Chương 47: Có Thể Cản Được Ta Không
26/04/2025
10
9.8
Chương 47: Có Thể Cản Được Ta Không
Tần Phong không lên tiếng, Dương Như Hoa cũng không lên tiếng, hai người đi ở phía trước, Tiểu Thanh ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Đi đến bên bờ biển vắng người, Tần Phong cùng Dương Như Hoa sánh đôi đứng trên một mỏm đá, quay lưng lại với biển, Tần Phong nhìn thẳng vào mắt Tiểu Thanh, hỏi:
-Ngươi hãy giải thích toàn bộ mọi việc cho ta nghe xem.
Tiểu Thanh “ dạ ” nhẹ một tiếng, sau đó từ từ trả lời:
-Là do nô tỳ thấy có người dám g·iả m·ạo công tử, nô tỳ muốn thay công tử g·iết hết bọn chúng, nhưng nô tỳ không đủ khả năng, cho nên mới nghĩ ra cách đó.
Trực giác của Dương Như Hoa mách bảo rằng không đơn giản như vậy, nàng hỏi:
-Vậy còn việc các phái bí mật thông tin với nhau?
Tiểu Thanh ngoan ngoãn trả lời:
-Nô tỳ hành tẩu giang hồ nhiều năm, có quen với một số chưởng môn các phái, cho nên đã nhờ đến sự giúp đỡ của họ.
Lời Tiểu Thanh nói hoàn toàn là dựa trên sự thật để nói, Dương Như Hoa cũng không thể tìm ra lỗi sai ở đâu, chỉ là cảm giác của nàng khi nhìn Tiểu Thanh có chút khó chịu.
Nàng tưởng rằng đó là sự ghen ghét của phụ nữ khi nhìn thấy một người còn xinh đẹp hơn mình, lại đang hướng tình cảm giành cho lang quân của mình.
Tần Phong tỉnh táo, biết rõ còn nhiều điểm mà Tiểu Thanh chưa giải thích rõ, nhưng hắn cũng không quan tâm, lại lên tiếng:
-Làm việc vô nghĩa, từ giờ, ngươi hãy đi theo ta.
Nghe được đi theo Tần Phong, Tiểu Thanh tỏ rõ sự vui mừng, đáp:
-Vâng, thưa công tử. Còn, tiểu thư…
Tiểu Thanh đang nói, một tiếng “ dừng ” phát ra từ miệng Tần Phong làm nàng câm nín, không dám nói tiếp.
Dương Như Hoa ở bên cạnh, tâm trạng trở nên muộn phiền, nàng rất mẫn cảm, nàng biết người mà Tiểu Thanh đang chuẩn bị nói đến là ai, nếu như trong tim Tần Phong đã quên đi người đó, thì hắn đã không phải vội vàng phản ứng như vậy.
Ba người lại tìm đến một quán trọ ven biển để ở lại.
Đến tối, khi dùng bữa xong, Tiểu Thanh đã lên phòng trước để chuẩn bị gường ngủ cho Tần Phong, đó là việc làm cuối cùng trong ngày của một nha hoàn trong ngày.
Khi Tần Phong cùng Dương Như Hoa mở cửa bước vào phòng, một mùi hương dịu nhẹ thổi vào mũi của hai người, Tiểu Thanh đang nằm trên giường của bọn họ.
Thấy Tần Phong đi vào, Tiểu Thanh từ từ vén chăn xuống giường, trên người nàng không có một mảnh vải che thân, như không quan tâm đến sự có mặt của Dương Như Hoa, Tiểu Thanh nói:
-Trời đêm ngoài biển gió lạnh, nô tỳ đã làm ấm giường cho công tử, xin công tử lên giường nghỉ ngơi.
Thân thể hoàn mỹ như được tạc ra từ ngọc bích, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt long lanh hơi chớp, đôi môi mềm mấp máy, có thể nói Tiểu Thanh lúc này đang vô cùng quyến rũ.
Dương Như Hoa cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng lại không hề lên tiếng.
Còn Tần Phong, trước sự mị hoặc đó, hắn lại như một tảng băng lạnh, không hề để ý đến Tiểu Thanh. Trong tâm hắn có Trần Như Ngọc, trong mắt hắn có Dương Như Hoa, như vậy đã là quá đủ rồi, không còn chỗ nào giành cho Tiểu Thanh nữa.
Tần Phong chỉ liếc mắt một cái với Tiểu Thanh, lạnh lùng nói:
-Được rồi, ngươi ra ngoài đi.
Tiểu Thanh tỏ ra hơi thất vọng, nhưng nàng cũng nhanh chóng gạt đi sự thất vọng đó trên khuôn mặt, lấy y phục của mình, từ từ mặc vào, động tác vô cùng gợi cảm quyến rũ.
Chỉ là, Tần Phong đã không thèm nhìn đến Tiểu Thanh một cái, cho dù Tiểu Thanh làm cách nào cũng không thể thu hút đôi mắt hắn.
Mặc lại xong y phục của mình, Tiểu Thanh rời khỏi phòng của Tần Phong và Dương Như Hoa.
Một t·iếng n·ổ từ căn phòng phát ra, là Tần Phong đã phá hủy chiếc giường duy nhất trong căn phòng đó.
Chiếc giường và toàn bộ chăn gối trên giường hóa thành bột mịn, theo cái phất tay của Tần Phong, toàn bộ bay ra ngoài từ cửa sổ.
Dương Như Hoa hơi bất ngờ, lại nghe lang quân của mình nói:
-Ta biết nàng khó chịu, vậy thì hủy nó đi.
Dương Như Hoa cảm động vô cùng, sà vào lòng Tần Phong, ôm chặt lấy hắn.
Còn trong quán trọ, dù nghe thấy t·iếng n·ổ lớn đó, nhưng không một ai dám tiến đến gõ cửa phòng của hai người vào lúc này.
Đêm nay, Tần Phong và Dương Như Hoa cả đêm không ngủ, hai người ôm ấp nhau, đứng bên cạnh cửa sổ, cảm nhận từng làn gió biển mát lạnh thổi tới.
Có một số kẻ có ý đồ xấu, vẫn đang quan sát động tĩnh của hai người, nhưng Tần Phong làm sao để bọn chúng có thể sống, ma khí màu đen ẩn trong màn đêm, từ từ lan đi, đoạt mạng những người đêm đến không ngủ, lại thích rình mò phu thê bọn hắn.
Mặt trời lấp ló trên mặt biển, dần xua tan bóng tối của màn đêm, Tiểu Thanh tự ý mở cửa phòng của Tần Phong ra, thấy hắn vẫn đang ôm Dương Như Hoa ở trong lòng, hơi sững lại một chút, Tiểu Thanh lên tiếng:
-Công tử, ta mang nước ấm đến để người rửa mặt.
Tần Phong không đáp lại lời của Tiểu Thanh, mà Dương Như Hoa ở trong lòng hắn, cả đêm không ngủ, đôi mắt đầy sự mỏi mệt, lại lên tiếng:
-Vừa đúng lúc, ta cũng đang muốn rửa mặt một chút.
Rời khỏi vòng tay của Tần Phong, Dương Như Hoa đi đến trước mặt Tiểu Thanh, nhận lấy khăn và chậu nước ấm mà Tiểu Thanh đã chuẩn bị, nhẹ nhàng lau đi sự mệt mỏi khi đã thức trắng cả đêm, gương mặt nàng vốn đã xinh đẹp lại càng rạng rỡ như bông hoa dưới ánh bình minh.
Tần Phong lúc này mới lên tiếng:
-Tiểu Thanh, hãy dẫn ta đi lấy một vạn lượng hoàng kim phần thưởng cho người g·iết được ta.
Tiểu Thanh nghe Tần Phong gọi đến mình, liền nói:
-Công tử, một vạn lượng hoàng kim đó hiện tại vẫn chưa được các phái góp lại, nên có thể nói một vạn lượng hoàng kim này không có thật.
Tần Phong lại nói:
-Bọn chúng không góp lại được, thì ta sẽ giúp bọn chúng góp lại.
Nơi đầu tiên mà nhóm Tần Phong đến chính là Đông Hải Bang – một bang phái tầm trung ở Đông Lạc.
Cánh cổng chính của Đông Hải Bang bị đạp đổ, Tần Phong tay phải cầm đao, tay trái nắm hai cái đầu đã b·ị c·hém xuống của hai tên gác cổng, từ từ bước vào trong sân của Đông Hải Bang.
Theo sau Tần Phong là Dương Như Hoa và Tiểu Thanh cũng tới.
Động tĩnh Tần Phong gây ra quá lớn, nhưng xung quanh không ai dám lại gần, chỉ dám ở trong nhà, hé cửa quan sát từ đằng sau mà thôi.
Còn người của Đông Hải Bang đã tập trung lại, đứng đối diện với nhóm của Tần Phong.
Tần Phong chưa vận ma công, quanh thân hắn chưa có ma khí cuồn cuộn bao quanh.
Nhưng những người đang đứng đối diện hắn lại đang lạnh toát sống lưng.
Họ cảm nhận được những luồng tà khí vô hình tỏa ra từ cơ thể Tần Phong, lại thêm hai cái thủ cấp còn vẫn đang liên tục chảy máu trong tay Tần Phong, làm cho Tần Phong ở trong mắt bọn họ lúc này trở nên đáng sợ không khác gì ma quỷ.
Lúc này, Tần Phong lên tiếng:
-Đông Hải Bang các ngươi, muốn g·iết ta?
Bang chủ của Đông Hải Bang thật sự muốn chối, nhưng hắn đã nhìn thấy Tiểu Thanh bên cạnh Tần Phong, biết nàng là người đã dẫn Tần Phong đến đây, cho nên hắn không trả lời câu hỏi của Tần Phong, mà lại hướng về phía Tiểu Thanh, nói một câu kì lạ:
-Quả nhiên, đàn bà càng đẹp thì tâm tư càng khó đoán!
Ngay sau đó, bang chủ Đông Hải Bang là người dẫn đầu, đè nén sự sợ hãi trong lòng, lao lên, liều mạng với Tần Phong.
Chỉ là, những người này trong mắt Tần Phong chỉ là hạng tôm tép, ngay cả tư cách liều mạng với hắn cũng không có.
Đao trong tay Tần Phong vung lên, huyết ảnh trập trùng, những cái đầu của những thành viên Đông Hải Bang liên tiếp nhau rơi xuống.
Chỉ trong nháy mắt, một mình Tần Phong đã g·iết sạch toàn bộ người của Đông Hải Bang ở đây, chỉ còn lại những người ra ngoài làm nhiệm vụ từ trước mới may mắn thoát c·hết, nhưng từ nay Đông Hải Bang biến mất khỏi giang hồ.
Sau khi tiêu diệt Đông Hải Bang, nhóm Tần Phong tiếp tục lên đường, theo sự chỉ dẫn của Tiểu Thanh, đến tìm những môn phái khác góp phần vào phần thưởng cho người g·iết c·hết Tần Phong.
Vào một đêm bình thường, khi Tần Phong vừa làm cho một môn phái nữa biến mất khỏi giang hồ, nhóm ba người Tần Phong đang cùng nhau ngồi ăn mì tại một quán mì ven đường, lại có thêm ba người khách đến để tìm Tần Phong.
Người đi đầu chính là Liễu Nguyên – người bằng hữu tốt nhất của Tần Phong – người mà hiện tại Tần Phong không có can đảm để đối diện nhất.
Đi bên cạnh Liễu Nguyên là một mỹ nhân xinh đẹp không kém gì Tiểu Thanh, Tần Phong chưa gặp nàng bao giờ, nhưng có thể đoán được ra nàng là ai, nàng chính là tiểu công chúa của Bắc Ly – Lý Minh Ngọc – hiện tại nàng là người của Liễu Nguyên.
Người còn lại, chính là Đào Thanh Mộc – sư phụ của Dương Như Hoa.
Ba người đi đến trước bàn của nhóm Tần Phong, thản nhiên ngồi xuống, Liễu Nguyên lên tiếng chào hỏi:
-Tần huynh, chúng ta lại gặp nhau, đây có lẽ chính là tẩu tẩu.
Nghe Liễu Nguyên nhắc đến mình, Dương Như Hoa mỉm cười gật đầu, coi như chào hỏi với vị bằng hữu của phu quân mình.
Còn Tần Phong, để che đi sự xấu hổ khi gặp Liễu Nguyên, hắn giả bộ lạnh lùng, hỏi:
-Ngươi tới đây làm gì?
Liễu Nguyên không quan tâm đến thái độ của Tần Phong đối với mình, vẫn điềm tĩnh nói:
-Đệ tới đây để làm gì, huynh thật sự cần đệ trả lời hay sao?
Tần Phong lại hỏi:
-Ngươi muốn cản ta?
Liễu Nguyên đáp:
-Đúng vậy!
Tay Tần Phong nắm chặt bảo đao của mình, gằn giọng nói:
-Được lắm, từ khi ta luyện thành Huyết Ảnh Đao Pháp, vẫn luôn muốn đấu lại một trận với Liễu Diệp Bá Đao gia truyền của nhà người.
Tần Phong đang chuẩn bị rút đao, động thủ với Liễu Nguyên, thì Đào Thanh Mộc đã vội vàng cản lại, nói:
-Tần Phong, khoan đã, hãy nghe ta nói đã.
Tần Phong vốn dĩ từ đầu không có ý định động thủ với Liễu Nguyên, chỉ bởi vì sự xấu hổ của mình mà cuộc nói chuyện của hai người mới trở nên bế tắc, cho nên khi Đào Thanh Mộc lên tiếng ngăn cản, hắn đã dừng lại.
Đào Thanh Mộc thấy vậy, thở ra một hơi, sau đó lên tiếng hỏi Tần Phong:
-Ngươi muốn tiêu diệt những môn phái tham gia vào việc quyên góp mười vạn lượng cho người g·iết được ngươi?
Tần Phong bình thản hỏi lại:
-Bọn chúng muốn g·iết ta, tại sao không thể g·iết bọn chúng?
Đào Thanh Mộc nghe Tần Phong hỏi ngược lại, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, hành động của Tần Phong hoàn toàn bình thường, người muốn g·iết ta, tại sao ta không thể g·iết người.
Ông ta suy nghĩ một lát, sau đó nói:
-Vậy, ngươi hãy g·iết ta và tiêu diệt Triều Dương Phái trước đi!
Dương Như Hoa che miệng lại, nhưng ánh mắt nàng đã thể hiện rõ được biểu cảm của nàng lúc này.
Còn Tần Phong, ánh mắt đầy sát khí, hướng về Đào Thanh Mộc, hỏi:
-Triều Dương Phái cũng tham gia vào?
Đào Thanh Mộc gật đầu trả lời:
-Phải!
Thấy Tần Phong vẫn chưa động thủ, Đào Thanh Mộc lại hỏi tiếp:
-Ngươi có biết, tuy rằng các phái bí mật liên kết với nhau, muốn chống lại ngươi, nhưng trong các phái, vẫn có sự chia rẽ và tranh đấu với nhau?
Tần Phong không suy nghĩ, trả lời:
-Đó chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?
Đào Thanh Mộc thấy Tần Phong không suy nghĩ, lại nói rõ hơn:
-Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân bên cạnh ngươi, cũng tham gia vào chuyện này.
Tần Phong lúc này còn chưa kịp trả lời, Dương Như Hoa đã giành nói trước:
-Ý của sư phụ, có phải nói Phong Lang đang bị người khác dắt mũi đúng không?
Người khác ở đây đương nhiên là Dương Như Hoa đang ám chỉ Tiểu Thanh, ánh mắt của nàng cũng đang hướng về phía của Tiểu Thanh.
Đào Thanh Mộc lại nói:
-Có lẽ, cô ta cũng chỉ là một quân cờ ở trong tay của người khác.
Tần Phong lại nói:
-Thế thì đã sao, chẳng phải những môn phái đó ngay từ đầu cũng đã muốn g·iết ta!
Câu này của Tần Phong, thể hiện như bản thân hắn không quan tâm có phải mình bị người khác dắt mũi hãy không, hắn chỉ quan tâm đến việc tiêu diệt những môn phái muốn chống đối lại với hắn mà thôi.
Nhưng lại nói tiếp:
-Nhưng mà ta cũng không chấp nhận để cho người khác dắt mũi ta đi như vậy!
Dứt lời, toàn thân Tần Phong bốc lên ma khí màu đen cuồn cuộn, đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn Tiểu Thanh, hắn đã động sát tâm đối với Tiểu Thanh.
Một thanh mộc đao lại chắn trước người Tần Phong, không để hắn động thủ g·iết Tiểu Thanh vào lúc này, Liễu Nguyên lại lên tiếng:
-Tần huynh, hãy bình tĩnh lại đã.
Ma hỏa đang hừng hực thiêu đốt trái tim của Tần Phong, ma khí cuộn trào bao vây toàn bộ không gian bán kính cả chục trượng, nếu không phải vì Liễu Nguyên lên tiếng ngăn cản, Tiểu Thanh hiện tại đã nổ tung xác mà c·hết rồi.
Tần Phong lại hướng về phía Đào Thanh Mộc, hỏi:
-Vậy, việc các phái bí mật liên kết với nhau, muốn g·iết ta, cuối cùng mục đích thật sự là gì?
Đào Thanh Mộc thở dài, nói:
-Chẳng phải là vì muốn lợi dụng ngươi, tiêu diệt những môn phái đối địch với môn phái mình hay sao.
-Thực lực thật sự của ngươi, đã có rất nhiều người được tận mắt chứng kiến, bọn họ biết rằng, trên thế gian này, ngoài Phổ Đức Thần Tăng, không còn có ai có thể g·iết được ngươi.
Lời của Đào Thanh Mộc đã quá rõ ràng, lúc này, chỉ có kẻ ngốc thật sự mới không hiểu ý của ông ta, có lẽ việc Tần Phong đồ sát các môn phái, từ lúc này có thể chấm dứt được rồi.
Tần Phong vẫn rút đao, lưỡi đao hướng về phía Tiểu Thanh, nhưng hắn lại không g·iết nàng, mà quay đao về phía Liễu Nguyên, nói:
-Ta có thể dừng lại, không tiếp tục tiêu diệt các môn phái giang hồ nữa, nhưng ngươi dám cản ta, vậy thì ngươi phải cho ta thấy, thực lực của ngươi, có thể cản được ta không.
Tần Phong không lên tiếng, Dương Như Hoa cũng không lên tiếng, hai người đi ở phía trước, Tiểu Thanh ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Đi đến bên bờ biển vắng người, Tần Phong cùng Dương Như Hoa sánh đôi đứng trên một mỏm đá, quay lưng lại với biển, Tần Phong nhìn thẳng vào mắt Tiểu Thanh, hỏi:
-Ngươi hãy giải thích toàn bộ mọi việc cho ta nghe xem.
Tiểu Thanh “ dạ ” nhẹ một tiếng, sau đó từ từ trả lời:
-Là do nô tỳ thấy có người dám g·iả m·ạo công tử, nô tỳ muốn thay công tử g·iết hết bọn chúng, nhưng nô tỳ không đủ khả năng, cho nên mới nghĩ ra cách đó.
Trực giác của Dương Như Hoa mách bảo rằng không đơn giản như vậy, nàng hỏi:
-Vậy còn việc các phái bí mật thông tin với nhau?
Tiểu Thanh ngoan ngoãn trả lời:
-Nô tỳ hành tẩu giang hồ nhiều năm, có quen với một số chưởng môn các phái, cho nên đã nhờ đến sự giúp đỡ của họ.
Lời Tiểu Thanh nói hoàn toàn là dựa trên sự thật để nói, Dương Như Hoa cũng không thể tìm ra lỗi sai ở đâu, chỉ là cảm giác của nàng khi nhìn Tiểu Thanh có chút khó chịu.
Nàng tưởng rằng đó là sự ghen ghét của phụ nữ khi nhìn thấy một người còn xinh đẹp hơn mình, lại đang hướng tình cảm giành cho lang quân của mình.
Tần Phong tỉnh táo, biết rõ còn nhiều điểm mà Tiểu Thanh chưa giải thích rõ, nhưng hắn cũng không quan tâm, lại lên tiếng:
-Làm việc vô nghĩa, từ giờ, ngươi hãy đi theo ta.
Nghe được đi theo Tần Phong, Tiểu Thanh tỏ rõ sự vui mừng, đáp:
-Vâng, thưa công tử. Còn, tiểu thư…
Tiểu Thanh đang nói, một tiếng “ dừng ” phát ra từ miệng Tần Phong làm nàng câm nín, không dám nói tiếp.
Dương Như Hoa ở bên cạnh, tâm trạng trở nên muộn phiền, nàng rất mẫn cảm, nàng biết người mà Tiểu Thanh đang chuẩn bị nói đến là ai, nếu như trong tim Tần Phong đã quên đi người đó, thì hắn đã không phải vội vàng phản ứng như vậy.
Ba người lại tìm đến một quán trọ ven biển để ở lại.
Đến tối, khi dùng bữa xong, Tiểu Thanh đã lên phòng trước để chuẩn bị gường ngủ cho Tần Phong, đó là việc làm cuối cùng trong ngày của một nha hoàn trong ngày.
Khi Tần Phong cùng Dương Như Hoa mở cửa bước vào phòng, một mùi hương dịu nhẹ thổi vào mũi của hai người, Tiểu Thanh đang nằm trên giường của bọn họ.
Thấy Tần Phong đi vào, Tiểu Thanh từ từ vén chăn xuống giường, trên người nàng không có một mảnh vải che thân, như không quan tâm đến sự có mặt của Dương Như Hoa, Tiểu Thanh nói:
-Trời đêm ngoài biển gió lạnh, nô tỳ đã làm ấm giường cho công tử, xin công tử lên giường nghỉ ngơi.
Thân thể hoàn mỹ như được tạc ra từ ngọc bích, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt long lanh hơi chớp, đôi môi mềm mấp máy, có thể nói Tiểu Thanh lúc này đang vô cùng quyến rũ.
Dương Như Hoa cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng lại không hề lên tiếng.
Còn Tần Phong, trước sự mị hoặc đó, hắn lại như một tảng băng lạnh, không hề để ý đến Tiểu Thanh. Trong tâm hắn có Trần Như Ngọc, trong mắt hắn có Dương Như Hoa, như vậy đã là quá đủ rồi, không còn chỗ nào giành cho Tiểu Thanh nữa.
Tần Phong chỉ liếc mắt một cái với Tiểu Thanh, lạnh lùng nói:
-Được rồi, ngươi ra ngoài đi.
Tiểu Thanh tỏ ra hơi thất vọng, nhưng nàng cũng nhanh chóng gạt đi sự thất vọng đó trên khuôn mặt, lấy y phục của mình, từ từ mặc vào, động tác vô cùng gợi cảm quyến rũ.
Chỉ là, Tần Phong đã không thèm nhìn đến Tiểu Thanh một cái, cho dù Tiểu Thanh làm cách nào cũng không thể thu hút đôi mắt hắn.
Mặc lại xong y phục của mình, Tiểu Thanh rời khỏi phòng của Tần Phong và Dương Như Hoa.
Một t·iếng n·ổ từ căn phòng phát ra, là Tần Phong đã phá hủy chiếc giường duy nhất trong căn phòng đó.
Chiếc giường và toàn bộ chăn gối trên giường hóa thành bột mịn, theo cái phất tay của Tần Phong, toàn bộ bay ra ngoài từ cửa sổ.
Dương Như Hoa hơi bất ngờ, lại nghe lang quân của mình nói:
-Ta biết nàng khó chịu, vậy thì hủy nó đi.
Dương Như Hoa cảm động vô cùng, sà vào lòng Tần Phong, ôm chặt lấy hắn.
Còn trong quán trọ, dù nghe thấy t·iếng n·ổ lớn đó, nhưng không một ai dám tiến đến gõ cửa phòng của hai người vào lúc này.
Đêm nay, Tần Phong và Dương Như Hoa cả đêm không ngủ, hai người ôm ấp nhau, đứng bên cạnh cửa sổ, cảm nhận từng làn gió biển mát lạnh thổi tới.
Có một số kẻ có ý đồ xấu, vẫn đang quan sát động tĩnh của hai người, nhưng Tần Phong làm sao để bọn chúng có thể sống, ma khí màu đen ẩn trong màn đêm, từ từ lan đi, đoạt mạng những người đêm đến không ngủ, lại thích rình mò phu thê bọn hắn.
Mặt trời lấp ló trên mặt biển, dần xua tan bóng tối của màn đêm, Tiểu Thanh tự ý mở cửa phòng của Tần Phong ra, thấy hắn vẫn đang ôm Dương Như Hoa ở trong lòng, hơi sững lại một chút, Tiểu Thanh lên tiếng:
-Công tử, ta mang nước ấm đến để người rửa mặt.
Tần Phong không đáp lại lời của Tiểu Thanh, mà Dương Như Hoa ở trong lòng hắn, cả đêm không ngủ, đôi mắt đầy sự mỏi mệt, lại lên tiếng:
-Vừa đúng lúc, ta cũng đang muốn rửa mặt một chút.
Rời khỏi vòng tay của Tần Phong, Dương Như Hoa đi đến trước mặt Tiểu Thanh, nhận lấy khăn và chậu nước ấm mà Tiểu Thanh đã chuẩn bị, nhẹ nhàng lau đi sự mệt mỏi khi đã thức trắng cả đêm, gương mặt nàng vốn đã xinh đẹp lại càng rạng rỡ như bông hoa dưới ánh bình minh.
Tần Phong lúc này mới lên tiếng:
-Tiểu Thanh, hãy dẫn ta đi lấy một vạn lượng hoàng kim phần thưởng cho người g·iết được ta.
Tiểu Thanh nghe Tần Phong gọi đến mình, liền nói:
-Công tử, một vạn lượng hoàng kim đó hiện tại vẫn chưa được các phái góp lại, nên có thể nói một vạn lượng hoàng kim này không có thật.
Tần Phong lại nói:
-Bọn chúng không góp lại được, thì ta sẽ giúp bọn chúng góp lại.
Nơi đầu tiên mà nhóm Tần Phong đến chính là Đông Hải Bang – một bang phái tầm trung ở Đông Lạc.
Cánh cổng chính của Đông Hải Bang bị đạp đổ, Tần Phong tay phải cầm đao, tay trái nắm hai cái đầu đã b·ị c·hém xuống của hai tên gác cổng, từ từ bước vào trong sân của Đông Hải Bang.
Theo sau Tần Phong là Dương Như Hoa và Tiểu Thanh cũng tới.
Động tĩnh Tần Phong gây ra quá lớn, nhưng xung quanh không ai dám lại gần, chỉ dám ở trong nhà, hé cửa quan sát từ đằng sau mà thôi.
Còn người của Đông Hải Bang đã tập trung lại, đứng đối diện với nhóm của Tần Phong.
Tần Phong chưa vận ma công, quanh thân hắn chưa có ma khí cuồn cuộn bao quanh.
Nhưng những người đang đứng đối diện hắn lại đang lạnh toát sống lưng.
Họ cảm nhận được những luồng tà khí vô hình tỏa ra từ cơ thể Tần Phong, lại thêm hai cái thủ cấp còn vẫn đang liên tục chảy máu trong tay Tần Phong, làm cho Tần Phong ở trong mắt bọn họ lúc này trở nên đáng sợ không khác gì ma quỷ.
Lúc này, Tần Phong lên tiếng:
-Đông Hải Bang các ngươi, muốn g·iết ta?
Bang chủ của Đông Hải Bang thật sự muốn chối, nhưng hắn đã nhìn thấy Tiểu Thanh bên cạnh Tần Phong, biết nàng là người đã dẫn Tần Phong đến đây, cho nên hắn không trả lời câu hỏi của Tần Phong, mà lại hướng về phía Tiểu Thanh, nói một câu kì lạ:
-Quả nhiên, đàn bà càng đẹp thì tâm tư càng khó đoán!
Ngay sau đó, bang chủ Đông Hải Bang là người dẫn đầu, đè nén sự sợ hãi trong lòng, lao lên, liều mạng với Tần Phong.
Chỉ là, những người này trong mắt Tần Phong chỉ là hạng tôm tép, ngay cả tư cách liều mạng với hắn cũng không có.
Đao trong tay Tần Phong vung lên, huyết ảnh trập trùng, những cái đầu của những thành viên Đông Hải Bang liên tiếp nhau rơi xuống.
Chỉ trong nháy mắt, một mình Tần Phong đã g·iết sạch toàn bộ người của Đông Hải Bang ở đây, chỉ còn lại những người ra ngoài làm nhiệm vụ từ trước mới may mắn thoát c·hết, nhưng từ nay Đông Hải Bang biến mất khỏi giang hồ.
Sau khi tiêu diệt Đông Hải Bang, nhóm Tần Phong tiếp tục lên đường, theo sự chỉ dẫn của Tiểu Thanh, đến tìm những môn phái khác góp phần vào phần thưởng cho người g·iết c·hết Tần Phong.
Vào một đêm bình thường, khi Tần Phong vừa làm cho một môn phái nữa biến mất khỏi giang hồ, nhóm ba người Tần Phong đang cùng nhau ngồi ăn mì tại một quán mì ven đường, lại có thêm ba người khách đến để tìm Tần Phong.
Người đi đầu chính là Liễu Nguyên – người bằng hữu tốt nhất của Tần Phong – người mà hiện tại Tần Phong không có can đảm để đối diện nhất.
Đi bên cạnh Liễu Nguyên là một mỹ nhân xinh đẹp không kém gì Tiểu Thanh, Tần Phong chưa gặp nàng bao giờ, nhưng có thể đoán được ra nàng là ai, nàng chính là tiểu công chúa của Bắc Ly – Lý Minh Ngọc – hiện tại nàng là người của Liễu Nguyên.
Người còn lại, chính là Đào Thanh Mộc – sư phụ của Dương Như Hoa.
Ba người đi đến trước bàn của nhóm Tần Phong, thản nhiên ngồi xuống, Liễu Nguyên lên tiếng chào hỏi:
-Tần huynh, chúng ta lại gặp nhau, đây có lẽ chính là tẩu tẩu.
Nghe Liễu Nguyên nhắc đến mình, Dương Như Hoa mỉm cười gật đầu, coi như chào hỏi với vị bằng hữu của phu quân mình.
Còn Tần Phong, để che đi sự xấu hổ khi gặp Liễu Nguyên, hắn giả bộ lạnh lùng, hỏi:
-Ngươi tới đây làm gì?
Liễu Nguyên không quan tâm đến thái độ của Tần Phong đối với mình, vẫn điềm tĩnh nói:
-Đệ tới đây để làm gì, huynh thật sự cần đệ trả lời hay sao?
Tần Phong lại hỏi:
-Ngươi muốn cản ta?
Liễu Nguyên đáp:
-Đúng vậy!
Tay Tần Phong nắm chặt bảo đao của mình, gằn giọng nói:
-Được lắm, từ khi ta luyện thành Huyết Ảnh Đao Pháp, vẫn luôn muốn đấu lại một trận với Liễu Diệp Bá Đao gia truyền của nhà người.
Tần Phong đang chuẩn bị rút đao, động thủ với Liễu Nguyên, thì Đào Thanh Mộc đã vội vàng cản lại, nói:
-Tần Phong, khoan đã, hãy nghe ta nói đã.
Tần Phong vốn dĩ từ đầu không có ý định động thủ với Liễu Nguyên, chỉ bởi vì sự xấu hổ của mình mà cuộc nói chuyện của hai người mới trở nên bế tắc, cho nên khi Đào Thanh Mộc lên tiếng ngăn cản, hắn đã dừng lại.
Đào Thanh Mộc thấy vậy, thở ra một hơi, sau đó lên tiếng hỏi Tần Phong:
-Ngươi muốn tiêu diệt những môn phái tham gia vào việc quyên góp mười vạn lượng cho người g·iết được ngươi?
Tần Phong bình thản hỏi lại:
-Bọn chúng muốn g·iết ta, tại sao không thể g·iết bọn chúng?
Đào Thanh Mộc nghe Tần Phong hỏi ngược lại, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, hành động của Tần Phong hoàn toàn bình thường, người muốn g·iết ta, tại sao ta không thể g·iết người.
Ông ta suy nghĩ một lát, sau đó nói:
-Vậy, ngươi hãy g·iết ta và tiêu diệt Triều Dương Phái trước đi!
Dương Như Hoa che miệng lại, nhưng ánh mắt nàng đã thể hiện rõ được biểu cảm của nàng lúc này.
Còn Tần Phong, ánh mắt đầy sát khí, hướng về Đào Thanh Mộc, hỏi:
-Triều Dương Phái cũng tham gia vào?
Đào Thanh Mộc gật đầu trả lời:
-Phải!
Thấy Tần Phong vẫn chưa động thủ, Đào Thanh Mộc lại hỏi tiếp:
-Ngươi có biết, tuy rằng các phái bí mật liên kết với nhau, muốn chống lại ngươi, nhưng trong các phái, vẫn có sự chia rẽ và tranh đấu với nhau?
Tần Phong không suy nghĩ, trả lời:
-Đó chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?
Đào Thanh Mộc thấy Tần Phong không suy nghĩ, lại nói rõ hơn:
-Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân bên cạnh ngươi, cũng tham gia vào chuyện này.
Tần Phong lúc này còn chưa kịp trả lời, Dương Như Hoa đã giành nói trước:
-Ý của sư phụ, có phải nói Phong Lang đang bị người khác dắt mũi đúng không?
Người khác ở đây đương nhiên là Dương Như Hoa đang ám chỉ Tiểu Thanh, ánh mắt của nàng cũng đang hướng về phía của Tiểu Thanh.
Đào Thanh Mộc lại nói:
-Có lẽ, cô ta cũng chỉ là một quân cờ ở trong tay của người khác.
Tần Phong lại nói:
-Thế thì đã sao, chẳng phải những môn phái đó ngay từ đầu cũng đã muốn g·iết ta!
Câu này của Tần Phong, thể hiện như bản thân hắn không quan tâm có phải mình bị người khác dắt mũi hãy không, hắn chỉ quan tâm đến việc tiêu diệt những môn phái muốn chống đối lại với hắn mà thôi.
Nhưng lại nói tiếp:
-Nhưng mà ta cũng không chấp nhận để cho người khác dắt mũi ta đi như vậy!
Dứt lời, toàn thân Tần Phong bốc lên ma khí màu đen cuồn cuộn, đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn Tiểu Thanh, hắn đã động sát tâm đối với Tiểu Thanh.
Một thanh mộc đao lại chắn trước người Tần Phong, không để hắn động thủ g·iết Tiểu Thanh vào lúc này, Liễu Nguyên lại lên tiếng:
-Tần huynh, hãy bình tĩnh lại đã.
Ma hỏa đang hừng hực thiêu đốt trái tim của Tần Phong, ma khí cuộn trào bao vây toàn bộ không gian bán kính cả chục trượng, nếu không phải vì Liễu Nguyên lên tiếng ngăn cản, Tiểu Thanh hiện tại đã nổ tung xác mà c·hết rồi.
Tần Phong lại hướng về phía Đào Thanh Mộc, hỏi:
-Vậy, việc các phái bí mật liên kết với nhau, muốn g·iết ta, cuối cùng mục đích thật sự là gì?
Đào Thanh Mộc thở dài, nói:
-Chẳng phải là vì muốn lợi dụng ngươi, tiêu diệt những môn phái đối địch với môn phái mình hay sao.
-Thực lực thật sự của ngươi, đã có rất nhiều người được tận mắt chứng kiến, bọn họ biết rằng, trên thế gian này, ngoài Phổ Đức Thần Tăng, không còn có ai có thể g·iết được ngươi.
Lời của Đào Thanh Mộc đã quá rõ ràng, lúc này, chỉ có kẻ ngốc thật sự mới không hiểu ý của ông ta, có lẽ việc Tần Phong đồ sát các môn phái, từ lúc này có thể chấm dứt được rồi.
Tần Phong vẫn rút đao, lưỡi đao hướng về phía Tiểu Thanh, nhưng hắn lại không g·iết nàng, mà quay đao về phía Liễu Nguyên, nói:
-Ta có thể dừng lại, không tiếp tục tiêu diệt các môn phái giang hồ nữa, nhưng ngươi dám cản ta, vậy thì ngươi phải cho ta thấy, thực lực của ngươi, có thể cản được ta không.
Tiến độ: 100%
55/55 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan