Chương 143: Vào Nơm
27/04/2025
10
8.0
Chương 140: Vào Nơm
Cảm khái là một chuyện, mắt thấy kỵ binh người Kinh chậm rãi thúc ngựa xông lên ghề, Cầm Thịnh không chút chậm trễ nào điều động quân Thái dàn trận đón đỡ.
Đánh trận không phải trò trẻ con, bài học quan trọng nhất trong bất cứ nền nghệ thuật quân sự nào đều là “giữ sức”.
Vì lẽ đó bất kể là kỵ binh hay bộ binh, không ai phi nước đại hay chạy nước rút về phía đối phương sớm quá làm gì cả.
Xung trận kiểu đó đến khi xáp lá cà thở còn không nổi, kết quả duy nhất là bị đối phương tàn sát.
Độ hơn ba trăm bộ binh Thái tay khiên tay kiếm dàn thành hai hàng ở phía trước.
- Cung nỏ chuẩn bị!
Gần bốn trăm cung mạnh nỏ cứng ở phía sau tên lên dây, thỉ lên lẫy.
Kỵ binh người Kinh chậm rãi ruổi ngựa đến trước đội hình quân Thái, còn cách độ mười lăm trượng thì chủ tướng của người Kinh vung mã sóc lên chỉ về phía trước, cả đoàn người ngựa bắt đầu gia tốc.
Cầm Thịnh thấy thế cũng phất tay trầm tiếng ra lệnh.
- Bắn!
Đám nỏ thủ đã lên lẫy từ trước đồng loạt bắn ra.
[Viu … viu … viu …]
Hơn hai trăm mũi tên đồng loạt xé gió gào thét bay về phía kỵ binh người Kinh.
Nỏ vừa bắn xong thì đám cung thủ mới kéo cung đến hết tầm rồi tự do bắn rỉa.
[Viu … viu … viu …]
Khác với nỏ, việc kéo cung và giữ ở tầm tối đa chờ đến khi được lệnh mới bắn là hành động của bọn thiểu năng.
Đơn giản rằng lực kéo tiêu chuẩn của cung chiến tối thiểu tầm tám mươi cân, cung cứng thì tầm một tạ đến một tạ hai. (1)
Kéo giữ như thế thì xạ thủ chỉ bắn được vài ba mũi tên là sức cùng lực kiệt.
[Kịch … keng … phập …]
Đám kỵ binh kia hẳn là tinh binh, tên nào tên nấy đều mặc bố diện giáp bao trùm từ đầu đến chân, trên mặt đeo mặt nạ Phổ Hiền bồ tát, ngay cả chiến mã cũng có mã giáp trước ngực cùng trên đầu.
Mũi tên bay như trấu bắn vào bố diện giáp không có nhiều tác dụng lắm.
Chỉ có hai tên đen đủi, một tên trúng mũi tên vào mắt ngã ngựa, tên còn lại ngựa bị trúng tên vào bụng và đùi, cả người cả ngựa vò thành một cục, không biết sống c·hết như thế nào.
Người ta thường cho rằng cung nỏ được sử dụng là v·ũ k·hí sát thương trên chiến trường.
Sự thực thì … cũng không hẳn.
Cung nỏ là một v·ũ k·hí hiệu quả để sát thương binh lính thông thường, chỉ mặc giáp da, giáp gỗ, thậm chí là không có giáp.
Tuy nhiên, khi đối mặt với thiết kỵ cùng bộ binh trọng giáp thì phương thức tác động của chúng sẽ hơi khác so với cách mà phim ảnh cho chúng ta thấy.
Trên chiến trường thì thể lực là vô cùng trân quý, nếu chiến giáp thực sự bị cung nỏ bắn xuyên tùm tụp như phim ảnh thường thì người ta khoác lên mình mấy chục cân phụ trọng làm gì cơ chứ?
Cung chiến tiêu chuẩn gần như không thể xuyên nổi lớp giáp sắt dày từ hai đến ba ly (0.8-1.2mm) từ khoảng cách ngoài năm trượng (20 m).
Ngay cả cung cứng, nỏ mạnh thì tầm bắn xuyên giáp tối đa cũng không cách nào vượt quá mười trượng (40m).
Vậy nên cách duy nhất để b·ắn h·ạ mục tiêu mặc trọng giáp ở ngoài khoảng cách đó là bắn vào mặt đối phương.
Mâu và thuẫn luôn song hành cùng nhau, đối mặt với chiến thuật bắn thẳng vào mặt của cung nỏ, kỵ binh xung trận cũng dần dần phổ biến khôi mạo (mũ trận kèm theo mặt nạ kim loại).
Đối mặt với loại đối thủ kín mít từ đầu đến chân này cung thủ chỉ còn cách mưu cầu áp chế đối phương chứ không quá hy vọng vào sát thương.
Thoạt tiên, những mũi tên bắn tới sẽ khiến đối phương phải cúi thấp đầu xuống nếu không muốn b·ị b·ắn thẳng vào mắt.
Việc cúi thấp đầu này dẫn đến kẻ địch không thể duy trì khoảng cách ổn định trong đội hình nữa.
Từ đó, đội hình của quân địch bắt đầu trở nên xộc xệch mà mất tính liên kết.
Nhân cơ hội này, đội hình của phe ta đẩy đến, t·ấn c·ông vỗ mặt vào đội hình đã không còn vững chắc của kẻ địch.
Khi đội hình của đối phương đã bắt đầu rệu rã và để lộ những mảng giáp yếu hơn ở bên hông và sau lưng thì mới là lúc cuộc tàn sát của cung thủ đối với quân trọng giáp mới bắt đầu.
Thiết kỵ của người Pháp đã bị cung thủ Anh bón hành trong trận Agincourt theo cách đó.
Đừng nói cái gì mà những kẻ mặc giáp nặng kia sao lại ngu thế, đã đeo mặt nạ rồi còn sợ gì nữa, tỉ lệ b·ị b·ắn vào mắt khó lắm các thứ.
Ngồi trước bàn phím múa mép kiểu gì chẳng được, ra chiến trường thì biết, nhân sinh là trò chơi chỉ có một mạng mà thôi.
Chả kẻ nào dở người tới mức giao phó sống c·hết của mình cho may mắn!
Hoặc là … cũng chưa chắc! Như đám thân binh của Lê Thọ Vực chẳng hạn.
Thấy tướng chủ nhà mình giục ngựa đi đầu tên nào tên nấy như cắn thuốc kích thích, hò hét vung giáo chĩa thẳng về phía đội hình người Thái.
Từ ngũ trưởng đến lĩnh trơn không kẻ nào mảy may cúi đầu né tránh.
Kết quả là lại có thêm ba tên thân binh nữa bị mũi tên bay thẳng vào mắt ngã ngựa.
Số còn lại thấy đồng đội ngã ngựa sĩ khí không những không suy mà lại càng hăng máu hơn, không để ý sinh tử càng giục ngựa phi gấp.
Cầm Thịnh thấy thế cũng không dại gì cho quân của mình ra cứng chọi cứng với đám trọng kỵ này.
Hắn xua tay ra hiệu cho cung nỏ lui về phía sau, giáo dài thế chỗ đứng ngay sau lưng đao thuẫn thủ chĩa ra như lông nhím.
Nói đùa cái gì, hắn dũng mãnh chứ không bị thiểu năng, gần hai trăm kỵ của hắn phần lớn không được trang bị trọng giáp.
Sính anh hùng mà dùng khinh kỵ lao ra mặt đối mặt với thiết kỵ đơn thuần là t·ự s·át.
Cứ để đám thiết kỵ này xông trận chán chê đi, đến khi nào chúng đuối sức mới tung khinh kỵ của mình ra quây cũng không muộn.
Khoảng cách càng gần Lê Thọ Vực càng hưng phấn hơn, hắn đã nhìn thấy tròng trắng mắt đối phương.
Từ trong con ngươi của mấy tên phản loạn cầm khiên mây hàng đầu tiên hắn nhìn thấy một tia hoảng sợ.
Đây đúng là thứ hắn muốn thấy, Lê Thọ Vực hét lớn vung mã sóc gạt phăng mấy mũi giáo trước mặt rồi cho chiến mã của mình lao thẳng tới húc vào tường khiên.
Ngựa lùn không quá nặng, sức v·a c·hạm không lớn như ngựa chiến đồng bằng nhưng với tốc độ của kỵ binh thì xung lực như thế đã đủ.
[Ầm … huỵch … bịch … crắc … hí hí …]
Giữa trận tiền vang lên một tiếng trầm đục nặng nề, ba bốn tên phản loạn trước mặt Lê Thọ Vực cả người lẫn khiên bị ngựa bọc giáp của hắn húc ngã ngửa ra sau.
Chỉ nửa hơi thở sau đám thân binh của hắn cũng học theo tướng chủ vung giáo xông đến húc thẳng vào tường khiên.
[Rầm … huỵch … hí hí … bịch … crắc … bịch … hí hí …]
Hai đội quân ầm ầm v·a c·hạm vào nhau, tiếng người ngã ngựa đổ, thân thể dập nát, xương cốt đứt đoạn văng vẳng khắp một mảng chiến tuyến.
Lê Thọ Vực hung lệ dị thường, tay cầm cây mã sóc bằng sắt nặng hơn ba mươi cân nặng nề đóng đinh liền mấy tên phản loạn xuống nền đất.
Từ sau lần thấy Lê Niệm một người một chùy đánh lủng cả một đoạn chiến tuyến thằng này tâm tư cực kỳ, vẫn thường trốn Lê Niệm cùng Đỗ Lam luyện tập một mình.
Đánh trận hết lần này đến lần khác đều xung phong ở phía trước nhất mưu cầu bứt phá cực hạn bản thân.
Cứ như thế đánh liền bảy tám trận, chính bản thân hắn cũng không biết mình đặt một chân vào nhất phẩm lúc nào.
Chỉ biết bây giờ toàn thân cực kỳ sung sức sảng khoái, một sóc đâm tới có thể thủng cả giáp sắt.
…
Cách tuyến trước của Lê Niệm tầm nửa dặm, độ năm sáu trăm người còn lại của đám thổ binh Thái, Mường đang tiếp tục khổ chiến.
Vất vả hết công thành rồi lại ác chiến từ đầu giờ thìn (7 giờ sáng) đến giờ khiến bọn chúng đều đã cực kỳ mỏi mệt, mồ hôi loãng hòa cùng với máu đặc bám trên da thành một tầng nhơm nhớp.
Phía bên kia quân Thái không chỉ đông gấp đôi mà còn sung sức hơn hẳn.
Trải qua hơn nửa canh giờ đấu sức, không ít người vì thể lực tiêu hao quá độ mà đã lăn ra hôn mê.
- Ô ông, đầu hàng đi! Các anh em đã sắp chống không nổi nữa rồi!
- Giữ vững đội hình! ... Quân trừng giới chém tất cả những kẻ nao núng cho ta! ...
Cao Tiến không nhìn tên thân tín bên cạnh khuyên bảo, ngểnh cổ lên bao quát quân trận tiếp tục chỉ huy thổ binh chống cự.
Chung quanh hắn đám thổ binh Thái, Mường đã đang bị hợp vây, tàn sát. Tiếng kêu rên, khóc gào vang vọng khắp não hải Cao Tiến.
Hắn nhìn thấy trong đáy mắt của đám con em chung quanh là hoang mang, sợ hãi, thậm chí cả … hèn nhát.
Cao Tiến biết, nếu không phải đám thân tín của mình tay lăm lăm kiếm ngắn đốc sát thì đã có kẻ không chịu nổi quăng giáo đầu hàng rồi.
Hắn không muốn đầu hàng sao?
Cao Tiến cười khổ, ai chả muốn sống cơ chứ!
Hắn biết, nếu đầu hàng hắn hẳn là có thể còn sống, mấy trăm con em dưới tay cũng có thể còn sống.
Nhưng quê nhà hắn - Chiềng Lâu cách thành trấn Cẩm Giang của nhà họ Lê chỉ hơn trăm dặm.
Chỉ cần tin tức hắn hàng giặc ở đây bay về đến Cẩm Giang thì mấy ngàn thân gia phụ lão Chiềng Lâu chạy đi đâu?
Vậy nên hôm nay, ở đây Cao Tiến cùng với mấy trăm con em Chiềng Lâu chỉ có thể tử chiến ở đây đến người cuối cùng.
Đúng lúc này, hắn đảo mắt thấy thế trận hợp vây của kẻ địch đột nhiên bị hỗn loạn.
Ngay lập tức Cao Tiến nhìn ra chiến cơ, vung kiếm lên chỉ về hướng hỗn loạn hét lớn.
- Anh em, sinh cơ ở hướng kia, đánh thủng chỗ đó phá vây là có thể sống!
Lê Thọ Vực đánh một lúc mới thấy Phạm Tuân đem hai ba trăm quân Thiết Đột tới trợ lực.
Nói đùa cái gì, kỵ binh, kể cả thiết kỵ t·ấn c·ông một mình vào trận địa của địch mà không có quân nhà yểm trợ thì khác quái gì t·ự s·át tập thể.
- Tổng quản chớ sợ, Phạm Tuân đến cứu đây!
Lê Thọ Vực nghe Phạm Tuân hét lớn như vậy, mạch máu trên trán không nhịn được lồi hẳn lên.
- Cứu con bà mi … yểm trợ, là yểm trợ, hiểu không!
Phạm Tuân dẫn đầu ba trăm Thiết Đột đánh đến, cười thành thật cũng không phản bác gì. Hắn, còn đang bận chém g·iết!
Quân Thiết Đột rất thích loạn chiến, hay nói đúng hơn là kẻ địch bị loạn đội hình, đám bộ binh người Thái vừa bị kỵ binh húc vỡ đội hình hiện tại là một ví dụ.
Quân Thiết Đột thiện thuật hợp kích, cứ bốn năm người hợp lại thành một cụm che chở bọc lót cho nhau.
Bốn năm cụm hợp thành một đội hình, các cụm vô tình hay hữu ý che chắn góc c·hết của cụm khác, cứ thế tràn vào chém g·iết.
Quân Thái trước sau không sao tổ chức lại được đội hình chống đỡ, chẳng mấy chốc đã b·ị c·hém c·hết mấy chục mạng.
Lê Thọ Vực có chỗ dựa rồi, một lần nữa thúc ngựa xông thẳng vào tuyến hai của quân Thái.
Thằng này đi đầu làm gương đâm liền năm sáu tên thổ binh, đám thân binh thấy thế đều dốc sức đánh, chẳng mấy chốc đã tạo được một cửa mở.
Bộ binh Thiết Đột nào có thể bỏ qua cơ hội như thế, người người chen lên trước tràn vào đánh rộng cửa mở xé toạc tuyến hai của quân Thái ra.
Lê Thọ Vực không để ý tuyến hai nữa, đưa mắt đảo quanh, chỉ chốc lát đã nhìn thấy đám thổ binh Mường, Thái đang bị bao vây.
Lấy hơi định thổi còi đồng, thế nhưng dường như nghĩ đến gì đó, mắt thằng này đảo quanh một vòng, khóe miệng nhếch lên một đường vi diệu, đoạn Lê Thọ Vực hét lớn.
- Quân bây chớ sợ, Lê Thọ Vực đến cứu đây!
Thực ra, đám thổ binh đang sa vào chém g·iết cũng chả nghe thấy Lê Thọ Vực ở mấy chục trượng bên ngoài nói cái gì.
Chúng chỉ biết quân giặc đang bao vây mình đột nhiên hỗn loạn, chưa chờ chúng chấp hành mệnh lệnh của Cao Tiến đánh mạnh vào chỗ đó phá vây đã thấy mấy mươi kỵ đánh vỡ chỗ hỗn loạn kia mà xông vào.
Phía trước nhất là một kỵ sĩ khí thế mười phần hung mãnh, lớn tiếng bi bô gì đó.
Không nghe hiểu, cũng chả cần hiểu, hơn năm trăm thổ binh đồng loạt hô vang “vạn tuế” sĩ khí đại chấn.
Đó là kỵ binh triều đình đến cứu, chúng còn chưa bị bỏ rơi, biết thế là đủ.
Cao Tiến nhìn Lê Thọ Vực cùng gần năm mươi kỵ mở đường xông tới, nước mắt không nhịn được chảy dài.
Không lâm vào tuyệt vọng thì vĩnh viễn không biết được một cọng cỏ cứu mạng trân quý đến mức nào.
Giữa bọn hắn và quân tiếp viện chỉ còn đám giặc thái trước mặt mà thôi, Cao Tiến vung kiếm hò hét.
- Anh em, đường sống ở trước mắt! Giết!
Đám thổ binh nhìn thấy hy vọng tên nào tên nấy như phát điên dốc sức đánh về phía trước không tiếc mạng.
Quân Thái đang trong thế bao vây đứng trước đám người điên này không còn cách nào khác phải chịu núng thế.
Tuyến ba của chúng bị kẹp giữa hai bên không chịu được áp lực bắt đầu tự giác né ra khỏi đường đẩy tới của Cao Tiến.
Lê Thọ Vực đợi quân của Phạm Tuân theo đến nơi rồi mới hội quân với Cao Tiến.
…
Dưới lưng đồi, Cầm Thịnh bình tĩnh như không nhìn Lê Thọ Vực đánh xuyên qua ba tuyến quân vào cứu đám thổ binh.
Chờ đến khi hơn ba trăm người của Lê Thọ Vực hội họp với thổ binh của Cao Tiến rồi, trên khóe miệng thằng này mới nhếch lên một nụ cười nham hiểm, đoạn hắn vung tay nói với thân tín.
- Nói với Mứn Lạn, cá đã vào nơm, bây giờ là phần việc của hắn.
- Vâng!
Chú thích:
(1) Cung chiến tiêu chuẩn của nhà Thanh có năm loại lần lượt từ 8 “lực”(~106 pound) đến 12 “lực”(160 pound) quy ra tầm (48-72 kg).
Cung chiến của người Anh có lực kéo trung bình từ 120 pound đến 180 pound, quy đổi ra vào khoảng 89-133 cân (~ 54-81 kg).
Cung chiến của người Thổ yếu hơn một chút, lực kéo trung bình từ 90-160 pound (40,5-72 kg). Tuy nhiên, cung Thổ có chỉ số quy đổi năng lượng dự trữ/ trọng lượng kéo tối đa từ 90,5-99,8% (chỉ số này của cung Anh là 71%-84%).
Con số này khiến cung Thổ không cần phải có lực kéo quá nặng nhưng uy lực thì không thua kém gì cung Anh.
Cảm khái là một chuyện, mắt thấy kỵ binh người Kinh chậm rãi thúc ngựa xông lên ghề, Cầm Thịnh không chút chậm trễ nào điều động quân Thái dàn trận đón đỡ.
Đánh trận không phải trò trẻ con, bài học quan trọng nhất trong bất cứ nền nghệ thuật quân sự nào đều là “giữ sức”.
Vì lẽ đó bất kể là kỵ binh hay bộ binh, không ai phi nước đại hay chạy nước rút về phía đối phương sớm quá làm gì cả.
Xung trận kiểu đó đến khi xáp lá cà thở còn không nổi, kết quả duy nhất là bị đối phương tàn sát.
Độ hơn ba trăm bộ binh Thái tay khiên tay kiếm dàn thành hai hàng ở phía trước.
- Cung nỏ chuẩn bị!
Gần bốn trăm cung mạnh nỏ cứng ở phía sau tên lên dây, thỉ lên lẫy.
Kỵ binh người Kinh chậm rãi ruổi ngựa đến trước đội hình quân Thái, còn cách độ mười lăm trượng thì chủ tướng của người Kinh vung mã sóc lên chỉ về phía trước, cả đoàn người ngựa bắt đầu gia tốc.
Cầm Thịnh thấy thế cũng phất tay trầm tiếng ra lệnh.
- Bắn!
Đám nỏ thủ đã lên lẫy từ trước đồng loạt bắn ra.
[Viu … viu … viu …]
Hơn hai trăm mũi tên đồng loạt xé gió gào thét bay về phía kỵ binh người Kinh.
Nỏ vừa bắn xong thì đám cung thủ mới kéo cung đến hết tầm rồi tự do bắn rỉa.
[Viu … viu … viu …]
Khác với nỏ, việc kéo cung và giữ ở tầm tối đa chờ đến khi được lệnh mới bắn là hành động của bọn thiểu năng.
Đơn giản rằng lực kéo tiêu chuẩn của cung chiến tối thiểu tầm tám mươi cân, cung cứng thì tầm một tạ đến một tạ hai. (1)
Kéo giữ như thế thì xạ thủ chỉ bắn được vài ba mũi tên là sức cùng lực kiệt.
[Kịch … keng … phập …]
Đám kỵ binh kia hẳn là tinh binh, tên nào tên nấy đều mặc bố diện giáp bao trùm từ đầu đến chân, trên mặt đeo mặt nạ Phổ Hiền bồ tát, ngay cả chiến mã cũng có mã giáp trước ngực cùng trên đầu.
Mũi tên bay như trấu bắn vào bố diện giáp không có nhiều tác dụng lắm.
Chỉ có hai tên đen đủi, một tên trúng mũi tên vào mắt ngã ngựa, tên còn lại ngựa bị trúng tên vào bụng và đùi, cả người cả ngựa vò thành một cục, không biết sống c·hết như thế nào.
Người ta thường cho rằng cung nỏ được sử dụng là v·ũ k·hí sát thương trên chiến trường.
Sự thực thì … cũng không hẳn.
Cung nỏ là một v·ũ k·hí hiệu quả để sát thương binh lính thông thường, chỉ mặc giáp da, giáp gỗ, thậm chí là không có giáp.
Tuy nhiên, khi đối mặt với thiết kỵ cùng bộ binh trọng giáp thì phương thức tác động của chúng sẽ hơi khác so với cách mà phim ảnh cho chúng ta thấy.
Trên chiến trường thì thể lực là vô cùng trân quý, nếu chiến giáp thực sự bị cung nỏ bắn xuyên tùm tụp như phim ảnh thường thì người ta khoác lên mình mấy chục cân phụ trọng làm gì cơ chứ?
Cung chiến tiêu chuẩn gần như không thể xuyên nổi lớp giáp sắt dày từ hai đến ba ly (0.8-1.2mm) từ khoảng cách ngoài năm trượng (20 m).
Ngay cả cung cứng, nỏ mạnh thì tầm bắn xuyên giáp tối đa cũng không cách nào vượt quá mười trượng (40m).
Vậy nên cách duy nhất để b·ắn h·ạ mục tiêu mặc trọng giáp ở ngoài khoảng cách đó là bắn vào mặt đối phương.
Mâu và thuẫn luôn song hành cùng nhau, đối mặt với chiến thuật bắn thẳng vào mặt của cung nỏ, kỵ binh xung trận cũng dần dần phổ biến khôi mạo (mũ trận kèm theo mặt nạ kim loại).
Đối mặt với loại đối thủ kín mít từ đầu đến chân này cung thủ chỉ còn cách mưu cầu áp chế đối phương chứ không quá hy vọng vào sát thương.
Thoạt tiên, những mũi tên bắn tới sẽ khiến đối phương phải cúi thấp đầu xuống nếu không muốn b·ị b·ắn thẳng vào mắt.
Việc cúi thấp đầu này dẫn đến kẻ địch không thể duy trì khoảng cách ổn định trong đội hình nữa.
Từ đó, đội hình của quân địch bắt đầu trở nên xộc xệch mà mất tính liên kết.
Nhân cơ hội này, đội hình của phe ta đẩy đến, t·ấn c·ông vỗ mặt vào đội hình đã không còn vững chắc của kẻ địch.
Khi đội hình của đối phương đã bắt đầu rệu rã và để lộ những mảng giáp yếu hơn ở bên hông và sau lưng thì mới là lúc cuộc tàn sát của cung thủ đối với quân trọng giáp mới bắt đầu.
Thiết kỵ của người Pháp đã bị cung thủ Anh bón hành trong trận Agincourt theo cách đó.
Đừng nói cái gì mà những kẻ mặc giáp nặng kia sao lại ngu thế, đã đeo mặt nạ rồi còn sợ gì nữa, tỉ lệ b·ị b·ắn vào mắt khó lắm các thứ.
Ngồi trước bàn phím múa mép kiểu gì chẳng được, ra chiến trường thì biết, nhân sinh là trò chơi chỉ có một mạng mà thôi.
Chả kẻ nào dở người tới mức giao phó sống c·hết của mình cho may mắn!
Hoặc là … cũng chưa chắc! Như đám thân binh của Lê Thọ Vực chẳng hạn.
Thấy tướng chủ nhà mình giục ngựa đi đầu tên nào tên nấy như cắn thuốc kích thích, hò hét vung giáo chĩa thẳng về phía đội hình người Thái.
Từ ngũ trưởng đến lĩnh trơn không kẻ nào mảy may cúi đầu né tránh.
Kết quả là lại có thêm ba tên thân binh nữa bị mũi tên bay thẳng vào mắt ngã ngựa.
Số còn lại thấy đồng đội ngã ngựa sĩ khí không những không suy mà lại càng hăng máu hơn, không để ý sinh tử càng giục ngựa phi gấp.
Cầm Thịnh thấy thế cũng không dại gì cho quân của mình ra cứng chọi cứng với đám trọng kỵ này.
Hắn xua tay ra hiệu cho cung nỏ lui về phía sau, giáo dài thế chỗ đứng ngay sau lưng đao thuẫn thủ chĩa ra như lông nhím.
Nói đùa cái gì, hắn dũng mãnh chứ không bị thiểu năng, gần hai trăm kỵ của hắn phần lớn không được trang bị trọng giáp.
Sính anh hùng mà dùng khinh kỵ lao ra mặt đối mặt với thiết kỵ đơn thuần là t·ự s·át.
Cứ để đám thiết kỵ này xông trận chán chê đi, đến khi nào chúng đuối sức mới tung khinh kỵ của mình ra quây cũng không muộn.
Khoảng cách càng gần Lê Thọ Vực càng hưng phấn hơn, hắn đã nhìn thấy tròng trắng mắt đối phương.
Từ trong con ngươi của mấy tên phản loạn cầm khiên mây hàng đầu tiên hắn nhìn thấy một tia hoảng sợ.
Đây đúng là thứ hắn muốn thấy, Lê Thọ Vực hét lớn vung mã sóc gạt phăng mấy mũi giáo trước mặt rồi cho chiến mã của mình lao thẳng tới húc vào tường khiên.
Ngựa lùn không quá nặng, sức v·a c·hạm không lớn như ngựa chiến đồng bằng nhưng với tốc độ của kỵ binh thì xung lực như thế đã đủ.
[Ầm … huỵch … bịch … crắc … hí hí …]
Giữa trận tiền vang lên một tiếng trầm đục nặng nề, ba bốn tên phản loạn trước mặt Lê Thọ Vực cả người lẫn khiên bị ngựa bọc giáp của hắn húc ngã ngửa ra sau.
Chỉ nửa hơi thở sau đám thân binh của hắn cũng học theo tướng chủ vung giáo xông đến húc thẳng vào tường khiên.
[Rầm … huỵch … hí hí … bịch … crắc … bịch … hí hí …]
Hai đội quân ầm ầm v·a c·hạm vào nhau, tiếng người ngã ngựa đổ, thân thể dập nát, xương cốt đứt đoạn văng vẳng khắp một mảng chiến tuyến.
Lê Thọ Vực hung lệ dị thường, tay cầm cây mã sóc bằng sắt nặng hơn ba mươi cân nặng nề đóng đinh liền mấy tên phản loạn xuống nền đất.
Từ sau lần thấy Lê Niệm một người một chùy đánh lủng cả một đoạn chiến tuyến thằng này tâm tư cực kỳ, vẫn thường trốn Lê Niệm cùng Đỗ Lam luyện tập một mình.
Đánh trận hết lần này đến lần khác đều xung phong ở phía trước nhất mưu cầu bứt phá cực hạn bản thân.
Cứ như thế đánh liền bảy tám trận, chính bản thân hắn cũng không biết mình đặt một chân vào nhất phẩm lúc nào.
Chỉ biết bây giờ toàn thân cực kỳ sung sức sảng khoái, một sóc đâm tới có thể thủng cả giáp sắt.
…
Cách tuyến trước của Lê Niệm tầm nửa dặm, độ năm sáu trăm người còn lại của đám thổ binh Thái, Mường đang tiếp tục khổ chiến.
Vất vả hết công thành rồi lại ác chiến từ đầu giờ thìn (7 giờ sáng) đến giờ khiến bọn chúng đều đã cực kỳ mỏi mệt, mồ hôi loãng hòa cùng với máu đặc bám trên da thành một tầng nhơm nhớp.
Phía bên kia quân Thái không chỉ đông gấp đôi mà còn sung sức hơn hẳn.
Trải qua hơn nửa canh giờ đấu sức, không ít người vì thể lực tiêu hao quá độ mà đã lăn ra hôn mê.
- Ô ông, đầu hàng đi! Các anh em đã sắp chống không nổi nữa rồi!
- Giữ vững đội hình! ... Quân trừng giới chém tất cả những kẻ nao núng cho ta! ...
Cao Tiến không nhìn tên thân tín bên cạnh khuyên bảo, ngểnh cổ lên bao quát quân trận tiếp tục chỉ huy thổ binh chống cự.
Chung quanh hắn đám thổ binh Thái, Mường đã đang bị hợp vây, tàn sát. Tiếng kêu rên, khóc gào vang vọng khắp não hải Cao Tiến.
Hắn nhìn thấy trong đáy mắt của đám con em chung quanh là hoang mang, sợ hãi, thậm chí cả … hèn nhát.
Cao Tiến biết, nếu không phải đám thân tín của mình tay lăm lăm kiếm ngắn đốc sát thì đã có kẻ không chịu nổi quăng giáo đầu hàng rồi.
Hắn không muốn đầu hàng sao?
Cao Tiến cười khổ, ai chả muốn sống cơ chứ!
Hắn biết, nếu đầu hàng hắn hẳn là có thể còn sống, mấy trăm con em dưới tay cũng có thể còn sống.
Nhưng quê nhà hắn - Chiềng Lâu cách thành trấn Cẩm Giang của nhà họ Lê chỉ hơn trăm dặm.
Chỉ cần tin tức hắn hàng giặc ở đây bay về đến Cẩm Giang thì mấy ngàn thân gia phụ lão Chiềng Lâu chạy đi đâu?
Vậy nên hôm nay, ở đây Cao Tiến cùng với mấy trăm con em Chiềng Lâu chỉ có thể tử chiến ở đây đến người cuối cùng.
Đúng lúc này, hắn đảo mắt thấy thế trận hợp vây của kẻ địch đột nhiên bị hỗn loạn.
Ngay lập tức Cao Tiến nhìn ra chiến cơ, vung kiếm lên chỉ về hướng hỗn loạn hét lớn.
- Anh em, sinh cơ ở hướng kia, đánh thủng chỗ đó phá vây là có thể sống!
Lê Thọ Vực đánh một lúc mới thấy Phạm Tuân đem hai ba trăm quân Thiết Đột tới trợ lực.
Nói đùa cái gì, kỵ binh, kể cả thiết kỵ t·ấn c·ông một mình vào trận địa của địch mà không có quân nhà yểm trợ thì khác quái gì t·ự s·át tập thể.
- Tổng quản chớ sợ, Phạm Tuân đến cứu đây!
Lê Thọ Vực nghe Phạm Tuân hét lớn như vậy, mạch máu trên trán không nhịn được lồi hẳn lên.
- Cứu con bà mi … yểm trợ, là yểm trợ, hiểu không!
Phạm Tuân dẫn đầu ba trăm Thiết Đột đánh đến, cười thành thật cũng không phản bác gì. Hắn, còn đang bận chém g·iết!
Quân Thiết Đột rất thích loạn chiến, hay nói đúng hơn là kẻ địch bị loạn đội hình, đám bộ binh người Thái vừa bị kỵ binh húc vỡ đội hình hiện tại là một ví dụ.
Quân Thiết Đột thiện thuật hợp kích, cứ bốn năm người hợp lại thành một cụm che chở bọc lót cho nhau.
Bốn năm cụm hợp thành một đội hình, các cụm vô tình hay hữu ý che chắn góc c·hết của cụm khác, cứ thế tràn vào chém g·iết.
Quân Thái trước sau không sao tổ chức lại được đội hình chống đỡ, chẳng mấy chốc đã b·ị c·hém c·hết mấy chục mạng.
Lê Thọ Vực có chỗ dựa rồi, một lần nữa thúc ngựa xông thẳng vào tuyến hai của quân Thái.
Thằng này đi đầu làm gương đâm liền năm sáu tên thổ binh, đám thân binh thấy thế đều dốc sức đánh, chẳng mấy chốc đã tạo được một cửa mở.
Bộ binh Thiết Đột nào có thể bỏ qua cơ hội như thế, người người chen lên trước tràn vào đánh rộng cửa mở xé toạc tuyến hai của quân Thái ra.
Lê Thọ Vực không để ý tuyến hai nữa, đưa mắt đảo quanh, chỉ chốc lát đã nhìn thấy đám thổ binh Mường, Thái đang bị bao vây.
Lấy hơi định thổi còi đồng, thế nhưng dường như nghĩ đến gì đó, mắt thằng này đảo quanh một vòng, khóe miệng nhếch lên một đường vi diệu, đoạn Lê Thọ Vực hét lớn.
- Quân bây chớ sợ, Lê Thọ Vực đến cứu đây!
Thực ra, đám thổ binh đang sa vào chém g·iết cũng chả nghe thấy Lê Thọ Vực ở mấy chục trượng bên ngoài nói cái gì.
Chúng chỉ biết quân giặc đang bao vây mình đột nhiên hỗn loạn, chưa chờ chúng chấp hành mệnh lệnh của Cao Tiến đánh mạnh vào chỗ đó phá vây đã thấy mấy mươi kỵ đánh vỡ chỗ hỗn loạn kia mà xông vào.
Phía trước nhất là một kỵ sĩ khí thế mười phần hung mãnh, lớn tiếng bi bô gì đó.
Không nghe hiểu, cũng chả cần hiểu, hơn năm trăm thổ binh đồng loạt hô vang “vạn tuế” sĩ khí đại chấn.
Đó là kỵ binh triều đình đến cứu, chúng còn chưa bị bỏ rơi, biết thế là đủ.
Cao Tiến nhìn Lê Thọ Vực cùng gần năm mươi kỵ mở đường xông tới, nước mắt không nhịn được chảy dài.
Không lâm vào tuyệt vọng thì vĩnh viễn không biết được một cọng cỏ cứu mạng trân quý đến mức nào.
Giữa bọn hắn và quân tiếp viện chỉ còn đám giặc thái trước mặt mà thôi, Cao Tiến vung kiếm hò hét.
- Anh em, đường sống ở trước mắt! Giết!
Đám thổ binh nhìn thấy hy vọng tên nào tên nấy như phát điên dốc sức đánh về phía trước không tiếc mạng.
Quân Thái đang trong thế bao vây đứng trước đám người điên này không còn cách nào khác phải chịu núng thế.
Tuyến ba của chúng bị kẹp giữa hai bên không chịu được áp lực bắt đầu tự giác né ra khỏi đường đẩy tới của Cao Tiến.
Lê Thọ Vực đợi quân của Phạm Tuân theo đến nơi rồi mới hội quân với Cao Tiến.
…
Dưới lưng đồi, Cầm Thịnh bình tĩnh như không nhìn Lê Thọ Vực đánh xuyên qua ba tuyến quân vào cứu đám thổ binh.
Chờ đến khi hơn ba trăm người của Lê Thọ Vực hội họp với thổ binh của Cao Tiến rồi, trên khóe miệng thằng này mới nhếch lên một nụ cười nham hiểm, đoạn hắn vung tay nói với thân tín.
- Nói với Mứn Lạn, cá đã vào nơm, bây giờ là phần việc của hắn.
- Vâng!
Chú thích:
(1) Cung chiến tiêu chuẩn của nhà Thanh có năm loại lần lượt từ 8 “lực”(~106 pound) đến 12 “lực”(160 pound) quy ra tầm (48-72 kg).
Cung chiến của người Anh có lực kéo trung bình từ 120 pound đến 180 pound, quy đổi ra vào khoảng 89-133 cân (~ 54-81 kg).
Cung chiến của người Thổ yếu hơn một chút, lực kéo trung bình từ 90-160 pound (40,5-72 kg). Tuy nhiên, cung Thổ có chỉ số quy đổi năng lượng dự trữ/ trọng lượng kéo tối đa từ 90,5-99,8% (chỉ số này của cung Anh là 71%-84%).
Con số này khiến cung Thổ không cần phải có lực kéo quá nặng nhưng uy lực thì không thua kém gì cung Anh.
Tiến độ: 100%
202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan