Chương 291

27/04/2025 10 9.0

Chap 289

Tôi không nói nên lời trong giây lát.

Thực sự, những giọt nước mắt dày đặc đang chảy xuống má Perez.

Thành thật mà nói, tôi thực sự ngạc nhiên.

Tôi nghĩ Perez sẽ ngạc nhiên nếu biết tôi có thai, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh ấy sẽ khóc như vậy.

“Cái đó… sao anh lại khóc?”

Ngay cả khi tôi đang loay hoay không biết nên nói gì thì Perez vẫn tiếp tục rơi nước mắt.

Điều duy nhất chuyển động trên khuôn mặt nơi biểu cảm biến mất như thể nó đã cứng lại là nước mắt đang chảy.

‘Nó hẳn là rất phức tạp.’

Tôi có thể đoán nó ở một mức độ nào đó mà không cần phải nói ra.

Với Perez như vậy trước mặt, tất cả những gì tôi có thể làm là lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi.

“Perez.”

Nghe tôi gọi, đôi mắt đầy nước của Perez chớp chớp một cái.

“Em sẽ không bảo anh đừng khóc.”

Cùng lúc đó, một giọt nước mắt khác lại rơi xuống làm ướt ngón tay tôi.

“Bởi vì đó hẳn là những giọt nước mắt của niềm vui. Đúng chứ”

Đôi mi đen dài của Perez lại run lên lần nữa.

“Ha.”

Như thở ra hơi thở đã tắt, Perez mỉm cười thở dài.

Rồi anh từ từ vùi mặt vào lòng tôi.

“Em thực sự quá sức với anh, Tia.”

Một giọng nói trầm thấp lầm bầm và vùi vào gấu váy của tôi.

“Anh, anh sẽ cố gắng hết sức.”

Anh ấy đã nói điều đó bao nhiêu lần rồi?

Một tiếng cười khúc khích phát ra.

Tôi nhẹ nhàng nói, vuốt ve mái tóc đen mượt của anh.

“Em biết. Em chắc chắc anh sẽ như vậy.”

“Em biết? Làm sao?”

“Bởi vì anh là người như vậy.”

Perez ngẩng đầu lên và nhìn tôi.

Đôi mắt xa lạ và vẫn còn ướt cũng rất đẹp.

“Cho đến bây giờ em mới biết, nhưng anh là một đứa trẻ hay khóc nhè.”

Perez bật cười trước giọng điệu vui tươi của tôi.

Đôi vai vốn đã cứng ngắc của anh cũng được thả lỏng.

Tôi lại nắm lấy tay Perez, đặt lên bụng và hỏi như đang ré lên.

“Vậy anh nghĩ như thế nào? Anh có cảm nhận được không?”

“…Ừ, Tia.”

Tôi có thể cảm nhận được sự chuyển động của những đầu ngón tay với những vết chai cứng qua lớp vải mỏng.

Đó là một sự tiếp xúc rất cẩn thận.

“Nó rất nhỏ nhưng anh có thể cảm nhận được.”

Đôi mắt sắc bén nói như vậy đã khép lại thành một hình dạng đẹp đẽ.

“Thật dũng cảm, nhóc ấy.”

Tim tôi lại bắt đầu đập mạnh trước những lời Perez nói một cách trìu mến.

Đó là vì tôi đã xác nhận rằng mình có thai và mặc dù bị ốm nghén nhưng tôi không hề nhận ra.

Tuy nhiên, khi Perez nói rằng anh cảm nhận được năng lượng của đứa trẻ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì mình đã được xác nhận một lần nữa.

“Vâng. Em không biết điều gì khác, nhưng nếu nóc ấy giống anh và em, đứa nhóc sẽ rất dũng cảm.”

Perez không trả lời.

Anh ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào bụng dưới của tôi.

Anh ấy thực sự rất ngạc nhiên.

Nhìn thấy một chàng trai trẻ con luôn có khuôn mặt tự tin, quả là một điều kỳ lạ.

“Cảm giác rất lạ phải không?”

Bằng cách nào đó, có một sự pha trộn giữa tiếng cười khúc khích.

“Thật ra em cũng vẫn như vậy. Nhưng chúng ta hãy cố gắng hết sức. Chúng ta hãy trở thành người cha, người mẹ tốt của đứa trẻ này, Perez.”

“Cha…”

Perez lẩm bẩm một cách trống rỗng.

Đúng như dự đoán, Perez chưa bao giờ nói ra từ ‘cha’ trong đời.

Thật buồn khi thấy Perez như vậy nhưng cũng thật dễ thương.

Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy, người vẫn đang quỳ gối và nâng anh ấy lên.

“Anh định như vậy đến bao giờ? Ngồi lên đây.”

Cơ thể to lớn chuyển động nhịp nhàng khi tôi dẫn dắt nó.

Tôi định để anh ấy ngồi cạnh tôi nghỉ ngơi, chắc hẳn anh ấy đã rất ngạc nhiên.

Nhưng đột nhiên cơ thể tôi nảy lên.

“Perez!”

Khi nào Perez tỉnh táo lại, anh ôm tôi và đặt tôi vào lòng anh mà không hề có dấu hiệu khó khăn nào.

Cuối cùng, tôi đã có thể ngồi đối diện với Perez chỉ cách một khoảng.

Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu vào qua cửa sổ lớn.

Đôi mắt sâu thẳm đang nhìn tôi.

Tôi nhìn anh như bị ma ám rồi nói.

“Anh nghiêm túc đấy, anh muốn con mình trông giống em.”

“Em?”

“Vâng. Em rất xinh đẹp.”

Perez chớp mắt trước lời nói của tôi, lắc đầu với một nụ cười nhẹ.

“Anh muốn nhóc ấy giống như em, Tia.”

“Tại sao?”

“Nếu đứa nhóc giống em.”

Perez trìu mến nói, vuốt ve phần tóc mái xõa xuống của tôi.

“Bởi vì em là điều đẹp nhất trên thế gian.”

“Cái gì, cái gì đột nhiên?”

Tôi liếc nhìn Perez, người đột nhiên nói những điều ngọt ngào, nhưng tôi không tìm thấy chút vui đùa nào trong nụ cười điềm tĩnh của anh ấy.

Anh ấy thực sự nghĩ vậy.

Bụng tôi nhột nhột và đầy ắp.

Tôi từ từ lại gần anh, nhéo tai Perez và hôn anh.

“Anh không cần phải quyến rũ em như vậy. Em đã phải lòng anh rồi.”

Thay vì trả lời, môi chúng tôi chạm nhau và mỉm cười.

Perez đào sâu vào đó như thể anh đã chờ đợi.

Nụ hôn càng lúc càng sâu hơn.

Như thể hơi thở chung và nhiệt độ cơ thể đang gắn kết chúng tôi chặt chẽ hơn.

“Ha.”

Sau một nụ hôn dài không ngừng nghỉ, chúng tôi tựa trán vào nhau và hít một hơi.

“Phew”.

Sau đó, tôi chợt bật cười.

“…Sao vậy?”

“Ừm. Thật hài hước. Ý anh là gì, marriage blue?”

“Xin hãy quên điều đó đi.”

Mặt Perez đỏ bừng.

Còn Perez vốn là người nhút nhát nên tôi luôn muốn trêu chọc anh ấy nhiều hơn.

“Anh định làm gì nếu em thực sự nói rằng em sẽ không kết hôn? Điều gì sẽ xảy ra nếu tình yêu của em dành cho anh nguội lạnh?”

“Sau đó…”

Sắc mặt Perez trở nên nghiêm túc.

Tôi có thể thấy một loạt suy nghĩ chạy qua tâm trí anh ấy một cách nhanh chóng.

Có vẻ rất khó chịu khi anh ấy mở miệng như muốn nói điều gì đó, rồi lại ngậm lại ngay lập tức.

Hmm, hãy trêu chọc anh ấy thêm một chút nữa nhé.

Tôi tự nhủ, nửa giấu đi nụ cười tinh nghịch của mình.

“Ồ, đó là một vấn đề lớn. Vậy nếu một chàng trai khác nói thích em thì sao?

Tôi nghĩ Perez sẽ lại rất bối rối.

Nhưng lần này phản ứng của anh lại khác.

Vầng trán hơi nhăn lại của anh đã được duỗi thẳng ra.

“Nếu người ngu ngốc đó xuất hiện, chắc chắn sẽ…”

Người quấy rầy đi đâu, chỉ còn lại Perez mỉm cười kéo khóe miệng.

Đó là một nụ cười lạnh lùng như thể nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống vài độ.

“Nó không tốt cho việc chăm sóc trước khi sinh nên anh sẽ không nói cho em biết.”

“V-vâng, em hiểu rồi.”

Tôi chỉ cố đùa thôi. Tôi cảm giác như có một cái tổ ong ở đầu cây gậy mà tôi đang chọc cho vui.

Perez đang mỉm cười với vẻ mặt xa lạ, vùi mặt vào vòng tay tôi.

“Đừng lo lắng về điều đó, Tia. Vì điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.”

Perez vừa nói vừa ôm tôi chặt hơn.

Anh ấy đang nói nó sẽ không tồn tại hay anh sẽ loại bỏ nó?

Tôi muốn hỏi thêm câu hỏi, nhưng tôi quyết định dừng lại.

Bởi vì không ai có thể đào sâu vào mối quan hệ giữa tôi và Perez.

Kể cả khi nó ở một thế giới hoàn toàn khác. Ít nhất điều đó sẽ không xảy ra trong cuộc đời này.

“Vâng vâng.”

Tôi vuốt ve sau đầu Perez như vỗ về một con cún to lớn ngốc nghếch.

“Tia.”

“HẢ?”

“Cảm ơn.”

Perez bây giờ có bộ mặt như thế nào?

Với suy nghĩ đó, tôi cũng ôm lấy Perez.

“Em cũng vậy.”

Nó hơi khác một chút so với kế hoạch đưa tin ở một nơi thân mật và lãng mạn của tôi, nhưng có lẽ điều này phù hợp với chúng tôi hơn.

Tôi không thể ngừng cười trước cảm giác sung mãn vì mọi thứ dường như hoàn hảo.

“…Ukh!”

Cho đến khi Perez nôn lần nữa.

Cuối cùng, Perez được chẩn đoán mắc chứng ‘ốm nghén thay thế’.

Tôi rất xấu hổ vì thậm chí còn không biết có chuyện như vậy nhưng Perez thì khác.

Như có chút xấu hổ, anh ta mở to mắt và nói ngay.

‘Tôi rất vui vì ít nhất tôi có thể làm được điều gì đó cho Tia.’

Có lẽ tôi đã bắt gặp một người đàn ông không giống ai trong thế giới thực.

May mắn thay, loại thuốc ốm nghén tôi uống cũng có tác dụng với Perez.

Tôi uống thuốc được một thời gian nên không bị vàng mặt hay nôn trước đồ ăn.

Tôi nghĩ đó là một sự giải thoát vì tôi biết tình trạng ốm nghén khủng khiếp đến mức nào.

Tuy nhiên.

‘Nó sẽ là một sự giải thoát?’

Tôi rời mắt đang nhìn chằm chằm vào ly nước và nhìn xung quanh.

“Đồ ăn hôm nay đặc biệt ngon.”

“Bệ hạ, sao ngài chỉ ăn bánh mì thôi? Ngài không ăn thịt.”

“Ồ, tôi ổn. Tôi cảm thấy không khỏe. Ăn nhiều vào nhé, Lãnh chúa Gallahan.”

Chúng ta có nên ăn tối cùng nhau như đã định không?

Một sự hối tiếc muộn màng ập đến.

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ chỗ ngồi cạnh tôi.

“Tia, con đang suy nghĩ về điều gì vậy?”

“Ồ, ông nội.”

Tôi di chuyển bàn tay vẫn còn yên của mình và cắt miếng bít tết.

“Không, con chỉ đang nghĩ đến việc chuẩn bị cho đám cưới.”

“Hôm nay không phải lần cuối cùng con mặc hết váy sao?”

Shananet, người ngồi cách đó vài chỗ, hỏi.

“Vâng đúng vậy. Bây giờ thực sự đã kết thúc rồi.”

“Tôi không thể tin được con gái mình sắp kết hôn”

Cha tôi, người đang nói chuyện với Perez, người ngồi cạnh tôi, nói với giọng u ám.

“Cảm giác như ngày hôm qua khi Tia được sinh ra và lần đầu tiên con bé ôm tôi trong vòng tay.”

Lúc đó, tôi và Perez im lặng nhìn nhau.

Ý kiến ​​của Perez là nên ăn tối với gia đình tôi thay vì hẹn hò một mình hôm nay.

Chính xác hơn thì đó là vì câu nói ‘Không phải chúng ta nên nói thẳng với mọi người trước đám cưới sao?’

Tôi cũng đồng ý.

Và mặc dù thực tế hôm nay là thời điểm thích hợp để ngay cả Perez cũng tập trung lại một nơi.

“Ừm.”

Tuy nhiên, tôi vẫn lo lắng khi nói nó ra khỏi miệng.

Perez nắm tay tôi không nói một lời.

Ừ, tôi có thể làm được.

“Này, có điều này con muốn nói với mọi người.”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tôi.

Một người ông có khuôn mặt nhân hậu, một người cha với đôi mắt ướt khi tôi nhớ lại thời thơ ấu của mình, một Shananet vô cảm nhưng thân thiện, và cả một cặp sinh đôi với khuôn mặt tò mò.

Tôi nuốt nước bọt một lần và mở miệng.

“Con đang mang thai.”

Keng.

Con dao bố tôi đang cầm rơi xuống chiếc đĩa và phát ra một tiếng kêu chói tai.


#h

9.0
Tiến độ: 100% 199/199 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025