Chương 19: Chương 19

21/04/2025 10 8.8

16

Ta không biết mình bị giam ở đâu.

Hôm đó tại Đông Giác Tự, ban đầu ta bị trói trong một gian thiền phòng. 

Sau đó, có người trùm bao lên đầu, đánh cho bất tỉnh, rồi đưa đi nơi khác.

Lúc ta tỉnh lại, thì đã bị nhốt trong một địa lao tối tăm, không thấy ánh mặt trời.

Chỉ có một ngọn đèn dầu mờ mờ treo trên vách tường đối diện, tựa hồ chẳng bao giờ cạn cháy.

Cả nhà lao, chỉ có một mình ta. Không cửa sổ, không gió trời, cũng không ai lên tiếng.

Thứ duy nhất để ta đoán thời gian trôi qua, chính là lúc có người mang cơm.

Nhưng ngay cả thế cũng không chính xác.

Có những lần, ta đói đến mức đứng không vững, mới có người đem chút thức ăn thiu lạnh tới.

Ngày lại qua ngày, thân thể ta dần yếu đi, gầy mòn và uể oải.

Ta bắt đầu sợ.

Sợ mình đã làm hỏng chuyện.

Sợ rằng lần này, ta vẫn chẳng thể cứu được cha mẹ.

Và càng sợ hơn là nếu một ngày Cố Hành Uyên tìm đến, thì người chờ chàng chỉ là một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.

Ta không thể quên hình ảnh ở kiếp trước, lúc chàng ôm ta, đau đớn đến mức thổ huyết—tim ta đau như d.a.o cắt.

Ta muốn sống.

Ta không muốn chàng lại một lần nữa vì ta mà tuyệt vọng.

Chí ít… ta muốn được gặp chàng thêm một lần.

Ta co ro trong đống rơm mục, không dám nhắm mắt.

Mỗi lần mí mắt nặng trĩu, ta lại cắn răng, tự cấu vào mình để giữ tỉnh táo.

Ta sợ, sợ rằng chỉ cần ta ngủ một giấc sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Trong cơn mê man mơ hồ, đột nhiên có tiếng “kẹt” nặng nề vang lên—cánh cửa địa lao được đẩy ra.

Ánh sáng bên ngoài rọi vào, chói lòa đến mức khiến ta không tài nào mở mắt.

Phải rất lâu sau, ta mới dần thích ứng được.

Trước mắt, là bóng dáng lười biếng tựa bên khung cửa—Hoàng đế.

Người đứng đó, ánh mắt nhàn nhạt, chậm rãi cất lời:

“Tiết Từ Doanh, vận khí của ngươi không tệ. Ngươi có một phu quân tốt, lại có một bằng hữu tốt.”

Là có ý gì?

Ta gầy gò đến nỗi chẳng thể đứng dậy nổi.

Hai tên thị vệ xốc nách ta kéo đi.

Mãi đến khi bước ra khỏi địa lao, ta mới bàng hoàng phát hiện, nơi ta bị nhốt bấy lâu nằm ngay dưới điện Dưỡng Tâm.

Trong đại điện, một nữ tử áo mũ lộng lẫy đang khóc đến lê hoa đái vũ:


“Hoàng thượng, xin Người tha cho ca ca thần thiếp! 

Ca ca thần thiếp vô tội, người nhát gan, sao có gan tạo phản được chứ?”

Hoàng đế không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu ra hiệu.

Một thị vệ phía sau liền tiến lên, vặn gãy cổ nàng ta.

"Khụp"—một tiếng khô khốc.

Sau đó, người chậm rãi xoay lại, ánh mắt như băng như tuyết, rơi thẳng lên thân ảnh rách rưới của ta đang quỳ dưới nền gạch.
8.8
Tiến độ: 100% 22/22 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
21/04/2025