Chương 60: Trên đường Chu Tước
Tiếng bước chân trên cầu thang vang lên từng nhịp trầm nặng, truyền đến tai một cách rõ ràng. Diệp Chiếu vốn đang nửa tỉnh nửa mê, lòng lập tức căng lên, nhưng chỉ chốc lát sau lại đành buông xuôi, thất vọng.
Dù sao hiện tại, nàng cũng không thể rời khỏi căn mật thất này. So với việc sợ hãi lo lắng mà hao tổn tinh thần, chi bằng giữ sức, chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.
Nàng nằm trên một chiếc giường lớn làm bằng tử đàn, tay chân đều bị xích sắt khóa lại.
Xích tuy dài, cho phép nàng đi lại tự do trong gian mật thất, nhưng vì được rèn bằng huyền thiết, lại suốt ngày bị cưỡng ép uống nhuyễn cân tán, thân thể nàng gần như không còn chút khí lực nào để chống cự hay bỏ trốn.
Trời tháng mười lạnh lẽo, nàng nằm co ro trên giường, quấn theo những sợi xích sắt băng giá. Mỗi đêm đều ho khan từng tiếng, kéo dài không dứt. Mãi đến gần sáng mới có thể thiếp đi được đôi chút.
Nhưng lúc này, sự bình yên ngắn ngủi ấy lại lần nữa bị xé tan.
Nói ra cũng thật buồn cười — nàng rời khỏi Tần Vương phủ vào mùng một tháng mười, đến tận giữa trưa mới ra tới quan đạo vùng ngoại ô. Cùng Tiểu Diệp Tử chuẩn bị sẵn xa giá từ trước, nàng đang ở trong xe ngựa tiến hành dịch dung, lại bất ngờ bị tập kích.
Trên đời này, kẻ có thể bất ngờ ra tay, lại chỉ một chiêu đã chế trụ được nàng, ngoài Ứng Trường Tư thì thật sự không còn ai khác.
Nàng dịch dung, đổi trang phục — vốn là để đề phòng hắn, cùng cả Hoắc Tĩnh.
Theo kế hoạch ban đầu, tuy nàng nhất thời chưa nghĩ ra sẽ đi đâu để an thân, nhưng vì cân nhắc đến sự an toàn, những bước phòng bị như vậy là chuyện không thể thiếu. Huống hồ, nàng còn mang theo một đứa trẻ.
Mà khi ấy, dù Hoắc Tĩnh có nghe được phong thanh, thì nàng cũng đã thay đổi dung mạo, lẩn vào nơi không ai hay biết. Với kinh nghiệm từ đời trước, nàng tin — bản thân sẽ không dễ bị tìm ra lần nữa.
Huống chi, ở kiếp trước, nàng từng mang đầy thương tích mà vẫn có thể trốn suốt bốn năm.
Hiện tại điều kiện đã tốt hơn rất nhiều.
Trước hết là Hoắc Tĩnh — lần này đương kim thiên tử chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua hắn. Ngay cả thân mình còn khó bảo toàn, huống chi là truy tung nàng. So với kiếp trước, tình thế của hắn bây giờ còn nguy khốn hơn gấp bội.
Thứ hai là bản thân nàng. Trong người có mang theo bạc, bên cạnh lại có Tiểu Diệp Tử — nay đã không còn là một đứa trẻ đỏ hỏn chỉ biết khóc đòi bú. Mẫu tử các nàng hoàn toàn có thể ẩn vào đám con buôn, thuê một gian phòng nhỏ, tìm một việc gì đó mưu sinh qua ngày.
Hoặc nếu không, nàng sẽ mang con rời khỏi thế tục, ẩn cư nơi sơn dã. Nàng sẽ dạy Tiểu Diệp Tử luyện võ, ngày ngày vào núi chăn dê săn bắn — chỉ cần hai mẹ con được yên ổn, thì nơi đâu cũng có thể gọi là nhà.
Từ khoảnh khắc nàng đồng ý rời đi theo lời Lục Vãn Ý, cũng là lúc nàng buộc mình phải đoạn tuyệt với quãng thời gian cuối cùng được ở bên Tiêu Yến.
Nàng đã cố hết sức để ra đi một cách thong dong, để tìm cho mình một lý do có thể thuyết phục bản thân buông bỏ, không ngoảnh đầu nhìn lại.
Nghĩ theo hướng tốt nhất… là Tiêu Yến sẽ quên nàng. Hắn sẽ quên, rồi bắt đầu một cuộc sống mới, không cần phải đau đớn, không cần phải khổ sở đến nát tim gan như nàng. Không cần phải sống cùng tưởng niệm, ép mình vào giấc mộng không có lối ra.
Giống như lời người con gái kia từng nói — nếu có một ngày thiên hạ thái bình, nàng có chỗ dung thân… thì nàng sẽ nói với chính mình: đây là tất cả những gì hắn cai trị.
Bởi vì hắn là một đế vương anh minh, thương dân như con, yêu lấy giang sơn… cũng là yêu nàng.
Mà nàng, như vậy… thật ra đã đủ rồi.
Nàng có thân thể khỏe mạnh hơn đời trước, có một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, đã từng có quãng thời gian cùng hắn yêu nhau chân thành, không chút che giấu. Được sống lại một lần, Diệp Chiếu vẫn cảm thấy bản thân có thể cảm tạ số phận.
Nàng từng nghĩ, mình có thể sống một quãng đời yên bình từ nay về sau.
Nào ngờ… chưa kịp rời khỏi Lạc Dương, nàng lại lần nữa trở thành kẻ bị giam cầm.
Lần đầu tỉnh lại là ba ngày sau đó — mùng bốn tháng mười.
Từ đó đến nay, nàng hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Tiếng bước chân bên ngoài dừng lại. Một luồng áp lực vô hình như tràn ngập cả căn mật thất, ập thẳng về phía nàng.
Hai má bị bàn tay thô bạo bóp chặt, ép nàng phải ngẩng đầu.
Diệp Chiếu chỉ hơi động thân, xích sắt quanh người đã phát ra một chuỗi âm thanh lạnh lẽo, vang vọng giữa không gian tĩnh mịch.
Người kia bước đến, ngồi xuống mép giường, kéo nàng lại gần. Hắn cúi đầu, từ phần ngực lộ ra của nàng mà chậm rãi hít nhẹ từng tấc da thịt — dọc theo cổ, lướt qua vành tai, rồi cuối cùng áp sát vào trán nàng từ phía sau, đưa má cọ nhẹ mái tóc mềm một bên của nàng.
Diệp Chiếu cố gắng chịu đựng cơn rùng mình và cảm giác ghê tởm cuộn trào. Nàng ép mình trấn định, nhắc bản thân rằng — hắn nhiều nhất cũng chỉ dám làm tới bước này. Hắn sẽ không, cũng không dám thực sự vượt quá giới hạn.
Bởi vì... hắn là Hoắc Tĩnh.
Tại sao không dám?
Bởi vì còn có Ứng Trường Tư.
Nghĩ đến đây, ký ức lại hiện về — sau lần tương phùng với Minh sư phụ, nàng mới biết, thì ra Tiêu Dương và Ứng Trường Tư xuất thân cùng một môn phái.
Năm đó, Tiêu Dương đang giữa thời loạn lạc, trong lúc chạy trốn đã rơi xuống vách núi. May mắn thay, chàng được chưởng môn phái Thương Sơn – Doãn Vô Song cứu giúp. Tuy nhiên, nếu tính theo thời gian, Doãn Vô Song lẽ ra đã phải mất mạng trên đỉnh núi tuyết Tây Vực từ đầu năm ấy.
Người phụ nữ ấy – một hiệp nữ lừng danh khiến cả võ lâm Tây Vực và Trung Nguyên đều phải kính nể – là người duy nhất luyện thành trăm loại cổ độc, thông thạo Hoán Đồng Thuật, giỏi dùng đan thanh bút, tinh thông đàn Không âm, và sở hữu Cửu Vấn đao nổi khắp giang hồ. Vậy mà cuối cùng, bà lại chết vì tẩu hỏa nhập ma do công pháp không phù hợp – một kết cục khiến ai nghe đến cũng không khỏi tiếc nuối, xót xa.
Nhưng Tiêu Dương lại kể với nàng rằng, sự thật không phải như vậy.
Doãn Vô Song thực chất đã bị chính đại đệ tử thủ tọa thân cận nhất – Doãn Trường An – sát hại.
Năm đó, bà và sư huynh thanh mai trúc mã vừa mới thành thân, cùng nhau bế quan tu luyện bí thuật song tu. Không ngờ, Doãn Trường An giả vờ bị thương, khiến Doãn Vô Song lo lắng đến mức buộc phải phá công xuất quan để chữa trị cho hắn...
Vị sư huynh ấy vốn không đành lòng, nên đã chủ động truyền công, để nàng có thể sớm xuất quan cứu người. Nào ngờ, Doãn Trường An bất ngờ ra tay đánh lén, sát hại chàng.
Doãn Vô Song ban đầu chỉ nghĩ rằng cả hai vô tình dẫn đến thương tích trong quá trình truyền công, liền vội xuất quan để chữa trị cho trượng phu. Nhưng khi ra tới nơi, mới biết người mình hết lòng yêu thương đã sớm qua đời.
Giữa lúc bi thương tột độ, nàng lại bị chính đồ đệ mà mình luôn hết mực tin tưởng điểm vào tử huyệt, xuyên thủng xương tỳ bà, phong bế toàn bộ công lực.
Từ đó, nàng bị giam giữ nơi đỉnh tuyết sơn quanh năm băng tuyết phủ dày.
Suốt ba năm trời, nàng bị Doãn Trường An cưỡng đoạt đủ mọi cách. Đến lần thứ hai mang thai, nàng hạ sinh một bé gái.
Có lẽ trong mắt Doãn Trường An, vị sư tôn của hắn cuối cùng rồi cũng trở thành người từng có đoạn thời gian "hài hòa ân ái" với hắn.
Bởi sau lần thứ hai bị ép mang thai, Doãn Vô Song dường như đã thay đổi. Tính khí nàng trở nên trầm lặng, thái độ cũng dịu dàng như thuở ban đầu.
Gần đến kỳ sinh nở, Doãn Trường An giải phong huyệt đạo nơi xương tỳ bà, cho nàng thời gian dưỡng thương, bảo vệ thai nhi. Nhờ vậy, hơn nửa năm sau, nàng miễn cưỡng khôi phục được một phần công lực. Nhưng nàng hiểu rõ, mình đã không còn là Doãn Vô Song vang danh thiên hạ năm nào, và càng không phải là đối thủ của Doãn Trường An.
Sau khi âm thầm gi-ết ch-ết đứa trẻ mới tròn trăm ngày tuổi, nàng đã liều mình nhảy xuống từ đỉnh tuyết sơn, giả chết để thoát thân.
Từ đó, trên thế gian này không còn người mang tên “Doãn Vô Song” nữa.
Cũng không còn cái tên Doãn Trường An.
Doãn Trường An – kẻ từng là đồ đệ yêu quý nhất của nàng – sinh ra đã mang trong mình bệnh tật, ngũ tạng bẩm sinh tổn hại. Bị cha mẹ vứt bỏ, hắn phải lưu lạc đầu đường xó chợ, sống lay lắt bằng nghề ăn xin.
Năm hắn lên năm, trong lần đầu tiên Doãn Vô Song xuống núi hành tẩu giang hồ, tình cờ gặp được hắn. Thấy hắn thông minh lanh lợi, lại nghe lời ngoan ngoãn, nàng quyết định thu nhận làm đệ tử, cho hắn họ "Doãn", ban tên "Trường An".
Bởi nàng hy vọng, đứa trẻ ấy rồi sẽ có một đời bình an.
Vậy mà nhiều năm sau, đồ đệ chiếm đoạt sư phụ, còn sư phụ lại chết dưới tay đồ đệ mình từng thương yêu nhất.
Doãn Trường An sau đó bỏ họ “Doãn”, tự đổi thành “Ứng” – không còn cầu mong bình an, mà chỉ nguyện sống mãi trong tương tư.
Vì thế, hắn đặt cho mình cái tên mới: Ứng Trường Tư.
Trời xanh dường như vẫn chưa tuyệt đường sống của Doãn Vô Song. Sau khi rơi xuống vực sâu, nàng vẫn còn giữ được mạng.
Nơi đáy vực lạnh lẽo, nàng dốc lòng tu luyện, mang theo một niềm hy vọng duy nhất: tìm được người có căn cốt xuất chúng để truyền thừa y bát, thay nàng thanh lý môn hộ, báo lại mối thù xưa.
Vài năm sau, tại một khe núi nơi Trung Nguyên, nàng đã cứu được Tiêu Dương.
Tiêu Dương tư chất vốn khá tốt, nhưng không thể xem là kỳ tài hiếm gặp. Chỉ là khi ấy, Doãn Vô Song đã đến lúc dầu cạn đèn tắt, không còn lựa chọn nào khác, đành đem toàn bộ công lực còn lại truyền cho hắn – coi như trao một cơ hội cho kẻ có duyên.
Khi Tiêu Dương rơi xuống vực, hắn đã mất đi toàn bộ ký ức, hai chân tàn phế. Nhờ một luồng nội lực cuối cùng của Doãn Vô Song, hắn mới có thể tẩy tuỷ đổi cốt, đứng dậy bước đi một lần nữa.
Về sau, tại An Tây, hắn gặp được Mộ Tiểu Tiểu – một hoa khôi nổi danh – và hai người nhất kiến chung tình. Mỗi nửa năm, hắn lại đến bên nàng, ở lại từ nửa tháng đến một tháng. Nhưng không ai biết rằng, những lần "ở lại" ấy thực chất là thời gian hắn bế quan, vận công điều khí, để chữa trị đôi chân.
Thời gian còn lại trong năm, Tiêu Dương một lòng phụng mệnh sư phụ quá cố, chu du khắp nơi, tìm người thật sự xứng đáng kế thừa y bát của Doãn Vô Song.
Cho đến khi… hắn vô tình gặp được Diệp Chiếu.
Chuyến đi ấy, vốn dĩ Tiêu Dương chỉ định ghé qua mộ phần Doãn Vô Song, báo cho sư phụ một tin tốt: hắn đã tìm được người có tư chất kế thừa. Đồng thời, hắn cũng mang theo khoản tiền cuối cùng nàng để lại – bạc lương dùng để chuộc thân cho Mộ Tiểu Tiểu – với hy vọng từ nay có thể cùng Diệp Chiếu và Mộ Tiểu Tiểu sống một đời an yên.
Nào ngờ, khi quay lại Minh Nhạc Phường – nơi nàng từng ở – cảnh vật đã hoàn toàn đổi thay. Người đi nhà trống, cả sân cả nhà đều bị san thành bình địa.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn vừa giận vừa sợ, cảm thấy bản thân phụ lòng sư ân, lại phụ cả tình nghĩa của ái nhân. Ngàn nỗi tơ vò, tâm trí rối loạn, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, phá cả tâm pháp, đôi chân từng được cứu chữa nay lại tàn phế một lần nữa. Mà đúng vào thời khắc đó, ký ức năm xưa – những mảnh vụn đã mất – bất ngờ ồ ạt quay về như thác lũ.
Vì muốn giữ lại mạng sống, hắn đành phải nhẫn nhịn mưu tính từng bước, bày trăm phương nghìn kế. Sau cùng, hắn quyết định trở về Lạc Dương hoàng thành, nhận tổ quy tông, quay lại thân phận vốn bị vùi lấp năm xưa.
Tiêu Dương cũng từng nói với Diệp Chiếu: nàng và Doãn Vô Song có bảy tám phần tương tự về dung mạo. Nếu như ở giữa đôi mày nàng có thêm một nốt chu sa, thì ánh mắt ấy, nét mặt ấy, chẳng khác nào người xưa sống lại – phảng phất như... chính nàng là Doãn Vô Song.
Lần này, Diệp Chiếu bị Ứng Trường Tư khống chế, nhưng lại rơi vào tay Hoắc Tĩnh. Vì vậy đành phải ra hạ sách, lấy gậy ông đập lưng ông.
Công pháp mà Ứng Trường Tư tu luyện gọi là “Lưu Ly Huyễn” – một loại thuật thôi miên cực kỳ tà dị. Lúc xưa, vì tận mắt chứng kiến Doãn Vô Song gi-ết con rồi nhảy xuống vực, tâm pháp của hắn bị chấn động dữ dội, từ đó không thể luyện đến tầng cao nhất. Không những vậy, hắn còn thường xuyên sinh ra ảo giác.
Lợi dụng điểm yếu đó, Diệp Chiếu liền dứt khoát nhập vai, câu dẫn hắn, tự xưng là sư tôn của hắn. Hơn nữa, nàng còn gợi nhắc lại đoạn quá khứ: khi nàng bị giam trong lao ngục, từng bị hắn tra tấn, rồi lại được hắn mọi cách bảo vệ đứa bé trong bụng nàng — tất cả có lẽ cũng chỉ là vì chấp niệm hắn dành cho Doãn Vô Song.
Mà bé gái Tiểu Diệp Tử – tuy mang khuôn mặt giống hệt Tiêu Yến – lại vô cùng đặc biệt. Giữa hai mày của bé, bẩm sinh đã có một nốt chu sa đỏ thắm – một dấu hiệu kỳ lạ, trùng khớp đến đáng sợ với Doãn Vô Song năm xưa.
Tiểu cô nương ấy tuy còn nhỏ, lại thông tuệ ẩn nhẫn vượt xa tưởng tượng của Diệp Chiếu. Chỉ cần nàng kín đáo đưa ra một ám chỉ, một gợi ý, bé liền hiểu rõ điều cần làm. Bé không những khiến Ứng Trường Tư tin tưởng không dứt, mà còn từng bước dẫn dắt hắn, khiến hắn không thể rời xa, lại vô thức bảo vệ che chở nàng từng bước.
Mà đã nhận nàng là sư tôn, trong tiềm thức, Ứng Trường Tư tuyệt đối không được để người khác chạm vào nàng.
Người của Hoắc Tĩnh, thật ra đã bị Tiêu Yến âm thầm thanh trừ từ năm ngoái. Lực lượng bên ngoài của Hoắc gia quân cũng bị Tiêu Minh Ôn cắt đứt toàn bộ, như thể bị treo lơ lửng trên không – không còn đường xoay chuyển.
Giờ đây, thứ mà hắn dựa vào chỉ còn là Ứng Trường Tư cùng một số nhân mã của Thương Sơn nhất phái.
Bởi vậy, hắn nào dám đắc tội Ứng Trường Tư một cách dễ dàng.
Ngay cả lúc đối diện với Diệp Chiếu, hắn nhiều nhất cũng chỉ dám khẽ chạm hoặc hít hà, tuyệt đối không dám làm ra chuyện gì để lại dấu vết – e sợ hậu quả.
Diệp Chiếu cảm giác một luồng khí lạnh lướt qua thân, liền hiểu ngay: hắn đang cởi y phục cho nàng để thay thường phục.
Nàng vốn đã không còn nhìn thấy rõ, nhưng trong đầu lúc này chỉ toàn là hình bóng của Tiêu Yến. Dù thế, nàng không dám nghĩ đến hắn – chỉ cần nghĩ thôi, lòng lại càng thêm đau đớn.
Tầng tầng lớp lớp y phục bị cởi bỏ, Hoắc Tĩnh bưng đến chén thuốc đặt trên án, chuẩn bị ép nàng uống.
Đó là nhuyễn cân tán – loại thuốc khiến khí lực suy giảm, dù hiện tại nàng đã quen thuộc, phải uống mỗi ngày, cơ thể vẫn theo bản năng phản kháng.
Hoắc Tĩnh siết chặt cằm nàng, mạnh mẽ rót thuốc vào miệng, chẳng buồn kiêng nể.
“Ngoan ngoãn một chút, lát nữa đưa nàng ra ngoài giải sầu.”
Hoắc Tĩnh vừa nói, vừa dùng khăn lau vết thuốc còn dính trên môi nàng, sau đó vỗ nhẹ lên gò má nàng, động tác mang theo vài phần âu yếm gượng gạo.
Diệp Chiếu hơi thả lỏng, trong lòng lướt qua một tia mừng thầm. Nàng đã bị nhốt ở nơi này hơn mười ngày, bốn bề bị phong tỏa kín mít, đến mức không phân biệt nổi mình đang ở đâu.
Chỉ cần có cơ hội ra ngoài – cho dù là một luồng gió, một mùi hoa thoảng qua, hay một câu chuyện người qua đường – nàng cũng có thể vin vào đó, lần theo từng dấu vết, tìm ra manh mối.
Tiểu Diệp Tử là đứa trẻ từ cách một thế hệ mà đến, lời Tiêu Yến bịa ra người ngoài còn có thể tạm tin, nhưng Hoắc Tĩnh thì không. Dựa vào tính toán tuổi tác, khi nàng mang thai Tiểu Diệp Tử, vẫn đang bị giam giữa trăm dặm sa mạc, làm sao có thể mang thai dưới mí mắt hắn?
Vì vậy, hắn chưa từng thực sự tin đứa bé ấy là con nàng với Tiêu Yến, cũng không quá đề phòng nàng như trước.
Diệp Chiếu nghĩ, nếu lần này có thể nắm bắt được chút manh mối từ bên ngoài, thì liệu có cách nào... đưa Tiểu Diệp Tử trốn thoát trước?
Thấy người trước mặt lại bày ra dáng vẻ cam chịu an phận, Hoắc Tĩnh trong lòng không khỏi dâng lên ba phần giận dữ, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh:
“Đoán xem, ta định đưa la mang của nàng đi đâu?”
Chỉ một câu, hai chữ la mang vừa thốt ra, sắc mặt Diệp Chiếu lập tức đại biến.
Nàng hoảng hốt lao tới, hai tay vội vàng sờ s0ạng dưới gối – không có.
Nàng quỳ gối trên giường, hai tay điên cuồng lật tung chăn gấm, lục lọi từng ngóc ngách – vẫn không thấy.
Mới vừa bị ép uống nhuyễn cân tán, chân tay nàng mềm nhũn, vừa chạm đất liền lập tức ngã nhào.
Trong phòng bỗng vang lên những tiếng va đập chói tai của xích sắt kéo lê trên nền đá, hỗn loạn không ngớt. Nàng lảo đảo bò khắp nơi, ánh mắt mù mờ, nhưng vẫn điên cuồng lần mò tìm kiếm.
“La mang đâu?!”
“Ngươi đem La Măng trả lại cho ta!!”
Tiếng gào phẫn nộ như xé rách cổ họng, Diệp Chiếu nhào tới phía Hoắc Tĩnh, đôi mắt tràn đầy bi thương và tức giận, chẳng khác nào một con dã thú bị dồn đến đường cùng.
Hoắc Tĩnh cúi người, túm lấy mái tóc dài rối bời của nàng, cười lạnh đầy miệt thị:
“Giỏi thật đấy. Hắn vậy mà dám nuôi ngươi thành ra gan to bằng trời như vậy?”
Hắn kéo tóc nàng về phía sau, ghé sát, giọng hạ thấp mà lạnh buốt:
“Hay là… chỉ vì hắn, mà ngươi dám làm càn đến mức này?”
Diệp Chiếu thở d ốc từng hơi, toàn thân run rẩy, cố sức vùng khỏi hắn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, không ngừng lục lọi, mò mẫm trong tuyệt vọng.
Nàng không nhìn thấy, lại càng hoảng loạn – tâm thần rối loạn, hô hấp gấp gáp, đầu óc quay cuồng.
Không lâu sau, tay nàng vô tình đụng phải mảnh sứ vỡ của chiếc ly bị ném khi nãy, trán cũng đập mạnh vào cạnh bàn, đau đến choáng váng.
Hoắc Tĩnh bước tới, một tay túm nàng kéo ngược trở lại, khóe môi nhếch lên đầy thích thú:
“Ta đã từng nói với ngươi rồi – hôm đại hôn của Tiêu Yến, ngay tại tiệc cưới, hắn bỗng nhớ lại mọi chuyện, rồi nổi điên hủy hôn ngay tại chỗ.” Hắn cúi đầu, hơi thở ấm lạnh chạm vào vành tai nàng:
“Ngươi biết vì sao hắn đột nhiên nhớ ra không?”
Hắn chậm rãi nhấn từng chữ:
“Bởi vì… bộ hỉ phục của tân nương hôm đó thiếu một chiếc la mang. Chính sự thiếu sót đó đã phá vỡ phong ấn trí nhớ ngươi từng cưỡng ép hắn quên. Ký ức cuộn trào nghịch lại, khí huyết dồn ngược – suýt chút nữa thì bị ngươi hại chết!”
Diệp Chiếu gian nan quay đầu lại, đôi môi khẽ run nhưng ánh mắt vẫn kiên cường. Nàng cắn chặt răng, ép bản thân trấn định, nén xuống cuộn trào trong lồ ng ngực.
Nàng biết — Hoắc Tĩnh chỉ đang muốn khích tướng, chỉ muốn nhìn thấy nàng đau khổ, lo sợ, để lấy đó làm thú vui trong cơn b3nh hoạn của hắn.
Nàng nở một nụ cười yếu ớt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ khiến người nghe chấn động:
“Vậy thì… cũng tốt thôi. Ít ra, ta không yêu nhầm người. Lang quân của ta – yêu ta đến thế.”
“Tiện nhân!” Hoắc Tĩnh gầm lên, bất ngờ vươn tay bóp chặt cổ nàng.
Diệp Chiếu vẫn không giãy giụa, không vùng vẫy. Từ sự siết chặt kia, nàng cảm nhận được sự thù hận đang cháy rực trong hắn — nhưng xen trong đó, là ghen tị và bất lực.
Chỉ một thoáng, Hoắc Tĩnh hừ lạnh, buông tay như ném rác, quăng nàng xuống nền đá lạnh.
“Ngươi muốn chết?” Hắn cười gằn. “Không dễ như vậy đâu. Phải giữ lại ngươi… thì mới bắt được Tiêu Yến.”
Diệp Chiếu nở một nụ cười khinh miệt, phổi tức khắc co rút lại khiến nàng không nhịn được bật ho từng cơn.
“Hóa ra ngươi cũng hiểu rõ.” Nàng nói, giọng lạc đi trong tiếng ho khan. Tiếng ho của nàng vang vọng trong căn phòng ẩm lạnh, thời tiết ngày càng lạnh, mà cơn ho mỗi lúc một nặng. Đó không còn là giả vờ – cơ thể nàng đang thực sự xuống dốc, từng chút một.
Cơn ho lại ập đến sau một phen vật lộn, cổ họng Diệp Chiếu ngứa ngáy như bị kim đâm, ho mãi không ngừng. Sắc mặt nàng dần trở nên tím tái, mồ hôi lạnh túa đầy trán, hơi thở gấp gáp, như sắp không trụ nổi nữa.
Hoắc Tĩnh hiểu rõ giá trị của nàng, nên chỉ chờ đến khi Ứng Trường Tư bước vào, mới chịu tháo còng tay, xiềng chân cho nàng. Hắn ném cho nàng một chiếc áo choàng mỏng, rồi không nói không rằng, kéo nàng lên xe.
Cùng lúc ấy, bốn người — hai mẹ con Diệp Chiếu và hai kẻ áp giải — men theo mật đạo âm u mà ra. Bên ngoài, làn gió đầu thu đặc biệt lạnh buốt, từng cơn như lưỡi dao sắc lùa vào trong xe qua tấm rèm lụa mong manh, khiến chiếc xe ngựa lắc lư theo nhịp gió.
Diệp Chiếu và Tiểu Diệp Tử đều bị điểm huyệt câm, không thể lên tiếng. Diệp Chiếu lại mù, không thể nhìn rõ, chỉ có thể căng tai lắng nghe mọi động tĩnh.
Đứa trẻ khẽ run lên một chút, đôi mắt to tròn dán chặt vào khe rèm lụa, nơi có thể lờ mờ thấy được cảnh vật bên ngoài. Diệp Chiếu cảm nhận được nàng run rẩy, vội siết chặt tay con bé, như để trấn an lẫn nhau.
Nàng cau mày, lòng lo lắng nhưng không thể mở miệng hỏi han.
Ngay khi xe ngựa rời khỏi mật đạo, nàng thoáng nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc thút thít ở đâu đó gần đó. Chỉ một lát sau, bánh xe chuyển hướng, vòng qua một khúc cua, âm thanh xung quanh lập tức trở nên náo nhiệt — tiếng bước chân, tiếng người rao bán, tiếng vó ngựa qua lại — hệt như đang đi vào khu phố sầm uất giữa lòng thành.
Thêm một khúc rẽ nữa, tiếng ồn ào bất ngờ lắng xuống. Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn tiếng bánh xe lộc cộc, như thể đang tiến vào một nơi rất kín đáo, cũng rất nguy hiểm.
Một cơn gió buốt nữa tràn vào, cuốn theo những bông tuyết đầu mùa lạnh cắt da. Rèm xe bị hất tung lên, lạnh giá lập tức len lỏi khắp mọi ngóc ngách. Tiểu Diệp Tử như thể vừa trông thấy điều gì đó ngoài xe, bất chợt bật dậy.
Cú giật người khiến đứa bé bị đẩy ngã về phía sau. Diệp Chiếu vốn đã suy yếu, chịu không nổi luồng gió lạnh, vừa ho sặc sụa vừa vội ôm lấy con gái, dùng thân mình bao lấy tiểu hài tử đang run rẩy.
Chỉ qua thời gian một chén trà nhỏ, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Diệp Chiếu nhíu mày, cố gắng căng tai nghe ngóng. Quả nhiên có tiếng người — lạo xạo, rì rầm — giống như có rất nhiều người đang tụ tập ở phía xa. Nhưng lạ lùng là, tất cả bọn họ đều nói rất nhỏ, cứ như đang cố kìm nén tiếng động, hoặc là sợ hãi điều gì.
Giữa không khí nặng nề ấy, Hoắc Tĩnh đột nhiên kéo tay Diệp Chiếu lên, ghì nàng sát mép xe, lạnh giọng nói:
“Ngươi không phải muốn biết, la mang ở đâu sao?”
Nói rồi, hắn vén rèm, để tay nàng vươn ra khỏi xe.
Không trung tuyết lớn trắng xoá, từng bông rơi xuống như tàn tro, lạnh lẽo mà nặng nề. Bàn tay của Diệp Chiếu đã sớm tê dại, giờ đây tiếp xúc với gió tuyết càng thêm cứng đờ, run rẩy liên tục.
Đúng lúc ấy, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai nàng, mang theo sự lo lắng không thể che giấu:
“Điện hạ, ngài đứng lên đi. Tuyết lớn như thế này, thân thể ngài chịu không nổi.”
Diệp Chiếu sững người.
Cánh tay đang duỗi ra ngoài của nàng, khẽ run lên, như muốn bắt lấy thanh âm ấy, như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể giữ lấy một chút ấm áp cuối cùng giữa trời tuyết này.
Là giọng Lâm Phương Bạch.
Hắn vừa gọi… “điện hạ”?
Ai là hắn điện hạ?
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Trong đầu Diệp Chiếu rối loạn, mờ mịt. Đôi tay lạnh cóng còn chưa kịp thu về, thì đã bị Hoắc Tĩnh nắm lấy, mạnh mẽ kéo trở lại trong xe. Hắn nhét tay nàng vào trong tay ấm, lạnh nhạt cười như không:
“Hai ngày nay ngươi hôn mê, hôm qua ta nhận được tin — Tiêu Yến tỉnh lại rồi.”
Hắn dừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp, giọng nói như thể cố tình rót vào tai nàng từng giọt độc:
“Thế là ta liền đem cái la mang kia, bắn thẳng lên cổng lớn Sở vương phủ.”
Diệp Chiếu cả người run lên.
“Tiêu Sưởng, cái bao cỏ kia, ngày nào cũng không gặp được Tiêu Yến là ngày đó chẳng yên thân. Cứ để cho bọn họ nháo, nháo rớt chút nhân lực, tâm lực… để dễ bề xoay chuyển.”
Hoắc Tĩnh hơi thở dài, nhưng đáy mắt là một mảnh đắc ý đen tối:
“Chủ yếu là Tiêu Yến... đầu óc hắn quá tốt, bản hầu không thể để hắn an ổn được. Đợi đến khi bổn vương lấy được thứ mình muốn, hắn… tốt nhất là bồi nửa cái mạng!”
Hắn cúi người, sát vào tai nàng, nói như rắn độc phun lưỡi:
“Ngươi biết lần này hắn lại làm gì không?”
Diệp Chiếu cắn chặt răng, không nói lời nào.
Hoắc Tĩnh bật cười, bế lấy Tiểu Diệp Tử từ lòng nàng, không cho nàng phản kháng, rồi vén mành xe lên.
Tiểu Diệp Tử ngẩng đầu nhìn ra ngoài màn xe, đôi mắt vừa mở lớn đã tức khắc đỏ hoe, nàng dùng toàn lực mà đá, mà đập vào người Hoắc Tĩnh.
Diệp Chiếu vội vàng ôm chặt lấy con, một phen đoạt lại, ép nàng trong lòng, thấp giọng nói bên tai: “Không được động... cũng không được nhìn.”
Tiểu Diệp Tử chôn đầu trên vai nàng, thân thể nhỏ bé run rẩy, nhưng không nói một lời. Một lát sau, nàng nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ đặt trên lưng mẫu thân, ngón tay chậm rãi viết từng nét:
“Phụ thân.”
Diệp Chiếu cả người run lên, rồi đột nhiên khẽ cười, giọng nghẹn ngào nhưng kiên định, gật mạnh đầu mấy cái.
Nàng ôm hài tử ngồi lại, vén áo choàng lên, che cả hai vào trong. Rồi tay nàng khẽ chạm tay con gái, viết xuống trong lòng bàn tay nhỏ kia:
“Nhớ kỹ... sau này hãy gọi hắn như thế.”
Một chữ một nét, khắc sâu vào lòng.
Bên ngoài màn xe, Hoắc Tĩnh vẫn đang dửng dưng nói tiếp, giống như đang kể một chuyện cười:
“Tiêu Sưởng muốn làm nhục hắn, ép hắn quỳ hết mười dặm trên đường Chu Tước. Bảo quỳ xong rồi mới chịu hé miệng nói nàng ở đâu.”
Tiêu Yến… đương nhiên là đáp ứng hắn.
“Thật đáng tiếc... ngươi nhìn không thấy.”
Hoắc Tĩnh lần nữa vén màn xe, giọng nói như rắn độc bò qua tai nàng, thấp và đầy khoái trá:
“Tiêu Yến... thật sự chiếm quá nhiều thứ vốn nên là của ta: mẫu thân, nữ nhân, địa vị, quyền thế… từng thứ từng thứ đều bị hắn cướp đoạt. Thậm chí đến cả ta nằm mơ cũng chưa từng dám nghĩ—cái kẻ lớn lên trong vinh quang tột đỉnh, Lạc Dương hoàng thành đích thiên chi kiêu tử, lại có ngày hôm nay—quỳ rạp giữa trời tuyết, nghênh gió chịu nhục, vì một nữ nhân như ngươi.”
Hắn khẽ bật cười, mang theo một thứ tàn nhẫn lạnh lẽo:
“Ngươi… đúng là có bản lĩnh. Có thể khiến hắn vì ngươi mà dập đầu uốn gối giữa trời đất.”
“Thống khoái thật đấy!” Hắn nghiến răng, “Bao cỏ thì cũng phải có tác dụng của bao cỏ. Ta vốn chỉ muốn bọn họ giãy giụa một phen, lại không nghĩ tới—lại có thể giãy đến như vậy!”
Diệp Chiếu siết chặt Tiểu Diệp Tử trong lòng, chẳng nói một lời, như hóa đá.
“Khó chịu sao?” Hoắc Tĩnh cúi đầu, tiếng nói trở nên trầm đục, như muốn xé rách cõi lòng người.
“Đau lòng sao?”
Hắn nắm cằm nàng nâng lên, ngón tay lạnh lẽo chạm vào ngực nàng, một cái chạm trào phúng như khắc sâu vết thương:
“Ta giao cho ngươi nhiệm vụ, còn ngươi dám phản bội ta! Giờ đánh cũng không đánh được, phạt cũng chẳng còn ý nghĩa…”
Hắn ngừng một lát, rồi hạ giọng, mang theo độc ý nồng nặc:
“Vậy để hắn... chịu thay ngươi.”
Dứt lời, Hoắc Tĩnh không thèm ngoái lại, vén màn xe, nhảy xuống mặt đất tuyết phủ.
“Điện hạ, ngài đây là làm gì vậy!” – Một giọng nói khẩn trương vang lên, có lẽ là Lễ Bộ Thị Lang Lý Tố đang vội vàng từ xa xa chạy tới. Hắn vội cúi người, định nâng Tần vương dậy khỏi đất lạnh.
Trên mặt đất, tuyết đã đông thành một lớp băng mỏng. Trên đó, thân ảnh Tiêu Yến vẫn đang quỳ, không hề cử động, trên trán rớm máu, dấu ấn của từng cú dập đầu hằn rõ trong tuyết.
Hắn không nói gì, chỉ lạnh lùng phất tay gạt Lý Tố ra, rồi lại tiếp tục một bước, một dập đầu, máu đỏ vẽ thành một đường kéo dài giữa tuyết trắng—đường mười dặm Chu Tước nhai.
Bởi vì hôm qua, Tiêu Sưởng đã đưa ra điều kiện: quỳ đủ mười dặm, sẽ nói cho hắn biết Diệp Chiếu hiện tại đang ở đâu.
Hắn đã chậm một ngày.
Một ngày chậm, là một ngày nàng phải thêm một phần khổ.
Tiêu Yến hiểu rõ trong lòng, Tiêu Sưởng có đến tám, chín phần là bịa đặt. Với đầu óc của hắn, quá dễ để nhận ra đây chỉ là một đòn tâm lý.
Nhưng vạn nhất?
Vạn nhất đó là sự thật thì sao?
Vì cái xác suất mong manh ấy, hắn cũng không thể không thử.
“Điện hạ! Nghe một lời của Nhuận Bình—”
“Tránh ra!”
Bên trong xe ngựa, Diệp Chiếu nhíu mày kinh hãi.
Không phải vì nghe thấy giọng nói của Tiêu Yến.
Mà là vì hai chữ—“Nhuận Bình.”
Lý Tố, tự Nhuận Bình.Cái tên này, chính Tiêu Yến từng thì thầm bên tai nàng, từng giới thiệu trong những đêm yên bình tưởng như vĩnh viễn.
Trong đầu Diệp Chiếu chợt hiện lên từng mảnh ký ức rời rạc.
Tiếng bước chân kia—nặng và đều, là của Hoắc Tĩnh.
Giọng nói kia—dù đã đổi âm, vẫn không thoát khỏi quãng hơi đặc trưng quen thuộc.
Tất cả—thời gian, khoảng cách, vị trí lời thoại… quá hoàn hảo để lộ ra một khe hở trí mạng.
Hoắc Tĩnh. Hắn… dịch dung thành Lý Tố.
Giống như mảnh màn che mỏng bị xé toạc giữa đêm tối, nàng chợt hiểu tất cả:
Ngày ấy tại tiệc đầy tháng của Hoắc Thanh Dung, nàng từng có một cảm giác bất thường.
Hôm nay, khi rời khỏi ám đạo, nàng từng thoáng nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc.
Thì ra, nàng bị giam dưới Định Bắc hầu phủ—mật thất bên trong ngay chính nhà của hắn.
Không phải nơi nào xa xôi, không phải một chốn bí ẩn tận chân trời góc bể.
Chỉ cách Tiêu Yến… vài dặm.
Gần đến thế.
Mà lại xa như vạn trượng.
Diệp Chiếu run rẩy vươn tay, đầu ngón tay lặng lẽ viết vào lòng bàn tay bé con:
“Người nọ… là Hoắc Tĩnh.”
Tiểu Diệp Tử sững người. Dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng nàng đã sống qua một đời. Cái tên này, nàng không thể nào không nhận ra.
Bé con lắc đầu. Không phải. Người đó—nàng từng thấy.
Giây lát, ánh mắt nàng khẽ động, như sực nhớ điều gì.
Chẳng phải… giọng hắn, từng có lúc không giống?
Nàng dùng móng tay nhè nhẹ cào vào tay mẫu thân, viết: “Hắn… dịch dung?”
Diệp Chiếu gật đầu, nhẹ đến mức gần như chỉ là một hơi thở run.
Bên ngoài, “Lý Tố” đứng thẳng giữa màn tuyết như một bóng ma. Đợi một lúc, hắn quay về xe ngựa. Khi tấm màn vén lên, gương mặt đã thay đổi, hoàn toàn là người khác.
Gõ nhẹ vào vách xe, hắn hạ lệnh xa phu trở về.
Bánh xe lăn qua tuyết, đúng lúc ngang qua một thân ảnh quỳ rạp—là Tiêu Yến.
Trong khoảnh khắc đó, Tiểu Diệp Tử đột nhiên rồ lên như điên cuồng, nhào về phía cửa sổ.
“Ầm!”Thân hình nhỏ bé va vào thành xe, suýt nữa lao thẳng ra ngoài.
Diệp Chiếu mở to mắt, muốn gào lên, muốn đưa tay đẩy con đi, nhưng—nàng không có chút sức lực nào.
Tất cả đều bị nhuyễn cân tán nuốt sạch.
Chỉ đành mắt thấy Tiểu Diệp Tử bị Ứng Trường Tư túm trở lại, như một con chim bị siết cánh, ném xuống lòng xe.
Gió thét gào.
Tuyết trắng như phủ lấp trời đất.
Bánh xe dẫm lên lớp tuyết tan chảy, nghiến qua từng tia hy vọng.
Tiêu Yến vừa đứng dậy, trong nháy mắt ngực hắn đột nhiên đau nhói, khiến hắn khuỵu xuống ngay tại chỗ. Không hiểu vì sao, hắn quay đầu nhìn về phía chiếc xe vừa chạy qua.
“Điện hạ!” Lâm Phương Bạch vội vàng che ô cho hắn, thấy sắc mặt hắn lúc trắng bệch, lúc tái xanh, không nhịn được lên tiếng gọi một lần nữa.
Tiêu Yến không để ý đến y, chỉ còn ba dặm nữa thôi — mọi thứ sẽ kết thúc.
Không thể để thất bại vào phút cuối cùng.
Diệp Chiếu một lần nữa bị đưa trở lại mật thất, lần này vẫn là Hoắc Tĩnh tự tay khóa lại xiềng xích.
“Ngươi giết Lý Tố?” Diệp Chiếu cất tiếng hỏi.
Hoắc Tĩnh thoáng sững người, rồi bật cười: “Không hổ danh là người do chính bản hầu huấn luyện, quả nhiên lanh trí. Mới ra ngoài một chuyến mà ngươi đã đoán ra được mọi chuyện.”
“Hắn bị vứt xuống đáy vực ở Thiên Thủy Thành, đã bị lũ chó hoang xé xác rồi.” Hoắc Tĩnh nói với vẻ đắc ý. “Bản hầu thật sự không nghĩ ra còn có cách nào tốt hơn thế — quay về Lạc Dương, trở lại nhà của ta, đoạt lại tất cả những gì vốn thuộc về ta!”
“Tương Ninh quận chúa… nàng là muội muội ruột ngươi mà…”
“Ngươi vẫn còn để t@m đến nàng sao?” Hoắc Tĩnh bật cười.
Diệp Chiếu thoáng chốc sững người, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Hiện tại, hắn là Hộ Bộ thị lang, cùng Tiêu Yến đồng triều làm quan.
Diệp Chiếu bàng hoàng nhận ra tất cả trong khoảnh khắc ấy. Cùng lúc ấy, ở cuối con đường dài Chu Tước, chỉ còn lại những tiếng hô hoán hỗn loạn và thổn thức.
Chỉ nửa nén nhang trước đó, Tần Vương điện hạ đã quỳ suốt mười dặm đường.
Khi đứng dậy, y áo bê bết bùn đất, trâm ngọc rơi rụng, bộ dạng vô cùng chật vật.
Dù đối mặt với vị hoàng huynh ngồi giữa lều lớn, Tiêu Yến vẫn giữ nguyên thái độ cung kính. Hắn thậm chí còn chắp tay hành lễ:
“Thỉnh Ngũ hoàng huynh nói rõ cho thần đệ biết, A Chiếu rốt cuộc đang nơi nào!”
Tiêu Sưởng bật cười lớn, trong tiếng cười như trút được bao nỗi uất ức.
Ngai vàng, vì thân thế của mẫu thân, hắn vốn đã không còn cơ hội. Không thể giành được, vậy thì làm nhục một phen cho hả giận — cũng coi như xứng đáng. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã bị Tiêu Yến đè đầu áp chế quá lâu.
“Bổn vương không biết,” Tiêu Sưởng tiến đến gần, cười lạnh. “Ngươi thử suy nghĩ cho kỹ, bổn vương bắt nàng để làm gì?”
Hắn lại nói thêm, “Còn nữa, ngươi thấy bổn vương đã giữ vương phi của ngươi ở chỗ nào?”
“Nhưng ngươi lúc đầu đâu có nói vậy…” Ánh mắt Tiêu Yến đỏ hoe, đuôi mắt phảng phất ửng hồng. “Ngươi từng nói, chỉ cần ta quỳ xong, ngươi sẽ nói cho ta biết.”
“Đúng vậy, ngũ ca đâu phải không nói? Không. Biết. Đó chính là câu trả lời!” Tiêu Sưởng vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, cười nhạt.
“Mau đi mà suy nghĩ cho thấu đáo, tìm người đi. Đừng lằng nhằng ở đây với ngũ ca nữa, chỉ tổ phí thời gian!”
Dứt lời, hắn lại đập thêm một cái lên tay Tiêu Yến, ngửa đầu cười lớn, rồi ung dung rời khỏi lều.
Tiêu Yến khẽ nheo mắt, nơi đáy mắt và đuôi mắt đều ánh lên sắc đỏ tươi rực rỡ, như máu.
Hắn bước lên một bước, vung tay gạt phăng thanh trường đao của thị vệ đang cản đường. Rồi không chút do dự, hắn giơ chân đá văng tên thị vệ ngã nhào xuống đất.
“Tiêu Thanh Trạch, ngươi làm cái gì—?!” Tiêu Sưởng quay đầu lại, chưa kịp phản ứng thì đã bị Tiêu Yến đâm thẳng một đao xuyên vào ngực.
Các thị vệ phía sau giật mình xông lên, nhưng làm sao địch nổi Lâm Phương Bạch – người xuất thân Võ Trạng Nguyên, thân thủ phi phàm – đã lập tức xuất thủ ngăn chặn.
Tiêu Yến siết chặt chuôi đao, lạnh lùng rít từng chữ: “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa — A Chiếu ở đâu?”
“Thất… Thất đệ… Ta… Ta thật sự không biết… Là tên bắn lén… Trên cổng thành…” Tiêu Sưởng vừa đau đớn vừa hoảng loạn, lắp bắp cầu xin, “Ngươi không thể… gi-ết… ta… huynh đệ tương tàn… phụ hoàng sẽ…”
“Giết ngươi, phụ hoàng chẳng qua chỉ mất đi một sự lựa chọn!” Tiêu Yến cắt ngang, giọng đầy sát khí. “Ta sợ cái gì?”
“Ta vốn đã ghê tởm ngươi từ lâu!”
Hắn bật cười lạnh, ngay tại đường Chu Tước, dưới ánh nhìn của bao người, không do dự — một đao kết liễu Ngũ hoàng tử Tiêu Sưởng.
Không chỉ dừng lại ở đó, khi tin tức truyền đến tai Tiêu Minh Ôn, hắn lập tức phái người lục soát phủ Sở Vương.
Dĩ nhiên, vẫn không tìm ra tung tích của Diệp Chiếu.
Không lâu sau, thiên tử truyền chỉ, triệu hắn vào cung. Nhưng ý chỉ lại không đến tay hắn — mà được chuyển thẳng đến phủ Tần Vương.
Lúc này, Tiêu Yến đang dựa trên sập, dùng thuốc trị thương, đến cả mắt cũng không thèm ngẩng lên nhìn.
Nội thị truyền chỉ đứng giữa chính đường, lưng cứng như dính kim châm, cả người căng thẳng không dám thở mạnh.
Tiếng đồng hồ nước nhỏ giọt tí tách vang lên trong gian phòng yên tĩnh. Tiêu Yến không những không có ý định tiếp chỉ, mà còn tựa vào sập, lặng lẽ nhắm mắt… rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.