Chương 122: Tập Kích

27/04/2025 10 8.0
Chương 119: Tập Kích

Đường rừng dù là ban ngày hay ban đêm đều khó đi, phải là những người sinh ra và lớn lên ở miền sơn cước rừng thiêng nước độc này mới có thể miễn cưỡng di chuyển như trên đất bằng.

Đương nhiên, “như đất bằng” ở đây cũng là nói mà thôi, chứ thực tế thì ngay cả bọn Cầm Sinh đều là con của rừng núi cũng không thể không mỗi bước một cẩn thận.

Trên đỉnh đầu, ánh mặt trời tháng chín đã trở nên êm dịu hơn nhiều so với mùa hè, vì vậy mà cảm giác oi bức thường thấy ở những mảnh rừng nhiệt đới cũng theo đó mà thuyên giảm đi nhiều.

Cầm Sinh dẫn theo hơn hai ngàn tinh tráng từ Mường Moun xuất phát tối ngày hôm kia, một đường vượt đèo Chẹn thông ra bờ Nậm Tè (sông Đà) sau đó men theo Nậm Tè độ ba mươi dặm, gần đến cửa sông Nậm Vạt thì quay lên đường núi mà đi.

Từ đây cứ đi song song với dòng Nậm Vạt là có thể một đường thẳng đến Mường Vạt.

Đến rạng sáng hôm nay đoàn quân của hắn đã đến quả núi phía bắc Mường Vạt.

Nghĩa là phía Đông Nam hành dinh của quân triều đình ở bản Bon.

Dừng chân nghỉ nửa ngày, đến quá giờ trưa hắn mới đem theo mấy tên thân tín đến quan sát nơi này.

Cầm Sinh quan sát một lúc rồi nói với hai tên thân tín.

- Hai đứa chúng mày trở lại hậu sơn bảo tất cả anh em chuẩn bị sẵn sàng.

- Vâng! (x2)

Mường Vạt từ lâu đã được s·ơ t·án, người Thái ở đây phần thì theo đoàn người di tản lên Mường Mụa, số còn lại thì phân tán ra các bản, chiềng chung quanh mà trốn tránh.

Hiện tại mấy ngàn nóc nhà Mường Vạt đã trở thành cứ điểm hậu cần của quân triều đình.

Thuyền chở quân nhu từ Đông Kinh ngược sông Đà lên Bài Mộc, sau đó từ thành trấn này chất lên thuyền nhỏ tiếp tục ngược sông Đà, cuối cùng rẽ vào ngã ba sông Nậm Vạt mà lên Mường Vạt.

Từ đây quân nhu mới được chuyển lên hành dinh ở bản Bon.

Vì tầm quan trọng của nơi này nên Lê Ê cắt hẳn hai đội (800 người) thổ binh ở lại lưu thủ nơi đây.

Đối với một đội quân chỉ có hơn một vạn người thì cắt hai đội ra bảo vệ một cứ điểm hậu cần đã coi là cực kỳ trọng thị.

Quân triều đình từ bỏ phía bắc Mường Vạt, chỉ lưu thủ ở phía nam.

Cầm Sinh tiến lại gần hơn nữa, đứng khuất phía sau tán cây trên sườn đồi nheo mắt nhìn thật kỹ.

Trạm hậu cần lưng dựa vào đồi cao, mặt nhìn ra dòng Nậm Vạt, phía đông và phía tây đều đắp tường đất chèn đá cao đến gần một trượng.

Tường này được dựng trên lũy Việt Châu, vì vậy kiên cố cực kỳ, nhìn là biết không phải dễ ăn.

Phía vòng ngoài doanh trại hướng ra mặt sông có mấy chục tên thổ binh đang chịu trách nhiệm tuần tra.

Dưới dòng Nậm Vạt có mấy chiếc thuyền sông đang đậu lại dỡ hàng.

Một trong hai tên đội trưởng lưu thủ ở đây - Quách Lương đang chán đến sắp thành quả táo khô nằm vắt chân lên thân cây ngậm cỏ đuôi chó thì nghe thấy tiếng gì đó từ phương xa vọng đến.

[Đùng ... đùng ... đùng ]

Ngoái đầu về hướng tây bắc chẹp chẹp miệng, từ Việt Châu đến lũy Hi Nậm xa tới hơn hai mươi lăm dặm (10 km) theo đường chim bay.

Khoảng cách xa như thế mà hắn vẫn nghe thấy mười mấy t·iếng n·ổ đì đùng từ hướng đó vọng lại rõ mồn một.

Mấy ngày trước hắn cũng nghe thấy một loạt t·iếng n·ổ tương tự vọng lại. Hỏi ra mới biết đó là v·ũ k·hí dùng để phá tường của quân triều đình đang phá tường lũy Chiềng Đông.

Nghe nói có loại v·ũ k·hí này thì không có bức tường nào là đủ cả.

“Cuộc chém g·iết bên kia hẳn là đã bắt đầu.”

Hắn là cháu gọi Quách Luân bằng bác ruột, Quách Luân không có con trai, cơ ngơi Mường Sung sau này sẽ để lại cho các cháu.

Đối với chuyện anh cả Quách Linh kế nghiệp chú bác hắn cũng chả có dị nghị gì.

Ước mơ cả đời của hắn là được theo bác Luân chinh chiến khắp thiên nam địa bắc.
Theo hắn, chỉ có như thế mới là đáng mặt trượng phu, sống không uổng kiếp này!

Lần này theo quân lên Hưng Hóa, đánh liên tục từ Mai Châu lên Việt Châu, từ Tà Niết lại ngược lên Việt Châu lần nữa, trước sau đánh gần chục trận hắn đều sát cánh cùng bác Luân lấn người lên trước, còn tự tay chém được mười sáu cái đầu.

Nhờ thế sau khi Lê Ê cho tái biên chế lại quân các mường trung thành, hắn được cất nhắc lên làm đội trưởng.

Cứ tưởng từ đây sẽ được tham chiến ở quy mô lớn hơn, đường binh nghiệp sẽ một mực rộng mở, ai ngờ cuối cùng đội của hắn cùng một đội thổ binh khác bị cắt cử ở lại Việt Châu bảo vệ lương đạo.

Thế nên mới có cảnh đội trưởng thời chiến chây lười như thế này.

Nghĩ đến cảnh tường lũy b·ị đ·ánh sập, đoàn người chen vai thích cánh kết thành đội hình đẩy tới chém g·iết, máu nóng trong người hắn không nhịn được bơm xồng xộc lên đầu.

“Haiz ... ngu thế Lương ơi, biểu hiện tốt quá làm gì! Cứ im im đi có phải bây giờ có thể theo bác Luân thỏa mái xông vào lũy giặc chém g·iết rồi không!”

Nhổ nhánh cỏ đuôi chó xuống đất, hắn phải chuẩn bị cho quân canh phòng thay gác.

Con bà nó, nơi đây chỉ là trạm hậu cần tuyến hai nhưng cũng có quan quân pháp tuần tra luôn luôn.

Thay gác trễ một khắc giờ thôi là không yên với tay quan quân pháp đó.

Hít một hơi dài giải tỏa uể oải, thời tiết này không có việc gì làm, chỉ có ngủ là thượng sách.

Đột nhiên hắn như cảm nhận được thứ gì, ánh mắt sắc lẻm nhìn ra bờ Nậm Vạt.

Mấy ngày nay thời tiết đã dần trở nên dễ chịu, ngoài bờ sông, mấy tên thổ binh cũng không ngại giúp đỡ phu thuyền dỡ hàng, tên nào tên nấy đều tỏ vẻ nhanh nhẹn tháo vát.

Hắn ngưng mắt nhìn thật kỹ, đột nhiên đồng tử co lại, không chút do dự nào hắn đưa chiếc còi đồng lên miệng thổi một hơi thật dài.

[Huýttt ...]

Đám thổ binh đang đóng vai phu khuân vác nghe thấy tiếng còi vẫn chưa nhảy số kịp. Phần lớn vẫn đứng chôn chân ở ven dòng Nậm Vạt, chỉ một tích tắc sau đã nghe giọng Quách Lương hét lớn.

- Địch tập, địch tập! ... Có địch đến tập kích! ... Chuẩn bị chiến đấu! ...

Gần như cùng lúc với tiếng thét cảnh báo của Quách Lương, từ những căn nhà sàn phía bắc Việt Châu, liên tiếp xuất hiện hàng chục, hàng trăm bóng người nhấp nhô nhanh chóng băng qua khu dân cư tiến ra bờ bắc dòng Hi Nậm.

Nậm Vạt tuy gọi là sông nhưng thực tế chỉ là một dòng nước nhỏ, từ bờ bên này sang bờ bên kia có đoạn thậm chí còn không nổi năm trượng (20m).

Đó là lý do thuyền tải lương thực, quân nhu buộc phải dừng lại bốc hàng ở đây chứ không ngược dòng Nậm Vạt lên thẳng hành dinh ở bản Bon.

Không chờ mấy tên phu thuyền kịp nhận ra vấn đề, mấy chục tên quân Thái tập kích đứng lại kéo cung săn cong thành nửa vầng trăng, chỉ trong chốc lát đã có gần trăm mũi tên hướng bờ nam Nậm Vạt bắn tới.

Mũi tên xé gió phát ra âm thanh [v·út ... v·út .. rít ...] đến rợn cả sống lưng.

[Cạch ... viu ... phập ... áaa ...] Ngay lập tức có gần chục tên phu thuyền cùng thổ binh trúng tên, nhanh chóng đổ gục xuống.

Trong số đó có một tên vẫn còn thoi thóp chưa lịm, hắn chỉ trúng hai mũi tên, một vào cánh tay một vào ổ bụng.

Hắn đang cố lết thân thể b·ị t·hương về sau hàng rào thì [phập] ngay lập tức có một mũi tên nhanh như thiểm điện gào rít qua không khí mà phóng tới, đâm xuyên qua cổ hắn.

Tên thổ binh kia đưa ánh mắt tuyệt vọng về phía Quách Lương, miệng há ra ngáp ngáp nhưng không nói được tiếng nào, chỉ có những thanh âm [ọc ... ọc ...] vô nghĩa.

Máu của hắn xối xả chảy ra như suối, giãy giụa được vài cái rồi cũng ngoan ngoãn trở thành một cỗ tử thi nằm im lìm trên mặt đất.

Quách Lương thống khổ nhắm mắt lại, hắn còn chưa kịp nói câu thứ hai. Mấy tên nhanh nhẹn đã quăng đồ bỏ chạy ngay từ khi nghe thấy tiếng còi đồng rồi.

Những tên phản ứng chậm chạp còn đứng lại bờ Nậm Vạt coi như hắn hữu tâm cứu cũng là vô lực.

...

Cầm Sinh đứng tại bờ bắc Nậm Vạt, buông xuống cây cung trên tay, ánh mắt chậm rãi dâng lên một luồng hung lệ, gầm lên.

- Xông lên! Giết hết đám chó săn người Xá cho tao!
Dòng Nậm Vạt không những hẹp mà lượng nước cũng không sâu, chỗ nông nhất ở phía tây bắc doanh địa nước chỉ đến thắt lưng người lớn.

Độ sâu như thế thực tế không đủ để ngăn cản đám tinh nhuệ này bao lâu.

Doanh địa của quân triều đình ở Việt Châu có một rào gỗ cao chừng năm đến sáu thước hướng ra mép nước.

Tuy nhiên, quân thủ lũy cơ bản không có thời gian phản ứng.

Cao Tung nghe thấy tiếng còi đồng vừa tập hợp được hơn trăm quân Chiềng Lâu là quân thân tín của lão tất tả chạy đến rào gỗ thì đã thấy người Thái tiến đến gần mất rồi, khoảng cách rào gỗ chỉ còn chưa đến mười trượng.

- Trinh sát đâu? Gác ngầm đâu rồi? Sao để quân địch xâm nhập vào tận đây mới biết?

Quách Lương nhìn đám người Thái khí thế như vũ bão tiến đến, gầm thét.

- C·hết hết rồi, Ô ông, hẳn là đều c·hết hết rồi. Chúng ta chặn bọn chúng kiểu gì đây?

Cao Tung dù sao cũng là người nhiều kinh nghiệm, ngay lập tức sai người bắn pháo hiệu cầu viện rồi gấp gáp phân phó.

- Mỗ dẫn người đến cầm chân bọn chúng, mi nhanh chóng tập hợp người của mi đến tiếp viện, phải nhanh!

Nói rồi dẫn những người chung quanh - bất kể là đội của lão, hay đội của Quách Lương - lúc này đã được đâu đó gần ba trăm người lên trên tường rào chống cự.

Quách Lương nghe theo, gấp gáp lại thổi một hồi còi đồng, vừa thổi vừa chạy vào hậu doanh hét lớn.

- Tập hợp ... tập hợp ... cùng mỗ!

Bị đánh úp bất ngờ, ngay lập tức tập hợp được gần ba trăm người đã coi là hiếm có.

Người của Cao Tung dựa vào tường rào nhưng cũng không đương cự được mấy chốc.

Chưa đến một khắc, người Thái đã tìm được cách kéo sập một đoạn rào gỗ. Không kịp tổ chức đội ngũ, lại mất lợi thế rào gỗ, quân của lão chỉ có quân số chưa bằng một phần tám của đối phương nhanh chóng bị người Thái như n·ước l·ũ tràn vào cô lập từng nhóm.

Quân Thái phá được tiền doanh cũng không vội tràn vào hậu doanh.

Người Thái mấy chục năm nay cũng dần cập nhật cách chiến đấu của người Kinh.

Khiên mây phía trước, giáo dài phía sau, cung nỏ yểm trợ.

Cầm Sinh đợi đến khi đội hình đã ổn định rồi mới bắt đầu cho quân tràn tới.

Tường khiên kín mít, giáo dài tua tủa như rừng, tự thân Cầm Sinh cũng xách mã sóc, nhắm thẳng mấy tên thổ binh trước mặt liên tiếp đâm mấy nhát.

Cứ thế một nhát một tên, đám thổ binh không kẻ nào có thể đỡ nổi một đòn, chẳng mấy chốc đã bị hắn đ·âm c·hết năm sáu tên.

Quân phòng thủ không có chút chuẩn bị tâm lý nào, nhanh chóng lâm vào hoảng loạn. Quân tốt không biết ngũ trưởng mình ở đâu, ngũ trưởng không biết đội ngũ của mình ở nơi nào.

Một đội quân như vậy đánh trận chú định là bại vong, người Thái đẩy đến đâu tan vỡ đến đó.

Tiếng kêu gào, tiếng còi đồng chói tai như tiếng cáo tử của diêm vương, thổ binh trong doanh địa chống cự tựa như bọt biển bị tách ra từng nhóm từng nhóm mà đánh tan.

Ngoại trừ hơn trăm người Chiềng Lâu là bản bộ của Cao Tung trang bị giáp dày khiên rộng còn miễn cưỡng đương cự được thì các nhóm khác chống cự không khác gì giấy mỏng.

Vung cánh tay bằng bắp đùi lên đâm một sóc xuyên qua khiên mây của một tên thổ binh, Cầm Sinh quay đầu cao giọng gào thét:

- Tất cả giữ vững đội hình! Tao không muốn tên nào có thể trốn khỏi nơi này.

Nhiệm vụ Cầm Sương giao cho hắn trong lần tập kích doanh địa này là hủy hoại quân lương cùng khí giới của quân triều đình.

Nhưng rõ ràng là thằng này chưa vội thi hành mệnh lệnh đó.

Trong mắt hắn bây giờ không chỉ có vẻ hung lệ hiếu chiến mà còn có ngọn lửa báo phục rừng rực như muốn đốt cháy lý trí không chừa lại chút nào.

Nhớ lại trận tàn sát hai tháng trước, Cầm Sinh cảm thấy hành động chui vào bụi chối c·hết lúc đó là đớn hèn, đúng ra, người vũ dũng như hắn không bao giờ cân nhắc đến hành động như thế.

Nhưng trên vai hắn còn món nợ với Xa văn Thành, với a Piêu.

Hắn phải sống để chăm sóc cho con trai anh Thành, không có hắn làm chỗ dựa, cháu hắn khó mà an ổn lớn lên trọng chưởng quyền lực Mộc Châu.
Vì lẽ đó, hắn chấp nhận hành động nhục nhã này.

Làm người, đôi khi hành sự đớn hèn còn cần dũng khí gấp trăm gấp ngàn lần đương đầu với c·ái c·hết.

Lý là như thế, nhưng sự nhục nhã đó âm ỷ lâu trong lòng đã dần sinh ra một loại tâm ma. Tâm ma đó được nuôi dưỡng bởi hận ý tích tụ lâu ngày.

Tâm ma dần lớn mạnh đến mức ngay cả vẻ ngoài lỗ mãng bất cần của hắn cũng dần không che giấu nổi nữa.

Dường như anh Sương đã nhận ra điều gì mới phái hắn đi làm loại nhiệm vụ này.

Ngay lúc nhận lệnh từ Cầm Sương, Cầm Sinh đã biết mình cần phát tiết, nếu không sớm muộn gì mình cũng phát điên.

Còn gì phát tiết tốt hơn cảm giác sục sôi tanh máu trên chiến trường cơ chứ.

Vừa có thể lập công lớn, vừa có thể giải tỏa được tâm lý, ngu sao không tận tình làm tới nơi tới chốn.

Lần này, hắn không muốn đơn giản chiến thắng, đốt lương thảo hủy khí giới. Hắn muốn tàn sát, muốn toàn diệt.

...

Lúc Quách Lương tái tổ chức được độ hơn hai trăm người trở lại tiền doanh thì quân phòng thủ đã loạn thành một đống bầy hầy.

Tóm lấy một tên thổ binh đang hoảng loạn bỏ chạy, hắn gặng hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra? Không phải Cao ông đã dẫn người lên tường rào chặn quân giặc sao?

Tên thổ binh cố nén hoảng hốt, vội vàng đáp:

- Đội trưởng, quân địch đem theo móc câu, chẳng mấy chốc đã kéo đổ được mấy đoạn rào. Bọn chúng theo đó mà tràn vào, rất nhiều ... rất nhiều quân giặc đông hơn ta cả chục lần, bọn chúng kết trận t·ấn c·ông từ mọi hướng ... Đội trưởng, mau chạy đi! Chần chờ là không kịp đâu.

Thân tín của Quách Lương ở phía sau nghe thấy thế cũng khẽ nhíu mày, nói.

- Đội trưởng, nơi này nguy hiểm, chúng ta nên tạm tránh phong mang thì hơn!

Quách Lương tự nhiên không nghe, lườm tên thân tín một cái.

Đến khi tên thân tín cúi đầu không nói, hắn mới gạt mấy tên thổ binh phía trước ra, tiến lên một bước để tiện bề quan sát, đoạn vung giáo về phía tiền doanh hét lớn.

- Sợ cái gì! Cao ông còn đang dẫn người chém g·iết ở phía trước, cái đầu của mỗ còn ở trên cổ, há có thể nào trốn tránh phía sau! Anh em tập hợp đội hình, theo mỗ!

Đoạn nhân đức không nhường ai đứng ở phía trước nhất.

Đám thổ binh thấy đội trưởng anh dũng như thế cũng như được tiếp thêm dũng khí, đều nhịp tiến về phía tiền doanh.

Hắn đi đến nửa đường thì phát hiện kho hàng đã bắt đầu bốc lên ánh lửa.

[Keng ... kịch ... v·út ... phập ...]

Khắp doanh địa một mảnh hỗn loạn bao trùm, nơi nơi đều có tiếng kêu la thảm thiết, căn bản không thể nào phân biệt rõ ràng đội hình phe ta ở đâu.

Trước đó mạnh miệng là vậy nhưng như chứng kiến tận mắt quân Thái tiến thoái sắp xếp đội hình nghiêm chỉnh, đẩy tới đều nhịp có trình tự, chiếm cứ từng phần khu vực, rồi từ từ bóp nghẹt từng nhóm thổ binh trong đại doanh.

Quách Lương không khỏi nhíu mày, lập tức quay đầu, lớn giọng ra lệnh:

- Truyền lệnh! Toàn bộ anh em kết thành đội hình, đi lẻ bị tàn sát cũng đừng kêu ai!

Đoạn đưa còi đồng lên miệng thổi một tràng thật dài.

[Huýttt ...]

- Tập hợp về phía mỗ ... tất cả mọi người tập hợp về phía mỗ còn một con đường sống ... nhanh lên!

Bọn thổ binh chạy tán loạn nghe thấy tiếng còi đồng, lại thấy Quách Lương sừng sững đứng phía trước liền như c·hết đ·uối vớ được dây thừng, chẳng mấy chốc đội hình của hắn đã bành trướng lên thành gần ba trăm người.

Quân Thái t·ấn c·ông cũng không phải là mù lòa, ngay khi nhóm người Quách Lương xuất hiện Cầm Sinh đã cắt hơn bốn trăm người lập thành một đội hình đè tới.

So về quân số, đám người Thái đến chặn đường đã đông gần gấp đôi đám thổ binh của Quách Lương lúc mới ra khỏi hậu doanh rồi, cầm chân đám quân này đến khi quân Thái mài c·hết nhóm quân ở tiền doanh hẳn không phải vấn đề lớn gì.
8.0
Tiến độ: 100% 202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025