Chương 173: NGOẠI TRUYỆN 6

23/04/2025 10 4.0

Dù có được đánh giá hào phóng đến đâu, kỹ năng bơi lội của Layla von Herhardt vẫn ở mức mà cô không thể tránh khỏi việc thất bại. Trên thực tế, có vẻ như việc đánh giá là vô nghĩa. Sẽ rất khó để gọi đó là buổi bơi lội mà Layla đã thực hiện.

Layla hét lên một tiếng chói tai, cố gắng khuơ một một ít nước và lại hét lên. Tuy nhiên, khi ôm anh thật chặt, cô lại trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Matthias biết rằng anh sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đó, niềm tin ngây thơ trong ánh mắt cô khi cô nhìn anh.

Cuộc bơi lội của Layla, khó có thể gọi là bơi, chỉ kết thúc vào lúc hoàng hôn.

Matthias bế Layla đang kiệt sức lên và đặt cô ngồi lên mép bến tàu. Tiếng thở của Layla hòa lẫn với tiếng sóng vỗ. Chẳng bao lâu, Matthias, người ngồi cạnh cô, cũng thở một chút.

"Mực nước sông Schulter hôm nay có thể đã giảm một chút bởi vì em đã uống quá nhiều nước."

Khi cô chạm mắt với anh, Layla mỉm cười rạng rỡ và nói một lời vô nghĩa.

Đôi mắt của Matthias, khi anh nhìn vào khuôn mặt đó, bắt đầu hướng theo những giọt nước chảy xuống cơ thể Layla. Tóc cô đã trở nên sẫm màu hơn do bị ướt nước, hai má ửng hồng và làn da trông thậm chí còn nhợt nhạt hơn. Những giọt nước chảy qua xương quai xanh của cô và hình thành trên chóp ngực đang phập phồng lên xuống nhanh chóng. Những màu sắc xinh đẹp bây giờ đã sống động hơn một chút.

Giọt nước chảy xuống từng chút một, cho đến khi biến mất giữa hai chân cô.

Đôi mắt của Matthias cuối cùng lại hướng lên khuôn mặt tươi cười của Layla. Thật khó để tìm thấy bất kỳ dấu vết ham muốn nào trong ánh mắt kiềm chế của anh, nhưng Layla bị cuốn vào một sự căng thẳng kỳ lạ và nín thở.

Thật buồn cười.

Đã lâu rồi cô không nhìn thấy anh khỏa thân bơi lội và bây giờ cô không thể tin được mình lại có cảm giác như vậy lần nữa. Hơn nữa, người đàn ông này chính là cha của đứa trẻ mà cô đã sinh ra. Hai người đã cùng ngủ và cùng thức dậy trên cùng một chiếc giường được gần một năm rồi.

"Anh không thể cười ngay cả khi điều đó không buồn cười sao?"

Layla vén mái tóc ẩm ướt che bộ ngực trần của mình.

"Em sắp cảm thấy xấu hổ một chút."

Có một sức mạnh vô thức ở hai đầu gối đang ép chặt vào nhau.

Matthias đang nghiêng đầu nhìn cô, nhanh chóng bật cười nhẹ. Tuy nhiên, vì cô vẫn còn xấu hổ nên có vẻ như chuyện đó không phải là một trò đùa thất bại.

Layla đang nghịch nghịch những lọn tóc quấn quanh ngón tay, nhìn quanh để tìm quần áo cô đã cởi ra. Tuy nhiên, quần áo hai người cởi ra đã biến mất, nơi đó chỉ còn lại một chiếc giỏ đựng những chiếc áo choàng và khăn tắm được gấp gọn gàng.

Vẻ bối rối hiện lên trên khuôn mặt Layla khi cô nhận ra có ai đó đã ở đây. Nhưng Matthias mặc chiếc áo choàng mà không hề quan tâm đến xung quanh.

Ý nghĩ phải phô bày cảnh tượng không đứng đắn khiến cô cảm thấy choáng váng, nhưng trước tiên anh che cơ thể trần trụi của Layla bằng một chiếc áo choàng. Cái chạm nhẹ nhàng đó làm cô nhớ đến ánh mắt nhàn nhã lướt qua cơ thể cô chỉ mới một lúc trước. Cô càng cố gắng không suy nghĩ thì các giác quan của cô càng trở nên nhạy cảm hơn, điều đó khiến Layla bối rối.

"Chúng ta thử lại nhé?"

Layla buột miệng đưa ra một lời đề nghị bốc đồng.

Nước sông bây giờ có màu đỏ thẫm. Nó vẫn đáng sợ, nhưng rất đẹp đẽ. Layla sẵn sàng lao mình vào vẻ đẹp đó.

"Bây giờ em đã tự tin nổi trên mặt nước. Vì vậy, nếu em cố thêm một chút..."

"Từ từ thôi."

Matthias đưa ra một câu trả lời bất ngờ và thắt dây chiếc áo choàng mà Layla đang mặc. Nút thắt được tạo hình gọn gàng đung đưa trong gió mạnh.

"Mùa hè còn dài lắm."

Bàn tay to lớn ôm lấy cằm cô thật mát lạnh và mềm mại. Ánh mắt nhìn xuống cô cũng như vậy. Layla có vẻ hơi choáng váng trước bóng của hàng mi dài ở dưới mắt anh.

"Vậy nên chỉ cần dành ra thời gian của em thôi."

Trước khi kịp nhận ra thì mặt anh đã ở ngay trước mặt Layla. Khi bàn tay đang giữ cằm cô có thêm sức mạnh, môi cô mở ra mà không nhận ra.

"Không sao đâu, Layla."

Khi cô nóng lên một chút, giọng Matthias trở nên trầm và nhẹ nhàng hơn. Layla đáp lại bằng cách gật đầu.

Bây giờ cô đã biết bản chất của sự căng thẳng này. Vì thế cô tự tin rằng mình có thể đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo. Nhưng Matthias chỉ nhìn kỹ, như thể đang cố đánh giá điều gì đó. Đôi mắt Layla ngày càng bận tâm đến thái độ bí mật đó.

Không phải là anh đang do dự.

Ít nhất cô đã chắc chắn một điều. Có lẽ ý nghĩ như vậy không tồn tại trong cuộc đời người đàn ông này. Layla biết rõ hơn ai hết rằng điều này đặc biệt đúng khi liên quan đến những vấn đề liên quan đến bản thân cô.

Vậy thì tại sao?

Layla vô thức co ngón chân đang nhúng xuống nước sông. Ngay cả với một chuyển động nhỏ nhất, những gợn sóng xuất hiện trên mặt nước.

Bàn tay anh vuốt ve đôi môi hé mở của cô thêm một lúc nữa, buông Layla ra một cách dễ dàng đến mức vô ích. Khi cô hơi nghiêng đầu như thể đang thắc mắc, Matthias cười khúc khích.

Thật ngạc nhiên, đó là tất cả.

Đó là thời điểm mà những phán đoán của một nhà khoa học dựa trên kinh nghiệm một lần nữa bị rạn nứt.

---------------------------

Bàn ăn tối của Công tước và Nữ công tước được đặt trên ban công của nhà phụ hướng ra Sông Schulter. Hơi nước nóng vẫn bốc lên từ thức ăn nhưng không có dấu vết của người làm.

Layla, người vốn nghĩ rằng mình sẽ thay quần áo và trở về dinh thự như một lẽ tự nhiên, nhìn Matthias với ánh mắt hơi ngạc nhiên. Anh, người đưa ra tất cả những mệnh lệnh này, bình tĩnh đi ra ban công. Hàng loạt động tác tiến lại bàn, kéo ghế diễn ra tự nhiên như nước chảy.

Layla vội vàng nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính cửa tủ. Cô điều chỉnh lại hình dạng mái tóc xõa của mình và làm phẳng những nếp nhăn trên váy. Cổ ren rộng của chiếc áo sơ mi của cô phấp phới khi cô bước thêm một bước nữa.

Khi Layla ngồi trước bàn, Matthias cũng đi đến chiếc ghế đối diện cô. Bàn ăn trông phong phú hơn vì tất cả đồ ăn, từ món khai vị đến món tráng miệng, đều được chuẩn bị cùng một lúc. Có vẻ như mệnh lệnh không cần phục vụ bữa ăn đã được truyền đi rõ ràng.

Layla chắc hẳn đã rất đói và bắt đầu ăn một cách ngon lành. Ánh mắt của Matthias dừng lại ở khuôn mặt trước mặt anh lâu hơn là vào những món ăn trước mặt anh.

Mặc dù Layla không ăn được nhiều nhưng cô vẫn ăn rất ngon lành.

Thông qua Layla, Matthias lần đầu tiên biết được rằng cách diễn đạt như vậy có thể được dùng để mô tả một người đang ăn uống. Cắn một miếng nhỏ, nhai kỹ rồi nuốt, rồi lại cắn miếng nữa. Cắn một miếng nữa, mím môi và má lại. Khoảnh khắc nhìn Layla từng bước ăn phần ăn của mình đã trở thành một niềm vui khá lớn trong cuộc đời Matthias.

"À, sau này, khi Felix lớn lên."

Layla đột nhiên ngẩng đầu lên với khuôn mặt tươi cười. Matthias rời mắt khỏi môi cô và giao tiếp bằng mắt với cô một cách tự nhiên. Không giống như anh đang rất bình tĩnh, Layla bị bất ngờ và chộp lấy khăn ăn của mình. Đôi môi cô, nơi cô chà mạnh, trở nên đỏ ửng.

"Khi Felix lớn lên thì sao?"

Matthias nhắc Layla về điều cô đã ngưng giữa chững bằng cách hỏi lại. Chỉ sau khi nhấp một ngụm nước làm ẩm môi, Layla mới nhìn anh lần nữa.

"Khi Felix lớn lên, em nghĩ dạy nó bơi cũng là một ý kiến hay."

"Bơi à?"

"Vâng. Một mình, trên sông Schulter."

"Được rồi."

Matthias sẵn sàng đồng ý.

"Anh sẽ làm vậy."

Điều đó không hề khó khăn chút nào nhưng Layla lại vui mừng như thể mình đã đạt được một ước mơ rất lớn lao. Nhưng chẳng bao lâu sau, sự lo lắng chợt hiện lên trên khuôn mặt cô.

"Nhưng Matthy, anh cũng định dạy nó săn bắn à?"

"Anh đoán vậy."

Lần này Matthias lại bình tĩnh trả lời.

Anh nhận được một khẩu súng có khắc tên anh từ cha mình và học cách săn bắn. Đó là truyền thống của Herhardt đã được truyền qua nhiều thế hệ và đó cũng là một thủ tục để được công nhận là người kế vị. Mặc dù Layla gật đầu như thể nói rằng cô hiểu, nhưng cô lại có vẻ mặt ủ rũ.

"Nếu anh thực hiện nghĩa vụ của mình, Felix sẽ đưa ra quyết định."

Sau khi liếc nhìn chân nến và vật trang trí ở giữa đang thắp sáng, Matthias lại đối mặt với Layla với vẻ mặt bình tĩnh hơn nhiều.

"Nó sẽ trở thành một tay bắn tỉa hay nó sẽ trở thành người hiểu được trái tim của loài chim? Quyết định đó là tùy thuộc vào nó."

"Còn anh thì sao?"

Sau khi suy nghĩ một lúc, Layla hỏi một câu hỏi nghiêm túc.

"Quyết định của anh thế nào? Mùa hè này anh có tổ chức đi săn trong khu rừng này không?"

"Em nghĩ sao?"

"Em không nghĩ anh sẽ."

Đôi mắt van nài sáng ngời. Matthias sẵn sàng giao tiếp bằng mắt với vợ mình. Layla cũng không tránh ánh mắt của anh.

"Tại sao?"

"Công tước Herhardt là một quý ông hiểu rõ trái tim của loài chim."

Mặc dù cô đưa ra một câu trả lời táo bạo, nhưng trên khuôn mặt cô lại có một biểu cảm nghiêm túc đến vậy.

"Ở Karlsvard này, không, quý ông vĩ đại nhất Đế quốc này."

Matthias, người đang ngơ ngác nhìn Layla, cuối cùng lại bật cười. Đó là một nụ cười rất thoải mái và dễ chịu đến mức sẽ khá bối rối nếu có người hầu phục vụ họ.

Matthias không đưa ra câu trả lời nào ngoài nụ cười, nhưng Layla có thể đoán được rằng mùa hè này, khu rừng Arvis sẽ bình yên khi Công tước trở về. Một tên gọi khác cho sự bình yên đó có lẽ là tình yêu.

Bữa tối tiếp tục trong bầu không khí thoải mái hơn.

Layla rũ bỏ sự căng thẳng kỳ lạ, cười rất nhiều và trò chuyện vui vẻ. Đó là khoảng thời gian tuyệt đẹp khi vô số ngôi sao xuất hiện trên bầu trời sau khi mặt trời lặn và một dòng sông phản chiếu đầy ánh sáng của những ngôi sao như đang trôi chảy.

"Nhìn đằng kia đi! Có đom đóm!"

Layla thốt lên đầy trầm trồ khi nhìn thấy những ánh sáng lấp lánh trôi dọc theo bờ sông. Động tác đứng dậy chạy về phía lan can nhẹ nhàng, vui vẻ như chú chim nhỏ cất cánh.

Matthias kết thúc bữa ăn với một ngụm sâm panh lạnh, cũng đứng dậy và đi đến bên vợ mình. Những con đom đóm đang lang thang từng con một đột nhiên hợp lại thành một đàn.

Layla nhìn những làn sóng ánh sáng như thể đang mơ. Đây là khung cảnh mà cô luôn nhìn thấy dọc theo Sông Schulter vào mùa hè và nó khiến tim cô đập rộn ràng như lần đầu tiên.

Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên được nhìn cùng anh.

Layla vui vẻ chấp nhận sự phấn khích và quay đầu lại. Như mọi khi, ở đó có đôi mắt xanh chứa đựng đôi mắt của cô.

Bàn tay của Matthias từ từ tiến đến và ôm lấy má Layla khi cô do dự không biết phải nói gì. Anh hài lòng nhìn cô, nhìn khuôn mặt sống động của cô, không giống như khi mệt mỏi mỗi đêm.

"Sao anh cứ chơi khăm thế này mãi thế?"

Layla cau mày và bất mãn hỏi.

"Chơi khăm?"

"Trước đây anh luôn như thế này."

"À."

Matthias thờ ơ cười khúc khích và dồn sức vào bàn tay đang giữ cằm Layla.

"Bởi vì Layla à, sẽ không vui chút nào nếu em sớm mệt mỏi và lười biếng."

"Cái gì?"

Đôi khi, Layla thở dài khi nhớ lại những đêm mà người đàn ông này trở nên cực kỳ cố chấp. Những lúc như vậy cô sẽ khóc nức nở và rên rỉ như điên rồi lịm đi. Cô biết Matthias không thích điều đó lắm, nhưng đó không phải là chuyện có thể giải quyết được chỉ bằng ý chí.

"Anh nghĩ bây giờ em đã nghỉ ngơi đủ rồi."

Tay còn lại của anh khéo léo rút chiếc kẹp tóc của cô ra.

"Em đã ăn đủ no rồi."

Matius mỉm cười, ôm lấy mái tóc gợn sóng của cô. Hơi thở của Layla dịu lại khi cô cảm nhận được hơi ấm sống động truyền từ cơ thể đang chạm vào cô.

Chỉ cần từ từ mở mắt ra, ánh mắt của Matthias đã thay đổi. Điều đó giống như việc bật một công tắc khiến anh trở thành một con người hoàn toàn khác. Hơi thở của Layla cũng chứa đựng hơi nóng khi cô nhớ rằng mình là người duy nhất trên thế giới biết được bộ mặt này của người đàn ông này.

"Vâng. Nhờ sự quan tâm sâu sắc của anh, em đã nghỉ ngơi đủ và ăn đủ no rồi"

Thay vì hoảng sợ như mọi khi, Layla đối mặt với anh với thái độ táo bạo. Dù đang bước trên sàn cứng nhưng cô vẫn không ngừng nghĩ đến cảm giác sóng gợn vỗ vào ngón chân mình.

"Vì vậy, như một cách để trả ơn, em sẽ cho phép anh làm điều đó."

Layla ngập ngừng ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của anh bằng bàn tay đưa ra của mình. Cảm giác như dòng điện từng làm ngón chân cô ngứa ngáy giờ đã nuốt chửng toàn bộ cơ thể cô.

"Hãy làm bất cứ điều gì anh muốn."

Tuy nhiên, một lần nữa, Layla thu hết can đảm.

"Em muốn điều đó."

4.0
Tiến độ: 100% 184/184 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
23/04/2025