Chương 43: . Tâm sự hai người
26/04/2025
10
8.5
Chương 43. Tâm sự hai người
Quốc tỉnh lại, ngay thời điểm save game trước đó chính là lúc cậu đang ngồi xuống bàn bạc chiến thuật với Camellya.
Vô thức đặt tay sờ lên bụng mình, Quốc mặt mày tái mét, không cách nào thích nghi nổi với cảm giác đáng sợ khi c·ái c·hết ập đến.
Là con người, ai mà giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy nội tạng của mình phòi hết ra ngoài, còn phần thân dưới thì đứt lìa hoàn toàn cơ chứ?
Không ôm đầu hét toáng lên khóc lóc đã là cứng rắn lắm rồi, không thể khá hơn được nữa đầu.
"Sao vậy? Sắc mặt của anh tệ lắm đấy?"
"..."
"Tôi vừa nhớ ra vài thứ"
Quốc cố gắng định thần lại rồi tiếp tục lập kế hoạch mới với mớ thông tin mấu chốt vừa thu thập được bằng cả tính mạng của mình.
Mọi dự định, suy tính của cậu với Blackwell đều được Camellya lắng nghe rất kĩ, không bỏ sót một từ nào.
Đặc biệt, khi nghe thấy Quốc nói rằng Blackwell khá yếu với lửa, Camellya không khỏi tỏ vẻ ngạc nhiên: "Một sự tồn tại hùng mạnh đến mức độ đó mà cũng sợ lửa được sao? Đúng là kì khôi thật"
"Kể cả ma thuật có mạnh đến đâu thì bà ta vẫn là xác thịt phàm trần mà thôi, không thể không sợ lửa được" Quốc nói.
"Xác thịt phàm trần... Ha. Phải rồi. Nghĩ lại thì... Ngay cả tôi cũng sẽ c·hết nếu bị anh ném cho quá nhiều dầu"
"Thế nên hãy để ý thật kĩ mà tránh né. Tôi không đảm bảo cái việc đấy được đâu"
Thực ra lần chạy này Quốc cũng không có ý định thay đổi kế hoạch quá nhiều. Những gì đã làm đúng và hiệu quả trong lần chạy trước đó sẽ được cậu tiếp tục duy trì, còn riêng những điểm sai sót thì cậu sẽ ngay lập tức khắc phục, tuyệt đối không được để bản thân tái phạm.
Kể từ thời điểm đó, Quốc đã để lại một tâm niệm cứng rắn trong đầu mình, đó là: Blackwell có thể chuyển sang tập trung t·ấn c·ông cậu bất kì lúc nào, vì vậy không được phép buông lỏng cảnh giác với bà ta.
Đó là bài học đắt giá mà học phí cậu phải trả chính là cả mạng sống của mình... Nên kể cả có muốn quên, cậu cũng không tài nào quên nổi.
"Vậy là kế hoạch đã xong, cứ thế mà làm"
Ngay lúc Quốc định đứng dậy tiếp tục hành trình thì Camellya đột nhiên nắm tay cậu kéo ngược trở lại, làm cậu không khỏi trưng ra bộ mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Anh trông có vẻ khá mệt rồi, hãy nghỉ ngơi thêm một chút. Đừng quên chúng ta chỉ mới đánh bại tên bác sĩ điên kia cách đây chưa lâu"
"..."
Quốc không ngờ trong lần chạy này Camellya lại chủ động đưa ra lời đề nghị đó. Có vẻ như cô ấy đã để ý thấy sự suy sụp của cậu sau c·ái c·hết tức tưởi nên mới tỏ ý muốn cậu nghỉ ngơi.
Thực sự thì Quốc cũng không thấy mệt đến thế. Chỉ mới c·hết một lần thôi thì rõ ràng là chưa đủ để đánh bại ý chí đã được ma luyện điên cuồng của cậu.
Cơ mà khi thấy Camellya vẫn nhất quyết không để cậu đi, cậu rốt cục cũng đành phải chiều theo yêu cầu của người đồng đội duy nhất... Mặc dù vẫn tồn tại vài sự ngờ vực: "Cô sẽ không tranh thủ ăn tôi luôn đấy chứ?"
Camellya nhìn mấy lọ máu mà Quốc vừa cắt tay rót đầy xong, thở dài: "Có mấy thứ đó dùng tạm thì cũng không đến nỗi đói khát cho lắm..."
"Vả lại, món khoái khẩu của Succbus là tinh dịch, không phải máu thịt. Đừng cố ý hiểu lầm nữa, và cũng đừng để tôi phải nhắc lại"
"...Không. Kể cả có là Succubus, cô vẫn sẽ ăn thịt tôi như những con Quỷ khác mà thôi"
"Sao anh có thể khẳng định chắc nịt như vậy?"
Quốc nheo mắt lại, đột nhiên lại tỏ ra không chắc chắn lắm"...Vì cô khá là đặc biệt?"
"..."
"Có lẽ anh nói đúng. Kể cả có đặt trong chủng loài của mình... Tôi vẫn là dị loại trong số các Succubus. Tôi... Khá là thích b·ạo l·ực xác thịt, trong khi đại đa số đồng tộc của tôi thì chỉ thích khai thác tinh dịch đến giọt cuối cùng"
"Ồ?"
"Bạo lực, máu me, máu thịt, nội tạng, mùi tanh... Những thứ đó làm tôi cảm thấy hưng phấn vô cùng. Cơ mà đừng hiểu lầm, bản thân tôi không hề tự hào về điều đó... Vì chỉ có những con quỷ cấp thấp mới bị thu hút và mất kiểm soát bởi những thứ như vậy"
"Dù cách biệt sức mạnh không nhiều, song chị em trong nhà đều xem tôi như thứ sinh vật hạ đẳng chỉ vì tôi hay mất kiểm soát và ăn thịt con mồi của mình. Và anh đoán xem, để hàn gắn mối quan hệ, tôi đã làm gì ngay sau đó?"
Quốc khẽ lắc đầu.
"Tôi cố gắng xu nịnh họ, âu yếm họ bằng những cử chỉ mà Succubus thường làm... Để rồi khi khoái cảm dâng trào, tôi lại ăn thịt họ trong khi bản thân không hề hay biết gì cả"
Camellya khẽ nhếch môi, ánh mắt mê li, hai tay dâng mặt, trông như thể cực kì hạnh phúc khi nghĩ về chuyện đó: "Thế là khi tôi tỉnh táo lại, xung quanh tôi chỉ toàn là máu và ánh mắt ghét bỏ, kinh tởm đến cùng cực của mẹ"
Đến đoạn này thì Camellya không nói gì thêm nữa.
Cô ấy đã tiết lộ quá nhiều về quá khứ của mình... Hoặc ít nhất là đủ nhiều để cô ấy không muốn nói tiếp nữa.
Quốc cũng không có ý định hỏi nhiều. Cậu chỉ thầm nghĩ rằng: "Đây đúng là việc mà Camellya sẽ làm"...Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Cậu không bao dung đến mức thương sót cho những con Quỷ mà mình không biết mặt.
Còn về Camellya thì... Cậu đã quá hiểu sự kinh khủng của cô nàng rồi nên dù có nghe thêm về quá khứ đen tối của cô ấy thì cậu cũng không thấy sợ thêm gì mấy.
Đây chắc hẳn là sự "bão hoà nỗi sợ" đi?
"C·hết, hôm nay tôi nói hơi nhiều thì phải?" Camellya đột nhiên tỉnh hồn lại: "Này, để công bằng thì anh cũng nên nói cho tôi nghe cái gì đó đi chứ?"
"Được thôi"
Camellya: "!?"
Đồng ý dễ quá vậy?
Cô ấy thực sự bị bất ngờ trước phản ứng quá ư dễ dãi của Quốc.
"Thế cô muốn nghe chuyện gì? Quá khứ của tôi à?" Quốc nhún vai: "Nếu là thế thật thì cô sẽ phải thất vọng đấy. Nó không hề đặc sắc giống như những gì cô vừa kể cho tôi đâu"
"Anh còn chưa kể sao đã biết tôi thất vọng hay không chứ? Mau nói đi"
"..."
Quốc thở dài, trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ rồi bắt đầu kể chuyện: "Tôi sinh ra trong một gia đình hoàn toàn bình thường, song bản thân tôi lại là một đứa trẻ tương đối khác thường. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã ốm yếu nhiều bệnh rồi, đến khi lớn lên thì tình trạng cũng không khá hơn, căn bệnh tim bẩm sinh của tôi chỉ có trầm trọng thêm theo thời gian"
"Cha mẹ tôi tìm rất nhiều cách để chạy chữa, từ y học hiện đại đến các thế lực tâm linh chẳng biết có thật hay không. Duy chỉ có một sự thật là mọi phương pháp họ đã làm đều không có hiệu quả. Tôi vẫn cứ như thế, tuổi thọ không ngừng bị rút ngắn, thời gian nằm viện còn nhiều hơn ở nhà, dự định là sẽ không thể sống quá tuổi đôi mươi"
"Nhưng cô biết gì không? Cha mẹ tôi... Họ còn ra đi trước cả tôi, sau một vụ t·ai n·ạn thảm khốc diễn ra ngay trước cửa bệnh viện, cũng là ngay trước mắt tôi"
Camellya: "..."
"Đó thực sự là câu chuyện của anh chứ?"
"Cô không tin à? Cũng phải thôi, nhìn tôi bây giờ không có điểm nào giống như trong lời kể cả. Một người bị bệnh tim sẽ không thể nhảy nhót linh hoạt được như vậy có phải không?"
Camellya khẽ gật đầu.
"Chà... Phải nói sao nhỉ?" Quốc gãi gãi đầu, thở dài: "Tôi được ai đó trao cơ hội để làm điều gì đó vĩ đại chăng? Hoặc là tìm kiếm niềm vui phút cuối đời? Lại hoặc là chỉ đang cố gắng giãy c·hết? Thú thực, bản thân tôi cũng không rõ lắm"
"Cơ mà đại ý là thế đấy. Có một người đã giúp tôi có mặt ở đây. Một kẻ phàm trần yếu ớt dám thách thức những thực thể mạnh mẽ, giống như một kẻ ngu muội đang vùng vẫy trong nỗi tuyệt vọng vậy"
"..."
Camellya dường như có chút bị thuyết phục: "Bảo sao anh có thể chấp nhận việc bản thân có thể bị tôi ăn thịt một cách đơn giản như vậy... Bởi vì ngay từ đầu, anh đã không nghĩ rằng mình có thể sống rồi"
"Ờ, chắc vậy"
Quốc khẽ nhún vai, tỏ ra khá dửng dưng trước suy đoán của Camellya.
"Khi nhiệm vụ hoàn thành, cơ thể chứa đầy năng lượng sự sống này sẽ thuộc về cô. Đó là giao ước của chúng ta"
Camellya lườm Quốc: "Anh vẫn giấu tôi về mục đích thực sự của mình! Mà thôi... Kệ đi. Lần này tôi sẽ tạm tin những gì anh kể. Trực giác nói cho tôi biết vừa rồi anh không hề nói dối tôi"
Quốc cười khan vài tiếng rồi đứng dậy: "Nãy giờ nghỉ ngơi chắc là cũng đủ rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi"
Lần trò chuyện này khá là đắt giá nên Quốc sẽ quyết định save game ở đoạn này. Chẳng có lí do gì để cậu vứt bỏ chút lòng tốt hiếm hoi mà Camellya dành cho cậu ở lần chạy này cả.
"Trông anh lần này có vẻ khá tự tin"
Camellya đứng dậy, vẻ mặt trông vẫn có gì đó không hài lòng... Nhưng ít nhất thì cô ấy đã sẵn sàng để tiếp tục chiến đấu: "Anh nghĩ mình sẽ nắm chắc bao nhiêu phần trăm chiến thắng?"
"Nếu ở dạng người thì năm phần, vì bà ta cũng sẽ dễ bị g·iết c·hết giống như con người"
Anh mắt Quốc thay đổi, lộ rõ vẻ dè chừng: "Tuy vậy, lỡ như... Chỉ là lỡ như thôi. Lỡ như bà ta cũng sở hữu khả năng biến đổi giống như Mastermind thì một phần tôi cũng không dám nắm chắc"
"Hiểu rồi. Nếu chuyện đó xảy ra, chúng ta sẽ bỏ chạy chứ?"
"Được thôi. Miễn là chúng ta có thể chạy"
Quốc tỉnh lại, ngay thời điểm save game trước đó chính là lúc cậu đang ngồi xuống bàn bạc chiến thuật với Camellya.
Vô thức đặt tay sờ lên bụng mình, Quốc mặt mày tái mét, không cách nào thích nghi nổi với cảm giác đáng sợ khi c·ái c·hết ập đến.
Là con người, ai mà giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy nội tạng của mình phòi hết ra ngoài, còn phần thân dưới thì đứt lìa hoàn toàn cơ chứ?
Không ôm đầu hét toáng lên khóc lóc đã là cứng rắn lắm rồi, không thể khá hơn được nữa đầu.
"Sao vậy? Sắc mặt của anh tệ lắm đấy?"
"..."
"Tôi vừa nhớ ra vài thứ"
Quốc cố gắng định thần lại rồi tiếp tục lập kế hoạch mới với mớ thông tin mấu chốt vừa thu thập được bằng cả tính mạng của mình.
Mọi dự định, suy tính của cậu với Blackwell đều được Camellya lắng nghe rất kĩ, không bỏ sót một từ nào.
Đặc biệt, khi nghe thấy Quốc nói rằng Blackwell khá yếu với lửa, Camellya không khỏi tỏ vẻ ngạc nhiên: "Một sự tồn tại hùng mạnh đến mức độ đó mà cũng sợ lửa được sao? Đúng là kì khôi thật"
"Kể cả ma thuật có mạnh đến đâu thì bà ta vẫn là xác thịt phàm trần mà thôi, không thể không sợ lửa được" Quốc nói.
"Xác thịt phàm trần... Ha. Phải rồi. Nghĩ lại thì... Ngay cả tôi cũng sẽ c·hết nếu bị anh ném cho quá nhiều dầu"
"Thế nên hãy để ý thật kĩ mà tránh né. Tôi không đảm bảo cái việc đấy được đâu"
Thực ra lần chạy này Quốc cũng không có ý định thay đổi kế hoạch quá nhiều. Những gì đã làm đúng và hiệu quả trong lần chạy trước đó sẽ được cậu tiếp tục duy trì, còn riêng những điểm sai sót thì cậu sẽ ngay lập tức khắc phục, tuyệt đối không được để bản thân tái phạm.
Kể từ thời điểm đó, Quốc đã để lại một tâm niệm cứng rắn trong đầu mình, đó là: Blackwell có thể chuyển sang tập trung t·ấn c·ông cậu bất kì lúc nào, vì vậy không được phép buông lỏng cảnh giác với bà ta.
Đó là bài học đắt giá mà học phí cậu phải trả chính là cả mạng sống của mình... Nên kể cả có muốn quên, cậu cũng không tài nào quên nổi.
"Vậy là kế hoạch đã xong, cứ thế mà làm"
Ngay lúc Quốc định đứng dậy tiếp tục hành trình thì Camellya đột nhiên nắm tay cậu kéo ngược trở lại, làm cậu không khỏi trưng ra bộ mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Anh trông có vẻ khá mệt rồi, hãy nghỉ ngơi thêm một chút. Đừng quên chúng ta chỉ mới đánh bại tên bác sĩ điên kia cách đây chưa lâu"
"..."
Quốc không ngờ trong lần chạy này Camellya lại chủ động đưa ra lời đề nghị đó. Có vẻ như cô ấy đã để ý thấy sự suy sụp của cậu sau c·ái c·hết tức tưởi nên mới tỏ ý muốn cậu nghỉ ngơi.
Thực sự thì Quốc cũng không thấy mệt đến thế. Chỉ mới c·hết một lần thôi thì rõ ràng là chưa đủ để đánh bại ý chí đã được ma luyện điên cuồng của cậu.
Cơ mà khi thấy Camellya vẫn nhất quyết không để cậu đi, cậu rốt cục cũng đành phải chiều theo yêu cầu của người đồng đội duy nhất... Mặc dù vẫn tồn tại vài sự ngờ vực: "Cô sẽ không tranh thủ ăn tôi luôn đấy chứ?"
Camellya nhìn mấy lọ máu mà Quốc vừa cắt tay rót đầy xong, thở dài: "Có mấy thứ đó dùng tạm thì cũng không đến nỗi đói khát cho lắm..."
"Vả lại, món khoái khẩu của Succbus là tinh dịch, không phải máu thịt. Đừng cố ý hiểu lầm nữa, và cũng đừng để tôi phải nhắc lại"
"...Không. Kể cả có là Succubus, cô vẫn sẽ ăn thịt tôi như những con Quỷ khác mà thôi"
"Sao anh có thể khẳng định chắc nịt như vậy?"
Quốc nheo mắt lại, đột nhiên lại tỏ ra không chắc chắn lắm"...Vì cô khá là đặc biệt?"
"..."
"Có lẽ anh nói đúng. Kể cả có đặt trong chủng loài của mình... Tôi vẫn là dị loại trong số các Succubus. Tôi... Khá là thích b·ạo l·ực xác thịt, trong khi đại đa số đồng tộc của tôi thì chỉ thích khai thác tinh dịch đến giọt cuối cùng"
"Ồ?"
"Bạo lực, máu me, máu thịt, nội tạng, mùi tanh... Những thứ đó làm tôi cảm thấy hưng phấn vô cùng. Cơ mà đừng hiểu lầm, bản thân tôi không hề tự hào về điều đó... Vì chỉ có những con quỷ cấp thấp mới bị thu hút và mất kiểm soát bởi những thứ như vậy"
"Dù cách biệt sức mạnh không nhiều, song chị em trong nhà đều xem tôi như thứ sinh vật hạ đẳng chỉ vì tôi hay mất kiểm soát và ăn thịt con mồi của mình. Và anh đoán xem, để hàn gắn mối quan hệ, tôi đã làm gì ngay sau đó?"
Quốc khẽ lắc đầu.
"Tôi cố gắng xu nịnh họ, âu yếm họ bằng những cử chỉ mà Succubus thường làm... Để rồi khi khoái cảm dâng trào, tôi lại ăn thịt họ trong khi bản thân không hề hay biết gì cả"
Camellya khẽ nhếch môi, ánh mắt mê li, hai tay dâng mặt, trông như thể cực kì hạnh phúc khi nghĩ về chuyện đó: "Thế là khi tôi tỉnh táo lại, xung quanh tôi chỉ toàn là máu và ánh mắt ghét bỏ, kinh tởm đến cùng cực của mẹ"
Đến đoạn này thì Camellya không nói gì thêm nữa.
Cô ấy đã tiết lộ quá nhiều về quá khứ của mình... Hoặc ít nhất là đủ nhiều để cô ấy không muốn nói tiếp nữa.
Quốc cũng không có ý định hỏi nhiều. Cậu chỉ thầm nghĩ rằng: "Đây đúng là việc mà Camellya sẽ làm"...Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Cậu không bao dung đến mức thương sót cho những con Quỷ mà mình không biết mặt.
Còn về Camellya thì... Cậu đã quá hiểu sự kinh khủng của cô nàng rồi nên dù có nghe thêm về quá khứ đen tối của cô ấy thì cậu cũng không thấy sợ thêm gì mấy.
Đây chắc hẳn là sự "bão hoà nỗi sợ" đi?
"C·hết, hôm nay tôi nói hơi nhiều thì phải?" Camellya đột nhiên tỉnh hồn lại: "Này, để công bằng thì anh cũng nên nói cho tôi nghe cái gì đó đi chứ?"
"Được thôi"
Camellya: "!?"
Đồng ý dễ quá vậy?
Cô ấy thực sự bị bất ngờ trước phản ứng quá ư dễ dãi của Quốc.
"Thế cô muốn nghe chuyện gì? Quá khứ của tôi à?" Quốc nhún vai: "Nếu là thế thật thì cô sẽ phải thất vọng đấy. Nó không hề đặc sắc giống như những gì cô vừa kể cho tôi đâu"
"Anh còn chưa kể sao đã biết tôi thất vọng hay không chứ? Mau nói đi"
"..."
Quốc thở dài, trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ rồi bắt đầu kể chuyện: "Tôi sinh ra trong một gia đình hoàn toàn bình thường, song bản thân tôi lại là một đứa trẻ tương đối khác thường. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã ốm yếu nhiều bệnh rồi, đến khi lớn lên thì tình trạng cũng không khá hơn, căn bệnh tim bẩm sinh của tôi chỉ có trầm trọng thêm theo thời gian"
"Cha mẹ tôi tìm rất nhiều cách để chạy chữa, từ y học hiện đại đến các thế lực tâm linh chẳng biết có thật hay không. Duy chỉ có một sự thật là mọi phương pháp họ đã làm đều không có hiệu quả. Tôi vẫn cứ như thế, tuổi thọ không ngừng bị rút ngắn, thời gian nằm viện còn nhiều hơn ở nhà, dự định là sẽ không thể sống quá tuổi đôi mươi"
"Nhưng cô biết gì không? Cha mẹ tôi... Họ còn ra đi trước cả tôi, sau một vụ t·ai n·ạn thảm khốc diễn ra ngay trước cửa bệnh viện, cũng là ngay trước mắt tôi"
Camellya: "..."
"Đó thực sự là câu chuyện của anh chứ?"
"Cô không tin à? Cũng phải thôi, nhìn tôi bây giờ không có điểm nào giống như trong lời kể cả. Một người bị bệnh tim sẽ không thể nhảy nhót linh hoạt được như vậy có phải không?"
Camellya khẽ gật đầu.
"Chà... Phải nói sao nhỉ?" Quốc gãi gãi đầu, thở dài: "Tôi được ai đó trao cơ hội để làm điều gì đó vĩ đại chăng? Hoặc là tìm kiếm niềm vui phút cuối đời? Lại hoặc là chỉ đang cố gắng giãy c·hết? Thú thực, bản thân tôi cũng không rõ lắm"
"Cơ mà đại ý là thế đấy. Có một người đã giúp tôi có mặt ở đây. Một kẻ phàm trần yếu ớt dám thách thức những thực thể mạnh mẽ, giống như một kẻ ngu muội đang vùng vẫy trong nỗi tuyệt vọng vậy"
"..."
Camellya dường như có chút bị thuyết phục: "Bảo sao anh có thể chấp nhận việc bản thân có thể bị tôi ăn thịt một cách đơn giản như vậy... Bởi vì ngay từ đầu, anh đã không nghĩ rằng mình có thể sống rồi"
"Ờ, chắc vậy"
Quốc khẽ nhún vai, tỏ ra khá dửng dưng trước suy đoán của Camellya.
"Khi nhiệm vụ hoàn thành, cơ thể chứa đầy năng lượng sự sống này sẽ thuộc về cô. Đó là giao ước của chúng ta"
Camellya lườm Quốc: "Anh vẫn giấu tôi về mục đích thực sự của mình! Mà thôi... Kệ đi. Lần này tôi sẽ tạm tin những gì anh kể. Trực giác nói cho tôi biết vừa rồi anh không hề nói dối tôi"
Quốc cười khan vài tiếng rồi đứng dậy: "Nãy giờ nghỉ ngơi chắc là cũng đủ rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi"
Lần trò chuyện này khá là đắt giá nên Quốc sẽ quyết định save game ở đoạn này. Chẳng có lí do gì để cậu vứt bỏ chút lòng tốt hiếm hoi mà Camellya dành cho cậu ở lần chạy này cả.
"Trông anh lần này có vẻ khá tự tin"
Camellya đứng dậy, vẻ mặt trông vẫn có gì đó không hài lòng... Nhưng ít nhất thì cô ấy đã sẵn sàng để tiếp tục chiến đấu: "Anh nghĩ mình sẽ nắm chắc bao nhiêu phần trăm chiến thắng?"
"Nếu ở dạng người thì năm phần, vì bà ta cũng sẽ dễ bị g·iết c·hết giống như con người"
Anh mắt Quốc thay đổi, lộ rõ vẻ dè chừng: "Tuy vậy, lỡ như... Chỉ là lỡ như thôi. Lỡ như bà ta cũng sở hữu khả năng biến đổi giống như Mastermind thì một phần tôi cũng không dám nắm chắc"
"Hiểu rồi. Nếu chuyện đó xảy ra, chúng ta sẽ bỏ chạy chứ?"
"Được thôi. Miễn là chúng ta có thể chạy"
Tiến độ: 100%
44/44 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan