Chương 25: Làn gió ấm áp
26/04/2025
10
8.7
Chương 24: Làn gió ấm áp
Khi mặt trời còn chưa vượt qua đỉnh rừng phía đông, ngôi làng nhỏ đã bắt đầu rộn ràng những âm thanh quen thuộc: tiếng gỗ va vào nhau, tiếng búa đóng xuống hàng rào, tiếng trẻ con nhặt lại những viên đá lăn lóc sau trận chiến.
Ngôi làng đang từ từ hồi sinh, từng mái nhà cháy đen được vá lại bằng những tấm gỗ cũ, từng bức tường đổ được dựng lên bằng tay người run rẩy nhưng không chịu khuất phục. Nhưng ở khắp làng, có những nơi vẫn chỉ là đống tro tàn hoặc đổ nát. Nhưng sự sống đã quay về, dù là chậm chạp.
Khi cả làng đang hăng say làm việc, từ phía xa bỗng có tiếng vó ngựa, tiếng động này như đánh thức dây thần kinh căng cứng của ngôi làng, thứ chỉ mới vừa dịu xuống.
Người lớn bỏ việc, trẻ con bị kéo vào nhà, những người đàn ông vội vã giương cung, tay nắm chặt cán rìu. Không ai nói, nhưng ai cũng hiểu: cái bóng của cơn ác mộng chưa tan.
Họ lo ngại những tiếng vó ngựa ấy là của một lũ c·ướp khác.
Và khi tiếng vó mỗi lúc một gần, những dây thần kinh tưởng chừng đã nguôi ngoai lại căng lên như sợi dây cung. Mạch máu trên thái dương giật từng nhịp. Một số người đã kéo cung, số khác siết chặt cán rìu.
Không khí như đặc lại. Không ai nói. Không ai dám thở mạnh.
Chỉ khi bóng người lộ ra khỏi rìa rừng, sự nghi hoặc mới bắt đầu dao động. dân làng hơi bất ngờ khi cả đoàn chỉ có ba người.
Họ không mang áo giáp. Không v·ũ k·hí. Cũng không có gương mặt của những kẻ đã quen g·iết chóc.
Ba người ngồi trên ngựa, khoác áo choàng sáng bạc có thêu biểu tượng hoa sen màu bạc nhỏ nơi ngực, dấu hiệu của những người thuộc về Thần Sinh Mệnh.
Họ dừng ngựa lại trước cổng ngôi làng, bỏ mũ chùm đầu ra để lộ ba gương mặt trẻ trung, hai nam và một nữ.
Họ không để ý đến những người dân đang nhìn họ một cách căng thẳng, cô gái lục trong túi đồ ra một mảnh giấy, cô nhìn một lúc rồi đưa cho người bên cạnh, hỏi cậu ấy:
“Hình như là chỗ này đúng không?”
Chàng trai vạm vỡ ngồi tên lưng ngựa, kiểm tra một lúc rồi gật đầu:
“Đúng rồi, chúng ta không sai đường nữa.”
Người còn lại cao ráo, da hơi ngăm, cậu lập tức ngả dài trên lưng ngựa, rên lên như ai đã bắt cậu cưỡi suốt một tháng trời:
“Cảm tạ Thần trên cao! Ba lần đi lạc khiến tớ muốn c·hết. Bây giờ đói và mệt đến mức có thể ăn hết cả… một con bò!”
Cả ba tiếp tục đứng nói chuyện giữa cổng làng, không để ý hàng chục ánh mắt đang hướng về họ từ khắp nơi, căng như dây cung chưa bắn.
Dân làng nhìn nhau, ngơ ngác. Không ai lên tiếng.
Một vài người vẫn còn siết chặt cung tên. Nhưng thay vì lo lắng, họ lại khựng lại như thể đang phân vân không biết nên tiếp tục căng thẳng… hay bật cười.
Một lúc sau, cô gái bắt đầu chú ý đến không khí xung quanh mình, khi cô nhìn thấy dân làng đang cảnh giác nhìn họ, có những người còn giương cung lên. Khóe miệng cô hơi co giật, gọi hai người bạn đồng hành của mình:
“Jack, Don… Tớ thấy họ không định mời mình vào làng đâu.”
Chàng trai cao gầy tên là Jack, cậu nhìn dân làng, quay lại hỏi Lucy:
“Bọn mình trông đáng nghi vậy sao?”
Lucy không nói gì, nhìn sang Don đang trầm ngâm. Sau cùng Don thở dài, bước xuống ngựa, giải thích với dân làng:
“Chúng tôi là người của Giáo đường Sinh Mệnh! Không phải người xấu.”
Dân làng không ai trả lời, sự căng thẳng vẫn kéo dài, bóng ma đêm hôm trước vẫn là quá lớn với họ.
Nhưng từ đằng sau, có một giọng nói ôn hòa vang lên:
“Mọi người bình tĩnh lại đi, họ thật sự là người của giáo đường.”
Don nhìn thấy Munas đang đi tới từ sau hàng người. Anh khẽ thở ra, như vừa trút bỏ được áp lực. Quay lại với hai người bạn, anh thì thầm:
“Cảm tạ Thần Sinh Mệnh… Tớ cứ tưởng có tên bay vào trán tụi mình rồi.”
Jack đã xuống ngựa, tay dắt cương thong thả. Anh nhếch môi:
“Với cái mặt của cậu, tớ cũng bắn.”
Lucy bật cười, quay sang Jack:
“Hẳn là họ thấy cậu giống một tên ngả ngớn lang thang ăn chực.”
Jack hừ nhẹ, không đáp lại hai người, quay mặt đi như giận dỗi thật, dù hai người còn lại đều biết cậu chẳng giận gì bao giờ.
Munas tiến lại gần, ánh mắt ông quét một vòng ba người, ông mỉm cười với ba người:
“Ta tưởng các con sẽ mất thêm vài ngày. Nhưng có vẻ đường đi thuận lợi hơn ta nghĩ.”
Jack nghe vậy thì ngay lập tức than thở:
“Cha không biết việc gì đã xảy ra đâu! Lucy nhìn bản đồ dẫn đường mà cô ấy đi lạc tận ba lần, nếu không chúng con đã tới sớm hơn rồi.”
Don vươn vai, bẻ vài khớp xương trên cổ:
“Thật vậy, cô ấy cứ tự tin vào khả năng dẫn đường của mình, nhưng lại không thể phân biệt được đông tây nam bắc.”
Lucy đỏ mặt. Không cãi, chỉ ném cho hai tên kia một cái liếc lạnh như mặt hồ đóng băng.
Cả ba cùng cười. Tiếng cười nhỏ thôi, không làm dịu đi hết nỗi căng thẳng của dân làng, nhưng cũng đủ để thổi một làn gió nhẹ vào buổi sáng.
Rồi tiếng cười cũng từ từ lắng xuống, ba người nhìn xung quanh, nhìn ngôi làng có vẻ rách nát và vài chỗ còn đang được dựng lại, họ hỏi Munas:
“Cha ơi, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
Nụ cười trên môi Munas từ từ biến mất, ông thở dài rồi nói với ba người:
“Là một câu chuyện buồn. Ngôi làng này vừa trải qua một trận t·ấn c·ông bởi lũ c·ướp vào hôm kia, chúng đã phá hủy ngôi làng yên bình này.”
Lucy nhìn quanh, ánh mắt nhẹ lướt qua những mái nhà cháy dở, những bức tường sụp xuống, và những người dân đang lặng lẽ sửa lại hàng rào.
“Là... bọn c·ướp?”
Cô quay sang nhìn hai người bạn, nói nhỏ với họ:
“Có phải là…”
Hai người gật đầu:
“Ừm, hẳn là thế…”
Munas không hiểu ba người đang nói cái gì, nhưng ông cũng không quan tâm lắm, nhớ lại lý do mình đến đây, ông hỏi ba người:
“À phải rồi, ta được thông báo sẽ có người của giáo đường tới làng, nhưng không được thông báo lý do. Vậy các con có việc gì ở ngôi làng nhỏ này thế?”
Câu hỏi của Munas kéo ba người ra khỏi chủ đề của họ, Lucy thay cả nhóm trả lời:
“Chúng con được thông báo rằng ở đây có một đứa trẻ có dấu hiệu được ban phước, chúng con được lệnh hộ tống đứa trẻ về giáo đường.”
Munas hiểu vấn đề, ông gật đầu:
“Ta hiểu rồi, nhưng đứa trẻ đó là ai thế? Ta sẽ giúp các con gọi nó tới.”
Nghe vậy cả ba người lại trầm mặc, họ có vẻ hơi lúng túng, cuối cùng Jack xấu hổ trả lời:
“Chúng con... đi vội quá. Không kịp hỏi tên đứa trẻ.”
Munas sững người. Ông nhìn ba khuôn mặt trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt như thể đang cân nhắc xem ai trong số họ đã bỏ quên não ở đâu đó dọc đường.
Ông thở dài, phẩy phẩy tay, nói với ba người:
“Được rồi, các con làm việc của mình đi, ta không giúp được nhiều nếu không biết gì cả.”
Ông quay lưng rời đi, miệng còn lẩm bẩm:
“Trẻ bây giờ, đầu óc chắc được ban phước để quên mất việc dùng đầu...”
Sau cuộc nói chuyện với Munas, ba người tách nhau ra, họ định đi dạo quanh làng cho giãn người sau mấy ngày ngồi trên ngựa. Họ không có kế hoạch cụ thể sẽ đi đâu, vì kế hoạch duy nhất là tìm đứa trẻ “nào đó” mà giờ cả ba người cũng không biết là ai.
Ban đầu, họ định vừa đi vừa trò chuyện, tìm kiếm đứa trẻ nào đó có dấu hiệu đặc biệt. Nhưng sau một vòng quanh làng… tất cả đều hiểu: nơi này không còn chỗ cho tiếng cười.
Khắp nơi chỉ có mùi tro, tiếng búa, và những dáng người lặng lẽ.
Không một bãi cỏ để ngả lưng. Không một bữa ăn đủ đầy để ngồi xuống. Ngôi làng sau bão, dù còn sống, vẫn chưa kịp gọi tên sự sống.
Trời về trưa, nhưng vì là mùa đông nên có vẻ ít nắng. Ba người ngồi bên cái giếng, tận hưởng chút tia nắng yếu ớt xuyên qua những đám mây.
Lucy ngồi dựa vào miệng giếng, mắt mở to, vô định nhìn theo những đám mây dày đặc, cô nói vu vơ:
“Chỗ này chắc mất cả tháng mới dựng lại được.”
Don đang gấp tấm áo choàng làm gối kê lưng, vừa ngồi xuống vừa lắc đầu:
“Nếu chỉ có tay dân làng, thì còn lâu hơn thế.”
Lucy gật gù:
“Ừm…”
Cả ba người ngồi thêm một lúc lâu, mặc kệ cho những tia nắng yếu ớt cuối cùng đã bị những đám mây dày đặc che đi.
Don đột nhiên ngồi dậy, khoác lên tấm áo choàng trắng với cái huy hiệu sen bạc lấp lánh ánh sáng rồi đi về phía những đ·ống đ·ổ n·át.
Jack từ tử mở mắt ra, cất tiếng hỏi:
“Don, cậu không nghỉ trưa mà đi đâu vậy?”
Don đừng lại, hơi ngập ngừng và có vẻ hơi xấu hổ, khá lạ với một con người nhìn như vạm vỡ như anh ta:
“Tớ nghĩ tớ nên giúp họ.”
Jack phì cười:
“Cậu đừng quan tâm làm gì, chúng ta cứ việc tìm đứa bé rồi trở về thôi. Dân làng có thể tự lo liệu được mà.”
Nhưng rồi Lucy ngôi bên cạnh cậu cũng đứng dậy, đi theo Don:
“Ừm, tớ đi với cậu.”
Jack mở to mắt, không tin vào hai người trước mặt, cậu cảm giác như mình vừa bị phản bội.
Cậu đứng dậy, chạy theo hai người, gọi í ới:
“Này, này, từ từ đã, chờ tớ với.”
Hai người quay lại, Lucy chống nạnh trêu chọc:
“Tớ tưởng cậu không định giúp cơ?”
Jack đỏ mặt, tỏ ra giận giữ, nhưng miệng lại không như vậy:
“Tớ chỉ là thấy họ rất tội nghiệp.”
Don cùng Lucy cùng bật cười, họ hiểu rõ Jack, cậu có vẻ rất ngả ngớn, cứng rắn, nhưng trong lòng lại mềm oặt.
Don khoác tay lên vai Jack, cười với cậu:
“Ừ ừ, bọn tớ hiểu mà.”
Jack gạt tay Don đi:
“Cậu thì hiểu cái gì?”
Hết chương 23
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Tên Fanpage: Khi nào sông ngừng chảy? (/KhiDongSongNgungChay)
Khi mặt trời còn chưa vượt qua đỉnh rừng phía đông, ngôi làng nhỏ đã bắt đầu rộn ràng những âm thanh quen thuộc: tiếng gỗ va vào nhau, tiếng búa đóng xuống hàng rào, tiếng trẻ con nhặt lại những viên đá lăn lóc sau trận chiến.
Ngôi làng đang từ từ hồi sinh, từng mái nhà cháy đen được vá lại bằng những tấm gỗ cũ, từng bức tường đổ được dựng lên bằng tay người run rẩy nhưng không chịu khuất phục. Nhưng ở khắp làng, có những nơi vẫn chỉ là đống tro tàn hoặc đổ nát. Nhưng sự sống đã quay về, dù là chậm chạp.
Khi cả làng đang hăng say làm việc, từ phía xa bỗng có tiếng vó ngựa, tiếng động này như đánh thức dây thần kinh căng cứng của ngôi làng, thứ chỉ mới vừa dịu xuống.
Người lớn bỏ việc, trẻ con bị kéo vào nhà, những người đàn ông vội vã giương cung, tay nắm chặt cán rìu. Không ai nói, nhưng ai cũng hiểu: cái bóng của cơn ác mộng chưa tan.
Họ lo ngại những tiếng vó ngựa ấy là của một lũ c·ướp khác.
Và khi tiếng vó mỗi lúc một gần, những dây thần kinh tưởng chừng đã nguôi ngoai lại căng lên như sợi dây cung. Mạch máu trên thái dương giật từng nhịp. Một số người đã kéo cung, số khác siết chặt cán rìu.
Không khí như đặc lại. Không ai nói. Không ai dám thở mạnh.
Chỉ khi bóng người lộ ra khỏi rìa rừng, sự nghi hoặc mới bắt đầu dao động. dân làng hơi bất ngờ khi cả đoàn chỉ có ba người.
Họ không mang áo giáp. Không v·ũ k·hí. Cũng không có gương mặt của những kẻ đã quen g·iết chóc.
Ba người ngồi trên ngựa, khoác áo choàng sáng bạc có thêu biểu tượng hoa sen màu bạc nhỏ nơi ngực, dấu hiệu của những người thuộc về Thần Sinh Mệnh.
Họ dừng ngựa lại trước cổng ngôi làng, bỏ mũ chùm đầu ra để lộ ba gương mặt trẻ trung, hai nam và một nữ.
Họ không để ý đến những người dân đang nhìn họ một cách căng thẳng, cô gái lục trong túi đồ ra một mảnh giấy, cô nhìn một lúc rồi đưa cho người bên cạnh, hỏi cậu ấy:
“Hình như là chỗ này đúng không?”
Chàng trai vạm vỡ ngồi tên lưng ngựa, kiểm tra một lúc rồi gật đầu:
“Đúng rồi, chúng ta không sai đường nữa.”
Người còn lại cao ráo, da hơi ngăm, cậu lập tức ngả dài trên lưng ngựa, rên lên như ai đã bắt cậu cưỡi suốt một tháng trời:
“Cảm tạ Thần trên cao! Ba lần đi lạc khiến tớ muốn c·hết. Bây giờ đói và mệt đến mức có thể ăn hết cả… một con bò!”
Cả ba tiếp tục đứng nói chuyện giữa cổng làng, không để ý hàng chục ánh mắt đang hướng về họ từ khắp nơi, căng như dây cung chưa bắn.
Dân làng nhìn nhau, ngơ ngác. Không ai lên tiếng.
Một vài người vẫn còn siết chặt cung tên. Nhưng thay vì lo lắng, họ lại khựng lại như thể đang phân vân không biết nên tiếp tục căng thẳng… hay bật cười.
Một lúc sau, cô gái bắt đầu chú ý đến không khí xung quanh mình, khi cô nhìn thấy dân làng đang cảnh giác nhìn họ, có những người còn giương cung lên. Khóe miệng cô hơi co giật, gọi hai người bạn đồng hành của mình:
“Jack, Don… Tớ thấy họ không định mời mình vào làng đâu.”
Chàng trai cao gầy tên là Jack, cậu nhìn dân làng, quay lại hỏi Lucy:
“Bọn mình trông đáng nghi vậy sao?”
Lucy không nói gì, nhìn sang Don đang trầm ngâm. Sau cùng Don thở dài, bước xuống ngựa, giải thích với dân làng:
“Chúng tôi là người của Giáo đường Sinh Mệnh! Không phải người xấu.”
Dân làng không ai trả lời, sự căng thẳng vẫn kéo dài, bóng ma đêm hôm trước vẫn là quá lớn với họ.
Nhưng từ đằng sau, có một giọng nói ôn hòa vang lên:
“Mọi người bình tĩnh lại đi, họ thật sự là người của giáo đường.”
Don nhìn thấy Munas đang đi tới từ sau hàng người. Anh khẽ thở ra, như vừa trút bỏ được áp lực. Quay lại với hai người bạn, anh thì thầm:
“Cảm tạ Thần Sinh Mệnh… Tớ cứ tưởng có tên bay vào trán tụi mình rồi.”
Jack đã xuống ngựa, tay dắt cương thong thả. Anh nhếch môi:
“Với cái mặt của cậu, tớ cũng bắn.”
Lucy bật cười, quay sang Jack:
“Hẳn là họ thấy cậu giống một tên ngả ngớn lang thang ăn chực.”
Jack hừ nhẹ, không đáp lại hai người, quay mặt đi như giận dỗi thật, dù hai người còn lại đều biết cậu chẳng giận gì bao giờ.
Munas tiến lại gần, ánh mắt ông quét một vòng ba người, ông mỉm cười với ba người:
“Ta tưởng các con sẽ mất thêm vài ngày. Nhưng có vẻ đường đi thuận lợi hơn ta nghĩ.”
Jack nghe vậy thì ngay lập tức than thở:
“Cha không biết việc gì đã xảy ra đâu! Lucy nhìn bản đồ dẫn đường mà cô ấy đi lạc tận ba lần, nếu không chúng con đã tới sớm hơn rồi.”
Don vươn vai, bẻ vài khớp xương trên cổ:
“Thật vậy, cô ấy cứ tự tin vào khả năng dẫn đường của mình, nhưng lại không thể phân biệt được đông tây nam bắc.”
Lucy đỏ mặt. Không cãi, chỉ ném cho hai tên kia một cái liếc lạnh như mặt hồ đóng băng.
Cả ba cùng cười. Tiếng cười nhỏ thôi, không làm dịu đi hết nỗi căng thẳng của dân làng, nhưng cũng đủ để thổi một làn gió nhẹ vào buổi sáng.
Rồi tiếng cười cũng từ từ lắng xuống, ba người nhìn xung quanh, nhìn ngôi làng có vẻ rách nát và vài chỗ còn đang được dựng lại, họ hỏi Munas:
“Cha ơi, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
Nụ cười trên môi Munas từ từ biến mất, ông thở dài rồi nói với ba người:
“Là một câu chuyện buồn. Ngôi làng này vừa trải qua một trận t·ấn c·ông bởi lũ c·ướp vào hôm kia, chúng đã phá hủy ngôi làng yên bình này.”
Lucy nhìn quanh, ánh mắt nhẹ lướt qua những mái nhà cháy dở, những bức tường sụp xuống, và những người dân đang lặng lẽ sửa lại hàng rào.
“Là... bọn c·ướp?”
Cô quay sang nhìn hai người bạn, nói nhỏ với họ:
“Có phải là…”
Hai người gật đầu:
“Ừm, hẳn là thế…”
Munas không hiểu ba người đang nói cái gì, nhưng ông cũng không quan tâm lắm, nhớ lại lý do mình đến đây, ông hỏi ba người:
“À phải rồi, ta được thông báo sẽ có người của giáo đường tới làng, nhưng không được thông báo lý do. Vậy các con có việc gì ở ngôi làng nhỏ này thế?”
Câu hỏi của Munas kéo ba người ra khỏi chủ đề của họ, Lucy thay cả nhóm trả lời:
“Chúng con được thông báo rằng ở đây có một đứa trẻ có dấu hiệu được ban phước, chúng con được lệnh hộ tống đứa trẻ về giáo đường.”
Munas hiểu vấn đề, ông gật đầu:
“Ta hiểu rồi, nhưng đứa trẻ đó là ai thế? Ta sẽ giúp các con gọi nó tới.”
Nghe vậy cả ba người lại trầm mặc, họ có vẻ hơi lúng túng, cuối cùng Jack xấu hổ trả lời:
“Chúng con... đi vội quá. Không kịp hỏi tên đứa trẻ.”
Munas sững người. Ông nhìn ba khuôn mặt trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt như thể đang cân nhắc xem ai trong số họ đã bỏ quên não ở đâu đó dọc đường.
Ông thở dài, phẩy phẩy tay, nói với ba người:
“Được rồi, các con làm việc của mình đi, ta không giúp được nhiều nếu không biết gì cả.”
Ông quay lưng rời đi, miệng còn lẩm bẩm:
“Trẻ bây giờ, đầu óc chắc được ban phước để quên mất việc dùng đầu...”
Sau cuộc nói chuyện với Munas, ba người tách nhau ra, họ định đi dạo quanh làng cho giãn người sau mấy ngày ngồi trên ngựa. Họ không có kế hoạch cụ thể sẽ đi đâu, vì kế hoạch duy nhất là tìm đứa trẻ “nào đó” mà giờ cả ba người cũng không biết là ai.
Ban đầu, họ định vừa đi vừa trò chuyện, tìm kiếm đứa trẻ nào đó có dấu hiệu đặc biệt. Nhưng sau một vòng quanh làng… tất cả đều hiểu: nơi này không còn chỗ cho tiếng cười.
Khắp nơi chỉ có mùi tro, tiếng búa, và những dáng người lặng lẽ.
Không một bãi cỏ để ngả lưng. Không một bữa ăn đủ đầy để ngồi xuống. Ngôi làng sau bão, dù còn sống, vẫn chưa kịp gọi tên sự sống.
Trời về trưa, nhưng vì là mùa đông nên có vẻ ít nắng. Ba người ngồi bên cái giếng, tận hưởng chút tia nắng yếu ớt xuyên qua những đám mây.
Lucy ngồi dựa vào miệng giếng, mắt mở to, vô định nhìn theo những đám mây dày đặc, cô nói vu vơ:
“Chỗ này chắc mất cả tháng mới dựng lại được.”
Don đang gấp tấm áo choàng làm gối kê lưng, vừa ngồi xuống vừa lắc đầu:
“Nếu chỉ có tay dân làng, thì còn lâu hơn thế.”
Lucy gật gù:
“Ừm…”
Cả ba người ngồi thêm một lúc lâu, mặc kệ cho những tia nắng yếu ớt cuối cùng đã bị những đám mây dày đặc che đi.
Don đột nhiên ngồi dậy, khoác lên tấm áo choàng trắng với cái huy hiệu sen bạc lấp lánh ánh sáng rồi đi về phía những đ·ống đ·ổ n·át.
Jack từ tử mở mắt ra, cất tiếng hỏi:
“Don, cậu không nghỉ trưa mà đi đâu vậy?”
Don đừng lại, hơi ngập ngừng và có vẻ hơi xấu hổ, khá lạ với một con người nhìn như vạm vỡ như anh ta:
“Tớ nghĩ tớ nên giúp họ.”
Jack phì cười:
“Cậu đừng quan tâm làm gì, chúng ta cứ việc tìm đứa bé rồi trở về thôi. Dân làng có thể tự lo liệu được mà.”
Nhưng rồi Lucy ngôi bên cạnh cậu cũng đứng dậy, đi theo Don:
“Ừm, tớ đi với cậu.”
Jack mở to mắt, không tin vào hai người trước mặt, cậu cảm giác như mình vừa bị phản bội.
Cậu đứng dậy, chạy theo hai người, gọi í ới:
“Này, này, từ từ đã, chờ tớ với.”
Hai người quay lại, Lucy chống nạnh trêu chọc:
“Tớ tưởng cậu không định giúp cơ?”
Jack đỏ mặt, tỏ ra giận giữ, nhưng miệng lại không như vậy:
“Tớ chỉ là thấy họ rất tội nghiệp.”
Don cùng Lucy cùng bật cười, họ hiểu rõ Jack, cậu có vẻ rất ngả ngớn, cứng rắn, nhưng trong lòng lại mềm oặt.
Don khoác tay lên vai Jack, cười với cậu:
“Ừ ừ, bọn tớ hiểu mà.”
Jack gạt tay Don đi:
“Cậu thì hiểu cái gì?”
Hết chương 23
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Tên Fanpage: Khi nào sông ngừng chảy? (/KhiDongSongNgungChay)
Tiến độ: 100%
32/32 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan