Chương 178: NGOẠI TRUYỆN 11

23/04/2025 10 8.6

Cô bé nhìn thấy anh và bắt đầu bỏ chạy.

Matthias phát hiện đứa trẻ đang bỏ chạy và đuổi theo không chút do dự.

Đó là một màn rõ ràng đến mức nhàm chán, nhưng có một số niềm vui trong những điều hiển nhiên như vậy, vì vậy anh quyết định không né tránh. Không có lý do gì để nghĩ nhiều hơn thế về đứa trẻ đó.

Tại sao nó lại cố gắng chạy trốn và chạy trốn khỏi điều gì?

Mắt Matthias nheo lại khi anh phi ngựa về hướng đứa trẻ đang chạy trốn.

Có lúc anh nghĩ có lẽ là do ký ức về lần gặp gỡ đầu tiên của cả hai. Vì hôm đó suýt bị bắn nên không có gì lạ khi đứa trẻ lại sợ hãi đến thế. Nhưng ngay cả sau đó, vẫn có điều gì đó khó chịu đến lạ lùng trong khi cô bé chạy trốn khỏi anh, không, là ngày càng tuyệt vọng hơn.

Đúng là là một con bé ngớ ngẩn.

Dù rất rụt rè nhưng khi bị dồn vào chân tường, cô bé sẽ mở đôi mắt đẫm nước mắt và trừng mắt nhìn anh. Nhờ những khoảnh khắc đó mà Matthias đã biết. Đứa trẻ mồ côi được người làm vườn nuôi dưỡng có đôi mắt giống khu rừng mùa hè Arvis.

Vì côn bé nhỏ con, gầy gò và tiều tụy dẫn nên đôi mắt của nó trông càng nổi bật hơn.

So với mùa hè đầu tiên đó, có vẻ như bây giờ con bé đã trưởng thành hơn nhiều. Nhưng, như những gì được thấy, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Hình như là Layla phải không?

Layla. Có lẽ là Layla Llewellyn.

Matthias đi theo đứa trẻ, cố tình cho ngựa đi chậm rãi. Nhưng khoảng cách đang nhanh chóng thu hẹp lại, mỗi lần quay đầu lại, nỗi sợ hãi trong mắt đứa trẻ càng tăng lên khi thấy anh đang tiến lại gần.

Hoa hồng...?

Lúc Matthias phát hiện ra bó hoa đứa trẻ đang cầm, Layla đã ngã vì quá để tâm vào việc quay lại và đã không nhìn thấy tảng đá dưới chân mình. Một tiếng hét ngắn ngủi làm rung chuyển sự yên tĩnh của con đường rừng.

Matthias dừng ngựa trước đứa trẻ bị ngã. Những cánh hoa hồng gãy rơi xuống đất và vương vãi theo hướng gió.

Trong khi mắt Matthias vẫn nhìn chằm chằm một lúc, đứa trẻ đứng dậy và lùi lại một bước. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng hiện rõ qua mái tóc xù. Và nước mắt. Lại là đôi mắt đó.

"A, xin chào, thưa Công tước."

Đứa trẻ lặng lẽ đứng đó, cúi đầu, như thể đã từ bỏ việc làm điều vô ích. Khuôn mặt lộ ra một lúc lại bị mái tóc xõa che mất. Đứa trẻ chưa trưởng thành, chỉ có đôi tay gầy và đôi chân dài khiến anh nhớ đến chú nai anh thường gặp trong rừng.

Matthias, người đang ngồi trên lưng ngựa, nán mắt lại trên Layla với đôi vai khom xuống và nhún vai một lúc, rồi quay lại với bó hoa hồng đã rơi trên mặt đất. Trong khi đó, đứa trẻ đã lui vào lề đường. Hình dáng nửa ẩn sau gốc cây và run rẩy vẫn như trước, nhưng Matthias cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ về một vật thể lạ. Và đột nhiên, tiết mục hiển nhiên này trở nên nhàm chán.

Đó là loại trẻ con gì vậy?

Thật khó chịu, nhưng không phải là điều gì đó đáng lo ngại. Đó chỉ là một thay đổi nhỏ để đùa một chút, nhưng nếu thậm chí không còn thú vị nữa thì thật nực cười khi lãng phí thời gian vào một việc như thế này.

Matthias đang định ngừng thì anh cụp mắt xuống nhìn bó hoa hồng. Khi gió lại thổi, những cánh hoa rải rác bay đi xa hơn một chút.

"Nhặt nó lên."

Anh ta từ từ hạ đầu súng săn xuống và chỉ vào bó hoa luộm thuộm.

"Nó là của em."

Đôi mắt xanh lục của đứa trẻ đang nhìn anh một cách trống rỗng, trong suốt sưng lên vì nước mắt. Ánh mắt của Matthias dừng lại trên đôi mắt đó khá lâu.

Buổi chiều mùa hè lúc đó càng buồn chán hơn.

Đó là lý do tại sao anh xuống ngựa. Để kết thúc một trò tiêu khiển không còn mang lại cho anh niềm vui nữa.

Matthias nhặt bó hoa hồng bị rơi và bước tới chỗ đứa trẻ đang trốn sau gốc cây. Và anh đưa nó cho cô bé một cách lịch sự, nhưng với một cử chỉ không chứa đựng bất kỳ phép lịch sự không cần thiết nào. Đó là một thái độ hoàn toàn phù hợp với thái độ của Công tước Herhardt đối với người làm của Arvis.

Đứa trẻ bất ngờ nhận được bó hoa có vẻ mặt bối rối. Nhưng đó không phải việc của anh. Matthias quay đi, để lại đứa trẻ đang ngơ ngác dưới bóng anh.

---------------------

Trên đường về dinh thự, anh bắn thêm vài con chim nữa. Đó không phải là một cuộc đi săn tồi vào một buổi chiều bình thường. Cuộc gặp gỡ của anh với Bill Remmer khi băng qua vườn hồng cũng không nằm ngoài phạm vi đó.

"Vâng, thưa Công tước."

Người làm vườn, người vẫn chào hỏi thẳng thừng như thường lệ, bất ngờ lên tiếng trước. Matthias quay lưng về phía ông âhs.

"Không có gì... Chỉ là tôi có thể hái một ít hoa hồng ở đó được không?"

Nơi mà Bill Remmer do dự một cách khác thường chỉ vào là một luống hoa trồng đầy hoa hồng quý giá mà vị phi nhân công tước tiền nhiệm đặc biệt yêu thích.

"Được. Bao nhiêu cũng được."

Matthias trả lời một cách thờ ơ.

"Như ông Remmer muốn."

Sau khi để lại một câu trả lời thờ ơ và hào phóng phù hợp, Matthias quay đi. Nhưng đi được vài bước, ánh mắt anh lại hướng về người làm vườn. Anh ngập ngừng đến gần luống hoa nơi những bông hồng ông xin phép hái đang nở rộ.

"À. Ông Remmer."

Nghe tiếng gọi của anh, người đàn ông to lớn giật mình và dừng lại trong tư thế khó xử.

"... Không."

Matthias, người đang chìm trong suy nghĩ một lúc, xóa đi câu hỏi vô nghĩa của mình bằng cách gật cằm và chào.

Đứa trẻ mồ côi được chăm sóc trong thời gian ngắn sẽ ở lại Arvis trong bao lâu?

Đột nhiên anh thấy tò mò nhưng lại không muốn dính líu tới. Không có lý do gì để anh biết thông tin cá nhân của đứa trẻ hiện được xếp vào một trong nhiều người làm ở Arvis.

Matthias rời khỏi khu vườn theo lối đó. Và anh đã quên mất đứa trẻ đó.

Mùa hè năm sau, Công tước Herhardt trở lại Arvis như thường lệ, nhưng anh không còn đuổi theo đứa trẻ mồ côi sống trong rừng nữa. Và năm sau, theo truyền thống của gia tộc, Matthias đến Viện Quân sự Hoàng gia và được bổ nhiệm làm sĩ quan.

Khi phục vụ ở mặt trận hải ngoại, anh không trở về lãnh thổ của mình, còn đứa trẻ chẳng là gì đó đã biến mất khỏi cuộc đời Matthias như thể bị bốc hơi. Không có chỗ cho những ký ức vô nghĩa như vậy ở bất cứ đâu trong cuộc đời hoàn hảo của Công tước Herhardt.

Thực sự là như vậy.

Cho đến mùa hè sau khi từ tiền tuyến trở về, cho đến khi anh đứng trên con đường rợp bóng cây tiêu huyền với làn sóng xanh tuyệt đẹp.

-------------------------

Layla chôn bông hồng. Thứ cuối cùng cô thấy là một con chim nước xinh xắn có sợi chỉ màu mà Layla đã buộc vào mùa hè năm ngoái.

Layla đặt con chim lạnh lẽo đẫm máu xuống một cái hố được đào ở độ sâu thích hợp và lặng lẽ đặt một bó hoa hồng bên cạnh nó. Rất nhiều bông hồng bị hư khi bị lăn trên đất, nhưng một nửa số hoa hồng vẫn còn tươi và đẹp.

Dù do dự một lúc nhưng Layla vẫn chộp lấy xẻng và bắt đầu đắp đất cẩn thận.

Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng Công tước sẽ nhặt bó hoa lên thật lịch sự. Giống như Công tước Herhardt mà mọi người đều biết. Thật tuyệt vời và kỳ lạ làm sao. Lần đầu tiên, cô cảm thấy muốn gặp Công tước Herhardt, người đàn ông mà mọi người ở Arvis đều đồng lòng khen ngợi.

Cô nín thở vì sợ hãi, tự hỏi liệu anh có đang cố quấy rầy mình theo cách nào khác không, nhưng không có gì xảy ra nữa.

Sau khi đưa cho Layla bó hồng mà anh đã nhặt được, Công tước quay người rời đi.

Khi nhận ra sự thật đó, cuối cùng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Và đột nhiên, cô cảm thấy xấu hổ vì sự phấn khích của mình khi nghĩ bông hồng mà Claudine vứt đi là một món quà. Nhưng con đường trở về căn nhà gỗ với bó hoa mà cô không thể vứt đi có cảm giác dài hơn bình thường rất nhiều.

Vì vậy, đó không phải là thứ cô nên có.

Trên đường ra ngoài với đôi găng tay và một chiếc xẻng để chôn những con chim mà Công tước đã giết, Layla đã đưa ra quyết tâm chắc chắn đó. Sau đó cô trở về phòng và nhặt bó hoa cô đã đặt ở cuối bàn lên.

Với ký ức đó, bông hồng được chôn cạnh con chim đã chết. Và Layla chạy nhanh hơn bình thường và chạy trở lại căn nhà gỗ. Xin hãy khiến cho Công tước ghét việc săn bắn. Đưa ra một lời cầu nguyện không thành hiện thực dù đã lặp đi lặp lại nhiều năm.

"Có vẻ như hôm nay ngài ấy cũng đã săn bắn khắp khu rừng rồi!"

Ngay khi cô chuẩn bị mở cửa trước, Layla bị một giọng nói lớn giật mình và quay đầu lại. Chú Bill, ngồi khom lưng trên hiên nhà, đang nhìn Layla.

"Nhìn đi. Cháu vẫn còn là một đứa trẻ. Cháu đúng thật là một đứa trẻ."

Khác với lời nói mang ý mắng mỏ, giọng điệu đó khá thân thiện.

Layla bỏ găng tay và xẻng xuống rồi bước nhanh đến bên ông. Điều ngăn cản Layla, người đang cố gắng ngồi xuống chiếc ghế cạnh chú Bill, là bó hoa được đặt ở đó.

"Chú?"

Khi chạm mắt với Layla đang bối rối, chú Bill từ từ quay đầu lại.

"Đó là gì vậy? Chú đưa nó theo sao?"

"Gì... là vậy đó."

Ông đang ngậm điếu thuốc chưa châm lửa giữa môi, rồi thở dài và quay lại đối mặt với Layla.

"Cháu có muốn có nó không?"

"Cháu? Thật sao? Đây là quà của cho à?"

"Quà gì chứ? Chú chỉ nhặt1 những gì nằm rải rác bên vườn hoa."

Chú ấy nói như thể đó không phải là chuyện gì to tát, nhưng Layla đã quá xúc động đến mức trông như không biết phải làm gì.

Layla đi quanh hiên nhà, tay cầm một bó hoa to bằng cơ thể mình. Cô nhìn chúng dưới ánh nắng, rồi lại nhìn trong bóng râm. Cô mỉm cười rạng rỡ trong khi nhẹ nhàng vuốt ve những bông hoa đang nở rộ.

Bill Remmer quên mất sự bối rối vì hành động kỳ lạ đó và bật cười. Ông tự hỏi liệu con bé có thích không, nhưng ông rất vui vì con bé hạnh phúc.

"Nhưng chú ơi, đây là loài hoa hồng quý mà các quý cô rất thích. Có thể bị vứt nhiều thế này sao?"

Layla, người đang ngồi cạnh ông, ôm chặt bó hồng, hỏi với vẻ mặt lo lắng. Bill Remmer, người đang chớp mắt, có phần xấu hổ và hét lên.

"Đúng là một đứa trẻ hay lo lắng!"

"Thì..."

"Đừng lo lắng, sẽ không bị đuổi ra ngoài chỉ vì hái vài bông hồng đâu."

"Thật sao?"

"Cháu có nghĩ là chú nói dối cháu không?"

"Không! Không phải như vậy!"

Layla vùng vẫy mạnh mẽ và càng ôm bó hoa chặt hơn.

"Cảm ơn chú. Đẹp quá."

Kìm nước mắt, Layla mỉm cười rạng rỡ. Cô cảm thấy như bây giờ mình có thể thực sự xóa đi những ký ức về bó hồng bị chôn vùi cùng với những con chim. Bởi vì cô đã có món quà to hơn, đẹp hơn và thực sự dành riêng cho Layla Llewellyn.

Layla cúi đầu xuống bó hoa hồng và ngửi mùi hương ngọt ngào của chúng một lúc lâu. Cùng lúc đó, đôi mắt nóng bừng và sống mũi dần dần bình tĩnh lại.

Cô vẫn không biết làm phụ nữ nghĩa là gì, nhưng cô không còn những nỗi sợ hãi mơ hồ nữa. Cô cảm thấy như mọi thứ sẽ ổn thôi, sẽ có màu hồng và ngọt ngào. Giống như lời chúc của chú Bill.

Hôm đó, hai người ở ngoài hiên lâu hơn thường lệ.

Mặc dù không để ý nhiều nhưng chú Bill đã vuốt ve đầu Layla nhiều lần. Layla cười rất nhiều vì cô thích cái chạm mạnh mà lại càng tình cảm.

Đêm đó cô nhận ra bông hồng chú tặng không có gai. Khi cô mở tờ báo đã cuộn lại và dây để cắm vào lọ, thân cây lộ ra nhẵn bóng và không có một chiếc gai nào. Tất cả những bông hồng đó đều như thế.

------------------------

Mùa hè đã kéo dài quá lâu rồi cũng nhanh chóng kết thúc.

Công tước rời Arvis và hòa bình trở lại khu rừng. Và trong khu rừng đó, Layla dường như cuối cùng cũng đã thư giãn và trưởng thành nhanh chóng. Đó là thời điểm phép thuật của thời gian biến một cô gái thành một người phụ nữ đúng như lời của cô Mona đã xảy ra.

Những ngày yên bình như vậy tiếp nối. Cho đến khi mùa hè khi Công tước trở lại bắt đầu.

Ký ức về những ngày dài đó của Layla dừng lại trên cuốn sách kẹp những cánh hoa.

Thời gian trôi qua, bó hồng chú Bill tặng cô đã héo nhưng ký ức vẫn còn sống động trong Layla, những ngày tươi đẹp khi cô nhận được tình yêu chân thành. Vậy là Layla đã biết, thời gian trôi đi, bông hồng mà Matthias tặng cô sẽ tàn nhưng ký ức đó sẽ mãi là một phần trong cuộc đời cô. Không phải với bó hoa bị nát phải chôn cùng con chim, mà với bông hồng xinh đẹp đêm đó anh nhẹ nhàng đặt lên tóc cô.

Layla từ từ nhắm đôi mắt hơi nóng lên của mình và bước ra khỏi khung cửa sổ bằng một cử chỉ nhẹ nhàng. Lúc đó có tiếng gõ cửa. Phía ngoài cánh cửa đang mở là một hầu gái đang theo hầu lão phu nhân.

Cô ấy chào cô một cách lịch sự và nói với giọng bình tĩnh.

"Hai vị phu nhân đang tìm ngài. Xin hãy đi cùng tôi ạ."

8.6
Tiến độ: 100% 184/184 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
23/04/2025