Chương 122: Thay đổi.

27/04/2025 10 7.8
Chương 122: Thay đổi.

Sáng hôm sau, khi ánh sáng nhân tạo Lều Chung Cư chiếu lên trần hang tinh thể phản lại len lỏi xuyên qua lớp thủy tinh lấp lánh, căn bếp nhỏ trong lều đã rộn ràng hơi nước và mùi thơm.

Hajime như thường lệ, dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Một nồi cháo bào ngư nấm sôi nhẹ trên bếp, tỏa ra hương thơm dịu ngọt từ gạo Nhật dẻo mềm, bào ngư cắt lát mỏng cùng nấm hương ngấm nước dùng trong vắt. Bên cạnh là một đĩa bánh quẩy vàng rụm, giòn tan, vừa mới chiên xong, còn bốc hơi cùng lớp bóng dầu.

Chưa đầy một phút sau...

"Oa! Thơm quá đi mất!" Nobita dụi mắt lồm cồm bò ra khỏi phòng, đi thẳng về phía nồi cháo như bị thôi miên.

Hajime không cần quay lại cũng biết ai vừa đến, cậu lắc đầu nói: "Đi đánh răng rửa mặt đã Nobita, ít ra cũng giữ phép vệ sinh trước khi ăn. Dù tớ không rõ nó có cần thiết khi ở dưới nước, nhưng cũng không thể để hư thói quen được."

Nobita ngơ ngác vài giây, gật gù rồi lặng lẽ quay đầu bước đi, miệng vẫn thì thào: "Cháo bào ngư thật kìa..."

Ngay sau đó, những người khác cũng lần lượt tỉnh dậy.

Shizuka gọn gàng bước ra đầu tiên, mái tóc cột cao đuôi ngựa, gật đầu chào Hajime. Rửa tay sạch sẽ rồi giúp cậu bày chén muỗng lên bàn.

Suneo thì xuất hiện với mái tóc còn rối, mắt nhắm mắt mở nhưng tay đã nhanh như chớp vớ lấy mấy cái bánh quẩy:

"Mình chỉ lấy một ít thôi… thử vị xem sao…"

Jaien cũng vừa bước tới đã đập nhẹ vai cậu ta:

"Chỉ lấy một ít? Vậy cái đống trong tay cậu là gì?"

"Tớ… tớ đang giữ hộ cho Nobita."

"Vậy lấy thêm một cái nữa đưa đây, tớ cũng giữ hộ Doraemon!"

Thế là cả hai lại bắt đầu màn giằng co buổi sáng, khiến Hajime ngồi bên cũng không nhịn được bật cười.

Lúc này, Doraemon cũng đi ra từ phòng mình, tay phải cầm bánh Jaien vừa đưa tới, tay còn lại chiếu Đèn Pin Thích Nghi đều đặn lên từng người.

Sau đó cả nhóm ngồi thành một vòng thưởng thức hôm nay món ăn mở đầu.

Khi bữa sáng gần kết thúc, Nobita vừa nhai miếng bào ngư nóng hổi vừa hỏi:

"Này mọi người! Hôm nay bọn mình nên đi đâu tiếp đây?"

Cả nhóm dừng ăn, im lặng trong chốc lát. Shizuka là người đầu tiên lên tiếng, đôi mắt lấp lánh đầy chờ mong:

"Mình muốn đi khám phá thêm nữa! Những cảnh dưới đáy biển hôm qua thật đẹp, còn có rất nhiều sinh vật mình chưa thấy nữa!"

Suneo lập tức chen vào:

"Cảnh sắc thì lúc nào chả thấy được, nhưng kho báu thì đâu phải lúc nào cũng gặp! Hôm qua mình thấy một đống tàu đắm chưa khám kỹ đâu!"

Jaien vừa nuốt miếng cháo cuối cùng, đập bát nhẹ xuống bàn:

"Tớ thì muốn tìm mấy con cá biển nữa! Hôm qua món cá thu nướng ngon lắm! Hajime, hôm nay làm sashimi đi!"

Cả ba ánh mắt chuyển sang Doraemon, người nãy giờ vẫn lặng lẽ ăn không phát biểu. Cậu chỉ mỉm cười hiền lành:

"Tớ không có ý kiến. Miễn là cả nhóm vui vẻ là được. Đây là kỳ nghỉ của mọi người mà."

Cả nhóm lập tức… rơi vào vòng tranh luận, không ai chịu nhường ai. Nobita chán nản:

"Vậy phải làm sao đây?"

Suneo nảy ra ý tưởng: "Hay là bốc thăm đi! Công bằng mà!”

Shizuka và Jaien đều gật đầu. Hajime, nãy giờ im lặng, được cả nhóm nhất trí chọn làm trọng tài, vì cậu là người không có khả năng g·ian l·ận nhất.

Jaien chắp tay nhìn cậu đầy trang nghiêm: "Tớ tin cậu! Nhưng làm cho nhanh nhé, tớ không muốn mấy món cá ngon bơi đi mất!"

Hajime chỉ nhún vai, sau đó đưa tay ra trước mặt, một chiếc hộp nhỏ xinh bằng tinh thể đen bóng lập tức hình thành từ cát đen.

Cậu thả vào trong đó ba tờ giấy ghi lần lượt các ý kiến:

"Khám phá cảnh sắc và sinh vật" – Shizuka

"Tìm kho báu ở tàu đắm và di tích" – Suneo

"Săn sinh vật biển để làm món ăn" – Jaien

"Luật chơi đơn giản." Hajime nói: "Từng người rút một lá thăm. Ý kiến nào được nhiều phiếu nhất thì cả nhóm theo đó."
Cả nhóm hào hứng ngồi thành vòng tròn, từng người một rút thăm trong không khí hồi hộp, Nobita nhắm mắt run run khi lấy mình lá phiếu, Doraemon nhẹ nhàng như rút món đồ bình thường, Jaien thì rút như bốc thăm thi đấu võ đài,... Sau đó cả sáu lá phiếu ghi tên mỗi người được đưa cho Hajime kiểm tra.

Kết quả rút thăm được công bố nhanh chóng.

Suneo chỉ nhận được một phiếu, chính là từ lá thăm cậu tự rút. Jaien được hai phiếu từ Hajime và Shizuka. Còn Shizuka chiến thắng với ba phiếu của Nobita, Doraemon và Jaien.

Nghe vậy, Jaien và Suneo lập tức buông một tiếng "Haaaaa…" dài, nét mặt thất vọng không giấu nổi.

"Hừ, mình đã nghĩ chắc chắn sẽ được." Suneo khoanh tay thở dài.

"Tớ đã chuẩn bị tinh thần bắt cá rồi cơ mà!" Jaien bĩu môi.

Shizuka cười dịu dàng:

"Đừng buồn mà, hôm nay đi ngắm cảnh thôi, nhưng nếu bọn mình thấy sinh vật biển đặc biệt hay tàu đắm, thì vẫn có thể ghé qua mà."

Tiếp nhận lời khuyên cả Jaien lẫn Suneo đều vui vẻ trở lại. Dù sao, việc bốc thăm cũng chỉ là để xác định mục tiêu chính, hai ý kiến còn lại không bị bỏ qua hoàn toàn.

Sau bữa sáng, mọi người phụ Hajime dọn dẹp. Doraemon thu hồi Lều Chung Cư.

Trong lúc đó, Nobita và Shizuka cùng nhau lau sạch phần bề mặt ngoài của Baky, khiến nó phát ra một chuỗi âm thanh điện tử vui vẻ:

"Tít tít... Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi. Cảm giác thật tuyệt vời."

Nobita bật cười: "Mình không biết xe cũng có cảm xúc đấy."

Cậu cũng không phải làm thấp nó, chỉ là cảm giác nó càng chân thành hơn, khác với tính cách nịnh hót cùng lạnh lùng lúc đầu mới gặp.

Shizuka xoa đầu Baky như xoa thú cưng, đáp lời: "Cậu ấy cũng đã đồng hành cùng mình mà."

Hajime từ xa nghe thấy, cũng không ngạc nhiên. Cậu sớm nhận ra Baky có vẻ hoạt động linh hoạt và biểu cảm hơn nhiều nguyên tác.

Hỏi ra mới biết Doraemon đã tranh thủ mang Baky đi nâng cấp trước chuyến đi. Nhờ có Thần Khí, mèo máy tiết kiệm được kha khá chi phí bảo trì, sửa chữa cùng bảo hiểm nên dùng số tiền ấy để mua gói nâng cấp năng lực cho Baky.

Tuy nhiên, do Doraemon chọn gói nâng cấp tiết kiệm nên Baky phải tự thích nghi và mở khóa từng tính năng theo thời gian. Tương tự kiểu bản cập nhật thủ công nên bây giờ nó trừ nguyên bản công năng càng cao cấp hơn, thì có gì năng lực mới mèo máy cũng không rõ.

Khi mọi thứ đã ổn định, cả nhóm chuẩn bị khởi hành cho ngày khám phá mới. Shizuka là người được quyền định hướng hôm nay, nhưng nhóm vẫn sẽ linh hoạt dừng lại nếu có điều gì đặc biệt xuất hiện trên đường.

Nhóm không tiếp tục đi sâu xuống đáy biển như trước nữa, thay vào đó, họ trồi dần lên những tầng nước gần mặt biển.

Không khí thay đổi hẳn. Cảnh sắc nơi đây rực rỡ hơn rất nhiều, ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp nước, vỡ vụn thành muôn vàn tia sáng lung linh, soi rọi xuống từng lớp san hô và cá đủ sắc màu. Tựa như một thùng sơn đủ loại màu lấp lánh pha trộn giữa lòng đại dương.

Cả nhóm hào hứng chạy xe dưới mặt nước, có lúc lại nhô lên khỏi bề mặt như đang lái mô-tô nước. Cá bơi dày đặc xung quanh, cả bầy cá thoi bạc, cá hồng sọc đen lượn lờ như đang đón chào họ.

Một đàn rùa biển khổng lồ bỗng xuất hiện, uy nghi mà hiền hòa, bơi theo đội hình chậm rãi về một hướng nào đó. Nhìn chúng như những con tàu cổ tích đang lướt đi giữa đại dương xanh.

Jaien và Suneo không kìm được hứng thú, liền nhảy khỏi Baky và rủ nhau đua bơi với đàn rùa. Có lẽ cả hai vẫn mang định kiến rằng rùa vốn chậm chạp, nên còn thách đố nhau xem ai vượt được nhiều rùa hơn.

Nhưng chỉ một lúc sau, hai cậu bạn liền nhận ra những con rùa biển này khi bơi nghiêm túc, tốc độ còn nhanh hơn cả xe đạp dưới nước bình thường.

Và như để tăng thêm kịch tính, phía sau đàn rùa không lâu, một đàn cá mập bất ngờ xuất hiện, bơi thẳng về hướng Jaien và Suneo - những kẻ "bám đuôi" chậm chạp nhất.

"Á, cá mập! Bơi nhanh lên!" Jaien hét lớn, mặt tái mét.

Suneo cũng không kém phần hoảng loạn, chân tay loạn xạ vẫy nước: "Không đua nữa! Không đua nữa! Cho tớ lên xe!"

Cả hai lập tức từ bỏ "cuộc thi" mà mình đề ra, vội vàng quay đầu, bơi thục mạng về phía Baky. May mắn thay, Doraemon đã nhanh trí dùng cầu câu kéo hai người ngay khi họ áp sát.

Baky "tít tít" một tiếng báo hiệu rồi phóng v·út đi, để lại đàn cá mập phía sau lượn qua, không mấy quan tâm.

Nobita thở phào: "May mà đàn cá mập không đuổi…"

Shizuka che miệng cười khúc khích: "Hai người các cậu đúng là…"

Suneo lấy lại bình tĩnh, vội giải thích: "Thật ra hầu hết các loài cá mập không t·ấn c·ông người, chúng chỉ nhầm người cùng hải cẩu mới cắn, sau đó liền bỏ đi hoặc bị kích thích bởi mùi máu tươi t·ấn c·ông tiếp."

Jaien ngồi bên cạnh nghe, cảm giác có bị nói móc là nhát gan, bực mình nói: "Vậy cậu bơi nhanh như vậy làm gì!"

Suneo muốn giải thích là mình bị Jaien hét làm giật mình, nhưng tại những người khác hòa giải nên thôi không nói nữa.

Hajime bơi gần đó, liếc nhìn bầy rùa giờ đã thành những chấm mờ trong làn nước sáng: "Tốc độ thật không thể xem thường… nhưng hướng di chuyển của chúng, có vẻ hơi bất thường."

Doraemon nghe vậy cũng mở màn hình quét định vị, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

Sau khi tránh xa khu vực đàn cá mập, nhóm tiếp tục di chuyển về phía Đông. Mặt biển phía trên dần sáng hơn, ánh nắng rải thành từng dải lung linh len lỏi xuống mặt nước, tạo thành khung cảnh như kính vạn hoa.
Baky vẫn nhẹ nhàng lướt đi sát rìa mặt nước, để nhóm vừa dễ quan sát phía trên, vừa tiếp cận sinh vật bên dưới.

Chỉ một lúc sau, một đàn cá heo mỏ dài (Stenella longirostris) bắt đầu bơi song song với xe. Chúng lướt trên làn nước như những mũi tên bạc, thỉnh thoảng lại tung mình lên khỏi mặt biển nhào lộn rồi rơi xuống đánh nước tung tóe.

"Tít tít... Đây là cá heo mỏ dài, thường sinh sống ở vùng nước ấm và cận nhiệt. Chúng có trí thông minh cao và đặc biệt thích chơi đùa cùng các vật thể lạ như... phương tiện của các bạn, cũng chính là tôi." Baky đều đều giải thích, không hiểu cho người ta cảm giác nó đang khen mình.

Jaien reo lên: "Chơi cùng tụi nó chắc vui lắm!”

Cậu cùng Suneo không chờ thêm, lập tức nhảy xuống xe lần nữa, lặn mình theo bầy cá heo. Ban đầu cả hai còn đuổi kịp, nhưng khi bầy cá heo bắt đầu tăng tốc, chúng nhẹ nhàng bỏ xa hai cậu bạn vẫn còn đang ngơ ngác.

Nhóm tiếp tục chơi đùa với chúng một lúc, đuổi bắt và xoay vòng cùng nhau trong làn nước xanh thẳm. Nhưng đến khi chuẩn bị rẽ sang hướng khác, đàn cá heo vẫn bơi theo, thi thoảng lại nhào lộn hoặc húc nhẹ vào thân xe Baky như không muốn chia tay.

"Không phải chúng định theo tụi mình đến tận Tam giác Bermuda đấy chứ?" Nobita nửa than thở nửa đùa.

"Bọn mình bị cá heo bám đuôi rồi." Shizuka thì thầm. "Giờ phải làm sao đây?"

"Tít tít… Loài cá heo thường hình thành mối quan hệ xã hội rất mạnh. Nếu đã coi các bạn là đồng loại, chúng sẽ không dễ rời đi đâu." Baky lên tiếng giải thích.

Cả nhóm đành tiếp tục hành trình, để mặc đàn cá heo đùa giỡn xung quanh. Vừa mới ổn định lại, nhóm liền phát hiện phía xa có một cụm chim biển đang sà xuống. Chúng có bộ lông trắng xen nâu đỏ, mỏ dài và nhọn như lao.

"Tít tít... Đó là loài chim booby chân đỏ, một loài chim biển thuộc họ Sulidae, thường xuất hiện gần các đảo nhiệt đới. Chúng có tập tính săn mồi bằng cách lao thẳng xuống nước với tốc độ cao, bắt cá ngay dưới mặt biển rồi ngoi lên ngay lập tức. Kỹ thuật này gọi là plunge-diving."

Nobita chậm chạp nhìn qua, ngạc nhiên: "Chúng nhắm chuẩn ghê ha!”

Suneo bật cười: "Giống mấy vận động viên nhảy cầu vậy!”

Chạy tiếp vài hải lý, nhóm bắt gặp một khu vực rừng rong biển dày đặc. Những sợi rong biển khổng lồ màu xanh thẫm (Macrocystis pyrifera) kéo dài từ đáy lên tận gần mặt nước, tạo thành một tán rừng đung đưa theo dòng chảy.

Ở giữa đám rong, cả nhóm phát hiện những cụm trứng tròn lấp lánh như ngọc trai bám đầy trên cọng rong.

"Tít tít... Đây là khu vực sinh sản của loài cá pipefish, họ hàng với cá ngựa. Chúng chọn các tán rong làm nơi ẩn nấp và sinh sản. Trứng thường được dính chặt vào bề mặt tảo để tránh bị cuốn trôi."

Jaien tròn mắt nhìn: "Đây là trứng cá thật sao? Mà trông giống trang sức dưới biển ghê!"

Sau một hồi khám phá, nhóm dừng lại ở một bãi đá ngầm yên tĩnh để thu thập thực phẩm cho bữa trưa.

Hajime nhẹ nhàng lướt tay qua các rãnh đá, khéo léo dùng dụng cụ nhặt từng con nhím biển màu tím thẫm (Strongylocentrotus purpuratus) sau đó cho vào túi bảo quản.

"Cẩn thận gai nhọn đấy." Doraemon nhắc như thói quen, khi thấy Nobita không đeo găng tay chạm vào gai nhím biển.

"Nhím biển có thể ăn sống được đúng không?" Jaien vừa phụ vừa nuốt nước bọt hỏi.

"Có thể! Nhưng chỉ phần tuyến sinh sản (gonad) bên trong thôi." Hajime thu trong tay cậu nhím biển, trả lời.

Bên cạnh đó, Shizuka đang hái các dải rong biển wakame tươi non, chúng mượt và mềm, tỏa ra một mùi tanh nhẹ nhưng thanh mát.

"Rong wakame này luộc nhẹ lên ăn kèm nước tương rất ngon." Hajime giải thích cho cô vài công thức nấu ăn từ rong trong cuốn sổ tay thực phẩm của mình.

Suneo thì tìm thấy vài vỏ sò đặc biệt, màu ngọc trai có vân tím, liền hí hửng bỏ vào túi: "Không biết có ngọc không, nhưng nhìn vậy cũng đủ để khoe rồi!"

Cả nhóm chuẩn bị dựng trại để bắt đầu bữa trưa. Rong biển, nhím biển và các sinh vật thu được sẽ là nguyên liệu chính cho thực đơn hôm nay.

Nhóm bắt đầu chuẩn bị cho bữa trưa quen thuộc theo đúng nhiệm vụ phân công. Nobita, Jaien và Suneo lo việc dựng lại Lều Chung Cư.

Dù không khí dưới nước không nóng, nhưng việc vận động khiến cả ba toát mồ hôi, Nobita vẫn than vãn như thường, còn Jaien thì lớn tiếng sai Suneo cầm đúng chỗ bơm.

Dù lục đục, nhưng cuối cùng lều cũng được dựng lên vững vàng như mọi khi. Chỉ là đi ngang qua Doraemon cuối cùng vẫn là không biết có nên nói việc đó là bơm tự động không.

Bên cạnh, Hajime và Doraemon phối hợp chuẩn bị khu vực nấu nướng. Rong biển được Doraemon theo Hajime chỉ dẫn chia hai phần sơ chế, một phần nấu súp Miso rong biển, phần khác đem chiên giòn làm món ăn vặt.

Trong khi đó, Hajime bên cạnh tỉ mỉ tách nhím biển, những con tươi rói nhóm thu thập buổi sáng, lấy phần thịt và trứng biển béo ngậy.

Shizuka thì tập trung bảo dưỡng lại Baky. Chiếc xe sau khi va phải thềm đá khi né đàn cá kiếm, giờ xước vài mảng nhỏ. Cô ngồi tỉ mẩn lau chùi phần vỏ, dán lại bằng miếng vá chuyên dụng và dùng dụng cụ đánh bóng mà Doraemon để lại. "Tít tít… cảm ơn bạn, Shizuka. Chị thật dịu dàng." Baky vang lên, khiến cô bật cười.

Xong việc nhóm bắt đầu ăn trưa, hôm ấy gồm có các món chủ yếu từ rong biển cùng nhím biển là chính.

Súp Miso rong biển là món đầu tiên được dọn lên. Nước súp trong ngần với các miếng đậy hủ non mềm mịn, mùi tương miso thơm dịu hòa quyện vị biển của rong tươi, được Hajime cắt nhỏ thành từng sợi như mì. Nobita vừa húp vừa hít hà:

"Món này mà sáng nào cũng ăn thì tớ có thể dậy sớm mỗi ngày luôn!"

Doraemon đưa mắt nhìn cậu, nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không nói gì. Mèo máy đang bận gặm phần rong biển chiên giòn. Những miếng rong được lăn nhẹ qua bột, chiên phồng lên như bánh tempura.

Khi cắn vào đã nghe tiếng giòn rụm, răng rắc vui tai, vị mặn nhẹ hòa với vị ngọt đặc trưng, mỡ từ lớp bột áo sủi bọt nơi đầu môi.

Sashimi nhím biển tươi vừa được sơ chế, xếp gọn gàng lên đá lạnh. Lớp thịt màu vàng óng ánh, mềm, thơm mùi nước biển. Được trang trí gọn gàng cùng nước tương Nhật, wasabi, củ cải bào.
Shizuka ăn một miếng, lập tức cảm giác sự béo ngậy nhưng không tanh, tan nhẹ trong miệng, hậu vị mặn nhẹ, ăn cùng nước chấm lại càng mỹ vị. Che miệng, cười khẽ khen: "Như vị của đại dương tan chảy vậy!"

Suneo thì chăm chú vào phần mì Ý sốt nhím biển. Sợi mì dai nhỏ, vừa phải chín tới, áo lớp sốt kem trộn với trứng nhím biển vàng óng ánh và mùi bơ thơm lừng. Bên trên rắc lấy hành tây cùng tiêu đen trang trí.

Cậu ăn một miếng lập tực rướn người lên giành thêm phần bên cạnh, rồi mới từ từ cảm nhận lại hương vị sánh mịn, hương nhím biển lan tỏa nhẹ, hậu vị béo thơm tràn gập trong khoang miệng.

Món chế biến lâu nhất được bưng lên là nhím biển nướng mỡ hành và trứng cá. Từng vỏ nhím được giữ nguyên, bên trong là hỗn hợp thịt nhím, hành phi, mỡ hành lá và vài hạt trứng cá hồi tươi.

Hajime lấy muỗng múc một miếng, hài lòng gật đầu khi cảm nhận được vị biển đậm, hành phi giòn mặn và trứng cá ngọt nhẹ thanh đạm vỡ ra tan trong miệng, cực kỳ hấp dẫn.

Jaien thì món nào cũng ăn, miệng đầy mùi thơm thức ăn. Những vẫn cố lấy thêm vài phần.

. . .

Hajime khoanh tay, tựa lưng vào vách mềm của Lều Chung Cư, ánh đèn trần rọi xuống hắt bóng cậu lên sàn như một nét bút mực nghiêng lệch. Không khí trong lều phảng phất hương gỗ cháy và nhím biển nướng chưa kịp tan hết.

Cả nhóm đã ngủ, nằm rải rác trong khu sinh hoạt chung với những chiếc chăn mỏng phủ qua người. Gương mặt ai nấy đều yên bình sau bữa trưa mãn nguyện, nhưng trong mắt Hajime, tất cả lại gợn lên một làn sóng bất an.

Cậu nheo mắt. Một tay chống cằm, một tay gõ nhịp nhẹ vào đùi, ánh nhìn lướt từ phòng người này sang người khác.

Từ sáng đến giờ, mọi người cư xử không giống thường ngày. Tưởng chỉ là mệt mỏi do hành trình dài, nhưng giờ ngẫm lại, từng biểu hiện đều rất vi tế mà không thể coi thường.

Jaien thường ngày tham ăn thật, nhưng hôm nay gần như... quá mức tham ăn. Cậu ăn liên tục từ bữa sáng đến bữa trưa, ăn vặt dọc đường, không màng lễ nghi, đến mức giành phần người khác.

Trước kia dù thô lỗ, Jaien vẫn giữ một mức kiềm chế cơ bản. Hôm nay, như thể dạ dày là cái hố không đáy. Đến màn văn nghệ, thứ cậu ta luôn đòi phần đầu tiên, thì lạ hoàn toàn bỏ lơ khác thường.

Shizuka, dịu dàng, tinh tế, thường là người cân bằng những ý kiến trái chiều. Nhưng hôm nay, cô tranh luận sôi nổi. Dù vẫn nói nhẹ nhàng, ánh mắt và giọng điệu của cô mang chút cố chấp, cứ như chỉ cần không đúng theo ý thì lòng sẽ không yên.

Nhất là khi lên kế hoạch hành trình hay lúc bảo vệ đề xuất đi ngắm cảnh. Cô vẫn là cô, nhưng có gì đó cứng lại trong tính cách.

Nobita vốn đã lười, nhưng hôm nay lại càng thiếu sức sống. Không than vãn nhiều như mọi khi, mà trầm hơn, ít phản ứng. Không phải kiểu người đã trưởng thành, mà là lười đến vô cảm.

Cậu không phản đối cũng không hưởng ứng, nhiều lúc chỉ gật đầu qua loa rồi làm theo. Thậm chí lúc dựng lều, việc thường ngày cậu sẽ kêu ca mệt mỏi, lại làm một cách máy móc, thiếu sức sống.

Suneo mặc dù vẫn nói nhiều về tiền và kho báu, nhưng khác với bình thường, cậu ấy không thật sự chủ động hành động. Không thấy cảnh cậu ấy lén giấu vật phẩm quý hay lên kế hoạch như mọi khi.

Doraemon, bình thường là nhạc trưởng giữ nhịp cho nhóm, nay lại trở nên quá hiền hòa. Mèo máy chiều theo mọi đề xuất, không cằn nhằn, không nhắc nhở.

Lúc Jaien và Suneo cãi nhau buổi trưa, Doraemon cũng chỉ cười nhẹ rồi quay đi. Lúc bình thường, chắc chắn cậu ấy đã chen vào hòa giải. Giờ đây như thể không còn trách nhiệm.

Hajime nhìn qua sáu chiếc mặt nạ mà nhóm mang theo trong ba lô phụ, ánh mắt càng lúc càng sâu.

"...Ảnh hưởng sớm như vậy sao?"

Cậu đã nghi ngờ từ trước. Sáu chiếc mặt nạ, rõ ràng không đơn giản chỉ là Thần Khí bình thường. Dù chưa thể phân tích chúng hoạt động thế nào, nhưng... nếu đúng như Hajime nghĩ, thì chúng không chỉ là công cụ, mà là nhân tố thao túng hoặc đồng hóa dần cảm xúc và tính cách người đeo.

"Không phải chiếm hữu… nhưng có thể là phóng đại theo bản chất khuyết thiếu?"

Tình trạng nhóm bạn không phải là hoàn toàn xấu. Trên thực tế, Hajime sớm phát hiện ra một điều đáng chú ý, những chiếc mặt nạ không chỉ khuếch đại mặt trái cảm xúc, mà dường như còn âm thầm hút đi những dòng năng lượng tiêu cực ấy.

Cậu đã thấy điều đó rất rõ trong Jaien, cơn thèm ăn không chỉ đến từ tính cách bình thường của cậu ấy, mà là tích tụ nhiều lần cảm giác bị thua thiệt, không được thỏa mãn.

Tương tự, Shizuka, luôn dịu dàng, luôn nhường nhịn, lại dễ bùng lên khi được quyền quyết định như thể mặt tiêu cực ấy được cho phép trồi lên rồi lại bị rút dần khỏi cô.

Không ai mất kiểm soát, nhưng ai cũng bị bào mòn một phần.

"Có vẻ để kích hoạt những mặt nạ ấy… cần một lượng lớn cảm xúc tiêu cực. Và ngược lại, chúng cũng dần hút hết những phần đó khỏi người gần đó."

Tạm thời, chúng không nguy hiểm, thậm chí, còn là giải thoát. Nhóm bạn sau vài ngày chắc chắn sẽ trở lại bình thường, thậm chí có thể là "tốt hơn" theo một nghĩa nào đó. Nhưng Hajime biết… đó chỉ là cái bẫy êm ái.

Con người không phải cỗ máy.

Và ngay cả máy móc, cũng cần dao động, trì trệ, ngẫu hứng, để không hóa thành tuyệt đối cứng nhắc.

Nếu mặt trái cảm xúc bị hút đi mãi… họ sẽ ra sao? Chỉ còn lý trí thuần khiết? Hay là sự trống rỗng lạnh lẽo?

"Cười vì cần, không phải vì muốn. Lựa chọn vì hợp lý, không vì bản năng. Thấy nguy hiểm thì né, thấy tổn thương thì vô cảm."

Cậu không nghĩ mình sẽ để chuyện đó xảy ra. Mặt trái là một phần con người, là bóng để tạo nên ánh. Một người hoàn toàn "tốt" đôi khi… chính là người nguy hiểm nhất.

"Cậu ấy không biết giận."

"Cô ấy không bao giờ ghen."

"Nó không thấy sợ."

Những lời ấy nghe có vẻ lý tưởng… nhưng với Hajime, đó là lời báo động đỏ.

Cậu thở dài, cúi người nhặt một mảnh vỏ sò từ lối đi, nhẹ nhàng xoay xoay trong tay. Những đường gờ trên vỏ giống như những luồng cảm xúc nhỏ bé mà con người tích trữ theo năm tháng. Có vết xước, có mảnh sắc cạnh, nhưng tất cả tạo nên hình dáng duy nhất - cá tính.
7.8
Tiến độ: 100% 125/125 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025