Chương 78: Ban phước cũng có thể là nguyền rủa.
26/04/2025
10
8.0
Chương 78: Ban phước cũng có thể là nguyền rủa.
Nhìn vào nội dung được viết trên Ác Ma Khế Ước, Nguyễn An Bình lúc này cũng phải nhíu mày lại.
Thật kỳ lạ, cậu cảm nhận được một cảm giác bất an, nhưng mà những cảm giác ấy đến cũng nhanh rồi đi cũng nhanh.
Mỗi khi muốn truy tìm nguyên do, đầu nguồn của cảm giác ấy, lại có một cảm giác vỗ về, trấn an xuất hiện, khiến thiếu niên dễ dàng từ bỏ việc truy tới cùng những điểm bất thường xung quanh mình.
Nhìn vào cuộn giấy da dê ngay trước mắt, mặc kệ nó có được trang trí bằng những họa tiết bắt mắt như thế nào chăng nữa.
Không hiểu sao, Nguyễn An Bình lại cảm giác cuộn giấy ấy thật tầm thường và chẳng có gì đáng chú ý.
Lúc này, thiếu niên giống như thể một người mắc chứng đãng trí, cậu không thể nhớ ra được mình vừa có những suy nghĩ gì.
Đương nhiên, những ảnh hưởng này vô cùng bí ẩn, nhờ vậy nó mới có thể qua mặt được hàng loạt những hệ thống phòng ngự về tâm linh của Nguyễn An Bình.
Nhìn vào những điều khoản có trên khế ước, Nguyễn An Bình giờ phải nhíu mày lại.
Không phải vì những điều khoản đó là những thứ quá khó để chấp nhận, hoặc là có những điều khoản làm ảnh hưởng tới lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Trái lại, những thứ có trên tờ khế ước ấy nhìn qua chẳng khác nào một phe thua cuộc đang phải khúm núm, cố gắng nịnh nọt bồi thường để kết thúc c·hiến t·ranh càng nhanh càng tốt.
Và nội dung có trong đó là:
Cứu vớt, hỗ trợ những vùng bị t·hiên t·ai, chiến sự do c·hiến t·ranh Ma Vương là trách nhiệm chung của toàn nhân loại, nhưng lãnh địa Ngọc Lục Bảo có thể tự quyết định trợ giúp chiến sự hoặc không.
Lấy danh nghĩa chuộc tội, liên minh thảo phạt Ma Vương cùng với Kim Quang Giáo sẽ đưa tặng 10 cổ vật từ thời đại thần linh, cùng với việc chia sẻ toàn bộ tài liệu nghiên cứu ma pháp cho lãnh địa Ngọc Lục Bảo trong 50 năm tiếp theo.
Nhân danh nữ thần, liên minh sẽ ngừng mọi hình thức theo dõi, thu thập thông tin hay tiếp cận lãnh địa Ngọc Lục Bảo trong bất kỳ lý do chính trị, học thuật hay tôn giáo nào.
Loại bỏ toàn bộ cáo buộc và tài liệu có nội dung vu khống, xuyên tạc, cho rằng lãnh chúa Nguyễn An Bình là Ma Vương…
Tuy chỉ có 4 điều khoản, tất cả đều có lợi cho cả cá nhân Nguyễn An Bình lẫn lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Nhưng không hiểu tại sao, khi đọc những điều khoản này, thiếu niên lại cảm nhận được một cảm giác có gì đó rất không đúng ở đây.
Xem đi xem lại, Nguyễn An Bình chỉ đổ cái cảm giác ấy là do cách viết những điều khoản này giống như đang khiêu khích, dụ cậu tham gia vào một trận chiến với Ma Vương ở đông lục địa.
Tuy chỉ là một thiếu niên, nhưng chắc chắn, vị lãnh chúa của lãnh địa Ngọc Lục Bảo sẽ không vì chứng minh mình mà lao vào cái bẫy ngôn từ của đối phương.
Đồng thời, nếu như tất cả những điều khoản ở đây đều không có bất cứ nguy hại nào, thậm chí còn có thể đem lại chút lợi ích nhỏ nữa.
Như vậy thì không có lý do gì để Nguyễn An Bình không đặt bút và ký vào bản khế ước này.
Nhưng trước khi đặt bút.
Bỗng chợt.
Trên khóe miệng của cậu thiếu niên lại bất ngờ nở một nụ cười vô cùng nham hiểm.
Bút tẩu long xà, trong nháy mắt, một cái tên đã được ký trên Ác Ma Khế Ước.
Nhưng cái tên đó đâu phải là của Nguyễn An Bình, mà cái tên đó là của bá tước đời trước của pháo đài Ngọc Lục Bảo này, cũng là cha của cậu.
Thấy cái tên được ký trên tấm giấy da dê lại là Nguyễn An Thành.
Cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor giờ cũng phải nghệt mặt ra, không hiểu sao trước thao tác này.
Với Nguyễn An Bình, cậu vẫn không quên đây là một cái thế giới ma pháp đầy bí ẩn.
Nơi có đủ thứ ma thuật thần bí, còn chưa kể tới những cổ vật có đủ các thể loại sức mạnh khó lường còn tồn tại từ thời đại các vị thần.
Vì vậy, thiếu niên sẽ vô cùng cẩn thận, cho dù có là một chữ ký không đáng nhắc tới.
Sau một hồi chấn kinh trước thao tác của cậu thiếu niên ấy, cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor cuối cùng cũng đã phản ứng lại.
“Ngài lãnh chúa, cái tên được ký đó không phải là tên thật của ngài, đúng chứ?”
Nhìn thấy ánh mắt có đôi phần bất mãn của đối phương, Nguyễn An Bình vẫn bình tĩnh nở nụ cười mà trả lời.
“Cái này sao?
Nếu ta không nhìn nhầm, phần ký tên trên tấm giấy da dê đó chỉ yêu cầu là tên của lãnh chúa lãnh địa Ngọc Lục Bảo mà thôi.
Và cha ta, Nguyễn An Thành cũng là bá tước của lãnh địa này, nên ta thay mặt ông ấy ký vào khế ước này có gì không ổn sao?”
Nếu là kẻ khác đối xử với mình như vậy, Orphelios Aethenor chắc chắn đã phải lật bàn, dù có liều cái thân già này, lão cũng sẽ phải mắng đối phương cho bằng được.
Nhưng đối mặt với lão ta giờ là Nguyễn An Bình, một kẻ có thể xem như Ma Vương, hoặc một thứ còn kinh khủng hơn vậy.
Ngoài dùng ánh mắt để bày tỏ sự bất mãn ra, thì lão chẳng còn thứ gì đủ để giáo huấn thằng nhóc kia một trận cả.
Đồng thời, lão cũng cảm thấy khá đuối lý, vì đây vốn là một cái bẫy được lão bày ra nhằm vào thiếu niên ngay trước mắt.
Nuốt cơn giận vào trong bụng.
Trong một tích tắc, lão cũng đã kiểm tra, xem Thần Khí Ác Ma Khế Ước liệu có thể hoạt động hiệu quả hay không, khi mà cái tên được ký lên trên đó đã là của một người khác.
Và may mắn cho lão, có vẻ Thần Khí kia không nhận tên của kẻ đã ký lên nó, cái thứ đó chỉ nhận mặt của kẻ đã đặt bút mà thôi.
Thấy vậy, Orphelios Aethenor yên tâm hơn hẳn.
Kế hoạch của lão vẫn có thể tiếp tục mà không gặp phải bất cứ cản trở nào.
Nhưng bỏ đi ngay bây giờ thì lão có thể khiến Nguyễn An Bình sinh nghi.
Nên cựu giáo hoàng quyết định ở lại, nhìn chằm chằm đầy tức giận về phía vị lãnh chúa kia suốt 30 giây rồi mới cúi đầu rời khỏi nơi đây.
Ngay khi bước ra cánh cổng không gian, đi tới nơi tập kết của liên minh thảo phạt Ma Vương, Orphelios Aethenor giờ mới có thể thở dài một hơi.
Giờ này, lão biết mình không nên ở lại cái lãnh địa Ngọc Lục Bảo này lâu hơn làm gì nữa.
Vị cựu giáo hoàng nhận thức được, mỗi một giây mình ở lại thế giới bên ngoài là một giây đánh cược với rủi ro.
Lão hiểu rằng, mình phải trở về Thánh Đô càng nhanh càng tốt.
Nên trong khi những thế lực khác còn đang tập kết, chuẩn bị nhận lại tù binh.
Orphelios Aethenor đã bay thẳng một đường, hướng về phía thánh đô.
Có thể thấy rõ, tốc độ của vị pháp sư già hiện tại đang càng lúc càng nhanh, vượt rất xa các pháp sư cùng cảnh giới.
Và để đạt được tốc độ ấy, vị cựu giáo hoàng đã không tiếc mà thiêu đốt tinh thần lực, cùng những thứ cấu tạo nên pháp trận căn cơ của mình.
Tại lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Khi khoảng cách giữa Thần Khí Ác Ma Khế Ước và Nguyễn An Bình càng lúc càng rời xa nhau.
Vị pháp sư trẻ tuổi giờ bỗng dưng cảm thấy có gì đó rất bất thường ở đây.
Thiếu niên đi qua đi lại trong thư phòng, liên tục suy tư, đoán xem mình đã bỏ lỡ điều gì.
Bỗng chợt, Nguyễn An Bình giờ mới nhớ lại mình vẫn còn một mặt trời lửa trắng.
Khi hình chiếu của mặt trời tâm linh xuất hiện trên đầu thiếu niên một khắc này.
Tất cả mây mù đang che đậy và vặn vẹo tâm linh Nguyễn An Bình cũng nhanh chóng tan rã.
Thấy được những đám mây không biết đã thâm nhập từ lúc nào, chui ra từ đâu ấy.
Sau bao năm, Nguyễn An Bình một lần nữa phải đổ mồ hôi lạnh.
“Chậc, thế giới này… đúng là vẫn quá nguy hiểm mà…
Và nguy hiểm, là những thứ cần phải bị bóp c·hết từ trong trứng nước.”
Ánh mắt vốn vô cảm xúc, nay trở nên sắc lạnh, giọng nói vốn không quan tâm sự đời giờ bắt đầu tràn đầy sát ý.
Chỉ với một cái chạm nhẹ vào hư không.
Hàng trăm màn hình phong nguyên tố lập tức xuất hiện ngay trước mặt thiếu niên.
Tất cả những màn hình ấy đều đang trình chiếu về tất cả những thế lực đã xuất hiện tại lãnh địa Ngọc Lục Bảo vào ngày hôm nay.
Với một Nguyễn An Bình đang phẫn nộ, cậu giờ chỉ với một ý nghĩ là có thể hoàn toàn xóa sổ hàng trăm triệu người.
Hủy diệt chúng, khiến cho tất cả các thế lực thuộc liên minh không ngóc đầu lên được.
Nhưng ngay khi thiếu niên nổi lên ý định ấy, thì đột nhiên, từng dòng chữ như thể xiềng xích không thể phá vỡ xuất hiện trong lòng cậu.
Đó là một tờ khế ước, thứ mà cậu từng chỉ coi nó là một mảnh giấy vụn thông thường.
Trong đó dòng đầu tiên trong khế ước ấy là: cứu vớt, hỗ trợ những vùng bị t·hiên t·ai, chiến sự do c·hiến t·ranh Ma Vương là trách nhiệm chung của toàn nhân loại, nhưng lãnh địa Ngọc Lục Bảo có thể tự quyết định trợ giúp chiến sự hoặc không.
Vì lẽ đó, Nguyễn An Bình có thể thờ ơ, thấy c·hết không cứu, nhưng cậu không thể nào ra tay, tiêu diệt người trong liên minh thảo phạt Ma Vương được nữa.
Nếu như cậu vẫn khăng khăng ra tay, một viễn cảnh khi thiếu niên sa đọa, hóa thành một quái vật dạng nhện đã xuất hiện ngay trước mắt cậu.
“Đáng c·hết, ta trúng chiêu từ khi nào chứ?”
Ánh mắt Nguyễn An Bình giờ này đầy oán độc mà nhìn về phía Orphelios Aethenor, kẻ đang bật hết tốc lực chạy trốn về Thánh Đô.
Giờ, vị pháp sư trẻ tuổi rất muốn sử dụng một ma pháp nguyền rủa, xử lý đối phương ngay lập tức.
Nhưng lý trí vẫn níu kéo cậu lại, đồng thời, những ma pháp tâm linh khác cũng nhanh chóng làm dịu đi cơn phẫn nộ của người thiếu niên.
“Nếu ta không thể nguyền rủa lão, không thể sử dụng những ma pháp khác để làm hại tới tính mạng lão.
Vậy thì, ta ban phước cho lão cũng chẳng có gì sai trái ở đây cả.”
Các kỹ năng ban phước thường nằm trong bộ kỹ năng của các mục sư, các pháp sư phụ trợ.
Và là ma pháp thì đây chính là điểm mạnh của Nguyễn An Bình, khi lưu trữ toàn bộ tri thức trên lục địa Alrat này.
Cậu tái cấu trúc, kết hợp ma pháp Hồi Phục với đủ loại pháp thuật có hiệu ứng trào phúng khác nhau.
Trong nháy mắt, một ma pháp đặc biệt đã được sáng tạo ra.
Thứ có thể vừa khôi phục sinh mệnh cho mục tiêu, vừa có thể trào phúng, khiến tất cả những sinh linh có trong lòng ác niệm không tự chủ mà tới gần “kẻ được ban phước”.
Chúng sẽ coi người bị ảnh hưởng bởi ma pháp ấy là thứ đáng ghét nhất trên đời, không ngừng t·ấn c·ông kẻ đó, dù có phải liều cái mạng mình chăng nữa.
“Haha, lão chẳng phải là người của Kim Quang Giáo sao?
Là giáo hoàng của cái tổ chức được xem là quang minh chính đại đó, thế mà lại giở trò với ta!
Như vậy thì lão thanh tẩy tất cả ô uế trên đời này như những điều răn trong tôn giáo của lão đi!”
Nguyễn An Bình phẫn nộ mà đưa ra một chúc phúc, thứ chúc phúc nhưng chẳng khác nào một lời nguyền…
Nhìn vào nội dung được viết trên Ác Ma Khế Ước, Nguyễn An Bình lúc này cũng phải nhíu mày lại.
Thật kỳ lạ, cậu cảm nhận được một cảm giác bất an, nhưng mà những cảm giác ấy đến cũng nhanh rồi đi cũng nhanh.
Mỗi khi muốn truy tìm nguyên do, đầu nguồn của cảm giác ấy, lại có một cảm giác vỗ về, trấn an xuất hiện, khiến thiếu niên dễ dàng từ bỏ việc truy tới cùng những điểm bất thường xung quanh mình.
Nhìn vào cuộn giấy da dê ngay trước mắt, mặc kệ nó có được trang trí bằng những họa tiết bắt mắt như thế nào chăng nữa.
Không hiểu sao, Nguyễn An Bình lại cảm giác cuộn giấy ấy thật tầm thường và chẳng có gì đáng chú ý.
Lúc này, thiếu niên giống như thể một người mắc chứng đãng trí, cậu không thể nhớ ra được mình vừa có những suy nghĩ gì.
Đương nhiên, những ảnh hưởng này vô cùng bí ẩn, nhờ vậy nó mới có thể qua mặt được hàng loạt những hệ thống phòng ngự về tâm linh của Nguyễn An Bình.
Nhìn vào những điều khoản có trên khế ước, Nguyễn An Bình giờ phải nhíu mày lại.
Không phải vì những điều khoản đó là những thứ quá khó để chấp nhận, hoặc là có những điều khoản làm ảnh hưởng tới lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Trái lại, những thứ có trên tờ khế ước ấy nhìn qua chẳng khác nào một phe thua cuộc đang phải khúm núm, cố gắng nịnh nọt bồi thường để kết thúc c·hiến t·ranh càng nhanh càng tốt.
Và nội dung có trong đó là:
Cứu vớt, hỗ trợ những vùng bị t·hiên t·ai, chiến sự do c·hiến t·ranh Ma Vương là trách nhiệm chung của toàn nhân loại, nhưng lãnh địa Ngọc Lục Bảo có thể tự quyết định trợ giúp chiến sự hoặc không.
Lấy danh nghĩa chuộc tội, liên minh thảo phạt Ma Vương cùng với Kim Quang Giáo sẽ đưa tặng 10 cổ vật từ thời đại thần linh, cùng với việc chia sẻ toàn bộ tài liệu nghiên cứu ma pháp cho lãnh địa Ngọc Lục Bảo trong 50 năm tiếp theo.
Nhân danh nữ thần, liên minh sẽ ngừng mọi hình thức theo dõi, thu thập thông tin hay tiếp cận lãnh địa Ngọc Lục Bảo trong bất kỳ lý do chính trị, học thuật hay tôn giáo nào.
Loại bỏ toàn bộ cáo buộc và tài liệu có nội dung vu khống, xuyên tạc, cho rằng lãnh chúa Nguyễn An Bình là Ma Vương…
Tuy chỉ có 4 điều khoản, tất cả đều có lợi cho cả cá nhân Nguyễn An Bình lẫn lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Nhưng không hiểu tại sao, khi đọc những điều khoản này, thiếu niên lại cảm nhận được một cảm giác có gì đó rất không đúng ở đây.
Xem đi xem lại, Nguyễn An Bình chỉ đổ cái cảm giác ấy là do cách viết những điều khoản này giống như đang khiêu khích, dụ cậu tham gia vào một trận chiến với Ma Vương ở đông lục địa.
Tuy chỉ là một thiếu niên, nhưng chắc chắn, vị lãnh chúa của lãnh địa Ngọc Lục Bảo sẽ không vì chứng minh mình mà lao vào cái bẫy ngôn từ của đối phương.
Đồng thời, nếu như tất cả những điều khoản ở đây đều không có bất cứ nguy hại nào, thậm chí còn có thể đem lại chút lợi ích nhỏ nữa.
Như vậy thì không có lý do gì để Nguyễn An Bình không đặt bút và ký vào bản khế ước này.
Nhưng trước khi đặt bút.
Bỗng chợt.
Trên khóe miệng của cậu thiếu niên lại bất ngờ nở một nụ cười vô cùng nham hiểm.
Bút tẩu long xà, trong nháy mắt, một cái tên đã được ký trên Ác Ma Khế Ước.
Nhưng cái tên đó đâu phải là của Nguyễn An Bình, mà cái tên đó là của bá tước đời trước của pháo đài Ngọc Lục Bảo này, cũng là cha của cậu.
Thấy cái tên được ký trên tấm giấy da dê lại là Nguyễn An Thành.
Cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor giờ cũng phải nghệt mặt ra, không hiểu sao trước thao tác này.
Với Nguyễn An Bình, cậu vẫn không quên đây là một cái thế giới ma pháp đầy bí ẩn.
Nơi có đủ thứ ma thuật thần bí, còn chưa kể tới những cổ vật có đủ các thể loại sức mạnh khó lường còn tồn tại từ thời đại các vị thần.
Vì vậy, thiếu niên sẽ vô cùng cẩn thận, cho dù có là một chữ ký không đáng nhắc tới.
Sau một hồi chấn kinh trước thao tác của cậu thiếu niên ấy, cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor cuối cùng cũng đã phản ứng lại.
“Ngài lãnh chúa, cái tên được ký đó không phải là tên thật của ngài, đúng chứ?”
Nhìn thấy ánh mắt có đôi phần bất mãn của đối phương, Nguyễn An Bình vẫn bình tĩnh nở nụ cười mà trả lời.
“Cái này sao?
Nếu ta không nhìn nhầm, phần ký tên trên tấm giấy da dê đó chỉ yêu cầu là tên của lãnh chúa lãnh địa Ngọc Lục Bảo mà thôi.
Và cha ta, Nguyễn An Thành cũng là bá tước của lãnh địa này, nên ta thay mặt ông ấy ký vào khế ước này có gì không ổn sao?”
Nếu là kẻ khác đối xử với mình như vậy, Orphelios Aethenor chắc chắn đã phải lật bàn, dù có liều cái thân già này, lão cũng sẽ phải mắng đối phương cho bằng được.
Nhưng đối mặt với lão ta giờ là Nguyễn An Bình, một kẻ có thể xem như Ma Vương, hoặc một thứ còn kinh khủng hơn vậy.
Ngoài dùng ánh mắt để bày tỏ sự bất mãn ra, thì lão chẳng còn thứ gì đủ để giáo huấn thằng nhóc kia một trận cả.
Đồng thời, lão cũng cảm thấy khá đuối lý, vì đây vốn là một cái bẫy được lão bày ra nhằm vào thiếu niên ngay trước mắt.
Nuốt cơn giận vào trong bụng.
Trong một tích tắc, lão cũng đã kiểm tra, xem Thần Khí Ác Ma Khế Ước liệu có thể hoạt động hiệu quả hay không, khi mà cái tên được ký lên trên đó đã là của một người khác.
Và may mắn cho lão, có vẻ Thần Khí kia không nhận tên của kẻ đã ký lên nó, cái thứ đó chỉ nhận mặt của kẻ đã đặt bút mà thôi.
Thấy vậy, Orphelios Aethenor yên tâm hơn hẳn.
Kế hoạch của lão vẫn có thể tiếp tục mà không gặp phải bất cứ cản trở nào.
Nhưng bỏ đi ngay bây giờ thì lão có thể khiến Nguyễn An Bình sinh nghi.
Nên cựu giáo hoàng quyết định ở lại, nhìn chằm chằm đầy tức giận về phía vị lãnh chúa kia suốt 30 giây rồi mới cúi đầu rời khỏi nơi đây.
Ngay khi bước ra cánh cổng không gian, đi tới nơi tập kết của liên minh thảo phạt Ma Vương, Orphelios Aethenor giờ mới có thể thở dài một hơi.
Giờ này, lão biết mình không nên ở lại cái lãnh địa Ngọc Lục Bảo này lâu hơn làm gì nữa.
Vị cựu giáo hoàng nhận thức được, mỗi một giây mình ở lại thế giới bên ngoài là một giây đánh cược với rủi ro.
Lão hiểu rằng, mình phải trở về Thánh Đô càng nhanh càng tốt.
Nên trong khi những thế lực khác còn đang tập kết, chuẩn bị nhận lại tù binh.
Orphelios Aethenor đã bay thẳng một đường, hướng về phía thánh đô.
Có thể thấy rõ, tốc độ của vị pháp sư già hiện tại đang càng lúc càng nhanh, vượt rất xa các pháp sư cùng cảnh giới.
Và để đạt được tốc độ ấy, vị cựu giáo hoàng đã không tiếc mà thiêu đốt tinh thần lực, cùng những thứ cấu tạo nên pháp trận căn cơ của mình.
Tại lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Khi khoảng cách giữa Thần Khí Ác Ma Khế Ước và Nguyễn An Bình càng lúc càng rời xa nhau.
Vị pháp sư trẻ tuổi giờ bỗng dưng cảm thấy có gì đó rất bất thường ở đây.
Thiếu niên đi qua đi lại trong thư phòng, liên tục suy tư, đoán xem mình đã bỏ lỡ điều gì.
Bỗng chợt, Nguyễn An Bình giờ mới nhớ lại mình vẫn còn một mặt trời lửa trắng.
Khi hình chiếu của mặt trời tâm linh xuất hiện trên đầu thiếu niên một khắc này.
Tất cả mây mù đang che đậy và vặn vẹo tâm linh Nguyễn An Bình cũng nhanh chóng tan rã.
Thấy được những đám mây không biết đã thâm nhập từ lúc nào, chui ra từ đâu ấy.
Sau bao năm, Nguyễn An Bình một lần nữa phải đổ mồ hôi lạnh.
“Chậc, thế giới này… đúng là vẫn quá nguy hiểm mà…
Và nguy hiểm, là những thứ cần phải bị bóp c·hết từ trong trứng nước.”
Ánh mắt vốn vô cảm xúc, nay trở nên sắc lạnh, giọng nói vốn không quan tâm sự đời giờ bắt đầu tràn đầy sát ý.
Chỉ với một cái chạm nhẹ vào hư không.
Hàng trăm màn hình phong nguyên tố lập tức xuất hiện ngay trước mặt thiếu niên.
Tất cả những màn hình ấy đều đang trình chiếu về tất cả những thế lực đã xuất hiện tại lãnh địa Ngọc Lục Bảo vào ngày hôm nay.
Với một Nguyễn An Bình đang phẫn nộ, cậu giờ chỉ với một ý nghĩ là có thể hoàn toàn xóa sổ hàng trăm triệu người.
Hủy diệt chúng, khiến cho tất cả các thế lực thuộc liên minh không ngóc đầu lên được.
Nhưng ngay khi thiếu niên nổi lên ý định ấy, thì đột nhiên, từng dòng chữ như thể xiềng xích không thể phá vỡ xuất hiện trong lòng cậu.
Đó là một tờ khế ước, thứ mà cậu từng chỉ coi nó là một mảnh giấy vụn thông thường.
Trong đó dòng đầu tiên trong khế ước ấy là: cứu vớt, hỗ trợ những vùng bị t·hiên t·ai, chiến sự do c·hiến t·ranh Ma Vương là trách nhiệm chung của toàn nhân loại, nhưng lãnh địa Ngọc Lục Bảo có thể tự quyết định trợ giúp chiến sự hoặc không.
Vì lẽ đó, Nguyễn An Bình có thể thờ ơ, thấy c·hết không cứu, nhưng cậu không thể nào ra tay, tiêu diệt người trong liên minh thảo phạt Ma Vương được nữa.
Nếu như cậu vẫn khăng khăng ra tay, một viễn cảnh khi thiếu niên sa đọa, hóa thành một quái vật dạng nhện đã xuất hiện ngay trước mắt cậu.
“Đáng c·hết, ta trúng chiêu từ khi nào chứ?”
Ánh mắt Nguyễn An Bình giờ này đầy oán độc mà nhìn về phía Orphelios Aethenor, kẻ đang bật hết tốc lực chạy trốn về Thánh Đô.
Giờ, vị pháp sư trẻ tuổi rất muốn sử dụng một ma pháp nguyền rủa, xử lý đối phương ngay lập tức.
Nhưng lý trí vẫn níu kéo cậu lại, đồng thời, những ma pháp tâm linh khác cũng nhanh chóng làm dịu đi cơn phẫn nộ của người thiếu niên.
“Nếu ta không thể nguyền rủa lão, không thể sử dụng những ma pháp khác để làm hại tới tính mạng lão.
Vậy thì, ta ban phước cho lão cũng chẳng có gì sai trái ở đây cả.”
Các kỹ năng ban phước thường nằm trong bộ kỹ năng của các mục sư, các pháp sư phụ trợ.
Và là ma pháp thì đây chính là điểm mạnh của Nguyễn An Bình, khi lưu trữ toàn bộ tri thức trên lục địa Alrat này.
Cậu tái cấu trúc, kết hợp ma pháp Hồi Phục với đủ loại pháp thuật có hiệu ứng trào phúng khác nhau.
Trong nháy mắt, một ma pháp đặc biệt đã được sáng tạo ra.
Thứ có thể vừa khôi phục sinh mệnh cho mục tiêu, vừa có thể trào phúng, khiến tất cả những sinh linh có trong lòng ác niệm không tự chủ mà tới gần “kẻ được ban phước”.
Chúng sẽ coi người bị ảnh hưởng bởi ma pháp ấy là thứ đáng ghét nhất trên đời, không ngừng t·ấn c·ông kẻ đó, dù có phải liều cái mạng mình chăng nữa.
“Haha, lão chẳng phải là người của Kim Quang Giáo sao?
Là giáo hoàng của cái tổ chức được xem là quang minh chính đại đó, thế mà lại giở trò với ta!
Như vậy thì lão thanh tẩy tất cả ô uế trên đời này như những điều răn trong tôn giáo của lão đi!”
Nguyễn An Bình phẫn nộ mà đưa ra một chúc phúc, thứ chúc phúc nhưng chẳng khác nào một lời nguyền…
Tiến độ: 100%
78/78 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan