Chương 120: Chôn dưới biển sâu đồ vật.
27/04/2025
10
7.8
Chương 120: Chôn dưới biển sâu đồ vật.
Sau khi rời khỏi khu tàn tích, nhóm bạn tiếp tục hành trình xuống sâu hơn, từ độ sâu 1000 mét đến 3000 mét.
Đây là vùng dốc lục địa, chuyển tiếp giữa thềm và đáy đại dương, nhiệt độ chỉ khoảng 4°C và áp suất nước cao gấp hàng trăm lần so với mặt biển. Cảnh vật trở nên u ám, với những đồng bằng biển sâu trải dài, xen kẽ là các rãnh nứt và núi ngầm.
Xe được Baky điều khiển lướt nhanh qua lớp bùn mịn phủ đáy biển. Cả nhóm yên lặng quan sát khung cảnh tối tăm mà kỳ ảo phía trước, chỉ có tiếng lốp xe nghiền nhẹ từng lớp trầm tích mỏng.
"Tít tít... Độ sâu hiện tại là 1120 mét. Sinh vật sống ở đây chủ yếu nhờ vào hóa dưỡng thay vì quang hợp."
Ánh sáng dịu từ Baky lan tỏa, chiếu lên một bầy sinh vật lạ đang trôi lơ lửng như những vệt khói lặng lẽ:
"Tít tít... Các cậu đang thấy Bathocyroe fosteri, loài sứa mà cơ thể gần như trong suốt, có thể co rút lại để phóng thích một loại gel tạo ra hiệu ứng ánh sáng quang học."
Jaien trợn mắt: "Trông như mấy cái lưới phát sáng vậy, bọn này có ăn được không nhỉ?"
Doraemon lắc đầu: "Mình cũng không chắc. Dù chúng thân thể phần lớn là nước những vẫn có người săn bắt chúng để ăn."
Xe tiếp tục đi, vượt qua các khe nứt núi lửa ngầm tỏa ra ánh sáng xanh mờ. Một đám ốc biển cuộn tròn như đá cuội bò chậm rãi trên nền đất:
"Tít tít... Đây là ốc chân vảy sắt (Scaly-foot gastropod). Loài này chỉ sống quanh miệng phun thủy nhiệt. Vảy chân làm từ pyrit, tức là vàng giả nhưng rất chắc chắn."
Shizuka tò mò: "Vỏ của nó như giáp vậy... Không biết chúng có phải chiến đấu không nhỉ?"
Những người khác cũng tò mò nhưng Baky không giới thiệu thêm, nó dường như chỉ có thông tin cơ sở của các loài này.
Khi xe đến độ sâu hơn 1500 mét, những khối trụ đen như đá bazan hiện lên, trên bề mặt bám đầy một loài sinh vật đỏ trắng như dải lụa trắng đang uốn lượn:
"Tít tít... Đây là sâu ống khổng lồ (Riftia pachyptila). Chúng không có miệng, không có dạ dày, nhưng tồn tại nhờ cộng sinh với vi khuẩn chuyển hóa sunfua từ miệng phun nhiệt thành năng lượng sống."
Nobita nghe cái hiểu cái không nói: "Không có dạ dày nên chúng sẽ không b·ị đ·au bụng phải không?"
Baky tiếp lời: "...Tít tít... Xin đừng hỏi tôi những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy. So với môi trường sống của các cậu thì đúng là rất khác. Nhưng đây là một dạng sống hoàn toàn ổn định."
Từ khoảng 2200 mét trở đi, nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, ánh sáng Baky chiếu lên một sinh vật như chiếc lá rách dính đầy bùn:
"Tít tít... Các cậu đang gặp cá mù gelatinous (Aphyonus gelatinosus) cá xương gelatin. Không có vảy, không có xương cứng, gần như là nước có hình dạng. Đây là một trong những loài có mật độ khám phá ít nhất."
Jaien nhìn nó bò qua: "Chúng nhìn như xác cá phân hủy trong nước vậy."
Nhóm nghe vật đột ngột cảm giác nước xung quanh có chút bẩn, nhất là Shizuka, cô tái mặt, đang không biết có nên xin mọi người cho mình đi tắm một lát không.
Đến độ sâu 2800 mét, áp lực nước khổng lồ không ngăn nổi ánh nhìn tò mò của cả nhóm khi một sinh vật có hình dáng kỳ dị xuất hiện trong tầm mắt.
Nó bơi chậm chạp, lớp da nâu đỏ nhạt như nhung, nhưng điểm khiến mọi người chú ý nhất chính là chiếc bụng phình to dị thường, gần như kéo lê theo dòng nước.
Baky vang lên nhẹ nhàng:
"Tít tít... Phát hiện sinh vật: cá biển đen (Black swallower). Loài này nổi tiếng vì khả năng nuốt chửng con mồi lớn hơn chính nó gấp nhiều lần. Nhờ hàm linh hoạt và dạ dày cực kỳ đàn hồi, nó có thể nuốt trọn cả cá dài tới hơn hai lần cơ thể mình."
Nobita rùng mình:
"Oaaa... nhìn cái bụng kìa! Nó nuốt thứ gì thế?"
Jaien cũng ngạc nhiên:
"Mà làm sao nó tiêu hóa nổi mấy con to vậy chứ?"
Baky đáp nhanh: "Tít tít... Nếu con mồi phân hủy quá lâu, cá biển đen có thể bị thối rữa từ bên trong. Đây là nguyên nhân khiến nhiều mẫu vật từng được phát hiện c·hết trong trạng thái bụng quá tải."
Tiếp tục hành trình, không xa phía trước, trong lớp nước đen ngòm mờ mịt, một dải lấp lánh ánh sáng xanh lam nhạt uốn lượn hiện ra.
Nhóm bạn tròn mắt nhìn một sinh vật có hình dạng gần như dây ruy băng khổng lồ thân trong suốt như thạch, dài ít nhất hơn 20 mét, đang trôi nhẹ như một dải mây mờ giữa đại dương.
Baky cất giọng:
"Tít tít... Đó là Praya dubia, một trong những loài siphonophore dài nhất từng được phát hiện. Cấu trúc cơ thể không phải là một cá thể đơn lẻ mà là tập hợp các polyp và medusae hợp tác với nhau như một thực thể duy nhất. Loài này có thể dài tới hơn 40 mét, dài hơn cả cá voi xanh. Thường sinh sống trong vùng mesopelagic."
Doraemon nghe xong nheo mắt lại, sát lại gần Hajime và Suneo, hạ giọng thì thầm:
"Hai cậu có thấy kỳ lạ không?… Tớ nhớ loài sống ở độ sâu khoảng 700 đến 1000 mét, không thường xuất hiện ở độ sâu gần 3000 mét đâu."
Suneo gật đầu nhẹ:
"Không chỉ mỗi nó đâu, tớ để ý nãy giờ cũng có vài loài ở sai tầng sống thông thường…"
Hajime im lặng một lúc như để cảm nhận thứ gì, sau đó lặng lẽ nói: "Mức độ di chuyển tầng sống như vậy không phải điều ngẫu nhiên. Rất có thể là do t·hiên t·ai dưới đáy biển xuất hiện gây nên, khả năng cao là một trận núi lửa hoặc đ·ộng đ·ất đang hoặc đã hình thành."
Cả ba chuyển ánh nhìn về phía vùng tối xa hơn trước mặt. Không khí có phần căng thẳng dù đang ở trong lòng đại dương lạnh lẽo.
Họ không nói thêm gì, cũng không tiết lộ cho Nobita, Jaien và Shizuka, những người vẫn đang mải nhìn theo đuôi dải sáng kỳ lạ kia bằng ánh mắt háo hức.
Dưới độ sâu khoảng 3000 mét, nhóm bạn bắt đầu suy nghĩ về địa điểm để cắm trại.
Không phải vì mệt mỏi hay cạn kiệt năng lượng, mà là vì cảnh quan nơi đây xuất hiện quá nhiều lựa chọn thú vị khiến cả nhóm… khó quyết định.
Baky bật lên giọng máy quen thuộc:
"Tít tít... Tôi đã quét được vài địa điểm có tiềm năng cao phù hợp cho việc cắm trại. Xin mời các bạn lựa chọn!"
Địa điểm thứ nhất là một khu rừng dưới đáy đại dương, khiến cả nhóm kinh ngạc khi nhìn thấy qua màn sáng phát ra từ Baky.
Những "cây" mọc san sát nhau, cao v·út như rừng tre, thân thẳng, thon dài và màu xanh lục đậm, mềm mại lay động theo từng dòng hải lưu.
Trên thân và cành cây, những sợi tảo dài rũ xuống, như tán liễu trong gió, phủ trùm lấy không gian. Không khí nơi đây tĩnh lặng đến lạ, thậm chí mang chút ngột ngạt, như thể không gian cũng đang nín thở.
Điểm đặc biệt nằm ở những bông hoa mọc dưới gốc tảo, trông như kết hợp giữa hoa mào gà và hoa sen, với từng cánh xòe rộng, màu trắng ngà, bên trong phát ra ánh sáng nhè nhẹ như thủy tinh đang phát quang. Khi có chuyển động nước, chúng phát ra tia sáng nhấp nháy như tín hiệu sống.
Shizuka trầm trồ: "Như là kiệt tác của đại dương!"
Doraemon lẩm bẩm kiểm tra chỉ số:
"Địa điểm không tồi nhưng bên trong có không thiếu khí độc, nếu ở đây thức ăn có thể bị hư."
Cả nhóm gật đầu, tuy tiếc nhưng vẫn ghi nhớ địa điểm này để quay lại chơi đùa sau.
Địa điểm thứ hai là một cảnh tượng khiến tất cả đều dừng lại thán phục.
Đó là một cái ao nước nằm chênh chếch dưới mặt đáy biển, nơi mà nước bên trong nó có màu xanh ngọc pha tím, rõ ràng khác biệt hoàn toàn với vùng nước biển xung quanh. Độ sâu bên trong ao vẫn chưa đo được chính xác, khiến nó càng thêm phần bí ẩn.
Baky giải thích:
"Tít tít… Đây là hiện tượng hồ mặn dưới đáy biển, nơi có sự phân tầng nước và độ mặn cao hơn biển xung quanh. Có khả năng là cửa sổ thông đến tầng địa chất sâu hơn."
Ngay bên cạnh là một con tàu hải tặc đắm, thân gỗ mục nát, cột buồm gãy, bánh lái nứt vỡ. Dưới ánh sáng mờ nhòe của biển sâu, nó hiện lên như một bóng ma câm lặng.
Nobita hét lên phấn khích: "Tàu hải tặc thật kìa!! Chắc chắn bên trong có kho báu!"
Sau khi cả nhóm thám hiểm vào trong, quả nhiên họ tìm thấy nhiều rương gỗ chứa vàng, đá quý và chuỗi ngọc trai, tuy đã ngả màu nhưng vẫn sáng lấp lánh. Một vài đồng tiền cổ lăn ra, phát tiếng lanh canh nghe đến giật mình giữa nơi yên tĩnh đến rợn người này.
Jaien ôm rương gào lên: "Mình không về nữa! Ở đây làm tìm kho báu dưới biển luôn!"
Suneo bật cười: "Cậu không về, làm sao đem chúng đổi thành tiền."
Địa điểm thứ ba là một rãnh biển sâu, có độ sâu đo được lên đến sáu ngàn mét. Đây là nơi duy nhất trong hành trình mà cả nhóm gần như không có gì để chê, ít nhất là về mặt địa hình.
Toàn bộ lòng rãnh trải dài như một đường hầm tự nhiên với các ngọn núi đá đỉnh bằng, nằm xếp tầng như những bậc thang khổng lồ, xen kẽ là các sườn dốc nghiêng uốn lượn mềm mại, trông chẳng khác gì đường đua uốn khúc trong phim viễn tưởng.
Suneo phấn khích vỗ tay: "Giống như một trường đua tự nhiên! Mình đề nghị tổ chức một cuộc đua xe ở đây!" Jaien theo vỗ tay ầm ầm đồng ý.
Địa điểm thứ tư là một khu di tích nhỏ hẹp, ẩn mình dưới một khe đá kín. Khác với di tích trước kia mang quy mô rộng lớn, nơi này có kiến trúc rất thấp bé và mảnh mai, giống như được thiết kế cho những người chỉ cao chưa đến một mét năm.
Các cổng vòm chỉ cao tầm hai cái Doraemon, còn các hành lang chỉ vừa một người cúi người mới chui qua được. Đồ vật bên trong đã gần như mục nát, chỉ còn lại nền móng cùng vài hoa văn chạm khắc nhỏ đến nỗi phải rọi sát mới thấy rõ.
Shizuka vừa quan sát vừa cười nhẹ: "Chỗ này chơi trốn tìm thì thật không tồi…"
Nobita thì xanh mặt, run giọng nói: "Nhưng nếu cắm trại ở đây... tớ thấy rợn rợn kiểu gì ấy."
Thật vậy, ngoài vẻ độc đáo, nơi đây mang theo cảm giác trống vắng, tịch mịch, không phải vì nguy hiểm, mà vì… quá yên ắng, đến mức mọi âm thanh như bị hút sạch khỏi không gian.
Địa điểm thứ năm, cũng là nơi cuối cùng Baky giới thiệu, là một hang động ngầm dưới chân núi đá.
Lối vào khá nhỏ, phải cúi người mới lọt qua, nhưng khi vào bên trong thì lập tức cảm nhận được không gian tròn lớn thoáng đãng, như đi từ khe nứt hẹp bước ra giếng trời bí mật của biển cả.
Điểm đặc biệt khiến mọi người sững sờ là trần động được phủ đầy tinh thể biển phát quang, lấp lánh như hàng ngàn vì sao đính trên mái trời.
Ánh sáng phát ra từ Baky chiếu lên càng làm các tinh thể rung rinh phản chiếu, tạo thành những vòng sáng ngũ sắc nhảy múa trên vách đá và mặt sàn.
Jaien ngửa đầu ngắm nhìn, bất giác hạ giọng: "Đẹp… như mơ vậy!!"”
Hajime khẽ gật đầu, ánh mắt trầm lắng quan sát, nơi này không chỉ có vẻ đẹp, mà còn mang theo cảm giác bảo hộ tự nhiên, như một căn phòng bí mật được biển cả giấu kỹ hàng triệu năm.
Cả nhóm lúc này đều im lặng trong vài giây, ánh sáng vỡ vụn trên trần động phản chiếu lên khuôn mặt từng người.
Cuối cùng nhóm chọn hang động phát sáng làm điểm cắm trại. Doraemon nhanh chóng lấy ra Lều Chung Cư, rồi đưa cho mấy người còn lại bơm hơi, trong khi bản thân đi chuẩn bị tiệc nướng.
Không ai phản đối, mọi người tản ra làm việc riêng.
Mặc dù đang ở dưới biển và trên người luôn mang theo Thần Khí giúp sạch sẽ cơ thể, Shizuka vẫn cảm thấy bức bối. Cô khẽ nói với mèo máy:
"Doraemon, tớ muốn đi tắm nước nóng một chút, được không?"
Mèo máy đang kiểm tra nguyên liệu quay đầu lại, gật đầu: "Cậu vào nhà vệ sinh trong phòng đi, tớ có cài sẵn chế độ tắm nước nóng tuần hoàn, không lo thiếu nhiệt đâu."
"Cảm ơn nhé." Shizuka mỉm cười rồi nhanh chóng trở về lều nhưng nhận ra nó chưa dựng lên, đành phải quay qua giúp Nobita
Jaien và Suneo thì lại không hứng thú làm việc hay nghỉ ngơi. Cả hai cùng lén đi vào khu vực bên trong hang động, nơi các tinh thể thủy tinh lấp lánh hơn, ánh sáng phản xạ tạo thành một thứ ánh sáng lung linh kỳ ảo.
Jaien nói với vẻ phấn khích:
"Chỗ này giống như mê cung ấy nhỉ. Biết đâu có đường bí mật!"
Suneo kéo theo cái máy ảnh, gật gù: "Nếu tìm được gì hay ho thì tớ sẽ chụp lại làm tài liệu du lịch đáy biển luôn!"
Hai người lập tức bước sâu hơn vào bên trong, tiếng bước chân vang vọng hòa cùng tiếng nước lặng lẽ chảy.
Nobita thì không may mắn như vậy. Vì chậm chân, cậu bị bỏ lại với cái bơm tay, phải một mình thổi phồng Lều Chung Cư khổng lồ.
"Hu hu... Lúc chơi thì ai cũng có phần, tới lúc làm thì bỏ lại mình tớ…" Nobita vừa bơm vừa rên rỉ than. "Tớ cũng muốn đi khám phá! Tớ cũng muốn đi tắm mà…"
May là Shizuka rất nhanh chạy lại an ủi cùng giúp cậu. Doraemon đi ngang qua nhìn vất vả bơm đều cả hai, không biết có nên nói cho hai người là cái đó có chế độ bơm tự động.
Hajime lặng lẽ rời khỏi khu vực cắm trại, bơi ngược dòng lên trên theo tín hiệu đám mực máy của mình.
Do độ sâu quá lớn, mực máy không thể kéo trực tiếp số rác thu được xuống hang cắm trại, nên Hajime buộc phải tự bơi lên gom.
Tính đến hiện tại, đội mực đã gom được khoảng gần hai ngàn tấn rác hỗn hợp, đa phần là nhựa công nghiệp, khung tàu hỏng và tấm kim loại mục. Ngoài ra còn một ít vàng bạc, châu báu bị cậu giữ riêng lại.
Khi cậu còn đang kiểm tra phần rác, một luồng xung điện đột ngột phóng đến, quét ngang qua lớp đá và tảo biển, làm cả nền đá dưới chân nổ tung từng mảnh.
Hajime phản xạ như đã biết trước, bình tĩnh lắc người lướt qua, rồi đảo người trôi về phía bóng tối. Ánh mắt lạnh nhạt quan sát thứ t·ấn c·ông mình.
Đó là một con cá khổng lồ lớn chừng hai mét, dài hơn năm mét, thân đen tuyền, các sọc xám chạy dọc như vết cắt laser. Nó có hình thù giống cá mặt quỷ, nhưng bề ngoài góc cạnh như được thiết kế cho khí động học, và toàn thân nhẵn bóng như thép mạ titan.
Tròng mắt nó như hai cái đèn pha, không hề có cảm xúc, chỉ là một luồng sáng lạnh, phát quang nhẹ như đèn cảnh báo.
Hajime nhận ra nó. Một Cá Quỷ, loại sinh vật máy sinh học của nền văn minh Altatic. Loài này được thiết kế như một thiết bị trinh sát tự động, không có ý thức tự chủ. Nhiệm vụ của chúng là tuần tra, canh gác hoặc tiêu diệt những kẻ xâm nhập hoặc lại gần khu vực của Altatic.
Mà nó xuất hiện ở đây cũng nói rõ một việc. "Mình biết mà…Cốt truyện… đã bắt đầu."
Cậu cũng không có ý định thả đi con Cá Quỷ này.
Nó, trong tay Hajime, còn có giá trị hơn là một mối đe dọa. Ngay khi lớp xung điện bị niệm lực của cậu chặn lại, Hajime không do dự giơ tay lên, hồ lô sau lưng bật mở, cát đen tuôn ra như l·ũ l·ụt, cuộn trào bao phủ con cá máy khổng lồ.
Hợp Kim Ngôi Sao Đen bắt đầu phát huy năng lực chính của nó - đồng hóa vạn vật. Lớp cát bám lấy toàn thân con cá như dung dịch sống, từ vảy máy đến khớp nối, từ hệ thống v·ũ k·hí đến nguồn năng lượng.
Cơ thể Cá Quỷ giãy giụa, phóng ra xung điện dày đặc, thậm chí dùng đến chùm từ tính mạnh để kháng lại, nhưng tất cả đều bị hấp thu, hóa giải.
Chỉ trong vòng vài giây, cát đen hoàn toàn bao phủ sinh vật cơ giới, rồi từ từ phân giải nó từ cấp độ nguyên tử. Dưới ánh sáng mờ nhạt của tầng sâu đại dương, Hajime đứng đó, mắt không chớp nhìn từng phần kim loại tan rã thành dòng, rồi bị hút ngược vào trong cơ thể cát đen.
Nhưng năng lực thật sự không chỉ dừng lại ở đó. Ngoài năng lực chính, Hợp Kim Ngôi Sao Đen còn có hai năng lực thứ yếu:
Một là biến hình, Hajime thường sử dụng nó để thay đổi hình dạng của cát thành đủ loại v·ũ k·hí, công cụ hoặc phương tiện. Đây là khả năng kiến tạo linh hoạt dựa trên ý chí của cậu.
Hai là hồi tưởng, một năng lực đặc biệt khó dùng. Cát đen có thể mô phỏng lại bất kỳ vật thể nào nó từng nuốt, thậm chí giữ nguyên công năng, cấu trúc và tính năng hoạt động.
Này hai năng lực tuy tương hỗ nhưng bản chất lại rất khác biệt. Biến hình, cấu trúc cơ bản hoàn toàn do cát đen tự kiến tạo, một dạng sao chép hình dáng, tái tạo chức năng theo cách của Hajime, dễ điều chỉnh nhưng cũng dễ bị phát hiện khác biệt nếu có đối chiếu chi tiết.
Còn hồi tưởng, thì hoàn toàn ngược lại, cát đen phân giải vật thể, sau đó biến chính mình thành chất liệu gốc của vật ấy, mô phỏng lại nguyên bản, bao gồm luôn cơ chế, thuộc tính và đặc điểm từng bộ phận chi tiết.
Chỉ có điểm duy nhất khiến nó không phải vật thể gốc chính là chủ nhân của nó là Hajime.
Cậu đứng yên giữa vùng nước tối, quan sát lớp cát đen tràn qua vặn vẹo rồi dần co rút lại thành hình… chính là con Cá Quỷ lúc trước, không khác gì bản gốc về mặt ngoại hình hay hệ thống cảm biến. Chỉ có một điều khác biệt duy nhất là nó đã bị đồng hóa.
Hajime đứng cách đó không xa, ánh mắt không giấu nổi sự trầm tư.
"Mọi thứ… có lẽ đã bắt đầu lệch khỏi nguyên tác rồi."
Con Cá Quỷ xuất hiện ở đây, không chỉ đơn giản là một sự trùng hợp. Nó là tín hiệu. Tín hiệu cho sự khởi đầu của biến động.
Hajime không dám chắc những gì sắp tới sẽ đi theo lộ trình cốt truyện cậu từng biết. Chính vì vậy, điều cần thiết nhất lúc này là thông tin.
Cậu khẽ gật đầu, truyền lệnh qua niệm lực:
"Khởi động chế độ do thám. Mục tiêu chính: khu vực căn cứ của Atlantic. Mở rộng tuyến quét: toàn vùng biển tầng sâu. Báo cáo bất kỳ dấu hiệu nào của công trình, sinh vật nhân tạo, hoặc dị thường năng lượng."
Nhưng không chỉ vậy. Hajime còn có một mối quan tâm khác, chính là toàn bộ đại dương này.
Cậu từng đọc được trong tài liệu của cô Tamamo, những ghi chép từ tương lai, phân tích từng tầng đại dương như một hầm mộ khổng lồ chứa hàng trăm vạn thứ cổ đại, quái dị hoặc bị phong ấn từ kỷ nguyên trước bởi các nền văn minh cũ.
Hajime khẽ thở dài.
Cậu không biết mình có nên tiếp tục để những thứ ấy tồn tại, để nhân loại trong tương lai từng bước khai quật rồi đối mặt hay là can thiệp từ bây giờ, triệt để xóa bỏ chúng như chưa từng tồn tại. Thay đổi một phần biển sâu nghĩa là thay đổi tiến trình lịch sử.
Nhưng nếu cậu giữ nguyên liệu có thứ gì đó sẽ thức dậy sớm hơn? Sớm đến mức không còn thời gian để chuẩn bị?
Hajime lắc đầu, hít một hơi thật sâu để gạt đi những suy nghĩ nặng nề về tương lai của đại dương và nhân loại.
Dò xét toàn bộ đáy biển là một công việc khổng lồ và cho dù cậu có mang theo năng lực cùng kiến thức, thì cũng không thể vội vàng.
"Chuyện đó để sau vậy." Cậu thầm nghĩ, rồi xoay người bơi về phía khu trại.
Trở lại Lều Chung Cư, khung cảnh hiện lên như một ốc đảo ấm áp giữa đáy biển tối tăm. Lều đã được bơm căng hoàn chỉnh, lớp màng bảo hộ phát ra ánh sáng mờ dịu như ánh nắng xuyên qua mặt nước.
Một bếp nướng dưới nước đặc chế cũng đã được dựng lên, lửa trại màu xanh lam bập bùng cháy.
Bên cạnh, các nguyên liệu được Hajime chuẩn bị từ sớm, có thịt cá, hải sản lạ, rau củ biển được tẩm ướp khéo léo, đã được dọn ra khay, sẵn sàng cho buổi tối ấm cúng và ngon miệng.
Nhưng kỳ lạ là… không có ai cả.
Không chần chừ, Hajime khẽ nhắm mắt, kích hoạt Haki Quan Sát. Từng làn sóng cảm ứng tinh vi toả ra trong bán kính hàng ngàn mét. Rất nhanh, một bản đồ hiện ra trong tâm trí cậu và mọi người đều hiện rõ vị trí.
Tất cả đều đang ở sâu bên trong lòng hang tinh thể.
Hajime nhướng mày. Lúc kiểm tra sơ bộ ban đầu, cậu không phát hiện có đường đi sâu bên trong. Tầng tinh thể ấy như bị bít kín hoàn toàn.
Cậu cũng không phát hiện có cơ quan máy móc hay năng lượng di chuyển đặc biệt nào. Có lẽ là do cấu trúc khoáng chất chồng lấp, hoặc có cơ chế nào đó chỉ mở ra khi có người chạm đến.
Cảm giác bất an loé lên trong lòng cậu.
"Chẳng lẽ động tinh thể này không đơn thuần là hang khoáng vật?"
Không nghĩ nhiều nữa, Hajime giơ tay, tạo ra một mảnh lưỡi kiếm, từ từ tiến về phía khe đá mà Haki chỉ dẫn. Cậu chạm nhẹ và mặt đá như màn nước di chuyển, để lộ một đường đi vừa đủ hai người lọt qua.
Bên trong, ánh sáng xanh nhạt như phản chiếu ngược lại ánh sáng từ Lều Chung Cư, chiếu ra những bóng phản quang lấp lánh.
Cậu bước vào và thấy con đường đang dần uốn lượn dẫn xuống sâu hơn, như thể lối đi được khắc trong lòng tinh thể chứ không phải do thiên nhiên hình thành.
"Có vẻ... nơi này không chỉ là nơi cắm trại đẹp." Càng đi sâu vào, Hajime càng cảm giác được hơi lạnh dâng lên như đang ở nam cực, các tầng tinh thể dường như là do băng làm, lấp lánh ánh xanh lam.
Cậu để ý thấy bên trong thỉnh thoáng xuất hiện mờ nhạt lại đa dạng lại phức tạp hoa văn, phù điêu hình mặt người với các biểu cảm bằng đá, băng và tinh thể.
Đường đi cứ như vậy dẫn sâu vào lòng đất, càng lúc càng có nhiều cấu trúc trông giống như hành lang.
Trên đỉnh vòm cong lên là các khối đá hình cầu, mặt người với đủ loại biểu cảm, gắn kết với nhau bằng các sợi khoáng tinh mảnh như lụa. Chúng rung nhẹ khi cậu bước qua, phát ra những âm ngân nhỏ, như chuông gió thủy tinh trong nhà cổ kính.
Ở một khúc quanh, Hajime bắt đầu cảm nhận được năng lượng sinh mệnh của nhóm bạn. Cậu thở nhẹ một hơi, tiếp tục bước đi, ánh mắt khẽ lóe lên.
"Nơi này từng là cái gì?"
Sau khi rời khỏi khu tàn tích, nhóm bạn tiếp tục hành trình xuống sâu hơn, từ độ sâu 1000 mét đến 3000 mét.
Đây là vùng dốc lục địa, chuyển tiếp giữa thềm và đáy đại dương, nhiệt độ chỉ khoảng 4°C và áp suất nước cao gấp hàng trăm lần so với mặt biển. Cảnh vật trở nên u ám, với những đồng bằng biển sâu trải dài, xen kẽ là các rãnh nứt và núi ngầm.
Xe được Baky điều khiển lướt nhanh qua lớp bùn mịn phủ đáy biển. Cả nhóm yên lặng quan sát khung cảnh tối tăm mà kỳ ảo phía trước, chỉ có tiếng lốp xe nghiền nhẹ từng lớp trầm tích mỏng.
"Tít tít... Độ sâu hiện tại là 1120 mét. Sinh vật sống ở đây chủ yếu nhờ vào hóa dưỡng thay vì quang hợp."
Ánh sáng dịu từ Baky lan tỏa, chiếu lên một bầy sinh vật lạ đang trôi lơ lửng như những vệt khói lặng lẽ:
"Tít tít... Các cậu đang thấy Bathocyroe fosteri, loài sứa mà cơ thể gần như trong suốt, có thể co rút lại để phóng thích một loại gel tạo ra hiệu ứng ánh sáng quang học."
Jaien trợn mắt: "Trông như mấy cái lưới phát sáng vậy, bọn này có ăn được không nhỉ?"
Doraemon lắc đầu: "Mình cũng không chắc. Dù chúng thân thể phần lớn là nước những vẫn có người săn bắt chúng để ăn."
Xe tiếp tục đi, vượt qua các khe nứt núi lửa ngầm tỏa ra ánh sáng xanh mờ. Một đám ốc biển cuộn tròn như đá cuội bò chậm rãi trên nền đất:
"Tít tít... Đây là ốc chân vảy sắt (Scaly-foot gastropod). Loài này chỉ sống quanh miệng phun thủy nhiệt. Vảy chân làm từ pyrit, tức là vàng giả nhưng rất chắc chắn."
Shizuka tò mò: "Vỏ của nó như giáp vậy... Không biết chúng có phải chiến đấu không nhỉ?"
Những người khác cũng tò mò nhưng Baky không giới thiệu thêm, nó dường như chỉ có thông tin cơ sở của các loài này.
Khi xe đến độ sâu hơn 1500 mét, những khối trụ đen như đá bazan hiện lên, trên bề mặt bám đầy một loài sinh vật đỏ trắng như dải lụa trắng đang uốn lượn:
"Tít tít... Đây là sâu ống khổng lồ (Riftia pachyptila). Chúng không có miệng, không có dạ dày, nhưng tồn tại nhờ cộng sinh với vi khuẩn chuyển hóa sunfua từ miệng phun nhiệt thành năng lượng sống."
Nobita nghe cái hiểu cái không nói: "Không có dạ dày nên chúng sẽ không b·ị đ·au bụng phải không?"
Baky tiếp lời: "...Tít tít... Xin đừng hỏi tôi những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy. So với môi trường sống của các cậu thì đúng là rất khác. Nhưng đây là một dạng sống hoàn toàn ổn định."
Từ khoảng 2200 mét trở đi, nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, ánh sáng Baky chiếu lên một sinh vật như chiếc lá rách dính đầy bùn:
"Tít tít... Các cậu đang gặp cá mù gelatinous (Aphyonus gelatinosus) cá xương gelatin. Không có vảy, không có xương cứng, gần như là nước có hình dạng. Đây là một trong những loài có mật độ khám phá ít nhất."
Jaien nhìn nó bò qua: "Chúng nhìn như xác cá phân hủy trong nước vậy."
Nhóm nghe vật đột ngột cảm giác nước xung quanh có chút bẩn, nhất là Shizuka, cô tái mặt, đang không biết có nên xin mọi người cho mình đi tắm một lát không.
Đến độ sâu 2800 mét, áp lực nước khổng lồ không ngăn nổi ánh nhìn tò mò của cả nhóm khi một sinh vật có hình dáng kỳ dị xuất hiện trong tầm mắt.
Nó bơi chậm chạp, lớp da nâu đỏ nhạt như nhung, nhưng điểm khiến mọi người chú ý nhất chính là chiếc bụng phình to dị thường, gần như kéo lê theo dòng nước.
Baky vang lên nhẹ nhàng:
"Tít tít... Phát hiện sinh vật: cá biển đen (Black swallower). Loài này nổi tiếng vì khả năng nuốt chửng con mồi lớn hơn chính nó gấp nhiều lần. Nhờ hàm linh hoạt và dạ dày cực kỳ đàn hồi, nó có thể nuốt trọn cả cá dài tới hơn hai lần cơ thể mình."
Nobita rùng mình:
"Oaaa... nhìn cái bụng kìa! Nó nuốt thứ gì thế?"
Jaien cũng ngạc nhiên:
"Mà làm sao nó tiêu hóa nổi mấy con to vậy chứ?"
Baky đáp nhanh: "Tít tít... Nếu con mồi phân hủy quá lâu, cá biển đen có thể bị thối rữa từ bên trong. Đây là nguyên nhân khiến nhiều mẫu vật từng được phát hiện c·hết trong trạng thái bụng quá tải."
Tiếp tục hành trình, không xa phía trước, trong lớp nước đen ngòm mờ mịt, một dải lấp lánh ánh sáng xanh lam nhạt uốn lượn hiện ra.
Nhóm bạn tròn mắt nhìn một sinh vật có hình dạng gần như dây ruy băng khổng lồ thân trong suốt như thạch, dài ít nhất hơn 20 mét, đang trôi nhẹ như một dải mây mờ giữa đại dương.
Baky cất giọng:
"Tít tít... Đó là Praya dubia, một trong những loài siphonophore dài nhất từng được phát hiện. Cấu trúc cơ thể không phải là một cá thể đơn lẻ mà là tập hợp các polyp và medusae hợp tác với nhau như một thực thể duy nhất. Loài này có thể dài tới hơn 40 mét, dài hơn cả cá voi xanh. Thường sinh sống trong vùng mesopelagic."
Doraemon nghe xong nheo mắt lại, sát lại gần Hajime và Suneo, hạ giọng thì thầm:
"Hai cậu có thấy kỳ lạ không?… Tớ nhớ loài sống ở độ sâu khoảng 700 đến 1000 mét, không thường xuất hiện ở độ sâu gần 3000 mét đâu."
Suneo gật đầu nhẹ:
"Không chỉ mỗi nó đâu, tớ để ý nãy giờ cũng có vài loài ở sai tầng sống thông thường…"
Hajime im lặng một lúc như để cảm nhận thứ gì, sau đó lặng lẽ nói: "Mức độ di chuyển tầng sống như vậy không phải điều ngẫu nhiên. Rất có thể là do t·hiên t·ai dưới đáy biển xuất hiện gây nên, khả năng cao là một trận núi lửa hoặc đ·ộng đ·ất đang hoặc đã hình thành."
Cả ba chuyển ánh nhìn về phía vùng tối xa hơn trước mặt. Không khí có phần căng thẳng dù đang ở trong lòng đại dương lạnh lẽo.
Họ không nói thêm gì, cũng không tiết lộ cho Nobita, Jaien và Shizuka, những người vẫn đang mải nhìn theo đuôi dải sáng kỳ lạ kia bằng ánh mắt háo hức.
Dưới độ sâu khoảng 3000 mét, nhóm bạn bắt đầu suy nghĩ về địa điểm để cắm trại.
Không phải vì mệt mỏi hay cạn kiệt năng lượng, mà là vì cảnh quan nơi đây xuất hiện quá nhiều lựa chọn thú vị khiến cả nhóm… khó quyết định.
Baky bật lên giọng máy quen thuộc:
"Tít tít... Tôi đã quét được vài địa điểm có tiềm năng cao phù hợp cho việc cắm trại. Xin mời các bạn lựa chọn!"
Địa điểm thứ nhất là một khu rừng dưới đáy đại dương, khiến cả nhóm kinh ngạc khi nhìn thấy qua màn sáng phát ra từ Baky.
Những "cây" mọc san sát nhau, cao v·út như rừng tre, thân thẳng, thon dài và màu xanh lục đậm, mềm mại lay động theo từng dòng hải lưu.
Trên thân và cành cây, những sợi tảo dài rũ xuống, như tán liễu trong gió, phủ trùm lấy không gian. Không khí nơi đây tĩnh lặng đến lạ, thậm chí mang chút ngột ngạt, như thể không gian cũng đang nín thở.
Điểm đặc biệt nằm ở những bông hoa mọc dưới gốc tảo, trông như kết hợp giữa hoa mào gà và hoa sen, với từng cánh xòe rộng, màu trắng ngà, bên trong phát ra ánh sáng nhè nhẹ như thủy tinh đang phát quang. Khi có chuyển động nước, chúng phát ra tia sáng nhấp nháy như tín hiệu sống.
Shizuka trầm trồ: "Như là kiệt tác của đại dương!"
Doraemon lẩm bẩm kiểm tra chỉ số:
"Địa điểm không tồi nhưng bên trong có không thiếu khí độc, nếu ở đây thức ăn có thể bị hư."
Cả nhóm gật đầu, tuy tiếc nhưng vẫn ghi nhớ địa điểm này để quay lại chơi đùa sau.
Địa điểm thứ hai là một cảnh tượng khiến tất cả đều dừng lại thán phục.
Đó là một cái ao nước nằm chênh chếch dưới mặt đáy biển, nơi mà nước bên trong nó có màu xanh ngọc pha tím, rõ ràng khác biệt hoàn toàn với vùng nước biển xung quanh. Độ sâu bên trong ao vẫn chưa đo được chính xác, khiến nó càng thêm phần bí ẩn.
Baky giải thích:
"Tít tít… Đây là hiện tượng hồ mặn dưới đáy biển, nơi có sự phân tầng nước và độ mặn cao hơn biển xung quanh. Có khả năng là cửa sổ thông đến tầng địa chất sâu hơn."
Ngay bên cạnh là một con tàu hải tặc đắm, thân gỗ mục nát, cột buồm gãy, bánh lái nứt vỡ. Dưới ánh sáng mờ nhòe của biển sâu, nó hiện lên như một bóng ma câm lặng.
Nobita hét lên phấn khích: "Tàu hải tặc thật kìa!! Chắc chắn bên trong có kho báu!"
Sau khi cả nhóm thám hiểm vào trong, quả nhiên họ tìm thấy nhiều rương gỗ chứa vàng, đá quý và chuỗi ngọc trai, tuy đã ngả màu nhưng vẫn sáng lấp lánh. Một vài đồng tiền cổ lăn ra, phát tiếng lanh canh nghe đến giật mình giữa nơi yên tĩnh đến rợn người này.
Jaien ôm rương gào lên: "Mình không về nữa! Ở đây làm tìm kho báu dưới biển luôn!"
Suneo bật cười: "Cậu không về, làm sao đem chúng đổi thành tiền."
Địa điểm thứ ba là một rãnh biển sâu, có độ sâu đo được lên đến sáu ngàn mét. Đây là nơi duy nhất trong hành trình mà cả nhóm gần như không có gì để chê, ít nhất là về mặt địa hình.
Toàn bộ lòng rãnh trải dài như một đường hầm tự nhiên với các ngọn núi đá đỉnh bằng, nằm xếp tầng như những bậc thang khổng lồ, xen kẽ là các sườn dốc nghiêng uốn lượn mềm mại, trông chẳng khác gì đường đua uốn khúc trong phim viễn tưởng.
Suneo phấn khích vỗ tay: "Giống như một trường đua tự nhiên! Mình đề nghị tổ chức một cuộc đua xe ở đây!" Jaien theo vỗ tay ầm ầm đồng ý.
Địa điểm thứ tư là một khu di tích nhỏ hẹp, ẩn mình dưới một khe đá kín. Khác với di tích trước kia mang quy mô rộng lớn, nơi này có kiến trúc rất thấp bé và mảnh mai, giống như được thiết kế cho những người chỉ cao chưa đến một mét năm.
Các cổng vòm chỉ cao tầm hai cái Doraemon, còn các hành lang chỉ vừa một người cúi người mới chui qua được. Đồ vật bên trong đã gần như mục nát, chỉ còn lại nền móng cùng vài hoa văn chạm khắc nhỏ đến nỗi phải rọi sát mới thấy rõ.
Shizuka vừa quan sát vừa cười nhẹ: "Chỗ này chơi trốn tìm thì thật không tồi…"
Nobita thì xanh mặt, run giọng nói: "Nhưng nếu cắm trại ở đây... tớ thấy rợn rợn kiểu gì ấy."
Thật vậy, ngoài vẻ độc đáo, nơi đây mang theo cảm giác trống vắng, tịch mịch, không phải vì nguy hiểm, mà vì… quá yên ắng, đến mức mọi âm thanh như bị hút sạch khỏi không gian.
Địa điểm thứ năm, cũng là nơi cuối cùng Baky giới thiệu, là một hang động ngầm dưới chân núi đá.
Lối vào khá nhỏ, phải cúi người mới lọt qua, nhưng khi vào bên trong thì lập tức cảm nhận được không gian tròn lớn thoáng đãng, như đi từ khe nứt hẹp bước ra giếng trời bí mật của biển cả.
Điểm đặc biệt khiến mọi người sững sờ là trần động được phủ đầy tinh thể biển phát quang, lấp lánh như hàng ngàn vì sao đính trên mái trời.
Ánh sáng phát ra từ Baky chiếu lên càng làm các tinh thể rung rinh phản chiếu, tạo thành những vòng sáng ngũ sắc nhảy múa trên vách đá và mặt sàn.
Jaien ngửa đầu ngắm nhìn, bất giác hạ giọng: "Đẹp… như mơ vậy!!"”
Hajime khẽ gật đầu, ánh mắt trầm lắng quan sát, nơi này không chỉ có vẻ đẹp, mà còn mang theo cảm giác bảo hộ tự nhiên, như một căn phòng bí mật được biển cả giấu kỹ hàng triệu năm.
Cả nhóm lúc này đều im lặng trong vài giây, ánh sáng vỡ vụn trên trần động phản chiếu lên khuôn mặt từng người.
Cuối cùng nhóm chọn hang động phát sáng làm điểm cắm trại. Doraemon nhanh chóng lấy ra Lều Chung Cư, rồi đưa cho mấy người còn lại bơm hơi, trong khi bản thân đi chuẩn bị tiệc nướng.
Không ai phản đối, mọi người tản ra làm việc riêng.
Mặc dù đang ở dưới biển và trên người luôn mang theo Thần Khí giúp sạch sẽ cơ thể, Shizuka vẫn cảm thấy bức bối. Cô khẽ nói với mèo máy:
"Doraemon, tớ muốn đi tắm nước nóng một chút, được không?"
Mèo máy đang kiểm tra nguyên liệu quay đầu lại, gật đầu: "Cậu vào nhà vệ sinh trong phòng đi, tớ có cài sẵn chế độ tắm nước nóng tuần hoàn, không lo thiếu nhiệt đâu."
"Cảm ơn nhé." Shizuka mỉm cười rồi nhanh chóng trở về lều nhưng nhận ra nó chưa dựng lên, đành phải quay qua giúp Nobita
Jaien và Suneo thì lại không hứng thú làm việc hay nghỉ ngơi. Cả hai cùng lén đi vào khu vực bên trong hang động, nơi các tinh thể thủy tinh lấp lánh hơn, ánh sáng phản xạ tạo thành một thứ ánh sáng lung linh kỳ ảo.
Jaien nói với vẻ phấn khích:
"Chỗ này giống như mê cung ấy nhỉ. Biết đâu có đường bí mật!"
Suneo kéo theo cái máy ảnh, gật gù: "Nếu tìm được gì hay ho thì tớ sẽ chụp lại làm tài liệu du lịch đáy biển luôn!"
Hai người lập tức bước sâu hơn vào bên trong, tiếng bước chân vang vọng hòa cùng tiếng nước lặng lẽ chảy.
Nobita thì không may mắn như vậy. Vì chậm chân, cậu bị bỏ lại với cái bơm tay, phải một mình thổi phồng Lều Chung Cư khổng lồ.
"Hu hu... Lúc chơi thì ai cũng có phần, tới lúc làm thì bỏ lại mình tớ…" Nobita vừa bơm vừa rên rỉ than. "Tớ cũng muốn đi khám phá! Tớ cũng muốn đi tắm mà…"
May là Shizuka rất nhanh chạy lại an ủi cùng giúp cậu. Doraemon đi ngang qua nhìn vất vả bơm đều cả hai, không biết có nên nói cho hai người là cái đó có chế độ bơm tự động.
Hajime lặng lẽ rời khỏi khu vực cắm trại, bơi ngược dòng lên trên theo tín hiệu đám mực máy của mình.
Do độ sâu quá lớn, mực máy không thể kéo trực tiếp số rác thu được xuống hang cắm trại, nên Hajime buộc phải tự bơi lên gom.
Tính đến hiện tại, đội mực đã gom được khoảng gần hai ngàn tấn rác hỗn hợp, đa phần là nhựa công nghiệp, khung tàu hỏng và tấm kim loại mục. Ngoài ra còn một ít vàng bạc, châu báu bị cậu giữ riêng lại.
Khi cậu còn đang kiểm tra phần rác, một luồng xung điện đột ngột phóng đến, quét ngang qua lớp đá và tảo biển, làm cả nền đá dưới chân nổ tung từng mảnh.
Hajime phản xạ như đã biết trước, bình tĩnh lắc người lướt qua, rồi đảo người trôi về phía bóng tối. Ánh mắt lạnh nhạt quan sát thứ t·ấn c·ông mình.
Đó là một con cá khổng lồ lớn chừng hai mét, dài hơn năm mét, thân đen tuyền, các sọc xám chạy dọc như vết cắt laser. Nó có hình thù giống cá mặt quỷ, nhưng bề ngoài góc cạnh như được thiết kế cho khí động học, và toàn thân nhẵn bóng như thép mạ titan.
Tròng mắt nó như hai cái đèn pha, không hề có cảm xúc, chỉ là một luồng sáng lạnh, phát quang nhẹ như đèn cảnh báo.
Hajime nhận ra nó. Một Cá Quỷ, loại sinh vật máy sinh học của nền văn minh Altatic. Loài này được thiết kế như một thiết bị trinh sát tự động, không có ý thức tự chủ. Nhiệm vụ của chúng là tuần tra, canh gác hoặc tiêu diệt những kẻ xâm nhập hoặc lại gần khu vực của Altatic.
Mà nó xuất hiện ở đây cũng nói rõ một việc. "Mình biết mà…Cốt truyện… đã bắt đầu."
Cậu cũng không có ý định thả đi con Cá Quỷ này.
Nó, trong tay Hajime, còn có giá trị hơn là một mối đe dọa. Ngay khi lớp xung điện bị niệm lực của cậu chặn lại, Hajime không do dự giơ tay lên, hồ lô sau lưng bật mở, cát đen tuôn ra như l·ũ l·ụt, cuộn trào bao phủ con cá máy khổng lồ.
Hợp Kim Ngôi Sao Đen bắt đầu phát huy năng lực chính của nó - đồng hóa vạn vật. Lớp cát bám lấy toàn thân con cá như dung dịch sống, từ vảy máy đến khớp nối, từ hệ thống v·ũ k·hí đến nguồn năng lượng.
Cơ thể Cá Quỷ giãy giụa, phóng ra xung điện dày đặc, thậm chí dùng đến chùm từ tính mạnh để kháng lại, nhưng tất cả đều bị hấp thu, hóa giải.
Chỉ trong vòng vài giây, cát đen hoàn toàn bao phủ sinh vật cơ giới, rồi từ từ phân giải nó từ cấp độ nguyên tử. Dưới ánh sáng mờ nhạt của tầng sâu đại dương, Hajime đứng đó, mắt không chớp nhìn từng phần kim loại tan rã thành dòng, rồi bị hút ngược vào trong cơ thể cát đen.
Nhưng năng lực thật sự không chỉ dừng lại ở đó. Ngoài năng lực chính, Hợp Kim Ngôi Sao Đen còn có hai năng lực thứ yếu:
Một là biến hình, Hajime thường sử dụng nó để thay đổi hình dạng của cát thành đủ loại v·ũ k·hí, công cụ hoặc phương tiện. Đây là khả năng kiến tạo linh hoạt dựa trên ý chí của cậu.
Hai là hồi tưởng, một năng lực đặc biệt khó dùng. Cát đen có thể mô phỏng lại bất kỳ vật thể nào nó từng nuốt, thậm chí giữ nguyên công năng, cấu trúc và tính năng hoạt động.
Này hai năng lực tuy tương hỗ nhưng bản chất lại rất khác biệt. Biến hình, cấu trúc cơ bản hoàn toàn do cát đen tự kiến tạo, một dạng sao chép hình dáng, tái tạo chức năng theo cách của Hajime, dễ điều chỉnh nhưng cũng dễ bị phát hiện khác biệt nếu có đối chiếu chi tiết.
Còn hồi tưởng, thì hoàn toàn ngược lại, cát đen phân giải vật thể, sau đó biến chính mình thành chất liệu gốc của vật ấy, mô phỏng lại nguyên bản, bao gồm luôn cơ chế, thuộc tính và đặc điểm từng bộ phận chi tiết.
Chỉ có điểm duy nhất khiến nó không phải vật thể gốc chính là chủ nhân của nó là Hajime.
Cậu đứng yên giữa vùng nước tối, quan sát lớp cát đen tràn qua vặn vẹo rồi dần co rút lại thành hình… chính là con Cá Quỷ lúc trước, không khác gì bản gốc về mặt ngoại hình hay hệ thống cảm biến. Chỉ có một điều khác biệt duy nhất là nó đã bị đồng hóa.
Hajime đứng cách đó không xa, ánh mắt không giấu nổi sự trầm tư.
"Mọi thứ… có lẽ đã bắt đầu lệch khỏi nguyên tác rồi."
Con Cá Quỷ xuất hiện ở đây, không chỉ đơn giản là một sự trùng hợp. Nó là tín hiệu. Tín hiệu cho sự khởi đầu của biến động.
Hajime không dám chắc những gì sắp tới sẽ đi theo lộ trình cốt truyện cậu từng biết. Chính vì vậy, điều cần thiết nhất lúc này là thông tin.
Cậu khẽ gật đầu, truyền lệnh qua niệm lực:
"Khởi động chế độ do thám. Mục tiêu chính: khu vực căn cứ của Atlantic. Mở rộng tuyến quét: toàn vùng biển tầng sâu. Báo cáo bất kỳ dấu hiệu nào của công trình, sinh vật nhân tạo, hoặc dị thường năng lượng."
Nhưng không chỉ vậy. Hajime còn có một mối quan tâm khác, chính là toàn bộ đại dương này.
Cậu từng đọc được trong tài liệu của cô Tamamo, những ghi chép từ tương lai, phân tích từng tầng đại dương như một hầm mộ khổng lồ chứa hàng trăm vạn thứ cổ đại, quái dị hoặc bị phong ấn từ kỷ nguyên trước bởi các nền văn minh cũ.
Hajime khẽ thở dài.
Cậu không biết mình có nên tiếp tục để những thứ ấy tồn tại, để nhân loại trong tương lai từng bước khai quật rồi đối mặt hay là can thiệp từ bây giờ, triệt để xóa bỏ chúng như chưa từng tồn tại. Thay đổi một phần biển sâu nghĩa là thay đổi tiến trình lịch sử.
Nhưng nếu cậu giữ nguyên liệu có thứ gì đó sẽ thức dậy sớm hơn? Sớm đến mức không còn thời gian để chuẩn bị?
Hajime lắc đầu, hít một hơi thật sâu để gạt đi những suy nghĩ nặng nề về tương lai của đại dương và nhân loại.
Dò xét toàn bộ đáy biển là một công việc khổng lồ và cho dù cậu có mang theo năng lực cùng kiến thức, thì cũng không thể vội vàng.
"Chuyện đó để sau vậy." Cậu thầm nghĩ, rồi xoay người bơi về phía khu trại.
Trở lại Lều Chung Cư, khung cảnh hiện lên như một ốc đảo ấm áp giữa đáy biển tối tăm. Lều đã được bơm căng hoàn chỉnh, lớp màng bảo hộ phát ra ánh sáng mờ dịu như ánh nắng xuyên qua mặt nước.
Một bếp nướng dưới nước đặc chế cũng đã được dựng lên, lửa trại màu xanh lam bập bùng cháy.
Bên cạnh, các nguyên liệu được Hajime chuẩn bị từ sớm, có thịt cá, hải sản lạ, rau củ biển được tẩm ướp khéo léo, đã được dọn ra khay, sẵn sàng cho buổi tối ấm cúng và ngon miệng.
Nhưng kỳ lạ là… không có ai cả.
Không chần chừ, Hajime khẽ nhắm mắt, kích hoạt Haki Quan Sát. Từng làn sóng cảm ứng tinh vi toả ra trong bán kính hàng ngàn mét. Rất nhanh, một bản đồ hiện ra trong tâm trí cậu và mọi người đều hiện rõ vị trí.
Tất cả đều đang ở sâu bên trong lòng hang tinh thể.
Hajime nhướng mày. Lúc kiểm tra sơ bộ ban đầu, cậu không phát hiện có đường đi sâu bên trong. Tầng tinh thể ấy như bị bít kín hoàn toàn.
Cậu cũng không phát hiện có cơ quan máy móc hay năng lượng di chuyển đặc biệt nào. Có lẽ là do cấu trúc khoáng chất chồng lấp, hoặc có cơ chế nào đó chỉ mở ra khi có người chạm đến.
Cảm giác bất an loé lên trong lòng cậu.
"Chẳng lẽ động tinh thể này không đơn thuần là hang khoáng vật?"
Không nghĩ nhiều nữa, Hajime giơ tay, tạo ra một mảnh lưỡi kiếm, từ từ tiến về phía khe đá mà Haki chỉ dẫn. Cậu chạm nhẹ và mặt đá như màn nước di chuyển, để lộ một đường đi vừa đủ hai người lọt qua.
Bên trong, ánh sáng xanh nhạt như phản chiếu ngược lại ánh sáng từ Lều Chung Cư, chiếu ra những bóng phản quang lấp lánh.
Cậu bước vào và thấy con đường đang dần uốn lượn dẫn xuống sâu hơn, như thể lối đi được khắc trong lòng tinh thể chứ không phải do thiên nhiên hình thành.
"Có vẻ... nơi này không chỉ là nơi cắm trại đẹp." Càng đi sâu vào, Hajime càng cảm giác được hơi lạnh dâng lên như đang ở nam cực, các tầng tinh thể dường như là do băng làm, lấp lánh ánh xanh lam.
Cậu để ý thấy bên trong thỉnh thoáng xuất hiện mờ nhạt lại đa dạng lại phức tạp hoa văn, phù điêu hình mặt người với các biểu cảm bằng đá, băng và tinh thể.
Đường đi cứ như vậy dẫn sâu vào lòng đất, càng lúc càng có nhiều cấu trúc trông giống như hành lang.
Trên đỉnh vòm cong lên là các khối đá hình cầu, mặt người với đủ loại biểu cảm, gắn kết với nhau bằng các sợi khoáng tinh mảnh như lụa. Chúng rung nhẹ khi cậu bước qua, phát ra những âm ngân nhỏ, như chuông gió thủy tinh trong nhà cổ kính.
Ở một khúc quanh, Hajime bắt đầu cảm nhận được năng lượng sinh mệnh của nhóm bạn. Cậu thở nhẹ một hơi, tiếp tục bước đi, ánh mắt khẽ lóe lên.
"Nơi này từng là cái gì?"
Tiến độ: 100%
125/125 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan