Chương 13: Võ Hồn Tẩy Tủy

26/04/2025 10 8.9
Chương 13: Võ Hồn Tẩy Tủy

Bên ngoài Vô Ưu Cơ đại trận lúc này, không khí nghẹt thở như trước cơn giông. Ba vị trưởng lão Thanh Vân Tông nhìn Trương Phàm đứng đơn độc trước mặt, ánh mắt tràn ngập sát ý. Một người trong số đó quát lớn:

“Tiểu tử! Dám g·iết trưởng lão của ta, còn bắt cả thiếu tông chủ! Hôm nay chính là ngày ngươi chôn xác ở đây!”

Trương Phàm chẳng thèm đáp lại, chỉ nhẹ giọng phun ra hai chữ:

“Lên đi.”

Ầm!

Lời còn chưa dứt, Hắc Sát Chi Kiếm sau lưng đã bay ra như hắc long phá không, vẽ thành một đường cong đen ngòm c·hết chóc giữa trời.

Một tên đệ tử Thanh Vân xông lên trước còn chưa kịp thét đã bị một kiếm cắt làm hai nửa, máu bắn tung tóe như pháo hoa đỏ thẫm giữa ban ngày!

Kiếm chưa thu về, Trương Phàm đã tiến lên một bước. Mỗi bước hắn đi, kiếm khí bạo dũng tràn ra, Hắc Sát Chi Kiếm rung nhẹ, như đang nuốt lấy linh hồn kẻ c·hết mà trưởng thành từng khắc.

“Đừng ngây ra đó!”

“Giết hắn!”

Đám đệ tử gào lên xông tới. Kiếm ảnh hóa thành cuồng phong. Trong mắt Trương Phàm, đám người này chẳng khác gì máu cho kiếm uống, từng kiếm, từng kiếm đều vẽ lên bầu trời những vệt đen như rách trời.

Một vị trưởng lão rốt cuộc chịu không nổi, thân ảnh lóe lên, đại hồn lực bộc phát, giơ tay đánh xuống:

“Tiểu tử cuồng ngạo! Để lão phu tiễn ngươi đi!”

Ầm!

Một chưởng áp tới như thiên địa đổ sập.

Nhưng Trương Phàm không tránh!

Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe lên lửa lạnh, kiếm ý bộc phát mãnh liệt.

ẦM!!!

Kiếm khí bạo tạc, đen và đỏ quấn lấy nhau như sấm sét trong địa ngục. Một tiếng rú thảm thiết vang lên, tên trưởng lão bị một kiếm chém đứt tay, bay ngược ra sau hàng trượng, ngã nhào dưới đất, hồn lực tán loạn. Hắn ngã lăn trên đất, gào thét trong đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo vì hoảng sợ.

Hai tên trưởng lão còn lại đã đỏ mắt, linh lực bạo phát, khí thế như s·óng t·hần ập tới!

“Giết hắn!”

Một người giơ tay, triệu hồi cự chưởng linh khí màu lục vỗ xuống như trời sập.

Người còn lại dẫn kiếm hóa thành rồng, kình khí sắc bén như cắt vạn vật.

Trương Phàm nhếch mép, không né không tránh.

Ầm!!!

Hắc Sát Chi Kiếm bạo phát ra một trận hắc khí ngút trời, kèm theo tiếng gào rú như ma thần thoát khỏi phong ấn, điên cuồng nuốt chửng tất cả!

Kiếm khí như lốc xoáy đập vào cự chưởng, ngay tức khắc nghiền nát, còn kiếm long thì b·ị c·hém gãy đôi!

“Không thể nào!”

Hai tên trưởng lão kinh hoảng tột độ, nhưng chưa kịp lùi đã thấy Trương Phàm thân ảnh lóe lên như quỷ mị, xuất hiện sau lưng một tên, Hắc Sát Chi Kiếm đâm thẳng xuyên qua tim!

“Ngươi không có cơ hội nữa đâu.”
Tên trưởng lão trợn mắt, máu miệng tuôn ra, thân thể run rẩy trước khi biến thành cái xác khô dưới sự hấp thu điên cuồng của Hắc Sát Kiếm.

Tên cuối cùng hoảng loạn định bỏ chạy thì bị kiếm khí khóa chặt, chỉ kịp hét một tiếng…

“KHÔNG!”

Phập!

Hắn b·ị c·hém làm hai, máu tươi như mưa đỏ rơi xuống, thấm ướt mặt đất.

Còn lại duy nhất vị trưởng lão mất tay đang bò như chó c·hết, máu me đầy mặt, run rẩy nhìn Trương Phàm từng bước đi tới.

“Tha… tha mạng… Ta—ta nguyện làm nô...”

Trương Phàm không hề chậm lại, chỉ lạnh nhạt một câu:

“Là ngươi đến tìm c·hết.”

Hắc Sát Chi Kiếm quét qua, một cái đầu trợn tròn mắt lăn lông lốc trên mặt đất.

Dưới ánh chiều tà đỏ rực, máu vẫn còn nhỏ giọt từ Hắc Sát Chi Kiếm, nhuộm đỏ mặt đất phía trước Vô Ưu Tông. Ngoài đại trận, hàng trăm ánh mắt vẫn chưa rời khỏi t·hi t·hể tàn lụi của ba vị trưởng lão Thanh Vân Tông, trong lòng mỗi người như có bão tố cuộn trào.

Yên tĩnh. C·hết chóc. Sợ hãi. Kính phục.

Mọi cảm xúc đan xen trong mắt đám người đứng xem. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ sẽ tận mắt chứng kiến… một tông môn mới nổi, một thiếu niên trẻ tuổi lại có thể hủy diệt cả đội nhân mã tinh anh của Thanh Vân Tông.

“Hắn… thật sự điên rồi.”

“Không, hắn có tư cách để điên.”

Một tán tu cắn răng run rẩy, ánh mắt vừa sợ vừa nóng cháy.

“Vô Ưu Tông… này sắp trở th·ành h·ung địa của Bắc Hoang mất thôi.”

“Chỉ là, một môn phái như vậy, nếu được gia nhập…”

“Phải liều một phen thôi! C·hết trong chiến loạn, hay đứng sau hung thần, ai lại chọn làm xác chứ?”

Chẳng biết ai là người đầu tiên, nhưng ngay sau đó, liên tiếp có tán tu tiến lên, ôm quyền lớn tiếng:

“Tán tu Ngụy Vũ, nguyện gia nhập Vô Ưu Tông!”

“Lão phu Diệp Trường Phong, từng tu tại Hỏa Vân Động, nay cũng xin nguyện dâng mạng theo tông chủ!”

Người đông như thủy triều, chen chúc trước hộ tông đại trận, hy vọng có thể được thu nhận.

Bên trong Vô Ưu Tông, không khí như muốn b·ốc c·háy!

“Giết sạch luôn rồi kìa!!!”

“Má nó, ba trưởng lão của Thanh Vân Tông đấy!”

“Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy... ta theo đúng người rồi!”

“Tông chủ vạn tuế!”

Trương Phàm vừa bước vào đại môn, cả đám lập tức vây quanh, ánh mắt lấp lánh như đang nhìn thần linh giáng thế.

Lăng Hàn ánh mắt trầm lắng nhưng cũng phải gật đầu:

“Đúng là… đáng để ta đánh cược lần nữa.”
Thật ra Lăng Hàn hiểu thực lực của Trương Phàm. Thứ mà khiến hắn lo lắng là con quái vật khổng lồ đằng sau Thanh Vân Tông.

Một tên đệ tử thấp giọng hỏi:

“Tông chủ, vậy… còn Triệu Vô Kỵ? Xử lý thế nào?”

Trương Phàm nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về tên Triệu Vô Kỵ vẫn đang bị trói như con lợn sắp mổ.

Hắn vung tay ra hiệu, lạnh giọng nói:

“Giết.”

“Treo xác hắn lên trước cổng Thanh Minh Thành.”

[Ding! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến: Hộ Tông (giai đoạn 2)]

[Phần thưởng nhận được: Bản vẽ Thức Tỉnh Tế Đàn, Kinh nghiệm phù sơ cấp, Linh dịch Tủy Hồn, 100 điểm hệ thống]

Nhận được tin vui tử hệ thống, Trương Phàm âm thầm gật đầu. Hắn đưa bản vẽ Thức Tỉnh Tế Đàn cho Linh Nhi xử lý. Sau đó hắn còn nhờ Linh Nhi xử lý đám người xin gia nhập vào tông đang đợi ở phía trước.

Dặn dò các thứ về sau, Trương Phàm nhìn trên bảng hệ thống: Linh dịch Tủy hồn!

"Thời của Tiêu Dạ tới rồi!"

Trương Phàm không khỏi nhớ tới lời giới thiệu bá đạo về Tiêu Dạ xuất hiện trong quyển danh sách thành viên tông môn.

Trương Phàm không chần chừ, lấy ra Linh Dịch Tủy Hồn rồi trực tiếp đến tìm Tiêu Dạ - một kẻ tuy ít nói nhưng luôn lặng lẽ làm việc, không quản gian khổ.

“Tiêu Dạ, dùng thứ này. Đừng để vi sư thất vọng!”

Hắn đưa cho Tiêu Dạ một bình ngọc chứa chất lỏng trong suốt óng ánh, tỏa ra khí tức thần bí như có lửa cháy âm ỉ bên trong.

Tiêu Dạ ngỡ ngàng:

“Đây là…?”

Trương Phàm gật đầu, vỗ nhẹ vai hắn:

“Tẩy tủy võ hồn. Ta đã nhờ Lăng Hàn hộ pháp cho ngươi. An tâm mà dùng.”

Trong tĩnh thất, khi Tiêu Dạ uống hết linh dịch, cả người hắn như bị ngọn lửa từ trong huyết mạch thiêu đốt. Máu hắn sôi trào, từng tia hồn lực cũ kỹ bị đẩy ra khỏi cơ thể, thay vào đó là dòng hồn lực hừng hực như dung nham. Phía sau lưng, Tàn Hỏa Hồn mờ ảo bắt đầu biến đổi...

Ba ngày sau.

Một tiếng long ngâm vang vọng khắp ngọn núi. Tựa như từ nơi sâu thẳm của hỏa diễm địa ngục vọng lên, chấn động cả đất trời, khiến cho mọi người trong Vô Ưu Tông nhất thời dừng lại mọi việc.

Cánh cửa tĩnh thất bật mở, Tiêu Dạ toàn thân bao phủ trong hỏa quang hừng hực bước ra. Phía sau lưng hắn, ảo ảnh Hỏa Long uốn lượn trong không trung, tản ra uy thế nóng rực nhưng không hung bạo mang đến cảm giác trấn định và kiên cường.

Trương Phàm ngồi dưới một gốc cây, nhướng mày nhìn, trong lòng như đang nghĩ tới một điều gì đó.

“Ra rồi, sao chỉ là Hỏa Long?" Hắn âm thầm tự hỏi.

Tiêu Dạ chắp tay hành lễ:

“Tông chủ, Tiêu Dạ không phụ kỳ vọng.”

Lăng Hàn đứng phía xa, nhướng mày nhìn về phía hỏa long, trầm giọng:
“Là thuần huyết Hỏa Long... Thức tỉnh hoàn toàn, nếu có tài bồi tốt, đủ sức xung kích Đại Hồn Sư trong vòng ba năm.”

Trương Phàm cười cười, tay khẽ gõ đầu gối:

“Ta còn muốn hắn lên đại hồn sư trong ba tháng cơ đấy.”

Trong ba ngày Tiêu Dạ bế quan, Tô Linh Nhi gần như không có lúc nào nghỉ ngơi. Nàng vừa giá·m s·át việc xây dựng Thức Tỉnh Tế Đàn, vừa mở rộng vùng đất quanh tông môn để dựng thêm các kiến trúc thiết yếu, đồng thời liên tục tuyển thêm đệ tử mới.

Một số là tán tu lang bạt, bị hấp dẫn bởi danh tiếng của Vô Ưu Tông sau khi chém g·iết đám người Thanh Vân Tông. Số còn lại là thanh niên nghèo khổ, gia cảnh sa sút từ các thôn trấn gần ngọn vô danh sơn, vốn chẳng có cơ hội nào bước chân vào tu luyện mong ước có được cơ hội đổi đời.

Có người tay còn chai sần vì làm đồng, có người từng là ăn mày lang thang, có người chỉ mới mười một mười hai tuổi… ánh mắt vẫn còn hoang mang nhưng đầy khát vọng.

Tổng số thành viên Vô Ưu Tông: 68 người.

Trong đại điện Vô Ưu Tông, ánh nắng ban sớm vừa rọi qua mái ngói còn vương bụi công trình. Trương Phàm uể oải nằm dài trên chiếc ghế tre hắn vừa kê tạm, tay phe phẩy một cái quạt lá, ánh mắt mông lung nhìn về phía đám đệ tử mới đang tụ tập ngoài sân có người cầm cuốc, người ôm thùng, người còn đang loay hoay học cách ngồi xếp bằng vận công.

Bên cạnh hắn là Từ Khánh và Chu Đại Sơn, hai gương mặt vẫn còn hơi ngơ ngác vì bị gọi tới “họp khẩn”.

Trương Phàm ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm giọng nhưng ánh mắt vẫn không buồn mở ra:

“Hai người các ngươi, nhìn đám kia đi. Nhìn cho kỹ. Đó chính là hạt giống của tông môn ta.”

Chu Mập gãi đầu, nhìn ra đám đệ tử đang bốc đất đắp tường rồi quay lại:

“Tông chủ, huynh gọi bọn ta tới chẳng lẽ là…”

Trương Phàm xoay đầu, phất tay như rũ bỏ trách nhiệm:

“Đúng vậy! Từ hôm nay trở đi, việc huấn luyện đệ tử mới chính thức giao cho hai người các ngươi phụ trách.”

Từ Khánh kinh ngạc:

“Cái gì?! Nhưng ta…”

Trương Phàm lập tức ngắt lời:

“Không nhưng nhị gì hết. Chu Mập ngươi chuyên môn sức mạnh, lo dạy luyện thể, huấn luyện căn bản. Còn Từ Khánh ngươi đầu óc cũng không đến nỗi, dạy tụ khí dẫn hồn, tâm pháp sơ cấp của Vô Ưu Tông.”

Chu Đại Sơn nhăn mặt:

“Nhưng mà… ta đâu có kinh nghiệm dạy dỗ…”

Trương Phàm bật ngồi dậy, thần sắc đầy vẻ nghiêm túc:

“Không có thì học! Chuyện gì không biết các ngươi đi hỏi đường chủ của các ngươi là được!”

Từ Khánh lầm bầm:

“Tông chủ không ra tay được sao…”

Trương Phàm tròn mắt nhìn hắn, sau đó nghiêng đầu thở dài:

“Ta thân là tông chủ, chuyện lớn chuyện nhỏ phải lo. Nếu chuyện nào cũng tự tay làm thì còn cần các ngươi làm gì? Hơn nữa… dạy đám đó ta nhức đầu lắm. Cảm giác như đang chăm lũ gà con vậy.”

Chu Đại Sơn cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ lầm bầm:

“Gà con thì cũng phải có gà mẹ…”

Trương Phàm phất tay:

“Chính các ngươi là gà mẹ đó, cố gắng vào!”

Rồi hắn xoay người nằm xuống, tiếp tục phe phẩy quạt:

“Còn ta… nghỉ ngơi dưỡng sức, tu luyện bí pháp. Đợi khi đệ tử người nào có chút thành tựu, ta sẽ đích thân truyền thụ công pháp cao cấp. Như vậy mới hợp đạo lý.”

Từ Khánh và Chu Mập nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể cắn răng rời khỏi đại điện, trong lòng âm thầm ghi nợ vị tông chủ này một khoản rất dày.
8.9
Tiến độ: 100% 13/13 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025