Chương 9: Thế Này Không Giống Trong Phim A!
26/04/2025
10
9.0
Chương 9: Thế Này Không Giống Trong Phim A!
Đây là một căn biệt thự có mái vòm, rộng lớn, cao 3 tầng, màu trắng, có cả sân, vườn, thảm cỏ, vườn hoa, hồ bơi, … Bên ngoài là bờ tường granite trắng cao khoảng 3m, có 2 cổng lớn trước và sau.
Xung quanh có khá nhiều bảo vệ đứng canh, có tổng cộng 8 chốt, cứ mỗi 1 khoảng thời gian nhất định sẽ có người đi tuần tra, cùng với mạng lưới camera dày đặc thì khó ai có thể vô thanh vô thức đột nhập vào được.
Đúng như mấy người này nói, ngay lập tức cả khu vực tối đèn, trời đêm nhiều mây là tấm chắn hoàn hảo yểm hộ bọn họ nhanh chóng vượt tường tiến vào bên trong. Khi đám bảo vệ kịp bật đèn pin lên thì không hề thấy ai cả.
4 người chia thành 4 hướng tiến vào từ phía mạn sườn biệt thự, sau đó ngay lập tức ẩn nấp theo đám cây cối hoa cỏ leo lên tầng trên, sử dụng thủ pháp của bản thân để thăm dò bên trong và mở cửa tiến vào.
Trần Minh đậu ở trên vai cô gái, đột nhập từ phía vườn cây sau biệt thự. Hắn cảm thấy bất ngờ vì thân thủ của nàng ta cực kỳ nhanh nhẹn, 1 nhảy là tay bám được lên bờ tường, vận sức nhẹ nhàng đã trèo qua tường cao 3m, rơi xuống phía bên kia không chút tiếng động.
Nàng trèo lên hẳn tầng 3 biệt thự rồi mới sử dụng camera nhỏ đưa vào bên trong thăm dò tình hình, tiếp theo là phá khóa đi vào, né tránh người canh gác và lưu ý các vị trí có lắp đặt giá·m s·át.
Nhìn thấy cô gái rón rén tiến về 1 căn phòng, Trần Minh không khỏi lắc đầu vì vị trí này không phải nơi mà giấy tờ của hắn được cất giữ. Hắn cũng không rõ ý đồ của những người này nhưng chắc chắn là không phải chỉ để thăm hỏi căn biệt thự có đẹp không.
Bay về phía một căn phòng trong góc tầng 3 biệt thự, dưới sự chỉ dẫn của AI, Trần Minh dễ dàng lách qua khe cửa hẹp, tìm đến cơ quan phía sau ghế chủ tịch, mở ra lối đi xuống dưới tầng hầm.
Cuối cùng thì trước mặt hắn là một tấm cửa đá đóng kín mít không một lỗ hổng, không thể tìm lối đi vào, hắn đành phải cầu cứu AI. Sau khi quét toàn bộ bờ tường, hắn phát hiện ra một chỗ để mở cửa nhưng bị ẩn giấu bằng một lớp bên ngoài trông y hệt bờ tường gạch xung quanh.
Lúc này hắn lại phải nhờ AI giúp bẻ khóa, bờ tường đá nặng hàng tấn cứ thế mà được nâng lên, Trần Minh lại tiếp tục trợn mắt vì phía trước hắn vẫn còn 1 tấm cửa kim loại dày và kín, dù là muỗi cũng không thể vượt qua.
“Ngọa tào! Tên này cũng cẩn thận quá đi! Cánh cửa này vậy mà bắt phải dùng chìa khóa!” Trần Minh thầm nhả rãnh, bất đắc dĩ lại phải nhờ AI tìm cách giúp.
Chỉ thấy chiếc đồng hồ của hắn bề mặt chuyển động, biến thành một chiếc chìa khóa lớn bằng 2 ngón tay. Thấy cảnh này, Trần Minh tắt tiếng.
“Ai mà ngờ được ngươi bảo là đồng hồ có thể biến hình mà lại còn chơi đùa được ra kiểu biến thành chìa khóa nhà người ta. Đây đều là chức năng giúp cho chuyện t·rộm c·ắp a!” Hắn không khỏi lấy tay vuốt lấy mồ hôi đang lăn trên má, nghĩ thầm.
“Cạch!” Cánh cửa từ từ mở ra, dưới ánh đèn vàng, Trần Minh nhìn thấy một trung niên nam tử mặc quần áo ngủ, tay còn đang cầm cục tiền mà mắt lại trợn ngược nhìn lấy hắn.
Hắn cũng mắt trợn tròn nhìn lại…
“Cmn! Đây là chuyện gì a? Nửa đêm lão này còn xuống dưới mật thất đếm tiền a! Nước đi này tại hạ không thể lường trước được!” Trần Minh chửi thầm.
Hoàng Nguyên Bá cũng ngạc nhiên vô cùng, biệt thự của hắn được canh phòng nghiêm mật, đàn em của hắn buổi sáng còn khoe khoang là đến con ruồi cũng không lọt được vào, vậy mà giờ chui đâu tới một tên cosplay giống Tôn Ngộ Không như này?
Đúng vậy! Từ lúc cánh cửa mở ra, cảm nhận được không đúng thì Trần Minh đã kịp biến hình thành Tề thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!
“Haha, ngươi ngạc nhiên không? Kinh hỉ không?” Trần Minh cười to mà nói để che đậy sự ngại ngùng.
“Ngươi làm sao có thể vào được đây? Ngươi là ă·n t·rộm đúng không?” Hoàng Nguyên Bá một mặt mộng bức. Vừa xong hắn đang đếm tiền thì thấy bị mất điện 1 lúc, hắn còn không coi là gì vì trước sau cũng sẽ chạy điện dự phòng. Nhưng bây giờ có người tìm vào đến tận đây thì không thể gọi là tình cờ được.
“Ngươi đoán xem?” Trần Minh mỉm cười thần bí.
“Pằng!” Tiếng súng nổ vang bên trong mật thất. Nhưng Hoàng Nguyên Bá lại thêm 1 lần trợn mắt nhìn như muốn rớt xuống đất.
“Người đâu?” Hắn nhìn chằm chằm ra phía cửa, vết đạn còn in trên tấm cửa đá phía sau đã đóng xuống, đầu đầy dấu hỏi.
“Chẳng lẽ mình nằm mơ, tự tưởng tượng ra?”
“Bụp!”
“Aaa! Ui chao!” Những tiếng liên tiếp vang lên, Hoàng Nguyên Bá chỉ cảm thấy đằng sau mình có 1 vật gì đó cứng rắn đập tới phía sau vai, cả người hét thảm, liền ngã xuống đất rên rỉ kêu đau.
“Thảo! Thế này không giống trong phim a!” Trần Minh vẻ mặt sửng sốt, tay cầm gậy như ý, nhìn lấy đối phương đang kêu rên ngồi trên mặt đất.
Rõ ràng hắn đã nhắm vào gáy đối phương, lẽ ra tên này sẽ phải b·ị đ·ánh ngất đi, tại sao mà hắn vẫn có thể sinh long hoạt hổ ôm người kêu đau? Phim ảnh là giả sao? Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối? Không phải a!
“Ngươi đánh lộn chỗ rồi, bảo đánh gáy mà lại đập dính vai người ta.” Tiếng AI vang lên nhắc nhở.
“Pằng!” Lại một phát súng nữa vang lên. Hoàng Nguyên Bá vẻ mặt giận dữ, mũi súng chĩa về phía Trần Minh vừa đứng.
“Lại biến mất? Người đâu?” Hắn ta hoang mang nhìn trái nhìn phải, cả người chảy mồ hôi ròng ròng, không biết hôm nay xảy ra chuyện quái quỷ gì với bản thân.
Đầu tiên là nhà mất điện, rồi bị 1 tên trông giống Tôn Ngộ Không mò vào tận nơi, bắn súng không ăn thua, đối phương quỷ dị biến mất. Hắn bây giờ đầu óc đang không kịp load để phân tích xem bản thân đang bị sao, gặp phải tình cảnh thế nào!
“Bụp! Cạch! Ui da! Ui chao! Bụp! Bạch! Bộp! …”
Bỗng nhiên một gậy sắt từ trên trời giáng xuống vai, khiến Hoàng Nguyên Bá hét thảm, ngã xuống đất, súng rời tay. Sau đó là vô số tiếng gậy đập và tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Hừ! Ta không đánh ngất được ngươi thì ta sẽ đánh tàn phế ngươi!” Trần Minh tức giận gầm gừ, gậy sắt trên tay đập xuống như mưa. Hắn 2 lần bị đối phương xuất kỳ bất ý đánh lén, suýt thì c·hết hụt. Lúc đầu chỉ có ý định đánh ngất đối phương sau đó rảnh tay đi làm việc của mình, nhưng bây giờ hắn không thể nhịn được nữa.
Cấu kết kẻ xấu, làm hại bá tánh, làm giàu bất chính, tội không thể tha! Từng tiếng vụt gậy cùng với tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên khiến người ta không khỏi rùng mình.
May là hôm nay Trần Minh kịp mua lấy chiếc gậy như ý giả làm bằng sắt này, có 1 v·ũ k·hí tiện tay. Hắn cũng nghĩ ra việc biến hình thành Tôn Ngộ Không để che giấu thân phận thực sự, hắn cũng cẩn thận đề phòng đối phương xuất kỳ bất ý. Nếu không sợ là bây giờ hắn đã mộ xanh cỏ!
“Đừng đánh nữa! Aaa! … Ta chịu thua … ta đầu hàng!” Hoàng Nguyên Bá lăn lộn dưới đất, tay chỉ còn có thể lấy ôm đầu, cả người cuộn lại, hò hét cầu xin.
Bây giờ thì hắn đã hối hận, vì nghe lời thề non hẹn biển của đám đàn em. Hắn hối hận, vì xây dựng nơi này quá kín đáo, không ai khác biết để cứu viện, mà lại còn cách âm hoàn toàn. Dù hắn có c·hết ở nơi đây sợ là cũng chẳng ai có thể tìm ra.
Hắn vốn dĩ cũng là trùm xã hội đen của cả cái thành phố này, nhân mạch rộng lớn, quyền lực tuyệt đối vì có em trai là chủ tịch thành phố. 2 anh em là hắc bạch 2 đạo, bề ngoài là không liên quan với nhau nhưng thực ra lại âm thầm giúp đỡ lẫn nhau rất nhiều.
Là một ông trùm thì kỹ năng, sức khỏe và khả năng chiến đấu của hắn ta cũng không phải tầm thường, hắn lại còn luôn mang theo súng trong người để có thể tự đảm bảo được an toàn cho bản thân. Tưởng như tất cả mọi chuyện là vạn vô nhất nhất, đứng ở trên đỉnh danh vọng không ai có thể so bì.
Cuối cùng là hôm nay lại dẫm phải thiết bản, một kẻ thù cường đại, thần bí mà quỷ dị, khiến hắn choáng váng không biết đâu mà lần. Võ công, sức khỏe, súng đạn đều là vô dụng, không thể phát huy được chút nào.
Nếu mà biết được tiền căn hậu quả hôm nay là vì hắn nhận tiêu thụ đồ ă·n c·ắp của 1 tên trộm ất ơ nào đó ngoài kia, hẳn là Hoàng Nguyên Bá sẽ tức muốn thổ huyết, thậm chí là suy nghĩ đi g·iết tên kia để trả thù cũng có.
“Mẹ nó! Thích chơi súng a! Thích bắn lén a! Thích t·rộm c·ắp a! Thích làm việc xấu a! Ta cho ngươi biết thế nào là lễ hội!” Trần Minh thức giận mắng chửi. Sau bao nhiêu nỗ lực thì cuối cùng hắn cũng đánh đúng vị trí vào gáy đối phương, khiến Hoàng Nguyên Bá ngã lăn ra ngất đi.
“Phù!” Cả người hắn thoát lực, ngực chập chùng, miệng thở hổn hển. Rõ ràng là cầm 1 cây gậy sắt khá nặng để phang người ta cũng tốn không ít sức lực chứ không hề đơn giản như trên phim.
Cất đi gậy sắt, Trần Minh dựa theo chỉ dẫn của AI, tìm ra ngăn kéo chứa vô số giấy tờ cá nhân được Hoàng Nguyên Bá thu mua bấy lâu, cuối cùng hắn cũng lấy lại được giấy tờ của mình.
Trần Minh mỉm cười nhìn lấy căn cước công dân, sổ hộ khẩu, bằng lái, … được để chung trong 1 chiếc phong bì. Thật không ngờ tên này lại cất giữ giấy tờ của nhiều người như vậy, cả 1 hòm! Rất có thể những giấy tờ này sẽ được mang đi sử dụng vào những hành động phạm pháp, để lại hậu quả khó lường cho người chủ thực sự của chúng.
Thu thập tài liệu, giấy tờ, cả chứng cứ phạm tội của đối phương, Trần Minh nhìn lại Hoàng Nguyên Bá đang nằm co ro, b·ất t·ỉnh trên sàn cười khinh bỉ rồi rời khỏi. Đến lúc hắn mở cửa đá lên thì chợt nghe thấy tiếng thốt lên kinh ngạc của 1 cô gái, tiếng ồ lên của 1 chàng trai, 2 đôi giầy ở ngay phía dưới, bên kia cánh cửa, hắn vội vàng biến hình rồi bay đi mất.
“Quái lạ, Cánh cửa này chúng ta còn chưa kịp tìm ra mật khẩu mà nó lại tự mở ra được?” Thanh niên đạo sĩ lưng đeo phất trần, cất tiếng nói.
“Ngươi có cảm nhận được bên trong có người không? Vừa rồi ta có vẻ như là nhìn thấy chân ai đó?” Hắc y thiếu nữ nghi hoặc.
“Ta lúc đó còn đang tìm mật khẩu, chưa kịp để ý.” Thanh niên đạo sĩ trả lời. “A, tại sao trong mật thất kín như vậy lại có thể có muỗi? Thú vị!”
Đến khi cánh cửa đá mở hẳn, nhìn xuyên qua cánh cửa gỗ to lớn, 2 người liền hiện lên 1 mặt mộng bức.
“Wtf! Chuyện gì đã xảy ra ở đây?” Thanh niên đạo sĩ thốt lên.
“A! Chuyện này … ” Hắc y thiếu nữ kinh ngạc, lấy tay bụm miệng, vẻ mặt khó có thể tin những gì đang hiện ra ở trước mắt.
“Cái quỷ gì đây a!” 2 người cùng không nhịn được mà thốt lên.
Đây là một căn biệt thự có mái vòm, rộng lớn, cao 3 tầng, màu trắng, có cả sân, vườn, thảm cỏ, vườn hoa, hồ bơi, … Bên ngoài là bờ tường granite trắng cao khoảng 3m, có 2 cổng lớn trước và sau.
Xung quanh có khá nhiều bảo vệ đứng canh, có tổng cộng 8 chốt, cứ mỗi 1 khoảng thời gian nhất định sẽ có người đi tuần tra, cùng với mạng lưới camera dày đặc thì khó ai có thể vô thanh vô thức đột nhập vào được.
Đúng như mấy người này nói, ngay lập tức cả khu vực tối đèn, trời đêm nhiều mây là tấm chắn hoàn hảo yểm hộ bọn họ nhanh chóng vượt tường tiến vào bên trong. Khi đám bảo vệ kịp bật đèn pin lên thì không hề thấy ai cả.
4 người chia thành 4 hướng tiến vào từ phía mạn sườn biệt thự, sau đó ngay lập tức ẩn nấp theo đám cây cối hoa cỏ leo lên tầng trên, sử dụng thủ pháp của bản thân để thăm dò bên trong và mở cửa tiến vào.
Trần Minh đậu ở trên vai cô gái, đột nhập từ phía vườn cây sau biệt thự. Hắn cảm thấy bất ngờ vì thân thủ của nàng ta cực kỳ nhanh nhẹn, 1 nhảy là tay bám được lên bờ tường, vận sức nhẹ nhàng đã trèo qua tường cao 3m, rơi xuống phía bên kia không chút tiếng động.
Nàng trèo lên hẳn tầng 3 biệt thự rồi mới sử dụng camera nhỏ đưa vào bên trong thăm dò tình hình, tiếp theo là phá khóa đi vào, né tránh người canh gác và lưu ý các vị trí có lắp đặt giá·m s·át.
Nhìn thấy cô gái rón rén tiến về 1 căn phòng, Trần Minh không khỏi lắc đầu vì vị trí này không phải nơi mà giấy tờ của hắn được cất giữ. Hắn cũng không rõ ý đồ của những người này nhưng chắc chắn là không phải chỉ để thăm hỏi căn biệt thự có đẹp không.
Bay về phía một căn phòng trong góc tầng 3 biệt thự, dưới sự chỉ dẫn của AI, Trần Minh dễ dàng lách qua khe cửa hẹp, tìm đến cơ quan phía sau ghế chủ tịch, mở ra lối đi xuống dưới tầng hầm.
Cuối cùng thì trước mặt hắn là một tấm cửa đá đóng kín mít không một lỗ hổng, không thể tìm lối đi vào, hắn đành phải cầu cứu AI. Sau khi quét toàn bộ bờ tường, hắn phát hiện ra một chỗ để mở cửa nhưng bị ẩn giấu bằng một lớp bên ngoài trông y hệt bờ tường gạch xung quanh.
Lúc này hắn lại phải nhờ AI giúp bẻ khóa, bờ tường đá nặng hàng tấn cứ thế mà được nâng lên, Trần Minh lại tiếp tục trợn mắt vì phía trước hắn vẫn còn 1 tấm cửa kim loại dày và kín, dù là muỗi cũng không thể vượt qua.
“Ngọa tào! Tên này cũng cẩn thận quá đi! Cánh cửa này vậy mà bắt phải dùng chìa khóa!” Trần Minh thầm nhả rãnh, bất đắc dĩ lại phải nhờ AI tìm cách giúp.
Chỉ thấy chiếc đồng hồ của hắn bề mặt chuyển động, biến thành một chiếc chìa khóa lớn bằng 2 ngón tay. Thấy cảnh này, Trần Minh tắt tiếng.
“Ai mà ngờ được ngươi bảo là đồng hồ có thể biến hình mà lại còn chơi đùa được ra kiểu biến thành chìa khóa nhà người ta. Đây đều là chức năng giúp cho chuyện t·rộm c·ắp a!” Hắn không khỏi lấy tay vuốt lấy mồ hôi đang lăn trên má, nghĩ thầm.
“Cạch!” Cánh cửa từ từ mở ra, dưới ánh đèn vàng, Trần Minh nhìn thấy một trung niên nam tử mặc quần áo ngủ, tay còn đang cầm cục tiền mà mắt lại trợn ngược nhìn lấy hắn.
Hắn cũng mắt trợn tròn nhìn lại…
“Cmn! Đây là chuyện gì a? Nửa đêm lão này còn xuống dưới mật thất đếm tiền a! Nước đi này tại hạ không thể lường trước được!” Trần Minh chửi thầm.
Hoàng Nguyên Bá cũng ngạc nhiên vô cùng, biệt thự của hắn được canh phòng nghiêm mật, đàn em của hắn buổi sáng còn khoe khoang là đến con ruồi cũng không lọt được vào, vậy mà giờ chui đâu tới một tên cosplay giống Tôn Ngộ Không như này?
Đúng vậy! Từ lúc cánh cửa mở ra, cảm nhận được không đúng thì Trần Minh đã kịp biến hình thành Tề thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!
“Haha, ngươi ngạc nhiên không? Kinh hỉ không?” Trần Minh cười to mà nói để che đậy sự ngại ngùng.
“Ngươi làm sao có thể vào được đây? Ngươi là ă·n t·rộm đúng không?” Hoàng Nguyên Bá một mặt mộng bức. Vừa xong hắn đang đếm tiền thì thấy bị mất điện 1 lúc, hắn còn không coi là gì vì trước sau cũng sẽ chạy điện dự phòng. Nhưng bây giờ có người tìm vào đến tận đây thì không thể gọi là tình cờ được.
“Ngươi đoán xem?” Trần Minh mỉm cười thần bí.
“Pằng!” Tiếng súng nổ vang bên trong mật thất. Nhưng Hoàng Nguyên Bá lại thêm 1 lần trợn mắt nhìn như muốn rớt xuống đất.
“Người đâu?” Hắn nhìn chằm chằm ra phía cửa, vết đạn còn in trên tấm cửa đá phía sau đã đóng xuống, đầu đầy dấu hỏi.
“Chẳng lẽ mình nằm mơ, tự tưởng tượng ra?”
“Bụp!”
“Aaa! Ui chao!” Những tiếng liên tiếp vang lên, Hoàng Nguyên Bá chỉ cảm thấy đằng sau mình có 1 vật gì đó cứng rắn đập tới phía sau vai, cả người hét thảm, liền ngã xuống đất rên rỉ kêu đau.
“Thảo! Thế này không giống trong phim a!” Trần Minh vẻ mặt sửng sốt, tay cầm gậy như ý, nhìn lấy đối phương đang kêu rên ngồi trên mặt đất.
Rõ ràng hắn đã nhắm vào gáy đối phương, lẽ ra tên này sẽ phải b·ị đ·ánh ngất đi, tại sao mà hắn vẫn có thể sinh long hoạt hổ ôm người kêu đau? Phim ảnh là giả sao? Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối? Không phải a!
“Ngươi đánh lộn chỗ rồi, bảo đánh gáy mà lại đập dính vai người ta.” Tiếng AI vang lên nhắc nhở.
“Pằng!” Lại một phát súng nữa vang lên. Hoàng Nguyên Bá vẻ mặt giận dữ, mũi súng chĩa về phía Trần Minh vừa đứng.
“Lại biến mất? Người đâu?” Hắn ta hoang mang nhìn trái nhìn phải, cả người chảy mồ hôi ròng ròng, không biết hôm nay xảy ra chuyện quái quỷ gì với bản thân.
Đầu tiên là nhà mất điện, rồi bị 1 tên trông giống Tôn Ngộ Không mò vào tận nơi, bắn súng không ăn thua, đối phương quỷ dị biến mất. Hắn bây giờ đầu óc đang không kịp load để phân tích xem bản thân đang bị sao, gặp phải tình cảnh thế nào!
“Bụp! Cạch! Ui da! Ui chao! Bụp! Bạch! Bộp! …”
Bỗng nhiên một gậy sắt từ trên trời giáng xuống vai, khiến Hoàng Nguyên Bá hét thảm, ngã xuống đất, súng rời tay. Sau đó là vô số tiếng gậy đập và tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Hừ! Ta không đánh ngất được ngươi thì ta sẽ đánh tàn phế ngươi!” Trần Minh tức giận gầm gừ, gậy sắt trên tay đập xuống như mưa. Hắn 2 lần bị đối phương xuất kỳ bất ý đánh lén, suýt thì c·hết hụt. Lúc đầu chỉ có ý định đánh ngất đối phương sau đó rảnh tay đi làm việc của mình, nhưng bây giờ hắn không thể nhịn được nữa.
Cấu kết kẻ xấu, làm hại bá tánh, làm giàu bất chính, tội không thể tha! Từng tiếng vụt gậy cùng với tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên khiến người ta không khỏi rùng mình.
May là hôm nay Trần Minh kịp mua lấy chiếc gậy như ý giả làm bằng sắt này, có 1 v·ũ k·hí tiện tay. Hắn cũng nghĩ ra việc biến hình thành Tôn Ngộ Không để che giấu thân phận thực sự, hắn cũng cẩn thận đề phòng đối phương xuất kỳ bất ý. Nếu không sợ là bây giờ hắn đã mộ xanh cỏ!
“Đừng đánh nữa! Aaa! … Ta chịu thua … ta đầu hàng!” Hoàng Nguyên Bá lăn lộn dưới đất, tay chỉ còn có thể lấy ôm đầu, cả người cuộn lại, hò hét cầu xin.
Bây giờ thì hắn đã hối hận, vì nghe lời thề non hẹn biển của đám đàn em. Hắn hối hận, vì xây dựng nơi này quá kín đáo, không ai khác biết để cứu viện, mà lại còn cách âm hoàn toàn. Dù hắn có c·hết ở nơi đây sợ là cũng chẳng ai có thể tìm ra.
Hắn vốn dĩ cũng là trùm xã hội đen của cả cái thành phố này, nhân mạch rộng lớn, quyền lực tuyệt đối vì có em trai là chủ tịch thành phố. 2 anh em là hắc bạch 2 đạo, bề ngoài là không liên quan với nhau nhưng thực ra lại âm thầm giúp đỡ lẫn nhau rất nhiều.
Là một ông trùm thì kỹ năng, sức khỏe và khả năng chiến đấu của hắn ta cũng không phải tầm thường, hắn lại còn luôn mang theo súng trong người để có thể tự đảm bảo được an toàn cho bản thân. Tưởng như tất cả mọi chuyện là vạn vô nhất nhất, đứng ở trên đỉnh danh vọng không ai có thể so bì.
Cuối cùng là hôm nay lại dẫm phải thiết bản, một kẻ thù cường đại, thần bí mà quỷ dị, khiến hắn choáng váng không biết đâu mà lần. Võ công, sức khỏe, súng đạn đều là vô dụng, không thể phát huy được chút nào.
Nếu mà biết được tiền căn hậu quả hôm nay là vì hắn nhận tiêu thụ đồ ă·n c·ắp của 1 tên trộm ất ơ nào đó ngoài kia, hẳn là Hoàng Nguyên Bá sẽ tức muốn thổ huyết, thậm chí là suy nghĩ đi g·iết tên kia để trả thù cũng có.
“Mẹ nó! Thích chơi súng a! Thích bắn lén a! Thích t·rộm c·ắp a! Thích làm việc xấu a! Ta cho ngươi biết thế nào là lễ hội!” Trần Minh thức giận mắng chửi. Sau bao nhiêu nỗ lực thì cuối cùng hắn cũng đánh đúng vị trí vào gáy đối phương, khiến Hoàng Nguyên Bá ngã lăn ra ngất đi.
“Phù!” Cả người hắn thoát lực, ngực chập chùng, miệng thở hổn hển. Rõ ràng là cầm 1 cây gậy sắt khá nặng để phang người ta cũng tốn không ít sức lực chứ không hề đơn giản như trên phim.
Cất đi gậy sắt, Trần Minh dựa theo chỉ dẫn của AI, tìm ra ngăn kéo chứa vô số giấy tờ cá nhân được Hoàng Nguyên Bá thu mua bấy lâu, cuối cùng hắn cũng lấy lại được giấy tờ của mình.
Trần Minh mỉm cười nhìn lấy căn cước công dân, sổ hộ khẩu, bằng lái, … được để chung trong 1 chiếc phong bì. Thật không ngờ tên này lại cất giữ giấy tờ của nhiều người như vậy, cả 1 hòm! Rất có thể những giấy tờ này sẽ được mang đi sử dụng vào những hành động phạm pháp, để lại hậu quả khó lường cho người chủ thực sự của chúng.
Thu thập tài liệu, giấy tờ, cả chứng cứ phạm tội của đối phương, Trần Minh nhìn lại Hoàng Nguyên Bá đang nằm co ro, b·ất t·ỉnh trên sàn cười khinh bỉ rồi rời khỏi. Đến lúc hắn mở cửa đá lên thì chợt nghe thấy tiếng thốt lên kinh ngạc của 1 cô gái, tiếng ồ lên của 1 chàng trai, 2 đôi giầy ở ngay phía dưới, bên kia cánh cửa, hắn vội vàng biến hình rồi bay đi mất.
“Quái lạ, Cánh cửa này chúng ta còn chưa kịp tìm ra mật khẩu mà nó lại tự mở ra được?” Thanh niên đạo sĩ lưng đeo phất trần, cất tiếng nói.
“Ngươi có cảm nhận được bên trong có người không? Vừa rồi ta có vẻ như là nhìn thấy chân ai đó?” Hắc y thiếu nữ nghi hoặc.
“Ta lúc đó còn đang tìm mật khẩu, chưa kịp để ý.” Thanh niên đạo sĩ trả lời. “A, tại sao trong mật thất kín như vậy lại có thể có muỗi? Thú vị!”
Đến khi cánh cửa đá mở hẳn, nhìn xuyên qua cánh cửa gỗ to lớn, 2 người liền hiện lên 1 mặt mộng bức.
“Wtf! Chuyện gì đã xảy ra ở đây?” Thanh niên đạo sĩ thốt lên.
“A! Chuyện này … ” Hắc y thiếu nữ kinh ngạc, lấy tay bụm miệng, vẻ mặt khó có thể tin những gì đang hiện ra ở trước mắt.
“Cái quỷ gì đây a!” 2 người cùng không nhịn được mà thốt lên.
Tiến độ: 100%
15/15 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan