Chương 117: Hành trình hai vạn dặm dưới đáy biển.
27/04/2025
10
7.8
Chương 117: Hành trình hai vạn dặm dưới đáy biển.
"Chán quá, tớ thật làm không nổi nữa… Hajime, cho tớ chép đáp án đi mà…" Nobita vứt xuống bút, ngả người ra sau, lười biếng hô.
"Ái đau! Đau! Đừng đánh đầu tớ nữa mà!"
Nobita vội ôm đầu, lăn lộn như sắp khóc đến nơi khi bị Hajime gõ mấy cái lên trán. Lực đánh không mạnh, nhưng lại gây tê tê ngứa ngáy khó chịu khiến cậu phải kêu la rầm trời.
Hajime khoanh tay, nghiêng đầu nhìn:
"Làm cho nghiêm túc vào. Cậu nên nhớ, lần này là do tớ đứng ra xin phép ba mẹ các cậu, nói rằng sẽ quản nghiêm cả đám, thì họ mới đồng ý cho chúng ta đi chơi nửa tháng."
Vừa dứt lời, cậu quay sang liếc nhẹ nhóm bạn đang lén nhìn.
"Thế nên nếu không muốn bị kéo về nhà sớm, ít nhất hoàn thành xong đống bài tập này đã."
Nghe đến đó, cả nhóm như bị rót nước lạnh vào gáy. Shizuka lập tức điều chỉnh tư thế ngồi, nghiêm túc cầm bút. Suneo lầm bầm vài câu, nhưng cũng vùi đầu vào trang vở. Jaien thì nhăn nhó, nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi yên.
Cảnh tượng trong phòng khách nhà cậu bỗng yên tĩnh hơn hẳn.
Thấy đã ổn, Hajime đưa Doraemon sổ ghi chép rồi nói: "Cậu trông giúp một lát nhé, mình đi làm chút điểm tâm cho mọi người."
Doraemon cười tươi khoa trương như một vị giám thị đáng sợ: "Cứ để đó cho tớ. Ai lơ là là tớ sẽ trói lại luôn cho khỏi mơ g·ian l·ận!"
Hajime bật cười, xoay người đi về phía bếp. Trong lòng cậu thoáng nhẹ nhõm.
Cậu vốn không phải kiểu người ép buộc bạn bè. Nhưng lần này cậu nhận được sự tin tưởng từ ba mẹ của từng người họ, một sự tin tưởng mà cậu cũng không ngờ, thậm chí được sự tín nhiệm còn hơn cả Doraemon.
Có lẽ là vì cậu trưởng thành hơn, vì lúc nhóm gặp rắc rối hay nguy hiểm, Hajime đều là người ở phía sau giúp đỡ, cũng là người dám bước ra phía trước gánh trách nhiệm khi cần. Không phải là người giỏi nhất, nhưng lại là người được tin tưởng nhất.
Và điều đó, với Hajime, là trách nhiệm... cũng là vinh dự.
Sau hơn nửa giờ loay hoay trong bếp, Hajime quay lại phòng với một khay bánh ngọt cao ngất và bình trà còn b·ốc k·hói. Đặt nhẹ lên bàn, cậu mỉm cười nói:
"Được rồi, nghỉ tay một lát đi. Mấy cậu cũng làm việc chăm chỉ rồi."
Cả nhóm như vừa được đại xá, đồng loạt vỗ tay hoan hô. Shizuka lịch sự cảm ơn, Doraemon đã nhào tới đầu tiên, chớp mắt long lanh ôm lấy đĩa bánh như gặp được tri kỷ. Suneo thì thầm "cậu đúng là biết chiều khẩu vị cảu bọn tớ mà" còn Jaien vừa ăn vừa gật gù như làm một bài đánh giá ẩm thực.
Hajime ngồi xuống cạnh bàn, rót trà, vừa đưa mắt nhìn sang tập bài của Nobita bên cạnh. Dù rất muốn thư giãn một chút, nhưng ánh mắt cậu liền sầm lại khi lật vài trang.
Cậu nhớ rất rõ, hôm trước Nobita gọi điện với giọng đầy tự tin:
"Tớ làm xong hết bài tập hè rồi đó, Hajime! Giờ chỉ cần cậu nói mẹ tớ cho đi chơi nữa thôi là xong!"
Cậu đã tin. Nhưng ngay lúc mở vở ra kiểm tra...
Toán học tổng 143 bài, sai toàn bộ. Có cả dạng trắc nghiệm A-B-C-D nhưng Nobita dường như có khả năng đặc biệt, né đáp án đúng như né địch. Phần điền số thì lung tung như quay xổ số.
Văn học yêu cầu viết bài văn 300 chữ. Nội dung thực ra có tám mươi phần trăm là... vô định. Câu cú thì lặp lại đến ba lần, sai chính tả mỗi đoạn một chỗ. Hajime thậm chí vẫn còn chưa phân biết được đó là văn xuôi hay mật mã cổ.
Các môn khác như lịch sử thì nhầm lẫn các niên đại, địa lý viết rằng châu Âu nằm cạnh châu Mỹ, đối diện với châu Phi, nằm dưới châu Á… Cả Doraemon đọc xong cũng gãi đầu hỏi:
"Cậu có chắc đây là địa lý Trái Đất không, hay là hành tinh nào khác vậy Nobita?"
Thế là Hajime buộc phải gọi cả nhóm lại học nhóm, phần để tăng tiến độ, phần để giúp Nobita hoàn thành đống bài tập còn dang dở.
Hajime thở dài, nhìn Nobita đang vừa ăn bánh vừa vô tư nói, nghĩ thầm:
"Không hiểu sao cậu ấy lại có khả năng làm sai hết mọi thứ, dù là đã luyện đi luyện lại cả chục lần... Hay đây là năng lực đặc biệt? Như tuyệt đối sẽ chọn được đáp án sai?"
Còn Nobita, lúc này đang ngoan ngoãn cắn bánh, nhỏ giọng nói với Doraemon:
"Cậu nói xem, nếu viết sai hết mà vẫn nộp đúng giờ... thì có tính là đúng thời hạn không?"
Hajime bên cạnh nghe được, không nói gì, chỉ lặng lẽ vươn tay... gõ một cái "cốc" lên đầu Nobita.
"Làm bài tiếp đi."
Cuối cùng, đợi cho tới gần tối chiều, cả nhóm cùng Nobita mới làm xong đống bài tập hè. Ai nấy đều mệt rã rời, nằm im không muốn động đậy, mồ hôi nhễ nhại, tiếng thở dài rải rác trong không khí oi nồng.
Hajime sau khi cẩn thận kiểm tra từng tập bài, gật đầu hài lòng. Cậu vốn định gọi cho phụ huynh từng người để báo cáo kết quả, nhưng nhìn ra ngoài trời đã chuyển sang ánh chiều tà, cậu quyết định tiện tay đưa từng người về nhà rồi nói luôn với ba mẹ họ một thể.
Sáng hôm sau, cả nhóm lại tụ tập tại căn cứ bí mật sau trường để bàn bạc về chuyến đi sắp tới.
Nobita vừa đến đã nằm phịch xuống ghế dài, rên rỉ:
"Trời nóng thế này mà còn phải đến đây bàn chuyện... thiệt là…"
Cậu lật người, tay quạt quạt lấy lệ, mồ hôi bết cả tóc mai. Cái oi nồng của mùa hè khiến không gian bên trong căn cứ trở nên nặng nề, quạt điện thì chạy lạch cạch mà chẳng giúp ích được bao nhiêu. Mặc dù vậy, cả nhóm vẫn lục tục kéo đến đầy đủ, bởi ai cũng háo hức cho kế hoạch "kho báu mùa hè" sắp tới.
Nobita nhận ly nước chanh đá mát lạnh từ tay Shizuka, uống một hơi rồi lười biếng ngả đầu ra sau: "Như vậy... bọn mình khi nào mới đi? Mình muốn đi tìm kho báu lắm rồi!"
Doraemon đang gặm dở chiếc bánh rán nhân kem lạnh bên cạnh, liền đáp:
"Bọn mình cần chuẩn bị kế hoạch kỹ càng đã. Nếu lúc đó thiếu đồ thì rất phiền. Hơn nữa, địa điểm chính xác mình cũng chưa xác định rõ ràng."
Shizuka nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay đếm đếm:
"Nếu mà đi biển thì cần chuẩn bị kem chống nắng, đồ bơi, khăn tắm, nước uống, đồ ăn khô, thuốc cảm, băng cá nhân…"
Jaien lập tức nhập cuộc với vẻ hào hứng đặc trưng:
"Đã đi chơi thì phải có tiết mục giải trí! Tớ sẽ hát vài bài tiếp thêm tinh thần cho mọi người!"
Nghe tới đây, cả nhóm như có cùng một phản xạ, người cứng đờ, mặt tái mét. Nobita nín thở, Suneo lặng lẽ rùng mình, Doraemon khẽ rút lui về sau chiếc ghế, còn Shizuka thì cười gượng gạo đầy lịch sự.
Không khí lập tức trở nên nặng nề. Suneo vội chen vào, giọng hơi run:
"Tớ nghĩ… hay tụi mình chuyển sang đi leo núi thì hơn? Trên núi mát mẻ hơn biển nhiều!"
Jaien nghiêng đầu, nhíu mày trầm ngâm. Nobita, là người khởi xướng kế hoạch tìm kho báu trên biển, đương nhiên không chịu, đứng dậy phản bác:
"Cậu là đi biển Hawaii chơi chán rồi nên mới không muốn đi nữa, đúng không?"
Ngay lập tức, ánh mắt Jaien sắc như dao quay sang Suneo đầy nghi ngờ. Cậu bạn nhỏ chột dạ, hoảng hốt vẫy tay:
"Không! Không có! Tớ chỉ là… cảm thấy tìm kho báu trên biển hơi khó vì không biết vị trí chính xác. Còn trên đất liền cũng có kho báu, mà tụi mình còn có thể dò bản đồ dễ hơn!"
Jaien nghe xong thì gật đầu đồng tình, ánh mắt đỡ lạnh hơn hẳn. Nobita định phản bác gì đó nhưng không nghĩ ra được lý lẽ nào, đành bĩu môi quay đi, lầm bầm một câu không rõ ràng.
Doraemon nghe xong hai luồng ý kiến trái ngược, mắt cậu đột nhiên sáng rực lên như vừa nảy ra ý tưởng thần sầu:
"Khoan đã! Tụi mình hoàn toàn có thể kết hợp cả hai mà!"
Cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn mèo máy, Doraemon vui vẻ giải thích:
"Tụi mình có thể dùng Đèn Pin Thích Nghi để khám phá dưới đáy biển! Ở đó không thiếu những ngọn núi khổng lồ, địa hình lạ mắt, sinh vật kỳ bí, thậm chí còn có thể tìm thấy cả… tàn tích văn minh cổ đại!"
Lời vừa dứt, cả nhóm liền xôn xao. Nobita hai mắt sáng rỡ nhưng vẫn hơi ngơ ngác hỏi lại:
"Vậy… tụi mình còn đi tìm kho báu không?"
Suneo nhìn Nobita như thể đang nhìn một sinh vật chưa tiến hóa, giọng cậu đầy chế giễu:
"Tất nhiên là vẫn tìm rồi! Dưới đáy biển nhiều tàu đắm, rương vàng, bảo vật cổ lắm đấy. Chỉ cần tìm được vài cái thôi cũng đủ bọn mình sống sa hoa đến hết đời!"
Jaien cũng bắt đầu hào hứng: "Nhưng vậy thì tụi mình nên đi đâu mới tìm được những thứ đó?"
Suneo suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc đề xuất:
"Tam Giác Quỷ Bermuda! Nghe đồn nơi đó là mồ chôn của vô số tàu thuyền và máy bay. Nhất định có nhiều kho báu bị vùi lấp."
Ngay lập tức, Nobita vỗ tay như vừa nghe bản giao hưởng ưng ý:
"Hay đó! Vậy mình chốt nhé! Chuyến đi này sẽ là thám hiểm đáy biển Tam Giác Quỷ Bermuda!"
Cả nhóm đều phấn khích, tưởng tượng ra những kho báu lấp lánh, thành phố chìm và những bí ẩn dưới làn nước sâu thẳm, một chuyến đi hè hứa hẹn ly kỳ và đầy bất ngờ đang chờ đợi phía trước.
Lúc này, từ nãy giờ vẫn im lặng Hajime cũng chậm rãi lên tiếng, giọng điềm tĩnh như mọi khi:
"Nếu đã quyết định như vậy, thì sao chúng ta không làm thành một chuyến du lịch đúng nghĩa dưới đáy biển? Đích đến là Tam Giác Quỷ Bermuda, nhưng trên đường đi mình có thể khám phá nhiều nơi hơn. Chúng ta có thể dùng các phương tiện khác nhau như đi bộ, lái xe, thậm chí là bơi như người cá hoặc cưỡi sinh vật biển nếu được."
Cả nhóm lặng đi vài giây trước khi ánh mắt bừng sáng. Hajime tiếp lời, hơi cười:
"Đích đến dĩ nhiên quan trọng, nhưng phong cảnh dọc đường cũng đừng bỏ qua. Biết đâu sau chuyến này, tụi mình còn có thể viết một cuốn sách kiểu như Hai Vạn Dặm Dưới Đáy Biển ấy."
Nghe vậy, Suneo lập tức như được tiếp thêm động lực, mắt sáng rỡ:
"Ý tưởng tuyệt vời đấy Hajime! Mình sẽ làm một danh sách thật chi tiết các địa điểm cần tham quan cho chuyến này!"
Jaien gật gù:
"Nếu có thể ghi âm được, tớ sẽ ghi lại những bản nhạc tớ hát trong chuyến đi. Biết đâu sau này phát hành album 'Tiếng hát đáy biển' thì sao!"
Nobita, dù vẫn nằm ườn ra, cũng không giấu được hứng thú:
"Tớ sẽ ghi chép nhật ký chuyến hành trình này! Viết thành sách in ra chắc chắn nổi tiếng luôn!"
Cả nhóm sôi nổi bàn bạc, phân chia công việc chuẩn bị thiết bị, thực phẩm, các loại bảo bối cần thiết. Cuối cùng, họ hẹn nhau: "Sáng mai, gặp nhau tại cổng công viên lúc 7 giờ!"
Hôm sau, đúng như đã hẹn, cả nhóm tụ tập tại công viên từ sớm. Vì hôm nay là thứ Hai nên công viên khá vắng vẻ, không khí yên tĩnh, nắng nhẹ vừa đủ dễ chịu.
Doraemon mở túi thần kỳ, lấy ra Đèn Pin Thích Nghi và chiếu lần lượt lên từng người. Ngay sau đó, cậu còn phát thêm Ống Khí Thở Dưới Nước và Kẹo Thích Nghi, cẩn thận dặn:
"Thời gian tác dụng của Đèn Pin Thích Nghi chỉ kéo dài 24 giờ thôi, nên cầm theo mấy món này dự phòng. Lỡ bảo bối gặp trục trặc hoặc tớ không kịp sử dụng lại thì vẫn an toàn."
Mọi người gật đầu đồng tình. Sau nhiều lần rút kinh nghiệm bằng máu, không ai còn dám quá ỷ lại vào bảo bối Doraemon nữa.
Tiếp theo, Doraemon lôi ra một chiếc xe đạp nhìn giống xe lòng chảo, bánh xe to bản, phần tay cầm lại là kiểu thông thường. Cậu giới thiệu:
"Đây là Xe Đạp Dưới Nước. Nó cho phép đạp xe dưới nước như đi trên đất liền. Đặc biệt, thiết kế còn giúp những người không biết đạp xe cũng có thể lái dễ dàng."
Khi nói câu cuối, Doraemon liếc nhẹ về phía Nobita, rõ ràng có chút thâm ý. Nobita cười trừ, xấu hổ gãi đầu, không dám nói gì thêm.
Chuẩn bị xong xuôi, cả nhóm cùng mang xe đạp hướng đến con sông gần đó. Mỗi người một chiếc, nhảy xuống nước.
Chiếc xe vận hành trơn tru ngoài sức tưởng tượng, chuyển động mượt như thể đang lướt trên mặt cỏ. Nước xung quanh mờ xanh, ánh nắng chiếu xuyên qua, tạo thành những vệt sáng lung linh như trong phim hoạt hình.
Suneo bỗng đề xuất: "Hay tụi mình đua thử một vòng đi! Ai về sau cùng phải chia thức ăn vặt mang theo!"
Jaien và Nobita lập tức hưởng ứng, khí thế hừng hực. Trong khi đó, Shizuka cùng Doraemon lại thong thả di chuyển, vừa đi vừa ngắm đàn cá nhỏ bơi quanh và đám cỏ biển mềm mại uốn lượn.
Hajime thì tách nhóm, im lặng trôi bên dòng nước, niệm lực nhẹ nhàng bao phủ xung quanh. Mỗi khi thấy một mảnh rác nhỏ, từ túi nilon cho đến bánh xe hay mẩu sắt vụn, cậu đều gom lại, thu vào hồ lô mà mình mang theo.
Dù con sông này khá sạch, vẫn còn vài mẩu rác mới hoặc thứ khó xử lý bằng các phương pháp thông thường. Hajime định khi về sẽ xử lý từng mảnh, tận dụng để tái tạo thành vật liệu hữu ích.
Cả nhóm lập tức xuất phát, mỗi người theo đuổi một mục tiêu khác nhau như những dòng chảy riêng dưới làn nước xanh.
Ở phía đầu, Jaien và Suneo nhanh chóng biến đoạn sông thành đường đua cá nhân. Cả hai lướt qua dòng nước như mũi tên, không ai chịu nhường ai, miệng liên tục buông lời khiêu khích:
"Lần này tớ chắc chắn sẽ về trước cậu!" Jaien hét lớn, đạp xe bắn bọt nước tung tóe.
"Cứ nằm mơ đi! Xe của tớ được Doraemon chỉnh lại tốc độ rồi!" Suneo gân cổ đáp, mặt đầy quyết tâm.
Nobita hì hục đạp phía sau, đầu mướt mồ hôi nước, mặt đỏ bừng vì cố gắng theo kịp:
"Chờ... chờ mình với... sao xe mình không được nâng cấp giống các cậu chứ!"
Ở phía sau, Doraemon và Shizuka đang tận hưởng bầu không khí yên bình. Cả hai vừa chậm rãi đạp xe, vừa quan sát đàn cá nhỏ bơi lượn qua họ, lay động dịu dàng theo dòng nước.
Bỗng Shizuka phát hiện một bé mèo con vừa rớt xuống nước. Không chần chừ, cô dừng lại, cùng Doraemon nhẹ nhàng đưa mèo con trở về bờ, nơi một con mèo mẹ đang mải miết tìm kiếm con.
"Dễ thương quá..." Shizuka thở nhẹ, mỉm cười nhìn theo bóng hai mẹ con mèo dần khuất sau mặt nước loang nắng.
Còn ở phía sâu hơn dưới đáy, Hajime âm thầm tiếp tục công việc tái chế dưới nước của mình. Trước mặt cậu là một... nửa chiếc ô tô hoen rỉ, nằm nghiêng như một xác tàu bị quên lãng. Cậu khẽ nhíu mày:
"Một nửa ô tô? Ai lại đem thứ này vứt xuống đây... và sao đến giờ vẫn chưa bị vớt lên?"
Bên trong nó, cậu phát hiện một thùng bia cũ kỹ, lớp bụi rong phủ kín. Ngoài ra, xung quanh còn có vô số thứ kỳ quái.
Một cột chỉ đường gãy làm đôi, mục nát theo thời gian.
Một nồi cơm điện bị nổ, lớp vỏ méo mó, vẫn còn vài hạt gạo khô dính lại.
Một bình hoa sứ bị bể, phần hoa văn còn nguyên vẹn, như bị ai đó cố tình phi tang.
Thậm chí có cả một... con búp bê b·ị c·hém mất đầu, trôi lơ lửng trong rong rêu, như bước ra từ một câu chuyện ma.
"Mặc dù khá tò mò nơi đây câu chuyện nhưng mình nên tăng tốc thì hơn, mọi người bắt đầu bỏ xa rồi."
Hajime thầm nghĩ, rồi thở dài, niệm lực nhẹ nhàng gom tất cả lại, xếp gọn vào hồ lô sau lưng.
Chạy được tầm mười phút, cả nhóm cuối cùng cũng đến một cửa đập nhỏ, chỉ cần vượt qua là có thể tiếp cận đoạn sông dẫn thẳng ra biển. Tại đây, cả nhóm dừng lại để nghỉ chân, gom lại sau hành trình chia tách.
Thú vị nhất là kết quả cuộc đua, người thắng… lại là Nobita.
Không ai tin nổi điều đó, kể cả chính cậu.
Jaien chỉ còn vài mét nữa là đến đích thì không may vướng phải bánh xe, ngã nhào một cú rất "kinh điển". Suneo thì mải cười nhạo Jaien, không để ý đường phía trước có khúc cua, thế là tông thẳng vào vách đá sông, loạng choạng cả người.
Còn Nobita, vốn chỉ cố gắng đạp theo sau mệt mỏi, không ngờ lại lặng lẽ vượt cả hai, về đích trong trạng thái bàng hoàng... thắng.
"Mình... mình thắng thật sao?" Nobita hỏi, mắt vẫn tròn xoe.
Sau một tràng cười ngả nghiêng, cả nhóm tiếp tục hành trình. Đoạn dốc của con đê nhỏ khá nghiêng, nhưng nhờ chế độ đặc biệt của Xe Đạp Dưới Nước, ai cũng dễ dàng leo dốc rồi trượt xuống bên kia, như chơi cầu trượt khổng lồ.
Đoạn sông phía sau con đê sâu hơn nhiều, có chỗ lên đến tám, chín mét, nhưng đồng thời cũng đẹp hơn, đầy màu sắc và sinh động hơn. Cá bơi lượn thành đàn, rêu mềm rung rinh, từng cụm đá trầm tích nhỏ lóe ánh sáng trong làn nước trong vắt.
Tuy nhiên, sóng gió nổi lên cũng rất nhanh.
Jaien và Suneo nhanh chóng trở lại bản chất nghịch ngợm, phát hiện ra vài cái mồi câu thả lơ lửng, liền nổi hứng bày trò:
Suneo: "Này, hay tụi mình giả làm cá rồi kéo cần câu thử xem!"
Jaien: "Tuyệt! Xem ai bị hù đầu tiên!"
Nhưng vừa mới kéo dây câu thử thì… suýt bị kéo ngược lên, cả hai mặt cắt không còn giọt máu, vùng vẫy loạn xạ rồi ngụp lặn trốn vào rong rêu.
Bên kia, Nobita, lúc đó vẫn mải khoe chiến thắng với Doraemon và Shizuka, vì quá mừng nên không để ý hướng đi, thế là cả ba đâm thẳng vào một bụi rong biển rậm rạp, bị quấn chặt đến mức không thể nhúc nhích.
"Á! Rong biển! Bọn mình bị ăn thịt rồi!" Nobita la to, tay chân quẫy loạn như con cá mắc lưới.
Doraemon định rút Bảo Bối nhưng cánh tay bị trói cứng, còn Shizuka thì chỉ biết giãy nhẹ, mặt đỏ bừng vì ngượng.
Thấy vậy, Jaien và Suneo hùng hổ lao đến giải cứu, ai ngờ chưa tới nơi cũng sa lầy vào mớ rong dày đặc đó. Kết quả là cả năm người như bị con rối bị trói, vật lộn múa may điên cuồng giữa lòng sông.
Đúng lúc đó, Hajime từ đằng xa thong thả bơi tới, trên lưng là chiếc hồ lô đựng rác đầy ắp, vừa gom xong xong đoạn rác dưới lòng sông. Cậu thấy mặt nước phía trước rung lắc và loáng thoáng bóng năm người đang lắc lư múa, không khỏi nghiên đầu suy nghĩ.
"???"
"…Đây là nghi thức gì mới à? Bài múa rong biển thần thánh?" Hajime nhíu mày, đứng trên tảng đá dưới nước quan sát.
Sau một hồi thở dài và tự hỏi nhân quả chuyện này, cậu dùng niệm lực kéo từng người ra khỏi mớ hỗn độn, để lại đám rong biển trôi lơ lửng như… xấu hổ.
Hành trình vừa bắt đầu chưa bao lâu, mà nhóm đã bị thiên nhiên "dạy dỗ" sơ bộ. Nhưng ai nấy lại cười phá lên. Dù sao, đây cũng là một chuyến du lịch, mà càng nhiều chuyện, càng đáng nhớ hơn.
Cả nhóm tiếp tục hành trình dưới nước thêm khoảng ba mươi phút. Càng đi xa, dòng sông mở rộng như một cánh cửa dẫn ra thế giới bao la.
Dòng nước trở nên sâu hơn, mát lạnh hơn và bóng tối bắt đầu len lỏi. Độ sâu giờ đây đã trung bình dưới 25 mét, khiến áp lực nước tăng dần, nhưng cơ thể của cả nhóm đều đã thích nghi với điều kiện môi trường này, không gặp chút khó khăn nào.
Trên đầu, những chiếc bóng mờ của tàu thuyền in lên mặt nước, di chuyển chậm rãi như những con quái vật khổng lồ lướt qua trong im lặng.
Làn nước bắt đầu có vị mằn mặn đặc trưng, những dải rong biển cũng dài và dày hơn, thỉnh thoảng lộ ra vài rạn đá nhỏ mọc san hô mềm đang lay động như những dải lụa.
Sau khi băng qua một chuỗi mỏ neo khổng lồ và trụ cột cảng bị rêu phủ đầy, nhóm chính thức rời khỏi cửa sông, ra biển.
Độ sâu lúc này lên đến gần 30 mét, khiến ánh sáng tự nhiên bị lọc đi phần lớn, không gian trở nên xanh sẫm và mờ ảo, tựa như bước vào một vương quốc khác ẩn dưới đáy đại dương.
Nhưng may là nhờ cơ thể được điều chỉnh bởi Bảo Bối, thị lực cả nhóm được tăng cường cho phép họ nhìn rõ ràng dù ánh sáng yếu, một khả năng tương tự như các loài cá sinh sống ở vùng nước sâu.
Cả nhóm tiếp tục đạp xe dưới nước, con đường đáy sông giờ đây mở ra một không gian rộng lớn như mê cung ánh sáng và rạn đá.
Dần dần, dấu vết sông nông biến mất, thay vào đó là vùng biển mênh mông sâu dần ba mươi mét, ánh sáng trên cao mờ dần đi, không còn sắc vàng tươi, mà chỉ còn lại thứ ánh xanh dịu như được lọc qua một lớp kính mờ khổng lồ.
Dưới ánh sáng đó, cảnh vật chuyển mình theo cách riêng của đại dương. Dọc theo lối đi là các cụm san hô mềm mọc bám vào đá, những nhánh san hô xanh biếc hoặc tím thẫm lắc lư như đang thì thầm trò chuyện.
Một vài cụm phát ra ánh sáng nhè nhẹ, đó là san hô huỳnh quang, loài thật sự tồn tại ở vùng nước nông, khoảng dưới 30 mét, nơi chúng hấp thụ tia cực tím ít ỏi và phản chiếu lại ánh sáng ngọc lấp lánh.
Một đàn cá nhỏ lướt qua trước mặt nhóm, là cá neon xanh. Chúng di chuyển theo đàn, lấp lánh như những dòng điện lửa xanh lam, dường như biết rõ hướng đi của nhau dù không có ai dẫn đầu.
Bên cạnh Hajime, một con mực nang từ từ lượn ngang, lớp da đổi màu theo từng nhịp nhấp nháy nhẹ, như thể đang gửi đi những tín hiệu vô hình. Nó không bắn mực khi chạm vào nhóm mà chỉ lặng lẽ biến mất giữa một đám rong biển.
Cảnh tượng đó làm Doraemon suýt tuộc tay cầm xe đạp vì mải nhìn.
"Đẹp như trong mơ luôn…" Shizuka thì thầm, đôi mắt cô phản chiếu ánh sáng mờ dưới nước, chẳng khác gì ngọc trai đang phát sáng.
Hajime gật đầu mỉm cười, không trả lời. Cậu đang để tâm quan sát một khu vực đá đen phía xa. Trên đó, có thứ ánh sáng nhẹ mờ như bụi sao, cậu biết ngay đó là do khoáng chất kim loại tự nhiên phản chiếu.
Địa chất nơi đây gợi ý rằng nhóm đã chạm đến khu vực biển gần vùng có mạch thủy nhiệt nhỏ hoặc trầm tích núi lửa ngầm, không phải hiếm ở các vùng cửa biển, nhưng đủ để gợi nên cảm giác kỳ bí.
Xa hơn một chút, một đàn cá đuối lớn lướt qua, thân dài và dẹt, như một chiếc chăn lụa đang trôi trong nước.
Chúng nó có cơ thể dài gần ba mét. Dù chỉ là loài cá đuối thường sống ở độ sâu khoảng này, cảnh tượng ấy vẫn khiến cả nhóm phải dừng xe lại trong vài giây, im lặng nhìn theo.
Còn Nobita, sau khoảnh khắc đó, thì thầm:
"Có cảm giác như bọn mình đang đi vào một giấc mơ..."
Jaien nghiêm túc gật đầu, lần đầu tiên không buông ra câu đùa nào.
Từ đáy sâu yên ả, cả nhóm chầm chậm trôi đi trong ánh sáng mờ nhạt như trong phim điện ảnh. Một hành trình chưa biết trước kết thúc, nhưng từng khoảnh khắc đều đong đầy vẻ đẹp đến nghẹt thở, đúng như Hajime đã nói lúc xuất phát:
"Kho báu không phải chỉ ở điểm đến… mà chính là những điều bọn mình sẽ thấy trên đường."
"Chán quá, tớ thật làm không nổi nữa… Hajime, cho tớ chép đáp án đi mà…" Nobita vứt xuống bút, ngả người ra sau, lười biếng hô.
"Ái đau! Đau! Đừng đánh đầu tớ nữa mà!"
Nobita vội ôm đầu, lăn lộn như sắp khóc đến nơi khi bị Hajime gõ mấy cái lên trán. Lực đánh không mạnh, nhưng lại gây tê tê ngứa ngáy khó chịu khiến cậu phải kêu la rầm trời.
Hajime khoanh tay, nghiêng đầu nhìn:
"Làm cho nghiêm túc vào. Cậu nên nhớ, lần này là do tớ đứng ra xin phép ba mẹ các cậu, nói rằng sẽ quản nghiêm cả đám, thì họ mới đồng ý cho chúng ta đi chơi nửa tháng."
Vừa dứt lời, cậu quay sang liếc nhẹ nhóm bạn đang lén nhìn.
"Thế nên nếu không muốn bị kéo về nhà sớm, ít nhất hoàn thành xong đống bài tập này đã."
Nghe đến đó, cả nhóm như bị rót nước lạnh vào gáy. Shizuka lập tức điều chỉnh tư thế ngồi, nghiêm túc cầm bút. Suneo lầm bầm vài câu, nhưng cũng vùi đầu vào trang vở. Jaien thì nhăn nhó, nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi yên.
Cảnh tượng trong phòng khách nhà cậu bỗng yên tĩnh hơn hẳn.
Thấy đã ổn, Hajime đưa Doraemon sổ ghi chép rồi nói: "Cậu trông giúp một lát nhé, mình đi làm chút điểm tâm cho mọi người."
Doraemon cười tươi khoa trương như một vị giám thị đáng sợ: "Cứ để đó cho tớ. Ai lơ là là tớ sẽ trói lại luôn cho khỏi mơ g·ian l·ận!"
Hajime bật cười, xoay người đi về phía bếp. Trong lòng cậu thoáng nhẹ nhõm.
Cậu vốn không phải kiểu người ép buộc bạn bè. Nhưng lần này cậu nhận được sự tin tưởng từ ba mẹ của từng người họ, một sự tin tưởng mà cậu cũng không ngờ, thậm chí được sự tín nhiệm còn hơn cả Doraemon.
Có lẽ là vì cậu trưởng thành hơn, vì lúc nhóm gặp rắc rối hay nguy hiểm, Hajime đều là người ở phía sau giúp đỡ, cũng là người dám bước ra phía trước gánh trách nhiệm khi cần. Không phải là người giỏi nhất, nhưng lại là người được tin tưởng nhất.
Và điều đó, với Hajime, là trách nhiệm... cũng là vinh dự.
Sau hơn nửa giờ loay hoay trong bếp, Hajime quay lại phòng với một khay bánh ngọt cao ngất và bình trà còn b·ốc k·hói. Đặt nhẹ lên bàn, cậu mỉm cười nói:
"Được rồi, nghỉ tay một lát đi. Mấy cậu cũng làm việc chăm chỉ rồi."
Cả nhóm như vừa được đại xá, đồng loạt vỗ tay hoan hô. Shizuka lịch sự cảm ơn, Doraemon đã nhào tới đầu tiên, chớp mắt long lanh ôm lấy đĩa bánh như gặp được tri kỷ. Suneo thì thầm "cậu đúng là biết chiều khẩu vị cảu bọn tớ mà" còn Jaien vừa ăn vừa gật gù như làm một bài đánh giá ẩm thực.
Hajime ngồi xuống cạnh bàn, rót trà, vừa đưa mắt nhìn sang tập bài của Nobita bên cạnh. Dù rất muốn thư giãn một chút, nhưng ánh mắt cậu liền sầm lại khi lật vài trang.
Cậu nhớ rất rõ, hôm trước Nobita gọi điện với giọng đầy tự tin:
"Tớ làm xong hết bài tập hè rồi đó, Hajime! Giờ chỉ cần cậu nói mẹ tớ cho đi chơi nữa thôi là xong!"
Cậu đã tin. Nhưng ngay lúc mở vở ra kiểm tra...
Toán học tổng 143 bài, sai toàn bộ. Có cả dạng trắc nghiệm A-B-C-D nhưng Nobita dường như có khả năng đặc biệt, né đáp án đúng như né địch. Phần điền số thì lung tung như quay xổ số.
Văn học yêu cầu viết bài văn 300 chữ. Nội dung thực ra có tám mươi phần trăm là... vô định. Câu cú thì lặp lại đến ba lần, sai chính tả mỗi đoạn một chỗ. Hajime thậm chí vẫn còn chưa phân biết được đó là văn xuôi hay mật mã cổ.
Các môn khác như lịch sử thì nhầm lẫn các niên đại, địa lý viết rằng châu Âu nằm cạnh châu Mỹ, đối diện với châu Phi, nằm dưới châu Á… Cả Doraemon đọc xong cũng gãi đầu hỏi:
"Cậu có chắc đây là địa lý Trái Đất không, hay là hành tinh nào khác vậy Nobita?"
Thế là Hajime buộc phải gọi cả nhóm lại học nhóm, phần để tăng tiến độ, phần để giúp Nobita hoàn thành đống bài tập còn dang dở.
Hajime thở dài, nhìn Nobita đang vừa ăn bánh vừa vô tư nói, nghĩ thầm:
"Không hiểu sao cậu ấy lại có khả năng làm sai hết mọi thứ, dù là đã luyện đi luyện lại cả chục lần... Hay đây là năng lực đặc biệt? Như tuyệt đối sẽ chọn được đáp án sai?"
Còn Nobita, lúc này đang ngoan ngoãn cắn bánh, nhỏ giọng nói với Doraemon:
"Cậu nói xem, nếu viết sai hết mà vẫn nộp đúng giờ... thì có tính là đúng thời hạn không?"
Hajime bên cạnh nghe được, không nói gì, chỉ lặng lẽ vươn tay... gõ một cái "cốc" lên đầu Nobita.
"Làm bài tiếp đi."
Cuối cùng, đợi cho tới gần tối chiều, cả nhóm cùng Nobita mới làm xong đống bài tập hè. Ai nấy đều mệt rã rời, nằm im không muốn động đậy, mồ hôi nhễ nhại, tiếng thở dài rải rác trong không khí oi nồng.
Hajime sau khi cẩn thận kiểm tra từng tập bài, gật đầu hài lòng. Cậu vốn định gọi cho phụ huynh từng người để báo cáo kết quả, nhưng nhìn ra ngoài trời đã chuyển sang ánh chiều tà, cậu quyết định tiện tay đưa từng người về nhà rồi nói luôn với ba mẹ họ một thể.
Sáng hôm sau, cả nhóm lại tụ tập tại căn cứ bí mật sau trường để bàn bạc về chuyến đi sắp tới.
Nobita vừa đến đã nằm phịch xuống ghế dài, rên rỉ:
"Trời nóng thế này mà còn phải đến đây bàn chuyện... thiệt là…"
Cậu lật người, tay quạt quạt lấy lệ, mồ hôi bết cả tóc mai. Cái oi nồng của mùa hè khiến không gian bên trong căn cứ trở nên nặng nề, quạt điện thì chạy lạch cạch mà chẳng giúp ích được bao nhiêu. Mặc dù vậy, cả nhóm vẫn lục tục kéo đến đầy đủ, bởi ai cũng háo hức cho kế hoạch "kho báu mùa hè" sắp tới.
Nobita nhận ly nước chanh đá mát lạnh từ tay Shizuka, uống một hơi rồi lười biếng ngả đầu ra sau: "Như vậy... bọn mình khi nào mới đi? Mình muốn đi tìm kho báu lắm rồi!"
Doraemon đang gặm dở chiếc bánh rán nhân kem lạnh bên cạnh, liền đáp:
"Bọn mình cần chuẩn bị kế hoạch kỹ càng đã. Nếu lúc đó thiếu đồ thì rất phiền. Hơn nữa, địa điểm chính xác mình cũng chưa xác định rõ ràng."
Shizuka nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay đếm đếm:
"Nếu mà đi biển thì cần chuẩn bị kem chống nắng, đồ bơi, khăn tắm, nước uống, đồ ăn khô, thuốc cảm, băng cá nhân…"
Jaien lập tức nhập cuộc với vẻ hào hứng đặc trưng:
"Đã đi chơi thì phải có tiết mục giải trí! Tớ sẽ hát vài bài tiếp thêm tinh thần cho mọi người!"
Nghe tới đây, cả nhóm như có cùng một phản xạ, người cứng đờ, mặt tái mét. Nobita nín thở, Suneo lặng lẽ rùng mình, Doraemon khẽ rút lui về sau chiếc ghế, còn Shizuka thì cười gượng gạo đầy lịch sự.
Không khí lập tức trở nên nặng nề. Suneo vội chen vào, giọng hơi run:
"Tớ nghĩ… hay tụi mình chuyển sang đi leo núi thì hơn? Trên núi mát mẻ hơn biển nhiều!"
Jaien nghiêng đầu, nhíu mày trầm ngâm. Nobita, là người khởi xướng kế hoạch tìm kho báu trên biển, đương nhiên không chịu, đứng dậy phản bác:
"Cậu là đi biển Hawaii chơi chán rồi nên mới không muốn đi nữa, đúng không?"
Ngay lập tức, ánh mắt Jaien sắc như dao quay sang Suneo đầy nghi ngờ. Cậu bạn nhỏ chột dạ, hoảng hốt vẫy tay:
"Không! Không có! Tớ chỉ là… cảm thấy tìm kho báu trên biển hơi khó vì không biết vị trí chính xác. Còn trên đất liền cũng có kho báu, mà tụi mình còn có thể dò bản đồ dễ hơn!"
Jaien nghe xong thì gật đầu đồng tình, ánh mắt đỡ lạnh hơn hẳn. Nobita định phản bác gì đó nhưng không nghĩ ra được lý lẽ nào, đành bĩu môi quay đi, lầm bầm một câu không rõ ràng.
Doraemon nghe xong hai luồng ý kiến trái ngược, mắt cậu đột nhiên sáng rực lên như vừa nảy ra ý tưởng thần sầu:
"Khoan đã! Tụi mình hoàn toàn có thể kết hợp cả hai mà!"
Cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn mèo máy, Doraemon vui vẻ giải thích:
"Tụi mình có thể dùng Đèn Pin Thích Nghi để khám phá dưới đáy biển! Ở đó không thiếu những ngọn núi khổng lồ, địa hình lạ mắt, sinh vật kỳ bí, thậm chí còn có thể tìm thấy cả… tàn tích văn minh cổ đại!"
Lời vừa dứt, cả nhóm liền xôn xao. Nobita hai mắt sáng rỡ nhưng vẫn hơi ngơ ngác hỏi lại:
"Vậy… tụi mình còn đi tìm kho báu không?"
Suneo nhìn Nobita như thể đang nhìn một sinh vật chưa tiến hóa, giọng cậu đầy chế giễu:
"Tất nhiên là vẫn tìm rồi! Dưới đáy biển nhiều tàu đắm, rương vàng, bảo vật cổ lắm đấy. Chỉ cần tìm được vài cái thôi cũng đủ bọn mình sống sa hoa đến hết đời!"
Jaien cũng bắt đầu hào hứng: "Nhưng vậy thì tụi mình nên đi đâu mới tìm được những thứ đó?"
Suneo suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc đề xuất:
"Tam Giác Quỷ Bermuda! Nghe đồn nơi đó là mồ chôn của vô số tàu thuyền và máy bay. Nhất định có nhiều kho báu bị vùi lấp."
Ngay lập tức, Nobita vỗ tay như vừa nghe bản giao hưởng ưng ý:
"Hay đó! Vậy mình chốt nhé! Chuyến đi này sẽ là thám hiểm đáy biển Tam Giác Quỷ Bermuda!"
Cả nhóm đều phấn khích, tưởng tượng ra những kho báu lấp lánh, thành phố chìm và những bí ẩn dưới làn nước sâu thẳm, một chuyến đi hè hứa hẹn ly kỳ và đầy bất ngờ đang chờ đợi phía trước.
Lúc này, từ nãy giờ vẫn im lặng Hajime cũng chậm rãi lên tiếng, giọng điềm tĩnh như mọi khi:
"Nếu đã quyết định như vậy, thì sao chúng ta không làm thành một chuyến du lịch đúng nghĩa dưới đáy biển? Đích đến là Tam Giác Quỷ Bermuda, nhưng trên đường đi mình có thể khám phá nhiều nơi hơn. Chúng ta có thể dùng các phương tiện khác nhau như đi bộ, lái xe, thậm chí là bơi như người cá hoặc cưỡi sinh vật biển nếu được."
Cả nhóm lặng đi vài giây trước khi ánh mắt bừng sáng. Hajime tiếp lời, hơi cười:
"Đích đến dĩ nhiên quan trọng, nhưng phong cảnh dọc đường cũng đừng bỏ qua. Biết đâu sau chuyến này, tụi mình còn có thể viết một cuốn sách kiểu như Hai Vạn Dặm Dưới Đáy Biển ấy."
Nghe vậy, Suneo lập tức như được tiếp thêm động lực, mắt sáng rỡ:
"Ý tưởng tuyệt vời đấy Hajime! Mình sẽ làm một danh sách thật chi tiết các địa điểm cần tham quan cho chuyến này!"
Jaien gật gù:
"Nếu có thể ghi âm được, tớ sẽ ghi lại những bản nhạc tớ hát trong chuyến đi. Biết đâu sau này phát hành album 'Tiếng hát đáy biển' thì sao!"
Nobita, dù vẫn nằm ườn ra, cũng không giấu được hứng thú:
"Tớ sẽ ghi chép nhật ký chuyến hành trình này! Viết thành sách in ra chắc chắn nổi tiếng luôn!"
Cả nhóm sôi nổi bàn bạc, phân chia công việc chuẩn bị thiết bị, thực phẩm, các loại bảo bối cần thiết. Cuối cùng, họ hẹn nhau: "Sáng mai, gặp nhau tại cổng công viên lúc 7 giờ!"
Hôm sau, đúng như đã hẹn, cả nhóm tụ tập tại công viên từ sớm. Vì hôm nay là thứ Hai nên công viên khá vắng vẻ, không khí yên tĩnh, nắng nhẹ vừa đủ dễ chịu.
Doraemon mở túi thần kỳ, lấy ra Đèn Pin Thích Nghi và chiếu lần lượt lên từng người. Ngay sau đó, cậu còn phát thêm Ống Khí Thở Dưới Nước và Kẹo Thích Nghi, cẩn thận dặn:
"Thời gian tác dụng của Đèn Pin Thích Nghi chỉ kéo dài 24 giờ thôi, nên cầm theo mấy món này dự phòng. Lỡ bảo bối gặp trục trặc hoặc tớ không kịp sử dụng lại thì vẫn an toàn."
Mọi người gật đầu đồng tình. Sau nhiều lần rút kinh nghiệm bằng máu, không ai còn dám quá ỷ lại vào bảo bối Doraemon nữa.
Tiếp theo, Doraemon lôi ra một chiếc xe đạp nhìn giống xe lòng chảo, bánh xe to bản, phần tay cầm lại là kiểu thông thường. Cậu giới thiệu:
"Đây là Xe Đạp Dưới Nước. Nó cho phép đạp xe dưới nước như đi trên đất liền. Đặc biệt, thiết kế còn giúp những người không biết đạp xe cũng có thể lái dễ dàng."
Khi nói câu cuối, Doraemon liếc nhẹ về phía Nobita, rõ ràng có chút thâm ý. Nobita cười trừ, xấu hổ gãi đầu, không dám nói gì thêm.
Chuẩn bị xong xuôi, cả nhóm cùng mang xe đạp hướng đến con sông gần đó. Mỗi người một chiếc, nhảy xuống nước.
Chiếc xe vận hành trơn tru ngoài sức tưởng tượng, chuyển động mượt như thể đang lướt trên mặt cỏ. Nước xung quanh mờ xanh, ánh nắng chiếu xuyên qua, tạo thành những vệt sáng lung linh như trong phim hoạt hình.
Suneo bỗng đề xuất: "Hay tụi mình đua thử một vòng đi! Ai về sau cùng phải chia thức ăn vặt mang theo!"
Jaien và Nobita lập tức hưởng ứng, khí thế hừng hực. Trong khi đó, Shizuka cùng Doraemon lại thong thả di chuyển, vừa đi vừa ngắm đàn cá nhỏ bơi quanh và đám cỏ biển mềm mại uốn lượn.
Hajime thì tách nhóm, im lặng trôi bên dòng nước, niệm lực nhẹ nhàng bao phủ xung quanh. Mỗi khi thấy một mảnh rác nhỏ, từ túi nilon cho đến bánh xe hay mẩu sắt vụn, cậu đều gom lại, thu vào hồ lô mà mình mang theo.
Dù con sông này khá sạch, vẫn còn vài mẩu rác mới hoặc thứ khó xử lý bằng các phương pháp thông thường. Hajime định khi về sẽ xử lý từng mảnh, tận dụng để tái tạo thành vật liệu hữu ích.
Cả nhóm lập tức xuất phát, mỗi người theo đuổi một mục tiêu khác nhau như những dòng chảy riêng dưới làn nước xanh.
Ở phía đầu, Jaien và Suneo nhanh chóng biến đoạn sông thành đường đua cá nhân. Cả hai lướt qua dòng nước như mũi tên, không ai chịu nhường ai, miệng liên tục buông lời khiêu khích:
"Lần này tớ chắc chắn sẽ về trước cậu!" Jaien hét lớn, đạp xe bắn bọt nước tung tóe.
"Cứ nằm mơ đi! Xe của tớ được Doraemon chỉnh lại tốc độ rồi!" Suneo gân cổ đáp, mặt đầy quyết tâm.
Nobita hì hục đạp phía sau, đầu mướt mồ hôi nước, mặt đỏ bừng vì cố gắng theo kịp:
"Chờ... chờ mình với... sao xe mình không được nâng cấp giống các cậu chứ!"
Ở phía sau, Doraemon và Shizuka đang tận hưởng bầu không khí yên bình. Cả hai vừa chậm rãi đạp xe, vừa quan sát đàn cá nhỏ bơi lượn qua họ, lay động dịu dàng theo dòng nước.
Bỗng Shizuka phát hiện một bé mèo con vừa rớt xuống nước. Không chần chừ, cô dừng lại, cùng Doraemon nhẹ nhàng đưa mèo con trở về bờ, nơi một con mèo mẹ đang mải miết tìm kiếm con.
"Dễ thương quá..." Shizuka thở nhẹ, mỉm cười nhìn theo bóng hai mẹ con mèo dần khuất sau mặt nước loang nắng.
Còn ở phía sâu hơn dưới đáy, Hajime âm thầm tiếp tục công việc tái chế dưới nước của mình. Trước mặt cậu là một... nửa chiếc ô tô hoen rỉ, nằm nghiêng như một xác tàu bị quên lãng. Cậu khẽ nhíu mày:
"Một nửa ô tô? Ai lại đem thứ này vứt xuống đây... và sao đến giờ vẫn chưa bị vớt lên?"
Bên trong nó, cậu phát hiện một thùng bia cũ kỹ, lớp bụi rong phủ kín. Ngoài ra, xung quanh còn có vô số thứ kỳ quái.
Một cột chỉ đường gãy làm đôi, mục nát theo thời gian.
Một nồi cơm điện bị nổ, lớp vỏ méo mó, vẫn còn vài hạt gạo khô dính lại.
Một bình hoa sứ bị bể, phần hoa văn còn nguyên vẹn, như bị ai đó cố tình phi tang.
Thậm chí có cả một... con búp bê b·ị c·hém mất đầu, trôi lơ lửng trong rong rêu, như bước ra từ một câu chuyện ma.
"Mặc dù khá tò mò nơi đây câu chuyện nhưng mình nên tăng tốc thì hơn, mọi người bắt đầu bỏ xa rồi."
Hajime thầm nghĩ, rồi thở dài, niệm lực nhẹ nhàng gom tất cả lại, xếp gọn vào hồ lô sau lưng.
Chạy được tầm mười phút, cả nhóm cuối cùng cũng đến một cửa đập nhỏ, chỉ cần vượt qua là có thể tiếp cận đoạn sông dẫn thẳng ra biển. Tại đây, cả nhóm dừng lại để nghỉ chân, gom lại sau hành trình chia tách.
Thú vị nhất là kết quả cuộc đua, người thắng… lại là Nobita.
Không ai tin nổi điều đó, kể cả chính cậu.
Jaien chỉ còn vài mét nữa là đến đích thì không may vướng phải bánh xe, ngã nhào một cú rất "kinh điển". Suneo thì mải cười nhạo Jaien, không để ý đường phía trước có khúc cua, thế là tông thẳng vào vách đá sông, loạng choạng cả người.
Còn Nobita, vốn chỉ cố gắng đạp theo sau mệt mỏi, không ngờ lại lặng lẽ vượt cả hai, về đích trong trạng thái bàng hoàng... thắng.
"Mình... mình thắng thật sao?" Nobita hỏi, mắt vẫn tròn xoe.
Sau một tràng cười ngả nghiêng, cả nhóm tiếp tục hành trình. Đoạn dốc của con đê nhỏ khá nghiêng, nhưng nhờ chế độ đặc biệt của Xe Đạp Dưới Nước, ai cũng dễ dàng leo dốc rồi trượt xuống bên kia, như chơi cầu trượt khổng lồ.
Đoạn sông phía sau con đê sâu hơn nhiều, có chỗ lên đến tám, chín mét, nhưng đồng thời cũng đẹp hơn, đầy màu sắc và sinh động hơn. Cá bơi lượn thành đàn, rêu mềm rung rinh, từng cụm đá trầm tích nhỏ lóe ánh sáng trong làn nước trong vắt.
Tuy nhiên, sóng gió nổi lên cũng rất nhanh.
Jaien và Suneo nhanh chóng trở lại bản chất nghịch ngợm, phát hiện ra vài cái mồi câu thả lơ lửng, liền nổi hứng bày trò:
Suneo: "Này, hay tụi mình giả làm cá rồi kéo cần câu thử xem!"
Jaien: "Tuyệt! Xem ai bị hù đầu tiên!"
Nhưng vừa mới kéo dây câu thử thì… suýt bị kéo ngược lên, cả hai mặt cắt không còn giọt máu, vùng vẫy loạn xạ rồi ngụp lặn trốn vào rong rêu.
Bên kia, Nobita, lúc đó vẫn mải khoe chiến thắng với Doraemon và Shizuka, vì quá mừng nên không để ý hướng đi, thế là cả ba đâm thẳng vào một bụi rong biển rậm rạp, bị quấn chặt đến mức không thể nhúc nhích.
"Á! Rong biển! Bọn mình bị ăn thịt rồi!" Nobita la to, tay chân quẫy loạn như con cá mắc lưới.
Doraemon định rút Bảo Bối nhưng cánh tay bị trói cứng, còn Shizuka thì chỉ biết giãy nhẹ, mặt đỏ bừng vì ngượng.
Thấy vậy, Jaien và Suneo hùng hổ lao đến giải cứu, ai ngờ chưa tới nơi cũng sa lầy vào mớ rong dày đặc đó. Kết quả là cả năm người như bị con rối bị trói, vật lộn múa may điên cuồng giữa lòng sông.
Đúng lúc đó, Hajime từ đằng xa thong thả bơi tới, trên lưng là chiếc hồ lô đựng rác đầy ắp, vừa gom xong xong đoạn rác dưới lòng sông. Cậu thấy mặt nước phía trước rung lắc và loáng thoáng bóng năm người đang lắc lư múa, không khỏi nghiên đầu suy nghĩ.
"???"
"…Đây là nghi thức gì mới à? Bài múa rong biển thần thánh?" Hajime nhíu mày, đứng trên tảng đá dưới nước quan sát.
Sau một hồi thở dài và tự hỏi nhân quả chuyện này, cậu dùng niệm lực kéo từng người ra khỏi mớ hỗn độn, để lại đám rong biển trôi lơ lửng như… xấu hổ.
Hành trình vừa bắt đầu chưa bao lâu, mà nhóm đã bị thiên nhiên "dạy dỗ" sơ bộ. Nhưng ai nấy lại cười phá lên. Dù sao, đây cũng là một chuyến du lịch, mà càng nhiều chuyện, càng đáng nhớ hơn.
Cả nhóm tiếp tục hành trình dưới nước thêm khoảng ba mươi phút. Càng đi xa, dòng sông mở rộng như một cánh cửa dẫn ra thế giới bao la.
Dòng nước trở nên sâu hơn, mát lạnh hơn và bóng tối bắt đầu len lỏi. Độ sâu giờ đây đã trung bình dưới 25 mét, khiến áp lực nước tăng dần, nhưng cơ thể của cả nhóm đều đã thích nghi với điều kiện môi trường này, không gặp chút khó khăn nào.
Trên đầu, những chiếc bóng mờ của tàu thuyền in lên mặt nước, di chuyển chậm rãi như những con quái vật khổng lồ lướt qua trong im lặng.
Làn nước bắt đầu có vị mằn mặn đặc trưng, những dải rong biển cũng dài và dày hơn, thỉnh thoảng lộ ra vài rạn đá nhỏ mọc san hô mềm đang lay động như những dải lụa.
Sau khi băng qua một chuỗi mỏ neo khổng lồ và trụ cột cảng bị rêu phủ đầy, nhóm chính thức rời khỏi cửa sông, ra biển.
Độ sâu lúc này lên đến gần 30 mét, khiến ánh sáng tự nhiên bị lọc đi phần lớn, không gian trở nên xanh sẫm và mờ ảo, tựa như bước vào một vương quốc khác ẩn dưới đáy đại dương.
Nhưng may là nhờ cơ thể được điều chỉnh bởi Bảo Bối, thị lực cả nhóm được tăng cường cho phép họ nhìn rõ ràng dù ánh sáng yếu, một khả năng tương tự như các loài cá sinh sống ở vùng nước sâu.
Cả nhóm tiếp tục đạp xe dưới nước, con đường đáy sông giờ đây mở ra một không gian rộng lớn như mê cung ánh sáng và rạn đá.
Dần dần, dấu vết sông nông biến mất, thay vào đó là vùng biển mênh mông sâu dần ba mươi mét, ánh sáng trên cao mờ dần đi, không còn sắc vàng tươi, mà chỉ còn lại thứ ánh xanh dịu như được lọc qua một lớp kính mờ khổng lồ.
Dưới ánh sáng đó, cảnh vật chuyển mình theo cách riêng của đại dương. Dọc theo lối đi là các cụm san hô mềm mọc bám vào đá, những nhánh san hô xanh biếc hoặc tím thẫm lắc lư như đang thì thầm trò chuyện.
Một vài cụm phát ra ánh sáng nhè nhẹ, đó là san hô huỳnh quang, loài thật sự tồn tại ở vùng nước nông, khoảng dưới 30 mét, nơi chúng hấp thụ tia cực tím ít ỏi và phản chiếu lại ánh sáng ngọc lấp lánh.
Một đàn cá nhỏ lướt qua trước mặt nhóm, là cá neon xanh. Chúng di chuyển theo đàn, lấp lánh như những dòng điện lửa xanh lam, dường như biết rõ hướng đi của nhau dù không có ai dẫn đầu.
Bên cạnh Hajime, một con mực nang từ từ lượn ngang, lớp da đổi màu theo từng nhịp nhấp nháy nhẹ, như thể đang gửi đi những tín hiệu vô hình. Nó không bắn mực khi chạm vào nhóm mà chỉ lặng lẽ biến mất giữa một đám rong biển.
Cảnh tượng đó làm Doraemon suýt tuộc tay cầm xe đạp vì mải nhìn.
"Đẹp như trong mơ luôn…" Shizuka thì thầm, đôi mắt cô phản chiếu ánh sáng mờ dưới nước, chẳng khác gì ngọc trai đang phát sáng.
Hajime gật đầu mỉm cười, không trả lời. Cậu đang để tâm quan sát một khu vực đá đen phía xa. Trên đó, có thứ ánh sáng nhẹ mờ như bụi sao, cậu biết ngay đó là do khoáng chất kim loại tự nhiên phản chiếu.
Địa chất nơi đây gợi ý rằng nhóm đã chạm đến khu vực biển gần vùng có mạch thủy nhiệt nhỏ hoặc trầm tích núi lửa ngầm, không phải hiếm ở các vùng cửa biển, nhưng đủ để gợi nên cảm giác kỳ bí.
Xa hơn một chút, một đàn cá đuối lớn lướt qua, thân dài và dẹt, như một chiếc chăn lụa đang trôi trong nước.
Chúng nó có cơ thể dài gần ba mét. Dù chỉ là loài cá đuối thường sống ở độ sâu khoảng này, cảnh tượng ấy vẫn khiến cả nhóm phải dừng xe lại trong vài giây, im lặng nhìn theo.
Còn Nobita, sau khoảnh khắc đó, thì thầm:
"Có cảm giác như bọn mình đang đi vào một giấc mơ..."
Jaien nghiêm túc gật đầu, lần đầu tiên không buông ra câu đùa nào.
Từ đáy sâu yên ả, cả nhóm chầm chậm trôi đi trong ánh sáng mờ nhạt như trong phim điện ảnh. Một hành trình chưa biết trước kết thúc, nhưng từng khoảnh khắc đều đong đầy vẻ đẹp đến nghẹt thở, đúng như Hajime đã nói lúc xuất phát:
"Kho báu không phải chỉ ở điểm đến… mà chính là những điều bọn mình sẽ thấy trên đường."
Tiến độ: 100%
125/125 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan