Chương 14: Sợ hãi và dũng cảm
27/04/2025
10
8.3
Chương 14: Sợ hãi và dũng cảm
Những lời Trưng Trắc nói như là dao đâm vào những tên mặc áo giáp người Hán cúi đầu kia. Bọn họ không phải người Hán, cũng không phải người đã đô hộ mảnh đất này, mà họ là người Việt.
Có điều chúng thay vì dũng cảm hi sinh như những chiến sĩ đ·ã c·hết. Họ lại hèn mọn cúi đầu theo lạc tướng của mình đầu hàng quân Hán. Mấy vạn quân người Việt, số lượng hi sinh thực tế trên chiến trường chỉ có vài ngàn quân mà thôi. Nhưng số quân đầu hàng lên đến hơn 2 vạn người.
Số còn lại thì chạy tứ tán khắp nơi hoặc tìm nơi cố thủ, hoặc nghĩ cách đầu hàng quân địch. Sợ hãi và dũng cảm là thứ đang ép những người lính, chảy cùng một dòng máu với những người đứng trước mặt mình lúc này phải lựa chọn.
Mà thân là chỉ huy toàn bộ cuộc chiến, Mã Viện lúc này cười lớn nhìn về phía chị em Trưng Trắc nói rằng:
- Bọn chúng làm vậy là vì muốn sống. Các ngươi lấy thứ gì để nói cho họ, đi theo các ngươi có thể giành lấy tự do hay là muôn ngàn xác c·hết.
- Chúng lúc này ngoan ngoãn như những con chó biết nghe lời và người Hán ta sẽ nuôi dưỡng chúng như những con chó. Về phần đám người muốn trở thành người sống tự do như các ngươi. Vậy thì lúc này các ngươi phần lớn đã là cô hồn dã quỷ. Ngươi nói xem sống không tốt sao, tại sao các ngươi cứ phải cầm kiếm chống lại chúng ta cơ chứ.
- Hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng quỳ xuống đầu hàng. Bằng không ta sẽ cắt đầu chị em ngươi mang về cho quân chủ của ta mua vui uống rượu.
Âm thanh của Mã Viện, như là từng con dao đâm về phía những người Việt Nam đang sống tại thời hòa bình. Cuộc khởi nghĩa của hai Bà Trưng đối với lịch sử Việt Nam mà nói cực kỳ quan trọng.
Đây chính là những bước chân của những người cách mạng đầu tiên, đã dám vì tự do mà đứng lên chống lại kẻ thù hùng mạnh tại phương bắc. Họ muốn thoát khỏi vận mệnh làm nô lệ của mình.
Đáng tiếc bởi vì sự sợ hãi đã làm cho lượng lớn chiến sĩ của họ đầu hàng quân địch, khi chưa từng giao chiến với chúng. Việc bị vô số kẻ phản bội đâm lưng, đã làm cho hệ thống q·uân đ·ội của hai Bà Trưng liên tục gặp tổn thất. Từ đây mới dẫn đến thất bại cuối cùng của họ, cuộc phản kháng của họ bị bị dập tắt.
Càng nghĩ về những sự kiện này, âm thanh bàn luận của người dân càng tăng lên.
- Nhìn xem đây là Hai Bà Trưng, họ thật là những nữ anh hùng. Bọn họ cho dù bị ngàn vạn mũi gươm hướng về, họ vẫn thẳng lưng mà chiến đấu.
- Đúng vậy sau khi trở về ta phải lập bài vị cho họ.
- Các người nhìn xem phần lớn quân Hán ở đây, vậy mà lại là người Việt, chỉ có một số ít quân Hán mà thôi. Ta thật không hiểu họ sợ điều gì chứ. Lẽ nào sợ c·ái c·hết, rồi tự tay g·iết c·hết đồng bào của mình, sẽ tốt hơn là g·iết c·hết quân địch hay sao.
- Một lũ bán nước, một lũ việt gian, bọn chúng đang lẽ không nên sống trên thế giới này. Đáng lẽ bọn chúng phải cùng với hai vị Vương của mình phải chiến tử đến cùng, một lũ hèn nhát.
Âm thanh chửi bới chê trách của dân chúng không ngừng vang lên. Nhưng khung cảnh lịch sử thì vẫn tự nhiên mà diễn ra, Hai Bà Trưng lúc này cũng không hề biết đến. Thế hệ sau của người Việt, đang nhìn thấy cảnh họ đã chiến đấu và hy sinh.
Trưng Trắc nhìn về phía mấy ngàn quân địch đang vào vây lấy mình, trong khi số quân của mình lúc này chỉ còn vài chục người. Bà ta lúc này nhìn về phía những người còn sống sau đó nói rằng:
- Các anh em lần này ta không thể cùng mọi người chiến đấu được. Ta và em gái ta sẽ dìm mình xuống dòng sông này, để không rơi vào tay quân địch. Dùng máu của chúng ta để nhuộm đỏ dòng sông này, để nói cho con cháu người Việt biết rằng. Máu chúng ta màu gì, chúng ta là anh em, chúng ta yêu hòa bình, chúng ta không muốn làm nô lệ, chúng ta mới là chủ mảnh đất này.
- Các anh em hãy giúp ta một lần cuối cùng. Các anh em hãy cùng với quân địch chém g·iết đến hơi thở cuối cùng. Hãy để cho c·ái c·hết của chúng ta thay lời nói gửi đến hoàng đế của chúng. Một ngày người Việt còn sống, là một ngày chúng ta còn chiến đấu. Chúng muốn thống trị mảnh đất này, chúng phải nhổ sạch cỏ nước nam đã.
Trưng Trắc vừa nói vậy, đám binh lính người Việt đi theo cô ta đều dùng ánh mắt cực kỳ tàn khốc nhìn về phía quân Hán. Sau đó họ đồng thanh hét lớn, rồi cầm chặt thanh kiếm trong tay, lao thẳng về phía ngàn quân địch mà t·ấn c·ông.
Thấy cảnh này Trưng Trắc và Trưng Nhị nhìn nhau một chút, sau đó bọn họ từng bước đi đến dòng sông.
Nhìn thấy cảnh này Mã Viện lúc này gào lớn với đám binh sĩ.
- Giết bọn chúng, không được để cho chúng chạy thoát.
- Xông lên, g·iết.
Tiếng chém g·iết loạn xạ trên bờ không ảnh hưởng đến việc Hai Bà Trưng đi đến giữa dòng sông. Khi thân hình của họ chỉ còn lộ ra cái đầu trên mặt sông, cả hai người lúc này cầm kiếm kề vào cổ mình, sau đó cứa nhẹ một phát.
Thi thể hai bà từ từ chìm xuống dưới dòng sông, máu tươi nhuộm đỏ cả một dải sông Đáy.
Những người dân Việt Nam nhìn thấy cảnh này, họ không ngừng quỳ xuống váy lạy. Sau đó họ không ngừng rơi những giọt nước mắt u buồn. Họ xót thương cho hai người thiếu nữ, vì vận mệnh dân tộc, vì nợ nước thù nhà mà phải dìm mình xuống dòng sông.
Mà những hình ảnh cuối cùng của sự kiện cũng dần dần kết thúc, quân Hán sau khi chém c·hết những chiến sĩ người Việt. Chúng lúc này tìm cách xuống dòng sông để lấy t·hi t·hể của Hai Bà Trưng.
Thấy cảnh này, người dân Việt Nam càng khóc lớn và đây cũng là những hình ảnh cuối cùng của sự kiện. Bầu trời lúc này mây đen đã tán đi, ánh nắng hoàng hôn lại rủ xuống dòng sông này.
Một dòng sông vốn dĩ nhuộm đỏ bởi máu tanh và xác c·hết hai bên bờ. Lúc này nó vậy mà lại hiện ra khung cảnh vốn có của nó, một màu xanh mướt của cỏ cây, một dòng sông màu xanh nước chảy êm ả.
Đứng tại một góc, hai phái đoàn của Trung Quốc và Mỹ đến đây để tìm hiểu sự thật, đều sửng sốt ngây người.
Họ không nghĩ đến mới chỉ lúc nãy khi bọn họ chuẩn bị ăn cơm tối. Thì họ nhận được tin tức thời không lưu loạn lại diễn ra. Vậy là họ lập tức hớt hải chạy đến đây, chứng kiến một phần những cảnh tượng bi thảm mà Việt Nam đã từng trải qua.
Cái c·hết của hai người phụ nữ, dám cầm kiếm chống lại một đế quốc hùng mạnh. Khiến cho bọn họ khắc sâu trong tâm hồn mình.
Nhìn về nơi này một chút, Đăng Khả Siêu lên tiếng nói rằng:
- Mọi người thấy sự kiện này như thế nào.
Đặng Khả Siêu vừa nói vậy, Thor lúc này lên tiếng nói rằng:
- Bỏ qua những cảm xúc khi chứng kiến khung cảnh này, chỉ nói về sự chân thực của nó. Tôi không thấy đây là do con người có thể tạo ra được.
Thor vừa nói vậy, Violet đứng ở bên cạnh lại lắc đầu sau đó nói rằng:
- Khung cảnh của toàn bộ xã Hát Môn này đều bị bao phủ, âm thanh hình ảnh quá chân thực. Động tác và cảm xúc của những người trong sự kiện lịch sử này, những người hiện tại như chúng ta, đều có thể cảm nhận một cách quá rõ nét.
- Mọi người phải nhớ, nếu như ví dụ sự kiện lịch sử này như là một bộ phim được chiếu bóng. Vậy thì chúng ta không thể nào sẽ cảm nhận được sự bi ai, thất vọng của những người này. Hoặc cảm nhận sự xấu hổ, sợ hãi trong những ánh mắt của những người đã đầu hàng quân Hán kia.
Violet vừa nói vậy, lúc này Phùng Ngọc lại lắc đầu sau đó phản ứng gay gắt.
- Tiến sĩ Violet lúc đầu ta nghĩ cô cũng giống như ta, thuộc một một hệ tư tưởng dùng lý trí để xác nhận sự việc. Nhưng lúc này khi tận mắt chứng kiến nơi đây, ta cảm thấy dữ kiện lịch sử này không thể nào do con người tạo ra được.
- Về phần những cảm xúc mà những người này truyền cho chúng ta. Vậy thì ta nghĩ rằng có thể bởi hình ảnh mang đến độ chân thực quá tốt. Cộng với việc không khí nơi này tràn ngập sự tan thương và c·hết chóc, mới khiến cho chúng ta có những suy nghĩ đây là do người tạo ra mà thôi
Những lời Trưng Trắc nói như là dao đâm vào những tên mặc áo giáp người Hán cúi đầu kia. Bọn họ không phải người Hán, cũng không phải người đã đô hộ mảnh đất này, mà họ là người Việt.
Có điều chúng thay vì dũng cảm hi sinh như những chiến sĩ đ·ã c·hết. Họ lại hèn mọn cúi đầu theo lạc tướng của mình đầu hàng quân Hán. Mấy vạn quân người Việt, số lượng hi sinh thực tế trên chiến trường chỉ có vài ngàn quân mà thôi. Nhưng số quân đầu hàng lên đến hơn 2 vạn người.
Số còn lại thì chạy tứ tán khắp nơi hoặc tìm nơi cố thủ, hoặc nghĩ cách đầu hàng quân địch. Sợ hãi và dũng cảm là thứ đang ép những người lính, chảy cùng một dòng máu với những người đứng trước mặt mình lúc này phải lựa chọn.
Mà thân là chỉ huy toàn bộ cuộc chiến, Mã Viện lúc này cười lớn nhìn về phía chị em Trưng Trắc nói rằng:
- Bọn chúng làm vậy là vì muốn sống. Các ngươi lấy thứ gì để nói cho họ, đi theo các ngươi có thể giành lấy tự do hay là muôn ngàn xác c·hết.
- Chúng lúc này ngoan ngoãn như những con chó biết nghe lời và người Hán ta sẽ nuôi dưỡng chúng như những con chó. Về phần đám người muốn trở thành người sống tự do như các ngươi. Vậy thì lúc này các ngươi phần lớn đã là cô hồn dã quỷ. Ngươi nói xem sống không tốt sao, tại sao các ngươi cứ phải cầm kiếm chống lại chúng ta cơ chứ.
- Hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng quỳ xuống đầu hàng. Bằng không ta sẽ cắt đầu chị em ngươi mang về cho quân chủ của ta mua vui uống rượu.
Âm thanh của Mã Viện, như là từng con dao đâm về phía những người Việt Nam đang sống tại thời hòa bình. Cuộc khởi nghĩa của hai Bà Trưng đối với lịch sử Việt Nam mà nói cực kỳ quan trọng.
Đây chính là những bước chân của những người cách mạng đầu tiên, đã dám vì tự do mà đứng lên chống lại kẻ thù hùng mạnh tại phương bắc. Họ muốn thoát khỏi vận mệnh làm nô lệ của mình.
Đáng tiếc bởi vì sự sợ hãi đã làm cho lượng lớn chiến sĩ của họ đầu hàng quân địch, khi chưa từng giao chiến với chúng. Việc bị vô số kẻ phản bội đâm lưng, đã làm cho hệ thống q·uân đ·ội của hai Bà Trưng liên tục gặp tổn thất. Từ đây mới dẫn đến thất bại cuối cùng của họ, cuộc phản kháng của họ bị bị dập tắt.
Càng nghĩ về những sự kiện này, âm thanh bàn luận của người dân càng tăng lên.
- Nhìn xem đây là Hai Bà Trưng, họ thật là những nữ anh hùng. Bọn họ cho dù bị ngàn vạn mũi gươm hướng về, họ vẫn thẳng lưng mà chiến đấu.
- Đúng vậy sau khi trở về ta phải lập bài vị cho họ.
- Các người nhìn xem phần lớn quân Hán ở đây, vậy mà lại là người Việt, chỉ có một số ít quân Hán mà thôi. Ta thật không hiểu họ sợ điều gì chứ. Lẽ nào sợ c·ái c·hết, rồi tự tay g·iết c·hết đồng bào của mình, sẽ tốt hơn là g·iết c·hết quân địch hay sao.
- Một lũ bán nước, một lũ việt gian, bọn chúng đang lẽ không nên sống trên thế giới này. Đáng lẽ bọn chúng phải cùng với hai vị Vương của mình phải chiến tử đến cùng, một lũ hèn nhát.
Âm thanh chửi bới chê trách của dân chúng không ngừng vang lên. Nhưng khung cảnh lịch sử thì vẫn tự nhiên mà diễn ra, Hai Bà Trưng lúc này cũng không hề biết đến. Thế hệ sau của người Việt, đang nhìn thấy cảnh họ đã chiến đấu và hy sinh.
Trưng Trắc nhìn về phía mấy ngàn quân địch đang vào vây lấy mình, trong khi số quân của mình lúc này chỉ còn vài chục người. Bà ta lúc này nhìn về phía những người còn sống sau đó nói rằng:
- Các anh em lần này ta không thể cùng mọi người chiến đấu được. Ta và em gái ta sẽ dìm mình xuống dòng sông này, để không rơi vào tay quân địch. Dùng máu của chúng ta để nhuộm đỏ dòng sông này, để nói cho con cháu người Việt biết rằng. Máu chúng ta màu gì, chúng ta là anh em, chúng ta yêu hòa bình, chúng ta không muốn làm nô lệ, chúng ta mới là chủ mảnh đất này.
- Các anh em hãy giúp ta một lần cuối cùng. Các anh em hãy cùng với quân địch chém g·iết đến hơi thở cuối cùng. Hãy để cho c·ái c·hết của chúng ta thay lời nói gửi đến hoàng đế của chúng. Một ngày người Việt còn sống, là một ngày chúng ta còn chiến đấu. Chúng muốn thống trị mảnh đất này, chúng phải nhổ sạch cỏ nước nam đã.
Trưng Trắc vừa nói vậy, đám binh lính người Việt đi theo cô ta đều dùng ánh mắt cực kỳ tàn khốc nhìn về phía quân Hán. Sau đó họ đồng thanh hét lớn, rồi cầm chặt thanh kiếm trong tay, lao thẳng về phía ngàn quân địch mà t·ấn c·ông.
Thấy cảnh này Trưng Trắc và Trưng Nhị nhìn nhau một chút, sau đó bọn họ từng bước đi đến dòng sông.
Nhìn thấy cảnh này Mã Viện lúc này gào lớn với đám binh sĩ.
- Giết bọn chúng, không được để cho chúng chạy thoát.
- Xông lên, g·iết.
Tiếng chém g·iết loạn xạ trên bờ không ảnh hưởng đến việc Hai Bà Trưng đi đến giữa dòng sông. Khi thân hình của họ chỉ còn lộ ra cái đầu trên mặt sông, cả hai người lúc này cầm kiếm kề vào cổ mình, sau đó cứa nhẹ một phát.
Thi thể hai bà từ từ chìm xuống dưới dòng sông, máu tươi nhuộm đỏ cả một dải sông Đáy.
Những người dân Việt Nam nhìn thấy cảnh này, họ không ngừng quỳ xuống váy lạy. Sau đó họ không ngừng rơi những giọt nước mắt u buồn. Họ xót thương cho hai người thiếu nữ, vì vận mệnh dân tộc, vì nợ nước thù nhà mà phải dìm mình xuống dòng sông.
Mà những hình ảnh cuối cùng của sự kiện cũng dần dần kết thúc, quân Hán sau khi chém c·hết những chiến sĩ người Việt. Chúng lúc này tìm cách xuống dòng sông để lấy t·hi t·hể của Hai Bà Trưng.
Thấy cảnh này, người dân Việt Nam càng khóc lớn và đây cũng là những hình ảnh cuối cùng của sự kiện. Bầu trời lúc này mây đen đã tán đi, ánh nắng hoàng hôn lại rủ xuống dòng sông này.
Một dòng sông vốn dĩ nhuộm đỏ bởi máu tanh và xác c·hết hai bên bờ. Lúc này nó vậy mà lại hiện ra khung cảnh vốn có của nó, một màu xanh mướt của cỏ cây, một dòng sông màu xanh nước chảy êm ả.
Đứng tại một góc, hai phái đoàn của Trung Quốc và Mỹ đến đây để tìm hiểu sự thật, đều sửng sốt ngây người.
Họ không nghĩ đến mới chỉ lúc nãy khi bọn họ chuẩn bị ăn cơm tối. Thì họ nhận được tin tức thời không lưu loạn lại diễn ra. Vậy là họ lập tức hớt hải chạy đến đây, chứng kiến một phần những cảnh tượng bi thảm mà Việt Nam đã từng trải qua.
Cái c·hết của hai người phụ nữ, dám cầm kiếm chống lại một đế quốc hùng mạnh. Khiến cho bọn họ khắc sâu trong tâm hồn mình.
Nhìn về nơi này một chút, Đăng Khả Siêu lên tiếng nói rằng:
- Mọi người thấy sự kiện này như thế nào.
Đặng Khả Siêu vừa nói vậy, Thor lúc này lên tiếng nói rằng:
- Bỏ qua những cảm xúc khi chứng kiến khung cảnh này, chỉ nói về sự chân thực của nó. Tôi không thấy đây là do con người có thể tạo ra được.
Thor vừa nói vậy, Violet đứng ở bên cạnh lại lắc đầu sau đó nói rằng:
- Khung cảnh của toàn bộ xã Hát Môn này đều bị bao phủ, âm thanh hình ảnh quá chân thực. Động tác và cảm xúc của những người trong sự kiện lịch sử này, những người hiện tại như chúng ta, đều có thể cảm nhận một cách quá rõ nét.
- Mọi người phải nhớ, nếu như ví dụ sự kiện lịch sử này như là một bộ phim được chiếu bóng. Vậy thì chúng ta không thể nào sẽ cảm nhận được sự bi ai, thất vọng của những người này. Hoặc cảm nhận sự xấu hổ, sợ hãi trong những ánh mắt của những người đã đầu hàng quân Hán kia.
Violet vừa nói vậy, lúc này Phùng Ngọc lại lắc đầu sau đó phản ứng gay gắt.
- Tiến sĩ Violet lúc đầu ta nghĩ cô cũng giống như ta, thuộc một một hệ tư tưởng dùng lý trí để xác nhận sự việc. Nhưng lúc này khi tận mắt chứng kiến nơi đây, ta cảm thấy dữ kiện lịch sử này không thể nào do con người tạo ra được.
- Về phần những cảm xúc mà những người này truyền cho chúng ta. Vậy thì ta nghĩ rằng có thể bởi hình ảnh mang đến độ chân thực quá tốt. Cộng với việc không khí nơi này tràn ngập sự tan thương và c·hết chóc, mới khiến cho chúng ta có những suy nghĩ đây là do người tạo ra mà thôi
Tiến độ: 100%
19/19 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan