Chương 33: Tặng giày
Nói ra ngay cả chính Lục Tinh Diên cũng không tin, đêm khuya về nhà, cậu lại mơ một giấc mơ rất không phù hợp với các giá trị quan của đường lối xã hội chủ nghĩa.
Nhân vật nữ chính trong giấc mơ vẫn là Thẩm Tinh Nhược, tình tiết đại khái cũng không khác mấy so với lần trước, chỉ là thêm không ít chi tiết.
Ví dụ như cậu còn điên cuồng bóp lấy vòng eo thon nhỏ kia dụ dỗ cô gọi anh trai, hỏi cô Hà Tư Việt và cậu ai đẹp trai hơn, sau đó còn uy hiếp cô nói, nếu như cô không trả lời, cậu liền không tiếp tục nữa.
Nằm mơ chính là nằm mơ, Thẩm Tinh Nhược đương nhiên vô cùng vâng lời vịn vai cậu, khóc thút thít gọi cậu là anh trai, nói cậu đẹp trai.
Khi tỉnh lại, Lục Tinh Diên ngồi dựa ở đầu giường, trợn mắt nhìn chùm đèn trang trí hình xoắn ốc treo trên trần nhà, năm sáu cái chuông cũng không rung một chút nào.
Cảm giác như sức lực toàn thân bị rút sạch.
Trước lạ sau quen, lần này Lục Tinh Diên cũng không hoảng sợ như lần trước, cũng không hề chối bỏ hiện thực.
Sau khi hoàn hồn, cậu bò từ trên giường xuống tới, thuẩn thục đem ga giường đặt vào giỏ trúc rồi giấu vào trong tủ quần áo, rồi thay ga giường mới, tắm rửa xong xuôi đi xuống lầu.
Thẩm Tinh Nhược ngày hôm nay hình như thức dậy từ sớm, có vẻ là đã cùng đi mua sắp với Bùi Nguyệt, lúc này hai người ngồi ở phòng khách, trên ghế sô pha trên bàn trà bày đầy một đống túi mua sắm.
Lục Tinh Diên hoạt động cần cổ, vừa xuống lầu vừa thuận miệng hỏi: “Hai người chưa gì đã đi ra ngoài dạo phố rồi à? Cửa hàng không phải mười giờ mới mở cửa sao.”
Vừa mới ngủ dậy, cổ họng khô khốc, giọng nói của cậu có hơi khàn.
Bùi Nguyệt quay đầu, dò xét cậu từ trên xuống dưới một chút, nghĩ lại mình thế mà sinh được một đứa con trai học dốt còn không nói thế mà còn yên tâm thoải mái ngủ một giấc đến chiều thế này, chỉ vào đồng hô treo trên tưởng, giọng nói cứ như là hết thuốc chứ, “Tự con nhìn xem mấy giờ rồi.”
Điện thoại di động của Lục Tinh Diên bị hết pin, đang sạc trong phòng.
Cậu sải dài bước chân đi về phía phòng khách, thuận mắt liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mới nhận thấy đã hai giờ chiều rồi.
Đầu tóc cậu rối bù, mặc một chiếc áo thun màu đen, dáng người cao gầy ngồi xuống một bên ghế sô pha, có thể ngửi được mùi cỏ xanh tươi mát trên người cậu.
Lại tắm rửa.
Thẩm Tinh Nhược không khỏi nhìn cậu nhiều thêm hai lần.
Lục Tinh Diên chạm phải ánh mắt của Thẩm Tinh Nhược, đối mặt với cô trong hai giây, lại điềm nhiên như không có việc gì dịch chuyển ánh mắt, “Hai người mua cái gì vậy?”
“Không phải là sắp vào hè rồi sao, mẹ mua ba bộ váy, một sợi dây chuyền, Nhược Nhược mua hai bộ váy, một đôi giày, còn mua cho cha con một bộ đồ ngủ…”
Lục Tinh Diên nghe một hồi lâu cũng không nghe thấy mua cái gì cho mình, đang định lên tiếng.
Bùi Nguyệt nói một tràng, xoay người cầm lên một cái túi, “Mẹ vốn dĩ là không định mua cho con cái gì đâu, vẫn là nhờ Nhược Nhược nhắc nhở, nhanh nhanh cầm lấy, giày của con đó!”
Lục Tinh Diên nuốt lời định nói trở vào, đưa mắt nhìn Thẩm Tinh Nhược, lại nhận lấy cái túi từ trong tay Bùi Nguyệt.
Bên trên túi giấy in một cái logo to, cậu lấy ra, là đôi giày tennis kiểu retro mới nhất vừa ra mắt gần đây, lúc tan học, thỉnh thoảng cậu và Lý Thừa Phàm có nói qua.
Khoé môi cậu không tự giác vểnh cao lên, lại mím thẳng, hờ hững nói: “Được rồi, có dịp thì sẽ mang.”
“Còn có chuyện có dịp thì mang, đừng mang luôn đi, dùng tiền cho con còn phải xem thái tử gia nhà con có muốn hay không à, con đưa cho mẹ, đưa cho mẹ! Ngày mai mẹ đem tặng cho người khác!”
Bùi Nguyệt nghe xong liền tức giận, đưa tay đi đoạt giày.
Lục Tinh Diên nhanh tay lẹ mắt, cầm giày nghiêng người né tránh, “Được rồi được rồi, đợi lát nữa con về trường thì mang, chỉ là thuận miệng nói thôi mà, mẹ chuyện bé xé ra to làm gì …”
Bùi Nguyệt: “Còn dám nói mẹ chuyện bé xé ra to, nhìn con có vẻ muốn ăn đòn rồi đấy!”
Hai mẹ con mẹ một câu con một câu, có qua có lại.
Thẩm Tinh Nhược không nói gò, yên lặng quay người, đi đến tủ lạnh cầm lấy hộp sữa tươi.
Chạng vạng tối, chú Lưu đưa hai người trở lại trường học.
Lục Tinh Diên đang co người dựa lên trên ghế, đôi chân dài không ngừng đung đưa ở phía trước.
Cậu nghiêng đầu dò xét Thẩm Tinh Nhược, mũi chân khẽ đụng một cái, “Giày là do câu chọn à?”
Thẩm Tinh Nhược nhướng mày, nhưng không nói chuyện.
Lục Tinh Diên: “Haizz, có phải là cậu đã nghe tôi và Lý Thừa Phàm nói chuyện rồi không?”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Thấy Thẩm Tinh Nhược vẫn là không mở miệng, Lục Tinh Diên cho rằng cô ngầm thừa nhận.
Khoé miệng cậu khẽ cong lên, lại che miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu ra vẻ lơ đễnh nói tiếng cám ơn.
Thẩm Tinh Nhược trầm mặc một chút, từ cái túi bên cạnh lấy ra một món đồ vừa nói: “Dì Bùi mua cho tôi một đôi dép đi trong nhà, lúc tính tiền, nhân viên cửa hàng nói khoảng thời gian này đang có đợt khuyến mãi, mua hai đôi thì được tặng một túi vải xếp gọn được, tôi thấy tủi vải xếp gọn nhìn rất đẹp, liền hỏi dì Bùi xem có muốn mua cho cậu một đôi giày hay không.”
“Còn nữa đôi đang mang trên chân cậu, là do nhân viên bán hàng đề cử, hình như là gần đây bán rất chạy.”
Nói xong, Thẩm Tinh Nhược cầm cái túi vải hươ hươ trước mặt cậu, “Có đẹp không?”
Lục Tinh Diên: “…”
Cậu không trả lời, Thẩm Tinh Nhược cũng không để ý.
Cô lấy ra tai nghe được trong túi, đeo lên, lại mở máy tính bảng, bắt đầu tập đọc từ mới.
Lục Tinh Diên là đang lạnh tâm, Thẩm Tinh Nhược hình như chợt nhớ tới điều gì đó, lại bổ sung thêm một câu, “Thế nhưng tôi đúng là đã nghe được cậu cùng Lý Thừa Phàm nói chuyện phiếm, nói đôi giày này rất đẹp.”
“..”
Cố ý.
Lục Tinh Diên quay đầu, hình như là nhìn thấy khoé miệng Thẩm Tinh Nhược khẽ cong lên, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, dù sao cậu cũng không tự chủ được, nhoẻn miệng mỉm cười.
Xe chạy qua một đoạn đường gập ghềnh do đang sửa chửa tàu điện ngầm, phía trước lại bằng phẳng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ven đường đều là hoa anh đào đang nở rộ ngày xuân, màu hồng phần lợp khắp không gian, vui vẻ xán lạn.
Hai người như thường lệ xuống xe ở góc quẹo Thư hương đường, sau đó tách ra đường ai nấy đi.
Thẩm Tinh Nhược theo thông lệ đi nhà sách mua tạp chí.
Lục Tinh Diên trực tiếp đi về ngủ, đặt đổ đạc xuống xong đâu đấy, mang giảy mới đi qua đi lại mấy vòng trong khu ký túc xá.
Chắc là hôm thứ bảy đã sỉ vả cậu đủ rồi, nên mấy tên bạn thân thân ai nấy lo vừa mở miệng ra liền nịnh nọt cậu, lời nói nghe rất lọt tai, vừa mới gặp cậu liền hỏi giày mới, sau đó khen giày đẹp, có sắc, có hình.
Khoé miệng Lục Tinh Diên cũng chưa từng hạ xuống, còn thuận miệng hứa đãi đám Hứa Thừa Châu ăn cơm.
Sau khi trở về từ phòng ngủ của đám Hứa Thừa Châu bên ban ba, Lục Tinh Diên đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Biên Hạ đang lôi kéo nhờ vả Triệu Lãng Minh giúp trải ga giường.
Triệu Lãng Minh còn đang lẩm ba lẩm bẩm, “Mày đó ba cây gậy đánh tới còn không hề hấn gì thế nhưng mày chỉ là dậy thì muộn thôi, nhìn cái màu này xem, phải nói thế nào nhỉ, là thiếu nam hoài xuân à? Mà tao thấy mày xuân hạ thu đông bốn mùa có mùa nào mà không hoài xuân.”
Hai người cầm hai góc của cái ga trải giường giơ lên.
Sọc xanh sọc hồng nhìn chói cả mắt.
Lục Tinh Diên đứng ngay cửa ra vào, chợt nhớ tới gì đó, nụ cười của cậu dần trở nên cứng ngắc.
Mẹ nó … Ga trải giường của cậu!
Lúc rời giường, cậu định nhân dịp mẹ cậu và dì Chu đi nghỉ trưa thì đem ga giường ra giặt.
Nhưng cậu dậy thì đã muộn, lại nhận được giày mới, liền đem việc giặt ga giường này quăng lên chín tầng mây.
Bây giờ nhớ lại, Lục Tinh Diên vô thức gọi điện thoại cho Bùi Nguyệt.
Trong điện thoại Bùi Nguyệt quái lại nói, nói mặt trời mọc đằng Tây sao con lại chủ động gọi điện thoại cho mẹ.
Lục Tinh Diên cũng không để ý, chỉ lo nói bóng nói gió, thế nhưng Bùi Nguyệt cũng không biết là cố ý hay thật sự không biết chuyện gì, hoàn toàn không nhắc gì đến ga giường cả.
Gọi điện thoại xong, Lục Tinh Diên còn ôm tâm lý may mắn, cầu nguyện cho dì Chu không đi dọn dẹp tủ quần áo của cậu.
Thật ra lúc nãy khi cậu và Thẩm Tinh Nhược ngồi nói chuyện trên xe, dì Chu đã lôi ra cái giỏ trúc nằm trong phòng cậu.
Lần trước dì Chu đã cảm thấy kì lạ, lúc nấu cơm liền nói với Bùi Nguyện, Lục Tinh Diên này là tiểu thiếu gia tay không chạm nước thế mà lại tự mình thay ga giường.
Lúc đó hai người phụ nữ liền nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng nghĩ đến bình thường Lục Tinh Diên xem mấy phim tình cảm yêu đương đều hô hào nhàm chán, lại cảm thấy khả năng không lớn.
Lúc này cư nhiên tìm được chứng cứ, dì Chu vội vội vàng vàng cầm đi tìm Bùi Nguyệt.
Hai người nghiên cứu ga trải giường một hồi lâu, đều đồng ý rằng nên giữ kín chuyện này.
Dì Chu ho hai tiếng, nói: “Thật ra ở cái tuổi này, chuyện này là rất bình thường, nhưng tôi cảm thấy, sắp xếp phòng ở của cậu và cô gái họ Thẩm kia ở cùng một tầng, có phải là không thích hợp lắm không? Bọn chúng còn quá nhỏ …”
“Nghĩ gì thế.” Bùi Nguyệt thế mà không tán thành, “Hai đứa chúng nó ở nhà tối đa một tuần chỉ có hai ngày, mà chị nhìn hai đứa đi, bình thường ở ngay trước mắt tôi thì không biểu lộ rõ ràng, nhưng mà tôi nghĩ, hai đứa chúng nó ở trường học chắc cũng không nói với nhau được hơn hai câu đâu.”
Nói đến đây, Bùi Nguyệt còn từ tốn nói, “Tinh Nhược thì cái gì cũng tốt, nhưng con trai tôi tôi còn không biết sao, nó là giống ông cha nó, còn có thể cho phép bạn gái giỏi hơn mình sao? Đó là không thể nào, vô cùng bảo thủ hẹp hòi! Sau này tìm bạn gái chắc chắn sẽ tìm mấy cô gái nhỏ đáng yêu vâng lời, thích đi nịnh nọt nó.”
“Lại nói, Lục Tinh Diên ngoại trừ khuôn mặt thì còn có cái gì chứ, à còn có tiền, nhưng mà nhà họ Thẩm thiếu tiền sao? Thật sự không phải tôi nói xấu con trai mình, nhưng mà Tinh Nhược có thể để nó vào mắt à? Nếu mà tôi thật sự có thể tìm được con dâu như con bé thì cả đời sẽ thắp nhang cầu nguyện.”
Dì Chu: “…”
Bùi Nguyệt tiện tay lột một quả quýt, còn nói: “Thế nhưng thường ngày cũng nên để ý một chút, lần này họp phụ huynh giữa kỳ, tôi đến trường học xem xét tình hình, rồi nghe ngóng xem bình thường nó có gần gũi bạn học nữ nào hay không, thằng nhóc Lục Tinh Diên này, nếu mà cấp ba đã học đòi yêu đương, làm con gái nhà người ta mang thai vậy thì cũng không tốt.”
Dì Chu nghĩ thầm, Lục Tinh Diên cũng không đến nỗi như thế.
Có thể thấy được Bùi Nguyệt không mấy quan tâm, cũng không biết nói gì, thở dài, cầm giỏ trúc và ga giường đem giặt.
Ngày hôm sau thứ hai.
Chắc là bởi vì sắp vào hè, ánh nắng cũng bắt đầu có nhiệt, buổi sáng từ phòng ngủ đi về phía toà nhà dạy học, đi đường không đến mười phút đồng hồ, rất nhiều người đã nóng đến mức phải cởi áo khoác đồng phục.
Lấy Lục Tinh Diên cầm đầu đám học sinh nam trực tiếp đổi sang đồng phục mùa hè luôn, áo ngắn tay màu lam nhạt, ai nút cổ áo trên cùng đều không cài, mơ hồ liền có thể thấy được một nửa xương quai xanh.
Thẩm Tinh Nhược nhìn cậu từ cửa cà lơ phất phơ đi về chỗ ngồi.
Sau đó nhìn cậu để ba lô xuống, đoạt lấy hộp sữa bên cạnh mình, vừa mở ống hút vừa hỏi: “Nhìn tôi làm gì, chưa từng thấy qua dáng vẻ đẹp trai trời phú của tôi à?”
“…”
“Cổ áo của cậu bị gập.”
Lục Tinh Diên ngậm họng, ngẩng đầu, sửa sang lại cổ áo, rồi hỏi: “Được chưa?”
“Cậu quay sang đây.”
Thẩm Tinh Nhược đặt quyển sách tiếng Anh xuống, cứ như vậy mà giúp cậu chỉnh cổ áo.
Tiết đầu tiên của ngày hôm nay bị huỷ bỏ, tất cả mọi người ở yên trong lớp tự học buổi sáng.
Lục Tinh Diên quét mắt, nhận thấy bầu không khí trong phòng học không hề dễ thở như tuần lễ Kỷ niệm ngày thành lập trường, tất cả mọi người đều rất nghiêm túc khẩn trương, nhưng cũng không náo nhiệt như trước.
Một hồi lâu cậu mới nhớ ra, hôm nay là ngày công bố điểm thi giữa kỳ.
Cậu nhớ tới một chuyện khác, ngậm ống hút, quay đầu hỏi Thẩm Tinh Nhược, “Đúng rồi, chuyện hôm thứ sáu, cậu nói với Vương Hữu Phúc rồi sao?”
“Nói rồi.” Thẩm Tinh Nhược như nhớ tới cái gì, lại nhắc nhở, “Thầy Vương có thể gọi cậu qua thuật lại một lần đấy. Tôi đã nói là, cậu vừa đúng lúc đi ngang qua, uy hiếp vài câu, bọn họ liền bị doạ sợ chạy mất. Tôi chưa hề nói là cậu đem người ta đá cho quý xuống, cũng không nói cậu nắm cổ áo Dương Phương bắt cô ta xin lỗi, cậu không nên thêm mắm thêm muối chi cho rắc rối.”
“…”
Lục Tinh Diên nhẹ mỉm cười một tiếng.
Quả nhiên, tiết tự học buổi sáng còn chưa kết thúc, Vương Hữu Phúc liền gọi Lục Tinh Diên đến phòng làm việc tra hỏi.
Lục Tinh Diên cũng không thêm mắm thêm muối gì cho mình, nhưng cậu nói qua tình hình của Thẩm Tinh Nhược vô cùng thê thảm, cái gì mà bị doạ đến mức bờ môi trắng bệch run rẩy trong mắt ngậm một bao nước mắt, là mình đợt nhiên xuất hiện nói vài ba câu hù doạ đám lưu manh ngăn cô ở phía sau mới cứu được cô này nọ.
Vương Hữu Phúc nghe xong, không biết vì sao, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Thế nhưng Dương Phương bên ban hai cũng không phải là không có việc gì.
Hôm thứ sáu tuần trước bị Lục Tinh Diên doạ như vậy, về nhà tinh thần hoảng hốt lại không dám nói với người nhà, ban đêm lúc ngủ không dám đắp kín mền, đương nhiên là phát sốt, ngày hôm nay cũng đã xin nghỉ không hề đến trường học.
Vương Hữu Phúc tìm tới chủ nhiệm ban hai Tằng Quế Ngọc nói chuyện này.
Tằng Quế Ngọc nghe xong, trước mắt đều biến thành màu đen.
Chuyện ném bình nước hôm Kỷ niệm ngày thành lập trường còn chưa xong, lớp bọn họ thế mà lại làm ra chuyện tìm lưu manh chắn đánh người ta? Còn là một học sinh nữ như Dương Phương???
Bà sống chết không tin, liền gọi điện thoại đến nhà Dương Phương ngay trước mặt Vương Hữu Phúc.
Dương Phương hình như đang ở bên cạnh người nhà, nghe mẹ cô nói là chủ nhiệm lớp gọi đến, trong nháy mắt liền sợ hãi bật khóc, khai ra toàn bộ.
“Con … con sai rồi, mẹ ơi con sau rồi, con không phải cố ý, hu hu hu hu con chỉ là quá tức giận thế nhưng …”
Dương Phương mặc dù bị doạ đến không suy nghĩ được gì, nhưng đầu óc vẫn còn chưa hỏng, biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói, căn bản là không hề nhắc đến việc mình ghen ghét Thẩm Tinh Nhược gần gũi với Hà Tư Việt, chỉ nhắc đi nhắc lại: “Con là nghe nói, nghe nói trước Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, tiết mục của con bị Thẩm Tinh Nhược cướp đi hu hu hu hu … Không phải là con cũng tham gia bình chọn sao, con kéo đàn vỹ cầm, sau đó, sau đó, thầy cô giáo đều nói không có vấn đề, có thể là chưa có kết quả … Lúc đầu … Lúc đầu Thẩm Tinh Nhược là đánh đàn dương cầm, cô ta đổi thành biểu diễn vỹ cầm, con mới bị loại ra hu hu hu hu ….”
Vương Hữu Phúc nghĩ nhiều thêm một chút, thuận tiện hỏi một câu, “Vậy việc ném bình nước trong Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường là có liên quan đến em hay không?”
Dương Phương thầm nghĩ thôi xong rồi, cũng tra được chuyện này rồi, lập tức khóc lớn tiếng hơn, run rẩy khai hết tất cả những chuyện cô mua chuộc Vu Chí Minh để cậu ta nhận tội thay các kiểu.
Cô ta nói gần nói xa còn có vẻ ghét bỏ đầu óc của Vu Chí Minh có vấn đề, thế mà lại đi ném bình nước suối khoáng.
Vốn dĩ ý định của cô là muốn Vu Chí Minh động tay động chân trên đàn vỹ cầm của Thẩm Tinh Nhược, thế nhưng điều kiện gia đình của Vu Chí Minh không tốt, sợ bị điều tra ra còn phải đền tiền mua đàn vỹ cầm mới, nên không chịu làm.
Nghe nói như vậy, Tằng Quế Ngọc mém chút trợn trắng mắt xỉu tại chỗ.
Hôm thứ hai sau khi tan học, việc này liền từ văn phòng một đường truyền ra, mấy lớp học nằm trên lầu một hầu như đều biết cả.
Thế nhưng mấy chi tiết bị Lục Tinh Diên thêm thắt đã bị người khác nghe được truyền ra ngoài, nên điểm thu hút của vụ việc trở nên kỳ lạ –
“Tụi mày có nghe nói không, hôm thứ năm tuần trước con nhỏ Dương Phương học ban hai tìm người chặn đánh Thẩm Tinh Nhược, sau đó bị Lục Tinh Diên bắt gặp.”
“Có nghe nói, lúc đó Thẩm Tinh Nhược bị doạ gần chết, Lục Tinh Diên còn ôm cậu ấy đi phòng y tế, là ôm công chúa ấy!”
“Sao phiên bản tao nghe được lại không có vụ ôm công chúa nhỉ? Là người kia muốn đánh Thẩm Tinh Nhược, sau đó Lục Tinh Diên cản giúp cậu ấy mà.”
“Không phải đâu, là ôm công chúa mà … Nhưng mà bình thường Thẩm Tinh Nhược nhìn ngầu vậy, mà cũng có lúc bị doạ như thế này.”
“Bình thường, mày bị người ta chặn đánh còn phải sợ đến tè ra quần à? Thế nhưng cậu ấy cũng được đấy, anh hùng cứu mỹ nhân mày không biểu hiện yếu đuối làm sao người ta cứu mày?”
“Này Thẩm Tinh Nhược có phải là thích Lục Tinh Diên không, hồi sáng tao đi ngang qua ban một, còn nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược chỉnh lại cổ áo cho Lục Tinh Diên ấy, vô cùng thân mật.”
“Còn có chuyện này nữa à…”
…
Lời đốn vốn dĩ chỉ là lời đồn, cũng là bởi vì nò và sự việc nguyên bản vốn không có một chút liên quan nào.
Mấy chuyện này khi truyền đến tai Thẩm Tinh Nhược, thì đã biến thành –
“Tinh Nhược, cậu thích Lục Tinh Diên à?” Nguyễn Văn cẩn thận từng li từng tí hỏi xong, còn bổ sung một câu, “Toàn bộ khối mười một đều đang đồn, nói hôm thứ sáu tuần trước Lục Tinh Diên cứu được cậu, còn nói cậu ngay tại chỗ tỏ tình với cậu ta nói thích cậu ta gì gì đó, à còn có người này, buổi sáng hôm nay cậu còn giúp Lục Tinh Diên chỉnh sửa cổ áo.”
…?
Thẩm Tinh Nhược đang đợi điểm số của hai môn cuối cùng, đột nhiên nghe được lời như thế, ngẩng đầu nhìn.
Lúc này mới phát hiện, ngày hôm nay ánh mắt của mọi người nhìn cô đều có chút không bình thường.
Lục Tinh Diên cũng nghe được những lời này, nói đến đây, cậu cũng không biết mấy cái phiên bản này là thêm mắm thêm muối thế nào mà ra được.
Thế nhưng cậu nghe xong, tâm trạng còn tốt hơn.
Buổi chiều về đến phòng học, cậu ngồi xuống liền xoa đầu của Thẩm Tinh Nhược, trêu chọc, “Haizz, có chuyện gì vậy, toàn khối đều nói cậu thích tôi, tỏ tình ngay tại chỗ còn bị tôi từ chối, cậu sẽ không thật sự thích tôi đấy chứ?”
Thẩm Tinh Nhược đẩy tay cậu ra, giọng nói lãnh lãnh đạm đạm, “Cậu nhanh đi ngủ đi, trong mơ chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Lục Tinh Diên bị chặn họng, thấy cô lùi xa ba thước dáng vẻ như không muốn có một chút quan hệ nào với cậu, xuỳ khẽ một tiếng, lại lẩm bẩm một câu, “Trong mơ thật đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.”