Chương 48: Chương 48

27/04/2025 10 8.7

Ngày hôm sau Lý Doãn Ninh nhớ kêu người mở rương hòm Vân Dịch đưa tới ra,  rương vàng óng, một rương bạc lập lòe, thiếu chút nữa choáng váng mắt nàng.
 

Làm sao cũng không nghĩ tới, hắn lại đưa một rương vàng cùng bạc.
 

Phía trên còn để một tờ giấy hắn tự viết, rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, "Tiền công".
 

Lý Doãn Ninh nhớ tới ước hẹn của mình với Trịnh Dịch, nói dối là xuất phủ muốn mua đồ, Vân Dịch hỏi nàng có bạc không, nàng mặt dày mày dạn tìm hắn muốn tiền công.
 

Ngày kế tiếp truyền đến tin tức "Nghi Châu náo động, hoàng huynh gặp nạn", cộng thêm Vân Dịch đã biết rõ kế hoạch chạy trốn của nàng, hủy hoại Phương Phỉ Trai, cái gọi là "Tiền công", không giải quyết được gì.
 

Làm khó hắn còn nhớ rõ, đưa tới vào bữa tiệc thăng quan của nàng.
 

Lý Doãn Ninh sẽ không tự mình đa tình, cho là hắn để tâm nhiều hơn đối với mình, nhiều nhất là đền bù thương thế do Vân phu nhân hãm hại nàng thôi.
 

Vàng bạc thô tục, nếu là lúc trước, nàng nhất định phải để người đưa về trả lại cho hắn. Nhưng lúc này không giống ngày xưa, không có thân phận công chúa, không có chỗ dựa là hoàng huynh, nàng là một nữ nhân yếu ớt sinh tồn ở tân triều, gặp phải chuyện, không thể thiếu đút lót cho người. 

Nàng không thích, không hiểu, nhưng không thể không học, không làm.
 

Hoàng huynh làm cánh chim của nàng vài chục năm, những ngày tiếp theo, nàng nên phụng dưỡng, bảo vệ hắn chu toàn.
 

Nếu Vân Dịch đã nói như vậy, từ sau lần trước quấn quýt si mê rời đi, ước hẹn nửa tháng không tới.
 

Mỗi ngày Lý Doãn Ninh đúng hạn uống thuốc nghỉ ngơi, vào ngày hai tư tháng mười hai hôm nay, thân thể đã tốt được bảy tám phần.
 

Vốn tưởng rằng thời gian giống như bầu trời nắng ráo sáng sủa gần đây, tuy rằng giá lạnh, nhưng mặt trời luôn treo trên đầu, làm cho người ta hy vọng.
 

Không ngờ tiệc vui chóng tàn, giữa trưa ngày hai tư, Lý Doãn Ninh thu được một cái tin dữ.
 

Phủ Tiêu Dao Hầu sai người đến bẩm, cháu nhỏ bị nhiễm bệnh đậu mùa, sốt cao không ngừng, người bị phát ban, bởi vì là phạm nhân tiền triều, thái y không có khả năng đi qua, lang trung bình thường bị ngăn ở bên ngoài phủ, không vào được cửa, nhờ nàng nghĩ biện pháp. 

Lúc nghe được tin tức, Lý Doãn Ninh đang học làm vằn thắn cùng Tiểu Viên, sủi cảo núc ních gói kỹ trong tay "bọp" rơi trên mặt đất, vỏ cùng nhân bánh chia năm xẻ bảy, như tâm trạng vừa vững vàng không lâu của nàng.
 

Nàng nhất thời nhớ tới nụ cười không rõ của Vân Dịch đêm đó, lời nói mơ hồ không rõ.
 

Vân Dịch nói không có lần sau, hắn nói còn nhiều thời gian, nhìn xem chuyện này rốt cuộc do ai định đoạt.
 

Lý Doãn Ninh nhìn Tiểu Viên cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, cười khổ kéo môi, cái này có phải là một cục diện hắn thiết lập để bức bách nàng thỏa hiệp hay không? Thậm chí không tiếc dùng tính mạng của một đứa trẻ làm gương.
 

Tiểu Viên bị các loại ánh mắt ghét hận, đau lòng, bất lực của Lý Doãn Ninh nhìn đến không hiểu ra sao, nhớ tới nghe đồn phía ngoài gần đây, bẩm: "Nghe nói trong khoảng thời gian này Kinh Thành có không ít trẻ con bị bệnh đậu mùa, hiện tại trời lạnh, thân thể yếu đuối, dễ mắc..." 

Lý Doãn Ninh di chuyển tròng mắt, chỉ mong là nàng suy nghĩ nhiều.
 

Đậu mùa không phải bệnh nhỏ, dễ dàng lây bệnh, nếu người bệnh không được kịp thời trị liệu thoả đáng, sẽ nguy hiểm tính mạng. Dù là được chăm sóc rất khá, cũng sẽ có không ít mạo hiểm.
 

Khi còn bé nàng có một đường tỷ qua đời bởi vì đậu mùa.
 

Lý Doãn Ninh cầm theo túi tiền, mời thầy thuốc, cùng ngồi một xe ngựa vội vàng chạy qua.
 

Tướng canh của phủ Tiêu Dao Hầu vừa vặn tuần tra xem xét vệ binh, cái người này dường như nhận ra nàng, thấy nàng đến gần, tới đây chào hỏi, khách khí nói: "Phu nhân, không có chỉ lệnh của thánh thượng, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào trong phủ."

Lý Doãn Ninh quan sát trái phải, lúc này sau giờ Ngọ, trên đường lớn không có nhiều người, nàng đè thấp âm thanh: "Thống lĩnh, có thể mượn một ít thời gian để nói chuyện hay không?"
 

Tướng lĩnh gật đầu, đi theo nàng di chuyển đến dưới mép tường bên trái cửa.
 

Lý Doãn Ninh móc một túi bạc ra từ trong tay áo, mở miệng đưa cho hắn, ánh mắt liếc qua thầy thuốc tóc trắng một bên, "Thống lĩnh, có thể dàn xếp một chút hay không, ta không đi vào, cho thầy thuốc đi xem đứa bé, kê mấy đơn thuốc là được." 

Trên khuôn mặt vị tướng ngay ngắn không hề động dung, còn không nhìn bạc, đừng đề cập đến nhận, ngữ khí nghiêm túc: "Phu nhân, quốc có quốc pháp, quân có quân kỷ, xin người đừng khiến tại hạ khó xử."
 

Cầu người làm việc, đút lót bị cự tuyệt, hoặc là cương trực công chính, hoặc là bản thân cho quá ít.
 

Lý Doãn Ninh lại móc ra một túi vàng, năn nỉ nói: "Cầu xin ngài, ngài muốn điều kiện gì mớᎥ có thể cứu cháu nhỏ của ta?"
 

Một năm bổng lộc của võ tướng trên dưới một hai trăm, nàng cho năm mười lượng bạc trắng, hai mươi lượng hoàng kim, cũng bằng hơn hai năm bổng lộc của hắn. Nếu không đủ, vàng bạc Vân Dịch đưa cho còn có.
 

Vị tướng nhìn công chúa tiền triều sắc mặt tái nhợt, vành mắt ửng hồng của cô, quay mặt đi, liếc qua Tiểu Viên một bên, hắng giọng một cái hỏi: "Hôm nay sao Thế tử không tới đây?" Người nào ở Kinh Thành mà không biết, công chúa này là nữ nhân của thế tử.

Tiểu Viên sững sờ một cái, lắc đầu, "Chắc là có việc." Hai người giống như giận dỗi rồi, hồi lâu cũng không thấy hắn tới phủ.
 

Lý Doãn Ninh kinh dị nhìn về phía Tiểu Viên cùng vị tướng lĩnh kia, tướng lĩnh chủ động nói: "Tại hạ từng là một gã tiểu tướng dưới trướng thế tử, từ U Châu một đường lên kinh."
 

Lý Doãn Ninh hiểu rõ, hóa ra là cấp dưới cũ của Vân Dịch.
 

Tướng lĩnh nói "Nếu phu nhân có lời nhắn của thế tử, tại hạ phá lệ một lần không phải không thể."
 

Cái "lời nhắn" này khẳng định không phải là nàng bịa chuyện có thể lừa dối vượt qua kiểm tra, hẳn là cần người hầu cận của Vân Dịch tới đây truyền tin.
 

Lý Doãn Ninh gật đầu, "Ta hiểu rồi."
 

Trên đường trở về, nàng vẫn luôn suy nghĩ cách ứng phó.
 

Trân phi vì cứu hoàng huynh đã đắc tội Tân Đế một lần, nếu như lại xin tha vì con trai của hoàng huynh, Tân Đế nhất định sẽ giận dữ, thậm chí giận chó đánh mèo phủ Tiêu Dao Hầu.
 

Nàng tuy có phong hào Ngũ phẩm, chỉ là trên mặt mũi, một chút thực quyền không có, đến hoàng cung cũng vào không được, đừng nói là trao đổi cùng Tân Đế.
 

Càng nghĩ, Lý Doãn Ninh vuốt cái trán, phân phó người chăn ngựa: "Đến Vân phủ tìm thế tử."
 

8.7
Tiến độ: 100% 55/55 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025