Chương 46: Chương 46
Âm hồn bất tán, Lý Doãn Ninh lặng lẽ trợn mắt trừng một cái, "Ngươi tới làm gì?"
Vân Dịch chậm rãi thong thả bước đến, đóng cửa lại, vừa cởi áo choàng vừa hà hơi: "Mặc dù nàng không còn là người của ta nữa, nhưng một ngày ân ái trăm năm là vợ chồng, để ta gặp nàng một chút cũng không được sao?"
"Một ngày là vợ chồng" nói đặc biệt nặng.
Lý Doãn Ninh quay mặt, không muốn để ý đến hắn.
Vân Dịch chú ý tự cầm ấm sứ lên rót chén trà, nhắc nhở: "Hôm nay ta đưa cho nàng hai rương quà, nàng còn chưa cảm ơn ta đấy."
"Cảm ơn ngươi!" Lý Doãn Ninh cứng rắn nói, "Hiện tại ngươi nhìn cũng nhìn, ta cũng cám ơn rồi, có thể đi được chưa?"
"Ừ..." Vân Dịch nhấp một ngụm trà, trầm ngâm, "Vừa mới rồi ta nghe nàng nói thân thể không thoải mái?"
"Ngươi rời đi ta lập tức thoải mái!"
"Hóa ra là giả bộ?" Vân Dịch ngồi xuống, cách một khoảng, thò tay nắm cổ tay nàng, "Đến đây, ta bắt mạch cho nàng."
"Không cần!" Lý Doãn Ninh rút tay lại, "Ta thực sự không thoải mái sẽ gọi thầy thuốc."
"Không ta khám bệnh cho nàng." Vân Dịch cứng rắn túm lấy cánh tay nàng.
Lý Doãn Ninh không lay chuyển được, mặc hắn bắt mạch chẩn đoán bệnh.
Vân Dịch xem mạch một lát, dặn dò: "Đã đỡ khá nhiều, còn phải uống thuốc đúng giờ, nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều, ăn chút đồ ăn bổ dưỡng."
"Đã biết rồi, ngươi an tâm mà đi đi."
"Nói cái gì đó, tiểu công chúa." Vân Dịch búng một cái lên trán nàng, lời nói tựa như nói với người trước lúc lâm chung.
Lý Doãn Ninh có ý chế nhạo hắn, dùng sức giãy giụa cổ tay trong tay hắn, "Ngươi thả ta ra..."
Vân Dịch nghiêm trang nắm chặt, "Thân thể nàng lạnh, ta truyền cho nàng chút dương khí."
"Ai muốn ngươi truyền, tự ta sẽ uống thuốc." Lý Doãn Ninh dùng sức vạch tay hắn ra, nhưng hắn nắm lấy nàng giống như kìm sắt.
"Như vậy quá chậm, ta dùng phương pháp xử lý nhanh cho nàng."
Vân Dịch nâng cổ tay Lý Doãn Ninh lên, một tay kéo nàng đến trong ngực, gắt gao vòng quanh eo nàng.
"Ngươi nói không giữ lời."
Hô hấp hắn cực nóng nhào vào bên cổ, trên người mang theo hơi lạnh đêm đông, Lý Doãn Ninh cố gắng nghiêng thân thể về phía trước, không muốn quá thân cận cùng hắn, "Ngươi đáp ứng ta, ta sẽ không làm phiền nữa."
"Hình như có chuyện này." Vân Dịch cúi đầu, môi tiếp cận cổ nàng gần hơn, như thể sẽ mút một cái, "Nhưng đối mặt với nàng, ta chỉ muốn làm cầm thú, không muốn làm người..."
Lý Doãn Ninh xấu hổ vì hắn lật lọng, vặn vẹo thân thể, "Ngươi muốn giải quyết, tìm gái điếm thanh lâu đi!"
"Nói rồi, ta là lá ngọc cành vàng." Vân Dịch ôm càng chặt, thương lượng với nàng, "Nếu không thì nàng lại ở bên ta thêm một thời gian, chờ ta lập gia đình rồi, cam đoan sẽ không quấy rầy nàng nữa."
Bình thường hắn thương lượng là đã quyết định rồi, Lý Doãn Ninh lường trước không dễ phản kháng, bấtlực nói: "Vì sao lại phải là ta?"
Công chúa lá ngọc cành vàng chỉ có một mình nàng, không phải còn có quận chúa, huyện chủ sao? Tìm người nguyện ý leo lên cành cao đi.
Vân Dịch giống như cũng nghĩ đến chuyện này, có chút thất vọng mà nói: "Những chị em thân thích với nàng ta đã hỏi qua, thân thể cơ bản đều ô uế."
Hắn hôn gò má nàng, "Ta thích nàng, sạch sẽ và chỉ thuộc về ta..."
"Có khó nhịn như vậy sao?" Lý Doãn Ninh quay đầu, cử động bờ mông, cây gậy thô nóng kia chọc đến nàng, "Không phải mấy năm ở quân doanh ngươi đều rất nghiêm chỉnh sao?" Gặp mặt đón dâu có thể tiêu phí thời gian bao lâu chứ.
"Nàng nói loại lời này với một người hàng đêm ăn no, lại đói gần nửa tháng sao?" Vân Dịch bắt tay của nàng xoa côn thịt, "Trước kia cũng khó nhịn, cứng rắn đến tàn nhẫn rồi, thì cứ như vậy tuốt ra." Hắn cầm chặt tay của nàng cách quần áo chà xát sờ soạng.
Lý Doãn Ninh muốn rút lui, "Không phải tự ngươi làm cũng được sao?" Trước đây cũng là bản thân tự động thủ.
"Tay của ta sao có thể so sánh với nàng." Vân Dịch nắm nàng càng chặt, cùng chụp lên quy đầu, "Nàng mềm mại, non nớt, thật là muốn cắn một cái."
Đầu tròn to lớn chống vào giữa lòng bàn tay đưa đẩy, đỉnh nhảy dựng nhảy dựng, quy đầu như con rùa rướn cổ lên cắn nàng, vậy mà còn rất nóng bỏng, vừa giống như con gà vừa luộc chính rơi ở trên da thịt.
Đầu ngón tay Lý Doãn Ninh cuộn rồi lại mở, hắn cầm quá chặt, vùng vẫy cũng không được.
Nàng xấu hổ nói: "Ngươi có thể đừng như vậy hay không..."
"Ta như nào?"
Vân Dịch thúc hông đâm từng cái vào tay nàng, dù là cách quần áo cũng có thể cảm nhận được sự non mềm của nàng, côn thịt không khỏi trướng càng lớn, hắn thở dốc nói: "Tiểu công chúa, giúp ta một lần được không... Trướng đau rồi..."
Lý Doãn Ninh làm sao không cảm giác thấy dục vọng phồn vinh mạnh mẽ chờ sự phân phó của hắn, nhưng một khi nhả ra, có lần đầu thì có lần thứ hai, quan hệ hai người lại khôi phục thật không rõ ràng như lúc trước, vi phạm ước nguyện ban đầu khi nàng rời khỏi Vân phủ, cũng phụ lòng Trân phi khổ tâm.
Vân Dịch thấy nàng chậm chạp không đáp, bổ sung: "Đêm nay ta mà bắn không ra, đêm mai còn tới đây, ngày sau, ngày kia... Cho đến khi nàng đáp ứng mới thôi."
“Ta bắn một lần có thể giữ được lâu đấy, nàng thấy lúc trước ta nửa tháng cũng không tới tìm nàng đấy…”
Lý Doãn Ninh bĩu môi.
Mấy ngày này tinh thần nàng mới tốt một chút, nàng nằm trên giường dưỡng thương nếu hắn muốn đi qua, thì thực sự không khác gì cầm thú, thương tích vốn bởi do mẫu thân hắn gây ra!
"Tiểu công chúa..." Vân Dịch kéo tay của nàng thả trong quần áo.
Lý Doãn Ninh càng nghĩ chạy không khỏi, liền thương lượng cùng hắn: "Ta chỉ giúp ngươi lúc này, nhưng không cho ngươi tiến vào người ta, ta thật sự chưa khỏe lại..."
Sợ lần sau hắn lại tiếp tục chơi xấu, nghiến răng uy hiếp: "Lần sau ngươi còn bức bách ta như vậy, cùng lắm thì ta cho xong hết mọi chuyện, không sống được..." Cuối cùng mang theo thanh âm khóc không ra tiếng.
Vân Dịch không biết có nghe lọt hay không, sảng khoái đáp: "Được."
Hắn ôm nàng xoay người, đối mặt, thả dương vật ra, kéo hai tay nàng nắm lấy côn thịt, vội vàng nói: "Tiểu công chúa, sờ một chút..."