Chương 32: Sau cánh cửa.

26/04/2025 10 8.7
Chương 31: Sau cánh cửa.

Anh Cường suy nghĩ một lúc lâu rồi anh thở một hơi dài, rút khẩu súng từ nãy giờ lăm lăm vào đầu An Khanh ra, để lại trong bao súng, anh gật đầu với Trâm rồi dặn dò trước khi rời đi:

“Tụi bay coi nó cho kỹ, đừng để nó chạy.”

Mọi người đứng nghiêm, đồng thanh:

“Rõ!”

Anh Cường để lại An Khanh rồi rời đi, sau khi về đơn vị anh soạn ngay một báo cáo gửi lên trên, trình bày về một sinh vật có khả năng chữa trị, sau khi lá thư được đưa cho giao liên, anh ngồi xuống ghế, ánh mắt anh vượt qua khe cửa sổ nhìn ra phía bên kia sông, nơi vẫn đang là cái cối xay người đúng nghĩa, ánh mắt anh lạnh xuống.



Ở trong hầm, An Khanh bị nhốt vào trong một cái cũi sắt dựng vội, nói là một chỗ giam giữ cũng không đúng, nó là một cái hốc được đào ra vội vàng, sau đó dựng mấy cây thép lên làm song sắt rồi được giao cho một chiến sĩ đứng gác.

Bây giờ An Khanh mới có thời gian để quan sát nơi này, đây là một căn hầm chống bom, nó tối tăm và chật hẹp, cậu hơi khó chịu một chút, nhưng nhớ lại cảm giác nòng súng lạnh buốt dí vào đầu lại khiến cậu chẳng dám ho he.

Nhìn qua phía đối diện, cậu có thể nhìn vào bên trong trạm y tế dã chiến, bên trong dường như là nơi có thể nói là sạch sẽ nhất ở trong cái hầm chống bom này, bên trong được treo đèn điện, hai bên tủ để lóc nhóc bình bình lọ lọ, họ còn có cả một buồng phẫu thuật được dựng lên bằng tấm màng nilong.

Nhưng An Khanh lại nhíu mày, dù không nhớ lắm nhưng cậu khá chắc chắn rằng cái đống màng nilong ấy không đáp ứng đủ nhu cầu cho một buồng phẫu thuật và cho dù được trong trạm gắn bóng đèn, nhưng ánh sáng chập chờn yếu ớt của chúng cũng không đáp ứng được cho các bác sĩ cứu chữa.

An Khanh khều khều người đang canh gác mình, anh là một người có hơi gầy gò, hai hốc mắt trũng sâu, làm da tái nhợt đi vì thiếu dinh dưỡng, trên cái áo lính của anh dính đầy bùn đất. An Khanh hỏi:

“Này, các anh thật sự nghĩ cái màng nilong ấy dùng làm buồng phẫu thuật được hả?”

Người lính kia giật mình, định giơ súng về phía cậu, nhưng anh ta kịp khắc chế, giữ cây súng lại vào trong ngực, anh thở hắt ra, nhìn sinh vật trước mặt anh trả lời:

“Trong cái chốn này, có để dùng là đã quý lắm rồi, có nó may ra ruồi bọ nó không bu vào v·ết m·áu.”

An Khanh nhìn người lính, lại nhìn cái buồng y tế sơ sài kia, cậu ngập ngừng đặt câu hỏi:

“Các anh thật sự cứu người trong đó à?”

Anh lính bật cười, trong mắt anh có gì đó bất lực:

“Ờ, đa phần là vậy, nhưng ở đây nó sơ sài lắm, có ít người đưa vào đây, chưa kịp cứu đ·ã c·hết vì nhiễm trùng, hoặc chưa tới nơi đ·ã c·hết.”
Anh lại nhìn vào bên trong, giọng anh thổn thức:

“Tao nói thật, như bọn tao ra ngoài đó, c·hết là xong, nhưng mấy đứa quân y ở đây mới là mấy đứa khổ, bọn nó phải ra ngoài đó lăn lê tìm bọn tao trong mấy cái xác, rồi lại về đây vật lộn cứu người.”

Anh vừa định nói tiếp, nhưng tiếng nhốn nháo lại cắt ngang, hai người khiêng một cái cáng chạy xồng xộc vào trong trạm y tế, lại thêm một thương binh được tìm thấy.

An Khanh nhìn thấy trên cái cáng thấm đẫm máu ấy, một người lính với v·ết t·hương kinh khủng đang nằm thoi thóp, từ bắp chân trở xuống đã biến mất, hẳn nó đã bị xé nát bởi v·ụ n·ổ.

An Khanh rùng mình, bụng cậu sôi lên khi nhìn thấy v·ết t·hương lẫn lộn thịt và xương, mùi máu tanh tưởi khiến cậu muốn tống hết những thứ gì trong bụng ra ngoài.

Quân y khác nhanh chóng lao vào giúp đỡ, họ đổ cồn ra để sát trùng v·ết t·hương, một lính quân y khác có vẻ là lính mới, nhìn v·ết t·hương kinh khủng kia khiến cậu thấy choáng váng, tay cậu run rẩy, vô tình làm rơi mất chai cồn để sát trùng.

“Này! Cẩn thận vào!”

Mùi cồn lan khắp căn hầm làm cho mọi người nhíu mày, nhưng không ai đủ rảnh rỗi để quan tâm, họ vẫn đang cố cầm máu v·ết t·hương kinh khủng cho người lính.

Đối với những cựu binh như họ, mấy v·ết t·hương như này con tốt chán so với mấy cái xác bị nghiền nát bởi bom đạn, thịt cháy trộn với đất cát, những mảnh nhỏ tứ chi không còn trọn vẹn, họ đã thấy quá nhiều khi ở trên chiến trường.

Từng cục bông đỏ máu cứ được thấm ra liên tục, họ vừa cố khâu lại v·ết t·hương, vừa cố vừa cố giữ người lính tỉnh táo bằng cách gọi tên anh ta, lặp đi lặp lại như một sợi dây níu anh ta ở lại.

“Mày mà ngủ là c·hết đó! Dậy! Nhìn tao này!”

Cơn đau đớn từ cuộc mổ chay, không thuốc tê kích thích cho người lính tỉnh táo lại, thêm những tiếng gọi liên tục giúp anh ta còn giữ được ý thức. Người lính vật lộn trong cơn mệt mỏi và sự đau đớn khi những m·ũi d·ao, kéo chạm vào sâu trong da thịt, những người quân y thì vật lộn từng chút một với thần c·hết.

Thật may sao, nhóm quân y thành công giữ lại mạng sống cho người lính, nhưng v·ết t·hương này cũng chấm dứt thời gian anh ở lại chiến trường, có lẽ cũng chấm dứt luôn tương lai mai sau này của anh.

Trâm nhìn người lính vừa tình dậy sau cuộc phẫu thuật, nhìn xuống nơi từng là đôi chân của mình, ánh mắt anh trống rỗng, vẻ mặt hốc hác sau những ngày dài chiến đấu của anh bây giờ hằn lên sự tuyệt vọng.

Tâm lý của anh có chút hơi không chịu được, anh mấp máy môi, hỏi Trâm, người quân y đang đứng trước mặt mình:

“Sao anh chị lại cứu em?”

Trâm trầm ngâm, nhìn người lính trước mặt mình, cô thở dài, trả lời anh:

“Vì… em còn sống.”
Người thương binh nở nụ cười, nó hơi méo mó, nhưng lại cho Trâm cảm giác nó là sự đau đớn, cậu gục xuống, mếu máo:

“Chị ơi, em không g·iết bọn nó được nữa rồi, bọn giặc rải bom g·iết cả làng em, giờ em lại chẳng thể ra ngoài mà đánh nhau với bọn nó nữa.”

Lòng Trâm trầm xuống, mỗi chút lại nặng nề hơn, mỗi người lính ra trận, trong tim họ đều có lí do để chiến đấu, để c·hết ở đây, có người đi theo con tim, nghe theo tiếng gọi của tổ quốc, có người vì lòng hận thù với những tên giặc c·ướp nước, mỗi một con người đều là một câu chuyện, đều là một lý do, đều là những trái tim đang đập trong lồng ngực.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy người lính trẻ, cô thở dài một tiếng, cái thở dài nặng nề như tro tàn và khói lửa trên trận địa.

Hôm sau, người lính được đưa rời đi, anh sẽ về hậu phương để được chăm sóc, cuộc sống thường ngày lại trở lại với những người quân y. Nhưng lúc này, một người lính tới báo cho họ về nhiệm vụ:

“Tụi bay chuẩn bị đi, bọn nó sắp đánh lớn đấy, khả năng c·hết nhiều lắm.”

An Khanh thấy những người quân y gấp rút chuẩn bị, họ bỏ đi lớp áo trắng, mặc lên những bộ quân phục của đội quân y, họ chia làm hai đội, một đội ở lại trong trạm để cứu người, một đội sẽ đi sang bên kia để hỗ trợ các đơn vị khác.



Trên chiến trường, một cái bóng đang chạy len lỏi giữa những dãy chiến hào. Trâm đang chạy về hướng của một v·ụ n·ổ, vừa rồi cô thấy một quả lựu đạn bay vào gần hào, trong lòng cô nóng như lửa đốt, lo lắng cho những người b·ị t·hương.

Cô phải vừa chạy, vừa tránh những người lính đang chiến đấu, vừa tránh những thùng đạn để bên đường, cô gập người xuống để chiến hào che chắn, nhưng nó vừa khó chịu vừa chậm.

“Phải nhanh hơn!”

Cô từ từ đứng thẳng lên, để đầu mình vượt qua khỏi chỗ được chiến hào che chắn, dù biết là có khả năng một viên đạn sẽ cắm vào đầu mình, nhưng vì nhanh hơn, cô mặc kệ nó, đôi chân trần của cô rẽ đất mà chạy về phía v·ụ n·ổ, mặc kệ tiếng đạn rú bay qua bên tai, nghe cứ như tiếng thì thầm của c·ái c·hết.

Bò qua đống đất cát bị cày lên bởi quả bom, trong họng cô trào lên mớ hổ lốn chua lòm khi thấy những mảnh thịt vụn bị nghiền nát bởi sức nổ, nhưng nuốt chỗ bị trào lên ngược lại, Trâm mặc kệ chỗ đất cát trộn với thịt vụn, trong cô cảm nhận được thứ gì đó đang nhọc nhằn hô hấp dưới đống đất cát, tay cô bật máu khi cố đào chỗ đất ấy ra.

“Có người b·ị t·hương!”

Ở bên trong hầm, An Khanh nhìn thấy những người thương binh được đưa về liên tục, số lượng lên đến mức kinh hoàng, thậm chỉ những người quân y không kịp xử lý, tiếng kêu rên, tiếng rú, tiếng thét lên đau đớn như từng nhát búa, t·ra t·ấn tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả những người quân y và An Khanh.

Một cái cáng được đưa tới, người thương bị bị t·hiêu r·ụi nửa bên cơ thể, nhưng tiếng nói bên trong vọng ra:

“Đưa sang trạm bên đi, hết chỗ rồi.”

“Chị ơi, qua bên kia thì nó c·hết mất.”
Người lính quân y thét lên với bên ngoài:

“Để nó ở đây cũng c·hết thôi, bọn tao cứu không kịp đâu, thằng này cũng sắp c·hết rồi.”

Cô chỉ vào người lính vị xé toạc cả một bên vai, đang thoi thóp.

Những người lính kia hết cách, buộc phải khiêng cái cáng chạy sang trạm dã chiến bên cạnh, những ca cứu thương cứ kéo dài mãi không dứt cho đến nửa đêm.

“Chát!”

Một người quân y ném bao tay mình xuống đất, ánh mắt cô đỏ lòm, trên hai mắt tạo thành hai cái bọng to đùng, cô gầm lên:

“Một ngày tám mươi trận bom, bọn này nó thừa tiền à? Mà bọn lính nữa, đánh đấm cái gì mà toàn c·hết?”

Một người quân y khác mệt mỏi dựa vào giường phẫu thuật, nghe cô gầm rú, anh thều thào trong sự mệt mỏi:

“Nghe bảo bọn nó định đánh thành cổ, bọn nó biết mình phải giữ chỗ này nên cứ đ·ánh b·om rải thảm. Giờ ở trong đó, không c·hết mới là lạ.”

“Lạt xạt!”

Tiếng bước chân bên ngoài thu hút sự chú ý của hai người, họ ngóng ra nhìn, xem là quân mình hay địch, rồi nhận ra nhóm ra ngoài đã về.

“Về rồi?”

Một người mệt mỏi đáp lại:

“Ừ.”

“Bọn nó đánh ác quá, mỏ vịt cứ nổ đôm đốp như ngô rang, bom thì cứ nổ đình đình, bọn tao suýt c·hết không biết bao nhiêu lần.”

Trâm nở nụ cười:

“Không sao, còn nguyên mà về là may rồi.”

Nhưng một câu hỏi vang lên khiến nụ cưởi cô tắt ngấm:

“Thẳng Vinh đâu?”

Hết chương 31.

Không hiểu sao cảm giác mini arc này hơi xuống tay, mọi người thông cảm, sẽ cố gắng cải thiện
8.7
Tiến độ: 100% 32/32 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025