Chương 29: Chương 29
Vài ngày sau, kể từ khi kết thúc cuộc gọi đó, tâm trạng của Thành Hân Nhiên vẫn trôi nổi ở đáy vực sâu.
Trần Miễn vẫn giữ thói quen nói chuyện khó nghe, nhưng lại chính xác đến mức chạm vào những nỗi niềm thầm kín của cô. Bởi vì thực sự Thành Hân Nhiên đã từng nghĩ đến việc quay lại.
Nhưng sau khi Thành Hân Nhiên trải qua cuộc tranh cãi với anh qua điện thoại, cô cảm thấy vẫn nên lưu giữ những khoảnh khắc đó trong ký ức thì tốt hơn. Hai bên gần gũi quá mức có thể sẽ làm phai nhòa đi chút kỷ niệm duy nhất giữa họ.
Thôi thì không tìm thì không tìm nữa.
Khoảng thời gian sau đó, Thành Hân Nhiên dành hết sự tập trung hoàn toàn vào công việc.
Cô để ý rằng số điện thoại mà Trần Miễn dùng để gọi cho cô không phải là số cô đã gọi trong lúc say rượu. Điều này khiến Thành Hân Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng đã thử thêm WeChat của Trần Miễn, nhưng phát hiện rằng cô không có quyền kết bạn. Cũng tốt thôi, cô nghĩ rằng anh đã làm đúng.
Lần đầu tiên họ có cùng chung một mục tiêu như vậy, đó là nhìn về phía trước và tiến lên phía trước.
Người hiện đại thì có những điểm tốt như thế. Các mối quan hệ giống như pháo hoa bung tỏa, cứ tưởng chừng như gần gũi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã có thể tan tác khắp nơi. Chỉ cần không chủ động kết nối, mọi chuyện sẽ dần chấm dứt.
Thực tế, họ không còn bất kỳ liên hệ nào với nhau nữa.
Cô tự nhận ra rằng bản thân mình đã hoàn toàn kiên định loại bỏ Trần Miễn ra khỏi tâm trí.
Trong những ngày sau đó, Thành Hân Nhiên tham gia vào một đoàn phim quảng cáo. Mỗi ngày đều đặn làm việc từ sáng sớm đến khuya.
Một ngày nọ, cô bất ngờ phát hiện ra Diệp Đường suốt ngày nằm dài ở nhà và đã một thời gian không thấy bạn trai của Diệp Đường. Vì thế cô hỏi: “Cậu với bạn trai cậu giận dỗi nhau à?”
Diệp Đường hờ hững trả lời: “Chia tay rồi.”
“Hả?” Thành Hân Nhiên ngạc nhiên. Rõ ràng gần đây còn nghe cô ấy nhắc đến việc về nhà để gặp mặt bố mẹ, sau đó đột nhiên hiểu ra vấn đề: “Là vì anh ta lại cãi nhau với cậu à?”
“Đúng thế, lại mấy chuyện vớ vẩn thôi.” Diệp Đường cười nhạt: “Tớ sớm đã không muốn duy trì mối quan hệ này nữa rồi. Đàn ông thì thiếu gì.”
Diệp Đường vốn dĩ rất trầm tính, có lẽ vì học nhiếp ảnh nên tính cách ẩn chứa trong cô ấy đã được khơi dậy. Vì thế cô ấy trở nên cởi mở và rực rỡ hơn, rất hòa đồng trong đoàn làm phim. Lúc nào cũng có đàn ông sẵn sàng muốn theo đuổi cô ấy, hoặc muốn hẹn hò với cô ấy.
Bạn trai của Diệp Đường luôn cảm thấy nỗi bất an rất lớn, lúc nào cũng tra xét cô ấy một cách ám ảnh. Hai người họ vì chuyện này mà đã cãi nhau rất nhiều lần, cãi nhau đến mức Thành Hân Nhiên cũng thấy mệt thay cho họ.
Khi nhắc đến việc chia tay thì đôi mắt Diệp Đường đỏ hoe, tốt xấu gì cũng là mối tình bảy năm. Thành Hân Nhiên lặng lẽ ngồi cùng cô ấy một lát rồi vào bếp nấu ăn. Qua khung cửa sổ nhỏ trong bếp, cô nhìn thấy bạn trai của Diệp Đường vẫn luôn đứng chờ bên ngoài cửa sổ, với biểu cảm trên gương mặt như đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ cô.
“Diệp Đường, anh ta đang ở ngoài kia!” Thành Hân Nhiên gọi vọng ra từ trong bếp.
“Cậu có thấy anh ta thì cũng coi như không thấy đi!”
“Ồ, được thôi.”
Thành Hân Nhiên vẫn luôn rõ ràng trong chuyện này, bỏ qua tình cảm bạn cùng phòng thì bạn trai cũ của bạn thân cô coi như không quen biết. Cô kéo mạnh chiếc rèm sáo ở cửa sổ, thản nhiên phớt lờ người ở bên ngoài cửa và tiếp tục yên tâm nấu ăn.
Cô vẫn luôn cho rằng họ nên chia tay. Hai người không thể hiểu cho nhau, ở bên nhau chỉ càng thêm nhiều phiền muộn.
Vào ngày sinh nhật của Thành Hân Nhiên, Diệp Đường kéo cô đi một chuyến tới Hồng La Tự - nơi nổi tiếng linh thiêng về việc cầu duyên.
Diệp Đường thành tâm quỳ lạy, lẩm bẩm cầu nguyện trong miệng: “Hút nhiều thuốc, uống nhiều rượu, kết thêm nhiều bạn khác giới. Xin ban cho con một anh chàng đẹp trai có kỹ năng tốt, không cần bền lâu, chỉ cần hợp ý trên giường.”
Thành Hân Nhiên đã quen với những lời nói tục tĩu thường xuyên thốt ra từ miệng Diệp Đường. Trước đây chỉ là nói cho sướng miệng, bây giờ thì đã thực sự có thể thử bắt đầu một cuộc sống mới.