Chương 95: Tính sổ

25/08/2025 10 7.8

Vốn dĩ Thẩm Tinh Nhược đã chui vào chăn chuẩn bị ngủ, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ màu xanh đậm mềm mại, tóc cũng chỉ cột đuôi ngựa thấp lỏng lẻo, một đường chạy xuống lầu, tóc rối tung, một chút ấm áp góp nhặt được trong phòng ngủ cũng đã tiêu tán hầu như không còn.

Cô trực tiếp nhào vào trong lòng Lục Tinh Diên.

Thế nhưng Lục Tinh Diên đã đứng trong tuyết lâu như vậy, trên người đã dính đầy bông tuyết lạnh cóng, cô nhịn không được rùng mình một cái.

Lục Tinh Diên vốn đang vui vẻ, thoáng nhìn thấy mắt cá chân cô lộ ra ngoài không khí, khoé môi đột ngột mím lại, “Mặc ít như vậy, giày cũng không mang, vớ cũng không xỏ, em còn sợ mình bệnh chưa đủ nặng à?”

Anh vừa càm ràm vừa buông Thẩm Tinh Nhược ra, gỡ khăn quàng cổ xuống, một vòng rồi một vòng quấn lên cô Thẩm Tinh Nhược, rồi mở nút áo khoác ra, một lần nữa ôm trọn người cô vào lòng.

Thẩm Tinh Nhược không nói gì, ôm anh chặt hơn chút nữa, khoé môi không nhịn được cong lên, mí mắt lại có chút cay cay.

Lục Tinh Diên cũng không lên tiếng nữa, chỉ vuốt vé mái tóc mềm mượt của cô, lại cúi đầu, hôn lên tóc cô một chút.

Buổi chiều sau khi kết thúc cuộc gọi video, Lục Tinh Diên lập tức mua vé máy bay gần nhất bay tới Bắc Kinh.

Ngoại trừ ví tiền, chứng minh nhân dân, cùng điện thoại, anh không hề mang thứ gì khác, một thân một mình chạy tới sân bay.

Anh biết, Thẩm Tinh Nhược nếu như không phải vô cùng khó chịu, khó chịu đến mức không thể chịu nổi nữa, cô nhất định sẽ không lộ ra một mặt yếu ớt kia ở trước mặt anh.

Anh là bạn trai của Thẩm Tinh Nhược, nếu như không thể ở bên cô lúc cô đổ bệnh khó chịu nhất, vậy thì còn có ích lợi gì chứ.

Trên đường đi anh chỉ chăm chăm nhìn đồng hồ, chưa từng hi vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút, có thể rút ngắn khoảng cách lại một chút.

Cho đến khi hạ cánh ở sân bay Bắc Kinh, ngồi trên xe taxi chạy từ sân bay đến Bắc Đại, anh mới thoáng bình tĩnh lại, từng cuộc điện thoại gọi về, thu dọn cục diện rối rắm khi rời đi đột ngột.

Lục Tinh Diên ngựa không dừng vó một đường chạy đến, lúc đến Bắc Đại cũng có thể xem là còn sớm.

Đứng dưới lầu một hồi, Thẩm Tinh Nhược lên lầu thay quần áo, thu dọn đồ đạc, chạy xuống lầu một lần nữa.

Hai người đi đến căn hộ.

Bởi vì lúc nãy gấp gáp chạy xuống lầu quần áo mỏng manh, tình trạng của Thẩm Tinh Nhược vừa mới tốt lên không được bao nhiêu lại trở nên xấu đi, ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha ở căn hộ nhỏ, cô cảm giác đầu mình giống như sắp nổ tung, choáng váng nặng nề, không biết là đang nóng hay đang lạnh, bụng cũng bắt đầu quặn đau.

Lục Tinh Diên muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô không chịu, nói bệnh viện ở Bắc Kinh phải xếp hàng rất lâu, mà cô chỉ là hành kinh nên bị cảm lạnh, không cần cực khổ.

Lục Tinh Diên hỏi: “Sao em biết được đi bệnh viện phải xếp hàng rất lâu?”

Thẩm Tinh Nhược không trả lời, chỉ nhắm mắt ôm lấy gối ôm.

Lúc này cũng không tiện hỏi rõ đầu đuôi, Lục Tinh Diên tìm trên mạng một vài thứ thuốc trị cảm lạnh đơn giản, đặt siêu thị giao hàng tận nơi, mua chút gừng, sau đó cắt gừng thành từng miếng nhỏ thả vào một xô nước nóng lớn, cho Thẩm Tinh Nhược ngâm chân.

Thể chất của Thẩm Tinh Nhược từ trước đến giờ luôn yếu ớt, lúc vừa đến Bắc Kinh còn chưa quen khí hậu, đổ bệnh mấy lần, mỗi lần đều là do cô một mình chịu đựng cho qua cơn bệnh.

Có lần ăn trúng thứ gì đó nên đau bao tử, cô còn tự mình đi bệnh viện lấy số chờ khám bệnh, vừa đúng lúc cuối tuần, Lục Tinh Diên muốn đến thăm cô, lúc ấy cô tuỳ tiện kiếm cớ để Lục Tinh Diên không chạy tới đây, Lục Tinh Diên cũng không phát hiện.

Lúc này cũng có thể xem như là cô một thân một mình chịu đựng, nhưng mà Lục Tinh Diên đã tới.

Cô chợt phát hiện, thật ra mình rất mong mỏi cảm giác được người khác quan tâm chăm sóc.

Đêm khuya ở Bắc Kinh tuyết rơi không ngừng, Lục Tinh Diên nằm bên cạnh Thẩm Tinh Nhược, liên tục dỗ dành “Bảo bối, bảo bối,” còn rất kiên nhẫn giúp cô xoa bụng.

Thẩm Tinh Nhược nói đau, anh liền nhẹ tay một chút, nói nhẹ quá, anh liền mạnh tay một chút, nói kiểu gì cũng chỉ là ngoan ngoãn làm theo.

Giày vò đến hơn hai giờ sáng, Thẩm Tinh Nhược mới cảm thấy khá hơn một chút, cau mày ngủ thật say.

Rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi.

Lục Tinh Diên thở phào một cái.

Từ Tinh thành chạy một đường đến đây không hề nghỉ ngơi, anh cũng đã mệt gần chết rồi.

Nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, đi vào nhà vệ sinh một chuyến, lúc quay trở lại, anh tắt ngọn đèn ngủ dưới đất, vừa chui vào chăn, Thẩm Tinh Nhược liền quay người sang vô thức rúc vào trong ngực anh, còn gọi tên của anh.

“Bảo bối, tỉnh rồi à?”

Không lên tiếng.

Vậy là chưa tỉnh.

Lục Tinh Diên ôm lấy cô, mượn tia sáng nhàn nhạt của màn tuyết trắng bên ngoài, nhẹ nhàng giúp cô duỗi thẳng nếp gấp nơi chân mày, trái tin giống như bị ai bóp chặt, mềm mại đến mức chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.

Sau trận tuyết lớn, hôm sau trời vừa sáng thì đã sáng choang.

Lục Tinh Diên tỉnh rất sớm, mơ mơ hồ hồ mở mắt tìm điện thoại di động.

Hôm nay là thứ sáu, anh có một tiết môn chuyên ngành và một tiết tự chọn của môn tổng hợp.

Qua chừng bảy tám giây, anh mới nhớ ra hiện giờ mình không ở Tinh thành, hôm qua anh cũng đã gọi điện thoại cho giáo sư lớp chuyên ngành xin nghỉ rồi.

Về phần môn tự chọn thì không lo, rất dễ lừa gạt, anh đã sớm nói với Lý Thừa Phàm, để anh ta điểm danh dùm anh.

Anh có trọn vẹn ba ngày cuối tuần ở lại Bắc Kinh chăm sóc Thẩm Tinh Nhược.

Nghĩ đến đây, anh lại yên lòng nhắm nghiền hai mắt.

Buổi chiều thứ sáu Thẩm Tinh Nhược có lớp, nhưng buổi sáng thì không có tiết nào.

Lúc tỉnh lại từ trong ngực Lục Tinh Diên, thân thể cô như được ủ ấm, trừ cảm giác máu chảy thành sông vô cùng rõ ràng, thì những cảm giác khó chịu khác đã đỡ hơn rất nhiều.

Cô không muốn động đậy, chỉ yên lặng nhìn xem gương mặt say ngủ của Lục Tinh Diên.

Lục Tinh Diên thật ra chỉ nhắm mắt chứ không hề ngủ, đã sớm phát hiện Thẩm Tinh Nhược đang nhìn anh, một mực giả vờ ngủ say, muốn đợi xem Thẩm Tinh Nhược có hôn trộm anh hay không.

-thế nhưng Thẩm Tinh Nhược không có.

Qua chừng năm phút đồng hồ, anh không giả bộ nổi nữa, mở mắt ra uể oải hỏi: “Nhìn anh chằm chằm làm cái gì.”

Thẩm Tinh Nhược thế mà không hề có cảm giác chột dạ khi bị bắt quá tang, nghĩ nghĩ, nói: “Chắc là bị sắc đẹp của anh làm cho ngây ngốc rồi.”

Lục Tinh Diên cười, cúi đầu hôn cô một chút, giọng nói còn có chút khàn khàn vào sáng sớm, “Sao rồi, bụng còn đau không?”

“Đã hết đau rồi.”

Lục Tinh Diên lại dùng trán chạm vào trán cô.

Nhiệt độ bình thường.

Anh nhẹ nhàng thờ ra, “Sau này nếu không khoẻ chỗ nào thì đừng có cậy mạnh, phải nói cho anh biết, có biết chưa? Nếu không phải anh chạy đến thăm em thì tối hôm qua em làm sao mà chịu đựng được, có phải là định một mình ôm chăn nằm khóc hay không?”

Lần đầu tiên Thẩm Tinh Nhược lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn, buông thõng tầm mắt “Vâng” một tiếng.

Lục Tinh Diên cảm thấy thoả mãn vô cùng, lại cúi đầu trêu cô, “Thẩm Tinh Nhược, em có phải là con gái không vậy, làm nũng một chút xem nào.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Làm nũng? Cô có chút xúc động muốn thử.

Lục Tinh Diên thấy sắc mặt cô trở nên cứng nhắc, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi, “… Được rồi, xem như anh chưa nói gì.”

Thẩm Tinh Nhược hạ quyết tâm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nói, “Tiểu khả ái của Nhược Nhược ơi? Em muốn uống trà sữa.”

Lục Tinh Diên: “…”

Mặc dù giọng nói của Thẩm Tinh Nhược không hề thả lỏng, nhưng ánh mắt của cô rất sáng, mi mắt lại rất dài, nghiêm túc nhìn anh, dáng vẻ rất quyết tâm … Đáng yêu một cách kì lạ.

Thẩm Tinh Nhược còn cố tình nói lớn hơn, “Tiểu khả ái của Nhược Nhược, em còn muốn ăn omurice.”

Thật xin lỗi, anh bị làm nũng đến mức không phản ứng được nữa rồi.

Chuyện đáng làm nhất vào mua đông lạnh lẽo chính là nằm ỳ trên giường, cả hai người đều không muốn đứng lên, thế là chui rúc trong chăn đặt thức ăn giao hàng tận nơi.

Để trả công cho màn làm nũng quá sức đáng yêu của Thẩm Tinh Nhược, Lục Tinh Diên đặt cho cô ba ly trà sữa hai phần omurice từ hai nhà hàng khác nhau, hai người lại chọn một chương trình giải trí cùng nhau xem, vô cùng giống với một đôi vợ chồng già.

Chỉ là thân thể mềm mại của Thẩm Tinh Nhược vẫn luôn dựa lên người anh, lại là một loại cảm giác ỷ lại khó mà có được, chỉ cần tuỳ tiện cử động một chút lại giống như là đang trêu chọc, Lục Tinh Diên khó tránh khỏi nảy sinh một chút suy nghĩ đen tối.

Vốn dĩ Thẩm Tinh Nhược vẫn không nhận ra, đợi đến khi bắp chân vô tình chạm phải lều bạt cao cao dưới thân người anh, hai người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn xuống.

Lục Tinh Diên ngậm ngùi đá chăn xuống, chuẩn bị đứng dậy đi vào nhà vệ sinh giải quyết.

Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược lại kéo góc áo của anh.

Anh khựng lại một chút.

Thẩm Tinh Nhược: “Em giúp anh.”

Trước đó, Thẩm Tinh Nhược chỉ dùng tay giúp anh đúng một lần, sau này có dụ dỗ như thế nào cũng không chịu làm nữa, viện rất nhiều lý do.

Khó có dịp Thẩm Tinh Nhược chịu chủ động, lại là kích thích giữa ban ngày, Lục Tinh Diên bây giờ không kiếm nổi lý do để từ chối.

Ước chừng hơn bốn mươi phút thì xong việc.

Tóc mái trên trán của Lục Tinh Diên đã ướt đầm mồ hôi, đáy mắt nhiễm đỏ.

Thẩm Tinh Nhược yên lặng xoay người, cầm lấy khăn ướt lau tay.

Hương vị trên tay rất nồng, còn có chút dính nhớp, cô lau từng đầu ngón tay một, trên mặt không hề biểu cảm, nhưng bên tai đã sớm đỏ ửng như sắp bốc cháy.

Lục Tinh Diên vòng tay ôm cô từ phía sau, rơi vào trước ngực cô, sau đó từ giữa khe hở của những chiếc cúc áo chạm vào dò xét.

Cả người anh cũng nhích lại gần, trên tay nhẹ nhàng vân vê, vẫn không quên cất giọng khàn khàn nói thầm bên tai cô, “Thẩm Tinh Nhược, anh nhất định sẽ giành được suất trao đổi đến Bắc Đại, em chờ anh, chờ anh trao đổi đến rồi tính sổ với em sau.”

“Cũng đã bốn mươi phút rồi anh còn đòi tính sổ cái gì?”

Lục Tinh Diên: “Bây giờ em tỏ thái đột ghét bỏ sao? Không phải, cảm giác lúc này không giống, lúc hành sự cũng không giống em không biết à? Mà thôi em cũng chỉ là một xử nữ không có kinh nghiệm thì đừng nói bậy nói bạ.”

7.8
Tiến độ: 100% 217/217 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
25/04/2025