Chương 157: Vào thành

27/04/2025 10 8.5
Chương 157: Vào thành

Ba ngày sau, mặt trời còn lơ lửng nơi chân trời đằng đông nhưng phía trước cửa thành Huyền Sơn đã sớm xếp một hàng người thật dài.

Sương mai trắng xóa phủ trắng hai vai, mái tóc ướt sũng như nước, hàng người ngoằn ngoèo kéo dài mấy trăm mét, trong đó chỉ sợ có tới mấy trăm người, tất cả đều đang đợi Huyền Sơn Thành mở cửa.

Trong số những người này có con em nhà giàu đi xa trở về, có học trò nghèo cõng tủ sách đi học, có thương nhân phong trần mệt mỏi, càng nhiều là vô số thôn dân mang theo hàng hóa vào thành buôn bán.

Lý An đoàn người ăn mặc như thôn dân bình thường, an phận xếp ở phía gần cuối hàng người không làm bất cứ ai chú ý tới. Phải chăng cũng chỉ có đôi ba tên vô lại đang nhìn chòng chọc Mộc Huyền Linh từ đầu tới chân, đặc biệt ánh mắt dán chặt vào ngực của nàng hoàn toàn không có chút e dè nào.

Mộc Huyền Linh ăn mặc như thôn dân bình thường, đội một chiếc nón tre rộng che đi phân nửa khuôn mặt, y phục cũng đã cố tình chọn lớn hơn một cỡ nhưng cái gọi là thiên sinh mị cốt, chim sa cá lặn vẫn không thể nào che giấu hoàn toàn.

Thấy đám vô lại không chút kiêng kỵ như vậy, khuôn mặt Mộc Huyền Linh nhíu chặt.

“Đừng gây sự!” Lý An ở một bên nhìn hết cả vào mặt, thấy Mộc Huyền Linh bắt đầu lục lọi chiếc túi nhỏ đeo bên hông thì lạnh giọng cảnh cáo. Ma nữ này thực sự nghĩ có thể thích làm gì thì làm? Nàng nghĩ Huyền Sơn Thành là nơi nào chứ, đây cũng không phải Nguyệt Giang Thành nho nhỏ kia.
Trước khi tới Kính Quốc, ấn tượng của Lý An đối với nơi miễn cưỡng có thể gọi là một quốc gia này không có nhiều, tất cả đều gắn liền tới c·hiến t·ranh loạn lạc liên miên, dân chúng khổ sở không kể siết. Tuy nhiên sau khi tận mắt chứng kiến hắn mới nhận ra Kính Quốc phồn vinh còn hơn tưởng tượng rất nhiều, ít nhất những nơi hắn đi qua cũng không nhìn thấy khói lửa c·hiến t·ranh, dân chúng tuy đói tuy khổ nhưng so với nơi khác vẫn còn tính là tốt chán, ngay cả ăn mày cũng không thấy nhiều.

Hắn cũng từng thăm dò qua, thái độ của dân chúng đối với Tây Bá Hầu Đinh Khải cũng vô cùng tốt, thậm chí hắn tới Kính Quốc lâu như vậy rồi nhưng chưa từng nghe tới ai nói Tây Bá Hầu tạo phản.

Kính Quốc vốn là 5 châu phía tây của Ngũ Linh Đế Quốc, bao gồm: Thanh Châu, Vân Châu, Diễm Châu, Bạch Châu và Thương Châu. Vị trí hiện tại của bọn hắn là Thanh Châu.

Nói tới Thanh Châu này cũng không có đặc điểm gì nổi bật, địa hình đa phần đều là núi non hiểm trở, nếu không cũng là độc đầm sương độc, dân cư nếu so với nơi khác thì khá thưa thớt, cũng không có đặc sản gì có thể đặt lên bàn cân.

Tuy nhiên nhắc tới Thanh Châu thì phải nhắc tới Thái Hoang Sơn Mạch, một trong 3 dãy núi lớn nhất Ngũ Linh Đế Quốc.

Thái Hoang Sơn Mạch rộng lớn vô cùng, vắt qua địa bàn của ba châu là Thanh Châu, Vân Châu cùng với Diễm Châu. Bên trong tòa sơn mạch này, số lượng yêu tộc nhiều không biết bao nhiêu mà kể, vô số thiên tài địa bảo, độc trùng dị thú, được xưng tụng là một trong những đại bản doanh cuối cùng của yêu tộc.

Ngũ Linh Đế Quốc là quốc gia của nhân tộc, lập quốc đã ngàn năm, đối với nơi này vẫn luôn như cái kim dưới gối, cái gai trong chăn, ấy vậy nhưng lại không thể nào làm được gì. Có thể thấy được yêu tộc bên trong Thái Hoang Sơn Mạch mạnh tới mức nào, nghe đồn ở tận sâu trong dãy núi, đừng nói là Hung Thú, thậm chí Linh Thú có thể sánh ngang với Lục Huyết Luyện Thể Sĩ, Tam Châu Luyện Khí Sĩ cũng không thiếu.
Thái Hoang Sơn Mạch thực sự xứng với câu nói rừng vàng biển bạc, vô số tài nguyên cuồn cuộn không bao giờ hết, tự nhiên xung quanh không thiếu từng tòa thành trì cùng với vô số người cuồn cuộn vào đây tầm bảo.

Tất nhiên mỗi năm đều có rất nhiều người bị dã thú, hung thú, thậm chí Linh Thú ăn thịt nhưng số người cầm được bảo vật trở về, một đêm đổi đời còn nhiều hơn gấp bội. Dần dà, người trước ngã xuống thì người sau tiến lên, số người đổ vào Thái Hoang Sơn Mạch cuồn cuộn không bao giờ dứt.

Huyền Sơn Thành là một tòa thành nằm bên cạnh Thái Hoang Sơn Mạch, nơi này thương nghiệp vô cùng phát triển, vô số thương nhân từ khắp nơi đổ về đây tìm mua đặc sản được đem ra từ Thái Hoang Sơn Mạch.

Những mạo hiểm giả liều mạng vào rừng một chuyến, một đêm giàu to tự nhiên không thể không thưởng cho mình, thế là vô số dịch vụ xa hoa mọc lên trong tòa thành như nấm sau mưa, bạc trắng cuồn cuộn chảy xiết khắp nơi khiến cho Huyền Sơn Thành phồn hoa hiếm có.

Ngoài ra tòa thành này còn có một trọng trách nữa chính là trấn giữ không cho yêu tộc từ bên trong Thái Hoang Sơn Mạch tràn ra gây hại cho vùng đồng bằng nằm ở trung tâm Thanh Châu. Dù lần thú triều trước đó cách đây đã hơn 30 năm nhưng bên trong Huyền Sơn Thành quan binh chưa bao giờ ít đi một người, tường thành không năm nào không được tu sửa, nói tòa hùng quan này trực tiếp bảo vệ mạng sống của phân nửa dân chúng Thanh Châu cũng không sai.

Dù sao Thanh Châu lắm núi nhiều đồi, dân chúng đa phần đều tụ tập ở vùng đồng bằng ở trung tâm châu, nếu như để Yêu Tộc xông được vào vùng đồng bằng này thì thực sự t·hảm h·ọa không tưởng tượng được.

Yêu tộc trời sinh khát máu hiếu sát, thích nhất chính là ăn thịt người, dân chúng bình thường dù có là trai tráng thanh niên đối diện với một hai con dã thú còn có sức chiến đấu một trận, nếu như đụng tới Hung Thú thì chỉ có một con đường c·hết. Càng không nói tới thú triều ngàn vạn yêu thú cuồn cuộn như nước chảy.
Trong lịch sử, Huyền Sơn Thành từng một lần duy nhất b·ị đ·ánh bại, lần đó vô số yêu tộc tràn ra từ bên trong Thái Hoang Sơn Mạch gây nên một trận gió tanh mưa máu chưa từng thấy trong lịch sử. Sử sách đối với sự kiện này đa phần ghi chép rất qua loa, trong cuốn sách Lý An đọc chỉ ghi một câu thế này: Năm đó dân số Thanh Châu trực tiếp giảm đi hơn một nửa, quan binh triều đình mất 3 năm chinh chiến mới dẹp yên yêu thú, bên trong tấu chương tâu lên hoàng thượng gọi đây là kiếp nạn lớn nhất trong trăm năm trở lại đây.

“Suy nghĩ cái gì mà ngẩn ngơ vậy? Mau vào thành thôi!”

Mộc Huyền Linh thúc nhẹ vào lưng Lý An một cái kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. Nãy giờ không chú ý hóa ra cửa thành đã mở từ khi nào, dòng người ngoằn ngoèo như con rắn bắt đầu chuyển động, cửa thành như một cái miệng đen ngòm há lớn hết cỡ nuốt chửng hết người này tới người khác.

“Không có gì, đi thôi!” Lý An lắc đầu, vội vàng dẫn theo mọi người vào thành.

Huyền Sơn Thành kinh thương phát triển, vào thành cũng không cần đóng phí vào thành. Dù vậy hai bên cửa thành đứng mấy chục tên giáp sĩ trang bị tận răng một mực nhìn chằm chằm đoàn người vào thành khiến cho người nào kẻ nấy đều giống như bị gai đâm vào lưng, đi đứng không tự nhiên.

Lý An cảm thấy trong số binh sĩ này chỉ có một tên luyện thể sĩ phàm huyết cảnh, còn lại tuy tố chất thân thể đã có rèn luyện nhưng vẫn còn một khoảng cách khá lớn so với phàm huyết cảnh. Dù vậy nhìn giáp thương sáng choang của bọn hắn, Lý An dám chắc rằng chân chính thực chiến đám binh sĩ này dư sức đánh bại ba bốn tên phàm huyết cảnh.

Không hổ là trọng thành, chỉ lính gác cổng thôi cũng đã lợi hại như vậy. Nghe nói thành chủ Huyền Sơn Thành là một vị Lục Huyết Cảnh luyện thể sĩ, không biết vẫn là thực hay giả.

Đi qua cổng thành phía trước lập tức rộng rãi trống trải, vô số mái nhà cao thấp không giống nhau rực rỡ dưới ánh mặt trời, khắp nơi đại lộ ngang dọc, người tới người đi cuồn cuộn như nước chảy. Lý An đã lâu mới thấy lại quang cảnh náo nhiệt bực này, đang phân vân không biết đi hướng nào thì 3 tên vô lại có mắt như mù đã chắn ngang trước mặt của bọn hắn.

Đám người này chính là những kẻ lúc nãy ở cửa thành nhìn chòng chọc vào cơ thể Mộc Huyền Linh, dẫn đầu là một tên đầu tóc bù xù, mặt sẹo, xấu xí kh·iếp người.
8.5
Tiến độ: 100% 158/158 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025