Chương 79: Cùng chung bí kíp nhưng hai cách luyện
27/04/2025
10
8.9
Chương 79: Cùng chung bí kíp nhưng hai cách luyện
Rời đi quán lẩu, nhìn thằng Jack lên xe hơi có người đến đón, Phong đút tay vào túi quần, chuẩn bị đón taxi về nhà.
Mặc dù thằng Jack ngỏ ý muốn Phong lên xe để tài xế nhà nó đưa cậu về nhà, nhưng nhìn phía sau xe nó còn có người khác, Phong cũng rất thức thời từ chối.
Mà thằng Jack biết tính Phong, cho nên cũng không có bức ép, hai người tạm thời phân biệt ngay tại đây.
Phong đang định qua đường, đi đến bên phía cổng sân vận động để đứng bắt xe dễ dàng hơn, thì nhìn thấy cách đó không xa, nơi góc đường có hai người mặc đồ thể thao từng bước ép sát một cô gái vào góc tường.
Nhìn vẻ mặt cô gái này có vẻ sợ sệt, trên tay cầm theo giỏ xách cũng hơi run rẩy.
Phong nhíu mài.
Trước nay tình hình trị an ở khu vực này một mực rất tốt, làm sao còn có loại chuyện này diễn ra?
Ngay khi cậu nghĩ thầm có nên hay không nên xen vào chuyện người khác, đột nhiên một trong hai gã kia đưa tay kéo ra mắt kính và khẩu trang của cô gái, đưa chân đạp lên, sắc mặt hung hãn sấn tới đưa tay lên định tát cô gái.
“Chị Laura, chị đi đâu lâu vậy, các huấn luyện viên đang chờ chị ở bên trong!” Phong bước tới, lớn tiếng hô.
Cùng lúc đó, hai gã to con ngưng lại động tác trong tay, xoay đầu nhìn qua.
Khi nhìn thấy Phong bước tới, hai gã nhìn nhau.
Một trong hai gã chỉ tay vào mặt cô gái nói: “Mày coi chừng tao!”
“Đi.”
Hai gã nhìn nhau, sau đó sắc mặt hung ác bỏ đi nhanh chóng.
“Cảm ơn em, nhưng chắc có lẽ em nhầm người, chị không phải Laura.” Cô gái vỗ vỗ ngực, hướng về phía Phong gật đầu, vẻ lo sợ trên mặt vẫn chưa tiêu tán.
“Há, không có gì. Em chọn đại cái tên để gạt hai thằng đó thôi chứ không phải em nhầm đâu. Lúc trước em từng nhìn thấy chị ở chỗ sân vận động Abbeville. Làm sao chị lại đến đây?” Phong ngạc nhiên.
Đúng vậy, cô gái này Phong từng có dịp gặp qua một lần, khi ấy cô gái này từng đứng chung với ban huấn luyện của U17 Abbeville trước giờ ra sân thi đấu.
“Ồ, em là cầu thủ của U17 Abbeville sao?” Cô gái ngạc nhiên hỏi.
“Tất nhiên không phải, em là cầu thủ của U17 Boulogne.” Phong mỉm cười.
Cô gái này có mái tóc vàng làn da trắng bóc, răng trắng môi hồng, dáng người lồi lõm đầy đặn, bảo sao hai thằng kia bí quá làm liều.
“Thì ra là vậy. Chị là Rosa, chị đến đây có chút công việc mà thôi. Chị mời em ăn bữa cơm để cảm ơn được chứ?” Rosa cười nói.
Phong nhìn thấy Rosa không muốn nói quá sâu về công việc cá nhân của mình thì cũng không có hỏi sâu thêm, đáp:
“Em vừa ăn xong. Nếu không chuyện gì khác em đi đây. Chị nên cẩn thận, có thể hai thằng kia chưa đi xa đâu.”
“Cảm ơn em, chị biết rồi.” Rosa cười nói.
“Tạm biệt.” Phong vẫy tay chào cô, sau đó bình thản khoác ba lô lên vai rồi chậm rãi đi sang đường để đón xe trở về nhà.
“Khoan đã, chị còn chưa biết em tên gì.” Rosa đột nhiên gọi với theo.
“...” Phong không nói, cũng không quay đầu lại, chỉ đưa tay vẫy vẫy ra hiệu tạm biệt.
Bèo nước gặp nhau, xong chuyện liền đi, có cần thiết phải trao đổi tên họ sao?
…
Ban đêm ra ngoài ăn uống, lại còn làm được một việc tốt, tâm tình của Phong thoáng cái tốt lên hẳn.
Kể từ khi bước vào mùa đông, lượng khách du lịch đến đây giảm xuống rất ít. Cho nên cửa hàng của chị Jane cũng tạm thời đóng cửa nghỉ đông, bản thân chị cũng đã đi thăm họ hàng xa.
Phải chờ cho đến khi mùa đông qua đi, khoảng tầm giữa tháng một, cửa hàng mới mở cửa trở lại. Khi đó Phong mới có thể tiếp tục có công việc làm thêm ban đêm.
Còn trong khoảng thời gian này, ngoài thời gian dành cho bóng đá, Phong cũng không còn thú vui nào khác ngoài việc chơi đùa với Anna và đọc sách.
Mặc dù là mùa đông, nhưng công việc ở bến cảng của chú ba cũng không có gián đoạn, ngược lại còn càng thêm tấp nập do tàu thuyền đang tận dụng mùa đông này với giá cả hải sản tăng vọt để kiếm thêm một chút thu nhập.
Bởi vậy chú ba cũng thường xuyên ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn lại Phong phụ giúp thím ba giữ Anna trong lúc rãnh rỗi.
Nhịp sống ở nơi này cũng theo đó dần dần ổn định lại theo quy luật như cũ.
Mà thím ba từ sau khi trở về từ Paris, dường như trên mặt lúc nào cũng mang theo một chút tâm sự gì đó.
Chỉ có điều vẻ mặt này Phong chỉ nhìn thấy những lúc thím ở một mình, còn khi có chú ba thì mọi thứ lại bị thím ba che giấu rất kỹ.
Chuyện người lớn thật khó hiểu!
Phong cảm thán.
…
Sáng hôm sau, khi đến sân tập của đội, Phong nhìn thấy bầu không khí trên sân có chút u ám.
Không phải vì hôm nay có tuyết rơi nhẹ từ sáng sớm, mà là vì tin tức về kết quả trận đấu giữa U17 Dunkerque và U17 Valenciennes đã lan truyền trong đội.
Ai nấy đều có vẻ lo lắng, thế nên bầu không khí cũng theo đó trầm xuống.
Hôm nay thái độ của các huấn luyện viên đều có vẻ tập trung hơn thường ngày.
Nhất là các bài tập chiến thuật, huấn luyện viên Parker yêu cầu các cầu thủ tập trung với mức độ cao nhất.
Mỗi một bước di chuyển sai vị trí, đều bị nhắc nhở ngay lập tức.
Phong và Jack, bên cạnh các bài tập huấn luyện bình thường của đội, cùng nhau cố tập thêm các động tác bên trong sổ ghi chú mà Phong đã ghi chép.
Nhất là Phong, từ đỡ bóng bước một, đến ngoặc bóng, kéo bóng, rê bóng, xoay người… từ những động tác cơ bản nhất trong các kỹ thuật cá nhân căn bản, đều được cậu chăm chỉ tập luyện.
Khác với Phong, thằng Jack lại lựa chọn tập luyện các kỹ thuật khó như Roulette, Elastico… ngay từ đầu.
Còn Phong thì lựa chọn con đường từng bước một.
Trong mắt cậu, những kỹ thuật cho dù cực kỳ phức tạp, thì cũng bắt nguồn từ một chuỗi các động tác cơ bản mà ra.
Giống như việc xây một tòa nhà, nếu như không đặt nền móng vững vàng, nắm chắc từng chút một các động tác đơn giản cơ bản nhất, thì cho dù có tập luyện được động tác kỹ thuật nâng cao, cũng chỉ như trăng trong nước, có da lông mà không có thực chất.
Khi áp dụng bất cứ kỹ thuật nào đó vào trận đấu thực tế, không thể nào có điều kiện hoàn hảo như trên sân tập được.
Cần phải ghi nhớ, đối thủ cũng là những cầu thủ có tố chất kỹ thuật cá nhân khác biệt, bọn họ không phải cụt chân, càng không phải tàn phế đứng yên để mình thi triển kỹ thuật đánh lừa bọn hắn.
Mà để sử dụng được kỹ thuật cá nhân một cách hiệu quả nhất, chính là cần nắm vững tất cả những kỹ thuật cơ bản nhất, khi áp dụng vào thực tế, mới có thể học một biết mười, từ cơ bản mà biến đổi tùy theo tình huống.
Dựa theo một vài bộ phim kiếm hiệp thuở nhỏ Phong hay xem, gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu, thiên biến vạn hóa…
Mặc dù Phong không nhớ rõ nguyên văn là gì, nhưng đại ý là như vậy.
Bởi vậy cho nên mặc dù là hai người cùng đọc một quyển ‘bí kíp võ công’ nhưng cách luyện của cả hai đều khác nhau.
Phong thì chọn từ gốc đến ngọn, chậm rãi đi theo trình tự, tuy cần thời gian lâu và khổ luyện mới thấy được thành quả nhưng được cái bền chặt chắc chắn.
Còn Jack thì chọn bỏ gốc lấy ngọn, học ngay xài ngay, được chiêu nào xào luôn chiêu đó, không cần suy nghĩ nhiều chi cho mệt óc.
Phong cách thi đấu của nó là dựa vào chạy chỗ tìm vị trí thuận lợi để nhận bóng và dứt điểm, do đó việc sử dụng kỹ thuật cá nhân đối với Jack giống như chắp cánh cho hổ.
Hổ được chắp cánh dĩ nhiên sẽ lợi hại hơn, nhưng không có đôi cánh đó thì nó vẫn là chúa tể sơn lâm, không quan trọng mấy.
Đây chính là suy nghĩ của Jack lúc này.
Rời đi quán lẩu, nhìn thằng Jack lên xe hơi có người đến đón, Phong đút tay vào túi quần, chuẩn bị đón taxi về nhà.
Mặc dù thằng Jack ngỏ ý muốn Phong lên xe để tài xế nhà nó đưa cậu về nhà, nhưng nhìn phía sau xe nó còn có người khác, Phong cũng rất thức thời từ chối.
Mà thằng Jack biết tính Phong, cho nên cũng không có bức ép, hai người tạm thời phân biệt ngay tại đây.
Phong đang định qua đường, đi đến bên phía cổng sân vận động để đứng bắt xe dễ dàng hơn, thì nhìn thấy cách đó không xa, nơi góc đường có hai người mặc đồ thể thao từng bước ép sát một cô gái vào góc tường.
Nhìn vẻ mặt cô gái này có vẻ sợ sệt, trên tay cầm theo giỏ xách cũng hơi run rẩy.
Phong nhíu mài.
Trước nay tình hình trị an ở khu vực này một mực rất tốt, làm sao còn có loại chuyện này diễn ra?
Ngay khi cậu nghĩ thầm có nên hay không nên xen vào chuyện người khác, đột nhiên một trong hai gã kia đưa tay kéo ra mắt kính và khẩu trang của cô gái, đưa chân đạp lên, sắc mặt hung hãn sấn tới đưa tay lên định tát cô gái.
“Chị Laura, chị đi đâu lâu vậy, các huấn luyện viên đang chờ chị ở bên trong!” Phong bước tới, lớn tiếng hô.
Cùng lúc đó, hai gã to con ngưng lại động tác trong tay, xoay đầu nhìn qua.
Khi nhìn thấy Phong bước tới, hai gã nhìn nhau.
Một trong hai gã chỉ tay vào mặt cô gái nói: “Mày coi chừng tao!”
“Đi.”
Hai gã nhìn nhau, sau đó sắc mặt hung ác bỏ đi nhanh chóng.
“Cảm ơn em, nhưng chắc có lẽ em nhầm người, chị không phải Laura.” Cô gái vỗ vỗ ngực, hướng về phía Phong gật đầu, vẻ lo sợ trên mặt vẫn chưa tiêu tán.
“Há, không có gì. Em chọn đại cái tên để gạt hai thằng đó thôi chứ không phải em nhầm đâu. Lúc trước em từng nhìn thấy chị ở chỗ sân vận động Abbeville. Làm sao chị lại đến đây?” Phong ngạc nhiên.
Đúng vậy, cô gái này Phong từng có dịp gặp qua một lần, khi ấy cô gái này từng đứng chung với ban huấn luyện của U17 Abbeville trước giờ ra sân thi đấu.
“Ồ, em là cầu thủ của U17 Abbeville sao?” Cô gái ngạc nhiên hỏi.
“Tất nhiên không phải, em là cầu thủ của U17 Boulogne.” Phong mỉm cười.
Cô gái này có mái tóc vàng làn da trắng bóc, răng trắng môi hồng, dáng người lồi lõm đầy đặn, bảo sao hai thằng kia bí quá làm liều.
“Thì ra là vậy. Chị là Rosa, chị đến đây có chút công việc mà thôi. Chị mời em ăn bữa cơm để cảm ơn được chứ?” Rosa cười nói.
Phong nhìn thấy Rosa không muốn nói quá sâu về công việc cá nhân của mình thì cũng không có hỏi sâu thêm, đáp:
“Em vừa ăn xong. Nếu không chuyện gì khác em đi đây. Chị nên cẩn thận, có thể hai thằng kia chưa đi xa đâu.”
“Cảm ơn em, chị biết rồi.” Rosa cười nói.
“Tạm biệt.” Phong vẫy tay chào cô, sau đó bình thản khoác ba lô lên vai rồi chậm rãi đi sang đường để đón xe trở về nhà.
“Khoan đã, chị còn chưa biết em tên gì.” Rosa đột nhiên gọi với theo.
“...” Phong không nói, cũng không quay đầu lại, chỉ đưa tay vẫy vẫy ra hiệu tạm biệt.
Bèo nước gặp nhau, xong chuyện liền đi, có cần thiết phải trao đổi tên họ sao?
…
Ban đêm ra ngoài ăn uống, lại còn làm được một việc tốt, tâm tình của Phong thoáng cái tốt lên hẳn.
Kể từ khi bước vào mùa đông, lượng khách du lịch đến đây giảm xuống rất ít. Cho nên cửa hàng của chị Jane cũng tạm thời đóng cửa nghỉ đông, bản thân chị cũng đã đi thăm họ hàng xa.
Phải chờ cho đến khi mùa đông qua đi, khoảng tầm giữa tháng một, cửa hàng mới mở cửa trở lại. Khi đó Phong mới có thể tiếp tục có công việc làm thêm ban đêm.
Còn trong khoảng thời gian này, ngoài thời gian dành cho bóng đá, Phong cũng không còn thú vui nào khác ngoài việc chơi đùa với Anna và đọc sách.
Mặc dù là mùa đông, nhưng công việc ở bến cảng của chú ba cũng không có gián đoạn, ngược lại còn càng thêm tấp nập do tàu thuyền đang tận dụng mùa đông này với giá cả hải sản tăng vọt để kiếm thêm một chút thu nhập.
Bởi vậy chú ba cũng thường xuyên ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn lại Phong phụ giúp thím ba giữ Anna trong lúc rãnh rỗi.
Nhịp sống ở nơi này cũng theo đó dần dần ổn định lại theo quy luật như cũ.
Mà thím ba từ sau khi trở về từ Paris, dường như trên mặt lúc nào cũng mang theo một chút tâm sự gì đó.
Chỉ có điều vẻ mặt này Phong chỉ nhìn thấy những lúc thím ở một mình, còn khi có chú ba thì mọi thứ lại bị thím ba che giấu rất kỹ.
Chuyện người lớn thật khó hiểu!
Phong cảm thán.
…
Sáng hôm sau, khi đến sân tập của đội, Phong nhìn thấy bầu không khí trên sân có chút u ám.
Không phải vì hôm nay có tuyết rơi nhẹ từ sáng sớm, mà là vì tin tức về kết quả trận đấu giữa U17 Dunkerque và U17 Valenciennes đã lan truyền trong đội.
Ai nấy đều có vẻ lo lắng, thế nên bầu không khí cũng theo đó trầm xuống.
Hôm nay thái độ của các huấn luyện viên đều có vẻ tập trung hơn thường ngày.
Nhất là các bài tập chiến thuật, huấn luyện viên Parker yêu cầu các cầu thủ tập trung với mức độ cao nhất.
Mỗi một bước di chuyển sai vị trí, đều bị nhắc nhở ngay lập tức.
Phong và Jack, bên cạnh các bài tập huấn luyện bình thường của đội, cùng nhau cố tập thêm các động tác bên trong sổ ghi chú mà Phong đã ghi chép.
Nhất là Phong, từ đỡ bóng bước một, đến ngoặc bóng, kéo bóng, rê bóng, xoay người… từ những động tác cơ bản nhất trong các kỹ thuật cá nhân căn bản, đều được cậu chăm chỉ tập luyện.
Khác với Phong, thằng Jack lại lựa chọn tập luyện các kỹ thuật khó như Roulette, Elastico… ngay từ đầu.
Còn Phong thì lựa chọn con đường từng bước một.
Trong mắt cậu, những kỹ thuật cho dù cực kỳ phức tạp, thì cũng bắt nguồn từ một chuỗi các động tác cơ bản mà ra.
Giống như việc xây một tòa nhà, nếu như không đặt nền móng vững vàng, nắm chắc từng chút một các động tác đơn giản cơ bản nhất, thì cho dù có tập luyện được động tác kỹ thuật nâng cao, cũng chỉ như trăng trong nước, có da lông mà không có thực chất.
Khi áp dụng bất cứ kỹ thuật nào đó vào trận đấu thực tế, không thể nào có điều kiện hoàn hảo như trên sân tập được.
Cần phải ghi nhớ, đối thủ cũng là những cầu thủ có tố chất kỹ thuật cá nhân khác biệt, bọn họ không phải cụt chân, càng không phải tàn phế đứng yên để mình thi triển kỹ thuật đánh lừa bọn hắn.
Mà để sử dụng được kỹ thuật cá nhân một cách hiệu quả nhất, chính là cần nắm vững tất cả những kỹ thuật cơ bản nhất, khi áp dụng vào thực tế, mới có thể học một biết mười, từ cơ bản mà biến đổi tùy theo tình huống.
Dựa theo một vài bộ phim kiếm hiệp thuở nhỏ Phong hay xem, gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu, thiên biến vạn hóa…
Mặc dù Phong không nhớ rõ nguyên văn là gì, nhưng đại ý là như vậy.
Bởi vậy cho nên mặc dù là hai người cùng đọc một quyển ‘bí kíp võ công’ nhưng cách luyện của cả hai đều khác nhau.
Phong thì chọn từ gốc đến ngọn, chậm rãi đi theo trình tự, tuy cần thời gian lâu và khổ luyện mới thấy được thành quả nhưng được cái bền chặt chắc chắn.
Còn Jack thì chọn bỏ gốc lấy ngọn, học ngay xài ngay, được chiêu nào xào luôn chiêu đó, không cần suy nghĩ nhiều chi cho mệt óc.
Phong cách thi đấu của nó là dựa vào chạy chỗ tìm vị trí thuận lợi để nhận bóng và dứt điểm, do đó việc sử dụng kỹ thuật cá nhân đối với Jack giống như chắp cánh cho hổ.
Hổ được chắp cánh dĩ nhiên sẽ lợi hại hơn, nhưng không có đôi cánh đó thì nó vẫn là chúa tể sơn lâm, không quan trọng mấy.
Đây chính là suy nghĩ của Jack lúc này.