Chương 155: Tín Dự
27/04/2025
10
8.0
Chương 152: Tín Dự
Lê Ý chỉ yên lặng nhìn Đại Nội Giáo Hoằng tỏ vẻ mười phần nắm chắc trước mặt, ánh mắt lạnh nhạt không đổi nói.
- Nếu như nhà Tế Xuyên không chịu đổ bộ lên Cửu Châu hoặc Trung Quốc đánh nhau với nhà Đại Nội thì sao?
Đại Nội Giáo Hoằng tỏ vẻ không có gì xua tay nói.
- Bọn hắn sẽ khai chiến, nhà Tế Xuyên đang cần một chiến thắng quân sự để vớt vát lại danh dự đã mất từ thời Tế Xuyên Trì Chi (Hosokawa Mochiyuki).
Lê Ý ngẫm lại, cũng cho là đúng.
Chuyện là trong Gia Cát chi loạn (Kakitsu no ran 1441) khi Xích Tùng Mãn Hữu (Akamatsu Mitsusuke) thực hiện cuộc á·m s·át tướng quân Túc Lợi Nghĩa Giáo (Ashikaga Yoshinori).
Quan Tây Quản lĩnh, đồng thời là gia chủ nhà Tế Xuyên lúc đó là Tế Xuyên Trì Chi đã ngay lập tức bỏ chạy thay vì ở lại bảo vệ Chinh di Đại tướng quân - như cách Đại Nội Trì Thế đã làm.
Vì thế nên mấy năm nay dư luận khắp Đại Hoà đều cho rằng Tế Xuyên Trì Chi không xứng đáng được gọi là võ sĩ. Đem ra so sánh với người chiến đấu tới c·hết như Đại Nội Trì Thế lại càng rõ ràng.
Đến mức ngay sau khi tiêu diệt quân phản loạn nhà Xích Tùng, Tế Xuyên Trì Chi đã phải từ chức Quan Tây Quản lĩnh lên chùa đi tu, hai tháng sau thì ôm hận mà c·hết.
Tuy nhiên, c·ái c·hết của Tế Xuyên Trì Chi cũng là không đủ để khiến thiên hạ quên đi hành động hèn nhát của hắn.
Mấy năm nay, khắp Bình An Kinh đâu đâu người ta cũng diễn tuồng giễu cợt lòng gan dạ của nhà Tế Xuyên.
Gia chủ hiện tại của nhà Tế Xuyên - Tế Xuyên Thắng Nguyên (Hosokawa Katsumoto) mới mười ba tuổi chưa cảm nhận được nhân ngôn đáng sợ, thế nhưng chú ruột đồng thời là người giám hộ của hắn - Tế Xuyên Trì Hiền (Hosokawa Mochikata) thì không cho là như vậy.
Sự suy đồi về danh tiếng có thể khiến nhà Tế Xuyên bị tạm thời loại ra khỏi danh sách ba gia tộc cạnh tranh chức Quan Tây Quản lĩnh.
Khác với chức Quan Đông Quản lĩnh gần như là do nhà Thượng Sam thế tập võng thế đảm nhiệm, chức Quan Tây Quản lĩnh do ba gia tộc lớn thay phiên nhau.
Ngoài nhà Tế Xuyên còn có nhà Điền Sơn (gia tộc Hakateyama) cùng nhà Tư Ba (gia tộc Shiba).
Nếu không nhanh chóng giải quyết hậu quả, danh tiếng hèn nhát có thể là lý do để hai gia tộc còn lại gạt nhà Tế Xuyên ra khỏi cuộc tranh đoạt chức Quản lĩnh trong vòng hai đến ba thế hệ nữa.
Thiệt hại đến mức này nhà Tế Xuyên không thể nào chịu đựng được.
Chỉ có một cuộc chiến, một cuộc chiến với một gia tộc nổi tiếng là thiện chiến như nhà Đại Nội mới đủ sức mạnh thổi bay toàn bộ những lời miệt thị mà nhà Tế Xuyên đang phải gánh chịu mà thôi.
Thử nói xem, nếu nhà Tế Xuyên biết nhà Đại Nội hao binh tổn tướng ở đảo Đối Mã thì Tế Xuyên Trì Hiền có thể nhẫn nhịn được bao lâu?
Không chờ Lê Ý phản bác, Đại Nội Giáo Hoằng lại chẳng quan tâm lắm nói.
- Nếu, một vạn lần không may tên chuột nhắt Tế Xuyên Trì Hiền không dám tuyên chiến với chúng ta không phải càng tốt hơn sao, nhà Đại Nội sẽ nhanh chóng dưỡng thương, không thiệt đi đâu cả!
Sầu lo trên mặt Lê Ý càng sâu, lại hỏi.
- Được rồi, chuyện này coi như xong! Chỉ có một điều nãy giờ Ý vẫn không thể nào nghĩ thông, mong huynh trưởng giải đáp cho!
Nghiêng người ngồi dậy, Đại Nội Giáo Hoằng thỏa mái.
- Hiền đệ cứ nói đừng ngại!
Lê Ý nhìn thẳng Đại Nội Giáo Hoằng.
- Chuyện Tông Trinh Thịnh hy sinh lợi ích của Thiếu Nhạc Giáo Lại là chuyện cơ mật, đúng không?
Đại Nội Giáo Hoằng gật đầu, chỉ là chân mày có một chút nghi hoặc, Lê Ý lại nói.
- Ý đệ là, loại chuyện cơ mật như thế này thì người có quyền biết tin, lại có thể nhận ra được sự thay đổi trong thái độ của Thiếu Nhạc Giáo Lại thì chí ít cũng phải là thân tín của hắn.
Đại Nội Giáo Hoằng ngộ ra ý thằng này, thỏa mái thừa nhận.
- Đúng vậy! Thằng đó tuy là gia thần nhà Thiếu Nhạc nhưng kỳ thực cha nó cùng với cha ta có chút tình cũ … Nó thấy Tông Trinh Thịnh từ bỏ Thiếu Nhạc Giáo Lại, hắn thân là thân tín của Thiếu Nhạc Giáo Lại tự xét thấy đại thế đã mất, tương lai mù mịt liền tìm cách gửi thư mách nước cho ta ...
Hắn đem sự tình trước sau một năm một mười cẩn thận nói với Lê Ý, lý lẽ rõ ràng, logic mạch lạc. Sâu trong giọng nói lại không giấu được châm chọc.
Lê Ý an tĩnh lắng nghe cũng không vội cắt lời.
Đại Nội Giáo Hoằng kể xong xuôi mới một lần nữa ngả lưng dựa vào tường, nhếch miệng có ý riêng cười nói.
- Nhà Đại Nội cất quân lần này cũng không phải là vô cớ chinh phạt, một số gia tộc dù không tiện công khai ủng hộ nhưng trong bóng tối cũng không ngại giúp chúng ta chút sức lực.
Lê Ý chợt như bừng tỉnh đại ngộ, mắt sáng lên tỏ vẻ không thể tin nhìn Đại Nội Giáo Hoằng chồm người dậy nói.
- Nói cho cùng, lãnh địa bị neo giữ dưới danh nghĩa nhà Thiếu Nhạc không chỉ có đảo Đối Mã, tản mạn trên đảo Cửu Châu đâu đâu cũng có lãnh địa của bọn chúng. Đối với những lãnh thổ đó, mấy gia tộc khác trên đảo Cửu Châu thèm nhỏ giãi đã lâu, thế nên …
Đại Nội Giáo Hoằng nhún vai, không cho là việc to tát gì thỏa mái cười nói gối vào.
- Thế nên lần này chúng ta động binh, bọn chúng không góp quân chinh phạt nhưng cũng muốn mượn cơ hội này kiếm thêm một ngụm cháo. Vì lẽ đó nên có kẻ nào đó trong số chúng mượn mồm kẻ phản bội kia nói cho vi huynh biết mưu hèn kế bẩn của Tông Trinh Thịnh mà tránh né. Tốt nhất là nhà Đại Nội diệt gọn tất cả huyết duệ của nhà Thiếu Nhạc, đây là điều bọn chúng muốn thấy. Nói thẳng ra, là một đám động vật ăn xác thối, không đủ sức tự mình săn mồi chỉ có thể chỉ điểm cho thợ săn mà thôi.
Lê Ý vẻ mặt ghét bỏ.
- Huynh trưởng định cho bọn chúng húp cháo thật sao?
Đại Nội Giáo Hoằng vỗ vai Lê Ý bất đắc dĩ cười nói.
- Còn sớm! Đánh xong trận này danh tiếng nhà Đại Nội quá thịnh, không phải việc tốt. Vi huynh không muốn kích thích đám chuột nhắt ở Bình An Kinh đến mức chúng bạn xa lánh, ngay lập tức trở thành Đại Nội Nghĩa Hoằng (Ouchi Yoshihiro) thứ hai không phải ý kiến hay. Ngày trước vi huynh duyện đọc điển tịch, chỉ cảm thấy tiền nhân sao mà ngu xuẩn. Lúc cần dứt khoát thì thiếu quyết đoán, lúc cần cẩn thận thì lỗ mãng có thừa. Bây giờ ngồi lên cái ghế này mới hiểu tâm thế của chư vị tiền bối, nhiều lúc tình thế quẫn bách, biết không phải là tối ưu vẫn phải trái bản tâm mà làm vậy! Trước mắt cứ để chúng bảo quản hộ nhà Đại Nội cũng được. Hiện tại ta nuôi dân cho giàu, luyện quân cho khỏe, mười lăm năm sau binh lâm Cửu Châu lại sợ gì áp lực của bọn chúng!
Thấy vẻ "thân bất do kỷ" của Đại Nội Giáo Hoằng, Lê Ý bên ngoài thì gật đầu cười cho là phải, trong bụng điên cuồng gào thét.
“Mả mẹ nó! So với Đại Nội Trì Thế quang minh chính đại thằng cha này quá nguy hiểm.”
Lê Ý nhìn như thỏa mái thực tế là lúc nào cũng phải vận mười phần sức lực ứng đối. Đừng nghe Đại Nội Giáo Hoằng khóc lóc kể lể có vẻ đáng thương lắm.
Ngay cả hiện tại thằng này bảo là cái gì bất đắc dĩ, đúng là trò cười.
Nhà Đại Nội bốn năm chục năm nay trước sau đều là đè đầu đám quý tộc Cửu Châu xuống đất mà đánh.
Ngoại trừ lấy cớ ứng lời mời của Cửu Châu Tham đề (KyushuTandai) nhà Sáp Xuyên (gia tộc Shibukawa) làm tấm màn che ra làm quái gì có chút kiêng kỵ nào.
Cứ chờ xem, nếu nhà Tế Xuyên không gây chiến với nhà Đại Nội, để nhà Đại Nội thư thả vài năm xem kỵ binh nhà Đại Nội có đánh cho đám lãnh chúa đảo Cửu Châu răng rơi đầy đất không.
Lê Ý cuối cùng nhận ra mục đích thằng này gọi mình đến làm gì rồi.
Hôm nay Đại Nội Giáo Hoằng “bộc bạch” hết tính toán của mình cho Lê Ý chẳng qua là một loại trấn an mà thôi.
Hắn biết rõ, sự vươn lên của nhà Đại Nội đã bắt đầu khiến thương hội Vĩnh Xương nổi lên lòng cảnh giác.
Vậy nên hắn mượn lần bộc bạch này nói cho Lê Ý biết nhà Đại Nội sắp tới sẽ có đánh lớn. Trước là thủy chiến đánh chiếm đảo Đối Mã Sau là lục chiến đánh nhà Tế Xuyên. Nếu không đánh nhau với nhà Tế Xuyên thì mười đến mười lăm năm nữa sẽ kéo quân xuống liên hoan xác thịt với đám lãnh chúa đảo Cửu Châu.
Dù là đường nào thì nhà Đại Nội cũng sẽ bận rộn cực kỳ, hơn nữa bất kể thắng hay phụ thì nhà Đại Nội cũng sẽ thương tích đầy mình.
Trong tương lai nhà Đại Nội vẫn cần đối tác hữu dụng như thương hội Vĩnh Xương để tiếp máu dưỡng thương.
Hay nói thẳng ra là nhà Đại Nội không có thời gian cũng như tâm sức cạnh tranh hàng hải với thương hội Vĩnh Xương.
Ít nhất cho đến trước khi Đại Nội Giáo Hoằng q·ua đ·ời, hắn sẽ không để quan hệ hai bên trở thành kình địch trên bất cứ phương diện nào, Lê Ý không cần đề phòng.
Lê Ý trầm ngâm một lát, gật nhẹ đầu chắc như đinh đóng cột đáp lại ý ở ngoài lời của Đại Nội Giáo Hoằng.
- Nhà Đại Nội cứ an tâm đánh trận, phía sau cứ để thương hội Vĩnh Xương gánh vác. Trừ khi thằng Ý này c·hết trận, nếu không huynh trưởng không cần lo lắng gì cả!
Đại Nội Giáo Hoằng vỗ vai Lê Ý cười dài, nói chuyện với người quả quyết thật dễ chịu.
Tương tự với hắn, Lê Ý cũng là một lời hai ý, nghĩa đen là khẳng định quân nhà Đại Nội cứ thỏa mái đổ bộ lên đảo Đối Mã, Đại Nội Giáo Hoằng cứ an tâm mặt biển, mọi chuyện đã có hạm đội của nó kiểm soát.
Nghĩa bóng càng đơn giản, Lê Ý đã hiểu tâm ý của hắn, nhà Đại Nội cứ an tâm đánh nhau toác đầu chảy máu với nhà Tế Xuyên. Thương hội Vĩnh Xương sẽ đảm bảo nguồn lợi thương mậu không ngừng bơm máu cho nhà Đại Nội dưỡng thương.
Hiệp ước này có giá trị cho đến khi ít nhất một trong hai người khuất núi.
Đại Nội Giáo Hoằng cực kỳ thỏa mái, gọi với ra ngoài.
- Người đâu! Rượu tới! Ta cùng hiền đệ muốn làm lễ huyết thệ!
Gia thần nhà Đại Nội Giáo Hoằng cẩn thận bê một cái khay tới, trên khay đặt một lư hương, bên cạnh là một bình rượu cùng hai cái chén.
Đại Nội Giáo Hoằng vươn tay đến bên hông, rút con dao găm ra cắt một vết trên ngón tay cái, nhỏ mấy giọt máu vào rồi liệng con dao cho Lê Ý.
Nó hơi ê răng tiếp con dao từ tay Đại Nội Giáo Hoằng, ai mà biết được thằng cha này có bệnh gì lan truyền theo đường máu hay không!
Cố nhịn cảm giác rờn rợn, nó cũng học theo Đại Nội Giáo Hoằng cắt một vết trên ngón tay cái điểm máu vào bình rượu gạo.
Đại Nội Giáo Hoằng lắc lắc mấy cái rồi rót đầy hai chén rượu, một cho mình, một cho Lê Ý.
Ngửa cổ uống cạn ly rượu, Đại Nội Giáo Hoằng cùng Lê Ý cúi gập người với nhau.
Đây là huyết khế đặc thù của nhà Đại Nội, một loại phong tục mà tổ tiên nhà Đại Nội đem từ Bách Tế sang Đại Hòa.
Ở Đại Hòa người ta sử dụng một loại huyết khế khác, họ sẽ cắt máu ở ngón tay cái rồi điểm chỉ xuống văn bản.
Nhà Đại Nội khinh thường hành vi điểm chỉ lên giấy của đám quý tộc Đại Hòa, nhớ năm đó, Đại Nội Trì Thế từng ngạo nghễ nói với Lê Ý.
“Một khi trong lòng người ta đã muốn bội ước thì có tờ giấy điểm chỉ bằng máu hay không không quan trọng. Huyết khế vững chắc nhất là danh dự của một võ sĩ.”
Đối với phát ngôn này của lão, nó chỉ có thể đồng ý một nửa.
Khế ước không chỉ được đảm bảo bằng tín dự mà còn bằng tương quan sức mạnh của hai bên ký kết.
Tỉ dụ như khế ước mà thuyền buôn của thương hội Vĩnh Xương mới ký với người Mã Lạt Gia (Hồi quốc Malaca) hồi đầu năm chẳng hạn.
Nó luôn vững tin rằng thứ đảm bảo cho “tín dự” của Raja Tengah (Muhammad Shah - Hồi vương của Malaca) không phải là mấy quyển da dê có chữ ký của thằng đó mà là đại pháo trên thương thuyền của thương hội Vĩnh Xương.
Bọn mi thực sự cho rằng bằng vào vài quyển da dê có thể khiến kẻ kia chấp nhận để thương hội có quyền tự do lui tới, cư trú của người Việt ở đất tổ thành Sư Tử (SingaPura ) à?
Cáo lui với Đại Nội Giáo Hoằng, Lê Ý rảo bước ra khỏi cửa dinh thự,không dấu vết liếc vào trong, nó không nhịn được nhếch miệng cười cực kỳ âm hiểm.
“Há há … “
Trong dinh thự, Đại Nội Giáo Hoằng đang cầm mảnh lụa tự băng bó ngón tay không hiểu sao có cảm giác như một luồng hơi lạnh đang chậm rãi lan từ xương cụt theo cột sống lên thẳng não hải khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.
Đan chéo hai tay xoa xoa làm ấm cho bản thân, hắn không khỏi lầm bầm.
"Vô lý, mình đã có ý định bội ước quái đâu!"
Lê Ý chỉ yên lặng nhìn Đại Nội Giáo Hoằng tỏ vẻ mười phần nắm chắc trước mặt, ánh mắt lạnh nhạt không đổi nói.
- Nếu như nhà Tế Xuyên không chịu đổ bộ lên Cửu Châu hoặc Trung Quốc đánh nhau với nhà Đại Nội thì sao?
Đại Nội Giáo Hoằng tỏ vẻ không có gì xua tay nói.
- Bọn hắn sẽ khai chiến, nhà Tế Xuyên đang cần một chiến thắng quân sự để vớt vát lại danh dự đã mất từ thời Tế Xuyên Trì Chi (Hosokawa Mochiyuki).
Lê Ý ngẫm lại, cũng cho là đúng.
Chuyện là trong Gia Cát chi loạn (Kakitsu no ran 1441) khi Xích Tùng Mãn Hữu (Akamatsu Mitsusuke) thực hiện cuộc á·m s·át tướng quân Túc Lợi Nghĩa Giáo (Ashikaga Yoshinori).
Quan Tây Quản lĩnh, đồng thời là gia chủ nhà Tế Xuyên lúc đó là Tế Xuyên Trì Chi đã ngay lập tức bỏ chạy thay vì ở lại bảo vệ Chinh di Đại tướng quân - như cách Đại Nội Trì Thế đã làm.
Vì thế nên mấy năm nay dư luận khắp Đại Hoà đều cho rằng Tế Xuyên Trì Chi không xứng đáng được gọi là võ sĩ. Đem ra so sánh với người chiến đấu tới c·hết như Đại Nội Trì Thế lại càng rõ ràng.
Đến mức ngay sau khi tiêu diệt quân phản loạn nhà Xích Tùng, Tế Xuyên Trì Chi đã phải từ chức Quan Tây Quản lĩnh lên chùa đi tu, hai tháng sau thì ôm hận mà c·hết.
Tuy nhiên, c·ái c·hết của Tế Xuyên Trì Chi cũng là không đủ để khiến thiên hạ quên đi hành động hèn nhát của hắn.
Mấy năm nay, khắp Bình An Kinh đâu đâu người ta cũng diễn tuồng giễu cợt lòng gan dạ của nhà Tế Xuyên.
Gia chủ hiện tại của nhà Tế Xuyên - Tế Xuyên Thắng Nguyên (Hosokawa Katsumoto) mới mười ba tuổi chưa cảm nhận được nhân ngôn đáng sợ, thế nhưng chú ruột đồng thời là người giám hộ của hắn - Tế Xuyên Trì Hiền (Hosokawa Mochikata) thì không cho là như vậy.
Sự suy đồi về danh tiếng có thể khiến nhà Tế Xuyên bị tạm thời loại ra khỏi danh sách ba gia tộc cạnh tranh chức Quan Tây Quản lĩnh.
Khác với chức Quan Đông Quản lĩnh gần như là do nhà Thượng Sam thế tập võng thế đảm nhiệm, chức Quan Tây Quản lĩnh do ba gia tộc lớn thay phiên nhau.
Ngoài nhà Tế Xuyên còn có nhà Điền Sơn (gia tộc Hakateyama) cùng nhà Tư Ba (gia tộc Shiba).
Nếu không nhanh chóng giải quyết hậu quả, danh tiếng hèn nhát có thể là lý do để hai gia tộc còn lại gạt nhà Tế Xuyên ra khỏi cuộc tranh đoạt chức Quản lĩnh trong vòng hai đến ba thế hệ nữa.
Thiệt hại đến mức này nhà Tế Xuyên không thể nào chịu đựng được.
Chỉ có một cuộc chiến, một cuộc chiến với một gia tộc nổi tiếng là thiện chiến như nhà Đại Nội mới đủ sức mạnh thổi bay toàn bộ những lời miệt thị mà nhà Tế Xuyên đang phải gánh chịu mà thôi.
Thử nói xem, nếu nhà Tế Xuyên biết nhà Đại Nội hao binh tổn tướng ở đảo Đối Mã thì Tế Xuyên Trì Hiền có thể nhẫn nhịn được bao lâu?
Không chờ Lê Ý phản bác, Đại Nội Giáo Hoằng lại chẳng quan tâm lắm nói.
- Nếu, một vạn lần không may tên chuột nhắt Tế Xuyên Trì Hiền không dám tuyên chiến với chúng ta không phải càng tốt hơn sao, nhà Đại Nội sẽ nhanh chóng dưỡng thương, không thiệt đi đâu cả!
Sầu lo trên mặt Lê Ý càng sâu, lại hỏi.
- Được rồi, chuyện này coi như xong! Chỉ có một điều nãy giờ Ý vẫn không thể nào nghĩ thông, mong huynh trưởng giải đáp cho!
Nghiêng người ngồi dậy, Đại Nội Giáo Hoằng thỏa mái.
- Hiền đệ cứ nói đừng ngại!
Lê Ý nhìn thẳng Đại Nội Giáo Hoằng.
- Chuyện Tông Trinh Thịnh hy sinh lợi ích của Thiếu Nhạc Giáo Lại là chuyện cơ mật, đúng không?
Đại Nội Giáo Hoằng gật đầu, chỉ là chân mày có một chút nghi hoặc, Lê Ý lại nói.
- Ý đệ là, loại chuyện cơ mật như thế này thì người có quyền biết tin, lại có thể nhận ra được sự thay đổi trong thái độ của Thiếu Nhạc Giáo Lại thì chí ít cũng phải là thân tín của hắn.
Đại Nội Giáo Hoằng ngộ ra ý thằng này, thỏa mái thừa nhận.
- Đúng vậy! Thằng đó tuy là gia thần nhà Thiếu Nhạc nhưng kỳ thực cha nó cùng với cha ta có chút tình cũ … Nó thấy Tông Trinh Thịnh từ bỏ Thiếu Nhạc Giáo Lại, hắn thân là thân tín của Thiếu Nhạc Giáo Lại tự xét thấy đại thế đã mất, tương lai mù mịt liền tìm cách gửi thư mách nước cho ta ...
Hắn đem sự tình trước sau một năm một mười cẩn thận nói với Lê Ý, lý lẽ rõ ràng, logic mạch lạc. Sâu trong giọng nói lại không giấu được châm chọc.
Lê Ý an tĩnh lắng nghe cũng không vội cắt lời.
Đại Nội Giáo Hoằng kể xong xuôi mới một lần nữa ngả lưng dựa vào tường, nhếch miệng có ý riêng cười nói.
- Nhà Đại Nội cất quân lần này cũng không phải là vô cớ chinh phạt, một số gia tộc dù không tiện công khai ủng hộ nhưng trong bóng tối cũng không ngại giúp chúng ta chút sức lực.
Lê Ý chợt như bừng tỉnh đại ngộ, mắt sáng lên tỏ vẻ không thể tin nhìn Đại Nội Giáo Hoằng chồm người dậy nói.
- Nói cho cùng, lãnh địa bị neo giữ dưới danh nghĩa nhà Thiếu Nhạc không chỉ có đảo Đối Mã, tản mạn trên đảo Cửu Châu đâu đâu cũng có lãnh địa của bọn chúng. Đối với những lãnh thổ đó, mấy gia tộc khác trên đảo Cửu Châu thèm nhỏ giãi đã lâu, thế nên …
Đại Nội Giáo Hoằng nhún vai, không cho là việc to tát gì thỏa mái cười nói gối vào.
- Thế nên lần này chúng ta động binh, bọn chúng không góp quân chinh phạt nhưng cũng muốn mượn cơ hội này kiếm thêm một ngụm cháo. Vì lẽ đó nên có kẻ nào đó trong số chúng mượn mồm kẻ phản bội kia nói cho vi huynh biết mưu hèn kế bẩn của Tông Trinh Thịnh mà tránh né. Tốt nhất là nhà Đại Nội diệt gọn tất cả huyết duệ của nhà Thiếu Nhạc, đây là điều bọn chúng muốn thấy. Nói thẳng ra, là một đám động vật ăn xác thối, không đủ sức tự mình săn mồi chỉ có thể chỉ điểm cho thợ săn mà thôi.
Lê Ý vẻ mặt ghét bỏ.
- Huynh trưởng định cho bọn chúng húp cháo thật sao?
Đại Nội Giáo Hoằng vỗ vai Lê Ý bất đắc dĩ cười nói.
- Còn sớm! Đánh xong trận này danh tiếng nhà Đại Nội quá thịnh, không phải việc tốt. Vi huynh không muốn kích thích đám chuột nhắt ở Bình An Kinh đến mức chúng bạn xa lánh, ngay lập tức trở thành Đại Nội Nghĩa Hoằng (Ouchi Yoshihiro) thứ hai không phải ý kiến hay. Ngày trước vi huynh duyện đọc điển tịch, chỉ cảm thấy tiền nhân sao mà ngu xuẩn. Lúc cần dứt khoát thì thiếu quyết đoán, lúc cần cẩn thận thì lỗ mãng có thừa. Bây giờ ngồi lên cái ghế này mới hiểu tâm thế của chư vị tiền bối, nhiều lúc tình thế quẫn bách, biết không phải là tối ưu vẫn phải trái bản tâm mà làm vậy! Trước mắt cứ để chúng bảo quản hộ nhà Đại Nội cũng được. Hiện tại ta nuôi dân cho giàu, luyện quân cho khỏe, mười lăm năm sau binh lâm Cửu Châu lại sợ gì áp lực của bọn chúng!
Thấy vẻ "thân bất do kỷ" của Đại Nội Giáo Hoằng, Lê Ý bên ngoài thì gật đầu cười cho là phải, trong bụng điên cuồng gào thét.
“Mả mẹ nó! So với Đại Nội Trì Thế quang minh chính đại thằng cha này quá nguy hiểm.”
Lê Ý nhìn như thỏa mái thực tế là lúc nào cũng phải vận mười phần sức lực ứng đối. Đừng nghe Đại Nội Giáo Hoằng khóc lóc kể lể có vẻ đáng thương lắm.
Ngay cả hiện tại thằng này bảo là cái gì bất đắc dĩ, đúng là trò cười.
Nhà Đại Nội bốn năm chục năm nay trước sau đều là đè đầu đám quý tộc Cửu Châu xuống đất mà đánh.
Ngoại trừ lấy cớ ứng lời mời của Cửu Châu Tham đề (KyushuTandai) nhà Sáp Xuyên (gia tộc Shibukawa) làm tấm màn che ra làm quái gì có chút kiêng kỵ nào.
Cứ chờ xem, nếu nhà Tế Xuyên không gây chiến với nhà Đại Nội, để nhà Đại Nội thư thả vài năm xem kỵ binh nhà Đại Nội có đánh cho đám lãnh chúa đảo Cửu Châu răng rơi đầy đất không.
Lê Ý cuối cùng nhận ra mục đích thằng này gọi mình đến làm gì rồi.
Hôm nay Đại Nội Giáo Hoằng “bộc bạch” hết tính toán của mình cho Lê Ý chẳng qua là một loại trấn an mà thôi.
Hắn biết rõ, sự vươn lên của nhà Đại Nội đã bắt đầu khiến thương hội Vĩnh Xương nổi lên lòng cảnh giác.
Vậy nên hắn mượn lần bộc bạch này nói cho Lê Ý biết nhà Đại Nội sắp tới sẽ có đánh lớn. Trước là thủy chiến đánh chiếm đảo Đối Mã Sau là lục chiến đánh nhà Tế Xuyên. Nếu không đánh nhau với nhà Tế Xuyên thì mười đến mười lăm năm nữa sẽ kéo quân xuống liên hoan xác thịt với đám lãnh chúa đảo Cửu Châu.
Dù là đường nào thì nhà Đại Nội cũng sẽ bận rộn cực kỳ, hơn nữa bất kể thắng hay phụ thì nhà Đại Nội cũng sẽ thương tích đầy mình.
Trong tương lai nhà Đại Nội vẫn cần đối tác hữu dụng như thương hội Vĩnh Xương để tiếp máu dưỡng thương.
Hay nói thẳng ra là nhà Đại Nội không có thời gian cũng như tâm sức cạnh tranh hàng hải với thương hội Vĩnh Xương.
Ít nhất cho đến trước khi Đại Nội Giáo Hoằng q·ua đ·ời, hắn sẽ không để quan hệ hai bên trở thành kình địch trên bất cứ phương diện nào, Lê Ý không cần đề phòng.
Lê Ý trầm ngâm một lát, gật nhẹ đầu chắc như đinh đóng cột đáp lại ý ở ngoài lời của Đại Nội Giáo Hoằng.
- Nhà Đại Nội cứ an tâm đánh trận, phía sau cứ để thương hội Vĩnh Xương gánh vác. Trừ khi thằng Ý này c·hết trận, nếu không huynh trưởng không cần lo lắng gì cả!
Đại Nội Giáo Hoằng vỗ vai Lê Ý cười dài, nói chuyện với người quả quyết thật dễ chịu.
Tương tự với hắn, Lê Ý cũng là một lời hai ý, nghĩa đen là khẳng định quân nhà Đại Nội cứ thỏa mái đổ bộ lên đảo Đối Mã, Đại Nội Giáo Hoằng cứ an tâm mặt biển, mọi chuyện đã có hạm đội của nó kiểm soát.
Nghĩa bóng càng đơn giản, Lê Ý đã hiểu tâm ý của hắn, nhà Đại Nội cứ an tâm đánh nhau toác đầu chảy máu với nhà Tế Xuyên. Thương hội Vĩnh Xương sẽ đảm bảo nguồn lợi thương mậu không ngừng bơm máu cho nhà Đại Nội dưỡng thương.
Hiệp ước này có giá trị cho đến khi ít nhất một trong hai người khuất núi.
Đại Nội Giáo Hoằng cực kỳ thỏa mái, gọi với ra ngoài.
- Người đâu! Rượu tới! Ta cùng hiền đệ muốn làm lễ huyết thệ!
Gia thần nhà Đại Nội Giáo Hoằng cẩn thận bê một cái khay tới, trên khay đặt một lư hương, bên cạnh là một bình rượu cùng hai cái chén.
Đại Nội Giáo Hoằng vươn tay đến bên hông, rút con dao găm ra cắt một vết trên ngón tay cái, nhỏ mấy giọt máu vào rồi liệng con dao cho Lê Ý.
Nó hơi ê răng tiếp con dao từ tay Đại Nội Giáo Hoằng, ai mà biết được thằng cha này có bệnh gì lan truyền theo đường máu hay không!
Cố nhịn cảm giác rờn rợn, nó cũng học theo Đại Nội Giáo Hoằng cắt một vết trên ngón tay cái điểm máu vào bình rượu gạo.
Đại Nội Giáo Hoằng lắc lắc mấy cái rồi rót đầy hai chén rượu, một cho mình, một cho Lê Ý.
Ngửa cổ uống cạn ly rượu, Đại Nội Giáo Hoằng cùng Lê Ý cúi gập người với nhau.
Đây là huyết khế đặc thù của nhà Đại Nội, một loại phong tục mà tổ tiên nhà Đại Nội đem từ Bách Tế sang Đại Hòa.
Ở Đại Hòa người ta sử dụng một loại huyết khế khác, họ sẽ cắt máu ở ngón tay cái rồi điểm chỉ xuống văn bản.
Nhà Đại Nội khinh thường hành vi điểm chỉ lên giấy của đám quý tộc Đại Hòa, nhớ năm đó, Đại Nội Trì Thế từng ngạo nghễ nói với Lê Ý.
“Một khi trong lòng người ta đã muốn bội ước thì có tờ giấy điểm chỉ bằng máu hay không không quan trọng. Huyết khế vững chắc nhất là danh dự của một võ sĩ.”
Đối với phát ngôn này của lão, nó chỉ có thể đồng ý một nửa.
Khế ước không chỉ được đảm bảo bằng tín dự mà còn bằng tương quan sức mạnh của hai bên ký kết.
Tỉ dụ như khế ước mà thuyền buôn của thương hội Vĩnh Xương mới ký với người Mã Lạt Gia (Hồi quốc Malaca) hồi đầu năm chẳng hạn.
Nó luôn vững tin rằng thứ đảm bảo cho “tín dự” của Raja Tengah (Muhammad Shah - Hồi vương của Malaca) không phải là mấy quyển da dê có chữ ký của thằng đó mà là đại pháo trên thương thuyền của thương hội Vĩnh Xương.
Bọn mi thực sự cho rằng bằng vào vài quyển da dê có thể khiến kẻ kia chấp nhận để thương hội có quyền tự do lui tới, cư trú của người Việt ở đất tổ thành Sư Tử (SingaPura ) à?
Cáo lui với Đại Nội Giáo Hoằng, Lê Ý rảo bước ra khỏi cửa dinh thự,không dấu vết liếc vào trong, nó không nhịn được nhếch miệng cười cực kỳ âm hiểm.
“Há há … “
Trong dinh thự, Đại Nội Giáo Hoằng đang cầm mảnh lụa tự băng bó ngón tay không hiểu sao có cảm giác như một luồng hơi lạnh đang chậm rãi lan từ xương cụt theo cột sống lên thẳng não hải khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.
Đan chéo hai tay xoa xoa làm ấm cho bản thân, hắn không khỏi lầm bầm.
"Vô lý, mình đã có ý định bội ước quái đâu!"
Tiến độ: 100%
202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan