Chương 145: Cách Đúng Để Sử Dụng Vũ Dũng
27/04/2025
10
8.0
Chương 142: Cách Đúng Để Sử Dụng Vũ Dũng
Lê Thọ Vực thúc ngựa xông tới vung sóc đâm xuyên qua cổ một tên bộ binh trọng giáp.
[Ọc… ọc …] Kẻ xấu số kia gắt gao dùng tay níu lấy mũi sóc của hắn, miệng ngáp ngáp chỉ phát ra những tiếng ngẹn ngào vô nghĩa.
Lê Thọ Vực không biết đây là tên giặc thứ mấy ngã xuống trước mặt hắn rồi, mệt mỏi rút mũi sóc ra khỏi thân thể kẻ địch, hắn ngoái cổ nhìn lại, đám thân binh quanh hắn chỉ còn lại hơn bốn mươi kỵ.
Tung tầm mắt bao quát chiến trường, hơn hai ngàn quân Thái đã một lần nữa hợp vây được nhóm quân của hắn trên đỉnh quả đồi thấp.
Bọn chúng bắt đầu bập bõm thực hiện cái trò mà quân triều đình làm tốt nhất - dựng tường khiên bao vây sau đó dùng cung nỏ ở hàng sau tiến hành tàn sát!
Tiếng người ngã ngựa đổ, tiếng tên nhọn thỉ sắc gào rít trong không khí đâm vào da thịt, tiếng rên rỉ nỉ non của người sắp c·hết hòa quyện vào nhau thành một bản giao hưởng ma mị.
Quân triều đình - kể cả thổ binh - đều giữ đội hình tốt hơn quân Thái, tuy nhiên ưu thế quá lớn của người Thái về cả số lượng, thế trận lẫn sức mạnh của bộ binh trọng giáp khiến đội hình của quân triều đình đã bắt đầu núng thế.
Người Thái dù đội hình không đồng đều, phối hợp còn bỡ ngỡ so với quân Thiết Đột huấn luyện nghiêm chỉnh nhưng cứ dựa vào bộ binh trọng giáp cùng cung nỏ mà đánh.
Bộ binh trọng giáp tạo cửa mở chỗ nào thì tràn vào dùng mạng người đánh rộng ra khiến quân của Lê Thọ Vực cực kỳ vất vả.
Thương vong vượt quá hai phần mười, nếu là đội quân bình thường thì đã vỡ trận lâu rồi, chỉ có sự kiêu dũng của quân Thiết Đột mới có thể níu giữ chiều hướng bại vong.
Cầm Thịnh nhìn lên bầu trời, thời gian của bọn hắn không còn nhiều.
Bình tĩnh như hắn đến giờ này cũng không khỏi có một chút nôn nóng.
Quân Thiết Đột quả nhiên danh bất hư truyền, thân là bộ binh thông thường cứng chọi cứng với bộ binh trọng giáp mà vẫn giữ tỉ lệ t·hương v·ong của hai bên ở mức ba quân Thiết Đột đổi hai bộ binh trọng giáp, thành tích đó không phải đội quân nào cũng làm được.
Cứ đà này, chỉ đơn thuần gây áp lực từ phía trước thì nhanh nhất cũng phải đánh thêm hơn nửa canh giờ mới có thể đánh tan được đám quái thai này.
“Cần thêm một chút áp lực!”
Nghĩ là làm, Cầm Thịnh phất tay để đám kỵ binh của hắn bắt đầu vo ve ở vòng ngoài tìm kẽ hở trong quân trận của kẻ địch.
Chẳng mấy chốc chúng đã khéo léo tìm được chỗ yếu trong quân trận.
Kỵ binh của Cầm Thịnh là kỵ binh sơn cước, từ nhỏ đã cưỡi ngựa lùn, phi nước đại trên miền rừng núi Hưng Hóa này như trên đất bằng.
Mấy chục kỵ cực kỳ sắc bén đánh sâu vào một đoạn tường khiên đã bắt đầu rệu rã khiến đám thổ binh ở đây chống không nổi mà tan vỡ.
Một khối quân Thái ngay lập tức tràn vào lỗ hổng mà kỵ binh vừa đánh thủng, nhanh chóng cắt quân của Lê Thọ Vực thành hai phần.
Quân Triều đình bị cắt làm đôi thì dần dần vỡ trận, mắt thấy đã không chống cự nổi, liên tục bị tàn sát.
Cao Tiến nhìn thấy cảnh tượng đó sắc mặt như tro tàn, đoạn nhanh chóng hồi thần khản giọng hét về phía Lê Thọ Vực.
- Tổng quản đại nhân mau chạy đi! Bọn mỗ ở đây chặn hậu cho ngài!
Lê Thọ Vực tầm mắt đảo quanh, trận chiến đã bắt đầu trở thành một cuộc đồ sát.
Hiện thực bày ra trước mắt, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn từng nhóm thổ binh, từng nhóm quân Thiết Đột bị kẻ địch hợp vây, tiêu diệt.
Quân cánh phải đã gần như sụp đổ hoàn toàn, mắt thấy tình thế vô phương cứu vãn, khóe miệng Lê Thọ Vực kéo lên nở nụ cười khổ.
“Chạy? Có thể chạy đi đâu cơ chứ!”
Nếu là nửa canh giờ trước, hắn có tự tin chỉ cần ba mươi kỵ là có thể thỏa mái đánh vỡ vòng vây của kẻ địch chạy ra. Bây giờ hắn cùng đám thân binh đã người vơi sức, ngựa xuống hơi. Giờ này mà cố dẫn người phá vây thì chỉ có chạy vào rọ. Huống chi, hắn - Lê Thọ Vực khinh thường nói dối, đã nói muốn chiến đấu đến c·hết ở đây nghĩa là hắn thực sự sẽ dốc cạn giọt máu cuối cùng.
Hắn lần nữa giơ cao mã sóc, khó khăn hé bờ môi đã bắt đầu dính lại vì mất nước, khàn khàn gào rít.
- Thiết Đột hãm trận!
Đám thân binh lẫn quân Thiết Đột đang khổ chiến chung quanh nghe thấy như là phản xạ tự nhiên đồng thanh hô ứng.
- Thề c·hết không lùi!
Lê Thọ Vực ngửa mặt lên trời cười ha hả, lại vung sóc lên.
- Thiết Đột hãm trận!
- Thề c·hết không lùi!
- Thiết Đột hãm trận!
- C·hết! … C·hết! … C·hết!
Giữa tiếng tụng niệm rì rào như sóng bể, Lê Thọ Vực chỉ mã sóc về phía đội hình bộ binh trọng giáp của người Thái.
- Các anh em, n·gười c·hết cu chỉ lên trời, mười tám năm sau lại là trượng phu! Giết!
Nói xong thúc ngựa xông thẳng về phía kẻ địch.
Dùng thiết kỵ đâm đầu vào đội hình bộ binh trọng giáp đông gấp sáu bảy lần là hành động của phường thiểu năng.
Tuy nhiên sự thể đã đến nước này, đàng nào cũng chỉ có một con đường c·hết, hắn muốn dùng c·ái c·hết của mình cùng đám thân binh để gây thiệt hại cho tài sản quý giá nhất của đối phương.
Đám thân binh theo sát phía sau cao giọng gào thét giục ngựa phi nước đại theo tướng chủ nhà mình.
Mắt thấy tường khiên của kẻ địch đã ở trước mặt, Lê Thọ Vực thả lỏng dây cương, đoạn thúc mạnh hai chân vào bụng chiến mã.
Con ngựa chiến của hắn là vương giả trong loài ngựa sơn cước, dường như hiểu ý chủ nhân, mượn thế từ trên đồi xông xuống ngẩng đầu tung vó nhảy cao ba bốn thước bay thẳng qua hàng khiên phía trước nhảy vào giữa đội hình bộ binh trọng giáp.
Đảo mắt nhìn quanh, ngay lập tức hắn nhìn thấy một tên tráng hán cao tầm bốn thước rưỡi (1,8 m) thân mặc sơn văn giáp trang trí sặc sỡ, tay cầm trảm mã đao dài ba thước mắt hổ nhìn chằm chằm về phía hắn.
Ngay lập tức Lê Thọ Vực nhận ra đây là tướng chủ của đối phương, hắn đưa sóc lên chỉ thẳng vào mặt đối phương khiêu khích.
Mứn Lạn không nhìn thấy khuôn mặt sau tấm mặt nạ Phổ Hiền bồ tát kia, nhưng chỉ từ đôi mắt hung lệ bức người của kẻ đó hắn có thể rõ ràng cảm nhận thấy kẻ đang khiêu khích với mình là cùng một loại sinh vật - CHÓ ĐIÊN.
Mứn Lạn thỏa mái cười ha hả, đưa tay lên vẫy vẫy khiêu khích. Lê Thọ Vực thấy thế liền thúc ngựa lao đến, tiện tay đâm một nhát về phía trước, tên thổ binh trước mặt bị mã sóc của hắn đâm xuyên qua cả sơn văn giáp đóng đinh xuống đất.
Mã sóc khác với trường thương, trong khi trường thương có mũi nhọn và lưỡi sắc để tối đa hóa v·ết t·hương gây ra thì mũi của mã sóc được rèn thành hình tứ lăng hoặc lục lăng để tối đa khả năng xuyên giáp. Chỉ cần người sử dụng cung cấp đầy đủ sức mạnh thì sơn văn giáp cũng không đủ để bảo vệ chủ nhân của mình khỏi tử thần.
Không dừng lại nhịp nào, Lê Thọ Vực nhanh nhẹn rút mũi sóc ra khỏi tên thổ binh xấu số rồi thúc mạnh bụng ngựa vọt thẳng về hướng Mứn Lạn.
Bọn bộ binh trọng giáp chung quanh chưa kịp phản ứng thì hắn đã băng qua mất rồi rồi.
Luồng hung hãn thô bạo từ đáy lòng bốc lên thôi thúc hắn tiếp tục xông tới, dù c·hết lại có hối chi!
Vừa đủ tầm nhìn thấy cái bóng của mình trên tròng đen Mứn Lạn, Lê Thọ Vực vận sức cả eo lưng ngoài người đâm thẳng.
Không chút nào sợ hãi nào, Mứn Lạn đưa đao lên đỡ đường sóc của Lê Thọ Vực.
[Choang …].
Luồng sức mạnh cuồn cuộn theo thân đao truyền về khiến cổ tay Mứn Lạn tê dại.
Lòng Mứn Lạn trầm xuống.
“Con bà nó, thằng này là cao thủ nhất phẩm!”
Đám bộ binh trọng giáp chung quanh cũng đã phản ứng kịp, ngay lập tức có ba bốn tên tụ lực đâm giáo về phía Lê Thọ Vực.
Lê Thọ Vực vốn muốn bồi một sóc nữa lấy mạng tướng chủ đối phương nhưng kẻ địch lao vào như châu chấu khiến hắn không thể không vung sóc đối phó.
Ánh mắt liếc qua Mứn Lạn đầy khinh miệt.
"Tưởng thế nào! Hóa ra cũng chỉ là phường chuột nhắt."
Mứn Lạn ánh mắt trân trân, hai tay run rẩy, hắn đọc hiểu được ánh mắt khinh miệt không thèm che giấu chút nào của kỵ sĩ kia.
Một đời là dũng sĩ, đã bao giờ hắn phải chịu loại sỉ nhục trần trụi như thế này.
Đang muốn xách trảm mã đao lần nữa xông đến chém Lê Thọ Vực thì bị một ngọn thương sắc bén mà trầm trọng ngăn lại.
Ngoái đầu lại nhìn, thì ra là Cầm Thịnh, thằng này dùng thương ấn Mứn Lạn lại, đoạn lãnh tĩnh nhả ra mấy chữ.
- Kẻ này vũ lực phi phàm, không muốn c·hết thì cút ra đàng sau!
Mứn Lạn méo miệng nói mát.
- Không phải mày cũng là nhất phẩm sao? Sao không vào đánh dập răng nó đi!
Cầm Thịnh gật đầu xốc thiết thương thúc ngựa xông tới, lại ra lệnh.
- Tao đến cuốn lấy thằng này, chúng mày ở chung quanh nhân cơ hội đ·âm c·hết nó!
Cầm Thịnh mặc kệ kẻ nào chê hắn hèn, trên chiến trường vũ lực cá nhân là dùng để ỷ mạnh h·iếp yếu, giả dụ như hồi trưa hắn dùng vũ lực cá nhân mạnh mẽ thúc ngựa xông vào tạo cửa mở cho bộ binh tràn vào đánh vỡ trận đám thổ binh phe triều đình vậy.
Vũ dũng, thậm chí là tính mạng của hắn phải dùng vào những việc có ích cho thắng phụ như thế, chứ đơn thuần chơi trò đấu tướng một chọi một chưa bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc của Cầm Thịnh.
Lê Thọ Vực thúc ngựa xông tới vung sóc đâm xuyên qua cổ một tên bộ binh trọng giáp.
[Ọc… ọc …] Kẻ xấu số kia gắt gao dùng tay níu lấy mũi sóc của hắn, miệng ngáp ngáp chỉ phát ra những tiếng ngẹn ngào vô nghĩa.
Lê Thọ Vực không biết đây là tên giặc thứ mấy ngã xuống trước mặt hắn rồi, mệt mỏi rút mũi sóc ra khỏi thân thể kẻ địch, hắn ngoái cổ nhìn lại, đám thân binh quanh hắn chỉ còn lại hơn bốn mươi kỵ.
Tung tầm mắt bao quát chiến trường, hơn hai ngàn quân Thái đã một lần nữa hợp vây được nhóm quân của hắn trên đỉnh quả đồi thấp.
Bọn chúng bắt đầu bập bõm thực hiện cái trò mà quân triều đình làm tốt nhất - dựng tường khiên bao vây sau đó dùng cung nỏ ở hàng sau tiến hành tàn sát!
Tiếng người ngã ngựa đổ, tiếng tên nhọn thỉ sắc gào rít trong không khí đâm vào da thịt, tiếng rên rỉ nỉ non của người sắp c·hết hòa quyện vào nhau thành một bản giao hưởng ma mị.
Quân triều đình - kể cả thổ binh - đều giữ đội hình tốt hơn quân Thái, tuy nhiên ưu thế quá lớn của người Thái về cả số lượng, thế trận lẫn sức mạnh của bộ binh trọng giáp khiến đội hình của quân triều đình đã bắt đầu núng thế.
Người Thái dù đội hình không đồng đều, phối hợp còn bỡ ngỡ so với quân Thiết Đột huấn luyện nghiêm chỉnh nhưng cứ dựa vào bộ binh trọng giáp cùng cung nỏ mà đánh.
Bộ binh trọng giáp tạo cửa mở chỗ nào thì tràn vào dùng mạng người đánh rộng ra khiến quân của Lê Thọ Vực cực kỳ vất vả.
Thương vong vượt quá hai phần mười, nếu là đội quân bình thường thì đã vỡ trận lâu rồi, chỉ có sự kiêu dũng của quân Thiết Đột mới có thể níu giữ chiều hướng bại vong.
Cầm Thịnh nhìn lên bầu trời, thời gian của bọn hắn không còn nhiều.
Bình tĩnh như hắn đến giờ này cũng không khỏi có một chút nôn nóng.
Quân Thiết Đột quả nhiên danh bất hư truyền, thân là bộ binh thông thường cứng chọi cứng với bộ binh trọng giáp mà vẫn giữ tỉ lệ t·hương v·ong của hai bên ở mức ba quân Thiết Đột đổi hai bộ binh trọng giáp, thành tích đó không phải đội quân nào cũng làm được.
Cứ đà này, chỉ đơn thuần gây áp lực từ phía trước thì nhanh nhất cũng phải đánh thêm hơn nửa canh giờ mới có thể đánh tan được đám quái thai này.
“Cần thêm một chút áp lực!”
Nghĩ là làm, Cầm Thịnh phất tay để đám kỵ binh của hắn bắt đầu vo ve ở vòng ngoài tìm kẽ hở trong quân trận của kẻ địch.
Chẳng mấy chốc chúng đã khéo léo tìm được chỗ yếu trong quân trận.
Kỵ binh của Cầm Thịnh là kỵ binh sơn cước, từ nhỏ đã cưỡi ngựa lùn, phi nước đại trên miền rừng núi Hưng Hóa này như trên đất bằng.
Mấy chục kỵ cực kỳ sắc bén đánh sâu vào một đoạn tường khiên đã bắt đầu rệu rã khiến đám thổ binh ở đây chống không nổi mà tan vỡ.
Một khối quân Thái ngay lập tức tràn vào lỗ hổng mà kỵ binh vừa đánh thủng, nhanh chóng cắt quân của Lê Thọ Vực thành hai phần.
Quân Triều đình bị cắt làm đôi thì dần dần vỡ trận, mắt thấy đã không chống cự nổi, liên tục bị tàn sát.
Cao Tiến nhìn thấy cảnh tượng đó sắc mặt như tro tàn, đoạn nhanh chóng hồi thần khản giọng hét về phía Lê Thọ Vực.
- Tổng quản đại nhân mau chạy đi! Bọn mỗ ở đây chặn hậu cho ngài!
Lê Thọ Vực tầm mắt đảo quanh, trận chiến đã bắt đầu trở thành một cuộc đồ sát.
Hiện thực bày ra trước mắt, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn từng nhóm thổ binh, từng nhóm quân Thiết Đột bị kẻ địch hợp vây, tiêu diệt.
Quân cánh phải đã gần như sụp đổ hoàn toàn, mắt thấy tình thế vô phương cứu vãn, khóe miệng Lê Thọ Vực kéo lên nở nụ cười khổ.
“Chạy? Có thể chạy đi đâu cơ chứ!”
Nếu là nửa canh giờ trước, hắn có tự tin chỉ cần ba mươi kỵ là có thể thỏa mái đánh vỡ vòng vây của kẻ địch chạy ra. Bây giờ hắn cùng đám thân binh đã người vơi sức, ngựa xuống hơi. Giờ này mà cố dẫn người phá vây thì chỉ có chạy vào rọ. Huống chi, hắn - Lê Thọ Vực khinh thường nói dối, đã nói muốn chiến đấu đến c·hết ở đây nghĩa là hắn thực sự sẽ dốc cạn giọt máu cuối cùng.
Hắn lần nữa giơ cao mã sóc, khó khăn hé bờ môi đã bắt đầu dính lại vì mất nước, khàn khàn gào rít.
- Thiết Đột hãm trận!
Đám thân binh lẫn quân Thiết Đột đang khổ chiến chung quanh nghe thấy như là phản xạ tự nhiên đồng thanh hô ứng.
- Thề c·hết không lùi!
Lê Thọ Vực ngửa mặt lên trời cười ha hả, lại vung sóc lên.
- Thiết Đột hãm trận!
- Thề c·hết không lùi!
- Thiết Đột hãm trận!
- C·hết! … C·hết! … C·hết!
Giữa tiếng tụng niệm rì rào như sóng bể, Lê Thọ Vực chỉ mã sóc về phía đội hình bộ binh trọng giáp của người Thái.
- Các anh em, n·gười c·hết cu chỉ lên trời, mười tám năm sau lại là trượng phu! Giết!
Nói xong thúc ngựa xông thẳng về phía kẻ địch.
Dùng thiết kỵ đâm đầu vào đội hình bộ binh trọng giáp đông gấp sáu bảy lần là hành động của phường thiểu năng.
Tuy nhiên sự thể đã đến nước này, đàng nào cũng chỉ có một con đường c·hết, hắn muốn dùng c·ái c·hết của mình cùng đám thân binh để gây thiệt hại cho tài sản quý giá nhất của đối phương.
Đám thân binh theo sát phía sau cao giọng gào thét giục ngựa phi nước đại theo tướng chủ nhà mình.
Mắt thấy tường khiên của kẻ địch đã ở trước mặt, Lê Thọ Vực thả lỏng dây cương, đoạn thúc mạnh hai chân vào bụng chiến mã.
Con ngựa chiến của hắn là vương giả trong loài ngựa sơn cước, dường như hiểu ý chủ nhân, mượn thế từ trên đồi xông xuống ngẩng đầu tung vó nhảy cao ba bốn thước bay thẳng qua hàng khiên phía trước nhảy vào giữa đội hình bộ binh trọng giáp.
Đảo mắt nhìn quanh, ngay lập tức hắn nhìn thấy một tên tráng hán cao tầm bốn thước rưỡi (1,8 m) thân mặc sơn văn giáp trang trí sặc sỡ, tay cầm trảm mã đao dài ba thước mắt hổ nhìn chằm chằm về phía hắn.
Ngay lập tức Lê Thọ Vực nhận ra đây là tướng chủ của đối phương, hắn đưa sóc lên chỉ thẳng vào mặt đối phương khiêu khích.
Mứn Lạn không nhìn thấy khuôn mặt sau tấm mặt nạ Phổ Hiền bồ tát kia, nhưng chỉ từ đôi mắt hung lệ bức người của kẻ đó hắn có thể rõ ràng cảm nhận thấy kẻ đang khiêu khích với mình là cùng một loại sinh vật - CHÓ ĐIÊN.
Mứn Lạn thỏa mái cười ha hả, đưa tay lên vẫy vẫy khiêu khích. Lê Thọ Vực thấy thế liền thúc ngựa lao đến, tiện tay đâm một nhát về phía trước, tên thổ binh trước mặt bị mã sóc của hắn đâm xuyên qua cả sơn văn giáp đóng đinh xuống đất.
Mã sóc khác với trường thương, trong khi trường thương có mũi nhọn và lưỡi sắc để tối đa hóa v·ết t·hương gây ra thì mũi của mã sóc được rèn thành hình tứ lăng hoặc lục lăng để tối đa khả năng xuyên giáp. Chỉ cần người sử dụng cung cấp đầy đủ sức mạnh thì sơn văn giáp cũng không đủ để bảo vệ chủ nhân của mình khỏi tử thần.
Không dừng lại nhịp nào, Lê Thọ Vực nhanh nhẹn rút mũi sóc ra khỏi tên thổ binh xấu số rồi thúc mạnh bụng ngựa vọt thẳng về hướng Mứn Lạn.
Bọn bộ binh trọng giáp chung quanh chưa kịp phản ứng thì hắn đã băng qua mất rồi rồi.
Luồng hung hãn thô bạo từ đáy lòng bốc lên thôi thúc hắn tiếp tục xông tới, dù c·hết lại có hối chi!
Vừa đủ tầm nhìn thấy cái bóng của mình trên tròng đen Mứn Lạn, Lê Thọ Vực vận sức cả eo lưng ngoài người đâm thẳng.
Không chút nào sợ hãi nào, Mứn Lạn đưa đao lên đỡ đường sóc của Lê Thọ Vực.
[Choang …].
Luồng sức mạnh cuồn cuộn theo thân đao truyền về khiến cổ tay Mứn Lạn tê dại.
Lòng Mứn Lạn trầm xuống.
“Con bà nó, thằng này là cao thủ nhất phẩm!”
Đám bộ binh trọng giáp chung quanh cũng đã phản ứng kịp, ngay lập tức có ba bốn tên tụ lực đâm giáo về phía Lê Thọ Vực.
Lê Thọ Vực vốn muốn bồi một sóc nữa lấy mạng tướng chủ đối phương nhưng kẻ địch lao vào như châu chấu khiến hắn không thể không vung sóc đối phó.
Ánh mắt liếc qua Mứn Lạn đầy khinh miệt.
"Tưởng thế nào! Hóa ra cũng chỉ là phường chuột nhắt."
Mứn Lạn ánh mắt trân trân, hai tay run rẩy, hắn đọc hiểu được ánh mắt khinh miệt không thèm che giấu chút nào của kỵ sĩ kia.
Một đời là dũng sĩ, đã bao giờ hắn phải chịu loại sỉ nhục trần trụi như thế này.
Đang muốn xách trảm mã đao lần nữa xông đến chém Lê Thọ Vực thì bị một ngọn thương sắc bén mà trầm trọng ngăn lại.
Ngoái đầu lại nhìn, thì ra là Cầm Thịnh, thằng này dùng thương ấn Mứn Lạn lại, đoạn lãnh tĩnh nhả ra mấy chữ.
- Kẻ này vũ lực phi phàm, không muốn c·hết thì cút ra đàng sau!
Mứn Lạn méo miệng nói mát.
- Không phải mày cũng là nhất phẩm sao? Sao không vào đánh dập răng nó đi!
Cầm Thịnh gật đầu xốc thiết thương thúc ngựa xông tới, lại ra lệnh.
- Tao đến cuốn lấy thằng này, chúng mày ở chung quanh nhân cơ hội đ·âm c·hết nó!
Cầm Thịnh mặc kệ kẻ nào chê hắn hèn, trên chiến trường vũ lực cá nhân là dùng để ỷ mạnh h·iếp yếu, giả dụ như hồi trưa hắn dùng vũ lực cá nhân mạnh mẽ thúc ngựa xông vào tạo cửa mở cho bộ binh tràn vào đánh vỡ trận đám thổ binh phe triều đình vậy.
Vũ dũng, thậm chí là tính mạng của hắn phải dùng vào những việc có ích cho thắng phụ như thế, chứ đơn thuần chơi trò đấu tướng một chọi một chưa bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc của Cầm Thịnh.
Tiến độ: 100%
202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan