừa dứt lời, chỉ thấy nàng ném mạnh một khối thịt bò đông lạnh — cứng đến mức nghi ngờ có thể dùng để đập gạch — lên thớt. Một tay giữ chặt, một tay nâng dao, nhẹ nhàng như cắt giấy mà thái xuống từng lát thịt mỏng tang, mỏng đến độ ánh sáng có thể xuyên qua được.
Quả Ớt Nhỏ không nhịn được hỏi: "Ngươi đang làm gì thế?"
Thịt mỏng như vậy, không thể đem rán bít tết, lại càng không thể nấu canh. Rốt cuộc là muốn làm món gì đây?
Ana liếc nàng một cái, gật đầu xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục cắt thịt, vừa cắt vừa lẩm bẩm: "Ban đầu ta định tùy tiện xào vài món cho qua bữa. Nhưng Tony nói ngươi muốn ở lại ăn cơm, bảo ta làm phong phú một chút, cho nên ta quyết định làm thịt nướng. Chờ chút nữa sẽ đem lò nướng mini ra bàn, ăn tới đâu nướng tới đó."
Kỳ thực ban đầu nàng định thái mỏng để làm lẩu, nhưng khổ nỗi trong nhà không có nguyên liệu nấu lẩu, cũng chẳng có đồ chấm, liền quyết định đổi thành nướng thịt, ít ra gia vị nướng vẫn còn đầy đủ.
Về phần cái gọi là "Tony nói"... chỉ nhìn Tony lúc này đang liếc mắt trợn trắng, liền biết tám phần là do nàng ta tự bịa ra.
Thế nhưng Tony lại không vạch trần, còn vụng trộm giơ ngón cái với Ana, sau đó quay sang nhìn Pepper với vẻ đắc ý, ánh mắt như nói: Thấy chưa? Biết điều thì cảm ơn ta đi.
Pepper bật cười lắc đầu, vừa buồn cười vừa tức giận. Hai người này đúng là một cặp trời sinh chuyên diễn kịch! Tony vừa nãy rõ ràng còn đang trên lầu nói chuyện với họ, làm gì có thời gian căn dặn Ana mấy chuyện này? Chưa kể lượng thịt cắt ra đã chất thành núi, căn bản không thể là “lúc nãy mới nói”.
Nhưng nàng cũng không vạch trần, ngược lại còn có chút vui vẻ thầm kín, xem ra vị trí của nàng trong lòng Tony cũng không thấp lắm.
Tony thấy nàng chưa kịp phản ứng thì dứt khoát nói luôn: "Đúng rồi, hai ngày nữa tìm cơ hội đến văn phòng Obadiah ở công ty, lén xem máy tính của hắn có thứ gì không."
"Leng keng."
Chưa kịp để Quả Ớt Nhỏ hỏi cho rõ, bên kia Ana đã hét toáng lên.
"Có chuyện gì?" Hai người cùng quay sang.
Chỉ thấy Ana bày ra biểu cảm sắp khóc đến nơi. "Cắt trúng tay rồi..."
Cả Tony và Pepper đều giật mình, vội bước tới kiểm tra.
Chỉ nghe nàng bổ sung, “Tay ta không sao, da dày lắm. Nhưng mà ta nói này, Tony tiên sinh, Tony thúc thúc, cái chuyện hôm trước ta nói chỉ là nói đùa thôi. Ngươi đừng tưởng thiệt à nha!”
Nhớ lại hôm trước, nàng có vẻ như lỡ lời một chút, suýt thì xé nát luôn kịch bản gốc.
Mà thật ra nàng cũng không nói dối. Nếu không nhờ vào kỹ năng miễn nhiễm sát thương từ chiến đấu phụ cho, lần này chắc chắn phải vào bệnh viện khâu vài mũi rồi.
Chỉ tiếc là tiêu tốn mất một lần miễn thương… có hơi đau lòng.
Pepper kiểm tra một hồi, thấy tay nàng không chảy máu liền thở phào, cho rằng là lưỡi dao sượt qua, làm Ana giật mình hoảng hốt.
Còn thực tế... một ngón tay suýt bị cắt rời rồi đấy, chỉ là hệ thống gánh giùm thôi.
Quả Ớt Nhỏ không tiếp tục để ý đến chuyện này, lúc này mới nhớ ra lời Tony nói vừa nãy, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc: "Vì sao?"
Vì sao lại đột nhiên muốn nàng điều tra Obadiah?
Tony chỉ khẽ lắc đầu: "Đừng hỏi trước, vài ngày nữa đợi có cơ hội rồi hãy điều tra. Ta có dự cảm, Obadiah đang giấu thứ gì đó... rất có thể có liên quan đến chuyện ta b·ị b·ắt cóc."
"Leng keng."
Dao phay lần nữa rơi cái cạch xuống sàn.
Ana lấy tay che trán, trong lòng thầm gào: Đây không tính là phá kịch bản nữa rồi chứ?
…
Để tránh làm phiền Ana tiếp tục "biểu diễn" Tony và Pepper dứt khoát rời khỏi phòng bếp, ra sofa ngoài phòng khách tán gẫu.
Ana vẫn còn trong phòng bếp vừa cắt thịt vừa tức tối mắng thầm: “Ta nói cái này không tính là ta kịch thấu a, rõ ràng Tony nói là dự cảm của hắn cơ mà!”.
Mưa đạn trong livestream lập tức ùa tới.
[[ Không sai không sai, không liên quan gì đến dẫn chương trình cả. Phốc. ]]
[[ Không phải lỗi của nữ thần nha 0_0 ]]
Chẳng có chút thành ý nào.
Ana bĩu môi, tự an ủi mình một phen, thôi thì kịch thấu thì kịch thấu, dù sao cũng không ảnh hưởng quá lớn... chắc vậy.
Nàng nhanh chóng cắt xong đống thịt còn lại, chất đống ba cái bàn lớn, nhìn sơ qua ít nhất cũng phải gần 3 cân.
Xong xuôi, nàng bưng mấy khay thịt ra đặt lên bàn ăn ngay cửa phòng bếp, lại tiếp tục mang lò vi sóng ra.
Đừng thấy đây là nhà Tony mà nghĩ bếp núc cổ điển. Nhà hắn đúng chuẩn cao khoa học kỹ thuật, cái bếp nướng không dây, không ổ cắm, chỉ cần có một cái màn hình cảm ứng siêu mỏng là có thể khởi động. Muốn nó chạy? Đơn giản! Gọi một tiếng với Jarvis là được, đúng chuẩn công nghệ tương lai!
Sau đó, Ana lại lấy chén đũa, bày thêm mấy loại gia vị chấm nướng thịt ra, cuối cùng còn tượng trưng rửa sạch chút rau sống để bên cạnh làm màu.
[[ Nữ thần, quá sơ sài rồi đó! ]]
Mưa đạn cười điên.
Đối với nhiều nước, bữa tối chính là một nghi thức trang trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả sáng và trưa gộp lại.
Kết quả ở đây, Ana chỉ tốn chút thời gian cắt thịt, đặt thẳng khay lên bàn, thế là xong? Xong hẳn?
[[ Dẫn chương trình, làm ơn thiện lương chút được không? Làm cho Tony tiên sinh một bữa tử tế đi ]]
Ngay khi dòng mưa đạn này vừa mới trôi đi, Ana bỗng nhiên sững người.
【Nhiệm vụ tiếp nhận: Vì Tony chuẩn bị một bữa tối đầy tâm huyết. Căn cứ vào độ hài lòng của Tony, nhận thưởng tương ứng.
– Dưới 30 điểm: Thất bại, miễn cưỡng làm lại, không có thưởng.
– 50 điểm: 10,000 điểm khen thưởng
– 70 điểm: 20,000 điểm
– 90 điểm: 50,000 điểm
– 100 điểm: 100,000 điểm khen thưởng!】
Ana trố mắt nhìn nhiệm vụ mới xuất hiện, miệng run run: “Ta đâu có ý định theo đuổi Tony nha... hệ thống muốn ta giở trò gì đây?”.
Anthony cười toe toét, nước miếng thiếu chút chảy ra ngoài: “Hắc hắc, cảm tạ tỷ tỷ dụng tâm hỗ trợ!”
“Khách sáo cái gì, hai chúng ta quan hệ thế nào chứ? Ta nhận lấy Đại Bạch còn không phải do ngươi tiện tay ném cho sao?”
Anthony nghiêm túc nói: “Không giống nhau, đó là tiện tay, còn ngươi lại phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi. Bất quá… đã là tỷ tỷ nói như vậy… ta còn có một chuyện muốn nhờ.”
“Lại là cái gì?” Pepper nhướng mày, có chút tò mò.
Anthony ngượng ngùng cười khan: “Ta đang làm một hạng mục mới, cần từ Stark Industries nhập một ít thiết bị và nguyên liệu. Lão cha bảo ta tìm ngươi, danh sách ta đã gửi vào trong Email của ngươi rồi.”
"Đi, ngày mai ta sẽ cầm danh sách đến công ty mua hàng, thay ngươi đi một chuyến. Còn chuyện gì khác không?"
Anthony lắc đầu. "Không có không có! Pepper Potts tỷ tỷ ở lại ăn cơm với bọn ta luôn!"
"Được rồi!" Pepper Potts cười gật đầu.
"Vậy ngươi vào trước đi, ta xuống tầng hầm một chút, Ana còn đang ở trong đó." Không đợi Quả Ớt Nhỏ kịp phản ứng, Anthony đã như một cơn gió lướt xuống tầng.
Pepper Potts cũng không để ý lắm, vừa bước vào phòng bếp thì đúng lúc nhìn thấy Ana đang đứng bên bàn cắt thịt. Nàng ta một tay cầm dao phay, một tay giữ khối thịt, vừa thao tác cực kỳ thành thạo vừa nói chuyện cùng Tony đang đứng cạnh: "Sớm biết bữa tối lại để ta làm, ta đã lấy thịt ra rã đông từ sớm. May mà bây giờ sức ta lớn hơn, không thì với miếng thịt cứng như đá này chắc chắn không nhúc nhích nổi."
Vừa dứt lời, chỉ thấy nàng ném mạnh một khối thịt bò đông lạnh — cứng đến mức nghi ngờ có thể dùng để đập gạch — lên thớt. Một tay giữ chặt, một tay nâng dao, nhẹ nhàng như cắt giấy mà thái xuống từng lát thịt mỏng tang, mỏng đến độ ánh sáng có thể xuyên qua được.
Quả Ớt Nhỏ không nhịn được hỏi: "Ngươi đang làm gì thế?"
Thịt mỏng như vậy, không thể đem rán bít tết, lại càng không thể nấu canh. Rốt cuộc là muốn làm món gì đây?
Ana liếc nàng một cái, gật đầu xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục cắt thịt, vừa cắt vừa lẩm bẩm: "Ban đầu ta định tùy tiện xào vài món cho qua bữa. Nhưng Tony nói ngươi muốn ở lại ăn cơm, bảo ta làm phong phú một chút, cho nên ta quyết định làm thịt nướng. Chờ chút nữa sẽ đem lò nướng mini ra bàn, ăn tới đâu nướng tới đó."
Kỳ thực ban đầu nàng định thái mỏng để làm lẩu, nhưng khổ nỗi trong nhà không có nguyên liệu nấu lẩu, cũng chẳng có đồ chấm, liền quyết định đổi thành nướng thịt, ít ra gia vị nướng vẫn còn đầy đủ.
Về phần cái gọi là "Tony nói"... chỉ nhìn Tony lúc này đang liếc mắt trợn trắng, liền biết tám phần là do nàng ta tự bịa ra.
Thế nhưng Tony lại không vạch trần, còn vụng trộm giơ ngón cái với Ana, sau đó quay sang nhìn Pepper với vẻ đắc ý, ánh mắt như nói: Thấy chưa? Biết điều thì cảm ơn ta đi.
Pepper bật cười lắc đầu, vừa buồn cười vừa tức giận. Hai người này đúng là một cặp trời sinh chuyên diễn kịch! Tony vừa nãy rõ ràng còn đang trên lầu nói chuyện với họ, làm gì có thời gian căn dặn Ana mấy chuyện này? Chưa kể lượng thịt cắt ra đã chất thành núi, căn bản không thể là “lúc nãy mới nói”.
Nhưng nàng cũng không vạch trần, ngược lại còn có chút vui vẻ thầm kín, xem ra vị trí của nàng trong lòng Tony cũng không thấp lắm.
Tony thấy nàng chưa kịp phản ứng thì dứt khoát nói luôn: "Đúng rồi, hai ngày nữa tìm cơ hội đến văn phòng Obadiah ở công ty, lén xem máy tính của hắn có thứ gì không."
"Leng keng."
Chưa kịp để Quả Ớt Nhỏ hỏi cho rõ, bên kia Ana đã hét toáng lên.
"Có chuyện gì?" Hai người cùng quay sang.
Chỉ thấy Ana bày ra biểu cảm sắp khóc đến nơi. "Cắt trúng tay rồi..."
Cả Tony và Pepper đều giật mình, vội bước tới kiểm tra.
Chỉ nghe nàng bổ sung, “Tay ta không sao, da dày lắm. Nhưng mà ta nói này, Tony tiên sinh, Tony thúc thúc, cái chuyện hôm trước ta nói chỉ là nói đùa thôi. Ngươi đừng tưởng thiệt à nha!”
Nhớ lại hôm trước, nàng có vẻ như lỡ lời một chút, suýt thì xé nát luôn kịch bản gốc.
Mà thật ra nàng cũng không nói dối. Nếu không nhờ vào kỹ năng miễn nhiễm sát thương từ chiến đấu phụ cho, lần này chắc chắn phải vào bệnh viện khâu vài mũi rồi.
Chỉ tiếc là tiêu tốn mất một lần miễn thương… có hơi đau lòng.
Pepper kiểm tra một hồi, thấy tay nàng không chảy máu liền thở phào, cho rằng là lưỡi dao sượt qua, làm Ana giật mình hoảng hốt.
Còn thực tế... một ngón tay suýt bị cắt rời rồi đấy, chỉ là hệ thống gánh giùm thôi.
Quả Ớt Nhỏ không tiếp tục để ý đến chuyện này, lúc này mới nhớ ra lời Tony nói vừa nãy, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc: "Vì sao?"
Vì sao lại đột nhiên muốn nàng điều tra Obadiah?
Tony chỉ khẽ lắc đầu: "Đừng hỏi trước, vài ngày nữa đợi có cơ hội rồi hãy điều tra. Ta có dự cảm, Obadiah đang giấu thứ gì đó... rất có thể có liên quan đến chuyện ta b·ị b·ắt cóc."
"Leng keng."
Dao phay lần nữa rơi cái cạch xuống sàn.
Ana lấy tay che trán, trong lòng thầm gào: Đây không tính là phá kịch bản nữa rồi chứ?
…
Để tránh làm phiền Ana tiếp tục "biểu diễn" Tony và Pepper dứt khoát rời khỏi phòng bếp, ra sofa ngoài phòng khách tán gẫu.
Ana vẫn còn trong phòng bếp vừa cắt thịt vừa tức tối mắng thầm: “Ta nói cái này không tính là ta kịch thấu a, rõ ràng Tony nói là dự cảm của hắn cơ mà!”.
Mưa đạn trong livestream lập tức ùa tới.
[[ Không sai không sai, không liên quan gì đến dẫn chương trình cả. Phốc. ]]
[[ Không phải lỗi của nữ thần nha 0_0 ]]
Chẳng có chút thành ý nào.
Ana bĩu môi, tự an ủi mình một phen, thôi thì kịch thấu thì kịch thấu, dù sao cũng không ảnh hưởng quá lớn... chắc vậy.
Nàng nhanh chóng cắt xong đống thịt còn lại, chất đống ba cái bàn lớn, nhìn sơ qua ít nhất cũng phải gần 3 cân.
Xong xuôi, nàng bưng mấy khay thịt ra đặt lên bàn ăn ngay cửa phòng bếp, lại tiếp tục mang lò vi sóng ra.
Đừng thấy đây là nhà Tony mà nghĩ bếp núc cổ điển. Nhà hắn đúng chuẩn cao khoa học kỹ thuật, cái bếp nướng không dây, không ổ cắm, chỉ cần có một cái màn hình cảm ứng siêu mỏng là có thể khởi động. Muốn nó chạy? Đơn giản! Gọi một tiếng với Jarvis là được, đúng chuẩn công nghệ tương lai!
Sau đó, Ana lại lấy chén đũa, bày thêm mấy loại gia vị chấm nướng thịt ra, cuối cùng còn tượng trưng rửa sạch chút rau sống để bên cạnh làm màu.
[[ Nữ thần, quá sơ sài rồi đó! ]]
Mưa đạn cười điên.
Đối với nhiều nước, bữa tối chính là một nghi thức trang trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả sáng và trưa gộp lại.
Kết quả ở đây, Ana chỉ tốn chút thời gian cắt thịt, đặt thẳng khay lên bàn, thế là xong? Xong hẳn?
[[ Dẫn chương trình, làm ơn thiện lương chút được không? Làm cho Tony tiên sinh một bữa tử tế đi ]]
Ngay khi dòng mưa đạn này vừa mới trôi đi, Ana bỗng nhiên sững người.
【Nhiệm vụ tiếp nhận: Vì Tony chuẩn bị một bữa tối đầy tâm huyết. Căn cứ vào độ hài lòng của Tony, nhận thưởng tương ứng.
– Dưới 30 điểm: Thất bại, miễn cưỡng làm lại, không có thưởng.
– 50 điểm: 10,000 điểm khen thưởng
– 70 điểm: 20,000 điểm
– 90 điểm: 50,000 điểm
– 100 điểm: 100,000 điểm khen thưởng!】
Ana trố mắt nhìn nhiệm vụ mới xuất hiện, miệng run run: “Ta đâu có ý định theo đuổi Tony nha... hệ thống muốn ta giở trò gì đây?”.
Tiến độ: 100%
110/110 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Tag liên quan