Chương 78: Ngoại truyện 5
Ngoại truyện 5: Núi Tiểu Đàm không có đài thiên văn 5.
Đàm Hựu Minh lái chiếc BYD của Trần Vãn trở về nhà cũ, trên đường đi suy nghĩ mông lung đủ thứ, khi về đến nơi, hắn mới phát hiện Thẩm Tông Niên vẫn chưa trở lại.
Quan Khả Chi nói rằng Thẩm Tông Niên đã gọi điện về, bảo không cần chờ, cứ dặn cô giúp việc dọn cơm lên trước.
Đàm Hựu Minh nhìn bát canh hoài sơn trước mặt, tùy tiện uống vài hớp. Thường ngày, khi Thẩm Tông Niên múc canh cho hắn, Thẩm Tông Niên sẽ vớt bỏ hành lá đi.
Nhưng Đàm Hựu Minh cũng không quá kén chọn, vừa uống canh vừa nghe Quan Khả Chi trò chuyện với Đàm Trọng Sơn.
Nghe thấy hôm nay Thẩm Tông Niên đến nhà họ Thẩm, hắn lập tức uống hết bát canh có hành lá chỉ trong vài ngụm, sau đó nói: “Bạn mang đồ đến cho con, con ra ngoài một lát.”
Nói xong liền đứng dậy, cầm chìa khóa xe rồi đi ra cửa.
Chưa ra khỏi vườn, hắn đã đụng ngay Thẩm Tông Niên đang cầm trên tay một túi bánh ngọt mà Quan Khả Chi thích ăn.
Đàm Hựu Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát gương mặt hắn một lúc, không đoán ra được cảm xúc của hắn.
Thẩm Tông Niên gật đầu, lên tiếng trước: “Ra ngoài à?” Giọng điệu không lạnh không nóng, nhưng lại châm lên cơn bực bội trong lòng Đàm Hựu Minh, hắn lạnh nhạt đáp: “Đi dạo tiêu cơm.”
Thẩm Tông Niên liếc nhìn chìa khóa xe trong tay hắn: “Lái xe để tiêu cơm?”
“Không được sao?”
Thẩm Tông Niên nghĩ đến chiếc BYD tầm thường đang đậu bên đường, khẽ gật đầu: “Đủ để đâm vào dải phân cách vài lần.”
“…” Đàm Hựu Minh không còn giữ nụ cười thường ngày, trào phúng đáp: “Cậu lái xe giỏi như vậy mà còn đến muộn trong buổi tụ họp gia đình cơ à.”
Thẩm Tông Niên không giải thích gì, chỉ xoay người bước vào nhà.
Đàm Hựu Minh đứng đó, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, đúng lúc này bà cụ ở nhà từ bên ngoài về.
Bà cụ đội một chiếc mũ rộng vành đính ngọc trai kiểu Pháp, mặc một bộ lụa thêu sang trọng, hạ kính xe Lincoln xuống, tao nhã hỏi: “Minh Tử à, đứng đây làm gì thế?”
Chiếc xe này là do Thẩm Tông Niên mua riêng cho bà, Cao Thục Hồng thấy thoải mái nên ngày nào cũng dùng để ra ngoài, cũng chẳng trách hắn xem thường chiếc BYD mà Đàm Hựu Minh mượn.
Đàm Hựu Minh “dạ” một tiếng, không biết phải trả lời thế nào.
Bà cụ xuống xe, khoác tay cháu trai, cười nói: “Đừng đứng ngẩn ra nữa, vào nhà thôi, bà mang về món con và Niên Tử thích ăn này.”
Khi Đàm Hựu Minh trở lại phòng ăn, Thẩm Tông Niên vẫn đang dùng bữa, Đàm Trọng Sơn và Quan Khả Chi đã ăn xong nhưng chưa rời đi, chỉ ngồi đối diện trò chuyện, tiện thể nhìn hắn ăn.
Thẩm Tông Niên vốn là người ít nói, cũng quen với việc “ăn không nói, ngủ không trò chuyện” nên chẳng bận tâm đ ến ánh mắt của bọn họ.
Từ nhỏ đến lớn, bàn ăn trong nhà lúc nào cũng náo nhiệt như vậy.
Quan Khả Chi nhắc đến tiệc đính hôn của Đàm Tổ Di sau Tết, không chỉ thu xếp giúp Đàm Hựu Minh mà còn để mắt giúp cả Thẩm Tông Niên.
Bà xem hắn như con ruột, vì nhà họ Thẩm không có ai đủ quyền quyết định hôn sự cho hắn, nên bà đương nhiên nhận trách nhiệm này.
Thẩm Tông Niên khẽ dừng đũa một chút rồi lại tiếp tục ăn.
Bà cụ đã dùng bữa bên nhà bạn, nhưng vẫn ngồi xuống nghe đám trẻ trò chuyện, bà còn múc thêm cho Thẩm Tông Niên một bát chè đậu đỏ, dịu dàng bảo hắn ăn nhiều một chút.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Đàm Hựu Minh, trên TV đang phát lại đoạn phỏng vấn ở Manchester trước Tết, một sự kiện nổi danh khắp Thái Bình Dương.
Bình luận viên TCB lại giở trò chơi chữ: “Thái tử gia và tri kỷ tung hoành Manchester, danh chấn Vịnh Thái Bình, hai ngôi sao Hương Cảng xuất hiện tiếp sức, tình nghĩa cảm động trời đất.”
Thần kinh.
Đàm Hựu Minh mặt không cảm xúc đổi kênh, liếc thấy Thẩm Tông Niên đang vét hết phần bánh hoàng kim bị Quan Khả Chi làm cháy.
Còn Quan Khả Chi thì vui vẻ ăn từng miếng một, tận hưởng món điểm tâm do đầu bếp khách sạn năm sao làm.
Thẩm Tông Niên nhìn thấy hành lá trong bát canh, liếc mắt về phía phòng khách, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Đàm Hựu Minh, chỉ trong một giây, cả hai đều dời đi chỗ khác.
Sau bữa cơm, Thẩm Tông Niên lên lầu sửa chiếc máy may cổ được vận chuyển từ Ý về cho bà cụ.
Không giống những công tử ăn sẵn ngồi chờ khác, từ nhỏ hắn đã không ngừng gặp phải những “tai nạn bất ngờ”, thậm chí còn bị đày ra nước ngoài. Hắn học được không ít kỹ năng sinh tồn, ngay cả khi bị truy sát phải chạy vào rừng sâu cũng tự sửa xe mà đi tiếp, một cái máy may chẳng là gì cả.
Hắn cúi đầu vặn chặt ốc vít rồi lấy cờ lê trong túi ra, hôm nay về nhà nên không mặc đồ trang trọng, chỉ mặc quần đen áo gió, động tác nhanh nhẹn chẳng khác gì một sinh viên đam mê lắp ráp mô hình.
Sửa xong, hắn đứng dậy đi rửa tay rồi xuống lầu.
Thấy áo khoác, máy chơi game và dây sạc bị ném lung tung trên ghế sofa, hắn thu dọn gọn gàng rồi tiện tay đổ nốt ly cà phê uống dở trên bàn.
Bàn sách ở huyền quan là khu vực chung của hai phòng, Thẩm Tông Niên ngồi xổm xuống tủ thấp để tìm đồ.
Đàm Hựu Minh đi ngang qua, buông một câu: “Đừng có lục tung đồ của tôi.”
Thẩm Tông Niên tìm được hai cuốn hộ chiếu, nói: “Không phải cậu định đi gặp Felipe sao?”
Năm ngoái, lúc bay từ Manchester về thẳng nhà cũ, bọn họ đã để hộ chiếu ở đây.
Đàm Hựu Minh khựng lại: “Cái gì?”
“Không đi nữa?” Thẩm Tông Niên kéo ngăn tủ, định đặt lại hộ chiếu của hắn.
Đàm Hựu Minh cong đầu gối, thúc nhẹ vào tay hắn để ngăn động tác, “chậc” một tiếng rồi đá nhẹ vào chân bàn.
Cơn giận của hắn đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhất là khi đối mặt với Thẩm Tông Niên.
Nhưng ngay khi biết mình đã giành lại thế chủ động, hắn lại bắt đầu hống hách ra lệnh: “Dùng vali của cậu xếp đồ cho tôi, đừng có mang thêm cái khác.”
“Đừng lấy mấy cái áo lông vịt dày cộm xấu xí cho tôi, có mang tôi cũng không mặc đâu.”
“Nhớ mang cả ván trượt tuyết của tôi nữa.”
Vừa nói, hắn vừa lười biếng dịch chân, nửa người tựa vào Thẩm Tông Niên.
Thẩm Tông Niên bất ngờ nắm lấy cổ chân hắn, khẽ nhướng mày, ánh mắt đó khiến lòng Đàm Hựu Minh siết lại, xương ống chân dường như tê dại, hắn giãy nhẹ bàn chân.
Thẩm Tông Niên buông tay, thu hộ chiếu lại rồi đứng lên, vừa xoay người đi đã nghe thấy giọng nói phía sau: “Thẩm Tông Niên.”
“Sau này cậu dám một mình về nhà họ Thẩm thì cứ thử xem.”
Thẩm Tông Niên quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn hắn, Đàm Hựu Minh theo bản năng đứng thẳng, định mở miệng thì Thẩm Tông Niên đã thản nhiên đáp: “Biết rồi.”