Chương 128: Bản đồ da
27/04/2025
10
7.8
Chương 128: Bản đồ da
Mà những chuyện người đào mỏ kia nói, thật sự mới là toàn bộ bí ẩn đang xảy ra ở khu mỏ này, bởi vì cũng có nhiều người xác minh cho hắn. Bọn họ không dám giấu diếm, dù gì cũng có nhiều bạn bè anh em trong bọn họ cũng là n·ạn n·hân của việc m·ất t·ích này, cho nên họ càng muốn Văn Khang cứu lấy những người kia.
Ánh mắt Văn Khang hiện tại có một tia bất đắc dĩ, càng lúc bước chân càng nhanh, tiến sâu vào trong hang mỏ này. Ấn vàng trên tay hắn tỏa ra khí tức sáng chói, trồi lên hụp xuống, giúp hắn có thể thấy đường đi trong hang động.
Đột nhiên Văn Khang mới đi tới một nơi sâu bên trong, mặt đất dưới chân lại rung chuyển giữ dội, bắt đầu có dấu hiệu chấn động. Hai vách tường của hang động, xuất hiện hàng hàng từng đường nứt dày đặc, bắt đầu tại một điểm mà kéo dài ra sau, không tìm thấy điểm kết thúc.
Cảm giác hang động này sắp sập xuống, Văn Khang trở nên hoảng hốt, vội vàng di động thân thể, thi triển thần lực mà chạy ra bên ngoài. Hắn vừa di chuyển vừa ngoái đầu nhìn lại, phát hiện trần hang động sau lưng hắn đang dần sập xuống, sắp đuổi kịp với hắn rồi.
Lập tức Văn Khang ném cái bảo ấn trên tay ra phía trước, nó liền tức khắc mà hóa to ra, phá tan đi mảnh hang động này, tạo thành một cái hố thật to. Văn Khang nhằm thẳng lối ra, lập tức bay vọt, thoát khỏi sự sụp đổ của hang động.
Hắn vừa ra tới ngoài, quay mặt nhìn lại phía sau, thấy rõ miệng hang động khi nãy vẫn còn trống trãi, bây giờ đã bị đất đá lấp kín. Trong lòng có một chút buồn bực, hắn lại đi vào khu nhà ở, để mặc cho mấy người đào mỏ đang dùng ánh mắt thất kinh mà nhìn hắn.
Văn Khang định đi tìm Đăng Quang, hắn nghĩ phải bàn luận với người này một chút, lại đột nhiên nhớ tới lời mà mấy vị trưởng lão đã nói với hắn. Ba vị trưởng lão có phần nghi ngờ với Đăng Quang, cho nên bọn họ sai Văn Khang để mắt tới hắn, xem thử có phát hiện ra điều gì khác thường hay không.
Nhưng mà trong lòng Văn Khang lại coi đây là điều vướng bận, bởi vì từ khi người này vào tông môn tới nay, hắn luôn đặt hy vọng vào Đăng Quang, muốn hắn trở thành đồng minh của mình. Bởi vì hắn từ khi tiếp xúc, tuy không quá lâu nhưng cũng thấy được người này hành động rất bình thường, không hề có sự mờ ám.
Hắn cho rằng các vị trưởng lão quá đa nghi, với việc này hắn chỉ cần tiếp xúc thêm một thời gian nữa sẽ tự mình kết luận được.
Văn Khang nghĩ ngợi như vậy, bản thân trong vô thức đã đi vào trong tòa lầu nơi ở của hắn và mấy người cai quản ở đây. Mà ngay lúc này, Cao Phong cũng vừa mới từ trong bước ra, trông thấy Văn Khang thì liền lên tiếng nói.
“Văn Khang, ngươi đi đâu vậy, lúc nãy ta nghe người báo có chuyện gì xảy ra, vội đi tìm ngươi!” Cao Phong hỏi.
“Không có gì, ta tự mình thám thính chút chuyện, để thong thả ta kể với ngươi!” Văn Khang đáp lại.
Hắn khựng lại một chút, nghĩ ngợi gì đó, sau khi nghĩ xong lại đột ngột lên tiếng, chủ đích hướng về phía người trước mặt.
“Đăng Quang, ngươi cùng ta đi tới một tòa thành gần đây, mua một loại pháp khí phổ thông!” Văn Khang thở ra một hơi, hướng ánh mắt có phần nghiêm túc nhìn Đăng Quang.
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Cao Phong cũng không có gì biến đổi, từ từ thể hiện cử chỉ thân thiện, lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người bọn hắn quyết định như vậy, cũng có dùng một tấm ngọc giản truyền tin, báo lại với mấy người kia là muốn tự mình đi ra khỏi nơi đây một chút. Sau khi làm xong mấy chuyện vặt vãnh, hai người Cao Phong và Văn Khang mới rời đi, một trước một sau, hướng tới tòa thành cách đây không xa.
Mà trên đường đi tới đó, Văn Khang cũng dùng thần thức nói cho Cao Phong, mọi việc hắn kể đều là những thứ hắn đã tìm hiểu. Văn Khang nói rằng, hắn nghi ngờ bên trong những hầm mỏ kia đang chứa đựng bí mật gì đó, những truyền kì từ thời cổ đại, rất có khả năng xảy ra.
Khi nghe tới những chuyện này, Cao Phong liền tỏ ra một vẻ ngạc nhiên, nhưng trong lòng của hắn thì khác. Bởi vì trùng hợp sao, vừa mới đêm hôm qua, Thiết Thiệt đã đột nhiên nói với hắn một chuyện quan trọng, liên qua đến khu mỏ này.
Ngay khu mỏ này, Thiết Thiệt nói rằng, tọa lạc một tòa thành cổ của một dòng họ cường giả đã bị tuyệt diệt ở thời cổ đại. Thiết Thiệt biết được điều này, bởi nhờ nó đã nghiên cứu qua rất kĩ tấm bản đồ da cũ mà họ đã lấy được trong khu mộ cổ dưới lòng đất thành Ba Căng.
Lúc đầu khi nghiền ngẫm nó, Thiết Thiệt thật sự còn không biết những kiến trúc được miêu tả trong bản đồ là gì. Nhưng mà qua nhiều ngày từ từ để ý dần, nó cũng nhận ra vô số điều ẩn bên trong đó, khẳng định đây chính là bản đồ của thời xa xưa đã qua.
Ban đầu Cao Phong cũng không tin, nhưng sau khi Thiết Thiệt đã chỉ ra nhiều đặc điểm mà không thể nào là trùng hợp được, rốt cuộc cuối cùng Cao Phong cũng tin điều nó nói.
Đặc biệt Thiết Thiệt còn nói rằng, tấm bản đồ da cổ này đã thể hiện rất nhiều di tích cổ đại, không ít trong số đó đã tuyệt tích ở thời hiện đại. Nếu như tìm được những di tích đó, nói không chừng còn có thể tìm được những thứ còn sót lại, giống như đã tìm được ở khu mộ cổ dưới lòng đất trước kia.
Vì vậy mà khi nghe Văn Khang nói về những thứ hắn tìm được dưới hầm mỏ, trong lòng Cao Phong cũng không có mấy ngạc nhiên. Nhưng mà ngoài mặt hắn vẫn làm ra vẻ tò mò, ý muốn moi hết thông tin mà người này có được để giúp hắn hiểu rõ hơn về bí ẩn đang được cất dưới kia.
Thông tin càng được kể nhiều thì quãng đường mà cả hai đã đi được cũng rút ngắn lại, rốt cuộc đã đi tới tòa thành mà Văn Khang muốn tới. Hắn ra hiệu với người bên cạnh, sau đó mới nhanh chóng đáp xuống trước tòa thành.
Thành trì này thuộc sở hữu cuộc một dòng họ khá lớn, nằm trong hệ trực thuộc tông môn Thất Huyết, cho nên họ đối với những người của tông môn vô cùng kính trọng.
Chỉ mới đáp xuống từ xa, những người lính gác là tu sĩ trên thành sau khi nhìn thấy phù hiệu trên áo Văn Khang, trong lòng đã như trống đánh mà vội vàng chạy xuống, mời đi vào bên trong.
Nhưng điều này lại khiến Văn Khang không mấy hài lòng, hắn cảm thấy không thoải mái, cho nên yêu cầu bọn họ để tự mình được đi. Đúng như yêu cầu của hắn, cả hai người hắn và Cao Phong lại từ mình tiến vào trong thành, đi tới địa điểm Văn Khang đã chỉ định.
Bọn họ hai người đi nhanh, vừa đi tới một ngõ cua, đột nhiên Văn Khang lại xoay người sang bên mà nói:
“Đăng Quang, chúng ta tới đây mua một kiện pháp khí, đi vào đây đi!” Văn Khang nói.
Nơi hắn chỉ định, là một tòa lầu lớn nằm trước mặt bọn họ, ngay giữa ngã tư phía trước. Đây là nơi buôn bán các loại pháp khí từ bình thường cho tới cao cấp, rất được lòng các tu sĩ ở nơi đây, cho nên có rất nhiều người ghé thăm.
Đặc biệt vào những ngày lễ trong năm, bọn họ còn tổ chức đấu giá các loại pháp khí hay thần binh cao siêu. Nhưng có vẻ lần này Cao Phong và Văn Khang tới không đúng dịp tổ chức đấu giá, cho nên trong này cũng không có nhộn nhịp lắm.
Hai người bọn hắn bước vào bên trong, Cao Phong tới chiếc bàn lớn ngồi còn Văn Khang thì đi nói chuyện với chủ nhân nơi này. Hắn vừa mới ngồi xuống ghế, lập tức có người hầu nữ xinh đẹp tuyệt trần, bày một mâm gồm trà và các loại đồ nhấm linh thảo cho hắn.
“Không ngờ người hầu ở đây lại đẹp như vậy, chỗ này quả nhiên không phải nơi tầm thường!” Thiết Thiệt nói.
Nó cố tình dùng truyền âm nói với Cao Phong, khiến hắn chỉ biết cười trừ, cũng tiện tay cầm những loại đồ bày biện trước mặt mà nhấm nháp. Quả nhiên mùi vị của chúng rất ngon, còn có tác dụng lập tức, khiến tinh thần của hắn sảng khoái hẳn ra.
Nhưng tuy thư giãn là vậy, hắn cũng không quên nghĩ về chuyện trước mắt kia, chính là làm sao tìm hiểu về giọt huyết truyền thừa, nghiên cứu để hiểu rõ hơn.
“Hiện giờ có hai cách, nếu có thể tiến vào học trò nội môn, hoặc là dễ hơn thì tìm cách hỏi từ Văn Khang vậy!” Cao Phong tự nói thầm.
Xoẹt!
Đang trong lúc hắn suy nghĩ miên mang, đột nhiên một tiếng xoẹt từ đâu khiến hắn bừng tỉnh. Ngay lập tức hắn nhận thấy có một vật gì đó đang bay tới mình, liền đưa tay chộp lấy, sau đó lại làm ra vẻ không có gì.
Hắn cố tình không tỏ ra bất kì vẻ gì khác thường, vội vàng đảo mắt một vòng, kiểm tra xem có ai phát hiện ra tình huống vừa rồi hay không. Thật may cho hắn, dường như hành động vừa rồi quá nhanh, khiến ngoài hắn ra chẳng còn ai chú ý.
Cao Phong không nghĩ ngợi gì, vội nhét thứ mới nhận được vào trong túi trữ vật, định về nhà xem xét. Hắn cũng nhìn ra phía bên ngoài, nhưng mà cũng không phát hiện được ai là người đưa vật này tới chỗ hắn.
Trong đầu đặt lên suy nghĩ, khiến Cao Phong có chút rối bời, trên trán hiện vài đường gân thể hiện sự khó hiểu. Hắn đột nhiên dùng thuật truyền âm, nói với Thiết Thiệt.
“Lúc nãy ngươi có thấy ai đưa thứ kia cho ta không Thiết Thiệt, nhìn thử xem đó là thứ gì vậy?”
“Ta không để ý được ai đưa thứ này, nhưng mà mới nhìn thoáng qua, hình như là tờ giấy hay sao đó Cao Phong!”
“Tờ giấy sao!” Cao Phong nói một cách khó hiểu. “Vậy ngươi đừng mở vội, đợi về lại mỏ khoáng chúng ta sẽ xem sao!”
Mà những chuyện người đào mỏ kia nói, thật sự mới là toàn bộ bí ẩn đang xảy ra ở khu mỏ này, bởi vì cũng có nhiều người xác minh cho hắn. Bọn họ không dám giấu diếm, dù gì cũng có nhiều bạn bè anh em trong bọn họ cũng là n·ạn n·hân của việc m·ất t·ích này, cho nên họ càng muốn Văn Khang cứu lấy những người kia.
Ánh mắt Văn Khang hiện tại có một tia bất đắc dĩ, càng lúc bước chân càng nhanh, tiến sâu vào trong hang mỏ này. Ấn vàng trên tay hắn tỏa ra khí tức sáng chói, trồi lên hụp xuống, giúp hắn có thể thấy đường đi trong hang động.
Đột nhiên Văn Khang mới đi tới một nơi sâu bên trong, mặt đất dưới chân lại rung chuyển giữ dội, bắt đầu có dấu hiệu chấn động. Hai vách tường của hang động, xuất hiện hàng hàng từng đường nứt dày đặc, bắt đầu tại một điểm mà kéo dài ra sau, không tìm thấy điểm kết thúc.
Cảm giác hang động này sắp sập xuống, Văn Khang trở nên hoảng hốt, vội vàng di động thân thể, thi triển thần lực mà chạy ra bên ngoài. Hắn vừa di chuyển vừa ngoái đầu nhìn lại, phát hiện trần hang động sau lưng hắn đang dần sập xuống, sắp đuổi kịp với hắn rồi.
Lập tức Văn Khang ném cái bảo ấn trên tay ra phía trước, nó liền tức khắc mà hóa to ra, phá tan đi mảnh hang động này, tạo thành một cái hố thật to. Văn Khang nhằm thẳng lối ra, lập tức bay vọt, thoát khỏi sự sụp đổ của hang động.
Hắn vừa ra tới ngoài, quay mặt nhìn lại phía sau, thấy rõ miệng hang động khi nãy vẫn còn trống trãi, bây giờ đã bị đất đá lấp kín. Trong lòng có một chút buồn bực, hắn lại đi vào khu nhà ở, để mặc cho mấy người đào mỏ đang dùng ánh mắt thất kinh mà nhìn hắn.
Văn Khang định đi tìm Đăng Quang, hắn nghĩ phải bàn luận với người này một chút, lại đột nhiên nhớ tới lời mà mấy vị trưởng lão đã nói với hắn. Ba vị trưởng lão có phần nghi ngờ với Đăng Quang, cho nên bọn họ sai Văn Khang để mắt tới hắn, xem thử có phát hiện ra điều gì khác thường hay không.
Nhưng mà trong lòng Văn Khang lại coi đây là điều vướng bận, bởi vì từ khi người này vào tông môn tới nay, hắn luôn đặt hy vọng vào Đăng Quang, muốn hắn trở thành đồng minh của mình. Bởi vì hắn từ khi tiếp xúc, tuy không quá lâu nhưng cũng thấy được người này hành động rất bình thường, không hề có sự mờ ám.
Hắn cho rằng các vị trưởng lão quá đa nghi, với việc này hắn chỉ cần tiếp xúc thêm một thời gian nữa sẽ tự mình kết luận được.
Văn Khang nghĩ ngợi như vậy, bản thân trong vô thức đã đi vào trong tòa lầu nơi ở của hắn và mấy người cai quản ở đây. Mà ngay lúc này, Cao Phong cũng vừa mới từ trong bước ra, trông thấy Văn Khang thì liền lên tiếng nói.
“Văn Khang, ngươi đi đâu vậy, lúc nãy ta nghe người báo có chuyện gì xảy ra, vội đi tìm ngươi!” Cao Phong hỏi.
“Không có gì, ta tự mình thám thính chút chuyện, để thong thả ta kể với ngươi!” Văn Khang đáp lại.
Hắn khựng lại một chút, nghĩ ngợi gì đó, sau khi nghĩ xong lại đột ngột lên tiếng, chủ đích hướng về phía người trước mặt.
“Đăng Quang, ngươi cùng ta đi tới một tòa thành gần đây, mua một loại pháp khí phổ thông!” Văn Khang thở ra một hơi, hướng ánh mắt có phần nghiêm túc nhìn Đăng Quang.
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Cao Phong cũng không có gì biến đổi, từ từ thể hiện cử chỉ thân thiện, lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người bọn hắn quyết định như vậy, cũng có dùng một tấm ngọc giản truyền tin, báo lại với mấy người kia là muốn tự mình đi ra khỏi nơi đây một chút. Sau khi làm xong mấy chuyện vặt vãnh, hai người Cao Phong và Văn Khang mới rời đi, một trước một sau, hướng tới tòa thành cách đây không xa.
Mà trên đường đi tới đó, Văn Khang cũng dùng thần thức nói cho Cao Phong, mọi việc hắn kể đều là những thứ hắn đã tìm hiểu. Văn Khang nói rằng, hắn nghi ngờ bên trong những hầm mỏ kia đang chứa đựng bí mật gì đó, những truyền kì từ thời cổ đại, rất có khả năng xảy ra.
Khi nghe tới những chuyện này, Cao Phong liền tỏ ra một vẻ ngạc nhiên, nhưng trong lòng của hắn thì khác. Bởi vì trùng hợp sao, vừa mới đêm hôm qua, Thiết Thiệt đã đột nhiên nói với hắn một chuyện quan trọng, liên qua đến khu mỏ này.
Ngay khu mỏ này, Thiết Thiệt nói rằng, tọa lạc một tòa thành cổ của một dòng họ cường giả đã bị tuyệt diệt ở thời cổ đại. Thiết Thiệt biết được điều này, bởi nhờ nó đã nghiên cứu qua rất kĩ tấm bản đồ da cũ mà họ đã lấy được trong khu mộ cổ dưới lòng đất thành Ba Căng.
Lúc đầu khi nghiền ngẫm nó, Thiết Thiệt thật sự còn không biết những kiến trúc được miêu tả trong bản đồ là gì. Nhưng mà qua nhiều ngày từ từ để ý dần, nó cũng nhận ra vô số điều ẩn bên trong đó, khẳng định đây chính là bản đồ của thời xa xưa đã qua.
Ban đầu Cao Phong cũng không tin, nhưng sau khi Thiết Thiệt đã chỉ ra nhiều đặc điểm mà không thể nào là trùng hợp được, rốt cuộc cuối cùng Cao Phong cũng tin điều nó nói.
Đặc biệt Thiết Thiệt còn nói rằng, tấm bản đồ da cổ này đã thể hiện rất nhiều di tích cổ đại, không ít trong số đó đã tuyệt tích ở thời hiện đại. Nếu như tìm được những di tích đó, nói không chừng còn có thể tìm được những thứ còn sót lại, giống như đã tìm được ở khu mộ cổ dưới lòng đất trước kia.
Vì vậy mà khi nghe Văn Khang nói về những thứ hắn tìm được dưới hầm mỏ, trong lòng Cao Phong cũng không có mấy ngạc nhiên. Nhưng mà ngoài mặt hắn vẫn làm ra vẻ tò mò, ý muốn moi hết thông tin mà người này có được để giúp hắn hiểu rõ hơn về bí ẩn đang được cất dưới kia.
Thông tin càng được kể nhiều thì quãng đường mà cả hai đã đi được cũng rút ngắn lại, rốt cuộc đã đi tới tòa thành mà Văn Khang muốn tới. Hắn ra hiệu với người bên cạnh, sau đó mới nhanh chóng đáp xuống trước tòa thành.
Thành trì này thuộc sở hữu cuộc một dòng họ khá lớn, nằm trong hệ trực thuộc tông môn Thất Huyết, cho nên họ đối với những người của tông môn vô cùng kính trọng.
Chỉ mới đáp xuống từ xa, những người lính gác là tu sĩ trên thành sau khi nhìn thấy phù hiệu trên áo Văn Khang, trong lòng đã như trống đánh mà vội vàng chạy xuống, mời đi vào bên trong.
Nhưng điều này lại khiến Văn Khang không mấy hài lòng, hắn cảm thấy không thoải mái, cho nên yêu cầu bọn họ để tự mình được đi. Đúng như yêu cầu của hắn, cả hai người hắn và Cao Phong lại từ mình tiến vào trong thành, đi tới địa điểm Văn Khang đã chỉ định.
Bọn họ hai người đi nhanh, vừa đi tới một ngõ cua, đột nhiên Văn Khang lại xoay người sang bên mà nói:
“Đăng Quang, chúng ta tới đây mua một kiện pháp khí, đi vào đây đi!” Văn Khang nói.
Nơi hắn chỉ định, là một tòa lầu lớn nằm trước mặt bọn họ, ngay giữa ngã tư phía trước. Đây là nơi buôn bán các loại pháp khí từ bình thường cho tới cao cấp, rất được lòng các tu sĩ ở nơi đây, cho nên có rất nhiều người ghé thăm.
Đặc biệt vào những ngày lễ trong năm, bọn họ còn tổ chức đấu giá các loại pháp khí hay thần binh cao siêu. Nhưng có vẻ lần này Cao Phong và Văn Khang tới không đúng dịp tổ chức đấu giá, cho nên trong này cũng không có nhộn nhịp lắm.
Hai người bọn hắn bước vào bên trong, Cao Phong tới chiếc bàn lớn ngồi còn Văn Khang thì đi nói chuyện với chủ nhân nơi này. Hắn vừa mới ngồi xuống ghế, lập tức có người hầu nữ xinh đẹp tuyệt trần, bày một mâm gồm trà và các loại đồ nhấm linh thảo cho hắn.
“Không ngờ người hầu ở đây lại đẹp như vậy, chỗ này quả nhiên không phải nơi tầm thường!” Thiết Thiệt nói.
Nó cố tình dùng truyền âm nói với Cao Phong, khiến hắn chỉ biết cười trừ, cũng tiện tay cầm những loại đồ bày biện trước mặt mà nhấm nháp. Quả nhiên mùi vị của chúng rất ngon, còn có tác dụng lập tức, khiến tinh thần của hắn sảng khoái hẳn ra.
Nhưng tuy thư giãn là vậy, hắn cũng không quên nghĩ về chuyện trước mắt kia, chính là làm sao tìm hiểu về giọt huyết truyền thừa, nghiên cứu để hiểu rõ hơn.
“Hiện giờ có hai cách, nếu có thể tiến vào học trò nội môn, hoặc là dễ hơn thì tìm cách hỏi từ Văn Khang vậy!” Cao Phong tự nói thầm.
Xoẹt!
Đang trong lúc hắn suy nghĩ miên mang, đột nhiên một tiếng xoẹt từ đâu khiến hắn bừng tỉnh. Ngay lập tức hắn nhận thấy có một vật gì đó đang bay tới mình, liền đưa tay chộp lấy, sau đó lại làm ra vẻ không có gì.
Hắn cố tình không tỏ ra bất kì vẻ gì khác thường, vội vàng đảo mắt một vòng, kiểm tra xem có ai phát hiện ra tình huống vừa rồi hay không. Thật may cho hắn, dường như hành động vừa rồi quá nhanh, khiến ngoài hắn ra chẳng còn ai chú ý.
Cao Phong không nghĩ ngợi gì, vội nhét thứ mới nhận được vào trong túi trữ vật, định về nhà xem xét. Hắn cũng nhìn ra phía bên ngoài, nhưng mà cũng không phát hiện được ai là người đưa vật này tới chỗ hắn.
Trong đầu đặt lên suy nghĩ, khiến Cao Phong có chút rối bời, trên trán hiện vài đường gân thể hiện sự khó hiểu. Hắn đột nhiên dùng thuật truyền âm, nói với Thiết Thiệt.
“Lúc nãy ngươi có thấy ai đưa thứ kia cho ta không Thiết Thiệt, nhìn thử xem đó là thứ gì vậy?”
“Ta không để ý được ai đưa thứ này, nhưng mà mới nhìn thoáng qua, hình như là tờ giấy hay sao đó Cao Phong!”
“Tờ giấy sao!” Cao Phong nói một cách khó hiểu. “Vậy ngươi đừng mở vội, đợi về lại mỏ khoáng chúng ta sẽ xem sao!”
Tiến độ: 100%
135/135 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan