Chương 45: Ván Cược Cuối
26/04/2025
10
8.5
Chương 45: Ván Cược Cuối
“Cô là… Phạm Thu Xuân?”
Hắn hỏi nhỏ, vừa xác nhận vừa thử thăm dò.
Cô gái giật mình ngẩng lên, ánh mắt lóe sáng trong bóng tối, rồi gật đầu khẽ như chiếc lá run rẩy trong gió.
Phạm Thu Xuân nhìn chăm chú vào gương mặt Nguyễn Dương, ánh mắt chớp nhẹ một cái như vừa lật lại ký ức cũ.
Dù bóng tối phủ kín không gian, dù khí chất của hắn lúc này khác hơn trước rất nhiều, nhưng cô vẫn nhận ra… một điều quen thuộc không thể giải thích.
“Là cậu sao?” Cô thì thầm, ngón tay bất giác siết chặt sợi dây chuyền trên cổ.
“Cậu là người đã cứu Tiểu Hắc, phải không?”
Nguyễn Dương hơi khựng lại.
Câu hỏi ấy không nằm trong dự đoán, hắn cau mày thoáng nhìn cô, bộ váy đỏ bó sát mỏng manh càng khiến cô nổi bật giữa hỗn loạn, nhưng cũng để lộ rõ sự mệt mỏi và căng thẳng.
“Cô làm gì ở cái nơi như thế này?” Ánh mắt hắn quét qua bộ đồ trên người cô, đầy ẩn ý.
Phạm Thu Xuân đỏ bừng mặt, vội cúi đầu xuống.
“Tôi, tôi cần tiền, ở đây kiếm được rất nhiều… Tôi còn đang thiếu tiền đóng học phí, tiền trọ, tiền ăn… Tôi không còn lựa chọn khác.”
Giọng nói vừa dứt thì một tiếng ‘rắc’ kỳ lạ vang lên từ phía trên.
Nguyễn Dương lập tức cảm nhận luồng khí quỷ dị dâng cao, rồi toàn bộ bàn ghế, chai rượu, lọ hoa, kể cả bàn đ·ánh b·ạc… đều bay lên khỏi mặt đất như bị một lực lượng vô hình nhấc bổng.
Trong tích tắc, toàn bộ đồ đạc đột ngột rơi xuống với tiếng ầm vang rung chuyển cả căn nhà.
Nguyễn Dương phản ứng kịp thời, ôm lấy Phạm Thu Xuân rồi phóng thẳng về phía một góc khuất dưới cầu thang, né được một chiếc bàn lớn rơi sát ngay bên cạnh.
Ầm!
Gỗ vỡ nát, rượu văng tung tóe, mảnh kính bắn vào tường như mưa dao.
Phạm Thu Xuân ngã dúi trong vòng tay hắn, mặt úp vào ngực hắn, thở không ra hơi.
Tim cô đập loạn như trống trận, không rõ vì sợ hay vì khoảng cách gần đến mức cả hơi thở cũng quấn vào nhau.
Nguyễn Dương siết chặt vòng tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn quỷ khí đang quẩn quanh trần nhà như một làn khói đen có sinh mệnh.
“Nó bắt đầu điên rồi.”
Trong bóng tối hỗn loạn, một bóng đen nhỏ lao vụt tới, rúc chặt bên chân Phạm Thu Xuân.
“Tiểu Hắc!”
Cô kêu lên một tiếng, vội cúi người bế lấy chú chó nhỏ, ôm chặt vào lòng.
Bộ lông đen nhánh của nó ướt nhẹp và bám đầy bụi, nhưng đôi mắt vẫn sáng, trung thành và sắc bén.
Nguyễn Dương hơi nhíu mày, ánh mắt xẹt qua con chó một vòng.
Mặc dù không hiểu sao Tiểu Hắc lại xuất hiện ở đây nhưng tình hình không cho phép suy đoán quá lâu.
Làn khí quỷ dị trong không khí vẫn đang vặn vẹo như rắn độc, luồn lách giữa không gian như chực chờ bùng phát.
Nguyễn Dương cúi người xuống, ánh mắt nghiêm nghị, giọng trầm thấp mang theo một mệnh lệnh không thể kháng cự.
“Cô và Tiểu Hắc ở yên đây, dù có gì xảy ra cũng không được chạy ra ngoài, nghe rõ chưa?”
Phạm Thu Xuân ngẩn người, lần đầu tiên nghe thấy giọng nói mang theo trọng lực như vậy, cô nắm chặt lấy Tiểu Hắc, khẽ gật đầu.
Nguyễn Dương đứng dậy, bóng lưng hắn thẳng tắp, đầy dứt khoát.
“Tốt.”
Hắn chậm rãi sửa lại cổ áo sơ mi bị xộc xệch, vuốt nhẹ những nếp gấp không đáng kể, rồi đứng thẳng người giữa khoảng tối chập chờn của căn nhà.
Biểu cảm hắn hơi căng thẳng, ánh mắt hắn sắc như dao.
Nhưng… Khóe môi hắn lại cong lên.
Một nụ cười hưng phấn pha một nét kiêu ngạo đầy ngông cuồng.
“Được lắm.” Hắn khẽ thì thầm, tựa như nói với chính mình, cũng như đang tuyên chiến với thứ gì đó trong bóng tối.
“Ván cược thật sự, cuối cùng cũng bắt đầu…”
Không gian bỗng chấn động một tiếng trầm nặng.
Tường nhà như đang thở, từng khe hở nứt ra rồi liền lại, tựa như thứ gì đó vô hình đang nhào nặn lại căn nhà theo một quy tắc riêng biệt.
Nguyễn Dương nheo mắt lại.
Bầu không khí dày đặc như sương mù xám tro tràn khắp nơi.
Và rồi, từ trên trần nhà, từng tấm lá bài tây, những con xúc xắc bắt đầu rơi xuống.
Không phải rơi ào ạt như cơn mưa, mà rơi nhẹ nhàng, chậm rãi, lấp lánh ánh sáng nhợt nhạt như đom đóm trong đêm đen.
Cảnh tượng ấy vừa đẹp vừa ma mị.
Căn phòng nhờ ánh sáng từ những quân bài và xúc xắc ấy mà sáng lên đôi chút, lộ ra toàn bộ cơn ác mộng.
Nguyễn Dương bước lên trước vài bước, ánh mắt sắc bén đảo qua từng t·hi t·hể nằm la liệt dưới nền nhà.
Những người từng trúng cược và bị Quỷ Cờ Bạc lấy đi linh hồn đều đ·ã c·hết.
Hơn nữa còn c·hết trong tư thế vô cùng kinh hoàng.
Bụng phình to, miệng mở toang như đang gào thét, và đặc biệt bị xé toạc ra từ bên trong.
Bên trong ổ bụng của họ, những quân bài tây găm sâu vào nội tạng, như mọc ra từ chính cơ thể họ vậy.
Có người còn bị xúc xắc xuyên qua tim, vẫn còn máu tươi chảy lặng lẽ từ các cạnh xước của nó.
Không ai còn nguyên vẹn.
Cảnh tượng đó vừa máu me, lạnh lẽo và vô cùng quỷ dị.
Còn những người khác, chưa rõ là sống hay c·hết, đều nằm rải rác trên sàn, b·ất t·ỉnh nhân sự, mắt vẫn mở, nhưng tròng mắt trống rỗng như đã bị lấy đi ý chí.
Từng quân bài lơ lửng trong không khí bất giác đứng yên.
Những xúc xắc đang rơi nhẹ cũng khựng lại giữa lưng chừng, như thời gian bị bóp nghẹt trong một khoảnh khắc vô hình.
Rồi…
Một tiếng cười khàn khàn vang lên, lạnh lẽo, khô khốc như tiếng móng tay cào vào nắp quan tài cũ.
Quỷ Cờ Bạc xuất hiện.
Nó từ từ bước ra từ bóng tối cuối hành lang, từng bước chân không phát ra tiếng động, nhưng mỗi lần bước là nền gạch dưới chân như nứt vỡ ra, máu thấm lên từ những khe nứt như bị kéo từ lòng đất sâu.
Gương mặt nó đã không còn là cái mặt lạnh lẽo khi đứng ở sòng bạc nữa.
Mà là một thứ gì đó trơ trọi, méo mó đến ghê người.
Nửa mặt trái trơn bóng, như mặt nạ sứ vỡ nát được gắn lại, nhưng những đường nứt vẫn chằng chịt.
Nửa mặt còn lại là da thịt nhăn nheo cháy sém, mắt lồi ra, đỏ ngầu như mắt chuột c·hết.
Mỗi khi nó thở ra, một làn khói đen đặc cuộn tròn như rắn bò trên sàn, quấn lấy xác người dưới chân nó rồi rút lại vào cơ thể.
Nó nhìn Nguyễn Dương, không phát ra tiếng động, chỉ là một ánh nhìn tràn ngập thù hận, chán ghét, và ác ý tận cùng.
Như thể… Nguyễn Dương là kẻ ô uế, thứ nghịch lý tồn tại giữa thế giới quy tắc hoàn mỹ mà nó đang tạo dựng.
Nguyễn Dương cũng nhìn lại, ánh mắt lóe lên một tia quyết liệt.
Hắn đưa tay phải ra phía sau, bàn tay khẽ nắm lấy không khí.
Một tiếng xoẹt vang lên như giấy bị xé.
Từ hư vô, một cây bút lông cổ xưa xuất hiện trong tay hắn, thân bút dài được khắc một hình Thái Cực bị khuyết, chỉ còn một nửa dương uốn lượn.
Chưa cần hắn ra tay, đầu bút đã ánh lên một luồng khí nồng nặc mùi gỗ mục và tro tàn.
Hoả và mộc.
Hai thuộc tính vận hành quanh ngòi bút, tựa như khói nhang hoà vào lửa tế, vừa linh thiêng vừa mang âm khí lạ thường.
Nguyễn Dương bước lên một bước, đôi mắt lặng như nước, nhưng nét cười nơi khoé môi lại sắc như lưỡi dao mỏng.
Không cần ra hiệu, không cần lên tiếng, không khí chớp mắt rùng mình.
Quỷ Cờ Bạc nhào tới.
Cả thân hình dài ngoằng vặn vẹo của nó phóng qua không trung như một dải băng máu sống, những quân bài tây xếp thành vầng xoáy sau lưng nó như cánh dơi khổng lồ.
Nguyễn Dương giậm mạnh chân, phóng lui lại đúng một nhịp thở, tay trái vung nhẹ vài nét.
Hỏa Vệ!
Một bức tường bằng lửa mỏng xuất hiện ngay trước người hắn, cháy sáng giữa màn khói đen đang tràn tới.
Ầm!
Quỷ Cờ Bạc va thẳng vào lớp chắn, l·ửa b·ùng l·ên dữ dội, cháy tới đâu bóng tối co rút tới đó.
“Cô là… Phạm Thu Xuân?”
Hắn hỏi nhỏ, vừa xác nhận vừa thử thăm dò.
Cô gái giật mình ngẩng lên, ánh mắt lóe sáng trong bóng tối, rồi gật đầu khẽ như chiếc lá run rẩy trong gió.
Phạm Thu Xuân nhìn chăm chú vào gương mặt Nguyễn Dương, ánh mắt chớp nhẹ một cái như vừa lật lại ký ức cũ.
Dù bóng tối phủ kín không gian, dù khí chất của hắn lúc này khác hơn trước rất nhiều, nhưng cô vẫn nhận ra… một điều quen thuộc không thể giải thích.
“Là cậu sao?” Cô thì thầm, ngón tay bất giác siết chặt sợi dây chuyền trên cổ.
“Cậu là người đã cứu Tiểu Hắc, phải không?”
Nguyễn Dương hơi khựng lại.
Câu hỏi ấy không nằm trong dự đoán, hắn cau mày thoáng nhìn cô, bộ váy đỏ bó sát mỏng manh càng khiến cô nổi bật giữa hỗn loạn, nhưng cũng để lộ rõ sự mệt mỏi và căng thẳng.
“Cô làm gì ở cái nơi như thế này?” Ánh mắt hắn quét qua bộ đồ trên người cô, đầy ẩn ý.
Phạm Thu Xuân đỏ bừng mặt, vội cúi đầu xuống.
“Tôi, tôi cần tiền, ở đây kiếm được rất nhiều… Tôi còn đang thiếu tiền đóng học phí, tiền trọ, tiền ăn… Tôi không còn lựa chọn khác.”
Giọng nói vừa dứt thì một tiếng ‘rắc’ kỳ lạ vang lên từ phía trên.
Nguyễn Dương lập tức cảm nhận luồng khí quỷ dị dâng cao, rồi toàn bộ bàn ghế, chai rượu, lọ hoa, kể cả bàn đ·ánh b·ạc… đều bay lên khỏi mặt đất như bị một lực lượng vô hình nhấc bổng.
Trong tích tắc, toàn bộ đồ đạc đột ngột rơi xuống với tiếng ầm vang rung chuyển cả căn nhà.
Nguyễn Dương phản ứng kịp thời, ôm lấy Phạm Thu Xuân rồi phóng thẳng về phía một góc khuất dưới cầu thang, né được một chiếc bàn lớn rơi sát ngay bên cạnh.
Ầm!
Gỗ vỡ nát, rượu văng tung tóe, mảnh kính bắn vào tường như mưa dao.
Phạm Thu Xuân ngã dúi trong vòng tay hắn, mặt úp vào ngực hắn, thở không ra hơi.
Tim cô đập loạn như trống trận, không rõ vì sợ hay vì khoảng cách gần đến mức cả hơi thở cũng quấn vào nhau.
Nguyễn Dương siết chặt vòng tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn quỷ khí đang quẩn quanh trần nhà như một làn khói đen có sinh mệnh.
“Nó bắt đầu điên rồi.”
Trong bóng tối hỗn loạn, một bóng đen nhỏ lao vụt tới, rúc chặt bên chân Phạm Thu Xuân.
“Tiểu Hắc!”
Cô kêu lên một tiếng, vội cúi người bế lấy chú chó nhỏ, ôm chặt vào lòng.
Bộ lông đen nhánh của nó ướt nhẹp và bám đầy bụi, nhưng đôi mắt vẫn sáng, trung thành và sắc bén.
Nguyễn Dương hơi nhíu mày, ánh mắt xẹt qua con chó một vòng.
Mặc dù không hiểu sao Tiểu Hắc lại xuất hiện ở đây nhưng tình hình không cho phép suy đoán quá lâu.
Làn khí quỷ dị trong không khí vẫn đang vặn vẹo như rắn độc, luồn lách giữa không gian như chực chờ bùng phát.
Nguyễn Dương cúi người xuống, ánh mắt nghiêm nghị, giọng trầm thấp mang theo một mệnh lệnh không thể kháng cự.
“Cô và Tiểu Hắc ở yên đây, dù có gì xảy ra cũng không được chạy ra ngoài, nghe rõ chưa?”
Phạm Thu Xuân ngẩn người, lần đầu tiên nghe thấy giọng nói mang theo trọng lực như vậy, cô nắm chặt lấy Tiểu Hắc, khẽ gật đầu.
Nguyễn Dương đứng dậy, bóng lưng hắn thẳng tắp, đầy dứt khoát.
“Tốt.”
Hắn chậm rãi sửa lại cổ áo sơ mi bị xộc xệch, vuốt nhẹ những nếp gấp không đáng kể, rồi đứng thẳng người giữa khoảng tối chập chờn của căn nhà.
Biểu cảm hắn hơi căng thẳng, ánh mắt hắn sắc như dao.
Nhưng… Khóe môi hắn lại cong lên.
Một nụ cười hưng phấn pha một nét kiêu ngạo đầy ngông cuồng.
“Được lắm.” Hắn khẽ thì thầm, tựa như nói với chính mình, cũng như đang tuyên chiến với thứ gì đó trong bóng tối.
“Ván cược thật sự, cuối cùng cũng bắt đầu…”
Không gian bỗng chấn động một tiếng trầm nặng.
Tường nhà như đang thở, từng khe hở nứt ra rồi liền lại, tựa như thứ gì đó vô hình đang nhào nặn lại căn nhà theo một quy tắc riêng biệt.
Nguyễn Dương nheo mắt lại.
Bầu không khí dày đặc như sương mù xám tro tràn khắp nơi.
Và rồi, từ trên trần nhà, từng tấm lá bài tây, những con xúc xắc bắt đầu rơi xuống.
Không phải rơi ào ạt như cơn mưa, mà rơi nhẹ nhàng, chậm rãi, lấp lánh ánh sáng nhợt nhạt như đom đóm trong đêm đen.
Cảnh tượng ấy vừa đẹp vừa ma mị.
Căn phòng nhờ ánh sáng từ những quân bài và xúc xắc ấy mà sáng lên đôi chút, lộ ra toàn bộ cơn ác mộng.
Nguyễn Dương bước lên trước vài bước, ánh mắt sắc bén đảo qua từng t·hi t·hể nằm la liệt dưới nền nhà.
Những người từng trúng cược và bị Quỷ Cờ Bạc lấy đi linh hồn đều đ·ã c·hết.
Hơn nữa còn c·hết trong tư thế vô cùng kinh hoàng.
Bụng phình to, miệng mở toang như đang gào thét, và đặc biệt bị xé toạc ra từ bên trong.
Bên trong ổ bụng của họ, những quân bài tây găm sâu vào nội tạng, như mọc ra từ chính cơ thể họ vậy.
Có người còn bị xúc xắc xuyên qua tim, vẫn còn máu tươi chảy lặng lẽ từ các cạnh xước của nó.
Không ai còn nguyên vẹn.
Cảnh tượng đó vừa máu me, lạnh lẽo và vô cùng quỷ dị.
Còn những người khác, chưa rõ là sống hay c·hết, đều nằm rải rác trên sàn, b·ất t·ỉnh nhân sự, mắt vẫn mở, nhưng tròng mắt trống rỗng như đã bị lấy đi ý chí.
Từng quân bài lơ lửng trong không khí bất giác đứng yên.
Những xúc xắc đang rơi nhẹ cũng khựng lại giữa lưng chừng, như thời gian bị bóp nghẹt trong một khoảnh khắc vô hình.
Rồi…
Một tiếng cười khàn khàn vang lên, lạnh lẽo, khô khốc như tiếng móng tay cào vào nắp quan tài cũ.
Quỷ Cờ Bạc xuất hiện.
Nó từ từ bước ra từ bóng tối cuối hành lang, từng bước chân không phát ra tiếng động, nhưng mỗi lần bước là nền gạch dưới chân như nứt vỡ ra, máu thấm lên từ những khe nứt như bị kéo từ lòng đất sâu.
Gương mặt nó đã không còn là cái mặt lạnh lẽo khi đứng ở sòng bạc nữa.
Mà là một thứ gì đó trơ trọi, méo mó đến ghê người.
Nửa mặt trái trơn bóng, như mặt nạ sứ vỡ nát được gắn lại, nhưng những đường nứt vẫn chằng chịt.
Nửa mặt còn lại là da thịt nhăn nheo cháy sém, mắt lồi ra, đỏ ngầu như mắt chuột c·hết.
Mỗi khi nó thở ra, một làn khói đen đặc cuộn tròn như rắn bò trên sàn, quấn lấy xác người dưới chân nó rồi rút lại vào cơ thể.
Nó nhìn Nguyễn Dương, không phát ra tiếng động, chỉ là một ánh nhìn tràn ngập thù hận, chán ghét, và ác ý tận cùng.
Như thể… Nguyễn Dương là kẻ ô uế, thứ nghịch lý tồn tại giữa thế giới quy tắc hoàn mỹ mà nó đang tạo dựng.
Nguyễn Dương cũng nhìn lại, ánh mắt lóe lên một tia quyết liệt.
Hắn đưa tay phải ra phía sau, bàn tay khẽ nắm lấy không khí.
Một tiếng xoẹt vang lên như giấy bị xé.
Từ hư vô, một cây bút lông cổ xưa xuất hiện trong tay hắn, thân bút dài được khắc một hình Thái Cực bị khuyết, chỉ còn một nửa dương uốn lượn.
Chưa cần hắn ra tay, đầu bút đã ánh lên một luồng khí nồng nặc mùi gỗ mục và tro tàn.
Hoả và mộc.
Hai thuộc tính vận hành quanh ngòi bút, tựa như khói nhang hoà vào lửa tế, vừa linh thiêng vừa mang âm khí lạ thường.
Nguyễn Dương bước lên một bước, đôi mắt lặng như nước, nhưng nét cười nơi khoé môi lại sắc như lưỡi dao mỏng.
Không cần ra hiệu, không cần lên tiếng, không khí chớp mắt rùng mình.
Quỷ Cờ Bạc nhào tới.
Cả thân hình dài ngoằng vặn vẹo của nó phóng qua không trung như một dải băng máu sống, những quân bài tây xếp thành vầng xoáy sau lưng nó như cánh dơi khổng lồ.
Nguyễn Dương giậm mạnh chân, phóng lui lại đúng một nhịp thở, tay trái vung nhẹ vài nét.
Hỏa Vệ!
Một bức tường bằng lửa mỏng xuất hiện ngay trước người hắn, cháy sáng giữa màn khói đen đang tràn tới.
Ầm!
Quỷ Cờ Bạc va thẳng vào lớp chắn, l·ửa b·ùng l·ên dữ dội, cháy tới đâu bóng tối co rút tới đó.
Tiến độ: 100%
51/51 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan