Chương 13: Định cư tại phường thị

26/04/2025 10 8.6
Chương 13: Định cư tại phường thị

Trước khi tiến vào Bách Thịnh phường thị, Diệp Y Y cẩn thận hóa trang một lần tránh để cho trước kia kẻ thù nhận ra gây khó khăn cho hai người.

“Phu quân, chàng thấy nơi đây như thế nào?” Diệp Y Y khẽ hỏi, lâu ngày trở về chốn cũ cũng khiến trong lòng nàng bồi hồi không thôi.

“Cũng không khác mấy so với phàm nhân địa phương, chỉ có điều tu luyện nên cũng nhiều người đi lại trông trẻ tuổi mà thôi.” Trần Kỳ Nam đáp lời.

Hắn dọc đường vẫn đang quan sát, nhìn xem mọi người hoạt động cùng cẩn thận nghe ngóng lấy trong giao tiếp của bọn họ tin tức.

Mấy năm trước, Trần Kỳ Trung cũng thay hắn lên lớp dạy hắn nhiều thứ trong giao lưu cùng lọc lấy tin tức từ trong phường thị.

Bởi vì Trần Kỳ Nam từ bé đến lớn cũng chỉ sinh hoạt tại Lũng Tây thôn cũng ít v·a c·hạm với lòng người hiểm ác nên Trần Hữu Dương đặc biệt dặn dò Trần Kỳ Trung dẫn theo đệ đệ đi nhìn xem thế sự.

“Mua đi mua đi, Yên Vân thảo, Vụ Vân thảo …”

Trần Kỳ Nam hứng thú xem xét, sau đó lần lượt tại từng quầy hàng dạo qua, hắn lần này mục tiêu là xác định các loại linh dược cùng linh dược giá cả.

Sau đó, tại mấy chỗ quầy hàng, Trần Kỳ Nam cùng Diệp Y Y bán ra linh dược bọn hắn đào được trên đường tới đây, cũng không phải quý giá linh dược nên bán hết cũng chỉ được ba viên linh thạch.

Tại một chỗ thư tịch cửa hàng, Trần Kỳ Nam bỏ ra một viên linh thạch mua lấy tu tiên giới thường thức tri thức thư tịch, đan dược, dược thảo, khoáng vật tổng cương …

Trước kia Diệp Y Y cũng không quan tâm mấy thứ này, nàng thông tin chủ yếu tới từ nghe, nhìn cùng trải qua nhưng Trần Kỳ Nam muốn nhanh chóng nắm giữ rộng rãi thông tin tri thức cũng chỉ phải thông qua những sách này rồi.

“Nương tử, có lẽ ta sẽ hành y ở chỗ này kiếm thu nhập.” Trải qua một tuần này tỉ mỉ nghiên cứu, Trần Hữu Dương cũng rõ ràng tại Bách Thịnh phường thị bên cạnh cũng có mấy cái trấn nhỏ được lập ra để phàm nhân sinh hoạt.

Dù sao tu luyện giả hậu đại không cách nào trăm phầm trăm có thể tu luyện dẫn tới tháng ngày tích lũy ra lượng lớn phàm nhân nên mỗi cái thế lực phải xây dựng một chỗ ổn định để phàm nhân sinh hoạt.

Hắn tay nghề cũng không kém, tại đây có thể thu lấy tiền sau đó lại dựa theo tỉ lệ mà đổi lấy linh thạch để sinh hoạt.
Hai vợ chồng chỗ nhà ở là thuê ở ngoài cùng nhất ngụ cư chỗ gọi là Ngân Hạnh cư, giá cũng rất rẻ chỉ một viên linh thạch một tháng nhưng linh khí cũng so với Lũng Tây thôn tốt hơn nhiều.

Nói là làm, ngày hôm sau Trần Kỳ Nam chuẩn bị kỹ càng mang theo túi châm tiến về phàm nhân tiểu trấn dạo quanh.

Trong phàm nhân tiểu trấn cũng có khá nhiều đại phu, dù sao có tới hàng vạn phàm nhân, xuất hiện mấy chỗ đại phu cũng không phải khó hiểu.

Tiến vào một y quán, hắn không tiến vào chỗ bệnh nhân chờ đợi, chỉ lặng lẽ lui vào một góc phòng nhìn lấy bận rộn một cái đại phu, đánh giá hắn tay nghề.

“Ừm, ngươi này dạ dày ngũ hành mất cân bằng, hỏa khí quá nặng dẫn tới tổn thương.”

Sau đó đại phu đọc một loạt tên thuốc cùng cân lượng cho một cái học đồ phía sau nhanh nhẹn bốc thuốc.

Nhận gói thuốc từ phía đệ tử, hắn gật đầu sau đó gói lại giao cho bệnh nhân, thu lấy ít bạc vụn sau đó gọi người kế tiếp.

Một ngày này nhìn đại phu bận rộn, Trần Kỳ Nam cũng đại khái hiểu biết lão đại phu tay nghề, kinh nghiệm lão luyện, ứng biến phù hợp với từng cái bệnh nhân không bám theo sách vở nhưng thấy bệnh nhân tin tưởng như vậy chứng tỏ hiệu quả không sai.

So với Trần Kỳ Nam mạnh hơn nhiều, dù sao hắn cũng không có nhiều luyện tập, cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm có thể nói.

“Tiểu hữu, bệnh nhân đã hết, còn mình ngươi thôi, nhìn ngươi tinh khí tràn đầy, tinh thần khỏe mạnh cũng không có cái gì bệnh, không biết đến đây có mục đích gì?”

Ngu đại phu mở miệng hỏi.

Trần Kỳ Nam thấy thế, chậm rãi tiến tới quầy khám bệnh sau đó mở miệng nói:

“Ngu đại phu, con là Trần Kỳ Nam.
Không giấu gì ông, con cũng là một cái đại phu, học nghề từ trong nhà Thái gia gia, mới chuyển tới đây sinh hoạt cũng muốn tìm cho mình một cái nghề để kiếm tiền nuôi gia đình.”

Ngu đại phu thấy thế tỏ vẻ hứng thú, nói:

“Vậy ta ra một số đạo đề, ngươi trả lời, nếu ngươi đáp án tất cả hợp với ta ý, ta không ngại để ngươi tại y quán làm việc.”

“Vâng ạ.” Trần Kỳ Nam ngoan ngoãn chờ đề mục.

Sau đó, Ngu đại phu lấy ra trong ngăn bàn một cuốn sách dày, Trần Kỳ Nam biết đây là sách ghi chép lại những vị đại phu trong đời gặp một số khó chữa bệnh, sau đó quan sát lấy bệnh nhân chứng bệnh ghi nhớ lấy sau đó chép lại rồi lúc rảnh rỗi nghiên cứu lại.

“Có một lần ta đi chữa bệnh, bệnh nhân sắc mặt nhợt nhạt, lưỡi nhạt, rêu lưỡi trắng mỏng, mạch đập yếu ớt.

Lại thường xuyên hoa mắt chóng mặt, thị lực giảm sút, ù tai, chân tay lạnh giá, đại tiện lỏng, bệnh nhân là nam.”

Trần Kỳ Nam nghe những triệu chứng này, cũng biết được nó chứng bệnh, nhưng đây cũng không phải nan đề để mà Ngu đại phu phải ghi chép lại nó thế là cẩn thận hỏi lại Ngu đại phu một số vấn đề.

Từ Ngu đại phu đáp lời, hắn cũng hiểu được Ngu đại phu quá trình điều trị các chỗ huyệt châm cứu nhưng người bệnh không khỏe lại, ngẫm nghĩ một chút hắn trong đầu linh quang chợt lóe hỏi lại:

“Đại phu, ngài nói bệnh nhân lời nói nhỏ nhẹ, lại còn đái dầm đúng không ạ?”

“Phải.” Ngu đại phu khẳng định.

Trần Kỳ Nam vui vẻ đáp, này bệnh nhân có một số triệu chứng lại giống với nữ nhân mắc phải chứng thanh dương không thăng, có thể cải biến đường châm như chữa cho nữ nhân, sẽ có hiệu quả.

Ngu đại phu lúc này gật đầu, nói:

“Ta cũng là như thế làm, về sau bệnh nhân khỏe lại, ngươi có biết vì sao bệnh nhân là nam mà lại phải làm như vậy không?”

Trần Kỳ Nam cười đáp lại:
“Này nam nhân thân thể có lẽ dương nhược âm suy dẫn tới vấn đề này.”

Ngu đại phu hài lòng gật đầu, ngay lập tức lật lật trang sách lại hỏi Trần Kỳ Nam một số hội chứng bệnh khác nhau, mỗi vấn đề hắn đều cẩn thận hỏi lại để minh xác mường tượng ra lúc đó hoàn cảnh, cuối cùng mới đưa ra đáp án.

“Trần đại phu, ngươi căn bản kiến thức cũng rất vững vàng, cũng không phải một cái khư khư cố chấp với trong sách vở ghi chép cũng đủ thấy kinh nghiệm cũng có, nhưng đôi chỗ vẫn thiếu sót.

Nhưng ta cũng hài lòng, tối nay ta sẽ bảo tiểu Dũng sắp xếp cho ngươi vị trí, ngày mai ngươi có thể tiến đến làm việc.

Về thù lao, bệnh nhân trả tiền ngươi cứ giữ bốn phần, sáu phần còn lại cho y quán.

Ngươi thấy thế nào?”

Trần Kỳ Nam nghe thấy thế hài lòng nhận lời, dù sao hắn đến là ké theo Ngu đại phu danh tiếng mà có bệnh nhân, bớt đi rất nhiều đường cong, lại thêm hắn không cần phải bỏ tiền nhà, không phải vất vả thu mua dược thảo, giá cả như vậy cũng là Ngu đại phu chiếu cố hắn rồi.

Trở về nhà, Diệp Y Y lúc này cũng đã về nhà, đang bận rộn làm lấy bữa tối.

Kể từ khi tới đây, nàng bên ngoài cẩn thận thu thập lấy một ít giá trị thường thường linh dược sau đó đem bán thu lại ít tiền rồi mua lấy lương thực.

Dù sao hai người tu vi thấp cũng không thoát khỏi việc phải ăn ngủ nghỉ sinh hoạt.

Tại nơi đây quy đổi, một linh thạch có thể so với một lượng vàng, đổi ra gạo tương đương với tám mươi bao gạo, một bao gạo đủ để hắn ăn trong năm tháng trời.

Thế mới biết tu sĩ so với phàm nhân tiêu hao lớn đến như thế nào.

Trần Kỳ Nam đã tới Bách Thịnh phường thị được một tháng, hắn danh tiếng cũng dần lan rộng, do đó có rất nhiều người bệnh đến Ngu đại sư y quán đều tin tưởng để hắn chữa trị, lại có nhiều lần có nhà giàu thỉnh hắn đi khám lại có lót tay.

Bảo thủ tính toán ra đâu đó cứ hai tháng hắn sẽ thu được ba viên linh thạch, Diệp Y Y bởi vì chỉ ở vòng ngoài bôn ba nhặt nhạnh linh dược nên cuối cùng mỗi tháng cũng chỉ kiếm được một viên linh thạch.

---
8.6
Tiến độ: 100% 22/22 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025