Chương 67: Em có thể hiểu đó là yêu

21/04/2025 10 8.2

Triệu Thanh Các vốn đã là người rất khó nhìn thấu, trên thế giới này, nếu anh thực sự muốn ngăn cách một người, thì người đó sẽ không bao giờ có thể tiến gần thêm dù chỉ nửa bước.

 

Việc Trần Vãn có thể khác biệt so với những người khác, có thể biết được thói quen, sở thích và suy nghĩ của Triệu Thanh Các không phải vì cậu quá thông minh, quá tinh tế hay giỏi quan sát. Cho dù có là như thế, lý do căn bản nhất vẫn là vì sự dung túng, ngầm chấp nhận và chân thành của Triệu Thanh Các.

 

Mất đi đặc quyền, đồng nghĩa với việc như bao người khác.

 

Nhịp thở của Trần Vãn bắt đầu dồn dập.

 

Triệu Thanh Các nhìn cậu đang hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng anh vẫn thờ ơ, không tức giận, cũng không trách móc, chỉ bình tĩnh nói: "Trần Vãn, em không cần phải đau khổ."

 

"Vì em đã đối xử với tôi như thế này mà."

 

"Bắt đom đóm cho tôi, đánh được cây thông Noel, tặng tôi mẫu đơn và cẩm tú cầu, em nói rằng em mong tôi vui vẻ."

 

"Nhưng tôi chưa từng thấy vui vẻ."

 

"Trần Vãn."

 

"Hôm nay là ngày tôi buồn nhất."

 

Viền mắt Trần Vãn đỏ lên.

 

Triệu Thanh Các nói rằng anh không thích, Trần Vãn không khóc.

 

Nhưng Triệu Thanh Các nói rằng anh không vui.

 

Anh không vui.

 

Cơn đau nhói lan tỏa một cách rõ ràng trong tim Trần Vãn.

 

Triệu Thanh Các không có ý định an ủi.

 

Thuần phục Trần Vãn, dỗ dành, dụ dỗ hay chỉ dạy, tất cả đều đã không còn tác dụng.

 

Muốn chạm vào nơi đau nhất của cậu thì không đau sao được?

 

Triệu Thanh Các nói: "Hồi nhỏ, tôi nghĩ rằng có lẽ mình không thể có được niềm vui mà người khác dễ dàng có được."

 

"Sau này, tôi lại nghĩ, có lẽ tình yêu cũng rất khó."

 

"Đến bây giờ, hóa ra đến một chút tin tưởng cũng không có."

 

Ngực Trần Vãn phập phồng dữ dội.

 

Triệu Thanh Các không cần nhìn cũng biết cậu đang khóc, mà Trần Vãn ngay cả khi rơi nước mắt cũng lặng lẽ không một tiếng động.

 

Cậu lại nói thêm một lần "Xin lỗi."

 

Triệu Thanh Các không đáp lại dù chỉ một câu "Không sao."

 

Mưa càng lúc càng nặng hạt, đen kịt như mực, xiên xẹo đập vào cửa kính xe, che khuất cả thế giới bên ngoài, cũng giống như Trần Vãn không thể nhìn rõ con đường phía trước. Cậu lại hỏi một lần nữa: "Triệu Thanh Các."

 

"Vậy em vẫn có thể tiếp tục theo đuổi anh không?"

 

Hình như cậu không còn biết nói gì khác nữa, chỉ biết lặp đi lặp lại câu hỏi này.

 

Bầu trời đêm âm u đến cực hạn, mây dày nặng nề, chất chứa sấm sét, gió rít từng cơn.

 

Triệu Thanh Các quay đầu, nhìn cậu một cái, giọng nhàn nhạt: "Không được đâu."

 

Trần Vãn lặng người, đôi mắt chuyển động rất chậm, cả người run rẩy như một con chim trắng ngoài trời đang bị cơn mưa thấm ướt.

 

"Vậy à." Cậu trả lời một cách chậm rãi, trong đầu thoáng qua vô số ý nghĩ điên rồ và đen tối, làm thế nào để bắt cóc và giam giữ một người một cách nhanh nhất và khả thi nhất.

 

Nhưng rõ ràng lúc này, ý thức của cậu đã không thể kiểm soát được cơ thể nữa, triệu chứng bệnh xuất hiện, tay và môi đều run rẩy.

 

Triệu Thanh Các cứ thế nhìn cậu, chờ cho đến khi nhịp thở của cậu ngày càng trở nên khó khăn, biểu cảm ngày càng đau đớn thì mới nói: "Em không biết cách theo đuổi người khác thì đừng cố theo đuổi nữa."

 

"Để tôi làm."

 

Đầu Trần Vãn vẫn cúi thấp, vài giây sau, khi lồ ng ngực vừa mới lấy lại chút dưỡng khí, cậu mới phản ứng lại rất chậm, giọng rất nhỏ: "Hửm?"

 

Triệu Thanh Các không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, chờ cậu bình tĩnh lại một chút rồi mới lặp lại lần nữa: "Tôi nói, em thực sự không biết cách theo đuổi người khác, dạy thế nào cũng không học được, vậy thì đổi lại để tôi làm."

 

Một lát sau, cuối cùng Trần Vãn cũng bật khóc thành tiếng.

 

Triệu Thanh Các không vội vàng dỗ dành, chỉ lặng lẽ quan sát, chờ cậu khóc một lúc rồi mới đưa tay ra, hỏi: "Muốn qua đây không?"

 

Trần Vãn lập tức nói "Muốn."

 

Triệu Thanh Các điều chỉnh ghế lái ra sau, nhẹ nhàng kéo Trần Vãn từ ghế phụ sang, để cậu ngồi lên đùi mình.

 

Đầu óc Trần Vãn lúc này đã không còn minh mẫn nữa, cậu gấp gáp muốn ôm lấy Triệu Thanh Các, nhưng lại bị anh đẩy vai ra, không cho phép.

 

Tim cậu thắt lại, không dám chớp mắt, cơ thể cũng run lên, giống như một con rối, vui buồn đau khổ đều phụ thuộc vào sợi dây trong tay người kia.

 

Triệu Thanh Các cứ thế nhìn cậu sốt ruột, chờ đến khi gần chạm đến giới hạn nào đó mới ban phát cho cậu một cái ôm không quá sâu.

 

Dù không sâu, nhưng đối với Trần Vãn, đó cũng là cơn mưa mát lành giữa sa mạc khô cằn, giúp tim cậu lần nữa được đổ đầy máu nóng.

 

Cậu cúi đầu chăm chú nhìn Triệu Thanh Các, nhưng lại giống như người bị đối phương nhìn thấu, nhịp thở và nhịp tim hoàn toàn nằm trong tay anh.

 

Triệu Thanh Các chỉ ôm một lúc rồi lại đẩy cậu ra.

 

"Trần Vãn."

 

"Tôi sẽ không nói lời chia tay." Trái tim Trần Vãn vừa mới thả lỏng lại bị kéo căng trở lại, "Nhưng sau này, tôi sẽ đối xử với em giống như cách em đã đối xử với tôi."

 

Giọng nói của Triệu Thanh Các vừa dịu dàng vừa lạnh lùng: "Sau này, em giấu tôi một chuyện, tôi sẽ giấu em mười chuyện."

 

"Em giấu tôi mười chuyện, tôi sẽ giấu em một trăm chuyện."

 

"Cứ giấu qua giấu lại, chúng ta sẽ ngày càng xa nhau."

 

"Cuối cùng, chúng ta sẽ tan rã."

 

"Em muốn chia tay với tôi sao, Trần Vãn?"

 

Bàn tay Trần Vãn siết chặt, ánh mắt sắc bén.

 

Triệu Thanh Các cảm thấy có giọt nước rơi xuống mặt mình, Trần Vãn là người sẽ không khóc, trừ khi ở trên giường.

 

Anh nhìn cậu một lúc, đặt tay lên lưng cậu, chậm rãi "chậc" một tiếng: "Gây ra lỗi lớn như vậy mà còn khóc à?"

 

Những giọt nước mắt mà Trần Vãn chưa từng rơi suốt bao nhiêu năm qua, hôm nay đều đã rơi hết.

 

Triệu Thanh Các không dỗ dành cậu ngừng khóc, nhưng Trần Vãn biết rằng, có thể khóc trước mặt anh là một điều tốt.

 

Anh rút tay lại, nhàn nhạt nhìn cậu: "Tôi theo đuổi em, vậy phải làm theo cách của tôi, đồng ý không?"

 

"Ừm." Mắt Trần Vãn đỏ hoe.

 

Rõ ràng người theo đuổi là Triệu Thanh Các, nhưng yêu cầu lại rất nhiều: "Tôi theo đuổi người khác, không làm cái trò yêu đương giấu giếm lén lút, chấp nhận không?"

 

Giọng điệu, ánh mắt, thái độ của anh vô cùng áp đảo, rõ ràng là đã quyết định xong tất cả nhưng vẫn hỏi xem Trần Vãn có đồng ý không.

 

"Ừm."

 

Những lời tỏ tình từ miệng anh thốt ra, lạnh lùng như những điều khoản trong một bản hợp đồng.

 

"Tôi theo đuổi người khác, cũng không làm mấy trò hy sinh bản thân hay tủi thân chịu đựng. Lợi ích cùng chia sẻ, rủi ro cùng gánh vác, đồng ý không?"

 

"Ừm."

 

"Em đã có quá nhiều tiền án trong lòng tôi, em không sợ, thật khó để tôi có thể tin tưởng em thêm nữa."

 

Anh đột nhiên nắm chặt tay Trần Vãn, hơi ngẩng cằm, bình tĩnh ra lệnh bằng giọng nói nhẹ nhàng: "Trần Vãn, em thề đi."

 

Trong đêm mưa, gương mặt Triệu Thanh Các thoáng mang vẻ âm u lạnh lẽo, như một sứ giả từ địa ngục, từng chữ từng câu vang vọng: "Nếu Trần Vãn lại phạm sai lầm, Triệu Thanh Các sẽ mãi mãi không thể vui vẻ trọn vẹn."

 

Bầu trời đêm bỗng vang lên một tiếng sấm nổ lớn, tia chớp xé toạc màn trời thành từng mảnh. Trần Vãn kinh hoàng, sắc mặt tái nhợt, điên cuồng lắc đầu, cố gắng rút tay khỏi lòng bàn tay của Triệu Thanh Các.

 

Nhưng vô ích, Triệu Thanh Các nắm chặt đến mức không thể gỡ ra. Ánh chớp lướt qua gương mặt Triệu Thanh Các, khiến anh trông như một bóng ma vô tình, giọng nói vang lên như phán quyết cuối cùng: "Trên trời đã nghe thấy rồi, lời thề đã thành lập."

 

Giọng điệu anh trang trọng, thần sắc nghiêm nghị, như thể chuyện này là thật, Trần Vãn lại bật khóc, đau lòng đến mức nước mắt thấm ướt cả áo của Triệu Thanh Các.

 

Sau khi dọa dẫm đủ, giọng Triệu Thanh Các dịu đi đôi chút, bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cậu: "Trần Vãn, em thử nữa xem, tôi thực sự sẽ nhốt em lại đấy."

 

Những điều này, Trần Vãn đều cam tâm tình nguyện chấp nhận, nhưng lần đầu tiên cũng là lần duy nhất, cậu hỏi: "Triệu Thanh Các, anh thực sự rất thích em sao?"

 

Lần này, Triệu Thanh Các im lặng rất lâu, mãi sau giọng anh chậm rãi vang lên: "Trần Vãn, em có thể hiểu đó là yêu, hiểu thành..."

 

"Tôi yêu em, Trần Vãn."

 

Đôi mắt Trần Vãn lập tức đỏ hoe, sắc đỏ lan ra như đóa dương tử kinh [1] ngoài cửa sổ đang bị mưa thấm ướt.

 

[1] Quốc hoa của Hồng Kông.

 

Ngay cả chính cậu cũng chưa từng nói với Triệu Thanh Các rằng mình yêu anh.

 

Triệu Thanh Các nhìn cậu có vẻ như lại muốn khó thở, liền nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt cậu, đôi môi mềm mại chạm vào làn da ẩm ướt, trong đêm mưa này, dường như mang theo ý nghĩa cùng nhau chống chọi bão tố, "Nếu không phải yêu, thì làm sao tôi có thể để em lừa tôi nhiều lần như vậy?"

 

"Là em yêu anh trước, Triệu Thanh Các." Trần Vãn đột nhiên kích động, như thể điều cậu luôn kiên trì gìn giữ đã bị người khác giành mất, "Em là người yêu anh nhất!"

 

Triệu Thanh Các trấn an cậu: "Tôi biết." Trên thế giới này, Trần Vãn là người có tư cách nói câu này nhất.

 

"Tôi tin em."

 

Trần Vãn vẫn rơi nước mắt.

 

Triệu Thanh Các hôn cậu rất nhiều, ôm cậu rất chặt, dường như vẫn không thể dỗ dành được cậu. Đây có lẽ là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Trần Vãn bộc lộ bản thân một cách bướng bỉnh, chân thật và yếu đuối như thế trước mặt anh.

 

Triệu Thanh Các thở dài trong lòng, ôm cậu lắc nhẹ: "Trần Vãn, em thật hay khóc."

 

Trần Vãn cũng không muốn bản thân mất kiểm soát đến vậy, nhưng vì đã gồng mình quá lâu, nay bỗng chốc được thả lỏng, cộng với sự dao động dữ dội về cảm xúc suốt cả đêm, triệu chứng bệnh càng trở nên nghiêm trọng hơn bình thường.

 

Triệu Thanh Các biết cậu đang phát bệnh, nhưng chỉ hỏi đơn giản: "Sao vậy?"

 

Trần Vãn do dự một chút, cuối cùng vẫn thành thật thừa nhận: "Triệu Thanh Các, xin lỗi, em có bệnh."

 

Triệu Thanh Các xem như hài lòng, đưa tay sờ vào túi áo của cậu, lấy hộp thuốc ra: "Vậy thì uống thuốc."

 

Trần Vãn không thể đoán ra cảm xúc trên mặt anh, chỉ có thể lí nhí nói thêm một câu "Xin lỗi", bởi vì cậu vốn dĩ muốn trao cho Triệu Thanh Các một Trần Vãn khỏe mạnh, vẹn nguyên.

 

Triệu Thanh Các cố tình nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, hờ hững nói: "Uống thuốc cũng phải xin lỗi à?"

 

Trần Vãn nghẹn lời.

 

Triệu Thanh Các mở hộp thuốc, vặn nắp chai nước khoáng, đưa đến bên môi cậu: "Ai mà không có bệnh chứ?"

 

Dường như bất cứ chuyện gì qua lời anh đều trở nên không còn quan trọng nữa.

 

Trần Vãn uống thuốc xong, tâm trạng cũng ổn định hơn, cậu nhìn Triệu Thanh Các một lúc, nhìn dáng vẻ anh chẳng bận tâm đ ến điều gì, cuối cùng khẽ vòng tay qua cổ anh, ôm lấy anh, thì thầm: "Cảm ơn anh."

 

Triệu Thanh Các cũng không nói "Không có gì", chỉ im lặng ôm chặt lấy cậu.

 

Sau cơn mưa, bầy chim đêm lại rời tổ, một con đậu lên gương chiếu hậu. Triệu Thanh Các cảm thấy tâm trạng Trần Vãn vẫn chưa hoàn toàn ổn định, anh chưa từng dỗ ai bao giờ, nghĩ một lúc, liền chỉ ra ngoài cửa sổ: "Trần Vãn, nó có nhìn thấy em không?"

 

"Bảo nó đừng nhìn nữa." Trần Vãn chậm rãi nhận ra mình đã quá mất mặt, đưa tay lau mặt, thở dài: "Gần ba mươi tuổi rồi mà còn khóc thành thế này." Một người đàn ông trưởng thành như cậu chưa từng thất thố trước mặt ai, bây giờ mới cảm thấy xấu hổ.

 

"Không ai quy định ba mươi tuổi không được khóc." Triệu Thanh Các nói với cậu: "Dù sáu mươi tuổi, em cũng có thể khóc với tôi."

 

Dáng vẻ trầm ổn của anh như một người anh cả đáng tin cậy, Trần Vãn dần cảm thấy an lòng, ôm chặt lấy anh.

 

Ngoài cửa sổ, cơn mưa đã hoàn toàn ngừng lại. Giữa màn sương đông dày đặc, biệt thự nhà họ Trần mờ ảo như ảo ảnh giữa biển khơi, chông chênh, mong manh tựa như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

 

"Trần Vãn, em lớn lên ở đây sao?"

 

Đầu Trần Vãn vùi trong hõm cổ anh, khẽ gật đầu rồi chỉ về một hướng: "Đó là cũi chó nhà họ Trần."

 

"Ừm." Triệu Thanh Các siết chặt vòng tay hơn một chút.

 

"Trước đây, trong đó có ba con chó Siberia và một con chó Bernard."

 

"Ừm."

 

"Em đã ở đó một năm rưỡi."

 

Triệu Thanh Các im lặng hồi lâu, ánh mắt sâu thẳm bị che giấu dưới hàng mi rủ xuống, nhẹ giọng hỏi: "Trước khi đến Tiểu Lãm Sơn sao?"

 

Trần Vãn hơi khựng lại, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.

 

Nếu Triệu Thanh Các muốn điều tra một chuyện, anh sẽ không bao giờ dừng lại ở bề nổi.

 

Cậu cúi xuống nhìn Triệu Thanh Các, giọng nhẹ như gió thoảng: "Có phải anh đang thấy thương hại em không?"

 

Triệu Thanh Các chậm rãi lắc đầu: "Không phải thương hại, nếu nhất định phải diễn đạt... anh hy vọng em có thể hiểu đó là sự trân trọng."

 

Trân trọng, xót xa, yêu thương và gìn giữ cũng là một loại tình yêu.

 

Khóe môi Trần Vãn khẽ cong lên: "Anh không cần thấy em đáng thương. Mỗi ngày em đều gây ra rất nhiều rắc rối cho bọn họ. Đến cuối cùng, cũng chẳng phân biệt được là em tra tấn họ nhiều hơn, hay họ tra tấn em nhiều hơn, hơn nữa..."

 

"Cũng chính tại nơi đó, em gặp anh lần đầu, nhưng có lẽ anh không nhớ đâu."

 

Triệu Thanh Các nói: "Có thể kể cho tôi nghe không?"

 

"Năm thứ ba em bị đưa vào đó, có quan chức đến chọn người." Tiểu Lãm Sơn là ổ tội phạm tình d*c, "cống nạp" theo định kỳ để đổi lấy sự bảo hộ từ các thế lực quyền lực đã là một bí mật mà cả giới thượng lưu Hải Thị ngầm hiểu với nhau: "Em đã trốn ra ngoài, họ cử rất nhiều người đuổi theo em. Hôm đó, đúng lúc anh đến tham dự một sự kiện từ thiện tại viện phúc lợi ở khu hai của Tiểu Lãm Sơn."

 

Châm biếm thay, một viện phúc lợi lại nằm sát vách trại thương điên.

 

Đáy mắt Triệu Thanh Các dâng lên một tầng sát ý lạnh lẽo, nhưng giọng anh vẫn trầm ổn: "Anh đã chạm mặt em sao?"

 

"Em chạy loạn, vô tình xông vào phòng nghỉ của anh, bởi vì em nhìn thấy trên bàn có một con dao."

 

Mặc dù đó chỉ là một con dao gọt hoa quả.

 

"Khi đó, anh đang chợp mắt, bị em làm phiền tỉnh dậy, anh nhìn em một lúc, có lẽ anh nghĩ em đang nhìn chằm chằm vào đ ĩa trái cây nên tùy tiện lấy cho em một quả măng cụt."

 

Thời niên thiếu, Triệu Thanh Các vẫn chưa trở thành một con người lạnh lùng.

 

"Em không ăn, anh tưởng em không biết cách ăn nên dạy em bẻ lớp vỏ đen bên ngoài, chỉ ăn phần thịt trắng bên trong là được."

 

Triệu Thanh Các im lặng hồi lâu, môi khô khốc khẽ chạm vào má Trần Vãn, giọng anh khàn đặc như mực đen loang ra trong màn đêm: "Chúng ta đã nói chuyện với nhau sao?"

 

"Có lẽ anh nghĩ em là một đứa trẻ trong viện phúc lợi, nên hỏi em vì sao lại chạy đến đây."

 

"Vậy em có nói cho tôi biết không?"

 

"Không."

 

"Tại sao?"

 

"Hôm đó là ngày thứ tư em bị sốt cao, viêm amidan khiến cổ họng em bỏng rát, đã rất lâu không thể nói chuyện rồi." Hơn nữa, Trần Vãn cũng không thể nào thốt ra được rằng cậu không phải một đứa trẻ trong viện phúc lợi, cậu là kẻ điên đến từ trại tâm thần kế bên.

 

"Sau đó anh đã bị người ta gọi đi, nói rằng buổi lễ từ thiện sắp bắt đầu. Trước khi rời đi, anh bảo em rằng có thể lấy hết trái cây trên bàn mang theo."

 

Nhưng Trần Vãn không lấy, thậm chí cả quả măng cụt đã được bóc sẵn cậu cũng không động vào.

 

Cậu chỉ lấy đi con dao gọt hoa quả ấy.

 

Một Trần Vãn mười hai tuổi, bị giam cầm trong trại tâm thần, không cần trái cây ngọt lành, chỉ cần một con dao có thể giúp cậu chính đáng tự vệ.

 

Và chính nhờ con dao đó, cậu đã đâm bị thương con thú dữ toan kéo cậu xuống vực sâu.

 

Mặc dù cuối cùng con dao ấy cũng bị thu mất.

 

Triệu Thanh Các đã quên mất sau khi phát biểu xong liệu mình có hỏi thăm nhân viên viện phúc lợi về đứa trẻ đó hay không, chắc phần lớn là không, Triệu Thanh Các không phải người thích xen vào chuyện người khác. Triệu Mậu Tranh, người coi thời gian là tiền bạc cũng sẽ không cho anh cơ hội làm những việc "vô nghĩa" như vậy, dù có hỏi thì danh sách cũng sẽ không có cái tên Trần Vãn.

 

Đây là lần đầu tiên Triệu Thanh Các cảm thấy hối hận vì sự lạnh lùng và kiêu ngạo của mình.

 

Thế nhưng Trần Vãn lại ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực, nói với anh: "Ban đầu, em nghĩ mình sẽ không thể sống sót rời khỏi Tiểu Lãm Sơn, dù có thoát ra cũng chỉ là một cái lồng khác, nhưng..."

 

"Em còn chưa kịp hỏi tên anh."

 

Triệu Thanh Các im lặng rất lâu mới khẽ đáp một tiếng "Ừm", đáy mắt cuộn lên những cảm xúc sâu thẳm, rồi nói: "Tôi tên là Triệu Thanh Các."

 

Lời tác giả:

 

Ấn tượng của Vãn về sự chính trực và lương thiện của Các bắt đầu từ khoảnh khắc ở Tiểu Lãm Sơn này.

8.2
Tiến độ: 100% 79/79 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
21/04/2025