Chương 14: Điểm số (tt)

25/08/2025 10 7.8

Sự yên tĩnh này cũng không kéo dài được bao lâu, chuông vào lớp lại vang lên.

Lục Tinh Diên liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Nhược, cô vẫn duy trì bộ dáng yên lặng không nói không động như vậy.

Nhìn qua có vẻ như rất buồn bực và đau khổ nhưng vẫn tỏ vẻ kiên cường, thật sự là làm cho người ta có chút … không đành lòng?

Cậu giật mình, ho khan hai tiếng.

Lúc thầy giáo hô đứng dậy, cậu đứng lên, đầu thoáng nghiêng về phía bên cạnh, “Một lần thi không tốt không có sao đâu, cậu nhìn tôi đi, từ trước đến giờ tôi chưa hề thi tốt lần nào.”

“…”

Thẩm Tinh Nhược nhìn cậu một chút, trong mắt như muốn nói “Tôi mà lạc lối đến vị trí xếp hạng của cậu thì có khác gì cùng loài với động vật cấp thấp chứ?”

Thế nhưng Lục Tinh Diên lại nhầm tưởng ánh mắt cô nhìn cậu là ngầm thừa nhận, đối với lần an ủi này của cậu vô cùng cảm kích.

Tiết này Thẩm Tinh Nhược lại không mở miệng nói chuyện, thầy giáo sửa bài thi, cô cũng không viết vào chữ nào.

Nguyên một buổi chiều, tất cả mọi người đều lén lút bàn luận về thành tích của Thẩm Tinh Nhược.

Dù sao chuyện này không chỉ đơn giản là lật thuyền trong mương, mà là một con tàu đắm dưới biển lớn.

Thạch Thấm không nhịn được đến lúc tan học mà đến tìm cô, thế nhưng lại không nói gì về điểm số, chỉ là đến gọi cô cùng đi toilet.

Thẩm Tinh Nhược gật gật đầu, đứng dậy.

Trên đường đến nhà vệ sinh, Thạch Thấm cũng hết sức tránh né vấn đề thi cử điểm số, giả bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, chỉ như thường ngày oán trách than thở vài câu, nhà hàng nào gần đây đồ ăn rất ngon giờ lại dở, càng ngày càng không ăn được, nhà cơm nào khẩu phần ngày càng ít.

Thạch Thấm có thể không đề cập tới, nhưng vẫn là không có cách nào chặn được miệng người khác, làm cho tất cả mọi người đều im miệng không nhắc tới.

Lúc hai người đang ở phòng vệ sinh, có một bạn nữ đi vào rửa tay, hình như tưởng là bên trong có ai, nói chuyện cũng không kiêng kị gì cả.

Không khéo, vừa đúng lúc bị hai cô nghe thấy —-

“Haizzz, cái người tên Thẩm Tinh Nhược của lớp các cậu, nghe nói thi chẳng ra sao cả à.”

“Ừ, là rất tầm thường, hình như xếp hạng thứ ba mươi mấy trong lớp tớ.”

Thẩm Tinh Nhược nhận ra, đây là giọng nói của một bạn nữ ban một.

“Hứ, tớ thấy cậu ta được nâng lên tới trời, còn tưởng rằng cậu ta còn có thể đứng nhất khối, năng lực có nhiêu đó mà còn được cử đi làm đại biểu Đại hội liên trường như Hà tư Việt, cũng không biết gia thế cậu ta ra sao.”

Bạn nữ nói rất hăng, “Đám con trai khối chúng ta cũng thật sự là khiến người ta nghẹn họng, rõ ràng cũng không đẹp đến đâu, vậy mà cứ đem cậu ra khen ngợi giống như tiên nữ trên trời, tớ đây không thích kiểu người như cậu ta, chỉ được cái mã bề ngoài!”

“Ừ … Chủ yếu là cậu ta quá lạnh lùng kiêu ngạo.”

Hai bạn học nữ bàn tán một hồi lâu mới tắt vòi nước, tiếng nói chuyện theo tiếng bước chân dần dần trở nên mơ hồ.

Thạch Thấm từ trong buồng vệ sinh đi ra, sắc mặt vô cùng không tốt.

Nhân vật chính bị nghị luận thế mà lại không nhìn ra được có cảm xúc gì đặc biệt.

Thạch Thấm: “Tinh Nhược, cậu đừng nghe mấy đứa nó nói, nhỏ kia là Dương Phương học ban hai xấu miệng vô cùng, trước đó cô ta cũng đã nhiều lần nói xấu người khác, chỉ là chưa gặp được người nào ưu tú như cậu!”

Thẩm Tinh Nhược trợn tròn mắt, yên lặng rửa tay.

Thạch Thấm vẫn rất giận, “Nhiều người biết chuyện ghê ấy chứ, cô ta từ năm lớp mười đã thầm mến Hà Tư Việt, đoán chừng là nhìn thấy Hà Tư Việt gần gũi với cậu, nên nhìn cậu cũng không vừa mắt.”

“Tớ gần gũi với Hà Tư Việt hồi nào?”

Thẩm Tinh Nhược đột nhiên lên tiếng, hơi có chút nghi ngờ.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Hai người các cậu đã quen biết từ trước, với lại ngày thường cũng thường hay thảo luận đề mục gì đó … Hôm trước Hà Tư Việt còn giúp cậu làm vệ sinh nha.”

Thạch Thấm ngẩn người, mặt mũi tràn đầy vẻ đương nhiên.

Cái này gọi là nằm không cũng dính đạn … vậy chứ mọi người mà biết cô ở nhà Lục Tinh Diên thì không biết sao nữa.

Thẩm Tinh Nhược cũng không biết phải nói sao.

Buổi chiều lúc tan học, Thẩm Tinh Nhược không có khẩu vị nên không cùng Thạch Thấm bọn họ đi ăn cơm chiều, cô đến văn phòng một chuyến, sau đó đi thẳng ra sân thể dục chạy bộ.

Buổi chiều tháng ba trời nhanh tối, hoàng hôn đã đi qua không ít, mới năm sáu giờ, bầu trời chỉ còn lác đác vài vệt nắng.

Giờ này đang là giờ cơm, cũng không có nhiều người trên đường chạy, Thẩm Tinh Nhược đeo tai nghe chạy xong hai vòng, trong lòng đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Khi cô chuẩn bị tiếp tục chạy vòng thứ ba, có quả bóng rổ từ sân bóng rổ bên kia không chút cảnh báo nào bay về phía cô, đập xuống đất cách xa cô bốn, năm mét, sau đó chậm rãi lăn đến bên chân cô.

Thẩm Tinh Nhược nhìn về phía sân bóng rổ.

Sân bóng rổ nằm phía bên kia gọi là sân thể thao nhỏ, cách đường chạy trải nhựa bên sân thể thao lớn một khoảng, xa xa nhìn vào, chỉ có thể miễng cưỡng thấy được bóng hình.

Thế nhưng giọng nói của đám con trai vẫn vang vọng cả hai sân thể dục, vô cùng rõ ràng, “Người đẹp, ném bóng qua đây dùm đi! Cám ơn!”

Thẩm Tinh Nhược nheo mắt dò xét đám người kia, vẫn không nhúc nhích.

Hứa Thừa Châu lau mồ hôi, vừa thở vừa nói: “Haizz, sẽ không đem bóng của tụi mình ném thùng rác nữa đấy chứ, cô ấy là không nghe thấy sao, haizzz để tao đi lấy cho.”

Lục Tinh Diên cũng đang thở dốc, nhìn về phía bên kia, đột nhiên nói: “Tao đi cho.”

Lúc Lục Tinh Diên đến gần, Thẩm Tinh Nhược đã sớm nhìn thấy rõ người đang tới là ai.

Cô nhặt quả bóng rổ lên, nhẹ nhàng ném qua.

“Cám ơn.”

Lục Tinh Diên dễ dàng bắt được, tiện tay vỗ vỗ mấy cái lên mặt đất, lại đem bóng kẹp trong khuỷu tay.

Thẩm Tinh Nhược gật gật đầu, định tiếp tục chạy bộ, nhưng lại phát hiện hình như Lục Tinh Diên còn đang định nói gì đó, cô lại hỏi: “Còn có việc gì sao?”

Lục Tinh Diên gãi gãi sau gáy, vừa muốn nói, lại vừa muốn tránh cái đề tài điểm số này đi, vậy mà không biết cái gân nào của cậu bị giật sai, cậu đột nhiên nói một câu, “Hôn lễ của cha cậu, cậu thật sự không đi sao?”

“…” Thẩm Tinh Nhược trầm mặc một lúc, hờ hững nói, “Tôi đi làm gì, là để nhìn người mang theo cục nợ đến chia gia sản với tôi mặt mũi ra sao ư?”

Lục Tinh Diên nhận thấy không đúng, lại đổi đề tai, “Đúng rồi, kỳ thi lần này cậu bị sao vậy, cậu không thi kém đến mức như vậy đấy chứ, có phải cậu bị lây bệnh chậm tiêu của tôi không, tôi thấy cậu ngày thường rất dốc sức học hành mà.”

Lời nói ra khỏi miệng, không khí ngưng đọng lại ba giây.

Lục Tinh Diên nhắm mắt lại.

Tốt lắm.

Không giúp được gì còn góp phần đạp đổ.

Thẩm Tinh Nhược hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu, trầm ngâm một lát sau mới nói: “Thật ra tôi cảm thấy, tôi thi rất tốt.”

?

Thẩm Tinh Nhược: “Tôi còn muốn chạy thêm một vòng nữa, không nói chuyện với cậu.”

Cô lui về sau vài bước, sau đó xoay người, lại bắt đầu chạy bộ lại từ đầu.

Lục Tinh Diên đứng ngây người tại chỗ một lúc, nhìn theo bóng lưng Thẩm Tinh Nhược, cũng không biết là đang suy nghĩ gì, vỗ bóng, quay về sân bóng rổ.

Buổi tối, Lục Tinh Diên lại một lần nữa tham gia lớp tực học buổi tối.

Phòng học yên tĩnh, đa số mọi người đều đang làm lại bài thi bị sai của mình.

Lúc sắp kết thúc tiết tự học buổi tối thứ hai, Vương Hữu Phúc đột nhiên đi đến lớp học, gõ cửa một cái, cũng không có chỉ thị nào chỉ nói: “Này, Hà Tư Việt, em đem bảng điểm này đổi với cái đằng sau lớp đi, bút chì của Thẩm Tinh Nhược có vấn đề, có nhiều câu lựa chọn trắc nghiệm máy không đọc được, đã phân thầy cô giáo chấm lại bài rồi.”

?!

Tất cả học sinh ban một đồng loạt ngóc đầu dậy như gà con.

Biểu hiện của Vương Hữu Phúc đứng ở cổng cũng rất có đạo đức, mặc dù rất hài lòng, nhưng cũng không lộ ra biểu cảm gì quá mức.

Hà Tư Việt hết hồn, tiến lên nhận lấy bàng điểm mới.

Đúng như cậu dự đoán từ trước, lần này người đứng hạng nhất đã bị thay đổi.

Thẩm Tinh Nhược: Ngữ văn 133, Toán học 150, Anh văn 149, Lịch sử 93, Chính trị 93, Địa lý 100, Tổng điểm 718.

Xếp hạng toàn khối: 1

Xếp hạng lớp: 1

So với vị trí hạng hai của cậu, tổng điểm cách nhau đến 41 điểm.

Học sinh ban một vẫn còn đang lạc trong mộng, đang nghĩ những lời này của Vương Hữu Phúc có nghĩa là gì, cái gì gọi là có nhiều lựa chọn máy không đọc được? Đây là cái kịch bản huyền huyễn gì vậy.

Không bao lâu sau, chuông tan học vang lên.

Mọi người dường như không hẹn mà cùng quăng bút xuống chạy về phía đằng sau phòng học.

“Trời mẹ ơi … 718!”

“Nhất khối đó nha!”

“Tao nhớ là trước đó đã công bố điểm số nhất khối là Vương Tử Duyệt ban hai, hình như là 687?”

“Là 687, hơn Hà Tư Việt 1 điểm.”

“Má ơi, Toán học và Địa lý của Thẩm Tinh Nhược đều là điểm tối đa, hèn chi lúc trước bài thi môn toán của cậu ấy chỉ có 90, vậy là 60 điểm trắc nghiệm là không có đọc được …”

Lục Tinh Diên không đứng dậy, chỉ nhìn về sau một chút, cũng nghe rất rõ mọi người đang nói cái gì.

Thẩm Tinh Nhược còn đang làm một đề toán mẫu, trừ lúc Vương Hữu Phúc đứng ở cửa mới nâng mắt lên, còn lại toàn bộ thời gian đều đang viết viết đề toán.

Lục Tinh Diên cầm bút gõ gõ bàn của cô, “Này.”

“Đừng ồn ào.”

Cô là đang tính tới một câu lớn cuối cùng, quá trình giải đề rườm ra, cô lại quen tính nhẩm, không chịu được quấy nhiễu.

Lục Tinh Diên không biết, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cầm bút gõ gõ đầu cô.

Thẩm Tinh Nhược đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu, “Cậu muốn chết sao?”

Lục Tinh Diên: “…”

Đợi ba phút sau, Thẩm Tinh Nhược rốt cuộc cũng giải xong một đề, cô để bút xuống, đám gà con ban một xem xong bảng điểm cũng đã chạy tới.

Lý Thừa Phàm vác theo bộ mặt khoa trường kinh ngạc chạy tới, chiếm lấy cái bàn của Hà Tư Việt, quay về phía Thẩm Tinh Nhược đằng sau mà ồn ào, “Nhược tỷ, cậu cũng ngầu quá đi, tổng điểm của cậu hình như là gấp đôi Diên ca luôn đấy!”

?

Lục Tinh Diên cầm lấy khối rubic trên bàn Thẩm Tinh Nhược ném lên mặt cậu ta, “Mày nói thiếu câu sau sẽ chết à?”

Đầu óc Lý Thừa Phàm không được nhanh nhạy, nhưng tay chân lại rất linh hoạt, né qua phía bên cạnh, lủi trốn rất nhanh.

Thạch Thấm ôm cổ Thẩm Tinh Nhược từ phía sau, la hét muốn cô lấy bài thi ra cho cô ấy nhìn xem nhìn xem.

Thẩm Tinh Nhược không quá quen thuộc loại thân cận quá mức giữa khuê mật bạn thân như vầy nhưng vẫn không từ chối, tìm lấy bài thi trong hộc bàn, đưa cho Thạch Thấm.

Thạch Thấm nếu như là người bày đầu thì cũng là cao thủ giả vờ, lúc nhìn thấy bài thi của cô liền trợn to mắt, “Câu viết văn của môn Ngữ văn cậu được tới 58 điểm, đây là viết văn thần tiên gì vậy!”

“Tớ xem một chút tớ xem một chút.”

Không ít người tiến lại nhìn, sau đó ô ô oa oa một trận thổi phồng tán dương.

Hà Tư Việt cũng nhìn thấy bài thi số học của Thẩm Tinh Nhược.

Bài thi số học lần này trừ một câu hỏi cuối là câu nâng cao, những câu khác cũng không tính là khó, Hà Tư Việt chỉ giải được câu a) của câu đó, câu b) lúc sắp hết thời gian thi cũng có chút ý tưởng, chỉ là không kịp biết ra.

Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược lại viết ra được toàn bộ đáp án, nét chữ nắn nót tinh tế, trình bày bài thi không nhiều không ít, cứ như luôn nghĩ đến thầy cô chấm bài, từng bước từng bước đều trình bày rõ ràng.

Xem xong, cậu tâm phục khẩu phục.

Chỉ có đám con gái trước đó đem Thẩm Tinh Nhược ra làm trò cười, sau khi xem xong bảng điểm đằng sau lớp, tất cả đều im lặng như gà hấp muối, lẳng lặng đi về chỗ ngồi, cầm lấy ba lô rời đi.

Thạch Thấm và Lý Thừa Phàm hai người như hai lưu lượng tiểu sinh Weibo*, dưới trướng đều có một tiểu đội kêu gào đội trưởng, anh một câu tôi một câu, đám gà con vây xem cung quanh chỉ biết gật đầu.

*giống như hotteen, hotgirl mạng của Việt Nam mình.

Nói là kỹ nữ đại nhân* cũng không sai.

*từ gốc là 粉头大人 (/Fěn tóu dàrén/) thường được sử dụng để mô tả người lãnh đạo của một câu lạc bộ hâm mộ ngôi sao. (Nguồn: baidu)

Về phòng ngủ còn phải xếp hàng tắm rửa rửa mặt, mọi người cũng không ở lại trong lớp quá lâu.

Thạch Thấm trở về chỗ ngồi thu dọn sách vở, Thẩm Tinh Nhược đã làm xong đề, cũng không có gì để thu dọn.

Mọi người tản ra, Lục Tinh Diên cũng cầm lấy bài thi của Thẩm Tinh Nhược đang nằm trên bàn nhìn một chút.

Khó trách tự học buổi tối cô cũng không hề sửa bài thi.

—- vì căn bản cô cũng không có sai bao nhiêu.

“Được lắm nha, đại tiểu thư.”

Lục Tinh Diên cười nhẹ trêu chọc.

Thẩm Tinh Nhược: “Tôi nói rồi, tôi cảm thấy tôi thi rất tốt.”

Lục Tinh Diên: “…”

Vậy mà lúc ở sân thể thao, cậu còn tưởng cô đau khổ đến mức không tiếp nhận nổi sự thật, nói nhảm vậy thôi.

Thẩm Tinh Nhược lấy hộp sữa còn nguyên chưa uống ra, dùng ống hút đâm lỗ vừa hỏi: “Sáng nay, sao cậu lại nói giúp tôi?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện Lý Thính bọn họ.”

Thẩm Tinh Nhược cầm hộp sữa lên chuẩn bị uống, thuận tiện quay đầu nhìn cậu một cái.

Đã nhớ ra rồi.

“Ặc, tôi không có ra mặt vì cậu, cậu đừng hiểu lầm.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Lầm cái gì mà lầm.

Thế nhưng chỉ một giây sau, hộp sữa trong tay liền biến mất.

“Cậu là bạn ngồi cùng bàn với tôi, còn ở nhà tôi, cậu bị người ta bàn luận như vậy chẳng phải tôi thật mất mặt sao.”

Lục Tinh Diên đeo một quai ba lô lên vai, lúc lắc hộp sữa trong tay, cà lơ phất phơ đi ra ngoài, “Được rồi, ngày mai gặp.”

7.8
Tiến độ: 100% 217/217 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
25/04/2025