Chương 106: Cuộc sống (5)
26/04/2025
10
8.4
Chương 106: Cuộc sống (5)
“Ta không chắc đau đến cấp độ nào nữa…”
“Bắt đầu quét hình.” — Đại Bạch hai mắt sáng rực, phía sau lưng mở ra một ống kính quang phổ màu lam, quét một vòng quanh cơ thể Pepper.
"Quét hình hoàn tất. Căn cứ phân tích, ngón chân cái bên trái của ngài bị c·hấn t·hương mô mềm do v·a c·hạm. Không có dấu hiệu gãy hoặc nứt xương. Đề nghị sử dụng Lục Êtan siêu cấp ngưng đau phun sương để điều trị.”
Pepper: “…”
Cái quỷ gì?
Một con robot… lại có thể chuẩn như máy scan của bệnh viện lớn?
---
“...Tốt… vậy làm thử đi…”
Vừa gật đầu, đã thấy Đại Bạch ngồi xổm xuống, duỗi ra một cánh tay trắng trắng ngắn ngủn, bắn ra một tia phun sương "xì xì" vào đúng vị trí b·ị t·hương.
Đại Bạch ánh mắt vẫn bình thản, như một bác sĩ tận tụy chuyên nghiệp:
“Ngưng đau chỉ là phương án tạm thời. Tối nay xin ngài nhớ chườm nóng, phối hợp thuốc tiêu viêm để đẩy nhanh phục hồi.”
Pepper ngẩn người vài giây, rồi nghiêm túc gật đầu:
“Được rồi, cảm ơn ngươi, Đại Bạch.”
“Thỉnh đánh giá dịch vụ điều trị lần này. Chỉ khi được đánh giá hài lòng, Đại Bạch mới có thể trở về trạng thái ngủ đông.”
“...Hết sức hài lòng! Ngươi đi nghỉ đi.”
Pepper vừa dứt lời, đã thấy Đại Bạch vui vẻ lắc lắc thân thể tròn vo, trở về vali như một trái bóng bị rút hơi.
---
Trước khi đóng nắp vali, Đại Bạch còn quay lại nói câu cuối:
“Lần sau b·ị t·hương, xin đừng ngại triệu hoán ta.”
.
“Như thế nào, tư nhân trợ thủ sức khỏe, không tệ đi?”
Không biết từ lúc nào, Tony đã đứng chắp tay sau lưng nơi cửa phòng khách, trên mặt là nụ cười không che giấu được sự đắc ý lộ liễu.
Quả Ớt Nhỏ chính là Pepper Potts, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh như sao trời.
“Đại Bạch thật sự quá lợi hại! Vừa chữa thân thể, vừa chữa luôn tâm linh ta! Ngươi sao lại nghĩ ra được chủ ý ngốc manh như thế này?”
Tony đang nở nụ cười chợt "khựng lại" b·iểu t·ình trên mặt cứng đờ.
“Khụ… Cái này... thật ra không phải ý tưởng của ta…”
Hắn gãi đầu, hơi chột dạ mà nói, “Đại Bạch là do… Anthony phát minh…”
“Cũng đúng.” Pepper lập tức trợn mắt, hoàn toàn không có ý giữ mặt mũi cho ai.
“Lấy đầu óc của ngươi mà đòi thiết kế ra Đại Bạch? Mơ giữa ban ngày à? Xem ra Anthony không bao lâu nữa là có thể siêu việt ngươi rồi, ngươi ấy à, cố mà giữ danh cha đi!”
Một câu đâm thẳng vào tâm can, Tony: -9999 sát thương, gục tại chỗ.
Vì giữ lại chút tàn dư tự tôn của người cha, Tony vội vàng lảng sang chuyện khác:
“Thích thì ta bảo tiểu tử thúi kia làm thêm một cái tặng cho ngươi. Dù sao hắn cũng không dám chống lại mệnh lệnh của ông già hắn! Ha ha ha!”
“Hừ!” Pepper hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh lại:
“Chỉ bằng quan hệ giữa ta với Anthony, cần ngươi ra mặt chắc? Ta trực tiếp xin hắn một cái là có liền.”
---
Một màn cha con tranh công vì robot đáng yêu tạm thời kết thúc.
Pepper nhanh chóng lấy lại phong thái nữ cường nhân, vẫy vẫy tay, sắc mặt nghiêm túc trở lại:
“Không nói nhảm nữa, quay về chính sự. Gần đây tiến độ công việc có chút gấp gáp, mấy người trong tập đoàn đang rất gấp đi bán tháo cổ phần…”
.
Tony ngồi xuống, rốt cuộc cũng không dám giỡn nữa, bắt đầu nghiêm túc nghe báo cáo.
“Sau buổi họp báo tuyên bố tạm dừng sản xuất v·ũ k·hí, giá cổ phiếu có giảm, nhưng chưa đến mức ảnh hưởng cục diện tổng thể. Mấy lão cổ đông trong tập đoàn Stark hiện tại vẫn còn trong phạm vi ta có thể khống chế.”
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn đồng hồ, vốn định nói tiếp mấy chuyện quan trọng, thì lại bỗng nhiên đổi giọng, mắt hơi nheo lại.
“Ta tưởng rằng sau vụ b·ắt c·óc, ngươi đã rửa tay gác kiếm, không còn ra ngoài tán gái nữa…”
Nàng gằn từng chữ, “Không nghĩ tới ngươi vẫn còn chơi đến nỗi thận hư mặt tái mắt quầng như vậy.”
Tony lập tức chấn động!
"Khoan đã! Chuyện này không thể vu oan ta như thế!"
Hắn đứng phắt dậy, vẻ mặt đầy oan ức mà biện minh:
“Ngươi hiểu lầm ta rồi! Ta hôm qua tan làm là về nhà ngay, không hề lăng nhăng! Mà là… tiểu tử thúi kia, hắn đem kỹ thuật trên người Đại Bạch làm đến mức ta mê mẩn suốt cả đêm! Ta nghiên cứu đến sáng mới xong tài liệu, nên mới thành ra thế này!”
“Thật?” Pepper hơi nhướng mày, không tin lắm.
“Thật sự thật sự! Không tin ngươi có thể đi hỏi Anthony!”
Pepper liếc hắn một cái, vẻ mặt miễn cưỡng tin tưởng:
“Tốt a, coi như ngươi nói thật.” Gặp Tony kéo ra khỏi con của mình làm bia đỡ đạn, Quả Ớt Nhỏ miễn cưỡng tin tưởng thuyết pháp này.
“Cái gì gọi là coi như là! Ta..” Tony còn nghĩ giảng giải cái gì, nhưng bị đột nhiên mở cửa từ gian phòng đi ra ngoài Anthony cắt đứt.
“Hai người đứng đây làm gì?”
Anthony từ ngoài cửa bước vào, mặt đầy nghi hoặc.
“Khụ khụ… không có gì cả.”
Tony và Pepper hai người đồng thanh, sắc mặt đồng thời hơi đỏ lên, không rõ là xấu hổ hay gì khác.
Tony ho khan hai tiếng, giả bộ như có việc gấp, chân chạy nhanh hơn não:
“Khụ, hai người cứ tiếp tục đi, ta… ta đi lên trước.”
Anthony nhìn bóng lưng lúng túng rút lui của Tony, không khỏi liếc mắt nhìn Pepper thêm cái nữa.
Sau đó, Anthony đột nhiên thấp giọng nói:
“Ta nói này, lão già Obadiah… chuyện Tony b·ị b·ắt lần này, tuyệt đối thoát không khỏi quan hệ với hắn.”
Hắn không có chứng cứ, nhưng dựa vào kịch bản kiếp trước, Anthony rõ ràng biết: Obadiah chính là hắc thủ sau màn.
Muốn vạch trần hắn? Chỉ dựa vào lời nói thì vô dụng. Vậy nên cách tốt nhất là gieo một hạt giống hoài nghi vào lòng Pepper người có thể ảnh hưởng đến Tony nhiều nhất.
“Cả công ty biết rõ hành trình của Tony, ngoại trừ ngươi thư ký thân cận nhất, thì chỉ còn lão Obadiah phó chủ tịch. Vậy mà phần tử khủng bố lại mai phục đúng tuyến đường Tony đi… Không cần đoán cũng biết là ai lộ tin.”
Anthony nghiêm túc nhìn nàng, “Ta tin tưởng người đó tuyệt đối không phải ngươi, Quả Ớt Nhỏ tỷ tỷ.”
Pepper nghe xong, thần sắc thoáng biến. Mặc dù không có chứng cứ, nhưng nàng biết, bản thân tuyệt đối không có tiết lộ bất kỳ thứ gì. Nếu Anthony nói đúng… vậy thì người đáng nghi chỉ còn một.
“...Lẽ nào, thật sự là hắn…” Pepper nhẹ giọng lẩm bẩm.
Anthony cười cười, vươn tay vỗ nhẹ mu bàn tay nàng:
“Đừng nghĩ nhiều. Ta cũng chỉ là suy đoán cá nhân thôi, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng nói với người khác.”
Ngừng một chút, hắn lại hơi ngượng ngùng, đổi đề tài:
“Đúng rồi, ta còn muốn nhờ tỷ tỷ giúp ta một việc...”
Nhìn b·iểu t·ình có chút ngượng ngùng của cậu nhóc trước mắt, Pepper không nhịn được khẽ cười, ánh mắt ôn nhu, “Lại còn bày ra bộ dạng này với ta, nói đi, chuyện gì? Nếu ta làm được, nhất định giúp ngươi làm tốt.”
Anthony gật đầu, nói thẳng:
“Ngươi cũng biết, mấy năm nay ta không ít lần ‘đào hố’ lấy tiền từ ông già ta, tích lũy cũng không ít. Ta muốn ngươi giúp ta tìm một công ty tài chính đáng tin, ngày mai… đem toàn bộ tiền mặt quét sạch đáy cổ phiếu của Stark tập đoàn.”
Pepper sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó gật đầu không chút do dự:
“Không thành vấn đề.”
Anthony ngẩn người:
“...Ngươi không khuyên ta chút nào sao?”
Dù gì thì đây cũng là quyết định có phần “nguy hiểm”. Trong tay hắn hiện giờ có hơn trăm tỷ, ai cũng biết cổ phiếu Stark ngày mai chắc chắn sẽ rớt, người bình thường nghe thấy còn chẳng dám nhúng tay.
Pepper nở nụ cười, ánh mắt đầy tin tưởng:
“Ta tin Tony. Và… ta cũng tin ngươi. Hơn nữa ta thật sự muốn có một Đại Bạch giống của ngươi, ngươi có thể làm tặng ta một cái không?”
Anthony cười rạng rỡ:
“Yên tâm! Màu hồng phiên bản đặc biệt, giọng nói loli ngọt tận xương, vài ngày tới ta cho người chuyển đến nhà ngươi. À đúng rồi, ta nghĩ ra tên luôn rồi — ‘Bé đần đáng yêu’ thế nào?”
Pepper khóe miệng có chút run run.
“... Ta nghĩ vẫn nên để ta tự đặt tên thì hơn.”
Hai người cười đùa một trận, Pepper cũng nhanh chóng rời đi.
“Ta không chắc đau đến cấp độ nào nữa…”
“Bắt đầu quét hình.” — Đại Bạch hai mắt sáng rực, phía sau lưng mở ra một ống kính quang phổ màu lam, quét một vòng quanh cơ thể Pepper.
"Quét hình hoàn tất. Căn cứ phân tích, ngón chân cái bên trái của ngài bị c·hấn t·hương mô mềm do v·a c·hạm. Không có dấu hiệu gãy hoặc nứt xương. Đề nghị sử dụng Lục Êtan siêu cấp ngưng đau phun sương để điều trị.”
Pepper: “…”
Cái quỷ gì?
Một con robot… lại có thể chuẩn như máy scan của bệnh viện lớn?
---
“...Tốt… vậy làm thử đi…”
Vừa gật đầu, đã thấy Đại Bạch ngồi xổm xuống, duỗi ra một cánh tay trắng trắng ngắn ngủn, bắn ra một tia phun sương "xì xì" vào đúng vị trí b·ị t·hương.
Đại Bạch ánh mắt vẫn bình thản, như một bác sĩ tận tụy chuyên nghiệp:
“Ngưng đau chỉ là phương án tạm thời. Tối nay xin ngài nhớ chườm nóng, phối hợp thuốc tiêu viêm để đẩy nhanh phục hồi.”
Pepper ngẩn người vài giây, rồi nghiêm túc gật đầu:
“Được rồi, cảm ơn ngươi, Đại Bạch.”
“Thỉnh đánh giá dịch vụ điều trị lần này. Chỉ khi được đánh giá hài lòng, Đại Bạch mới có thể trở về trạng thái ngủ đông.”
“...Hết sức hài lòng! Ngươi đi nghỉ đi.”
Pepper vừa dứt lời, đã thấy Đại Bạch vui vẻ lắc lắc thân thể tròn vo, trở về vali như một trái bóng bị rút hơi.
---
Trước khi đóng nắp vali, Đại Bạch còn quay lại nói câu cuối:
“Lần sau b·ị t·hương, xin đừng ngại triệu hoán ta.”
.
“Như thế nào, tư nhân trợ thủ sức khỏe, không tệ đi?”
Không biết từ lúc nào, Tony đã đứng chắp tay sau lưng nơi cửa phòng khách, trên mặt là nụ cười không che giấu được sự đắc ý lộ liễu.
Quả Ớt Nhỏ chính là Pepper Potts, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh như sao trời.
“Đại Bạch thật sự quá lợi hại! Vừa chữa thân thể, vừa chữa luôn tâm linh ta! Ngươi sao lại nghĩ ra được chủ ý ngốc manh như thế này?”
Tony đang nở nụ cười chợt "khựng lại" b·iểu t·ình trên mặt cứng đờ.
“Khụ… Cái này... thật ra không phải ý tưởng của ta…”
Hắn gãi đầu, hơi chột dạ mà nói, “Đại Bạch là do… Anthony phát minh…”
“Cũng đúng.” Pepper lập tức trợn mắt, hoàn toàn không có ý giữ mặt mũi cho ai.
“Lấy đầu óc của ngươi mà đòi thiết kế ra Đại Bạch? Mơ giữa ban ngày à? Xem ra Anthony không bao lâu nữa là có thể siêu việt ngươi rồi, ngươi ấy à, cố mà giữ danh cha đi!”
Một câu đâm thẳng vào tâm can, Tony: -9999 sát thương, gục tại chỗ.
Vì giữ lại chút tàn dư tự tôn của người cha, Tony vội vàng lảng sang chuyện khác:
“Thích thì ta bảo tiểu tử thúi kia làm thêm một cái tặng cho ngươi. Dù sao hắn cũng không dám chống lại mệnh lệnh của ông già hắn! Ha ha ha!”
“Hừ!” Pepper hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh lại:
“Chỉ bằng quan hệ giữa ta với Anthony, cần ngươi ra mặt chắc? Ta trực tiếp xin hắn một cái là có liền.”
---
Một màn cha con tranh công vì robot đáng yêu tạm thời kết thúc.
Pepper nhanh chóng lấy lại phong thái nữ cường nhân, vẫy vẫy tay, sắc mặt nghiêm túc trở lại:
“Không nói nhảm nữa, quay về chính sự. Gần đây tiến độ công việc có chút gấp gáp, mấy người trong tập đoàn đang rất gấp đi bán tháo cổ phần…”
.
Tony ngồi xuống, rốt cuộc cũng không dám giỡn nữa, bắt đầu nghiêm túc nghe báo cáo.
“Sau buổi họp báo tuyên bố tạm dừng sản xuất v·ũ k·hí, giá cổ phiếu có giảm, nhưng chưa đến mức ảnh hưởng cục diện tổng thể. Mấy lão cổ đông trong tập đoàn Stark hiện tại vẫn còn trong phạm vi ta có thể khống chế.”
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn đồng hồ, vốn định nói tiếp mấy chuyện quan trọng, thì lại bỗng nhiên đổi giọng, mắt hơi nheo lại.
“Ta tưởng rằng sau vụ b·ắt c·óc, ngươi đã rửa tay gác kiếm, không còn ra ngoài tán gái nữa…”
Nàng gằn từng chữ, “Không nghĩ tới ngươi vẫn còn chơi đến nỗi thận hư mặt tái mắt quầng như vậy.”
Tony lập tức chấn động!
"Khoan đã! Chuyện này không thể vu oan ta như thế!"
Hắn đứng phắt dậy, vẻ mặt đầy oan ức mà biện minh:
“Ngươi hiểu lầm ta rồi! Ta hôm qua tan làm là về nhà ngay, không hề lăng nhăng! Mà là… tiểu tử thúi kia, hắn đem kỹ thuật trên người Đại Bạch làm đến mức ta mê mẩn suốt cả đêm! Ta nghiên cứu đến sáng mới xong tài liệu, nên mới thành ra thế này!”
“Thật?” Pepper hơi nhướng mày, không tin lắm.
“Thật sự thật sự! Không tin ngươi có thể đi hỏi Anthony!”
Pepper liếc hắn một cái, vẻ mặt miễn cưỡng tin tưởng:
“Tốt a, coi như ngươi nói thật.” Gặp Tony kéo ra khỏi con của mình làm bia đỡ đạn, Quả Ớt Nhỏ miễn cưỡng tin tưởng thuyết pháp này.
“Cái gì gọi là coi như là! Ta..” Tony còn nghĩ giảng giải cái gì, nhưng bị đột nhiên mở cửa từ gian phòng đi ra ngoài Anthony cắt đứt.
“Hai người đứng đây làm gì?”
Anthony từ ngoài cửa bước vào, mặt đầy nghi hoặc.
“Khụ khụ… không có gì cả.”
Tony và Pepper hai người đồng thanh, sắc mặt đồng thời hơi đỏ lên, không rõ là xấu hổ hay gì khác.
Tony ho khan hai tiếng, giả bộ như có việc gấp, chân chạy nhanh hơn não:
“Khụ, hai người cứ tiếp tục đi, ta… ta đi lên trước.”
Anthony nhìn bóng lưng lúng túng rút lui của Tony, không khỏi liếc mắt nhìn Pepper thêm cái nữa.
Sau đó, Anthony đột nhiên thấp giọng nói:
“Ta nói này, lão già Obadiah… chuyện Tony b·ị b·ắt lần này, tuyệt đối thoát không khỏi quan hệ với hắn.”
Hắn không có chứng cứ, nhưng dựa vào kịch bản kiếp trước, Anthony rõ ràng biết: Obadiah chính là hắc thủ sau màn.
Muốn vạch trần hắn? Chỉ dựa vào lời nói thì vô dụng. Vậy nên cách tốt nhất là gieo một hạt giống hoài nghi vào lòng Pepper người có thể ảnh hưởng đến Tony nhiều nhất.
“Cả công ty biết rõ hành trình của Tony, ngoại trừ ngươi thư ký thân cận nhất, thì chỉ còn lão Obadiah phó chủ tịch. Vậy mà phần tử khủng bố lại mai phục đúng tuyến đường Tony đi… Không cần đoán cũng biết là ai lộ tin.”
Anthony nghiêm túc nhìn nàng, “Ta tin tưởng người đó tuyệt đối không phải ngươi, Quả Ớt Nhỏ tỷ tỷ.”
Pepper nghe xong, thần sắc thoáng biến. Mặc dù không có chứng cứ, nhưng nàng biết, bản thân tuyệt đối không có tiết lộ bất kỳ thứ gì. Nếu Anthony nói đúng… vậy thì người đáng nghi chỉ còn một.
“...Lẽ nào, thật sự là hắn…” Pepper nhẹ giọng lẩm bẩm.
Anthony cười cười, vươn tay vỗ nhẹ mu bàn tay nàng:
“Đừng nghĩ nhiều. Ta cũng chỉ là suy đoán cá nhân thôi, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng nói với người khác.”
Ngừng một chút, hắn lại hơi ngượng ngùng, đổi đề tài:
“Đúng rồi, ta còn muốn nhờ tỷ tỷ giúp ta một việc...”
Nhìn b·iểu t·ình có chút ngượng ngùng của cậu nhóc trước mắt, Pepper không nhịn được khẽ cười, ánh mắt ôn nhu, “Lại còn bày ra bộ dạng này với ta, nói đi, chuyện gì? Nếu ta làm được, nhất định giúp ngươi làm tốt.”
Anthony gật đầu, nói thẳng:
“Ngươi cũng biết, mấy năm nay ta không ít lần ‘đào hố’ lấy tiền từ ông già ta, tích lũy cũng không ít. Ta muốn ngươi giúp ta tìm một công ty tài chính đáng tin, ngày mai… đem toàn bộ tiền mặt quét sạch đáy cổ phiếu của Stark tập đoàn.”
Pepper sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó gật đầu không chút do dự:
“Không thành vấn đề.”
Anthony ngẩn người:
“...Ngươi không khuyên ta chút nào sao?”
Dù gì thì đây cũng là quyết định có phần “nguy hiểm”. Trong tay hắn hiện giờ có hơn trăm tỷ, ai cũng biết cổ phiếu Stark ngày mai chắc chắn sẽ rớt, người bình thường nghe thấy còn chẳng dám nhúng tay.
Pepper nở nụ cười, ánh mắt đầy tin tưởng:
“Ta tin Tony. Và… ta cũng tin ngươi. Hơn nữa ta thật sự muốn có một Đại Bạch giống của ngươi, ngươi có thể làm tặng ta một cái không?”
Anthony cười rạng rỡ:
“Yên tâm! Màu hồng phiên bản đặc biệt, giọng nói loli ngọt tận xương, vài ngày tới ta cho người chuyển đến nhà ngươi. À đúng rồi, ta nghĩ ra tên luôn rồi — ‘Bé đần đáng yêu’ thế nào?”
Pepper khóe miệng có chút run run.
“... Ta nghĩ vẫn nên để ta tự đặt tên thì hơn.”
Hai người cười đùa một trận, Pepper cũng nhanh chóng rời đi.
Tiến độ: 100%
110/110 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Tag liên quan