Chương 76: Hai vòng đàm phán.
26/04/2025
10
8.0
Chương 76: Hai vòng đàm phán.
Để có thể đi tới lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Người ta cần đi xuyên qua những con đường hiểm trở, vượt qua không biết bao nhiêu ngọn núi cao của phía tây đại lục.
Với người thường, chuyến hành trình này có lẽ sẽ phải kéo dài hàng trăm năm, nhưng với các pháp sư sở hữu sức mạnh siêu phàm, thì với họ từ Thánh Đô đi tới lãnh địa ấy cũng chỉ mất khoảng 3 ngày là có thể tới nơi.
Nhưng đó là trong trường hợp các pháp sư sử dụng phi thuyền được chạy bằng động cơ ma pháp.
Còn tại trường hợp này, để lấy lòng lãnh địa Ngọc Lục Bảo, liên minh thảo phạt Ma Vương đã nhịn đau, lấy ra những cổ vật quý giá từ thời đại các vị thần.
Có nhiều thứ không thể nào đưa vào nhẫn trữ vật, nên buộc phải vận chuyển theo phương thức truyền thống.
Trong đó có những di vật cỡ nhỏ như chiếc nhẫn, bông hoa tai,… nhưng đồng thời, cũng có rất nhiều cổ vật có kích thước lớn như một toà nhà.
Vì vậy, để vận chuyển số “tiền chuộc” tới được lãnh địa Ngọc Lục Bảo, các pháp sư thuộc liên minh đã phải tiêu tốn hơn 7 ngày để có thể tới được nơi đây.
Và họ không hề biết, cả đoàn hiện tại đã bị lãnh chúa Nguyễn An Bình theo dõi.
Qua tấm màn hình bằng phong nguyên tố, Nguyễn An Bình giờ này không nhịn được mà cảm thán.
“Chậc, lâu như vậy không thấy đám người đó xuất hiện, ta cứ nghĩ chúng muốn bỏ qua đám pháp sư già kia rồi chứ.”
Tắt màn hình nguyên tố phong đi, thiếu niên lập tức hướng về phía thang máy dẫn lên mặt đất.
Vừa đi, Nguyễn An Bình vừa liên lạc với hầu gái trưởng của pháo đài.
“Mira, chuẩn bị chiêu đãi các vị khách của chúng ta cho cẩn thận vào.”
Căn dặn xong thuộc hạ của mình, Nguyễn An Bình giờ mới nhớ tới, vẫn còn hàng trăm triệu những pháp sư học đồ đang ngủ say trong vườn hồng của Mira nữa.
Dù cho đám người đó giờ đã trong trạng thái hôn mê sâu, trở thành người thực vật cũng không ảnh hưởng tới việc Nguyễn An Bình cho đám người đó một chút lửa trắng.
Rồi để chúng tự thôi diễn những tri thức mới ngay trong giấc mơ.
Nhưng làm Nguyễn An Bình thất vọng là mớ tri thức của những kẻ chưa trở thành pháp sư này rất viển vông, gần như không có thứ gì có thể áp dụng được vào thực tế.
Cùng với đó, tinh thần lực của những pháp sư học đồ này vô cùng yếu đuối, chúng chỉ có thể chịu đựng được ngọn lửa trắng thiêu đốt trong vòng chưa tới một phút.
Thấy mớ tri thức vô giá trị, cộng với tiềm năng gần như không có, Nguyễn An Bình cũng lười giữ lại đám người đó.
Nhìn kiểu gì đi nữa, đám người đó ở lại cũng chỉ là chật đất.
Nên Nguyễn An Bình giờ chỉ muốn trục xuất chúng rời khỏi lãnh địa của mình càng nhanh càng tốt.
Phía bên ngoài lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Hiện tại, một đoàn xe được sử dụng công nghệ ma pháp đang lao nhanh qua từng con đường núi.
Chứng kiến quy mô của đoàn xe này, thật khó để có thể tin nổi chúng là sản phẩm của một nền văn minh nhìn qua vẫn dừng lại ở thời trung cổ.
Thực tế, với trí tuệ của các pháp sư, việc có thể phát minh, chế tạo ra vô số những thể loại máy móc khác nhau với họ là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Nên từ hàng ngàn, thậm chí là cả vạn năm trước, những phát minh như động cơ ma pháp đã được ra đời, được ứng dụng trên những thiết bị như xe cộ, phi thuyền…
Đáng tiếc, những công nghệ này đều bị các pháp sư phong toả lại, ngăn cản văn minh tiến bước.
Còn lý do tại sao họ lại ngăn cản những phát minh, công nghệ ấy trở nên phổ biến?
Đáp án chính là tất cả những loại máy móc ma pháp này đều chạy bằng ma thạch, thứ khoáng vật có thể được các pháp sư hấp thu, một loại tài nguyên để bồi dưỡng cường giả cho các thế lực.
Tính đi toán lại, người ta nhận thấy rằng ích lợi khi bổi dưỡng các pháp sư là phương án tối ưu cho nguồn tài nguyên ma thạch ấy.
Vì vậy, những thứ công nghệ ma pháp cổ đại dù có thể làm thay đổi bộ mặt của xã hội chăng nữa, chúng cũng sẽ không bao giờ được các thế lực ứng dụng.
Nên có thể nói, đoàn xe đang băng qua núi rừng lúc này chính là tích lũy của tất cả các thế lực trong cả vạn năm cộng lại.
Nếu giữ nguyên tốc độ hiện tại, có lẽ cần phải từ một tới hai ngày nữa, những đoàn đàm phán mới có thể tới được lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Nhưng đúng lúc này, đất rung núi chuyển.
Cả con đường đoàn xe đang lăn bánh bỗng dưng bị một lực lượng nào đó ảnh hưởng, khiến cả vùng đất như thể được nâng lên bởi một bàn tay vô hình khổng lồ.
Ban đầu, đám người cũng rất hoảng loạn, và họ cũng đã sẵn sàng cho một cuộc đột kích bất ngờ có thể xảy ra.
Nhưng khi nhận ra rằng đoàn xe đang càng lúc càng tiếp cận đích đến.
Ai cũng có thể đoán được đây là chủ nhà chê tốc độ của họ quá chậm, nên người ta mới thi triển một loại pháp thuật cỡ lớn nào đó để tiết kiệm thời gian.
Quả nhiên, vùng đất to lớn đang nâng đỡ họ giờ đã được đem đi điền vào một lòng chảo khổng lồ, khu vực từng tồn tại thành phố pháo đài Gadora, cũng là địa hình đã xuất hiện khi tên Platin kia trồi lên khỏi mặt đất.
Thấy mặt đất không còn rung chuyển, đoàn xe một lần nữa lăn bánh tiến về phía trước.
Và rất nhanh chóng, họ đã thấy được đoàn đón tiếp của lãnh địa Ngọc Lục Bảo đã có mặt tại nơi đây, chờ đợi họ.
Đồng thời, một tòa cung điện cũng đã được xây dựng tại ngay nơi đồng không mông quạnh này.
Dẫn đầu đoàn đàm phán của lãnh địa là hầu gái trưởng Mira, người sở hữu một nụ cười đầy tính tương tác, vừa có thể khiến người cảm nhận được sự ấm áp, ôn nhu, vừa có thể khiến những kẻ nhìn thẳng vào cô phải lạnh sống lưng.
Quả thực, trong lãnh địa không có bất cứ ai thích hợp để tham gia đàm phán hơn cô ta.
Rất nhanh chóng, những người lãnh đạo của phe liên minh thảo phạt Ma Vương cũng đã xuống xe, gặp mặt đại diện từ lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Hầu gái Mira gật đầu, cô nhẹ nhàng nâng váy làm lễ.
“Các vị, xin mời đi hướng này.
Vì chủ nhân của ta nói, ngài ấy không thích tốn quá nhiều thời gian vào những nghi lễ phức tạp, đồng thời ngài cũng không phải là người thích mặc cả.
Do đó, tất cả các vị chỉ có duy nhất một cơ hội để trả giá mà thôi.
Và nếu không trả giá thành công, khi đó chúng ta sẽ chuyển sang vòng đàm phán thứ hai cũng không thành vấn đề.”
Nghe hầu gái Mira nói vậy, những người dẫn đầu các thế lực bỗng cảm thấy vô cùng áp lực.
Vì chỉ cần một lần trả không đúng cái giá mà lãnh chúa Nguyễn An Bình mong muốn.
Khi vòng thứ nhất đàm phán thất bại, thì vòng đàm phán thứ hai liệu có thành công hay không lúc này chính là một ẩn số.
Nghĩ tới đây, đoàn đàm phán của liên minh thảo phạt Ma Vương lại cảm nhận thêm một tầng áp lực.
Có vẻ, không chỉ nghi lễ chào đón đoàn khách từ phương xa này là sơ sài với một cô hầu gái, cộng vài trăm binh lính ma thú đi kèm.
Mà khi bước chân vào địa điểm được tổ chức để đàm phán, mọi người cũng cảm nhận được phong cách tối giản tới cực đoan trong cung điện.
Nhưng tâm tình của họ giờ này đã căng như dây đàn, còn ai đủ rảnh rỗi để quan tâm tới cái vấn đề ấy chứ?
Cứ như vậy, cuộc đàm phán trong căn phòng với phong cách tối giản đã diễn ra.
“Học phái Hắc Thư đưa ra 3 món cổ vật, 2 truyền thừa ma pháp bí truyền, muốn đổi lấy 7 pháp sư cấp độ 5, 87 cấp độ 4, cùng với khoảng 2300 thành viên còn sống sót sao?
Chủ nhân nhà ta đã cảm nhận được thành ý của các vị, như vậy thì mấy người có thể nhận người sau khoảng 3 giờ khi cuộc họp kết thúc.”
“Xem nào, Hàn Băng Công Hội các vị đưa ra 8 món cổ vật, nhưng lại muốn đổi lấy 18 pháp sư cấp độ 5, cùng với 393 cấp độ 4, cùng với 650000 thành viên cả học đồ lẫn pháp sư ư?
Rất tiếc, cái giá của các vị cũng chỉ đủ để đổi lấy một nửa số tù nhân mà thôi.
Còn những người còn lại, chúng ta có thể tiếp tục trong lần đàm phán thứ hai.”
Giờ, ai cũng có thể nhìn ra, đây không giống như một cuộc đàm phán nữa, nó giống như việc mặc cả tiền mua một bó rau ngoài chợ hơn.
Và trong cuộc đàm phán này, đã có tới một nửa những thế lực thuộc liên minh thảo phạt Ma Vương là có thể đem người về.
Nhưng rồi, mọi người cũng đã dần nhận ra được có gì đó rất không đúng ở đây.
Khi mà những thế lực đã nhận được người đều là những thế lực ngầm, những kẻ có rất ít tiếng nói, thậm chí, không có nhiều người biết đến sự tồn tại của họ.
Ngược lại, những thế lực lớn, những tổ chức có ảnh hưởng nhất lại là những người phải ở lại.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều đã đoán được, lãnh địa Ngọc Lục Bảo còn có mục đích khác ở đây.
Và họ cần ảnh hưởng từ những thế lực lớn để đạt được mục tiêu ấy.
Nhận thấy được ánh mắt mọi người nhìn về phía mình đã biến đổi, Mira biết, giờ đã đến lúc vào cuộc đàm phán chính thức rồi.
Sau hai cái vỗ tay nhẹ nhàng đầy thanh lịch của cô.
Từng cành hoa hồng lấp lánh như châu báu mọc lên từ mặt đất, chúng bám lấy từng đồ nội thất, từng vách tường có trong căn phòng họp.
Trong nháy mắt, cả phòng họp nơi cuộc đàm phán diễn ra đã rực rỡ hẳn lên, có thể sánh ngang với những cung điện đẹp nhất tại lục địa Alrat.
Hít sâu một hơi, các thế lực còn lại đều đoán được, màn kịch chính thức lúc này mới bắt đầu.
Mọi người giờ đều có thể cảm nhận được có những thay đổi trên nụ cười của cô hầu gái trưởng kia.
Nụ cười của cô giờ chỉ có sự ấm áp thuần túy, thứ cảm xúc mà Mira chỉ biểu lộ với những thành viên khác trong pháo đài Ngọc Lục Bảo.
“Các vị, và như chủ nhân của ta đã nói, rằng ngài ấy không thích tốn thời gian.
Nên đây chính là cái giá các vị sẽ phải trả nếu mấy người muốn chuộc lại q·uân đ·ội của mình.”
Nói rồi, trong tay Mira lập tức xuất hiện một cuốn sách, thứ có tiêu đề khiến những pháp sư đang có mặt ai nấy đều đứng ngồi không yên.
Hướng dẫn ma pháp từ cấp độ 1 tới cấp độ 7.
Giờ, mọi người ai nấy đều lập tức đứng lên, hai mắt họ nhìn chằm chằm vào cuốn sách ấy.
Ai cũng biết, pháp sư cấp độ 5 giống như một giới hạn, là trần nhà của thế giới ma pháp này trong cả vạn năm qua.
Nên nếu như bìa cuốn sách ấy không phải là một lời nói dối, thì ai cũng có thể nhìn ra được một trận đ·ộng đ·ất sắp làm rung chuyển cả lục địa này rồi…
Để có thể đi tới lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Người ta cần đi xuyên qua những con đường hiểm trở, vượt qua không biết bao nhiêu ngọn núi cao của phía tây đại lục.
Với người thường, chuyến hành trình này có lẽ sẽ phải kéo dài hàng trăm năm, nhưng với các pháp sư sở hữu sức mạnh siêu phàm, thì với họ từ Thánh Đô đi tới lãnh địa ấy cũng chỉ mất khoảng 3 ngày là có thể tới nơi.
Nhưng đó là trong trường hợp các pháp sư sử dụng phi thuyền được chạy bằng động cơ ma pháp.
Còn tại trường hợp này, để lấy lòng lãnh địa Ngọc Lục Bảo, liên minh thảo phạt Ma Vương đã nhịn đau, lấy ra những cổ vật quý giá từ thời đại các vị thần.
Có nhiều thứ không thể nào đưa vào nhẫn trữ vật, nên buộc phải vận chuyển theo phương thức truyền thống.
Trong đó có những di vật cỡ nhỏ như chiếc nhẫn, bông hoa tai,… nhưng đồng thời, cũng có rất nhiều cổ vật có kích thước lớn như một toà nhà.
Vì vậy, để vận chuyển số “tiền chuộc” tới được lãnh địa Ngọc Lục Bảo, các pháp sư thuộc liên minh đã phải tiêu tốn hơn 7 ngày để có thể tới được nơi đây.
Và họ không hề biết, cả đoàn hiện tại đã bị lãnh chúa Nguyễn An Bình theo dõi.
Qua tấm màn hình bằng phong nguyên tố, Nguyễn An Bình giờ này không nhịn được mà cảm thán.
“Chậc, lâu như vậy không thấy đám người đó xuất hiện, ta cứ nghĩ chúng muốn bỏ qua đám pháp sư già kia rồi chứ.”
Tắt màn hình nguyên tố phong đi, thiếu niên lập tức hướng về phía thang máy dẫn lên mặt đất.
Vừa đi, Nguyễn An Bình vừa liên lạc với hầu gái trưởng của pháo đài.
“Mira, chuẩn bị chiêu đãi các vị khách của chúng ta cho cẩn thận vào.”
Căn dặn xong thuộc hạ của mình, Nguyễn An Bình giờ mới nhớ tới, vẫn còn hàng trăm triệu những pháp sư học đồ đang ngủ say trong vườn hồng của Mira nữa.
Dù cho đám người đó giờ đã trong trạng thái hôn mê sâu, trở thành người thực vật cũng không ảnh hưởng tới việc Nguyễn An Bình cho đám người đó một chút lửa trắng.
Rồi để chúng tự thôi diễn những tri thức mới ngay trong giấc mơ.
Nhưng làm Nguyễn An Bình thất vọng là mớ tri thức của những kẻ chưa trở thành pháp sư này rất viển vông, gần như không có thứ gì có thể áp dụng được vào thực tế.
Cùng với đó, tinh thần lực của những pháp sư học đồ này vô cùng yếu đuối, chúng chỉ có thể chịu đựng được ngọn lửa trắng thiêu đốt trong vòng chưa tới một phút.
Thấy mớ tri thức vô giá trị, cộng với tiềm năng gần như không có, Nguyễn An Bình cũng lười giữ lại đám người đó.
Nhìn kiểu gì đi nữa, đám người đó ở lại cũng chỉ là chật đất.
Nên Nguyễn An Bình giờ chỉ muốn trục xuất chúng rời khỏi lãnh địa của mình càng nhanh càng tốt.
Phía bên ngoài lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Hiện tại, một đoàn xe được sử dụng công nghệ ma pháp đang lao nhanh qua từng con đường núi.
Chứng kiến quy mô của đoàn xe này, thật khó để có thể tin nổi chúng là sản phẩm của một nền văn minh nhìn qua vẫn dừng lại ở thời trung cổ.
Thực tế, với trí tuệ của các pháp sư, việc có thể phát minh, chế tạo ra vô số những thể loại máy móc khác nhau với họ là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Nên từ hàng ngàn, thậm chí là cả vạn năm trước, những phát minh như động cơ ma pháp đã được ra đời, được ứng dụng trên những thiết bị như xe cộ, phi thuyền…
Đáng tiếc, những công nghệ này đều bị các pháp sư phong toả lại, ngăn cản văn minh tiến bước.
Còn lý do tại sao họ lại ngăn cản những phát minh, công nghệ ấy trở nên phổ biến?
Đáp án chính là tất cả những loại máy móc ma pháp này đều chạy bằng ma thạch, thứ khoáng vật có thể được các pháp sư hấp thu, một loại tài nguyên để bồi dưỡng cường giả cho các thế lực.
Tính đi toán lại, người ta nhận thấy rằng ích lợi khi bổi dưỡng các pháp sư là phương án tối ưu cho nguồn tài nguyên ma thạch ấy.
Vì vậy, những thứ công nghệ ma pháp cổ đại dù có thể làm thay đổi bộ mặt của xã hội chăng nữa, chúng cũng sẽ không bao giờ được các thế lực ứng dụng.
Nên có thể nói, đoàn xe đang băng qua núi rừng lúc này chính là tích lũy của tất cả các thế lực trong cả vạn năm cộng lại.
Nếu giữ nguyên tốc độ hiện tại, có lẽ cần phải từ một tới hai ngày nữa, những đoàn đàm phán mới có thể tới được lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Nhưng đúng lúc này, đất rung núi chuyển.
Cả con đường đoàn xe đang lăn bánh bỗng dưng bị một lực lượng nào đó ảnh hưởng, khiến cả vùng đất như thể được nâng lên bởi một bàn tay vô hình khổng lồ.
Ban đầu, đám người cũng rất hoảng loạn, và họ cũng đã sẵn sàng cho một cuộc đột kích bất ngờ có thể xảy ra.
Nhưng khi nhận ra rằng đoàn xe đang càng lúc càng tiếp cận đích đến.
Ai cũng có thể đoán được đây là chủ nhà chê tốc độ của họ quá chậm, nên người ta mới thi triển một loại pháp thuật cỡ lớn nào đó để tiết kiệm thời gian.
Quả nhiên, vùng đất to lớn đang nâng đỡ họ giờ đã được đem đi điền vào một lòng chảo khổng lồ, khu vực từng tồn tại thành phố pháo đài Gadora, cũng là địa hình đã xuất hiện khi tên Platin kia trồi lên khỏi mặt đất.
Thấy mặt đất không còn rung chuyển, đoàn xe một lần nữa lăn bánh tiến về phía trước.
Và rất nhanh chóng, họ đã thấy được đoàn đón tiếp của lãnh địa Ngọc Lục Bảo đã có mặt tại nơi đây, chờ đợi họ.
Đồng thời, một tòa cung điện cũng đã được xây dựng tại ngay nơi đồng không mông quạnh này.
Dẫn đầu đoàn đàm phán của lãnh địa là hầu gái trưởng Mira, người sở hữu một nụ cười đầy tính tương tác, vừa có thể khiến người cảm nhận được sự ấm áp, ôn nhu, vừa có thể khiến những kẻ nhìn thẳng vào cô phải lạnh sống lưng.
Quả thực, trong lãnh địa không có bất cứ ai thích hợp để tham gia đàm phán hơn cô ta.
Rất nhanh chóng, những người lãnh đạo của phe liên minh thảo phạt Ma Vương cũng đã xuống xe, gặp mặt đại diện từ lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Hầu gái Mira gật đầu, cô nhẹ nhàng nâng váy làm lễ.
“Các vị, xin mời đi hướng này.
Vì chủ nhân của ta nói, ngài ấy không thích tốn quá nhiều thời gian vào những nghi lễ phức tạp, đồng thời ngài cũng không phải là người thích mặc cả.
Do đó, tất cả các vị chỉ có duy nhất một cơ hội để trả giá mà thôi.
Và nếu không trả giá thành công, khi đó chúng ta sẽ chuyển sang vòng đàm phán thứ hai cũng không thành vấn đề.”
Nghe hầu gái Mira nói vậy, những người dẫn đầu các thế lực bỗng cảm thấy vô cùng áp lực.
Vì chỉ cần một lần trả không đúng cái giá mà lãnh chúa Nguyễn An Bình mong muốn.
Khi vòng thứ nhất đàm phán thất bại, thì vòng đàm phán thứ hai liệu có thành công hay không lúc này chính là một ẩn số.
Nghĩ tới đây, đoàn đàm phán của liên minh thảo phạt Ma Vương lại cảm nhận thêm một tầng áp lực.
Có vẻ, không chỉ nghi lễ chào đón đoàn khách từ phương xa này là sơ sài với một cô hầu gái, cộng vài trăm binh lính ma thú đi kèm.
Mà khi bước chân vào địa điểm được tổ chức để đàm phán, mọi người cũng cảm nhận được phong cách tối giản tới cực đoan trong cung điện.
Nhưng tâm tình của họ giờ này đã căng như dây đàn, còn ai đủ rảnh rỗi để quan tâm tới cái vấn đề ấy chứ?
Cứ như vậy, cuộc đàm phán trong căn phòng với phong cách tối giản đã diễn ra.
“Học phái Hắc Thư đưa ra 3 món cổ vật, 2 truyền thừa ma pháp bí truyền, muốn đổi lấy 7 pháp sư cấp độ 5, 87 cấp độ 4, cùng với khoảng 2300 thành viên còn sống sót sao?
Chủ nhân nhà ta đã cảm nhận được thành ý của các vị, như vậy thì mấy người có thể nhận người sau khoảng 3 giờ khi cuộc họp kết thúc.”
“Xem nào, Hàn Băng Công Hội các vị đưa ra 8 món cổ vật, nhưng lại muốn đổi lấy 18 pháp sư cấp độ 5, cùng với 393 cấp độ 4, cùng với 650000 thành viên cả học đồ lẫn pháp sư ư?
Rất tiếc, cái giá của các vị cũng chỉ đủ để đổi lấy một nửa số tù nhân mà thôi.
Còn những người còn lại, chúng ta có thể tiếp tục trong lần đàm phán thứ hai.”
Giờ, ai cũng có thể nhìn ra, đây không giống như một cuộc đàm phán nữa, nó giống như việc mặc cả tiền mua một bó rau ngoài chợ hơn.
Và trong cuộc đàm phán này, đã có tới một nửa những thế lực thuộc liên minh thảo phạt Ma Vương là có thể đem người về.
Nhưng rồi, mọi người cũng đã dần nhận ra được có gì đó rất không đúng ở đây.
Khi mà những thế lực đã nhận được người đều là những thế lực ngầm, những kẻ có rất ít tiếng nói, thậm chí, không có nhiều người biết đến sự tồn tại của họ.
Ngược lại, những thế lực lớn, những tổ chức có ảnh hưởng nhất lại là những người phải ở lại.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều đã đoán được, lãnh địa Ngọc Lục Bảo còn có mục đích khác ở đây.
Và họ cần ảnh hưởng từ những thế lực lớn để đạt được mục tiêu ấy.
Nhận thấy được ánh mắt mọi người nhìn về phía mình đã biến đổi, Mira biết, giờ đã đến lúc vào cuộc đàm phán chính thức rồi.
Sau hai cái vỗ tay nhẹ nhàng đầy thanh lịch của cô.
Từng cành hoa hồng lấp lánh như châu báu mọc lên từ mặt đất, chúng bám lấy từng đồ nội thất, từng vách tường có trong căn phòng họp.
Trong nháy mắt, cả phòng họp nơi cuộc đàm phán diễn ra đã rực rỡ hẳn lên, có thể sánh ngang với những cung điện đẹp nhất tại lục địa Alrat.
Hít sâu một hơi, các thế lực còn lại đều đoán được, màn kịch chính thức lúc này mới bắt đầu.
Mọi người giờ đều có thể cảm nhận được có những thay đổi trên nụ cười của cô hầu gái trưởng kia.
Nụ cười của cô giờ chỉ có sự ấm áp thuần túy, thứ cảm xúc mà Mira chỉ biểu lộ với những thành viên khác trong pháo đài Ngọc Lục Bảo.
“Các vị, và như chủ nhân của ta đã nói, rằng ngài ấy không thích tốn thời gian.
Nên đây chính là cái giá các vị sẽ phải trả nếu mấy người muốn chuộc lại q·uân đ·ội của mình.”
Nói rồi, trong tay Mira lập tức xuất hiện một cuốn sách, thứ có tiêu đề khiến những pháp sư đang có mặt ai nấy đều đứng ngồi không yên.
Hướng dẫn ma pháp từ cấp độ 1 tới cấp độ 7.
Giờ, mọi người ai nấy đều lập tức đứng lên, hai mắt họ nhìn chằm chằm vào cuốn sách ấy.
Ai cũng biết, pháp sư cấp độ 5 giống như một giới hạn, là trần nhà của thế giới ma pháp này trong cả vạn năm qua.
Nên nếu như bìa cuốn sách ấy không phải là một lời nói dối, thì ai cũng có thể nhìn ra được một trận đ·ộng đ·ất sắp làm rung chuyển cả lục địa này rồi…
Tiến độ: 100%
78/78 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan