Chương 23: Đêm tuyết máu (2)
26/04/2025
10
8.7
Chương 22: Đêm tuyết máu (2)
Naz khạc máu, đầu cậu cúi thấp thấp xuống, đầu gối chạm nền đất, trong tay siết chặt chuôi dao dính bụi lúa và máu khô. Cậu không hét, không nói gì. Chỉ có tim đập, không theo nhịp sống, mà theo nhịp thù hận.
Trước mặt cậu, t·ên c·ướp đang đến gần. Từng bước hắn giẫm lên tuyết như một con gấu đói vừa tỉnh dậy giữa mùa đông, khổng lồ, lông lá, và chỉ biết cắn xé.
Trong mắt hắn, Naz chẳng khác gì một con sâu nhỏ đang dãy dụa sau cú đập. Hắn không vội vã. Hắn thích h·ành h·ạ con mồi trước khi thưởng thức nó.
Naz bật lên, lao về phía t·ên c·ướp.
Cậu không lao thẳng, mà v·út sang bên trái, rồi ngoặt sang phải. Một cú lao xé gió, nhẹ như một con châu chấu. Lưỡi dao quét ngang bụng đối phương, sượt qua lớp áo giáp, để lại một vết cắt nhỏ nhưng sắc lẹm. Máu rỉ ra.
Tên c·ướp gầm lên, xoay rìu, đánh về phía sau, nhưng chỉ chạm vào không khí.
Naz tiếp tục vòng quanh, luồn lách giữa những đống lúa văng tung tóe. Mỗi lần tiến vào, cậu cắt một vết, vào bắp tay, vào vai, vào chân. Không cú nào chí mạng. Nhưng tất cả đều chính xác, như thể từng c·ái c·hết trước đây đã dạy cậu cần bao nhiêu lực, bao nhiêu góc, bao nhiêu thời gian để sống sót và xẻ từng thớ thịt.
Tên c·ướp giận dữ. Hắn bắt đầu loạng choạng. Không phải vì yếu, mà vì hắn quá mạnh, nên không quen với việc bị một kẻ yếu “gặm nhấm” từng chút. Một con gấu không sợ một v·ết t·hương nhỏ, nhưng nếu bị cắt mười lần? Hai mươi lần?
Nhưng chiến đấu như vậy khiến cả hai kiệt sức nhanh chóng, một bên liên tục bung sức để di chuyển, bên con lại dồn lực phát ra những đòn như trời giáng.
Cả hai đều thở dốc. Hơi thở của t·ên c·ướp nặng như tiếng gầm gừ của thú bị dồn vào đường cùng. Hơi thở của Naz ngắn và đứt quãng, như kẻ đang chạy trốn chính nhịp tim của mình. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, hai cánh tay run lên vì kiệt sức, vì máu chảy ra không ngừng từ v·ết t·hương bên sườn và vết rách trên má.
Một cơn gió lạnh lùa qua, cuốn theo mùi khói cháy và tuyết rơi, như thể thế giới đang giữ hơi thở để chứng kiến hồi cuối.
Naz gồng người, rồi lao tới như một cơn lốc đen. Lưỡi dao trong tay cậu chớp lên trong ánh lửa bập bùng, nhưng t·ên c·ướp vẫn còn phản xạ. Hắn gầm lên, vung rìu chém ngang. Lưỡi rìu sượt qua cánh tay Naz, xé một đường sâu đến tận xương, máu bắn tung ra như mực bị văng khỏi cọ.
Cơn đau ập đến như sấm.
Nhưng cơn đau lại khiến đầu cậu sáng rực. Xua tan đi sự mơ hồ, và suy nghĩ.
Cậu chỉ hành động.
Naz xoay người, trượt dưới đường rìu, con dao trong tay đâm thẳng vào bụng t·ên c·ướp, cú đâm sâu đến tận chuôi. Hắn rít lên đau đớn, nhưng chưa gục xuống. Tay vẫn còn vung vẩy lưỡi rìu.
Naz nghiến răng, chống hai tay xuống đất, dùng toàn bộ sức còn lại đạp mạnh vào bụng hắn, đẩy thân thể to lớn đổ ngửa xuống nền tuyết. Lưng hắn đập xuống đất tạo thành một âm thanh nặng nề.
Không chần chừ, Naz bật người lên, như một bóng đen nhảy vọt từ địa ngục. Cậu quỳ gối ngay trên ngực đối thủ, tay cậu rút con dao đang cắm trên bụng, ánh chớp xuất hiện giữa trời đồng, con dao cắm thẳng xuống cổ họng hắn.
Lưỡi dao cắm ngập vào máu thịt.
Một tiếng “khặc” nghẹn trong cổ họng t·ên c·ướp. Máu phun lên mặt Naz, nóng và nhơ nhớp, bắn vào môi, vào mắt của cậu.
Hắn co giật từng đợt, miệng mấp máy.
Rồi nằm im.
Naz không rút dao ra ngay. Cậu chỉ thở. Nặng nề. Đứt quãng. Không phải vì mệt, mà vì cậu không tin mình vẫn còn sống.
Cuộc chiến khốc liệt đến mức cậu tưởng rằng mình đ·ã c·hết.
Gió rít lên từng đợt. Nhưng lần này, Naz không còn nghe thấy.
“ẦM ẦM!!!”
Sét đánh trên bầu trời tăm tối, tuyết càng rơi dày thêm, che đi những v·ết m·áu loang lổ khắp nơi. Dân làng đã thành công đẩy lùi lũ c·ướp, chúng đau đớn lùi lại, để những con xấu số, lùi vào trong cánh rừng tăm tối.
Naz vẫn quỳ đó, thở dốc, dao cắm sâu trong cổ họng kẻ vừa bị g·iết. Cảm giác nóng bỏng đang chảy trong từng thớ thịt, lấn lướt cả máu đang rỉ ra từ cánh tay rách toạc khiến đầu óc cậu choáng váng.
Một t·iếng n·ổ nhẹ vang lên phía xa, nơi một túp lều vừa sụp xuống vì lửa cháy ngầm. Tiếng hét gọi nhau. Tiếng khóc. Tiếng người. Dân làng bắt đầu di chuyển trở lại.
Không ai chạy đến bên cậu. Không tiếng hò reo. Không có vòng vây tung hô nào.
Họ có việc quan trọng hơn cần làm, cứu người, d·ập l·ửa, kiểm tra lại những nơi khác. Một số chạy đến giáo đường, số khác hướng ra rừng, có người còn cẩn trọng băng bó v·ết t·hương cho gia súc.
Nhưng... một vài ánh mắt bắt đầu lặng lẽ hướng về phía cậu.
Không ai lên tiếng gọi.
Không ai chủ động tiến lại.
Chỉ có những cái nhìn thoáng qua, những bước chân chững lại nửa giây, rồi rảo nhanh hơn khi rời đi.
Một người đàn ông khiêng thùng nước đi ngang, liếc nhìn cậu, rồi vội quay đi như thể bắt gặp thứ gì không nên thấy.
Một thiếu phụ đang bế con đi lướt qua, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay máu me của Naz, bàn tay vẫn còn cầm chuôi dao, rồi ôm chặt đứa bé hơn, bước nhanh rời khỏi.
Hai thanh niên đứng ở rìa sân nhà cháy nói nhỏ với nhau, nhưng tiếng lọt vào gió lạnh:
“Nó là ai thế…?”
“Nhìn nó… đáng sợ quá.”
Không có ai lên tiếng bênh vực. Không có ai sửa lời.
Lời thì thầm trôi đi cùng tuyết, nhưng in hằn trong thính giác của cậu như vết sẹo.
Và rồi, từ một góc xa, nơi ánh sáng lửa chỉ vừa chạm tới mép tối, có một người đứng lặng.
Bà Susan.
Bà ôm chặt đứa trẻ vừa được cứu, cả hai đều đã an toàn, nhưng hai người đứng im như tượng đá. Không tiến tới, không quay lưng.
Đứa trẻ dúi mặt vào ngực bà, còn bà, ánh mắt bà dừng lại ở Naz.
Không sợ hãi. Không ngưỡng mộ.
Chỉ là một ánh nhìn chứa đầy điều không thể nói thành lời, như thể bà đang cố tự nhủ: “Đó là người đã cứu mình”... nhưng chính bà cũng không chắc còn nên gọi đó là “người”.
Naz không quay lại nhìn bà. Nhưng cậu biết.
Có những ánh mắt, dù không nhìn thẳng, vẫn cứa sâu hơn mọi lời nói.
Naz ngồi thụp trong tuyết, tay giữ lấy v·ết t·hương trên cánh tay, hơi thở phập phồng, mất máu đang làm cậu yếu đi, ánh mắt hoa lên từng đợt. Tuyết rơi lên vai, rơi lên đầu gối, phủ dần lên mái tóc rối, lẫn vào v·ết m·áu loang lổ trên áo.
Một vài người đã quay lại giữa lúc rải rác tàn cục. Không ai nói gì khi nhìn thấy cậu.
Một người đàn ông dáng gầy bước đến, chậm rãi quỳ xuống, không hỏi, không nhìn thẳng, chỉ rút ra một mảnh vải nhỏ, cẩn thận quấn quanh vết rách nơi tay Naz. Động tác của ông có phần lóng ngóng, nhưng đủ nhẹ nhàng, như đang chăm sóc cho một đứa bé vừa ngã chứ không phải ai khác.
Một thiếu phụ đi ngang, dừng lại trong chốc lát, đưa cho cậu một miếng vải khô, ánh mắt thoáng ngập ngừng, nhưng không có e dè. Naz đón lấy miếng vải, gật đầu nhẹ để cảm ơn, nhưng cô đã rảo bước đi tiếp.
Không ai hỏi cậu đã làm gì. Không ai nói cậu nên làm gì. Chỉ là... có một đứa trẻ đang b·ị t·hương, và cần được băng bó.
Thế thôi.
Và rồi, từ giữa làn khói, có tiếng chân dồn dập, vội vã, r·ối l·oạn, tiếng gọi gần như tuyệt vọng.
“NAZ!!!”
Marie từ xa chạy tới, xuyên qua đám người đang có xu hướng quây lại thành một vòng tròn.
Bà xuất hiện như một cơn gió nghẹn ngào, đôi mắt mở to vì quá nhiều cảm xúc dồn nén. Áo bà sũng nước, tay không mang găng, tóc rối, đôi chân vấp trong tuyết khi lao đến.
Suốt từ lúc bọn c·ướp tràn vào, bà đã chạy khắp làng tìm cậu, gọi tên khản cổ, hỏi từng người, rồi trở về giáo đường trong tuyệt vọng vì sợ… sợ điều tồi tệ nhất đã xảy ra.
Giờ đây, nhìn thấy cậu ngồi đó, máu me, run rẩy, nhưng còn sống, cảm xúc trong bà vỡ ào như một con đê tràn nước.
Bà ngã quỵ xuống bên cạnh, ôm chặt cậu vào lòng.
“Con... vẫn ở đây... Ơn trời...”
Giọng bà nghèn nghẹn, không biết là vì lạnh, hay vì một điều gì khác đã vỡ ra trong lòng.
Andi tới sau, anh thấm đầy mồ hôi lẫn bùn đất dính đầy hai má. Vừa thấy cậu, Andi gần như hét lên:
“Em làm cái gì vậy?! Em biến đi đâu suốt mấy giờ qua hả?!”
Cậu không đợi câu trả lời, chỉ bước tới, nhìn v·ết t·hương rồi khựng lại. Tay Andi run lên. Cậu không biết nên trách, nên mắng, hay nên ôm. Cuối cùng, cậu tháo áo choàng, quấn lên vai Naz, rồi cúi đầu lẩm bẩm:
“Ngốc thật…”
Và cuối cùng, Duke xuất hiện, dáng người ông bình tĩnh như mọi khi, nhưng đôi tay nắm chặt đến trắng cả khớp.
Ông không bước nhanh. Nhưng ánh mắt ông quét khắp người Naz, từ máu trên mặt đến vết rách ở cánh tay. Nhìn một lúc lâu, ông mới khẽ thở ra.
“Chúng ta đã tìm con khắp nơi.”
Naz không biết đáp thế nào.
“Đi thôi.”
Duke nói khẽ, tay đặt lên vai cậu.
“Về nhà đi, trời lạnh rồi.”
Naz gật đầu. Lần này, cậu không đi một mình.
Giữa gió, giữa tuyết, giữa v·ết m·áu chưa kịp khô, có những bàn tay quen thuộc đang ở cạnh cậu.
Hết chương 21.
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Tên Fanpage: Khi nào sông ngừng chảy? (/KhiDongSongNgungChay)
Naz khạc máu, đầu cậu cúi thấp thấp xuống, đầu gối chạm nền đất, trong tay siết chặt chuôi dao dính bụi lúa và máu khô. Cậu không hét, không nói gì. Chỉ có tim đập, không theo nhịp sống, mà theo nhịp thù hận.
Trước mặt cậu, t·ên c·ướp đang đến gần. Từng bước hắn giẫm lên tuyết như một con gấu đói vừa tỉnh dậy giữa mùa đông, khổng lồ, lông lá, và chỉ biết cắn xé.
Trong mắt hắn, Naz chẳng khác gì một con sâu nhỏ đang dãy dụa sau cú đập. Hắn không vội vã. Hắn thích h·ành h·ạ con mồi trước khi thưởng thức nó.
Naz bật lên, lao về phía t·ên c·ướp.
Cậu không lao thẳng, mà v·út sang bên trái, rồi ngoặt sang phải. Một cú lao xé gió, nhẹ như một con châu chấu. Lưỡi dao quét ngang bụng đối phương, sượt qua lớp áo giáp, để lại một vết cắt nhỏ nhưng sắc lẹm. Máu rỉ ra.
Tên c·ướp gầm lên, xoay rìu, đánh về phía sau, nhưng chỉ chạm vào không khí.
Naz tiếp tục vòng quanh, luồn lách giữa những đống lúa văng tung tóe. Mỗi lần tiến vào, cậu cắt một vết, vào bắp tay, vào vai, vào chân. Không cú nào chí mạng. Nhưng tất cả đều chính xác, như thể từng c·ái c·hết trước đây đã dạy cậu cần bao nhiêu lực, bao nhiêu góc, bao nhiêu thời gian để sống sót và xẻ từng thớ thịt.
Tên c·ướp giận dữ. Hắn bắt đầu loạng choạng. Không phải vì yếu, mà vì hắn quá mạnh, nên không quen với việc bị một kẻ yếu “gặm nhấm” từng chút. Một con gấu không sợ một v·ết t·hương nhỏ, nhưng nếu bị cắt mười lần? Hai mươi lần?
Nhưng chiến đấu như vậy khiến cả hai kiệt sức nhanh chóng, một bên liên tục bung sức để di chuyển, bên con lại dồn lực phát ra những đòn như trời giáng.
Cả hai đều thở dốc. Hơi thở của t·ên c·ướp nặng như tiếng gầm gừ của thú bị dồn vào đường cùng. Hơi thở của Naz ngắn và đứt quãng, như kẻ đang chạy trốn chính nhịp tim của mình. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, hai cánh tay run lên vì kiệt sức, vì máu chảy ra không ngừng từ v·ết t·hương bên sườn và vết rách trên má.
Một cơn gió lạnh lùa qua, cuốn theo mùi khói cháy và tuyết rơi, như thể thế giới đang giữ hơi thở để chứng kiến hồi cuối.
Naz gồng người, rồi lao tới như một cơn lốc đen. Lưỡi dao trong tay cậu chớp lên trong ánh lửa bập bùng, nhưng t·ên c·ướp vẫn còn phản xạ. Hắn gầm lên, vung rìu chém ngang. Lưỡi rìu sượt qua cánh tay Naz, xé một đường sâu đến tận xương, máu bắn tung ra như mực bị văng khỏi cọ.
Cơn đau ập đến như sấm.
Nhưng cơn đau lại khiến đầu cậu sáng rực. Xua tan đi sự mơ hồ, và suy nghĩ.
Cậu chỉ hành động.
Naz xoay người, trượt dưới đường rìu, con dao trong tay đâm thẳng vào bụng t·ên c·ướp, cú đâm sâu đến tận chuôi. Hắn rít lên đau đớn, nhưng chưa gục xuống. Tay vẫn còn vung vẩy lưỡi rìu.
Naz nghiến răng, chống hai tay xuống đất, dùng toàn bộ sức còn lại đạp mạnh vào bụng hắn, đẩy thân thể to lớn đổ ngửa xuống nền tuyết. Lưng hắn đập xuống đất tạo thành một âm thanh nặng nề.
Không chần chừ, Naz bật người lên, như một bóng đen nhảy vọt từ địa ngục. Cậu quỳ gối ngay trên ngực đối thủ, tay cậu rút con dao đang cắm trên bụng, ánh chớp xuất hiện giữa trời đồng, con dao cắm thẳng xuống cổ họng hắn.
Lưỡi dao cắm ngập vào máu thịt.
Một tiếng “khặc” nghẹn trong cổ họng t·ên c·ướp. Máu phun lên mặt Naz, nóng và nhơ nhớp, bắn vào môi, vào mắt của cậu.
Hắn co giật từng đợt, miệng mấp máy.
Rồi nằm im.
Naz không rút dao ra ngay. Cậu chỉ thở. Nặng nề. Đứt quãng. Không phải vì mệt, mà vì cậu không tin mình vẫn còn sống.
Cuộc chiến khốc liệt đến mức cậu tưởng rằng mình đ·ã c·hết.
Gió rít lên từng đợt. Nhưng lần này, Naz không còn nghe thấy.
“ẦM ẦM!!!”
Sét đánh trên bầu trời tăm tối, tuyết càng rơi dày thêm, che đi những v·ết m·áu loang lổ khắp nơi. Dân làng đã thành công đẩy lùi lũ c·ướp, chúng đau đớn lùi lại, để những con xấu số, lùi vào trong cánh rừng tăm tối.
Naz vẫn quỳ đó, thở dốc, dao cắm sâu trong cổ họng kẻ vừa bị g·iết. Cảm giác nóng bỏng đang chảy trong từng thớ thịt, lấn lướt cả máu đang rỉ ra từ cánh tay rách toạc khiến đầu óc cậu choáng váng.
Một t·iếng n·ổ nhẹ vang lên phía xa, nơi một túp lều vừa sụp xuống vì lửa cháy ngầm. Tiếng hét gọi nhau. Tiếng khóc. Tiếng người. Dân làng bắt đầu di chuyển trở lại.
Không ai chạy đến bên cậu. Không tiếng hò reo. Không có vòng vây tung hô nào.
Họ có việc quan trọng hơn cần làm, cứu người, d·ập l·ửa, kiểm tra lại những nơi khác. Một số chạy đến giáo đường, số khác hướng ra rừng, có người còn cẩn trọng băng bó v·ết t·hương cho gia súc.
Nhưng... một vài ánh mắt bắt đầu lặng lẽ hướng về phía cậu.
Không ai lên tiếng gọi.
Không ai chủ động tiến lại.
Chỉ có những cái nhìn thoáng qua, những bước chân chững lại nửa giây, rồi rảo nhanh hơn khi rời đi.
Một người đàn ông khiêng thùng nước đi ngang, liếc nhìn cậu, rồi vội quay đi như thể bắt gặp thứ gì không nên thấy.
Một thiếu phụ đang bế con đi lướt qua, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay máu me của Naz, bàn tay vẫn còn cầm chuôi dao, rồi ôm chặt đứa bé hơn, bước nhanh rời khỏi.
Hai thanh niên đứng ở rìa sân nhà cháy nói nhỏ với nhau, nhưng tiếng lọt vào gió lạnh:
“Nó là ai thế…?”
“Nhìn nó… đáng sợ quá.”
Không có ai lên tiếng bênh vực. Không có ai sửa lời.
Lời thì thầm trôi đi cùng tuyết, nhưng in hằn trong thính giác của cậu như vết sẹo.
Và rồi, từ một góc xa, nơi ánh sáng lửa chỉ vừa chạm tới mép tối, có một người đứng lặng.
Bà Susan.
Bà ôm chặt đứa trẻ vừa được cứu, cả hai đều đã an toàn, nhưng hai người đứng im như tượng đá. Không tiến tới, không quay lưng.
Đứa trẻ dúi mặt vào ngực bà, còn bà, ánh mắt bà dừng lại ở Naz.
Không sợ hãi. Không ngưỡng mộ.
Chỉ là một ánh nhìn chứa đầy điều không thể nói thành lời, như thể bà đang cố tự nhủ: “Đó là người đã cứu mình”... nhưng chính bà cũng không chắc còn nên gọi đó là “người”.
Naz không quay lại nhìn bà. Nhưng cậu biết.
Có những ánh mắt, dù không nhìn thẳng, vẫn cứa sâu hơn mọi lời nói.
Naz ngồi thụp trong tuyết, tay giữ lấy v·ết t·hương trên cánh tay, hơi thở phập phồng, mất máu đang làm cậu yếu đi, ánh mắt hoa lên từng đợt. Tuyết rơi lên vai, rơi lên đầu gối, phủ dần lên mái tóc rối, lẫn vào v·ết m·áu loang lổ trên áo.
Một vài người đã quay lại giữa lúc rải rác tàn cục. Không ai nói gì khi nhìn thấy cậu.
Một người đàn ông dáng gầy bước đến, chậm rãi quỳ xuống, không hỏi, không nhìn thẳng, chỉ rút ra một mảnh vải nhỏ, cẩn thận quấn quanh vết rách nơi tay Naz. Động tác của ông có phần lóng ngóng, nhưng đủ nhẹ nhàng, như đang chăm sóc cho một đứa bé vừa ngã chứ không phải ai khác.
Một thiếu phụ đi ngang, dừng lại trong chốc lát, đưa cho cậu một miếng vải khô, ánh mắt thoáng ngập ngừng, nhưng không có e dè. Naz đón lấy miếng vải, gật đầu nhẹ để cảm ơn, nhưng cô đã rảo bước đi tiếp.
Không ai hỏi cậu đã làm gì. Không ai nói cậu nên làm gì. Chỉ là... có một đứa trẻ đang b·ị t·hương, và cần được băng bó.
Thế thôi.
Và rồi, từ giữa làn khói, có tiếng chân dồn dập, vội vã, r·ối l·oạn, tiếng gọi gần như tuyệt vọng.
“NAZ!!!”
Marie từ xa chạy tới, xuyên qua đám người đang có xu hướng quây lại thành một vòng tròn.
Bà xuất hiện như một cơn gió nghẹn ngào, đôi mắt mở to vì quá nhiều cảm xúc dồn nén. Áo bà sũng nước, tay không mang găng, tóc rối, đôi chân vấp trong tuyết khi lao đến.
Suốt từ lúc bọn c·ướp tràn vào, bà đã chạy khắp làng tìm cậu, gọi tên khản cổ, hỏi từng người, rồi trở về giáo đường trong tuyệt vọng vì sợ… sợ điều tồi tệ nhất đã xảy ra.
Giờ đây, nhìn thấy cậu ngồi đó, máu me, run rẩy, nhưng còn sống, cảm xúc trong bà vỡ ào như một con đê tràn nước.
Bà ngã quỵ xuống bên cạnh, ôm chặt cậu vào lòng.
“Con... vẫn ở đây... Ơn trời...”
Giọng bà nghèn nghẹn, không biết là vì lạnh, hay vì một điều gì khác đã vỡ ra trong lòng.
Andi tới sau, anh thấm đầy mồ hôi lẫn bùn đất dính đầy hai má. Vừa thấy cậu, Andi gần như hét lên:
“Em làm cái gì vậy?! Em biến đi đâu suốt mấy giờ qua hả?!”
Cậu không đợi câu trả lời, chỉ bước tới, nhìn v·ết t·hương rồi khựng lại. Tay Andi run lên. Cậu không biết nên trách, nên mắng, hay nên ôm. Cuối cùng, cậu tháo áo choàng, quấn lên vai Naz, rồi cúi đầu lẩm bẩm:
“Ngốc thật…”
Và cuối cùng, Duke xuất hiện, dáng người ông bình tĩnh như mọi khi, nhưng đôi tay nắm chặt đến trắng cả khớp.
Ông không bước nhanh. Nhưng ánh mắt ông quét khắp người Naz, từ máu trên mặt đến vết rách ở cánh tay. Nhìn một lúc lâu, ông mới khẽ thở ra.
“Chúng ta đã tìm con khắp nơi.”
Naz không biết đáp thế nào.
“Đi thôi.”
Duke nói khẽ, tay đặt lên vai cậu.
“Về nhà đi, trời lạnh rồi.”
Naz gật đầu. Lần này, cậu không đi một mình.
Giữa gió, giữa tuyết, giữa v·ết m·áu chưa kịp khô, có những bàn tay quen thuộc đang ở cạnh cậu.
Hết chương 21.
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Tên Fanpage: Khi nào sông ngừng chảy? (/KhiDongSongNgungChay)
Tiến độ: 100%
32/32 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan