Chương 30: Chiến trường

26/04/2025 10 8.7
Chương 29: Chiến trường

Ngay khi vừa mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một bầu trời âm u, những đám mây vần nặng nề đen kình kịch trôi trên bầu trời.

“Cái gì thế?”

Rồi màng nhĩ của cậu bị xung kích bởi vô số âm thanh khiến đầu óc của cậu choáng váng, tiếng la hét, t·iếng n·ổ, tiếng khóc, mọi thứ trộn vào nhau tạo thành một bản nhạc của sự kinh hoàng.

Cậu lồm cồm bò dậy khỏi cái lỗ mình đang nằm, rồi cậu nhìn thấy một khung cảnh kỳ lạ, đất cằn bị cày lên bởi những quả bom, bước băng băng qua đó là vô số những con người lấm lem bùn đất, nhưng trong ánh mắt họ, cậu nhìn thấy một sự quyết tâm mãnh liệt, một tinh thần quyết tử quyết sinh.

“Chuyện quái gì thế?”

Nhưng chưa kịp để cậu nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì một t·iếng n·ổ lớn phát ra ở gần cậu, một quả bom từ trên trời rơi xuống cách cậu không xa, cày lên bùn đất, t·iếng n·ổ kinh hoàng chấn động não và màng nhỉ của cậu.

Cậu cảm thấy màng nhĩ mình như rách ra, đầu thì như vừa bị va phải đá, cơn chấn động làm cậu gục xuống, b·ất t·ỉnh.



“Nhanh lên, ở đây có người còn thở!”

Tiếng thì thầm của ai đó đánh thức cậu khỏi cơn mê mang, ánh mắt cậu mệt mỏi mở ra, gương mặt của cậu bị bao phủ bởi bùn đất, cậu gần như bị chôn sống, thật may sao là chưa đến mức đó, nhưng tình hình cũng không khả quan, nửa cơ thể cậu bị vùi trong đất cát, khiến cậu không thể di chuyển, cổ họng khô khốc, dạ dày quặn lại vì cơn đói điên cuồng.

Từ tận trong bản năng, cậu thều thào phát ra tiếng cầu cứu:

“Cứu… cứu với… Cứu tôi… với…”

Tiếng nói ấy phát ra lí nhí, cậu không đủ sức để phát ra một câu trọn vẹn, nhưng thật may sao vẫn đủ để thu hút những con người đi tìm những sinh mạng còn có thể cứu vớt.

Một cái đầu ngó vào dãy hào, ánh mắt cô vui mừng khi nhìn thấy nửa thân thể bị vùi lấp ấy vẫn đang cố gắng gây sự chú ý bằng giọng nói thều thào, cô rên lên khe khẽ:

“Chị Trâm! Em tìm thấy người!”

Chỉ chút lát sau, một vài người trượt xuống chiến hào đã đổ nát, nhanh chóng kéo cậu ra khỏi đống đất đá, họ kiểm tra cho cậu, nhận thấy một số v·ết t·hương nhưng không quá khẩn cấp, liền để một người cõng cậu lên vai, cả nhóm nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Ánh mắt cậu vẫn mệt mỏi dính lại với nhau, nó gào thét để phản đối sự cố chấp của lý trí, nó chỉ muốn ngủ yên, nhưng trong cậu, sự khao khát sống còn mãnh liệt giữ cho đầu óc cậu tỉnh táo, dù chỉ là một chút.

Bên tai cậu nghe thấy tiếng nước chảy, tiếng nước va vào những vách đất bên bờ, rồi cậu cảm thấy cơ thể chìm trong nước, chỉ còn mỗi đầu còn ở phía trên để hô hấp.

Có lẽ những người cứu cậu đang cố vượt qua dòng sông? Họ làm vậy để làm gì?

Rồi đến khi không thể dựa vào đáy sông để di chuyển được nữa, họ bắt đầu phải bơi, cậu bị thả khỏi lưng để trôi nổi trên mặt nước để họ kéo đi. Nước đôi khi tràn vào tai, mắt, mũi, miệng, nhưng cậu không hề thấy khó chịu, ngược lại còn tham lam uống vào từng ngụm nước sông ngai ngái, nhưng cậu lại thấy nó ngọt ngào lạ thường.

Họ từ từ vùng vẫy qua sông, nhưng có lẽ một người trong đoàn đã tạo ra tiếng động quá lớn, một giọng đàn ông trầm nặng khẽ nhắc nhở:

“Mày nhẹ tay thôi để các anh còn ngủ, mày cứ thể các anh lại quở cho.”
Sau đó tiếng vậy nước nhỏ lại đi nhiều, dường như người đó cũng muốn giữ gìn sự im lặng cho giấc ngủ của những người dưới đáy sông.

Lát sau, cả đoàn đã vào lại bờ, họ lại cõng cậu lên, chạy băng băng vào một căn hầm chống bom, vừa đi họ vừa kêu:

“Lại đây, bọn tao tìm được thương binh.”

Nhiều người ngay lập tức chạy tới, trên mặt họ hơi bất ngờ:

“Thật hả? Bọn nó cày bom cỡ đó ai mà sống nổi?”

“May quá!”



Cậu nghe những âm thanh xung quanh, đầu lại bắt đầu đau, thoáng chốc cậu lại rơi vào cơn hôn mê.



Một lần nữa tỉnh lại, vừa ngay khi mở mắt ra, đối diện cậu đã là một họng súng đen ngòm cắm thẳng vào giữa trán. Một âm thanh lạnh lùng vang lên:

“Mày là ai?”

Cậu hoảng hốt, cố tìm ra vị trí âm thanh phát ra, rồi nhận ra đó là câu hỏi của người đang dí súng vào đầu cậu.

Cậu lắp bắp, cơn sợ hãi thúc ép cậu trả lời, nhưng cậu lại nhận ra…

Cậu không nhớ…

“Mình là ai?”

Nhìn xem cậu lẩm bẩm, người cầm súng hơi mất kiên nhẫn, ông ta dùng tay vỗ vỗ vào mặt cậu, nhắc nhở, dí súng lại gần hơn:

“Đừng chơi trò giả vờ, trả lời tao!”

Cảm giác lạnh buốt từ họng súng khiến trái tim cậu đập loạn, sắc mặt tái nhợt đi vì sợ hãi, nhưng sự thật c·hết tiệt, cậu không nhớ nổi bất cứ thứ gì, không nhớ mình là ai.

Sau cùng, vặn hết tất cả những gì tồn tại trong óc, cậu thốt ra một cái tên:

“An… Khanh…”

Mọi người nghe cái tên này, quay ra nhìn nhau, có người hỏi:

“Con nhà mô rứa?”
“Chịu, tao không quen.”

“Có khẩu âm nào như vậy không?”

Nhưng sau cùng, mọi người không tìm ra được bất cứ thông tin nào, người cầm súng lại quay lại nhìn Naz - hay gọi bây giờ là An Khanh.

“Mày thuộc đơn vị nào, bọn tao không tìm thấy danh thực của mày.”

Và sau một hồi tra khảo, mọi người sắc mặt cổ quái, một thanh niên nhìn trông mười tám, hai mươi, xuất hiện giữa chiến trường, không nhớ gì cả, không biết đơn vị, không biết xuất thân, chỉ nhớ được duy nhất một cái tên:

An Khanh.

Mọi người bàn bạc:

“Giờ làm sao? Tao sợ nó là của bọn chó cài vào, tốt nhất là cứ xử đi cho chắc.”

“Mày vơ, lỡ đâu người mình thì sao?”

“Hay là bị mắt nó lại, rồi ném về chỗ cũ cho tự sinh tự diệt.”

Nhiều ý kiến được đưa ra, nhưng mãi chưa quyết định được. Nhưng lúc này, một tiếng thét tuyệt vọng phát tan suy nghĩ của mọi người:

“Cứu! Nhanh lên! Anh Hà sắp không chịu nổi rồi!”

Mọi người nhìn sang, một cảnh tượng kinh hoàng, một người lính được đưa vào trạm, trên người anh bê bết máu, kinh khủng hơn, là trên bụng anh, một mảnh bom to dùng cắm vào v·ết t·hương nhìn đến mà rợn người, nội tạng lòi ra nhìn mà phát kh·iếp. Nhưng bằng cách nào đó, người lính đó vẫn còn đang thoi thóp thở dù nó yếu ớt đến mức không thể nhận ra.

Mọi người mặc kệ đứa mất trí nhớ, nhanh chóng lao vào giúp đỡ, một người rên lên khi giúp anh cầm máu:

“Mẹ nó! Làm thế nào nó sống được vậy?”

“Mẹ! Bọn nó lại dùng bom mảnh, thảo nào c·hết nhiều vậy.”

Những tiếng lách cách của dụng cụ y tế vang lên, mọi người trong trạm gồng lên cố giành lại người lính từ tay tử thần.

Nhưng mọi thứ là vô ích, v·ết t·hương do mảnh bom là quá kinh khủng để có thể xử lý trong cái trạm dã chiến này, máu chảy ra không ngừng, hơi thở của người thương binh gần như đã không còn nữa. Cố nuốt nước mắt vào trong, bờ môi cô mím chặt, Trâm nói:

“Làm phát chót đi.”

Mọi người ngầm hiểu, lấy ra mũi tiêm, rút ra chất morcphine từ trong lọ, muốn giúp người lính bớt đau đớn trên đoạn đường cuối cùng, nhưng ngay khi đó, một bóng đen lướt qua mọi người, đi đến bên cạnh người lính.

Là An Khanh, cậu không biết lúc nào đã đi đến bên cái giường bê bết máu, tay cậu run run chạm lên trên v·ết t·hương kinh khủng do mảnh bom gây ra, bàn tay cậu che v·ết t·hương lại, rồi trong miệng cậu phát ra một loại âm thanh khó hiểu, cứ như… tiếng hát?

Mọi người ngơ ngẩn trong chốc lát, nhưng họ nhanh chóng phản ứng lại, một người ánh mắt đỏ ngầu lên, lao lên đẩy ngã cậu xuống đất, anh hét lên:
“Mày làm gì?”

Rồi quay ra rút khẩu súng từ sau lưng, lên đạn, định cho An Khanh một phát.

Nhưng một tiếng gọi cứu sống An Khanh, là Trâm cô mở to mắt, không thể tin được, cô lắp bắp:

“Nó… nó lành lại?”

Không ai lên tiếng. Cả căn hầm như bị đóng băng giữa một cơn mưa đạn không thành tiếng.

Người lính vừa định bóp cò đứng c·hết trân. Súng vẫn chĩa vào đầu An Khanh, nhưng tay anh run lên, vì bàn tay còn lại, tay từng ấn chặt lên v·ết t·hương của đồng đội – giờ dính máu đã đông lại, bám từng vệt vào găng tay.

Một người khác cẩn thận nghiêng đầu nhìn xuống người lính b·ị t·hương. Rồi anh bật ra một tiếng gần như nghẹn:

“…Cầm máu rồi?”

Một y tá giật lấy đèn pin, rọi sát vào bụng người b·ị t·hương, nơi vài phút trước còn là một mảng thịt lòi ra cùng nội tạng, đỏ hỏn và bốc mùi. Bây giờ, không hiểu bằng cách nào, da thịt như đang tự co lại.

Họ nhìn An Khanh, thằng nhóc mười tám, mặt còn non choẹt, người nó gầy nhẳng, mắt vẫn còn ngơ ngác vì vừa bị đẩy ngã, như thể nó vừa bước ra từ một cơn ác mộng mà không ai dám tin là thật.

Ánh mắt cả trạm dồn về cậu.

Cậu mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lời không bật ra được. Cậu… không biết mình đã làm gì. Cậu… không biết mình là ai.

Một giọng nữ vang lên, rạch thẳng qua bầu không khí đông cứng:

“Cứu anh ta!”

Là Thùy Trâm.

Cô đã bước tới, không nhìn ai ngoài An Khanh. Áo blouse của cô loang máu, mặt vẫn còn nguyên nét sững sờ, nhưng trong mắt cô đã có thứ gì đó khác. Không phải sợ. Không phải tin. Là một mệnh lệnh của bản năng sống và bản năng cứu người.

Cô túm lấy cổ áo An Khanh, kéo mạnh, hét vào mặt cậu:

“Cậu đã làm rồi, đúng không? Vậy thì làm tiếp đi! Cứu anh ta!”

Cô chỉ về người lính khác, đang co giật trên cáng cách đó vài bước. Người này không trúng bom, nhưng bị một vết rách dài do mảnh thép ghim vào vai. Mạch đang chậm dần.

“Cậu nghe không?! Cứu anh ta!”

An Khanh nhìn cô.

Tròng mắt cậu phản chiếu khuôn mặt của một người phụ nữ vừa đi qua quá nhiều c·ái c·hết và giờ đang nắm lấy cơ hội cuối cùng cho những cái án tử đã định sẵn.

An Khanh bị cô kéo đi, cậu run rẩy khi nhìn người lính với một v·ết t·hương kinh khủng không rõ thứ gì tạo ra, v·ết t·hương đó gần như đã chia anh làm hai nửa, sự sống của anh đang trôi dần đi, ban tay run rẩy chạm vào làn da, rồi âm thanh ấy lại cất lên, tựa như một tiếng hét của kẻ đang chống lại c·ái c·hết.

Hết chương 29

Đoạn sắp tới sẽ rất bùng nổ, mọi người sẵn sàng!
8.7
Tiến độ: 100% 32/32 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025