Chương 43: Mua cậu
Thầm Tinh Nhược cảm thấy dưới tình thế cấp bách nên mới bật thốt ra một câu như vậy, Lục Tinh Diên mặc dù lén lút download phim heo là không đúng, nhưng mà cậu ta thấy con gái mặc áo hai dây thì sẽ trở nên thẹn thùng, thực chất bên trong vẫn còn non lắm.
Không ngờ rằng cô nói xong, Lục Tinh Diên không những không buông tay, mà còn siết chặt thêm, đầu cũng càng lúc càng dựa đến gần.
Trên mặt rõ rành rành một hàng chữ – hôn nhanh lên, không hôn không phải người Trung Quốc đấy.
Trùng hợp một chỗ, Thẩm Tinh Nhược là một cô gái vô cùng cứng rắn, cũng là vô cùng duy vật chứ không duy tâm.
Chim kêu chách chách, nói một chứ không nói hai.
Cô nhón chân lên, lấy tư thế bịt tai, hướng về phía mặt Lục Tinh Diên đụng vào.
–rất cứng nhắc, cả khuôn mặt cứ như vậy đụng tới.
Bờ môi chắc chỉ lướt nhẹ lên mặt cậu chừng một giây.
Nhưng mà, trong một giây này, trai tân ngây thơ thật sự nới lỏng tay.
Toàn thân Lục Tinh Diên giống như bị điện giật, tê tê dại dại, một lúc lâu sau còn không thể hoàn hồn, tay của cậu là vô ý thức mà buông ra, giống như bị trùng độc nhuyễn cốt tán, đột nhiên mềm nhũn không làm gì được.
Thẩm Tinh Nhược cũng giật mình, cảm giác hình như có chỗ nào đó không đúng, hình như là, ừ … không đúng.
Cảnh tượng trên giường còn vô cùng vang dội, chắc là đổi tư thế, hoặc là tới lúc cao trào, giọng của người phụ nự càng làm càng lớn, tiếng của người đàn ông ra sức gầm nhẹ cũng lọt vào tai một cách rõ ràng.
Không khí bị âm thanh đó ép tới mức vô cùng mỏng manh.
Thẩm Tinh Nhược có cảm giác cho dù một giây đồng hồ cũng không ở nổi nữa, cứ như tượng gỗ cứng đờ bước hai bước đi về phía trước, rồi nhận ra đi sai hướng, lại vòng trở lại.
Thế nhưng Lục Tinh Diên không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên lại bắt lấy cổ tay của cô.
Thẩm Tinh Nhược đưa mắt nhìn cậu, vờ như không hiểu khát vọng “một lần nữa” bùng cháy trong mắt cậu.
Cô đang định nói chút gì đó sỉ vả cậu, ngoài cửa chợt vang lên tiếng đập cửa –
“Là mẹ, mẹ vào nhé.”
Bùi Nguyệt.
Lại là Bùi Nguyệt.
Giọng nói vừa vang lên, trong nháy mắt khoá cửa đã bị vặn ra.
Cái khó ló cái khôn của cả đời Thẩm Tinh Nhược hẳn là đều dùng để ứng phó với hai mẹ con nhà này hết rồi.
Cô quyết định thật nhanh tránh khỏi tay Lục Tinh Diên, vừa đúng lúc Bùi Nguyệt đẩy cửa đi vào, cô nhịn thở đi về phía Bùi Nguyệt, lại chỉ xuống Lục Tinh Diên, tố cáo: “Dì Bùi, con giúp Lục Tinh Diên học kèm mà cậu ấy không thèm nghe, cậu ấy lại đi xem loại đồ này này …”
Mặt của Thẩm Tinh Nhược có chút đỏ, ánh mắt không dám nhìn thẳng người khác, giọng điệu tỉnh táo ẩn chứa một chút e lệ, nghiêm túc nhưng có phần phẫn uất.
Chính xác là một hình ảnh phản ứng tiêu chuẩn của một cô gái học giỏi ngoan ngoãn bị học sinh dạy kèm ngu dốt chống đối không chịu học.
Tốt lắm, lại là một màn diễn xuất tinh tế với độ tới 99%.
Bùi Nguyệt không có một chút nghi ngờ nào đem Thẩm Tinh Nhược bảo vệ ở sau lưng.
Nghe được âm thanh từ điện thoại di động trên giường truyền đến, mặt bà đỏ gay, bước nhanh đi về phía bên giường, trực tiếp dập máy điện thoại của Lục Tinh Diên, sau đó cầm gối đầu lên nhào về phía Lục Tinh Diên mắng –
“Mẹ đánh chết mày mẹ đánh chết mày!”
“Không lo học hành thì sau này cũng đừng học nữa! Dù sao mẹ nhìn mày cũng không giống với loại người ham học hỏi gì, Tinh Nhược cố ý giúp mày học bổ túc làm sao mày có thể làm ra loại chuyện xấu mặt như thế này cơ chứ?! Đầu óc mày chứa toàn là rác rưởi sao? Hả? Mười sáu mười bảy tuổi đầu rồi mày có trưởng thành lên chút nào được đâu!”
Mắng một hơi đột nhiên sực nhớ ra cái gì, Bùi Nguyệt lại nhìn về phía Thẩm Tinh Nhược giải thích, “Nhược Nhược con đừng quan tâm đến nó nữa, lúc nó học tiểu học đã chọc giận ba gia sư dạy kèm, cấp hai năm người bỏ đi, thằng nhóc này là cố ý, con đừng để bụng, sau này không cần phải để ý đến nó nữa, để nó cầm tờ bài thi 300 điểm kia mà tự chơi một mình đi!”
Ngay sau đó bà nhấn đầu Lục Tinh Diên xuống, hung dữ lên tiếng, “Con đừng có cho là mẹ không có cách nào trị được con nhé Lục Tinh Diên, con cứ nhìn xem học kỳ này mẹ còn cho con tiền sinh hoạt hay không!”
?
Vốn dĩ lúc Bùi Nguyệt dạy dỗ Lục Tinh Diên, Thẩm Tinh Nhược ngoan ngoãn đứng bên cạnh là được, thế nhưng Bùi Nguyệt uy hiếp đến sinh hoạt phí của cậu, bốn bỏ lên năm, cũng chính là uy hiếp đến tiền sinh hoạt của cô.
Cô quả thực là có tài khoản sắp đến hạn lấy tiền lại, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn chưa đi lấy được.
Ai biết được thiếu tiền và lấy không được tiền, cái nào sẽ tới trước chứ.
Với lại Lục Tinh Diên là chủ nợ của cô, lỡ như cậu ta không có tiền đến đòi nợ, thì cũng là chuyện phiền phức.
Nghĩ như vậy, Thẩm Tinh Nhược liền kéo ống tay áo của Bùi Nguyệt, nhỏ nhẹ giải thích: “Cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu, dì Bùi.”
“Lục Tinh Diên cậu ấy, cậu ấy cũng không phải là cố ý muốn xem, chỉ là có chút không cẩn thận mở trúng.”
Bùi Nguyệt vỗ vỗ tay cô, an ủi: “Nhược Nhược, con đừng sợ, không cần nói đỡ cho nó, hôm nay dì không dạy dỗ nó một chút, nó sẽ không biết mình học gì xài tiền của ai!”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Thế là Bùi Nguyệt lại tiến hành giảng đạo với Lục Tinh Diên thêm hai mươi phút nữa.
Trong quá trình giảng dạy, Lục Tinh Diên hoàn toàn biểu hiện tố chất tốt đẹp đối với cha mẹ “Đánh không đánh trả mắng không cãi lại.”
Không có việc gì khác, cậu chỉ đơn giản là đang đắm chìm trong nụ hôn lướt qua của Bạch Khổng Tước thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh mà thôi.
–
Đêm nay, cậu bé trai tân toại nguyện nằm mơ một giấc mơ đẹp, mà còn là mộng trong mộng, mang theo một ít sắc thái huyền huyễn.
Cậu mơ một giấc mơ ở mặt cỏ bên ngoài phòng, thời tiết cũng không sai biệt lắm, có mấy con Bạch Khổng Tước đi dạo trên mặt cỏ, thỉnh thoảng mở tấm bình phòng ra, cậu vừa đi qua vừa nhìn, con Bạch Khổng Tước kia liền không thấy tăm hơi, biến thành Thẩm Tinh Nhược.
Tuy cậu đang nằm mơ nhưng bản thân vẫn còn rất tỉnh táo, biết đó là mơ, sau đó nhanh chóng giục mình tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại cậu nhận ra mình đang nằm trên giường, Thẩm Tinh Nhược cũng ở trên giường, cậu đang phủ phục trên thân Thẩm Tinh Nhược làm chuyện khó nói.
Thẩm Tinh Nhược còn ôm cổ của cậu, chủ động hôn môi cậu, hôn lên mặt cậu, thỉnh thoảng còn thấp giọng say mê rên rỉ hai tiếng.
Nằm mơ cũng phải mấy lần rồi nên quen tay hay việc, nhưng lần này là hoàn chỉnh nhất, cảm giác thoả mãn sau khi cao triều cũng không khác với hiẹn thực là bao.
Sau khi tỉnh lại hai mắt Lục Tinh Diên trở nên vô thần, ý nghĩ đầu tiên chính là bịt kín chăn mền lại ngủ một chút, ép mình tiếp tục nằm mơ.
Đương nhiên, nếu như giấc mơ này mà có thể tiếp tục như ý muốn của cậu, thì đoán chừng cậu sẽ bị bắt đến phòng thí nghiệm cho người ta mở sọ nghiên cứu mất thôi.
Lướt nhìn thời gian đã nhanh mười hai giờ rồi, Lục Tinh Diên cũng không cưỡng cầu nữa, từ từ ngồi dậy từ trên giường.
Vừa đúng lúc Thẩm Tinh Nhược đến gọi cậu ăn cơm.
Cậu buồn bã ỉu xìu mở cửa, dựa ở cửa ra vào miễn cưỡng trả lời, “Biết rồi, ngày hôm nay có món gì.”
Thẩm Tinh Nhược dò xét cậu từ trên xuống dưới một chút, “Tối hôm qua Tinh thành có động đất, dì Chu không đi mua đồ ăn được, cho nên buổi trưa nay húp cháo đi.”
Lục Tinh Diên sờ sờ cổ tay thoáng hoảng hốt, một đầu đầy dấu chấm hỏi, “Động đất, sao tôi lại không biết?”
“Đừng nói là địa chấn, sóng thần ập tới đất đá lún trôi đem cậu chôn sống cậu cũng sẽ không biết, chất lượng giấc ngủ của cậu tốt như vậy cậu còn muốn biết gì nữa?”
“….”
Tôi đây con mẹ nó còn không phải bởi vì hôm qua cậu hôn tôi sao!
Thẩm Tinh Nhược cũng không biết trong cái đầu chứa đầy phim heo kia lại nảy ra suy nghĩ gì, lạnh lùng dò xét cậu một chút, thông báo xong rồi cũng không nói thêm câu nào nữa, quay người đi xuống lầu.
Lục Tinh Diên quay người đi vào nhà vệ sinh phía bên cạnh liền cảm thấy có gì đó không đúng, chuyện tối hôm qua có động đất với chuyện dì Chu đi mua đồ ăn, có liên quan gì với nhau đâu? Dì Chu cũng không phải là đêm hôm khuya khoắt đi mua đồ ăn mà.
Cậu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mặt trời chói chang vạn vật vui vẻ náo nhiệt, con chim sẻ nho nhỏ vui mừng bay lượn lộn nhào.
Cậu không nói không rằng, cầm điện thoại di động gõ từ khoá “Động đất ở Tinh thành”.
–động cái rắm.
Bản lĩnh trợn mắt nói mò của Thẩm Tinh Nhược thật sự là càng ngày càng tiến bộ.
Vừa đi vào phòng tắm vừa nghĩ không hổ là cô gái cậu thích, chính bản thân cô còn có bản lĩnh như vậy nữa.
Nghĩ được như vậy, Lục Tinh Diên không khỏi cảm thấy tự hào, lúc đánh răng tâm trạng vui vẻ còn ngâm nga một bài hát, sẵn tiện mơ về nụ hôn và giấc mơ tối hôm qua.
Được Thẩm Tinh Nhược chủ động hôn như vậy đương nhiên là phúc lợi từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt như vậy đương nhiên bình thường không phải muốn là có được.
Một tuần mới lại đến, Lục Tinh Diên ba lần bảy lượt chủ động gây chuyện khiêu khích Thẩm Tinh Nhược.
Thẩm Tinh Nhược lần nào cũng dùng một loại ánh mắt lạnh lùng như nhìn kẻ ngu xuẩn để nhìn cậu, còn cảnh cáo cậu nếu tiếp tục gây sự thì cô sẽ xin với Vương Hữu Phúc đổi chỗ ngồi.
Không có tình yêu cuộc sống cũng cô đơn như tuyết trắng.
Nhưng Lục Tinh Diên càng không muốn mất đi bạn ngồi cùng bàn của cậu, đành phải kiềm chế không dám gây chuyện nữa.
–
Không dám gây chuyện ngoại trừ Lục Tinh Diên, còn có Lý Thính.
Lý Thính nhân dịp cuối tuần mọi người không ở ký túc xá liền đổi phòng ngủ.
Thứ hai khi lên lớp, cô ta trong tiết tự học viết một tờ kiểm điểm, sau đó an pậhn ngồi ở một góc, không dám gây sự với Thẩm Tinh Nhược.
Hiện thực tàn khốc cộng thêm sự việc xảy ra trong mơ song kiếm hợp bích làm cho Lý Thính bị ám ảnh không nhẹ, sau này cô ta nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược liền tránh đi, thậm chí đi nhà vệ sinh mà nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược, cũng sẽ tự động rẽ phải đi lên lầu hai tìm nhà vệ sinh khác.
Đám chị em nhiều chuyện của cô ta cũng bị lây bệnh, tự giác xếp Thẩm Tinh Nhược vào hàng ngũ không dễ chọc.
Ngày thường nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược, cả đám đều yên lặng giống như chim gõ kiến bị cưa mỏ vậy.
Lý Thính không dám gây chuyện và cũng không có điều kiện để gây chuyện, an phận học hành, liên tiếp hai lần thi tháng thứ hai và thứ ba, xếp hạng toàn khối đều tăng không ít.
Cha mẹ cô ta rất vui mừng, thế là quyết định tiếp tục áp dụng biện pháp tịch thu điện thoại và cắt giảm tiền tiêu vặt.
Điều này khiến cho Lý Thính vừa nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược liền nghĩ đến bản thân bị mất điện thoại di động cùng tiền tiêu vặt, bóng ma tâm lý càng thêm nặng nề, ngày thường không có chuyện gì cũng không dám bước qua trước mặt Thẩm Tinh Nhược.
Đáng nói đến chính là, sau khi thi xong lần thi tháng thứ ba, Địch Gia Tĩnh còn hẹn Lý Thính cùng đi ăn cơm.
Địch Gia Tĩnh trước tiên là khen ngợi cô ta gần đây thành tích có tiến bộ, còn nói cô ta không ở chung phòng ngủ nữa luôn có cảm giác thiếu thiếu, rất nhớ cô ta.
Lý Thính nghe xong, cảm thấy trong lòng ấm áp hơn một chút.
Cô ta làm ra loại chuyện kia, bạn cùng lớp bề ngoài thì vẫn cư xử bình thường đối với cô ta, nhưng sau lưng thì không thiếu những lời bàn tán, khó có được vẫn còn có người nghĩ đến cô ta.
Thế nhưng ngay sau đó Địch Gia Tĩnh nói vài câu làm cô cảm kích không nổi –
“Thính Thính à, cậu có phải là bị ngốc hay không, sao cậu có thể làm loại chuyện đó với Thẩm Tinh Nhược được cơ chứ. Với lại đã xé bài tập mà còn xé sai, đắc tội sang cả Lục Tinh Diên.”
“Cậu làm việc thật sự là kích động quá, có chuyện gì thì cũng phải giữ quan hệ bạn bè với Thẩm Tinh Nhược một chút, lùi một bước tiến ba bước, nếu cậu thật sự muốn chỉnh cậu ta, cũng không thể nói làm là làm được, đương nhiên cậu làm vậy là không đúng, nhưng mà tớ và cậu là bạn cùng phòng cũng lâu rồi, đương nhiên là vẫn hi vọng cậu không có việc gì.”
Lý Thính bực bội, “Cậu có thể đừng nói đến chuyện này có được không? Tớ không muốn nhắc lại việc này, chuyện tớ làm sai tớ nhận, cậu đừng có lên mặt dạy đời tớ.”
“Tớ không phải là muốn dạy đời cậu, tớ chỉ nói cậu làm việc là phải có kế hoạch, Tinh Nhược cậu ta …”
Lý Thính trực tiếp ngắt lời cô nàng, “Cậu đừng nói nữa, sao tớ lại nghe được cảm thấy cậu vô cùng hi vọng tớ lại đi tìm Thẩm Tinh Nhược gây phiền phức vậy chứ?”
“Lần trước chính cậu đã nói cái gì mà chuyện của Dương Phương là không có chứng cứ, tớ mới suy nghĩ lệch lạc như vậy! Tớ cũng không muốn đụng đến Thẩm Tinh Nhược nữa, Địch Gia Tĩnh cậu có phải là rất không thích Thẩm Tinh Nhược hay không, cậu thật sự kỳ lạ lắm đấy!”
Nói xong Lý Thính liền trực tiếp đứng lên, buồn bực trở về trường học.
Địch Gia Tĩnh ở phía sau cô ta còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt thì đột nhiên lúc đỏ, lúc trắng.
–
Thẩm Tinh Nhược không biết lịch trình chi tiết của Lý Thính, chỉ cảm thấy mấy ngày không có ai chướng mắt xuất hiện, trôi qua hết sức thoải mái.
Thành tích của Lý Thính tiến bộ, cô lại không thể bước thêm được nữa, liền tuỳ tiện cầm về hai lần đứng nhất khối.
Hai lần thi tháng gần đây của Lục Tinh Diên tổng điểm đều vào khoảng ba trăm chín mấy trồi lên thụt xuống, trên thực tế cũng có thể coi là có tiến bộ, bởi vì thi tháng so với thi giữa kỳ thì khó hơn một chút.
–
Thời gian trôi qua một tháng lại một tháng thi cử âm thầm lặng lẽ bước vào tháng sáu.
Các đàn anh đàn chị lớp mười hai đã võ trang đầy đủ, chuẩn bị kỹ càng nghênh đón kỳ thi đại học, bọn họ cũng chỉ còn hơn nửa tháng, liền bước vào kỳ thi cuối học kỳ, từ biệt cuộc sống năm lớp mười một.
Minh Lễ trừ trước đến giờ vẫn luôn là địa điểm tổ chức thi đại học, cho nên ba ngày thi đại học kia toàn trường được nghỉ.
Tiết tự học buổi tối trước ngày nghỉ hai đêm, lớp mười lớp mười một lúc nghỉ giữa tiết sẽ tổ chức hô vang khẩu hiệu, cỗ vũ tinh thần cho đàn anh đàn chị lớp mười hai.
Hai toà nhà dạy học còn chiếu ánh đèn ảo ảnh, đầu tiên là chiếu chữ “Minh Lễ,” sau là chữ “Cố lên.”
Nói đến náo nhiệt góp vui, đám Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh là tích cực nhất, bản thân mình tích cực thì thôi còn không cho phép người khác không tích cực.
Thấy Lục Tinh Diên ngồi yên một chỗ, bộ dạng có vẻ không hứng thú lắm, Lý Thừa Phàm đẩy cậu hai cái, “Diên ca mày bị gì vậy, gần đây mày cứ như bị mất trí nhớ vậy, nghĩ gì vậy.”
“Tao nằm mơ thấy chim công trắng*.”
*ở đây Lục Tinh Diên dùng từ Bạch Khổng Tước cũng có nghĩa là chim công trắng cũng là biệt danh mà cậu gọi Thẩm Tinh Nhược, nhưng Lý Thừa Phàm sẽ không nghĩ đến Thẩm Tinh Nhược nên tớ sẽ dịch sát nghĩa là chim công trắng.
Cậu liếc xéo Lý Thừa Phàm một chút, thuận miệng trả lời, sau đó ngáp một cái rõ to, lại cảm thấy buồn ngủ.
“Đừng nói mày chỉ mới nằm mơ thấy chim công trắng liền biến thành dạng này rồi đấy chứ?”
Lý Thừa Phàm chính là đang rảnh rỗi, còn cầm điện thoại di động tìm kiếm một phen.
Tìm kiếm xong Lý Thừa phàm đột nhiên kích động, một lần nữa đẩy Lục Tinh Diên, kích động nói: “Diên ca, có một trang web trên mạng <<Chu Công Giải Mộng>> nói, mơ thấy chim công là đại cát đấy, có việc vui đấy.”
Vui cái đầu mày.
Lý Thừa Phàm nhìn chằm chằm màn hình lẩm bẩm cho cậu nghe: “Này này này, mày nằm mơ thấy cái gì, có nằm mơ thấy được khai trai không, trên đây nói đàn ông chưa lập gia đình nằm mơ được khai trai, chẳng mấy chốc sẽ tìm được đối tượng đấy!”
*từ gốc tiếng Trung là /开屏/ có nghĩa là mở khoá màn hình, nghĩa lóng hẳn là khai trai …
Nghe đến lời này, Lục Tinh Diên mới giật mình, nhấc mắt lên nhìn cậu một cái.
“Thật mà! Không lừa mày đâu!”
Lý Thừa Phàm đưa điện thoại di động cho cậu nhìn một chút.
Lục Tinh Diên là nằm mơ thấy khổng tước xoè đuôi đi tới, nhưng trên đây lại không nói đến giấc mơ khổng tước biến thành người, còn bị mộng xuân liên tiếp là tình huống thế nào.
Triệu Lãng Minh nghe cậu nói đến khổng tước, chợt nhớ đến một chuyện, “Này bác tao còn nuôi chim công đấy, tao thấy bác gái tao xem như bảo bối ấy, ngày nào cũng dắt chim công đi dạo.”
Lý Thừa Phàm: “Mày nói nhảm gì đấy chim công làm sao nuôi được?”
“Chuyện này mà nói nhảm cái mẹ gì chứ, là sự thật, chim công vốn là có thể nuôi, chỉ là …” Triệu Lãng Minh nhớ lại một chút, “Chim công xanh lục là động vật được bảo vệ, không cho phép nuôi tự phát, chim công màu xanh lam thì được, có thể mua trên mạng, chim công màu trắng là bị lai rồi nhưng mà cũng có thể mua, chỉ là hơi đắt một chút, chừng một hai ngàn.”
“Dễ như vậy sao?”
“Này Diên ca không phải sắp tới sinh nhật mày rồi sao, vậy tao và Triệu Lãng Minh chỉ mày chỗ mua chim công để nuôi có được không, không chừng thật đúng là tìm được bạn gái đấy.”
“Mày im miệng đi.”
Lục Tinh Diên cau mày, bộ dạng lười nhác nghe bọn họ lẩm ba lẩm bẩm.
Thế nhưng trong đầu cậu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ lớn mật.
–
Tiết tự học buổi tối nhanh chóng kết thúc, Lục Tinh Diên vẫn còn chôn mặt trong khuỷu tay chôn đầu xuống mặt bàn, ngón tay thì để dưới hộc bàn nhắn tin, đang cùng một tên thương lái chuyên buôn hàng hiếm trò chuyện đến quên cả trời đất.
Cậu đã hỏi rõ đến từng chi tiết phương thức nuôi dưỡng chim công, cũng không phức tạp lắm, mẹ cậu nhất định sẽ cho phép cậu nuôi.
Cậu đang bàn bạc với người ta cách thức giao nhận hàng.
Thẩm Tinh Nhược gọi cậu hai tiếng, cậu không nghe thấy.
“Lục Tinh Diên, cậu đang mua cái gì đấy, mua phim heo nữa sao?”
Thẩm Tinh Nhược đưa mắt nhìn màn hình điện thoại của cậu để dưới hộc bàn, khoảng cách hơi xa, không nhìn rõ chữ, chỉ lờ mờ nhìn thấy là đang cùng với người bán hàng trò chuyện gì đấy.
Lục Tinh Diên đã bàn bạc xong, thở phào một cái, rốt cuộc cũng nghe được Thẩm Tinh Nhược nói chuyện, cậu cất điện thoại đi, xoay xoay cái cổ thư giãn gân cốt một chút, thuận miệng trêu chọc đáp lời: “Không, tôi đang mua cậu đấy.”